Tôi Đã Nói Rồi! Tôi Là Con Gái

Chương 40



Hai đứa nằm mê man trên bãi cỏ ven sông, không hề hay biết rằng......... đây là tụ điểm tiêm chích của một nhóm nghiện ma túy........

Và chúng đang kéo nhau từ phía xa đến gần bãi cỏ tụi nó đang nằm. Trong khi cả 2 đứa tuy giỏi võ nhưng đều đang ngất đi vì mệt.........

Tiếng lao xao ngày một gần hơn...... Tiểu Thiên à, Hoàng Minh à, dậy đi chứ? Chúng là những tên bất cần đời đấy, chũng không giống những kẻ mà cả 2 đã từng gặp trước đây đâu. Các bang hội không dám thu nhận chúng nên chúng tự lập thành hội, cứ khi nào thèm thuốc là đến đây. Nếu 2 người không nhanh tỉnh lại, chỉ e là.......

Tụi nó đã không để ý cách chỗ mình không xa có rất nhiều những bơm kim tiêm còn dính máu vứt ngổn ngang trông rất đáng sợ. Đám người đó chừng mười bảy, mười tám thằng, vừa đi vừa phì phèo thuốc lá, trông hệt một lũ zombie bị bắt mất hồn, chỉ còn lại thân xác tàn tạ. Đi đầu đám đó là 1 thằng trông có vẻ lớn tuổi nhất, vai khoác 1 ba lô. Đến sát bờ sông, chúng nhìn thấy "xác" 2 thằng con trai đang nằm trên cỏ. Một thằng nói:

- Đại ca, có 2 thằng ngỏm ở đây.

Thằng khác lên tiếng:

- Chắc là bị say thuốc!

"Cốp". Tên vừa nói bị thằng đại ca cốc cho một phát:

- Đồ ngu! Quần áo chúng nó bị ướt, chắc mới bị rớt xuống sông thôi.

Mấy thằng khác lao nhao lên, thi nhau gõ vào thằng kia để hùa với "Đại ca":

- Đồ ngu!

- Ngu thì chết!

Thằng nhóc ôm đầu mếu mếu, tên đại ca lườm 1 cái rồi ra lệnh:

- Xem chúng nó chết chưa!?

Mấy thằng lăng xăng chạy ra rồi chạy vào:

- Vẫn còn thở ạ!

Tên Đại ca gật đầu:

- Cứu chúng nó đi.

- HẢ???

Cả đám đàn em nhìn hắn đầy kinh ngạc. Xưa nay đại ca có bao giờ nhân từ với ai đâu. Kẻ chết rồi ổng còn đào mồ lên để nghiền xương nữa là.... Sao hôm nay lại có hứng cứu người thế này?

Hắn cười nhếch mép:

- Để chúng nó sống rồi cho mỗi thằng 1 tiêm. Chúng ta đang cần người mà.....

Bọn đàn em ồ lên. Đại ca vẫn là đại ca, tàn ác không tả được. Cứu người ta để người ta dính vào ma túy và AIDS giống mình thì còn độc ác hơn cả giết người. Chúng lôi Angus và Minh vào trong, một thằng ồ lên:

- A, đại ca, thằng này là người mẫu nổi tiếng của MZ này.

Hắn nhíu mày:

- MZ là cái quái gì?

- Dạ là công ty người mẫu hàng đầu nước mình đó anh. Thằng bên cạnh hình như là cùng 1 nhóm với hắn. Con em của em thần tượng 2 thằng đó lắm.

Hắn đảo mắt suy nghĩ rồi cười ranh ma:

- Được lắm. Chúng ta vớ được cá vàng rồi!

Thằng vừa nãy bị đánh lại lên tiếng:

- Ở đâu anh? Đâu cơ? Sao em không thấy??

- Đồ ngu! Là 2 thằng này này!

Cả đám thi nhau gõ vào đầu hắn:

- Đồ ngu!

- Ngu chưa con!

Hắn lại ôm đầu mếu máo. Tên đại ca ra lệnh lôi tụi nó xuống bãi đất trống ở gầm cầu. Hắn thầm khoái trá với ý định của mình, cho bọn đàn em lục soát người tụi nó. Một thằng lục soát người Thiên, tìm được ví và điện thoại. Một thằng đang lục soát người Minh, chợt giật nảy mình, nhảy ra xa:

- Đ... đại... ca..... nó.... là là.... con gái!

Tên đại ca hơi ngạc nhiên 1 chút, kéo cái áo khoác của nó ra thì thấy có chút ngực nhưng bị băng lại rất chặt. Thế là thêm 1 bí mật.... Hắn mỉm cười:

- Chúng mày tìm cách liên lạc với bọn MZ đi, ta sẽ đòi tiền chuộc. Giờ thì đưa chúng nó đến căn cứ của tao.

Thế là một bọn kéo tụi nó đi, một bọn dùng điện thoại của Angus và nó để đòi tiền chuộc của MZ. Vì không muốn mọi người kinh động, chỉ Quốc Huy và giám đốc Triệu là biết chuyện. Lúc này Quốc Huy đang chạy loạn lên trong phòng gám đốc:

- Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, làm sao giờ????

Bà Triệu ngồi suy nghĩ rồi lên tiếng:

- Cả 2 đứa đều có võ, nếu bị bắt thì chỉ có 1 nguyên nhân: tình trạng sức khỏe của chúng không được tốt.

Quốc Huy lại càng lo hơn, anh cứ đi qua đi lại mếu máo:

- Vậy phải làm sao? Hay tôi gọi cảnh sát nhé?

Bà Triệu lắc đầu:

- Chúng sẽ thủ tiêu 2 đứa nhóc ngay.

- Giám đốc có cách gì không?

Bà đăm chiêu nhìn ra ngoài:

- Có thì cũng có nhưng chỉ e là hơi khó thực hiện.......

- Là sao giám đốc?

Quốc Huy vừa lo vừa thắc mắc nhìn nụ cười bí ẩn của giám đốc, không hiểu nổi bà đang tính toán những gì......

Angus từ từ mở mắt...... đập vào mắt hắn là bóng 1 đám người nhòe nhòe trước mặt. Nheo mắt và lắc lắc cái đầu, hắn nhận ra nó đang bị trói ở chiếc ghế bên cạnh, vẫn đang bất tỉnh. Hắn cũng bị trói chặt vào 1 chiếc ghế đơn trước mặt chúng. Hắn tức giận, giẫy giụa:

- Các người là ai? Thả chúng tôi ra nhanh!!

Tên đại ca ngồi trên ghế, xoay xoay cái bơm kim tiêm có chứa 1 ít dung dịch trong suốt, từ tốn nói:

- Đừng phản ứng ngu ngốc thế chứ chú em? Mày không nhận ra con nhỏ đó có thể bị tao bóp chết bất cứ lúc nào à?

Mắt Angus chợt lóe lên, gằn giọng:

- Anh dám?

Tên đó cười lớn:

- Ha ha ha, mày nghĩ tao là ai? Có gì trên đời này mà tao không dám làm chứ? Nhưng mày yên tâm, trước khi có được tiền chuộc từ cái công ti khỉ đó thì chúng mày chưa chết được đâu.....

- Các người.......

Bỗng 1 thằng đàn em của tên đó chạy vào:

- Đại ca, mụ giám đốc đó muốn gặp thằng cao kều này!

Tên đại ca nhìn Angus thăm dò rồi hất đầu đồng ý. Thằng đàn em bật loa ngoài rồi đưa điện thoại lại sát tai Angus:

- Alô? Nhạc mẫu, vâng, hiện tại tụi con vẫn an toàn...... SAO CƠ Ạ??

Mặt Angus chợt biến sắc, bọn bắt cóc hơi nhíu mày khó hiểu nhìn mặt hắn càng ngày càng trở nên đáng sợ.....

