Cực Đế tiếp tục hỏi, hắn có thể có hôm nay, toàn bộ nhờ Cụ Cửu Túc tương trợ, ân này hắn không thể không báo.
Cụ Cửu Túc nghe xong, bỗng nhiên dừng bước, quay đầu lại hỏi:
- Ngươi còn chưa đủ mạnh.
- Hỗn loạn sắp bắt đầu, mạnh nhất sẽ tái nhập Nguyên Vị Diện, nắm chặt thời gian tu luyện đi.
Nói xong, hắn liền biến mất khỏi tại chỗ.
Cực Đế nhíu mày, lâm vào trong trầm mặc.
- Đến cùng là vì cái gì?
Cực Đế nhìn như không có lòng dạ, thực tế tâm tư thông thấu, cân nhắc sự tình có trí tuệ siêu việt thường nhân, chỉ bất quá lòng háo thắng của hắn thường xuyên khó mà khống chế, ngay cả chính hắn cũng không thể nghĩ rõ ràng.
Nghĩ xong, hắn quay người chuẩn bị trở về tu luyện.
Đúng lúc này, thanh âm của Siêu Thiên bỗng nhiên từ bên ngoài truyền đến:
- Cực Đế, ra gặp một lần, ta có việc tìm ngươi.
Nghe được thanh âm này, Cực Đế không khỏi nhíu mày.
Lúc trước hắn cùng Siêu Thiên đại chiến qua, làm cho Quỷ Thần Sách xuất thủ, cuối cùng dẫn đến Quỷ Thần Sách bị bắt.
Đương nhiên, Quỷ Thần Sách tuyệt không phải bắt Siêu Thiên, hẳn là cường giả của Thiên Nguyên đế tộc.
Chỉ là vì sao sau khi Cụ Cửu Túc giết tới Thiên Nguyên đế tộc, đối phương tìm tới nơi này?
Cực Đế vừa nghĩ, vừa quay người đi ra ngoài.
Giờ khắc này, lòng háo thắng của hắn lại bị kích phát!
Chỉ cần cường địch không có bị hắn chiến thắng, hắn đều muốn tái chiến, hơn nữa là không cách nào khắc chế loại chiến ý kia!
Trong cung điện, Tần Quân ngồi trên cao, Thần Ma ngồi hai hàng ở phía dưới, trong đó bao quát Dương Tiễn, Tôn Ngộ Không, Lý Nguyên Bá, Hạng Võ, Bạch Khởi, Càn Long đại đế… ngay cả Nguyên Chủ thứ bảy cũng ngồi ở cuối cùng.
- Bệ hạ, hiện tại ngài mạnh bao nhiêu?
Tôn Ngộ Không nhịn không được hỏi, lần này gặp nhau, để hắn cảm giác Tần Quân phảng phất như biến thành người khác, như phàm nhân đối mặt Tiên Thần.
Tần Quân mỉm cười nói:
- Từ nay về sau, các ngươi có thể buông tay buông chân chinh chiến, vô luận là ai, đều không cần sợ, cho dù là Thiên Nguyên đế tộc.
Cùng đám người Tôn Ngộ Không, Dương Tiễn ở chung lâu như vậy, hắn tin tưởng các Thần Ma hiểu ý tứ của hắn, tùy ý chinh chiến có thể, nhưng không được lạm sát kẻ vô tội, đối nội nhất định phải tài đức sáng suốt công chính.
Chúng Thần Ma nghe xong, lập tức kích động.
Ngay cả Thiên Nguyên đế tộc cũng không sợ!
Phía dưới Nguyên Chủ thứ bảy hiếu kỳ, vì sao mạnh nhất chán ghét con dân của mình như thế?
Nàng vừa nghĩ tới hành động của bàng chi Thiên Nguyên đế tộc, tựa hồ hiểu một chút.
Ở trong mắt mạnh nhất, Thiên Nguyên đế tộc cùng chúng sinh, đều là con của hắn, cho nên gạt bỏ Thiên Nguyên đế tộc cũng có khả năng.
Trong lòng nàng có chút trấn an, xem ra mạnh nhất cũng không phải lãnh khốc vô tình như nàng tưởng tượng.
- Mặt khác, nàng là Nguyên Chủ của Nguyên Vị Diện thứ bảy.
Tần Quân nhìn về phía Nguyên Chủ thứ bảy, để đám người nhao nhao quay đầu lại.
Nguyên Chủ?
Càn Long đại đế hít sâu một hơi, lúc này mới bao lâu?
Tần Quân ngay cả Nguyên Chủ cũng dám bắt?
Nguyên Chủ thứ bảy biểu lộ bình tĩnh, cũng không có cảm giác nhục nhã.
- Tiếp xuống trẫm muốn về Hồng Mông, ngoại trừ Bàn Cổ, những người khác lưu ở nơi này.
Tần Quân nói tiếp, hắn chỉ là đơn giản nói Nguyên Chủ thứ bảy, để các Thần Ma tràn ngập lòng tin.
Nói xong, tay phải hắn vung lên, Bàn Cổ, Nguyên Chủ thứ bảy, Nhậm Ngã Tiếu, Cửu Cực Càn Đế biến mất.
Bọn hắn vừa rời đi, trong đại điện lập tức vỡ tổ.
Tôn Ngộ Không tiến đến trước mặt La Sĩ Tín, thúc giục nói: