Hôm nay Trần Tử nghỉ ở nhà, rất sớm đã kéo Miêu Miêu đến chợ mua thức ăn. Nhưng Miêu Miêu luôn sợ đầu sợ đuôi, vẫng lo lắng người khác cảm thấy hai người đàn ông cùng nhau đi mua thức ăn rất kỳ quái.
“ Không cần căng thẳng như vậy!” Ra vẻ thoải mái vỗ vỗ vai Miêu Miêu.
Trong lòng Trần Tử cũng không yên, nếu là gặp phải nhóm cô dì ở tiểu viện, phải giải thích thế nào đây? Hay giống như đã nói với bác Trương, em trai ở cô nhi viện?
Lắc lắc đầu, vứt bỏ tư tưởng rối loạn. Kéo Miêu Miêu đi vào trong chợ.
Hôm nay trời sáng sớm, mặt trời còn chưa lên cao, chợ bán thức ăn đã náo nhiệt, rất nhiều bác gái chị gái cũng xách rau xanh, thêm chút thịt cá gà.
“Ai dô! Trần Tử, cũng tới mua thức ăn à?” Một bà dì béo mập từ trước mặt đi tới, đó là người có tiếng ” to mồm” trong tiểu việu, thường thường chỉ cần tiếng của dì vừa xuất hiện, không muốn chú ý cũng khó.
Này không, xa xa thấy Trần Tử và Miêu Miêu, bà dì đã mở cổ họng, bắt đầu ồn ào.
“ Trần Tử, cậu nhóc này là ai a? Thật xinh đẹp!”
“ Chào dì” Miêu Miêu rõ ràng là bị giọng của bà dì này dọa sợ, toàn thân khẽ run mới nhớ tới phải chào hỏi, thế là lễ phép nhỏ giọng hỏi han, trong lòng lại nói thầm hóa ra tiếng của người có thể lớn như vậy.
“ Xem xem, đứa nhỏ ngoan ngoãn thông minh biết bao.” Bàn tay to vỗ một cái làm bả vai Miêu Miêu xiêu vẹo o_O
“ Dì, dì!” Trần Tử cũng phối hợp lớn tiếng gọi: “ Dì đến mua thức ăn à? Nhiều như vậy?” Cố ý chuyển đề tài, chuyển đến giỏ thức ăn hôm nay.
“ Hôm nay mười bốn mà. Ha ha ha ha…” Giọng nói trầm mạnh chấn lỗ tai hai người ong ong.
Thật vất vả tiễn dì ‘to mồm’ đi, Trần Tử móc móc lỗ tai, quay đầu nói với Miêu Miêu: “ Mới vừa rồi dì bảo hôm nay là ngày mấy?”
“ À…” Nghiêng đầu nhớ lại một chút lời dì kia nói: “ Hôm nay là mười bốn.”
“ Mười bốn a…” Quay đầu quái dị nhìn Miêu Miêu ở bên cạnh không biết đang suy nghĩ cái gì.
Mười bốn tháng bảy âm lịch, ngày quỷ môn mở rộng a.
Đúng ngày mua một con gà, trở về nhà sau khi để Miêu Miêu xử lý xong, bưng ra ban công dáng vẻ long trọng bái tế một lượt.
Mặc dù Trần Tử không biết cha mẹ mình là ai, cũng khỏi nhắc tới tổ tiên của mình, nhưng dù sao mọi người nói tối nay chính là ngày quỷ môn mở rộng, như vậy, lễ bái người xưa vẫn nên làm. Làm người không thể mất gốc đi.
“ Miêu Miêu, ăn cơm!” Rửa tay, bắt đầu thu dọn bàn cơm.
Giống như ngày thường, hai người mỗi người một đầu, vừa ăn vừa nói chút chuyện.
“ Miêu Miêu, hôm nay là mười bốn, trước kia bọn em làm gì không?” Những ngày lễ này đều do cổ nhân truyền xuống, nói không chừng Miêu Miêu biết khá kỹ đấy.
“ Không biết.” Khi còn bé trí nhớ rất mơ hồ, trí nhớ rõ ràng, vẫn là thời gian ở Hoa Ảnh các, nhưng là khi đó ai quản những thứ này a, dù sao chỉ biết ngày này hàng năm, trong lầu không tiếp khách, nói là sẽ có thứ không sạch sẽ đi vào.
Nhíu mày, không biết Miêu Miêu đang qua loa lấy lệ với mình, hay thật không biết, dù sao thấy dáng vẻ ăn uống nghiêm túc của tên nhóc này, vậy coi như xong đi!
“ Anh nghe mấy ông già nói a, mười bốn tháng bảy hàng năm là ngày quỷ môn mở rộng, mặt trời vừa xuống núi, thì nhóm quỷ hồn sẽ ra khỏi quỷ môn đến nhà của riêng mình ăn đồ cúng, cho nên chúng ta phải cúng bái.”