- Các người cũng nghe rồi đấy, cô ấy bị tiểu đường, phải tiêm insulin trong vòng 2 tiếng tới.... Mau thả chúng tôi ra, cô ấy cần được đến bệnh viện. Mà tại sao cô ấy vẫn chưa tỉnh? Cấc người đã làm gì hả??

Tên đại ca có hơi suy nghĩ 1 chút rồi nói:

- Vậy thì còn 2 tiếng để người của mày chuẩn bị tiền và mang đến đây. Nó chưa chết ngay được đâu.

- Chết tiệt!! Tôi sẽ cho các người tiền, thả chúng tôi ra!!

- Nhưng điều chúng tao muốn đâu phải chỉ có tiền.....

Angus run sợ nhìn tên đó giơ kim tiêm và tiến lại chỗ nó:

- Anh định làm gì? Đó là thứ gì? NÀY, ĐỨNG YÊN ĐÓ!!! ANH MUỐN GÌ HẢ??

- Hừ, chú em làm gì mà nóng thế. Biết đâu cái này lại thay thế được cho insulin gì đó thì sao......... ha ha ha....

- KHÔNG!! Này, anh kia, anh làm gì tôi cũng được, đừng đụng đến cô ấy!!

Tên kia cười gian xảo:

- Tao sẽ tha cho nó nếu mày tự rạch mặt mình, được chứ?

Angus hơi giật mình. Khuôn mặt và cơ thể là thứ quý giá nhất của 1 người mẫu. Hắn quay sang nhìn nó đang bất tỉnh, thầm cười mình tại sao lại phải phân vân. Tất nhiên hắn sẽ chọn.......

Tên kia cười gian xảo:

- Tao sẽ tha cho nó nếu mày tự rạch mặt mình, được chứ?

Angus hơi giật mình. Khuôn mặt và cơ thể là thứ quý giá nhất của 1 người mẫu. Hắn quay sang nhìn nó đang bất tỉnh, thầm cười mình tại sao lại phải phân vân. Tất nhiên hắn sẽ chọn....... phương án tốt nhất!

- Đưa dao đây!

- Hả?

- Muốn tôi rạch mặt thì phải cởi trói và đưa dao đây chứ?

Bọn chúng hơi ngạc nhiên, lật đật cởi trói và đưa cho hắn 1 con dao rất bén. Để đề phòng, chúng cho 1 thằng kề dao lên cổ nó. Hắn hơi bất an nhìn khuôn mặt trắng bệch của nó rồi khẽ đưa dao lên xăm soi:

- Dao tốt đấy!

Tên đại ca nhếch miệng tự hào:

- Đương nhiên rồi! Dao gia truyền của nhà tao đấy!

- Vậy lấy mày thử dao là thích hợp nhất nhỉ?

Angus ngay lập tức đá 1 phát vào bụng tên đó và xoay người ra sau, đưa dao lên ngang cổ y:

- Bảo tên kia cởi trói cho cô ấy!

Y sợ hãi đến vã mồ hôi, lắp bắp:

- Chúng mày! Cơ... cởi trói!

Bọi đàn em của y luống cuống mở dây trói cho nó, Angus nhìn sợi dây rơi xuống, khẽ thở phào 1 cái. Tên đại ca nghe thấy, liền dùng cùi trỏ thúc 1 phát vào sườn hắn. Ngay sau đó y túm lấy tay cầm dao của Angus và bẻ ngược ra sau, khống chế hắn. Y đắc thắng:

- Mày tưởng dễ chơi tao đấy à?

Angus hơi cựa quậy để vùng ra nhưng bị một cánh tay rắn chắc của y kẹp lấy cổ. 1 tay kia, y giữ tay hắn đang bị bẻ ngược ra sau, nghĩ rằng như thế thì sẽ khống chế được hắn. Nhưng sai lầm lớn nhất của y chính là đã để hắn cầm con dao đó!

