Tối Cường Thần Thoại Đế Hoàng

Chương 1808: Hồng Mông chưa mở (1)



- Con bà nó! Đây không phải nằm mộng?

Tần Nô hoảng hốt hồi lâu, sau đó nói tục, cái từ này là học theo Tần Quân.

Tần Quân hai tay ôm ngực, một bộ không nhịn được nói:

- Ngươi có thể yên tĩnh một chút hay không?

Cảm giác được sát khí của Tần Quân, Tần Nô vội vàng im miệng

Bây giờ Tần Quân thổi một hơi cũng có thể để hắn tan tành mây khói, lại thêm đây là thời điểm sống còn, hắn nhất định phải chịu thua

Sau khi yên tĩnh, mặt mũi Tần Nô tràn đầy đề phòng nhìn chung quanh, sợ đột nhiên chạy ra ngưu quỷ xà thần gì.

Tần Quân hỏi:

- Ngươi đối với trước Hồng Mông biết bao nhiêu?

- Ừm? Hồng Mông không phải không có kỷ nguyên sao, ta biết Hồng Mông đã là lúc sơ khai.

Tần Nô cẩn thận từng li từng tí trả lời

- Nói cách khác, ngươi hoàn toàn không biết tình huống hiện tại gì cả?

- Ừ.

- Im miệng!

- …

Tâm tình của Tần Quân bực bội, dọa đến toàn thân Tần Nô run rẩy, không dám nói nữa, ánh mắt không ngừng dò xét chung quanh.

- Đừng xem, không có cái gì, chỉ có hai chúng ta, ngay cả một giọt nước cũng không có!

Nghe vậy, Tần Nô há to mồm, lập tức không khẩn trương nữa, to gan bay đi chung quanh.

Tần Quân không để ý đến hắn, nhắm mắt dưỡng thần

Thế giới không có cái gì là trống rỗng, là tịch mịch

Tần Quân người mang Thời Gian Đại Đạo, chỉ có thể tính thời gian cho mình, để cho mình bảo trì thần chí cùng ký ức

Hắn sợ còn chưa chờ đến Hồng Mông xuất thế, liền đã quên quá khứ.

Một ngày.

Một tháng.

Một năm.

Trăm năm.

- Tại sao ngươi không nói chuyện?

Tần Quân hỏi, con mắt không có mở ra.

- Ngươi không phải bảo ta im miệng sao?

- Nhưng ngươi con mẹ nó im trăm năm, không có nín chết sao?

- Ách? Qua một trăm năm rồi?

Tần Nô lúng túng vò đầu, trong nháy mắt liền mở ra máy hát, nói sang chuyện khác hỏi:

- Chúng ta phải đợi bao lâu?

- Trẫm làm sao biết?

Tần Quân trợn trắng mắt

Thật sự là quá nhàm chán!

Tần Quân khó mà chịu đựng, thế là ở trong lòng phân phó nói:

- Hệ thống! Bắt đầu triệu hoán Thần Ma!

Hắn nguyên bản lo lắng lúc Hồng Mông khai ích sẽ xuất hiện nguy cơ to lớn, cho nên không có triệu hoán Thần Ma, miễn cho ngoài ý muốn nổi lên.

Nhưng thật sự là không nín được.

Chung quanh tất cả đều là màu trắng, ngoại trừ Tần Nô, không còn sinh linh gì khác, thậm chí ngay cả một tảng đá cũng không có, đổi lại người bình thường, đợi không được một tháng liền điên mất

- Không được! Hiện tại không cách nào triệu hoán Thần Ma, bởi vì nơi này là khởi nguyên của hết thảy bắt đầu, đại bộ phận công năng của hệ thống đều bị phong bế, bởi vì không cách nào dẫn ra Đại Đạo quy tắc lực.

Hệ thống trả lời, để Tần Quân nhíu mày.

Nguyên lai Thần Thoại Hệ Thống cần dẫn ra Đại Đạo lực, trách không được hấp thu khí vận liền có thể mạnh lên

- Đại Đạo quy tắc lực? Dùng Đại Đạo của trẫm có thể chứ?

Tần Quân tiếp tục hỏi.

Tần Nô nhìn thấy hắn không nói lời nào, chỉ cảm thấy chán, thế là nhắm mắt ngủ.

- Không được, Đại Đạo của ký chủ đã thoát ly vũ trụ bản nguyên, không thể trợ giúp hệ thống.

Hệ thống trả lời.

Vũ trụ bản nguyên?

Tần Quân nhíu mày, chẳng lẽ phải đợi đến Hồng Mông khai ích?

- Nếu như ký chủ nhàm chán, có thể sử dụng Phân Thân Đại Đạo.

Hệ thống đề nghị.

- Phân Thân Đại Đạo đều là trẫm, mình nói chuyện với mình, có ý gì?

Khóe miệng của Tần Quân co giật, nói một mình càng nhàm chán được hay không?

- Hệ thống có thể giúp ký chủ, chỉ cần ký chủ lợi dụng Phân Thân Đại Đạo tạo ra Phân Hồn, hệ thống lại giao phó bọn hắn linh trí hoàn toàn mới, tương đương với sáng tạo ra linh hồn mới, nhưng những hồn phách này đều không phản bội ký chủ, cũng sẽ không truyền thừa ký ức của ký chủ.

- Còn có thể chơi như vậy?

Ánh mắt của Tần Quân sáng lên, lúc này thôi động Phân Thân Đại Đạo, phân ra bảy đạo Phân Hồn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.