Balabala nói không ngừng. Miêu Miêu thầm nghĩ, ngày thường không biết ai nói, ăn cơm không được nói nhiều, sẽ dễ bị nghẹn.
Vừa định ngẩng đầu nói với Trần Tử, ăn cơm tối không nói chuyện, không nghĩ tới trong nháy mắt ngẩng đầu lên, Miêu Miêu liền ngây người.
!!!!
Đây là ai a!!!!! Người đang đứng sau Trần Tử!! Không phải là! Là..Quỷ? O_O
Miêu Miêu sắc mặt xanh mét, con quỷ đứng ở phía sau Trần Tử…, nó dường như đang chảy nước miếng. Nhằm vào Trần Tử sao? Hay thịt gà trước mặt Trần Tử?
“ Trần… Trần Tử…” Nói chuyện đều có chút lắp bắp
“ Làm sao?” Bỏ đùi gà đang gặm trong tay xuống, ánh mắt liếc Miêu Miêu một cái, phát hiện sắc mặt của cậu có chút là lạ nhìn đỉnh đầu mình.
Vươn tay quơ quơ trước mặt Miêu Miêu, không có phản ứng, lại theo ánh mắt của cậu ngẩng đầu nhìn, xảy ra chuyện gì? Đột nhiên không nói.
“ Phát ngốc cái gì vậy?” Không ăn cơm, ngẩn người có thể ăn no sao?
“ Trần Tử…” Duỗi ngón tay, chỉ chỉ phía sau Trần Tử: “ Phía sau anh…”
Phía sau?
Quay đầu nhìn nhìn, cái gì cũng không có a? Phía sau là ghế sô pha phòng khách.
“ Miêu Miêu em làm sao thế?” Kì kì quái quái.
“ Phía sau anh có người…” Là người sao? Hay là…
Đứng phía sau Trần Tử là một vị tiên sinh tạm gọi là “ người”, một bộ áo khoác trắng, tóc tai bù xù, sắc mặt trắng bệch, ánh mắt đờ đẫn. Hình như nghe thấy Miêu Miêu nhắc đến mình, dời ánh mắt đờ đẫn khỏi đùi gà, không có tiêu cự nhìn một Miêu Miêu, hé ra nụ cười quỷ dị.
Không khỏi rùng mình một cái.
“ Trần Tử anh nhìn a!” Sao Trần Tử giống như không có gì vậy, kêu anh ấy xem phía sau có người, ánh mắt anh ấy để ở đâu vậy?
“ Phía sau anh có gì à?” Không có gì hết, lại luôn bảo nhìn phía sau, phía sau rốt cuộc có chuyện gì.
“ Anh không nhìn thấy à? Phía sau anh có một quỷ!” Đột nhiên lớn tiếng gào lên một câu.
Miêu Miêu cũng tức giận, bản thân nơm nớp lo sợ đối mặt với tên kỳ quái kia, cái tên Trần Tử này còn giả vờ như không nhìn thấy, không biết mình sợ à!
“ Em nói cái gì?” Trần Tử bắt đầu cảm giác gió thổi sau lưng.
“ Phía sau anh có một con quỷ đang đứng?” Miêu Miêu cũng không chắc lắm, nhưng nhìn dáng vẻ này, không phải quỷ thì là gì? Mặt mũi trắng bệch nhợt nhạt.
Trong nháy mắt đó Miêu Miêu bắt đầu hiểu, mình vốn không phải là quỷ, bởi vì sắc mặt không trắng như vậy.
“ Anh qua bên này ăn với em được không?” Ánh mắt Miêu Miêu vẫn nhìn chằm chằm tên tiên sinh kỳ quái kia, động cũng không dám động, dư quang ánh mắt liếc nhìn xung quanh, hình như trong nhà hỉ xuất hiện tên tiên sinh kỳ quái này, không có nhân sĩ kỳ lạ khác xuất hiện.
Vèo một cái từ chỗ của mình chạy sang ngồi bên cạnh Miêu Miêu, Trần Tử bắt đầu cảm thấy mồ hôi lạnh xuất hiện: “ Thật hay giả?”
“ Em không biết a, nhưng em thấy được a…” Sao Trần Tử không nhìn thấy chứ? Mình thấy rất rõ ràng a!
“ Anh, anh, anh không nhìn thấy.” Vị trí ngồi trước mắt mình trống trơn, phía sau là sô pha phòng khách, nhìn qua không khác gì ngày thường a.
“ Nó, nó đang đang làm gì?” Trần Tử thấy dáng vẻ nghiêm túc của Miêu Miêu, bắt đầu tin tưởng cậu nói sự thật, trong lòng cũng bắt đầu sợ hãi, đầu lưỡi xoắn lại.