Hắn nới lỏng tay cầm dao, xoay con dao lia ngang 1 phát, trúng vào..... phần nhạy cảm của y. Y giật nảy mình, vội buông hắn ra để ôm lấy "cái đó" mà nhảy tưng tưng. Hắn ngay lập tức phi con dao qua sát mặt thằng đang đứng gần nó khiến gã lăn đùng ra ngất xỉu. Rồi hắn xoay người tặng cho tên đại ca 1 đá vào thái dương và xông vào giữa cả đám, đánh loạn xạ.

Nó nửa tỉnh nửa mê, chập chờn mở mắt thấy cảnh đành nhau tùm lum, chớp mắt 1 cái rồi lại bất tỉnh. Angus thì dùng cả 2 tay 2 chân mà đánh, giật được cái gậy của 1 thằng, hắn ra sức phang rồi đánh tới tấp. Khoảng nửa tiếng sau, bọn chúng đã gục hết dưới sàn. Hắn vừa thở dốc vừa nhìn xung quanh. Nơi đây có lẽ là một ngôi nhà hoang, chẳng biết bọn chúng ở đây từ bao giờ mà có vẻ khá sạch sẽ.

Hắn vội lại đỡ nó từ trên ghế xuống sàn. Nó mặc tới 2 áo nên vẫn còn đang ướt, không cởi ra thì e là bị cảm lạnh. Thân nhiệt của nó đang hạ dần, bàn tay lạnh ngắt. Chiếc áo sơ mi hắn đang mặc đã khô, không có nhiều thời gian, hắn cởi áo mình ra rồi nhắm mắt cởi áo nó.

Nó đã băng ngực lại rồi, có gì đâu mà phải xấu hổ, nhưng không hiểu sao hắn vẫn thấy mặt mình nóng ran. Giờ cũng không phải lúc suy nghĩ nhiều, hắn mặc áo của mình vào cho nó. Chỉ còn 2 cúc nữa là mặc xong rồi, nhưng trời xui đất khiến thế nào, Quốc Huy, Duy và Brown lại tìm tới đúng lúc đó:

- Angus, Hoàng Minh!

3 người chạy lại, thấy hắn đang ở trong 1 tình huống vô cùng....... khó giải thích. Quốc Huy còn đang lắp bắp không nên lời, Brown đã xông lại túm cổ áo hắn, xách lên:

- ĐỒ KHỐN!! Anh đang làm trò gì hả??

Cậu ta giáng cho hắn 1 cú đấm và cởi chiếc áo khoác ngoài choàng lên người nó. Quay lại lườm Angus cảnh cáo, cậu ta nhanh chóng bế nó đến bệnh viện. Duy cũng đi theo, nhìn Angus với ánh mắt khó chịu:

- Không ngờ anh là loại người như thế!

Angus nhìn Quốc Huy, chẳng buồn giải thích, hắn đứng dậy ra xe. Quốc Huy vẫn nhìn chằm chằm vào cái áo của nó đang vứt dưới sàn, lẩm bẩm:

- Tôi sẽ cố gắng tin cậu, hic.

Anh ta gọi cho cảnh sát đến tóm gọn bọn bắt cóc và thông báo đến giám đốc Triệu. Bà mỉm cười hài lòng:

- May mà điện thoại của nó có gắn thiết bị định vị. Mà cậu gặp cậu bé đó ở đâu thế?

- Ai cơ ạ?

- Người bế Minh đến bệnh viện ấy.

- A, đó là người chúng tôi gặp trên đường, Duy đã kéo cậu ta lên xe. Cậu ta là một trong số 3 người của nhóm nhạc MJ chuẩn bị ra mắt đấy ạ.

- Ồ, vậy sao...... Mà Angus....... thật à?

- Dạ..... lúc chúng tôi đến thì thấy cậu ấy đang cầm chiếc cúc áo thứ 2 của Minh. Nhưng tôi nghĩ là có lí do gì đó, ha ha....

Dù nói vậy, Quốc Huy vẫn không khỏi rùng mình khi nghĩ đến những chuyện trước đây..... Angus chạy từ trong nhà ra xe, bảo anh lái đi:

- Tới bệnh viện, em muốn xem cậu ta thế nào.

