Tối Cường Thần Thoại Đế Hoàng

Chương 2215: Bất Hủ Vĩnh Hằng (2)



Tử Vi Đế Tinh đạo quả của hắn đã siêu việt phạm trù đạo quả, nhưng là đạo quả hắn quen thuộc

Từ từ, ánh sáng chung quanh hắn càng ngày càng ít

Tần Quân cũng không nhớ rõ đi qua bao lâu, nếu có thời gian, có lẽ đã qua ngàn vạn năm, có lẽ là 10 tỷ năm

Khi hắn ngưng tụ Nguyên Thần lần nữa, thần thức sinh ra, bắt đầu kéo dài, muốn lý giải thế giới cuối cùng của thời gian đến cùng lớn bao nhiêu

Mấu chốt nhất là, hắn làm sao trở về!

Thần thức điên cuồng mở rộng, cuối cùng Tần Quân hiểu rõ thế giới ánh sáng này lớn chừng Hỗn Độn, thần trí của hắn tới gần biên giới sẽ không cách nào kéo dài, rõ ràng không có không gian, nhưng lại có cảm giác như bức tường vô hình vây quanh

- Nếu trẫm hấp hết những ánh sáng này, như vậy sẽ qua bao lâu?

Khóe miệng của Tần Quân hơi run rẩy, có chút phát điên

Cảm giác mạnh lên là tốt, nhưng loại buồn tẻ này thật sự quá mệt nhọc

Cho dù xuyên qua mấy lần hắn cũng chịu không được

Hắn bỗng nhiên nhìn về phía hai quang đoàn bên người, bọn chúng nhẹ nhàng trôi nổi, phảng phất như đi ngủ

Khóe miệng của hắn khẽ cong, lộ ra nụ cười quỷ dị, lúc này thần thức dò vào trong quang đoàn

Hắn muốn giúp chúng nó khai phát linh trí

Để chúng nó thành sinh linh chân chính!

Như lúc trước sáng tạo Nguyên Sơ thất thần, vì giải buồn.

Bất quá nơi này là cuối cùng của thời gian, sau này coi như hắn trở về, hai quang đoàn cũng không giúp được hắn

Đợi linh trí của hai quang đoàn triệt để khai phát, Tần Quân rốt cục có thể dùng ý thức giao lưu

- Trẫm chính là Thiên Đế, nhớ kỹ danh hào của trẫm.

Tần Quân cười tủm tỉm, phảng phất như quái thúc thúc.

Hai cái quang đoàn cái hiểu cái không, một cái nhịn không được hỏi:

- Vậy danh hào của chúng ta là gì?

- Các ngươi hi vọng trẫm lấy cho các ngươi, hay tự mình lấy?

Tần Quân hỏi.

Danh hào là biểu tượng của tồn tại, vô cùng trọng yếu, nhất định phải thận trọng

- Lấy như thế nào?

Một quang đoàn khác hiếu kỳ hỏi.

Tần Quân ngẩn người, dù sao tu luyện quá lâu, hắn cũng muốn thư giãn một tí

- Trẫm nói một chút cố sự Thiên Đình cho các ngươi a.

Tần Quân ngồi xếp bằng xuống, bắt đầu giảng giải cuộc đời của mình:

- Ở một địa phương tên là Huyền Đương đại thế giới, có một hoàng tử tên gọi Tần Quân…

Mới đầu, hai cái quang đoàn còn nghe không hiểu, nhưng thanh âm của Tần Quân cực kỳ có ma lực, để trong óc của bọn nó không tự chủ được sinh ra hình ảnh chuyện xưa

Tần Quân từ Càn Nguyệt vương quốc của Huyền Đương đại thế giới bắt đầu kể, Tiềm Long võ hội, vùng đất vô chủ, Quan Thiên đại hội, xuyên qua biên hải, Thần Vực đại chiến, Âm Dương hai giới đại chiến, thiên hạ cửu đế,… lại nói đến ba ngàn đại thế giới, Vũ Trụ Thánh Môn, kỳ ngộ ở Bát Hoang, Vô Song chiến, Cổ Thánh đế đạo… lần thứ nhất thành lập thế giới quan cho chúng nó

Bởi vì Tần Quân ảnh hưởng, thế giới quan của bọn chúng có xu thế giống như Tần Quân

Tần Quân một mực giảng đến thống nhất Hồng Mông mới kết thúc.

Lại sau này, hắn liền không cần phải nhiều lời nữa, cho dù nơi này là cuối cùng của thời gian, vạn nhất có biến số thì làm sao bây giờ?

Hắn phải lưu lại cho mình đường lui

- Những Thần linh kia thật đáng giận!

- Đúng rồi! Bạch nhãn lang! Không hiểu được có ơn tất báo!

Hai tiểu gia hỏa lòng đầy căm phẫn nói, từ ngữ nói ra cũng là học từ Tần Quân

- Vậy các ngươi nghĩ ra tên của mình chưa?

Tần Quân cười hỏi, từ khi linh trí của hai tiểu gia hỏa này triệt để khai phát, hắn liền không tịch mịch nữa, cho nên hắn xem chúng như con của mình

Đối với bọn hắn lấy danh tự như thế nào, hắn cũng rất chờ mong

Nói không chừng có kinh hỉ!

- Ta gọi Bất Hủ!

- Ta gọi Vĩnh Hằng!

Hai tiểu gia hỏa trăm miệng một lời nói, để Tần Quân sửng sốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.