Tối Cường Thần Thoại Đế Hoàng

Chương 1994: Bá Hàn U (1)



Kim sắc cầu vồng bay rất nhanh, mắt thấy muốn bay tới Tinh Cầu của đám người Tần Quân, Đế Giang cấp tốc tiến đến ngăn cản.

- Dừng lại!

Đế Giang giận quát một tiếng, cầu vồng kim sắc dừng lại, cường quang tiêu tán, hiển lộ ra thân ảnh của Đấu Chiến Thắng Phật, để Đế Giang trừng to mắt.

Hắn kinh ngạc hỏi:

- Ngộ Không?

Không đúng!

Không phải Tôn Ngộ Không!

Khí tức của Tôn Ngộ Không không có cường đại như thế!

Đấu Chiến Thắng Phật ôm quyền nói:

- Ta chính là Đấu Chiến Thắng Phật Tôn Ngộ Không, muốn bái kiến Thiên Đế Bệ Hạ.

Đấu Chiến Thắng Phật Tôn Ngộ Không!

Đế Giang lâm vào lộn xộn, hắn nghe nói qua Tôn Ngộ Không có thân phận Đấu Chiến Thắng Phật, nhưng chưa nghe nói qua còn có Tôn Ngộ Không thứ hai

Từ thái độ của Đấu Chiến Thắng Phật đến xem, hắn rõ ràng không biết mình.

Chờ chút!

Đấu Chiến Thắng Phật!

Chẳng lẽ là Đấu Chiến Thắng Phật trên Thành Thần bảng?

Lúc trước Tôn Ngộ Không còn giận mắng, nói có người dùng danh hào của hắn, không nghĩ tới Đấu Chiến Thắng Phật cũng là Tôn Ngộ Không

Đế Giang lâm vào kinh hoảng, lúc này thanh âm của Tần Quân truyền đến:

- Để hắn tới.

Lời vừa nói ra, Đấu Chiến Thắng Phật hóa thành một vệt kim quang từ bên cạnh Đế Giang lướt qua, mà Đế Giang vẫn còn kinh ngạc, chưa có lấy lại tinh thần.

Rất nhanh, Đấu Chiến Thắng Phật đi vào trước mặt Tần Quân, một chân quỳ xuống, trầm giọng nói:

- Đấu Chiến Thắng Phật tham kiến Bệ Hạ.

Tần Quân không có đứng dậy, tự mình rót rượu, Ma Cảnh Thương, Trường Vô Danh ở bên cạnh nhất tề nuốt nước miếng.

Đấu Chiến Thắng Phật!

Tồn tại Thành Thần bảng thứ mười!

Vậy mà quỳ gối ở trước mặt Tần Quân, gọi hắn Bệ Hạ, chẳng lẽ…

Nhịp tim hai người bắt đầu tăng tốc, mắt tràn đầy chấn kinh.

- Thuộc hạ biết tội, xin Bệ Hạ trách phạt!

Nhìn thấy Tần Quân không để ý đến mình, Đấu Chiến Thắng Phật cắn răng nói tiếp.

- Tội gì, ngươi ngược lại nói một chút xem.

Tần Quân hững hờ hỏi.

- Tội không biết dạy bảo đồ đệ, nghiệt đồ đắc tội Bệ Hạ, đúng là tội lỗi của ta.

Đấu Chiến Thắng Phật thở dài một tiếng, nói tới Chính Hoa Tà Phật, hắn giận không chỗ phát tiết.

Đế Giang cũng bay tới, hắn cùng Ma Cảnh Thương, Trường Vô Danh đều khó hiểu, đồ đệ của Đấu Chiến Thắng Phật là ai?

Chẳng lẽ là địch nhân gần đây của Tần Quân?

Tần Quân không nói gì, tiếp tục uống rượu, thấy cảnh này, Đấu Chiến Thắng Phật nói tiếp:

- Thuộc hạ còn có tội lãnh đạm, Bệ Hạ xuất thế, nhưng ta không kịp thời chạy đến, đây là đại tội, chết không có gì đáng tiếc!

Tần Quân để chén rượu xuống, nói:

- Ngươi có thể sống đến hôm nay, là nhờ ai ban thưởng?

- Bệ Hạ.

Đấu Chiến Thắng Phật hổ thẹn nói, năm đó hắn xuất hiện ở Hồng Mông, nhỏ yếu như thế nào, Hồng Mông sinh linh vừa ra đời có thể nhẹ nhõm giết chết hắn, hiện nay, hắn sừng sững ở trên Hồng Mông chúng sinh, nghĩ lại lúc trước, hắn càng thêm hổ thẹn

Tính toán ra, Tần Quân ban cho hắn rất nhiều, nhưng chưa bao giờ yêu cầu hắn làm cái gì, ngược lại là đồ đệ của hắn còn đi trêu chọc Tần Quân

Đấu Chiến Thắng Phật càng nghĩ càng hổ thẹn, cúi đầu, không dám cùng Tần Quân đối mặt.

- Hừ!

Tần Quân hừ lạnh một tiếng, vung tay áo vứt Chính Hoa Tà Phật máu me khắp người ra, rơi xuống đất, nhìn qua bộ dáng của Chính Hoa Tà Phật như thế, Đấu Chiến Thắng Phật không có đau lòng, ngược lại tức giận đến cho hắn một cước

Đế Giang, Ma Cảnh Thương, Trường Vô Danh hai mặt nhìn nhau, nguyên lai Chính Hoa Tà Phật là đồ đệ của Đấu Chiến Thắng Phật

- Nghiệt đồ! Vi sư không phải đã nói, nhất định phải kính trọng Thiên Đế Bệ Hạ sao?

Đấu Chiến Thắng Phật xé mở bề ngoài ôn hòa, chửi ầm lên nói, tiếng như Hồng Mông thần lôi, để cho thần hồn người ta chấn choáng

Chính Hoa Tà Phật ý thức hoảng hốt, không có trả lời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.