- Em cũng mệt rồi, hay là cứ ở......

- Anh lái nhanh đi.

Quốc Huy đành im lặng lái xe tới bệnh viện.

Brown ngồi ngoài phòng chờ, trên băng ghế với vẻ mặt lo lắng. Bác sĩ vừa ra, cậu đã chạy đến hỏi:

- Cô ấy sao rồi bác sĩ?

- Cô ấy bị kiệt sức và bị lạnh nên mới bất tỉnh, chỉ cần truyền là khỏe lại thôi.

- Vâng, cảm ơn bác sĩ.

Brown vui mừng vào trong phòng bệnh, khẽ nắm tay nó:

- May là em không sao......

Lúc đó cậu đang đi trên đường, chiếc xe của Quốc Huy và Duy chợt đỗ lại trước mặt, Duy kéo cậu lên xe, bảo: "Angus và Hoàng Minh bị bắt cóc!". Không biết phải diễn tả cậu đã phản ứng thế nào, lòng nóng như lửa đốt. Đến nơi lại thấy tên Angus đang định giở trò với nó khiến cậu phát điên lên.

Brown đang ngồi suy nghĩ thì Angus đến. Hắn vội vã hỏi:

- Cô ấy sao rồi?

Brown khó chịu trả lời:

- Kiệt sức, lạnh, phải truyền, Anh về đi, tôi lo cho cô ấy được rồi.

- Sao bảo cô ấy bị tiểu đường, phải tiêm insulin?

Brown nhíu mày nhìn Angus:

- Bao giờ?

Quốc Huy chen vào:

- Cái này........... là giám đốc muốn cậu cố gắng cứu được Minh nên.........

Hắn hơi lườm anh ta 1 cái, làm hắn cứ lo cho nó mà đánh bọn kia điên cuồng. Cũng may là nó không sao.......

Brown thấy khó chịu vì sự có mặt của hắn, nói:

- Anh còn chưa về à?

Hắn bước tới gần giường bệnh, khẽ vuốt mấy sợi tóc lòa xòa trên khuôn mặt nó khiến Brown tức giận:

- ĐỪNG CÓ ĐỤNG VÀO CÔ ẤY!!!

Angus ngước lên nhìn, chưa hiểu ra vấn đề. Cậu ta lại nói tiếp:

- Anh tránh xa Minh ra, nếu không tôi sẽ không tha cho anh đâu!

Hắn nhớ lại tình huống vừa nãy, quả là tình ngay lí gian...... Quốc Huy thì không đủ lòng tin để tin nữa, nói:

- Angus à, cậu nên về đi thì hơn!

Hoàng Anh và Tùng được Duy báo tin cũng vừa đến nơi. Duy đã về có việc nên không có ở đây. Sau khi nghe sơ sơ mọi chuyện, 2 người họ cũng nhìn Angus 1 cách không thiện cảm. Hắn chẳng biết giải thích làm sao, 1 người còn nói cho họ hiểu được chứ nhiều người thì chỉ có cách để mọi chuyện tự lắng xuống thôi.

Nhưng đúng lúc này, nó tỉnh lại. Sau khi nhìn xung quanh, câu đầu tiên mà nó nói là:

- Các người........ là ai?

Nhưng đúng lúc này, nó tỉnh lại. Sau khi nhìn xung quanh, câu đầu tiên mà nó nói là:

- Các người........ là ai?

Mọi người ngạc nhiên nhìn nó. Brown nhìn vào mắt nó, hỏi:

- Cậu....... nhận ra tôi chứ?

Nó nhìn chằm chằm vào cậu ta, không phản ứng, khuôn mặt cứ lạnh như tiền, vô cảm với mọi thứ. Khuôn mặt này.......... rất giống với Brown của gần 1 năm trước, thờ ơ với mọi thứ, chỉ sống trong thế giới của chính mình.

Tùng chỉ tay vào mặt mình, hỏi:

- Còn tao thì sao?

