Thật vất vả đuổi Đông Tử đi, Trần Tử đứng bên ngoài phòng bếp nhìn chằm chằm Miêu Miêu rửa chén, loại cảm giác này nói không ra lời, anh dường như bắt đầu hoài nghi phán đoán ban đầu của mình. Có thể hay không, bản thân vừa bắt đầu đã phán đoán sai lầm rồi, có lẽ từ trước tới giờ Miêu Miêu không phải là quỷ, mà là người.
Nhưng trong khoảng thời gian tới, đúng là không ai có thể thấy cậu ấy nha.
Vậy nhờ anh bạn nhỏ đưa nước tuần trước tới nói đi.
Tuần trước trong nhà không có nước uống, một mình Miêu Miêu ở nhà không biết làm sao lại phá máy đun nước, đành phải đợi đến khi Trần Tử tan ca về nhà mới gọi điện thoại. Bởi vì lo lắng đứa nhỏ đưa nước nhìn thấy quần áo không bay trong phòng, cho nên giống như hôm nay, Trần Tử từ sớm đã giúp Miêu Miêu đổi lại quần áo ban đầu.
Lúc nước đưa tới, Miêu Miêu đang nấu canh trong bếp, nghĩ tới dù sao cũng không có người nhìn thấy, đứng ở cửa phòng bếp nhìn máy đun nước đổi lại nước. Nhưng ai biết lúc này anh bạn đưa nước lại ngẩng đầu nhìn về phía phòng bếp, nói một câu “ Canh của anh sắp được rồi, lửa bật nhỏ từ từ hầm mới ngon.”
Trần Tử phản ứng một chút mới phục hồi lại tinh thần, cậu ta không nhìn thấy Miêu Miêu, cho nên xuyên thẳng qua Miêu Miêu thấy được canh đang nấu to lửa.
Nghĩ đến chuyện này, Trần Tử khẳng định Miêu Miêu thực sự không phải là người, rốt cuộc là cái gì thì chính cậu ấy cũng nói không rõ, dù sao bây giờ có thể khẳng định lúc trước đúng là không ai thấy được Miêu Miêu ngoại trừ bản thân anh.
Nhưng hôm nay Đông Tử sao vậy…
“ Miêu Miêu, đừng giặt nữa, trước lại đây.” Gọi Thái Miêu Nhi còn đang bận việc lại chỗ mình, kéo cậu ngồi lên ghế sô pha.
“ Xảy ra chuyện gì?” Xoay người thấy dáng vẻ đăm chiêu ủ dột của Trần Tử, Thái Miêu Nhi có chút lo lắng. Tối hôm nay Trần Tử hình như rất buồn rầu.
“ Miêu Miêu…” Kéo Thái Miêu Nhi đang ngồi lên ghế sa lon, Trần Tử đột nhiên không biết mở miệng thế nào, “ Cậu… rốt cuộc…”
“ Tôi?” Tôi xảy ra chuyện gì. Thái Miêu Nhi nghiêng đầu khó hiểu nhìn Trần Tử.
“ Ừm… Ý của tôi là, từ lúc mới đến đây, đến hiện tại, thân thể của cậu có thay đổi gì không?” Ví dụ như nhìn được hay không.
“ Có a!” Có rất nhiều đấy.
“ Lúc trước không chạm được đồ vật, nhìn thấy anh thì có thể chạm, sau đó, anh có thể thấy tôi, à… Bạn của anh hôm nay cũng thấy tôi.” Nói xong, trong ánh mắt của Thái Miêu Nhi cũng bắt đầu lộ ra nghi ngờ. Ngoại trừ Trần Tử, còn có người nhìn thấy mình.
“ Đây chính là điều tôi muốn nói.” Sao hôm nay Đông Tử cũng có thể thấy Miêu Miêu?
“ Miêu Miêu,” Trần Tử kéo ngồi Thái Miêu Nhi đang ngồi trên ghế, “ Canh tối nay còn nhiều không?”
“ Còn a!” Còn thừa lại rất nhiều, tối nay gần như chỉ có một mình cậu ăn canh, Trần Tử và bạn anh ấy đều không uống.
“ Lấy bình giữ nhiệt lớn một chút, chúng ta cầm tới cửa cho ông Trương.” Nếu như Đông Tử có thể thấy, không chừng người khác cũng có thể thấy.
Nhìn Trần Tử tự mình chạy đến phòng bếp đổ canh, Thái Miêu Nhi xoắn xuýt một chuyện” Tôi còn phải thay quần áo sao?”
