Tối Cường Thần Thoại Đế Hoàng

Chương 742: Đại Tần song mãnh



Được được được, Thánh Đình các ngươi là ngưu bức nhất!

Ngưu bức đến mức không ai nhớ đến các ngươi nữa!

Tần Quân bụng mỉa mai không thôi, Cơ Vĩnh Sinh như nhìn thấu ý nghĩ trong đầu hắn lúc này liền nổi giận.

"Thánh Đình vinh quang, ngươi hiểu không?"

"Nếu không có Thánh Đình, liền không có nhân tộc hôm nay!"

"Đương nhiên các ngươi sao mà biết được Thánh Đình năm đó vinh quang bực nào!"

Tần Quân mặc kệ Cơ Vĩnh Sinh đang nổi trận lôi đình, hắn hiện tại cũng vô cùng phiền muộn.

Giống như trước đây, hiện tại vẫn phải phiền não vì những thế lực lớn khác.

Xem ra phải chinh phạt Tây Vực càng sớm càng tốt!

Lấy hiểu biết của Tần Quân đối với Tây Vực, nếu như tất cả các đại thế lực trên toàn bộ đại lục đều để mắt tới Nam Vực, vậy Như Lai khẳng định sẽ thò một chân vào, thậm chí còn thừa dịp loạn đi tẩy não đám tu sĩ, chẳng khác gì đâm sau lưng Đại Tần Thiên Đình một đao.

"Tốt, những gì nên nói, ta đã nói, nếu như trước khi tiến vào Thiên Tuyển phủ, ngươi còn dám làm loạn, tất sẽ làm cho thế lực khắp nơi nhìn chằm chằm vào Nam Vực, mà sau khi tiến vào Thiên Tuyển phủ, thế lực khắp nơi sẽ đối với ngươi có kiêng kỵ."

Hắc Điệp Tiên Tử nói xong câu đó, liền quay người chuẩn bị rời đi.

"Chờ một chút!" Tần Quân bỗng nhiên lên tiếng gọi nói.

Hắc Điệp Tiên Tử dừng bước lại, kinh ngạc nhìn về phía hắn.

"Sư phụ ngươi bởi vì chiến đấu với thần tiên mà chết, vì sao ngươi bây giờ lại tôn sùng đại biểu của thần tiên, Thiên Tuyển Phủ như vậy?"

Tần Quân nhịn không được hỏi, cũng không phải Cơ Vĩnh Sinh để hắn hỏi, mà là hắn muốn hỏi.

Trong lúc bất tri bất giác, hắn đã đem Cơ Vĩnh Sinh trở thành sư phụ của mình, mỗi lần hắn nhắc đến Hắc Điệp Tiên Tử, Cơ Vĩnh Sinh đều sẽ trầm mặc, hắn hỏi tại sao, Cơ Vĩnh Sinh lại ngậm miệng không nói.

Hắc Điệp Tiên Tử nghe xong, sắc mặt liền biến hóa, biểu lộ phức tạp.

"Thiên địa không lớn bằng lúc trước, nếu như muốn tiếp tục sống, chỉ có thể ở cúi đầu trước mặt thần tiên, ta cho ngươi đi Thiên Tuyển Phủ, không phải ngỗ nghịch ý chí của ngươi, cũng không phải phản bội ngươi, mà chỉ là muốn để cho ngươi ẩn nhẫn, ngươi chẳng lẽ còn muốn thất bại lần thứ hai sao?"

Hắc Điệp Tiên Tử ánh mắt hình như có vẻ u oán, ngữ khí lơ lửng không cố định: "Đợi ngươi cường đại lên, ta liền sẽ cùng ngươi chiến đấu với thần tiên."

Nói xong câu đó, Hắc Điệp Tiên Tử thân hình thoắt một cái, liền tiêu thất tại nguyên chỗ.

Tần Quân cứ thế đứng im tại chỗ, thật lâu, mới bạo thô nói: "Móa! Trẫm là hỏi giúp sư phụ ngươi! Ngươi giọng điệu này nói giống như trẫm thật sự là sư phụ của ngươi a!"

Hắn buồn bực không thôi, nhất là ánh mắt sau cùng của Hắc Điệp Tiên Tử nhìn hắn, u oán vô cùng, phảng phất như hắn là tên phụ bạc, làm cho hắn vô cùng khó chịu.

Cuối cùng hắn vẫn là kềm chế cơn phiền muộn, tiếp tục ném thêm chút dược tài vào trong lô đỉnh.