Nó chưa kịp phản ứng thì Hoàng Anh đã nhảy vào:

- Đừng nói là mày không nhận ra anh nhé!?

Nó hơi nhíu mày 1 cái rồi quay mặt đi, đúng bên Angus đang đứng. Hắn nhìn nó, không hỏi. Dù hắn cũng rất muốn biết có phải nó đã mất trí nhớ rồi hay không. Hắn vô tình để chiếc bông tai bên trái bắt ánh sáng, lóe qua mắt nó khiến nó khẽ nheo mắt. Nó nhìn vào đôi bông tai hắn đeo, đôi mắt chùng xuống:

- Mọi người ra ngoài đi, tôi muốn được nghỉ ngơi.

Hoàng Anh và Quốc Huy cùng nhao lên:

- Khoan đã, có phải mày mất trí nhớ không?

- Để anh gọi bác sĩ cho em nhé?

Nó cau mày lại, hét:

- ĐI RA HẾT ĐI!!!

Mọi người chợt im bặt, kéo nhau ra khỏi phòng bệnh. Hoàng Anh xô Tùng đi trước, nói:

- Nó vẫn còn bình thường lắm! Đi thôi! Nhân tiện tôi muốn nói với cậu vài chuyện........

Brown và Angus cố nán lại cuối cùng. Angus là người đi cuối, bất chợt nghe nó nói:

- Vứt đi......

Hắn quay mặt lại, thắc mắc. Nó nói tiếp:

- VỨT CÁI ĐÔI BÔNG TAI ĐÓ ĐI!!! TÔI KHÔNG MUỐN NHÌN THẤY NÓ NỮA!!

Hắn chưa hiểu, lấy tay sờ lên đôi bông tai, bất chợt chạm vào chữ A trên đó...... Hắn tháo đôi bông tai xuống, nắm vào lòng bàn tay:

- Đây là món quà đầu tiên, một người xa lạ tặng tôi mà không đòi hỏi gì....... Cô không muốn thấy nó thì tôi sẽ không đeo nữa, nhưng...... nó là của tôi!

Nó bật khóc. Tưởng rằng sẽ không nghĩ đến nữa, coi như chưa từng có 1 phần kí ức về anh. Sẽ giả vờ thôi cũng được, nhưng sẽ quên anh, không nhớ đến cái tên đó nữa, coi như nó mất trí luôn cũng được..... Vậy mà chỉ thoáng nhìn vào đôi bông tai ấy, vốn được nó đặt cho Kỳ Anh, nhưng lại tặng cho Angus vào hôm sinh nhật hắn, nó lại không thể ngăn được những dòng suy nghĩ về anh.....

Angus đứng bên ngoài cánh cửa đã khép, nắm chặt đôi bông tai, lặng người nghe tiếng khóc đau đớn của nó. Gã đó, có xứng để em phải đau thế này hay không.......

Hoàng Anh kéo Tùng ra ngoài, hỏi:

- Hôm nay con bé gặp Kỳ Anh, cậu biết chứ?

Tùng ngạc nhiên:

- Không? Kỳ Anh......... cậu ta về từ bao giờ thế?

- Mới đầu tuần thôi. Vừa nãy tôi đi gặp cậu ta.

Tùng nhận ra vẻ mặt nhăn nhó của Hoàng Anh, hỏi:

- Có chuyện gì sao?

Anh thở dài:

- Cậu ta mang 1 cậu nhóc về gặp nó, bảo là "bạn gái" của cậu ta. Con bé shock quá nên mới ra thế này đấy.....

- Cái gì?? Cậu ta gay?

Hoàng Anh lại thở dài:

- Không phải. Là cậu ta muốn giấu Minh chuyện mình bị bệnh để chia tay con bé.

Tùng lo lắng hỏi:

- Cậu ta bị bệnh gì?

Hoàng Anh kể lại.........