“ Không thay, tôi không quan tâm!” Cùng lắm thì bị người khác nói làm chuyện ma quỷ gì đó.
Xách bình giữ nhiệt, dắt tay Thái Miêu Nhi, vui vẻ chạy xuống dưới lầu. Trần Tử nghĩ, mượn cớ đưa canh cho ông Trương, thăm dò ánh mắt của ông, xem Miêu Nhi có phải đã có thể bị người khác nhìn thấy hay không. Tuy nói ông Trương nhiều tuổi rồi, nhưng ánh mắt rất lợi hại, trong viện có chuyện to nhỏ gì, nơi nào trộm cắp thường lui tới, tuyệt đối chạy không thoát hoả nhãn kim tinh của ông.
Nếu như…
“ Lát nữa cậu không cần nói gì, cũng đừng làm gì cả, chỉ cần bình tĩnh đứng bên cạnh tôi là được, tất cả để tôi nói.” Trong lúc đi xuống lầu, Trần Tử cẩn thận dặn dò Miêu Miêu.
Thái Miêu Nhi tùy ý Trần Tử lôi kéo, dọc đường đi xuống lầu nói liên miên không ngừng, trong lòng lại nhủ thầm, chẳng phải vẫn không có ai thấy mình sao, tại sao đột nhiên? Hay là nói từ khi gặp Trần Tử, mình từ từ trở nên bình thường, chỉ là luôn sống trong nhà Trần Tử không đi ra ngoài, cho nên không biết bản thân thật ra đã bình thường?
Ai ai, thế giới tương lại này thật kỳ diệu. Nhưng cũng thật sự khiến cho người ta vui vẻ.
Vừa xuống lầu, xa xa đã nhìn thấy ông Trương đứng thẳng tắp ở cửa tiểu viện, giống như chiến sĩ.
“ Ông Trương!” Trần Tử lớn tiếng gọi, giơ giơ bình giữ nhiệt trong tay, cười đến nhăn nhở.
“ Ai dô! Trần Tử, đây là gì vậy?”
Kể ra thì thường ngày ông Trương thương Trần Tử nhất. Theo như lời ông nói, Trần Tử giống đứa con trai đang ở biên cương của ông. Ông Trương biết Trần Tử là trẻ mồ côi, cho nên rất thương chàng trai hiểu chuyện này, ngày thường có trái cây ngon đều bảo Trần Tử mang một ít về.
“ Ông ơi, cháu mang canh cho ông!” Đung đưa bình giữ nhiệt trong tay.
“ Thằng nhóc thối! Lúc nào không biết lễ phép như vậy.”
Vốn tưởng ông Trương sẽ vui vẻ nhận lấy, sau đó vui vẻ khen canh này ngon, sao hiện tại lại nghiêm nhắc như thế?
“ Con không phải mang canh tới biếu ông sao, tại sao lại không biết lễ phép?” Chẳng hiểu ra sao.
“ Trước nên giới thiệu cậu bạn nhỏ xinh đẹp bên cạnh cháu cho ta mới phải chứ!” Nói xong, còn dùng tay vỗ vỗ vai Thái Miêu Nhi.
“ A?” Phát hiện ông lão trước mắt có thể thấy mình, lại vỗ vai mình, Thái Miêu Nhi có chút kinh ngạc.
“ Ông, ông…” Thấy được Miêu Miêu? Trần Tử trong nháy mắt kịp phản ứng, ha ha tùy tiện nói nói hai câu “ Ông xem, con là vui đến ngớ ngẩn rồi, ha hả a…” Lúng túng lấy tay sờ sờ đầu.
“ Nói đi, cậu bạn nhỏ này là ai.” Lão Trương cười híp mắt nhìn Miêu Miêu ngoan ngoãn bên cạnh, hai tay chắp đằng sau, đợi Trần Tử giới thiệu cho mình.
“ Lậu ấy a…” Xong, phải giới thiệu ra sao? Không thể nào nói mình nhặt được, “ Cậu ấy… Là em trai con quen ở cô nhi viện!” Nói năng bậy bạ.
“ Đứa nhỏ này cũng là cô nhi à? Thật đáng tiếc cho đứa nhỏ…” Lão Trương cảm thấy thương tiếc đối với chuyện Miêu Miêu đáng yêu là cô nhi.
“ Ai da đừng nói cái này, chúng ta uống canh trước, canh này là tự tay Miêu Miêu nấu, biếu riêng ngài.” Đông kéo tây kéo, nhét bình giữ nhiệt vào trong ngực ông Trương, kéo Miêu Miêu xoay người rời đi:
“Ông Trương chúng con đi về trước ạ, còn có chuyện bận rộn phải làm, cái bình để lại chỗ ông, ngày mai con tới lấy.”