“ Ông ta…” Không biết nó rốt cuộc muốn làm gì, chẳng lẽ: “ Ông ta muốn ăn gà?”
“ Vậy cho ông ta ăn đi!” Một con gà mà thôi, ăn thì đi đi ông anh, không nên sống ở chỗ này, rất dọa người.
“ Nhưng ông ta không động a.”
Trong mắt Trần Tử, hiện tại Miêu Miêu giống như trẻ con ra sức trừng mắt với không khí, sau đó nhìn vào không khí miêu tả cho anh biết tên quỷ kia đang làm gì. Nghe được Miêu Miêu nói …quỷ, muốn ăn gà, nhưng lại không hiểu, Trần Tử đột nhiên nhanh trí.
“ Miêu Miêu, ra ban công đem lư hương vào đây.”
Anh hoài nghi, do mình cúng bái ở ban công, mới gọi vị tiên sinh này vào, nếu như muốn ăn gà…, vậy thì cho ông ta hương hoa đi.
Nhưng Miêu Miêu vừa đi anh liền hối hận, tại sao không để mình đi a, Miêu Miêu ra ban công, để một mình anh ở trong phòng ăn đối mặt với quỷ tiên sinh không biết đứng ở đâu, rất đáng sợ a.
Lông tơ từng đợt dựng thẳng lên.
“ Cầm đến đây!”
Cuối cùng Miêu Miêu cũng cầm lư hương đi vào, lại phát hiện tên tiên sinh kỳ quái kia đổi vị trí.
“ Trần Tử…” Ngón tay chỉ về phía Trần Tử: “ Ông ta ở bên cạnh anh.”
“ A a a a a a!!!!!!”
Nghe thấy Miêu Miêu nói tên quỷ tiên sinh kia đã đi tới bên cạnh mình, Trần Tử thình lình nhảy dựng lên chạy đến phía sau Miêu Miêu, ôm chặt eo cậu, cả mặt dán trên lưng Miêu Miêu, ánh mắt cũng không dám mở ra.
“ Ông ta ông ta, đã đi chưa? …” Ôm thắt lưng Miêu Miêu, tay không tự chủ được run rẩy, phía sau lưng một trận lạnh lẽo. Quỷ tiên sinh sẽ không đến phía sau mình chứ.
Lúc này Miêu Miêu lại không sợ, bởi vì từ sau khi mình mang lư hương còn đang cháy đi vào, tên tiên sinh kỳ quái kia đã ngồi vào vị trí vừa rồi của Trần Tử, trực tiếp lấy tay xé gà ăn.
“ Còn chưa đi.”
“ Kia kia kia,ông ta đang làm, làm gì?”
“ Ăn gà a.”
Miêu Miêu kéo Trần Tử ở phía sau đến trước bàn cơm, đặt lư hương ở trên bàn, sau đó cầm băng ghế nhỏ ngồi cách đó không xa, vẻ mặt tò mò nhìn cái bàn.
Trần Tử càng nhìn Miêu Miêu càng cảm thấy đáng sợ, thứ không nhìn thấy nhưng lại thực sự tồn tại, thực sự quá… quá dọa người. Đứng ở bên cạnh Miêu Miêu, co nhỏ bản thân. Một người đàn ông trưởng thành có thể co lại thành như vậy, thật sự làm khó anh.
Thấy tên tiên sinh kỳ quái kia đi rồi, Miêu Miêu mới mở miệng nói chuyện: “ Trần Tử, ông ta đi rồi.” Đi xuyên qua cửa.
“ Đi?” Thoáng cái thở phào nhẹ nhõm, muốn đứng lên đã không đứng lên nổi, chân ngồi xổm đã tê rần.
“ Hồi đó sao anh không sợ em nhỉ…” Vỗ vỗ trái tim nhỏ của mình, thở dốc một hơi, cả người thoải mái rất nhiều, cảm giác phía sau lưng cũng không lạnh lẽo nữa.
“ Em không giống bọn họ…” Sắc mặt của mình không trắng như vậy a?
“ May mà em không giống bọn họ, nếu không anh nhất định tìm người thu em.”
Như thế một chút cơm cũng không ăn được. Nên làm gì cho tốt đây? Xem phim với Miêu Miêu sao.
Nhưng Miêu Miêu lại không muốn xem TV với Trần Tử, bởi vì vì buổi tối, Trần Tử thỉnh thoảng sẽ hỏi cậu: “Có người đến không?”
Nghi thần nghi quỷ.
Miêu Miêu sẽ không sẽ nói cho anh biết, thật ra thì luôn có rất nhiều “ người”đến rồi đi, đi rồi đến trong phòng ăn của bọn họ, tiến hành các thể loại ngấu nghiến đối với khay thịt gà kia.