>> BACK

Hoàng Anh sau khi nghe điện của Angus, biết Kỳ Anh đã về liền đến đứng trước ngôi nhà cũ của cậu ta chờ. Vừa thấy dáng cậu về thì gọi:

- Kỳ Anh! Lâu không gặp!

Kỳ Anh có vẻ vui mừng, chạy lại bá vai anh:

- Hoàng Anh!! Chà, cậu cao lên nhiều đấy, trông lại nam tính ra nữa, tôi suýt không nhận ra được.

- Chuyện, ngày xưa Hoàng Anh xinh gái nhất hội, bây giờ Hoàng Anh đẹp trai nhất quả đất, cậu còn lâu mới bằng, he he.

- Tôi không dám tranh với cậu rồi. Ha ha, đi vào nhà nào.

Hoàng Anh nhận ra sự có mặt của 1 cậu bé trông khá hiền lành nhút nhát trong nhà. Dù biết trước câu trả lời, anh vẫn cố tình hỏi:

- Cậu nhóc này... là ai thế?

Kỳ Anh đang lấy đồ uống trong tủ lạnh, hơi ngước ra 1 chút, trả lời:

- Đó là Haru, là...... bạn gái tôi!

Hoàng Anh có chút khó chịu khi nghe như thế. Minh đã đợi chờ cậu ta suốt mấy năm, giờ cậu ta trở về với 1 thằng con trai và bảo mình là gay, cậu ta coi nó là cái gì vậy chứ? Anh nói:

- Tại sao? Tôi biết rõ cậu mà.......

Kỳ Anh lấy 1 lon nước cam đặt vào tay Haru, đặt 2 cái ly xuống bàn rồi rót rượu:

- Tại sao cái gì? Tôi yêu Haru.

- Còn em gái tôi?

- ...... em gái cậu cũng là em gái tôi. Chúng tôi kết thúc từ lâu rồi.

Hoàng Anh bắt đầu bực tức với nụ cười thường trực trên môi cậu ta, nói:

- Tôi muốn biết lí do thực sự. Cậu không định nói ra cho thằng bạn này biết à? Hay cậu không coi tôi là bạn?

Kỳ Anh đặt ly rượu xuống bàn, cười:

- Uống đi!

Hoàng Anh quay sang Haru, hỏi:

- Nhóc, em biết rõ mọi chuyện đúng không? Anh không tin tên này là kẻ phản bội như thế, và cả nhóc cũng vậy.... Nói cho anh biết được không?

- Em........

Haru bối rối nhìn Hoàng Anh rồi nhìn Kỳ Anh, ánh mắt thoáng lo sợ.... Nhưng nhìn vào đôi mắt tin tưởng của anh, cậu nhóc nói:

- Đúng vậy, anh ấy bị........

- Haru!

Kỳ Anh chau mày nhìn khiến cậu nhóc bối rối:

- Em không định nói đâu, nhưng mọi người ai cũng bảo anh là tên phản bội, ai cũng nói anh xấu xa......... em không chịu được!

Kỳ Anh thoáng buồn khi nghĩ đến khuôn mặt nó, Haru lại quay sang Hoàng Anh, nói tiếp:

- Anh ấy......... trong 1 lần bị tai nạn ô tô vào khoảng nửa năm trước, đã phải tiếp máu khẩn cấp. Bệnh viện do thiếu máu nên đã lấy của 1 người tình nguyện, lúc đó chưa hề phát hiện ra anh ta mắc bệnh. Nhưng sau này đi kiểm tra, thì cả anh Kỳ Anh cũng đã mắc phải........ vi rút HIV. Hai tháng trước anh ấy có đến nhờ em giả vờ làm gay để chia tay với chị ấy. Thực ra thì anh ấy đã nhớ chị ấy và yêu chị ấy hơn cả chính bản thân mình, vốn hiểu tính chị ấy nên mới phải bày ra trò này để trở về........