Nói xong nhanh chân bỏ chạy.
“ Đứa nhỏ này…”
“ Trần Tử, Trần Tử, chúng ta chạy nhanh như vậy làm gì?” Bị Trần Tử kéo chạy thở không ra hơi, Miêu Miêu không hiểu tại sao Trần Tử đột nhiên hưng phấn như vậy.
Vất vả chạy về trong nhà, đóng cửa lại, còn khóa nữa, kéo Thái Miêu Nhi ngồi lên ghế, nhéo mặt Miêu Miêu để cho cậu nhìn chằm chằm mình.
“ Miêu Miêu, cậu hiện tại có tính là người không?” Có thể chạm được, nhìn được, còn có chỗ nào không phải người?
“ Hả?” Trần Tử không nói, cậu cũng không nghĩ tới, mình hiện tại, không có gì khác với người bình thường đi đi.
“ Trần Tử, ý của anh là… Tôi bình thường?” Còn biến thành người?
Trong nháy mắt đó, trong lòng Thái MiêuNhi như bắn pháo hoa, không ngừng nổ bùm bùm bùm, loại vui sướng từ tận đáy lòng, rất khó dùng ngôn ngữ để hình dung, rất muốn kêu to, muốn hét lên!
“ Trần Tử… Tôi…” Tôi tôi rất lâu cũng không biết phải nói cái gì, Trần Tử biết, vật nhỏ này rất hưng phấn!
“ Oaa!!!!!”
Sờ bả vai bị Miêu Miêu hung hăng cắn, Trần Tử đau đến rớt nước mắt. Nhìn Thái Miêu Nhi phấn khích chạy loạn khắp phòng, Trần Tử cảm thấy rất uất ức, vui vẻ thì vui vẻ đi, cắn tôi làm gì? T^T
“ Miêu Miêu cậu dừng lại đi!” Bất đắc dĩ, tên nhóc điên khùng này, chạy từ phòng khách đến phòng khác, quay một vòng lại về phòng khách, cứ như thế bừng bừng chạy mấy vòng quanh bàn trà.
“ Tôi không dừng lại được! Không dừng lại được!!! A a a!” Thái Miêu Nhi dừng trên ghế sô pha, chớp chớp đôi mắt to,cái miệng nhỏ nhắn ngày thường khẽ cười, hiện tại cười đến vui vẻ.
“ A!!!!!” mặt đối mặt với Trần Tử, thét loạn một hồi “Trần Tử tôi rất vui! A aa…”
Vươn móng vuốt nhỏ làm động tác muốn ăn thịt người.
“ Đừng đừng đừng, tổ tông, vui cũng đừng cắn tôi!” Hai tay đan chéo chắn ở trước ngực.
“ Trần Tử Trần Tử, sau này tôi có thể ra ngoài chơi rồi, phải không?”
Có thể là chạy đã mệt, đặt mông ngồi lên ghế, đầu nhỏ nằm trên đùi Trần Tử, đôi chân nhỏ giơ lên cao.
“ Tôi từng thấy trên TV, thế giới bên ngoài rất đẹp!” Phim chiếu trên TV, đều là trong công viên rất đẹp, sau đó cô bé và cậu bé mến nhau
“ Rất đẹp sao?” Sao tôi không biết?
Trần Tử cảm thấy cái đầu nhỏ này là buồn đến cuống lên rồi, từ khi dẫn cậu về nhà đến nay cũng được gần bốn tháng rồi, vẫn luôn ở nhà, sợ cậu đi ra ngoài sẽ không thấy nữa, lo cậu sẽ bị đạo sĩ giang hồ bắt đi…
“ Vậy… Bắt đầu từ ngày mai, cậu có thể đi trong tiểu viện, không thể tùy tiện ra khỏi cửa viện, rất nhiều thứ tôi còn chưa chỉ cho cậu biết.” Ví dụ như không phải tất cả mọi người đều tốt
“ Cửa viện?”
“ Chính là nơi ông Trương vừa đứng đó, nhiều nhất cũng chỉ có thể đi chỗ đó.” Đi ra ngoài, chưa chắc có thể trở về.
“ Được!”
Cứ như vậy, hai thanh niên trẻ tuổi trong tâm trạng vui vẻ, từ từ đi ngủ. Bọn họ không biết, có một đôi mắt, lén lút ở cửa sổ nhìn họ.
