“Trần Tử, Trần Tử, Trần Tử…” Không ngừng gọi to tên Trần Tử, trong lòng tràn đầy cảm giác hạnh phúc, giống như nếu không nói ra thì sẽ không chịu được.
“Trần Tử, Trần Tử… Em thích anh! Thích anh thích anh!!” Miêu Miêu dường như rất vui vẻ, ngồi xổm ở trên ghế sô pha, hai tay giữ đầu Trần Tử lắc lắc, thỉnh thoảng còn hôn trên mặt.
“Dạ?” Nghe được Trần Tử gọi mình, cuối cùng cũng buông tha cho Trần Tử sắp bị làm cho chấn động não, nghiêng đầu cười híp mắt nhìn Trần Tử.
“Em không thấy mệt sao?” Hưng phấn như thế, xem ra ngủ no rồi.
“Dạ…” mắt nhìn nới khác, nghiêng đầu suy nghĩ một chút, “Anh thấy buồn ngủ sao?”
Lấy tay sờ sờ quầng thâm dưới mắt Trần Tử, có chút đau lòng.
“Đều là Miêu Miêu không tốt, làm Trần Tử tức giân, vì vậy Trần Tử cũng không thể ngủ ngon được đúng không?” Trong đôi mắt to tràn đầy hối hận.
“Đứa ngốc này, em cũng không ngủ không ngon mà?” Tay nâng mặt Miêu Miêu, hạ xuống đôi mắt cái hôn.
“Chúng ta đi ngủ đi…” Ôm thắt lưng mềm mại của Miêu Miêu, trán tựa trán, ôn nhu nói.
“Ngủ ở đâu cơ? Phòng của Trần Tử sao?” Miêu Miêu không muốn ngủ ở phòng sách đâu.
“Ừ, phòng của chúng ta.”
Trần Tử tự mình đã ngộ ra một điều, là từ khi Miêu Miêu đến nhà anh, anh và Miêu Miêu vẫn luôn ngủ cùng Trần Tử, ăn cùng bàn, ngủ cùng giường. Vì thế, Miêu Miêu đã hình thành thói quen hai người ngủ chung.
“Trần Tử tốt nhất!” Ôm chặt cổ Trần Tử, để Trần Tử bế mình như bế em bé đi về phòng.
“Sao lại nhẹ thế này?” Miêu Miêu không nặng mấy, ôm không tốn nhiều sức.
Hai người lần thứ hai đang ngủ ở cùng trên một cái giường, bầu không khí ấm áp.
Trần Tử chủ động đem Miêu Miêu ôm vào trong ngực, để cậu gối lên cánh tay mình. Miêu Miêu cũng rất ngoan ngoãn, biết điều nằm ở trong lòng Trần Tử, lỗ tai dán lên ngực Trần Tử, nghe tiếng đập của tim, rất an tâm.
“Trần Tử, Miêu Miêu thích anh.” Sau khi hai người nói ra tiếng lòng, tối nay Miêu Miêu nói những lời này nhiều nhất.
Cậu không biết làm sao để có thể nói cho Trần Tử biết tình cảm của mình, cũng không biết cách nào để nói ra, chỉ có thể nói với Trần Tử những lời này.
“Anh biết. Anh cũng rất thích em, rất thích rất thích.” Thích đến nỗi muốn đem cậu ăn sạch, có như vậy cậu sẽ không biến mất.
Hai người trong bóng đêm nhìn nhau thật lâu, đã nói lời chúc ngủ ngon, nhưng cả hai vẫn chưa muốn ngủ. Bầu không khí tràn ngập màu hồng.
Môi sát lại, rồi tách ra, rồi lại sát lại. Cứ như thế mà hôn.
Cuối cùng gắt gao ôm nhau, chậm rãi tiến vào mộng đẹp.
Sáng hôm sau, ánh mặt trời tràn vào căn phòng, đánh thức hai người đang say giấc.
Vì ngủ được, nên lần đầu tiên kể từ khi Miêu Miêu đi đến Trần gia không thức dậy sớm làm bữa sáng cho Trần Tử.