Hoàng Anh nhìn Kỳ Anh, đau lòng cho số phận thằng bạn và tình yêu của cậu ta. Cả nó nữa, rõ ràng cả 2 vẫn còn yêu rất nhiều....... vậy mà số phận thật trớ trêu...... Và anh với Uyên Uyên......:

- Bạn gái tôi tên Uyên Uyên. Cô ấy rất đẹp, rất tốt, và cũng rất yêu tôi. Nhưng cậu biết không, cô ấy đang bị bệnh tim, có thể chết bất cứ lúc nào. Tôi ngay cả mắng cũng không dám mắng to tiếng với cô ấy....... Chúng tôi đang trân trọng từng ngày bên nhau, dành trọn tình yêu cho nhau. Tôi đang chuẩn bị giấy tờ để cùng cô ấy ra nước ngoài điều trị.

Anh vỗ tay lên vai thằng bạn:

- Chúng tôi chọn cùng nhau vượt qua tất cả. Nếu có thể, cậu cũng nên cho nó biết về bệnh của mình......

Kỳ Anh nhếch miệng cười cay đắng:

- Có nghĩa gì không? Đây đã là bản án tử hình dành cho tôi rồi, đâu thể kéo cô ấy vào cùng. Cuộc đời vẫn thế mà, đời hài!

Haru và Hoàng Anh không biết nói gì hơn, lặng lẽ nhìn người bạn của mình đang nuốt nước mắt và đau khổ vào tim.....

Tùng trầm ngâm nghe Hoàng Anh kể. Cậu vốn biết về Kỳ Anh qua Hoàng Anh và nó, cũng hiểu sơ sơ rằng đó là 1 chàng trai rất tốt. Trải qua những sóng gió, đến lúc giàu có về lại bên tình yêu thì lại bị dính căn bệnh thế kỉ......

- Vậy bây giờ cậu định thế nào?

- Còn biết làm thế nào? Cậu ta chuẩn bị qua Nhật tiếp rồi. Công ty mới còn đang non trẻ, không thể thiếu tổng giám đốc được. Mà ở lại thì càng khiến nó khổ sở hơn. Cứ xem cái mặt nó khi nãy thì biết.

- Ừm....... Mà nhỏ Linh Lan không đến hả? 2 đứa nó chơi thân lắm mà?

Hoàng Anh lắc đầu ngán ngẩm:

- Nó đi với thằng Kỳ gì đó rồi. Dạo này 2 đứa hay đi chung lắm.

- Sao? Tên Kỳ đó cũng được mà, dù hơi thô lỗ chút.

Hoàng Anh lè lưỡi:

- Trước đây còn đỡ, bây giờ đố ông tìm được 1 lúc nào hắn không say khướt đấy.

- Hả? Sao lại thế?

Hoàng Anh nhún vai. Tùng nhíu mày khó hiểu, sao ai cũng rắc rối thế nhỉ? Yellow thì từ ngày yêu nhau cứ quản cậu suốt, chẳng có lấy chút thời gian tự do nữa. Cậu đang suy nghĩ về việc tham gia "Hội những người đàn ông chống sợ vợ"........

Trong lúc đó, Kỳ ở 1 quán bar, uống say đến nỗi đứng không vững làm Linh Lan phải dìu ra bắt taxi về. Duy không có nhà, cô đành lật đật dìu cậu vào trong, thả phịch xuống ghế sofa, thở:

- Anh ăn cái gì mà nặng thế không biết!?

Kỳ quơ quơ tay, lảm nhảm:

- Tôi.... sẽ quên.... được.... cậu thôi!

- Anh nói cái gì vậy?

- Rượu, cho tôi uống nữa...... hic, đi!

- Anh say rồi. Để tôi đưa anh lên phòng.

Cô lại nặng nhọc dìu Kỳ lên phòng, lôi cậu vào thả lên giường, lấy khăn lau. Định tranh thủ lau người cho cậu rồi đi kiếm gì đó cho cậu ăn mà cậu đột ngột giật tay cô lại, kéo vào lòng:

- Đừng đi.......

Linh Lan đỏ bừng mặt...... Không phải cậu ta say quá nên....... làm bậy đấy chứ???

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.