Tối Cường Thần Thoại Đế Hoàng

Chương 2245: Siêu Thiên sợ hãi (2)



Thông Thiên giáo chủ mở miệng hỏi, mặt mũi tràn đầy nghi hoặc, Hồng Mông đã bị Thiên Đình khống chế, không cần bọn hắn chiến đấu a.

Chỉ có một khả năng!

Cái kia chính là đi chinh chiến Nguyên Vị Diện khác!

Hồng Quân vuốt râu cười nói:

- Đây là cơ duyên, không nên suy nghĩ nhiều.

Chuẩn Đề hừ nói:

- Bệ hạ là chiếu cố chúng ta, chỉ cần chúng ta lập công, hắn sẽ không quên chúng ta.

Hắn là Thần Ma ở trong mọi người đi theo Tần Quân thời gian dài nhất, đối với Tần Quân có thể nói là trung thành tuyệt đối, so với Hồng Quân, hắn càng ngưỡng mộ tín nhiệm Tần Quân.

Cho dù là Tiếp Dẫn, địa vị cũng kém Tần Quân ở trong lòng hắn.

Nữ Oa gật đầu nói:

- Xem ra chúng ta có cơ hội liên thủ chiến đấu.

Bọn họ đều là đồ đệ của Hồng Quân, tương đương với một sư môn, còn chưa bao giờ liên thủ đối địch qua.

- Tốt, đi thôi, sớm ngày đề cao huyết mạch.

Hồng Quân cười nói, nói xong, hắn mấy bước liền tan biến ở trên thềm đá.

Thấy cảnh này, những người khác nhìn nhau cười một tiếng, theo sau rời đi.

Sau khi bọn hắn rời đi, Đế Tuấn, Hình Thiên… cũng được truyền đến Thiên Đế cung.

Trọn vẹn truyền bốn tốp Thần Ma, Tần Quân mới rời Thiên Đế cung.

Hắn vừa đi ra Thiên Đế cung, Tần Lăng Mệnh người mặc Hoàng Kim Long bào vội vàng chạy đến.

- Hài nhi không có kịp thời bái kiến phụ hoàng, xin phụ hoàng trách phạt!

Tần Lăng Mệnh vội vàng quỳ gối dập đầu, thanh âm có chút kích động, để hắn chưởng khống Thiên Đình lớn như vậy có chút cố sức, cho nên nhìn thấy Tần Quân trở về, trong lòng của hắn thở dài một hơi.

Tần Quân không có mở miệng, chỉ nhìn thoáng qua, một câu cũng không nói.

Tần Lăng Mệnh ngẩn người, vội vàng hô:

- Phụ hoàng!

Nhưng Tần Quân vẫn không trả lời hắn, tiếp tục đi xuống thềm đá.

Trước Thiên Đế cung có 100 ngàn thềm đá, từ dưới đi lên, phảng phất như lên trời, không có thiên tử truyền chiếu, bất kỳ người nào cũng không được tự tiện đạp vào.

Mặc dù Tần Lăng Mệnh là thiên tử, nhưng trong lòng hắn, ở trong mắt toàn bộ chúng sinh của Thiên Đình, Thiên Đế mới thật sự là chúa tể, càng là tín ngưỡng.

Tần Lăng Mệnh vội vàng đứng lên, đi vào bên cạnh Tần Quân, gấp giọng hỏi:

- Phụ hoàng, ngài giận ta?

Hắn thầm mắng, khẳng định là Bách Lý Thủ Ước nói chuyện của hắn.

Tần Quân mặt không biểu tình, dạo bước đi xuống dưới, không có ý dừng lại.

Tần Lăng Mệnh kinh sợ, không biết nên làm cái gì.

- Quỳ xuống!

Đúng lúc này, Tần Quân bỗng nhiên hét lên, dọa đến hai chân Tần Lăng Mệnh mềm nhũn, quỳ gối trên thềm đá.

Thiên Đình chi chủ quỳ gối ở trên thang trời, đây là hình ảnh khuất nhục, nhưng Tần Lăng Mệnh không có phẫn nộ, chỉ có khẩn trương cùng sợ hãi.

- Ngươi có biết ngươi bây giờ là thân phận gì sao?

Thanh âm của Tần Quân truyền vào trong tai hắn, để toàn thân hắn run lên, không biết nên trả lời như thế nào.

Hắn hiểu được mình thất trách, nhưng lại không dám nói gì.

Ánh mắt của Tần Quân ngưng tụ, một giây sau, hắn cùng Tần Lăng Mệnh đồng thời biến mất.

Ngay sau đó, bọn hắn đi vào Thời Không độc lập.

- Chính ngươi nhìn xem!

Tần Quân lạnh giọng nói, Tần Lăng Mệnh giật nảy mình, vô ý thức liếc nhìn chung quanh, khi hắn nhìn thấy hai Thời Không Tuyến phía trước, lập tức trừng to mắt.

Tần Quân rót Chí Cao Thần Lực vào trong cơ thể hắn, để hắn có thể thấy rõ thời không song song có liên quan tới hắn.

Trong chốc lát, vô số hình ảnh tràn vào trong mắt Tần Lăng Mệnh, để toàn thân hắn run rẩy.

Qua một hồi lâu, Tần Quân mới thu hồi Chí Cao Thần Lực.

Tần Lăng Mệnh vẫn run rẩy, mặt mũi tràn đầy mồ hôi lạnh, trừng lớn trong đôi mắt tràn đầy tơ máu, bên trong tràn ngập sợ hãi.

Tần Quân hừ lạnh một tiếng, mang theo Tần Lăng Mệnh trở lại thang trời.

- Vừa rồi đó là cái gì?

Tần Lăng Mệnh ngồi ở trên thềm đá, run giọng hỏi, thậm chí không dám nhìn tới con mắt của Tần Quân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.