Mắt thấy sắp đến kỳ thi rồi, mấy nhóc cá mập con lớp tôi nhất định đang gấp lắm.
Lục Hàn Trúc cũng không đến công ty mà trực tiếp mang việc về nhà để làm luôn.
Thỉnh thoảng anh ấy lại qua phòng tôi chọc cho tôi tức.
Sau một ngày nằm trên giường, tôi chuẩn bị dốc toàn lực để đàm phán với Lục Hàn Trúc.
Tôi có thể bị nhốt, nhưng mấy nhóc cá mập con lớp tôi tuyệt đối không thể trượt môn được.
Lục Hàn Trúc ở phòng bên cạnh phòng tôi, độ dài của dây xích vừa đủ để đi sang phòng của anh ấy.
Tên đàn ông tâm cơ
Tôi đứng nhìn ở cửa phòng rất lâu. Chúng ta thường nói đàn ông khi nghiêm túc làm việc rất đẹp trai, huống hồ Lục Hàn Trúc lại là đẹp trai hàng thật giá thật.
Anh ấy ngồi trước bàn làm việc, trên người mặc bộ quần áo bình thường nhưng lại mang một khí chất khác biệt.
Lục Hàn Trúc bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía cửa.
Bốn mắt nhìn nhau, thứ cảm giác tôi cảm nhận được lúc này có ngượng nghịu.
Tôi đứng thẳng người lên, vén tóc mái trước trán rồi làm như không có chuyện gì mà bước vào phòng.
Lục Hàn Trúc đặt văn kiện trong tay xuống, vắt chéo đôi chân dài, “Tìm tôi có việc?”
Nhìn thấy dáng vẻ của Lục hàn Trúc, sự chuẩn bị trong lòng tôi nháy mắt đã biến mất, giọng nói yếu ớt bảo: “Anh thả tôi đi đi!”
Câu tiếp theo chưa nói khỏi miệng, Lục Hàn Trúc đã đứng phắt dậy mà bước tới trước mặt tôi.
Gân xanh nổi lên trên trán, dường như đang dùng hết toàn bộ sức lực để khắc chế gì đó.
“Đường Nhân Nhân! Hết lần này đến lần khác nói muốn rời đi, rốt cuộc là tại sao! Tôi đã làm gì sai, em nói đi!”
Tôi đang muốn mở miệng giải thích, Lục Hàn Trúc ẫ tháo kính ra rồi ném xuống dưới đất.
Mảnh kính rơi xuống vỡ tan tành, văng tung tóe. Anh ấy tiến tới, một tay giữ lấy cổ tôi, tay còn lại thì túm chặt hai cổ tay tôi.
Căn bản không cho tôi có cơ hội mở miệng, Lục Hàn Trúc đã cúi đầu mà tập kích đôi môi tôi.
Thô bạo vô lễ.
Nụ hôn hiện tại hoàn toàn không giống trước kia. Trước đó khi hôn tôi, nụ hôn còn khiến lòng người rung động hơn nắng xuân ấm áp.
Năm lớp 11 tôi thi không tốt, Lục hàn Trúc bèn đưa tôi đi công viên giải trí.
Khi đó là buổi tối, cơ bản là chẳng có bao nhiêu người.
Anh ấy đưa tôi đi ngồi vòng đu quay.
Trong không gian nhỏ hẹp, bầu không khí mập mờ ám muội dần dần tăng cao.
Chúng tôi chẳng nghe thấy gì cả, chỉ có thể nghe thấy nhịp tim kịch liệt của đối phương.
Ánh mắt anh ấy nhìn tôi như có ánh sao vậy.
Anh ấy hỏi tôi: “Anh có thể hôn em không?”
Tôi đỏ mặt gật đầu, ngón tay cuộn tròn lại.
Khi hôn anh ấy vô cùng cẩn thận, lúc bắt đầu chỉ dám chạm nhẹ một chút.
Sau đó, anh ấy lại ôm tôi vào lòng, vừa to gan vừa nồng nhiệt.
Nhưng hiện giờ anh ấy hung tàn như dã thú vậy.
Tôi bị anh ấy c.ưỡng é.p hôn đến chảy cả nước mắt s1nh lý.
Khó lắm mới có cơ hội hít thở, nhưng rất nhanh anh ấy đã chặn lại rồi.
Anh ấy dùng toàn bộ sức lực để hôn tôi.
Tôi thở gấp một hơi, cắn vào đầu lưỡi đang làm xằng làm bậy của anh ấy.
Lục Hàn Trúc bị đau nên lùi ra phía sau, nhưng bàn tay đang giữ lấy cổ tay tôi của anh ấy không hề lỏng ra chút nào.
“Đường Nhân Nhân, muốn rời đi được thì trừ khi tôi c.hết!”
Câu này là do Lục Hàn Trúc nghiến răng nghiến lợi mà nói ra.
7.
Lục Hàn Trúc không để tôi rời đi, tôi thì liên tục khóc lóc.
Khóc đến lúc chân cũng mềm nhừ, đứng cũng không đứng vững.
Cuối cùng vẫn là Lục Hàn Trúc bế tôi về phòng.
Anh ấy muốn xoa đầu tôi, tôi chui vào trong chăn để tránh, không cho anh ấy chạm.
Cơm được đưa đến tôi không ăn miếng nào, tôi nỗ lực đối chọi với anh ấy đến cuối cùng.
Chiếc xích trên chân ma sát khiến cho mắt cá chân tôi xuất hiện vết thương.