“Không sao, ăn bên ngoài cũng được, tối nay anh về ăn.” Tuy không thể ăn bữa sáng do Miêu Miêu nấu, nhưng Trần Tử vẫn an ủi cậu nhóc đang tự trách.
“Nhưng…” Miêu Miêu lại mở tủ lạnh, bên trong đã hết thức ăn.
Bình thường đều là Trần Tử mua thức ăn, Miêu Miêu phụ trách nấu.
Nhưng cả một tuần chiến tranh lạnh, Trần Tử không có đến chợ, vì thế thức ăn trong tủ lạnh ngày càng ít.
“Ừ… Vậy đợi anh về, chúng ta ra ngoài ăn nhé?” Miêu Miêu chưa đi ra ngoài ăn lần nào.
“Em ở nhà đợi anh về.” Sau khi tiến Trần Tử đi làm, Miêu Miêu lại bắt đầu công việc của “bà chủ nhà”. Quét rác, lau nhà, giặt quần áo, mỗi ngày đều làm những việc này, nhưng Miêu Miêu không cảm thấy chán.
Có đôi khi cậu nghĩ rằng, Thiên Âm đem cậu tới nơi này, vốn là để cho cậu nhập vào thân thể của một cô gái, nhưng bởi vì không hợp, nên Thiên Âm mới làm như thế này sao?
Nghĩ đến ai, người đó liền xuất hiện.
“Xin chào! Tiểu Miêu Miêu!” Không biết khi nào, Thiên Âm đã xuất hiện trong nhà Trần Tử, làm Miêu Miêu hoảng hốt.
“Sao cậu lại đến nữa?” nếu để cho Trần Tử đã biết, có tức giận hay không?
“Tôi là đến thăm cậu nha! Yên tâm đi, tôi sẽ lập tức đi, không để anh ta thấy.” Như là nhìu thấu Miêu Miêu đang nghĩ gì.
“Cậu có muốn uống gì không?” Phơi xong quần áo, Miêu Miêu đi tới phòng bếp, lấy ra bộ ấm chén trà, chuẩn bị pha.
Tối hôm qua trước khi ngủ Trần Tử nói với cậu, trước khi uống pha trà hoa quả trước sẽ rất ngon, hôm nay pha một chút trà bỏ vào tủ lạnh, buổi tối Trần Tử trở về có thể uống.
Đi theo Miêu Miêu hết chỗ này qua chỗ khác, Thiên Âm cảm khái nói:
“Quét rác, giặt quần áo, làm cơm, pha trà, tất cả đều do cậu làm, nếu như không nói, người khác nhất định sẽ nghĩ cậu là vợ của Trần Tử.”
“Nhưng tôi là con trai.” Con trai sao trở thành vợ được, Miêu Miêu buồn bực.
“Tôi cũng không hiểu, tại sao cậu và Bạch Ngạo Tình không thể dung hợp thân thể, mà tại sao cậu lại có thân thể này?” Lần đầu tiên gặp phải chuyện này.
“Bạch Ngạo Tình?” Tên này nghe quen quen.
“Là nữ sinh nằm trong bệnh viện đó, linh hồn của cô ấy đã vào được thân thể của cậu rồi mà cậu lại thất bại.” Thật sự không thể hiểu nổi.
“Cô ấy… Thành công?” Cô ấy hiện tại, là Thái Miêu Nhi?
“Cô ấy đã thành công, rất thành công, cũng mở kỹ viện ở Thiên Tỳ, giúp cậu báo thù nữa!” Đoạt lấy công việc củaVương Lệ nương có tính là báo thù không nhỉ?
“A… Thật tốt…” Gia đình của cô ấy mà biết, nhất định sẽ rất vui.
“Tiểu Miêu Miêu, cậu không thắc mắc tại sao à?”
“Lúc đầu tôi cũng tò mò…” Thế nhưng sau khi biết tồn tại của Thiên Âm, cũng có thể hiểu được.