Nhanh chóng đột phá Kim Tiên cảnh mới là đại sự a!

Một ngày sau, vào lúc giữa trưa, Tây Vực bỗng nhiên truyền đến tiếng nổ rung trời, kinh động toàn bộ Đại Tần Thiên Đình cùng các vực xung quanh Tây Vực.

Đang ở trong Ngự Hoa Viên tu luyện, Tần Quân không khỏi mở mắt, hắn đoán được Hạng Vũ, Hậu Nghệ đã chính thức khai chiến với Như Lai.

Tiếng oanh minh kinh thiên liên tiếp truyền đến, làm cho cả Nam Vực Thiên thế giới đều lâm vào bên trong kinh động.

Đám quan viên ngũ phẩm hai ngày trước tham gia triều hội cũng biết chuyện gì xảy ra, bọn hắn trong thâm tâm đều cầu nguyện Hậu Nghệ cùng Hạng Vũ nhất định phải thắng lợi.

Đang xử lý chính sự, Bạch Trạch liền ngẩng đầu, nàng ngồi đối diện với cửa chính, từ đó có thể nhìn thấy được bầu trời trong xanh bên ngoài điện.

"Tây Vực Như Lai, là nhân vật cực kỳ lợi hại a." Bạch Trạch híp mắt thì thào nói.

Kiếp trước nàng và Như Lai không có ở vào cùng một thời đại, nhưng nàng có thể cảm giác được Như Lai rất mạnh.

Cho dù khoảng cách xa xôi, nàng vẫn có thể cảm nhận được khí tức từ phương tây truyền đến, mạnh mẽ thậm chí để nàng đến bây giờ vẫn còn hãi hùng khiếp vía.

Giờ phút này không chỉ có là nàng, mà Khương Tử Nha, Lưu Bá Ôn, Gia Cát Lượng, Thái Bạch Kim Tinh, Thân Công Báo năm vị quan văn cũng đang suy tính chiến sự tại Tây Vực.

Trên không Thánh Thành, Lý Nguyên Bá bay lên hư không, ngay sau đó Viên Hồng, Na Tra, Cửu Đầu Trùng, Lữ Nhạc, Tỳ Bà, Cửu Linh Nguyên Thánh, Cự Linh Thần, Lý Tĩnh, Khoa Phụ, Lôi Chấn Tử, Hồng Hài Nhi, Đường Tam Tạng, Trư Bát Giới, Lục Kim Ô, Hoàng Phong Đại Vương một đám Thần Ma cũng bay tới.

Còn có vô số võ tướng, tu sĩ, cũng bay lên trên không cảm thụ cái cỗ khí tức chiến đấu khiếp người kia.

"Thật mạnh."

"Cái này so với lúc trước chiến Yêu Tổ còn muốn kinh người hơn!"

"Nói nhảm! Hậu Nghệ hai tên liền bắn chết Yêu Tổ, các ngươi chưa từng nghe nói qua sao."

"Hi vọng bọn họ có thể cứu Đại Thánh trở về."

"Tên Ác Tàng bắt đi Đại Thánh kia, là người Tây Vực thật sao?"

"Bất kể có phải là người Tây Vực hay không, dù sao tốt nhất cũng là huyên náo Tây Vực đến long trời lỡ đất đi, ta sớm đã ngữa mắt đám lừa trọc Tây Vực lâu rồi!"

Tiếng nghị luận quanh quẩn trên không Thánh Thành.

Trên đỉnh Thánh Tông, Chúc Nghiên Khanh cùng Thường Nga cũng đứng tại trên vách đá, hai nữ hình thành bức tranh tuyệt mỹ, đáng tiếc lại không người thấy được.

"Thường Nga tỷ tỷ, bọn hắn sẽ thắng sao?" Chúc Nghiên Khanh khẽ mở hàm răng, hỏi.

Nếu là ngay cả Hậu Nghệ cùng Hạng Vũ đều không thắng được, Tần Quân lại làm như thế nào đối mặt với Tây Vực, làm sao giải cứu Tôn Ngộ Không.

"Không biết, nhưng ta biết bệ hạ sẽ là người cười đến cuối cùng." Thường Nga trả lời nói, nàng biểu lộ bình tĩnh, tựa hồ chiến đấu ba động từ Tây Vực truyền đến không thể gây cho nội tâm nàng nửa điểm ba động.