Lục Hàn Trúc lạnh mặt bước vào, một tay xách hộp y tế, một tay bưng tô cháo.
“Qua đây.” Lục Hàn Trúc ngồi bên giường, vỗ vỗ vào vị trí bên cạnh mình.
Tôi quay đầu trừng mắt với anh ấy: “Cút!”
Lục Hàn Trúc không có tâm tư giảng đạo lý với tôi, anh ấy hung hăng mà kéo tôi qua chỗ mình.
Khiến cho tôi bất ngờ là anh ấy lại lấy chìa khóa, mở khóa xích ra cho tôi.
Không có dây xích trói buộc, cả cơ thể tôi đều cảm thấy thoải mái hơn không ít.
Lục Hàn Trúc kéo eo tôi, ôm lấy tôi vào lòng.
Trong vòng tay anh ấy, tôi y như một đứa trẻ vậy.
Anh ấy cẩn thận bôi thuốc cho tôi. Từ góc độ này, tôi có thể thấy rõ ràng khuôn mặt vừa trắng vừa tinh tế của anh ấy.
Tôi không nhịn được mà nâng tay chạm vào.
Động tác bôi thuốc của Lục Hàn Trúc khựng lại
Anh ấy quay sang nhìn tôi, sau đó sáp gần mà đặt lên môi tôi một nụ hôn.
Hôn một chút, anh ấy lại cúi đầu bôi thuốc.
Vẻ mặt rất nghiêm túc.
Tay của anh ấy rất lớn, một tay đã ôm trọn bàn chân tôi.
Vốn dĩ còn khá cảm động, nhưng nghĩ đến chuyện anh ấy đã nhốt tôi, tôi lại bừng bừng lửa giận.
Bàn tay vốn đang đặt trên chân lập tức giơ lên, tát vào mặt anh ấy một cái.
Lực không mạnh, vừa hay để khiến người khác sững sờ.
Lần này Lục Hàn Trúc trực tiếp dừng lại, bỏ đồ trên tay xuống rồi đè tôi trên giường.
“Đường Nhân Nhân, sao em như một con mèo vậy, không động tĩnh gì mà tự dưng cào cấu người khác.”
Lục Hàn Trúc cong môi cười.
Một khi trai đẹp vừa cười, cả thế giới này liền như trở nên tươi đẹp hơn vậy.
Hiện tại tôi đang cực kỳ nghi ngờ, trước đó Lục Hàn Trúc lộ cơ bụng là cố ý quyến rũ tôi.
Anh ấy nhấc chiếc chân đang bị thương của tôi lên, đặt lên eo anh ấy, tránh để tôi bị thương lần hai.
Bàn tay lại không thành thật mà di chuyển khắp nơi trên cơ thể tôi.
Sự phản kháng của tôi trước đó rõ ràng đã uổng công vô ích rồi.
Lục Hàn Trúc căn bản chẳng để vào trong mắt.
Kể từ khi Lục Hàn Trúc mở khóa cho tôi, phạm vi hoạt động của tôi đã bắt đầu lớn hơn trước.
Bắt đầu là đi lại giữa hai phòng ngủ, hiện giờ đã biến thành đi lại trong cả biệt thự rồi.
Nghĩ đến chuyện nửa đời sau chỉ có thể bị Lục Hàn Trúc nhốt tại nơi này, tôi lại không nhịn được mà rầu rĩ.
Còn đang nghĩ cách làm thế nào để thoát khỏi đây, tôi lại đụng phải nam chính chưa từng gặp mặt.
Biệt thự của Lục Hàn trúc không phải nằm ở vùng ngoại thành, xung quanh đây chỉ toàn là biệt thự của những ời có tiền khác.
Tôi phát hiện ban công tầng ba có thể thông ra ngoài đường.
Đang quan sát xem làm thế nào mới thoát ra mà không gây tổn thương đến một cọng tóc, một bóng người cao gầy lại đột nhiên xuất hiện trên lề đường.
Nam chính Phó Xuyên đứng bên đường nhìn tôi, trên môi còn treo nụ cười.
Anh ta và Lục Hàn Trúc chính là hai kiểu phong cách.
Lục Hàn Trúc là kiểu trai đẹp lạnh lùng, nhìn một lần là nhớ mãi không quên.
Mà Phó Xuyên là kiểu chàng trai tỏa nắng, mang nhiều năng lượng tích cực.
Ánh nắng chiếu lên người Phó Xuyên, anh ta nheo mắt, dang rộng hai tay với tôi: “Mỹ nữ, cô nhảy xuống đây, tôi sẽ đỡ cô.”
(*mỹ nữ trong trường hợp này là cách gọi xã giao của người Trung, không mang ý trêu chọc hay gì cả.)
Thời gian này không phải Phó Xuyên nên hâm nóng tình cảm với nữ chính sao.
Anh ta là cấp trên của Trần Nguyệt Điềm, khi hai người yêu đương phải nói là vô cùng trắc trở.
Hiện giờ Phó Xuyên xuất hiện tại chỗ này khiến tôi có chút bất ngờ.
Tôi nhìn nam chính một cái rồi, ôm theo ý nghĩ không liên quan đến bất cứ ai mà quay người bước vào trong.
Kế hoạch bỏ chạy để lần sau thực thi vậy.
Buổi tối, Lục Hàn Trúc đem theo một đống thứ xa xỉ về,
Trông thấy một đống bộ lễ phục rườm rà, tôi lập tức từ chối.
Lục Hàn Trúc lại không quan tâm đ ến ý nghĩ của tôi mà vác tôi lên, đi vào trong phòng thay đồ.