“Cũng biết là tôi làm sao?” Thiên Âm tự mình rót một chén trà hoa quả Miêu Miêu pha, trực tiếp đưa lên miệng uống.
“Ôi, nóng!” Còn chưa kịp thưởng thức mùi vị đã phun ra.
“Cậu từ từ mà uống, trà mới pha, rất nóng.” Chu đáo đưa qua một cốc nước lạnh, cẩn thận nói.
“Mấy ngày nay, tôi đi thăm dò chuyện của cậu, kết quả thật kinh ngạc!” Vậy nên vừa có manh mối cậu bé liefn chạy đến đây.
“Có chuyện gì?” Chuyện gì đã xảy ra đối với mình sao?
“Linh hồn của cậu còn có phong ấn!” Chuyện này thật là làm cho người ta cảm thấy ngạc nhiên.
Linh hồn bình thường mà có thể có phong ấn? Đây là khế ước mà chỉ có thượng cổ thiên quân mới có thể lập, những linh hồn này xuất hiện rất ít.
“Nói như vầy cho cậu dễ hiểu đi, công việc của tôi là phụ trách điều phối linh hồn, nhiều năm nay đều là phân công và quản lý linh hồn. Vốn là chuyện linh hồn của cậu và Bạch Ngạo Tình cũng thuộc trong kế hoạch điều phối, nhưng mà cậu là không thể tiếp nhận thân thể Bạch Ngạo Tình, vì thế tôi phải đi tìm hiểu nguyên nhân.” Nếu không cậu sẽ bị trừ công trạng O_O
“Tôi xem bản ghi chép linh hồn cậu từ lúc bắt đầu sinh thành đến lúc điều phối, nhưng vẫn không có manh mối rõ ràng, giống như linh hồn của cậu là lần đầu tiên tiếp nhận điều phối, cho nên không có bất ghi chép nào liên quan đến cậu, không còn cách nào khác, tôi chỉ còn cách xin Thiên đế cho tôi xem lại sổ sách ghi chép cuộc đời của cậu, tìm hiểu tình huống.”
Nhớ lại chuyện khuya ngày hôm trước vì muốn đọc sổ ghi linh hồn Thái Miêu, phải cầu xin cái thằng cha Thiên đế khó ưa kia, làm hại cậu cả ngày hôm qua cũng không có tinh thần, mãi cho tới hôm nay mới có hứng đến tìm Thái Miêu Nhi.
“Sau đó thì sao?” Miêu Miêu giống như hiểu được một chút, bắt đầu cảm thấy đây là một chuyện quan trọng. Thấy vẻ mặt Thiên Âm như ăn phải con ruồi, vội vàng nhắc nhở cậu ta nói hết.
Thì ra Miêu Miêu cho rằng cậu ta có chuyện tới kể -_-||
“Sau đó chúng tôi đọc lại sổ ghi chép cuộc đời của cậu, chúng tôi phát hiện, linh hồn của cậu đã định khế ước, bị đánh dấu phong ấn.” Điều khiến cho người ta khiếp sợ, người phong ấn chính là Thiên quân!
Thế nhưng Thiên quân lại mất tích。
“Chuyện này với chuyện tôi không thể tiếp nhận cơ thể có liên quan sao?” Nghe vậy, Miêu Miêu nghĩ đi nghị lại, nhưng vẫn không nghĩ ra được.
“Tất nhiên là có liên quan rồi, linh hồn bị phong ấn thì không có cách nào điều phối, chỉ có thể do Thiên quân quản lý.” Nhưng Thiên quân cũng không biết đi đâu rồi.
“Vì thế tôi chỉ có thể như vậy thôi sao?” Miêu Miêu bắt đầu lo lắng, mình sẽ không ra người không ra quỷ như thế này sao?
“Bây giờ cậu không phải đang phàm hóa sao?” Lại có thể tự phàm hóa, tiểu linh hồn này thật sự làm cho cậu quá ngạc nhiên.
“Phàm hóa?” Ý là trở thành người phàm sao?
