Hắn luôn cảm thấy sự tình Thiên Vận không có đơn giản như vậy, dù sao hắn cũng không phải mạnh nhất chuyển thế, nhưng hắn tin tưởng Thiên Nguyên đế tộc chính tông sẽ không nghĩ như thế.
Mặc dù Thiên Vận sinh ra là Thần linh, nhưng đó là Hồng Mông Thần linh, thiên phú đặt ở Nguyên Vị Diện thứ nhất, cũng không phải đỉnh tiêm.
- Có lẽ Thiên Vận có sứ mệnh mà trẫm cũng không biết.
Tần Quân âm thầm nghĩ, bất quá hắn không có để ở trong lòng, nếu như con của hắn vẫn lạc, hắn đều có thể cảm ứng được.
Cứ như vậy, một đoàn người bắt đầu tiến đến Khởi Nguyên Khuê Hà.
Sự tình Hồn Tinh của Thần linh sơ đại tới quá đột ngột, đột nhiên đến phảng phất như đang dẫn dụ Tần Quân.
Nguyên Vị Diện thứ tám.
Trong cung điện lờ mờ, Cực Đế một mình đứng ở trong đại điện, trước mặt lơ lửng một đạo hắc diễm, vô cùng quỷ dị, như là tim đập.
- Thật quyết định?
Cực Đế mở miệng hỏi, hắc diễm trước mặt chính là phân tâm của Cụ Cửu Túc.
Cụ Cửu Túc ở trong hắc diễm, trả lời nói:
- Nguyên Vị Diện thứ nhất chính là chiến trường chân chính, chỉ cần xông xáo ở chỗ này, mới có thể chân chính bước vào Vĩnh Hằng.
Cực Đế nhíu mày nói:
- Nguyên Vị Diện thứ nhất thật cường đại như vậy?
Thanh âm của Cụ Cửu Túc bay ra:
- Nguyên nhân chân chính là ta muốn đồ sát Thiên Nguyên đế tộc, nếu như ta không về được, vật kia liền đưa ngươi, ngày sau nhất định phải truyền thừa Cửu Túc Cụ Quyền!
Sắc mặt Cực Đế bình tĩnh, nhẹ nhàng gật đầu.
- Ta đi đây, đồ nhi.
Cụ Cửu Túc vừa dứt lời, khói đen tiêu tán.
Đợi phân hồn của hắn rời đi, Cực Đế nhếch miệng lên, cười vô cùng kiệt ngạo.
- Đồ nhi? Chỉ bằng ngươi?
Cực Đế dậm chân đi về phía trước, tan biến ở trong bóng tối.
Khởi Nguyên Khuê Hà.
Đây là một dòng sông từ khi Nguyên Vị Diện thứ nhất sinh ra liền tồn tại, ngoại trừ Thiên Nguyên đế tộc chính tông, không có người biết lai lịch của nó, nghe nói chính là Thiên Nguyên đế tộc tổ sáng tạo, có thể thông hướng quá khứ tương lai, nhìn trộm hết thảy.
Nhưng nơi này càng là một hiểm địa, cho dù là Bất Hủ Thần Niệm Đại Đế, một khi rơi vào sông, cũng có đi không về!
Khởi Nguyên Khuê Hà dài đến vạn dặm.
Không sai, chỉ có vạn dặm.
So với Nguyên Vị Diện thứ nhất mà nói, Khởi Nguyên Khuê Hà vô cùng nhỏ hẹp, như dòng sông điện, lẳng lặng lưu động ở trong tinh không, trăm triệu năm mới chảy qua trăm dặm, có thể thấy được tốc độ của nó chậm bao nhiêu.
Giờ phút này, vô số sinh linh tụ tập ở chung quanh Khởi Nguyên Khuê Hà, lít nha lít nhít, như ánh sáng vây quanh Khởi Nguyên Khuê Hà.
- Nơi nào có Hồn Tinh gì?
- Ta ở chỗ này mấy ngày, có cái rắm Hồn Tinh!
- Đến cùng là ai truyền tin tức? Tới nhiều cường giả như vậy, chỉ là Vĩnh Hằng Thần Mệnh liền vượt qua 20, muốn chơi cái gì đây?
- Cảm giác nguy hiểm sắp giáng lâm a!
- Sao cảm giác Khởi Nguyên Khuê Hà có chút không đúng nhỉ?
Các sinh linh nghị luận ầm ĩ, có sinh linh chú ý tới trong Khởi Nguyên Khuê Hà có một đạo hồng quang hiện lên, cách mỗi hai canh giờ, liền sẽ lập loè một lần.
Cụ Cửu Túc từ phương xa bay tới, hắn thu liễm khí tức rất khá, không có gây nên oanh động.
Dù sao hắn cũng là cường giả đỉnh cao tung hoành Nguyên Vị Diện thứ tám, luận tu vi, phiến tinh không này tạm thời không có sinh linh nào có thể so sánh với hắn.
- Nhiều sinh linh như vậy, tiếp xuống sẽ sinh ra bao nhiêu sợ hãi?
Trên mặt Cụ Cửu Túc lộ ra nụ cười âm hiểm, con mắt nhìn chăm chú về phía Khởi Nguyên Khuê Hà, không biết suy nghĩ cái gì.
Đúng lúc này, bỗng nhiên Khởi Nguyên Khuê Hà phun trào, tựa như có đồ vật gì muốn xông ra.
Toàn bộ sinh linh đều sôi trào lên, chẳng lẽ thật có Hồn Tinh muốn bay ra ngoài?
Trong lúc nhất thời, các Vĩnh Hằng Thần Mệnh đều bộc phát ra khí tức, dọa đến những sinh linh khác nhao nhao lui nhanh, rời xa Khởi Nguyên Khuê Hà.