Chúc Nghiên Khanh nghe xong, thần sắc khẽ biến, sau đó liền lắc đầu cười một tiếng.

Tây Vực động tĩnh chiến đấu cực lớn, quét sạch toàn bộ thiên địa.

Tần Quân nhắm mắt lại, lần nữa tiến vào trong trạng thái tu luyện, vô luận kết cục như thế nào, hắn đều sẽ có đối sách.

Chỉ cần tâm tính không sụp đổ là được!

Ổn định!

Nhất định có thể chiến thắng!

"Các ngươi đến tột cùng là ai, có dám xưng tên ra không!"

Như Lai thanh âm tràn ngập tức giận từ phương tây truyền đến, để các vực chấn động, vô số người kinh hô.

"Đại Tần Thiên Đình! Hậu Nghệ!"

"Tây Sở Bá Vương! Hạng Vũ!"

Hai tiếng rống giận đồng thời vang lên, âm thanh hội tụ vào một chỗ, so với âm thanh của Như Lai càng có có tính chấn nhiếp.

Tần Quân bộ mặt khẽ nhúc nhích, không có mở mắt, mà bên trong Thánh Thành liền bộc phát ra tiếng hoan hô chấn thiên.

Vô số tu sĩ bách tính đều đang reo hò tên của Hậu Nghệ cùng Hạng Vũ.

Chiến đấu tiếp tục, uy thế càng mạnh hơn lúc trước, Hạng Vũ tiếng gầm gừ cùng âm thanh tiễn của Hậu Nghệ, cho dù cách nghìn vạn dặm, cũng có thể nghe được, để người người nhiệt huyết sôi trào.

Chiến đấu một mực kéo dài đến khi hoàng hôn rơi xuống, chiến đấu mới kết thúc.

Không ai biết được kết cục một trận chiến này, bao gồm cả Tần Quân ở bên trong, hắn chỉ có thể yên lặng chờ đợi Hậu Nghệ cùng Hạng Vũ trở về.

"Hệ thống, Hạng Vũ cùng Hậu Nghệ có thể thắng sao?"

Tần Quân còn xếp bằng ở bên trong lô đỉnh, từ khi chiến đấu bắt đầu, con mắt của hắn liền không có mở ra, hắn muốn chờ Hậu Nghệ cùng Hạng Vũ sau khi trở về mới mở mắt.

Hắn thậm chí còn làm xong dự tính xấu nhất.

Cái kia chính là Hậu Nghệ cùng Hạng Vũ chiến tử.

Như Lai trong lòng hắn rất mạnh, vô pháp nói nên lời, có lẽ có người nói trong Tây Du Ký, thánh nhân ẩn cư thiên ngoại, đại năng chân chính đều không xuất thủ, mới khiến cho Như Lai có thể xưng bá.

Nhưng bá chủ chung quy vẫn là bá chủ.

"Vậy phải xem Như Lai thương thế như thế nào?" Hệ thống trả lời nói.

Hệ thống ngầm nói là, nếu Như Lai không có bị Nhiên Đăng đánh trọng thương, Hậu Nghệ cùng Hạng Vũ chắc chắn thất bại.

Tần Quân hơi cắn răng, chỉ có thể tiếp tục thối thể.

Hắn chỉ có thể lựa chọn tin tưởng Hậu Nghệ cùng Hạng Vũ, tin tưởng bọn họ sẽ không chiến tử, mà còn có thể chiến thắng.

Mặt trăng lặn mặt trời mọc.

Chỉ chớp mắt, ba ngày liền vội vàng đi qua, Tần Quân một mực đợi ở bên trong Ngự Hoa Viên luyện công, cho dù Đắc Kỷ tới khuyên, hắn cũng chưa từng từ bên trong lô đỉnh đi ra.

Giữa trưa một ngày này, Tỳ Bà bỗng nhiên xuất hiện tại trước mặt lô đỉnh, bây giờ nàng đã được Tần Quân phong làm người trông coi Ngự Hoa Viên, bởi vì nàng bản thân không thích tham quân hoặc là tham gia chính trị, ở trong Ngự Hoa Viên, cũng vui vẻ đến thanh nhàn.

"Bệ Hạ, Hạng Vũ cùng Hậu Nghệ trở về rồi." Tỳ Bà nhẹ giọng nói ra, nàng nhìn về phía Tần Quân ánh mắt tràn đầy lo âu cùng đau lòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.