“Đúng vậy! Chính là không cần dung hợp, trực tiếp sinh thành thân thể!” Chỉ có Thiên quân trải qua kiếp nạn mới có thể làm như vậy.
Nghe Thiên Âm nói rất là thần kỳ, nhưng Miêu Miêu không hiểu, cậu chỉ biết là, từ khi gặp Trần Tử, tất cả đều rất tốt.
“Tôi nói xong rồi.” Thiên Âm nói hết tất cả mọi chuyện cho Miêu Miêu xong, cũng không quan tâm Miêu Miêu nghe hiểu hay không. Tuy nói xong, cậu vẫn không không muốn đi, hôm nay tới mục đích tìm Miêu Miêu đã hoàn thành, thế nhưng cậu không muốn đi.
“Tôi muốn uống trà rất thơm kia.” Nhìn qua hình dạng rất đẹp.
“Đúng vậy. Nhưng phải đợi lạnh một chút.” Thấy Thiên Âm nhìn chăm chú trà hoa quả, Miêu Miêu hòa phóng cho một ly.
Mặc dù Miêu Miêu nghe cái hiểu cái không, nhưng là vẫn hiểu một chút, ví dụ như, cậu không thể dung hợp với thân thể nữ sinh kia, nhưng cậu vẫn có thể trở lại bình thường .
Xem ra Miêu Miêu nghe không hiểu cũng không sao, quan trọng đã nắm được trọng điểm rồi. Còn về chuyện phong ấn, cơ bản chuyện này rất phức tạp, cậu không hiểu cũng không sao.
Thiên Âm bám nhà Trần Tử thật lâu, uống hết trà mà Miêu Miêu để dành cho Trần Tử mới miễn cưỡng rời đi.
Sau khi tiễn Thiên Âm đi, Miêu Miêu nhìn thời gian, sắp đến sáu giờ, Trần Tử sắp về. Đã vậy còn dẫn cậu ra ngoài ăn cơm, phải nhanh chóng thay quần áo.
Nhưng nhìn trái lại nhìn phải, áo thun rộng thùng thình, không thích hợp mặc ra ngoài. Ở trong viện đi dạo thì không sao, thế nhưng nếu như ra ngoài ăn cơm…
Làm sao đây?
Ngay lúc Miêu Miêu không biết làm thế nào, thì nghe được tiếng chìa khóa chuyển động.
… Trần Tử đã về! …
Thế là Trần Tử sau khi vào nhà, liền thấy Miêu Miêu đứng ở phía sau cửa, tay nắm quần áo, vẻ mặt khổ não nhìn anh.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Hình như là không vui!
“Trần Tử chúng ta đừng đi ăn cơm được không?” Giọng Miêu Miêu có chút run rẩy.
“Ăn chứ! Sao lại không ăn?” Phát sinh chuyện gì mà nhìn Miêu Miêu buồn vậy?
“Thế nhưng…” Lời còn chưa nói hết, nước mắt đã sắp chảy ra, Miêu Miêu cảm giác mình là một người vô dụng, cả quần áo mặc ra ngoài cũng không có.
“Miêu Miêu, đã xảy ra chuyện gì vậy?” Thấy vẻ mặt Miêu Miêu giống như muốn khóc, Trần Tử trong nháy mắt tay chân hoảng loạn, vội vàng để túi xuống, đi tới trước mặt Miêu Miêu, ôm cậu nhóc vào trong ngực.
Thật ra cũng không phải chuyện to tát gì, Miêu Miêu chỉ là thấy Trần Tử đột nhiên đã trở về mà chính mình lại chưa chuẩn bị tốt nên có chút bối rối, cũng lo lắng Trần Tử trách mình, nên có chút căng thẳng. Không nghĩ tới Trần Tử lại ôm mình, làm tuyến lệ của Miêu Miêu được kích hoạt, thoáng cái nước mắt liền chảy ra.
“Miêu Miêu!” Trần Tử cảm giác được Miêu Miêu khóc, đột nhiên cảm thấy rất kinh ngạc, cũng rất vui mừng!