Ngày hôm sau lúc ra khỏi cửa, Trần Tử đặt biệt dặn dò, chìa khóa phải luôn luôn đeo trên cổ, không thể tùy tiện cho người khác, cũng không thể để người xa lạ tùy tiện vào nhà, có chuyện gì phải nhớ nói với ông Trương..
Balabala dặn dò một đống, cuối cùng vì sắp trễ rồi nên mới “ lưu luyến” dừng lên lớp.
“ Đều nhớ kỹ rồi?” Trước khi đóng cửa vẫn không quên dặn dò một câu.
Nhưng buổi chiều, khi Trần Tử tan ca về nhà, làm cho anh nhìn thấy một màn rất không vui.
Tiểu Miêu Miêu nhà anh chẳng những không ở cửa đón anh, mà còn không hề biết anh trở về. Quy kết nguyên nhân, đều là do Miêu Miêu đang ở trong phòng khách nói chuyện với một nam sinh anh chừng từng gặp!
“ Miêu Miêu.” Trần Tử rất tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng.
“ Tôi không phải đã nói không thể tùy tiện cho người lạ vào cửa sao?” Cái thằng nhóc thối mặt cười xấu xa này là ai?
“ Thiên Âm không là người lạ.” Là cậu bé kỳ lạ kia a.
“ Nhóc là ai, sao ở nhà của tôi?” Trần Tử nghiêm mặt nhìn Thiên Âm đang ngồi trên ghế cười rất vui vẻ.
Lúc này mới bao lâu? Còn chưa đến một ngày, đã gọi thẳng tên người khác, lại không phải người lạ? Không là người lạ thì là người nào? Người quen? Đùa à! Ở chỗ này trừ mình ra, tên nhóc thối này đâu còn người quen nào? Mới để cậu ta ra cửa một ngày đã dẫn người bừa bãi về nhà, nếu sau này chỉ bảo nhiều kiến thức hơn cho cậu ta, còn không coi trời bằng vung? …
Trần Tử ở trong lòng hung hăng dạy dỗ Thái Miêu Nhi một trận, nhưng thằng nhóc tên Thiên Âm này hình như không có nhận ra cơn tức giận của Trần Tử, còn đang cười hì hì nói thầm gì đó với Thái Miêu Nhi.
“ Trần tiên sinh, tôi đi trước, rảnh rỗi lại đến tìm Miêu Miêu chơi, bái bai!” Tự mình đi tới cửa, trước khi ra khỏi cửa vẫn không quên quay đầu lại nháy mắt mấy cái với Thái Miêu Nhi.
Thấy vậy Trần Tử càng tức hơn.
Thiên Âm đi rồi, Trần Tử vẫn đứng tại chỗ không nói, cứ như thế nhìn chằm chằm Thái Miêu Nhi không nói một lời.
Không khí lặng yên rất khó chịu. Thái Miêu Nhi không quen Trần Tử như vậy. Cậu biết trần tử rất tức giận, giận mình nói chuyện với Thiên Âm, bởi vì Trần Tử không nhận ra Thiên Âm. Nhưng Thái Miêu Nhi muốn giải thích với Trần Tử.
“ Trần Tử..” Nhẹ nhàng đi tới lôi kéo tay Trần Tử, nhưng bị gạt ra.
“ Trần Tử, tôi có thể giải thích…” Không từ bỏ, lại kéo tay Trần tử lắc lắc. Vẫn bị gạt ra.
Miêu Miêu rất muốn khóc. Hơn bốn tháng ở chung, các loại cảm xúc của Trần Tử cậu đều thấy rồi, công việc bận rộn, cũng từng có lúc không để ý tới cậu, nhưng Trần Tử chưa bao giờ như hiện tại, không nghe cậu nói.
“ Tôi mệt chết đi được, tôi trước ngủ.” Nói xong, Trần Tử trở về phòng mình, để lại một mình Thái Miêu Miêu trong phòng khách.
Miêu Miêu rất buồn, rất muốn vào phòng nói rõ với Trần Tử, nhưng cậu phát hiện, cửa, đã khóa.
Tại sao Trần Tử lại tức giận như vậy chứ? Vì Thiên Âm sao? Nhưng mình muốn giải thích rõ với anh ấy, nhưng anh ấy không nghe.
Kể từ khi đến nhà Trần Tử, bắt đầu sống chung với anh, lần đầu tiên, bị nhốt bên ngoài phòng. Thái Miêu Nhi rất buồn, rất muốn khóc, nhưng cậu không khóc được, không có nửa giọt nước mắt, cứ như thế ô ô.
Khóc không ra nước mắt, trong lòng càng khó chịu,cậu muốn đi vào tìm Trần Tử T^T.