Tối Cường Thần Thoại Đế Hoàng

Chương 1951: Đọa Lạc cùng Tà Phật (2)



Chính Hoa Tà Phật không có quay người, nhìn thẳng phía trước, trả lời nói:

- Ngay ở trên Cổ Thánh Đế Đạo này.

- Hi vọng ngươi không có gạt ta

Thanh âm của Đọa Lạc lạnh lùng, không có chút tâm tình nào.

Chính Hoa Tà Phật quay người, dùng ánh mắt còn lại liếc nhìn hắc khí vô biên vô tận, nói:

- Nhớ kỹ ngươi cam đoan, không được thương tổn sinh linh của Đại Tần thiên đình.

- Yên tâm đi!

Đọa Lạc hừ lạnh.

Mục tiêu của bọn hắn đúng là Đại Tần thiên đình!

- Tuy Bổn Tọa rất ngạc nhiên, sự tình ngươi toan tính đến cùng là cái gì?

Đọa Lạc hỏi ngược lại, quan hệ của hai người để cho người ta khó mà phỏng đoán.

Chính Hoa Tà Phật bình tĩnh nói:

- Sự tình ta toan tính là việc tư, sẽ không ảnh hưởng đại nghiệp của ngươi.

- Hy vọng như vậy, nếu như ngươi lừa gạt Bổn Tọa, hậu quả của ngươi sẽ rất thê thảm.

Đối mặt Đọa Lạc uy hiếp, Chính Hoa Tà Phật không có tức giận.

Dù sao ngay cả sư tôn hắn Đấu Chiến Thắng Phật ở trên Thành Thần bảng bài danh cũng thấp hơn Đọa Lạc

Đọa Lạc, thứ tám trên Thành Thần bảng!

Đấu Chiến Thắng Phật, thứ chín trên Thành Thần bảng!

Tây Hồng Mông.

Tần Quân lần nữa đi vào trước Triều Thiên Phượng, Thiên Phượng Hải đã bị hắn thôn phệ một phần mười, nhưng nguyên thần của hắn không có bành trướng, vô cùng quỷ dị

Mắt thấy Tần Quân nâng cao nắm tay phải muốn đập tới, Triều Thiên Phượng đột nhiên ngậm miệng, lúc nắm tay phải của Tần Quân sắp rơi đến trên nguyên thần của hắn, hắn lần nữa há mồm.

Hưu! Hưu! Hưu

Thuỷ tinh màu tím đếm không hết bay ra, như mũi tên, xé rách hết thảy pháp tắc, trực tiếp chấn Tần Quân bay ra ngoài.

Vô Cực Hồng Mông bào bắn ra cường quang, bảo hộ lấy Tần Quân.

Tần Quân trọn vẹn lui ra ngoài mấy trăm vạn dặm, hắn nhíu mày, lúc này, những Thuỷ tinh màu tím kia lại chuyển biến, truy sát đến hắn.

Không đến hai cái hô hấp thời gian, Triều Thiên Phượng liền phun ra mấy chục ức Thuỷ tinh màu tím, từ bốn phương tám hướng hướng cuốn tới Tần Quân, để Tần Quân không có khe hở chạy trốn

Oanh...

Đúng lúc này, một thanh trường kiếm từ Hồng Mông đánh tới, trực tiếp đâm xuyên nguyên thần của Triều Thiên Phượng, mấy chục ức Thuỷ tinh màu tím đi theo tán đi.

- Cái này…

Nguyên thần của Triều Thiên Phượng run rẩy, vô ý thức nhìn lại phía sau.

Chỉ thấy cuối ánh mắt, có một bóng người cười lạnh nhìn về phía hắn, chính là một nam tử áo đen, tóc đen không dài, chỉ tới vành tai, khuôn mặt anh tuấn, tay trái còn duy trì tư thế ném kiếm

- Ừm?

Tần Quân giải trừ nguy cơ nhíu mày nhìn lại, người kia là ai?

- Lê Phàm! Lại là ngươi!

Triều Thiên Phượng lâm vào trong điên cuồng, đáy mắt còn có hoảng sợ

Lê Phàm, tên thứ mười tám trên Thành Thần bảng, hậu đại của Chu Ma đại đế!

Ở trong Tây Hồng Mông cũng là tồn tại tiếng tăm lừng lẫy, cùng Thiên Các có ân oán, cùng Triều Thiên Phượng càng là không chết không thôi

Đổi lại bình thường, hắn không sợ Lê Phàm, nhưng trạng thái nguyên thần còn bị Lê Phàm đánh lén thành công, để tim của hắn lâm vào khủng hoảng trước nay chưa có.

Lê Phàm!

Tần Quân híp mắt lại, không nghĩ tới lại tới một Đại Năng xếp hai mươi vị trí đầu trên Thành Thần bảng

Tử Vi Đại Đế cũng khẩn trương lên, thứ tự của Lê Phàm viễn siêu hắn, khẳng định cực mạnh

- Triều Thiên Phượng, cảm giác bị đánh lén như thế nào? Ta để ngươi cũng trải nghiệm một phen!

Lê Phàm cười lạnh, sau lưng hiện ra từng thân ảnh, tất cả đều là người khoác khải giáp nặng nề, tản ra khí tức cường đại

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.