“Miêu Miêu! Em khóc!” Có nước mắt.
“A? …” Vẫn đang không hiểu thế nào, nghe thấyTrần Tử nói mình khóc, Miêu Miêu liền lấy tay xoa má, quả thật bị ướt.
“Em khóc!” Tự nhiên khóc a!
Thời gian cũng Trần Tử chiến tranh lạnh còn chưa khóc, lúc này tự nhiên lại khóc! Hơn nữa nước mắt còn nóng!
Nếu người không biết chuyện nhìn thấy một màn này nhất định sẽ nghĩ trong nhà xảy ra chuyện gì đó rất quan trọng, đến nỗi ôm nhau mà khóc.
Sau đó Miêu Miêu suy nghĩ một chút, không có quần áo để mặc lại khóc, chắc là đã lâu rồi chưa khóc nên lần này xem như lấy cớ để trút.
Trời biết cậu hiện tại vui mừng biết bao.
Vốn cho rằng, không biết đến bào giờ bản thân mới có thể giống như người bình thường biểu hiện được cảm xúc của mình, lúc muốn khóc liền khóc. Nhưng hôm nay sau khi gặp Thiên Âm, cậu đã có thể khóc!
Nếu đã như vậy, cậu còn có gì khác người thường đâu?
Cậu là một người bình thường!
“Được rồi bảo bối, đừng khóc.” Nếu khóc nữa, sẽ không thể ăn cơm!
“Dạ dạ…” Gật đầu, thấy Trần Tử bất đắc dĩ nhìn mình, Miêu Miêu lại cười rộ lên.
“Miêu Miêu, em lúc nãy sao vậy, nhìn qua không giống vui mừng cho lắm?”
Mới vừa vào nhà, liền nhìn thấy Miêu Miêu nhăn khuôn mặt nhỏ nhắn đứng ở phía sau cửa.
“Trần Tử, chúng ta thật sự phải ra ngoài ăn sao?” Đột nhiên nghĩ tới chính mình vừa nãy khóc, Miêu Miêu lại bắt đầu phiền não mà đứng dậy.
“Đúng vậy, sáng nay không phải nói được rồi sao?”
“Thế nhưng…” Ngón tay cầm vạt áo của mình vò lại, có chút ngượng ngùng mở miệng: “Em không có quần áo để mặc.”
“…” Trần Tử cũng ngây ngẩn cả người.
Đúng vậy, Miêu Miêu vẫn luôn mặc quần áo của mình, rõ ràng rất rộng. Thế nhưng ở nhà ăn mặc rộng lại thoải mái, nên vẫn chưa mua quần áo phù hợp cho Miêu Miêu, cũng đã hơn bốn tháng, thế nhưng lại quên mất việc này.
Nhưng bây giờ phải làm sao? Hiện tại mua cũng không kịp, chẳng lẽ để Miêu Miêu mặc rộng thùng thình như vậy ra ngoài đường? Thế nhưng nếu như không mua quần áo, cơm tối hôm nay…
“Miêu Miêu, chúng ta gọi cơm đi!” như vậy cũng không cần ra ngoài.
“Gọi cơm?”
“Là chúng ta đặt cơm, rồi đợi bọn họ đưa tới.” Kéo Miêu Miêu ngồi xuống, móc ra điện thoại gọi cơm.
Lúc ăn cơm, Miêu Miêu đem công việc hôm nay làm, cả chuyện đã xảy ra hôm nay nói hết cho Trần Tử, bao gồm cả chuyện “phong ấn”.
“Anh càng ngày càng thấy em rất thần kỳ, Miêu Miêu.”
Gặp được Miêu Miêu Trần Tử nghĩ đã là chuyện thần kỳ, cho tới hôm nay mới bắt đầu suy nghĩ, những chuyện xảy ra với anh giống như trên TV hoặc trong tiểu thuyết huyền ảo. Giống như những chuyện không thể xảy ra trong cuôc sống, đều xảy ra với anh.