Tôi Đã Thành Tù Nhân Của Hắn

Chương 26: Phiên ngoại 1: Dục Niệm (1)



Chú thích:

Dung Niệm: cha Dung Dư.

Dung Dục: chú ba của Dung Dư

Trong kí ức, Dung Dục là một kẻ rất hoa tâm, hắn có một đôi mắt hoa đào, ngón tay lướt qua tràn đầy ngả ngớn, mặt mũi sắc bén, vượt qua cả gió trăng. Những lá thư tình màu hoa hồng đỏ rực, tràn đầy mười bốn dòng thơ mùi mẫn, vậy mà chẳng có lời nào thật lòng.

Thật ra hắn không phải con ruột của Dung lão gia mà là con trai của một người bạn cũ. Năm đó hai người vào sinh ra tử, người bạn kia cứu Dung lão gia một mạng, sau ngày người đó bất ngờ qua đời, Dung lão gia đem con trai ông ấy về nuôi, đổi tên thành Dung Dục.

Trong kí ức, Dung Dục rất đẹp trai, cũng thích chơi cùng người ưa nhìn, cho nên mới thân thiết với anh cả nhất. Rõ ràng là cùng cha cùng mẹ sinh ra, Dung Niệm lại không hiểu vì sao mình là bình thường như vậy. Anh cả tuấn tú sáng sủa, giống như tất cả gien tốt đều được di truyền cho anh ta.

Thời niên thiếu của Dung Niệm cũng không quá tốt đẹp. Sức khoẻ của anh cả vốn đã yếu, phải uống thuốc quanh năm, dần dần, Dung lão gia bắt đầu biểu hiện một loại thái độ hết sức kì quái với y: coi thường mà nghiêm khắc. Có lúc Dung Niệm rất muốn hỏi cha mình, có phải y chỉ là vật thay thế của anh cả hay không, nếu như sức khoẻ của anh cả bình thường, có phải y sẽ chẳng bao giơg được cha để ý?

Trước khi Dung Dục tới, tình yêu của cha chỉ thuộc về anh cả, sau khi Dung Dục tới, tình yêu đó lại được chia thành hai phần. Bắt đầu từ đó, Dung Niệm đã không có cảm tình gì với Dung Dục.

Dung Dục vẫn luôn biết cách theo đuổi con gái, cho dù có đẹp hơn nữa, khó tiếp cận hơn nữa, cuối cùng cũng sẽ trở thành tình nhân của hắn. Mà Dung Dục không phải người chung thủy, cứ mấy tháng lại chia tay một người, vài ngày sau đã thấy đi cùng một người khác. Đối với chuyện này, Dung Niệm chỉ khịt mũi coi thường.

Khi còn niên thiếu, Dung Dục còn biết kiềm chế một chut, đến khi trưởng thành rồi, càng ngày càng làm loạn. Khi đó Dung Niệm.vừa bắt đầu giúp cha quản lí công ty, mỗi ngày đều nơm nớp lo sợ, dù vậy, cứ hai ba ngày lại có phụ nữ đến công ty khóc lóc tìm y, muốn người làm anh là y thay em trai mình giải thích. Lúc đầu, Dung Niệm thường dùng tiền sai người giải quyết, nhiều lần về sau, y rốt cuộc cũng không chịu được. Sau khi hỏi thăm được phòng riêng tronh pub của Dung Dục, trực tiếp đi tìm người tính sổ.

Khi đó, Dung Niệm vẫn chưa có khái niệm “gay” là gì, chẳng qua chỉ cảm thấy quầy rượu Dung Dục đang ngồi rất kì quái. Tỷ như tất cả đều là đàn ông, còn có đàn ông giả trang thành phụ nữ. Tỷ như nhân viên tiếp rượu ngồi trên ghế bên cạnh Dung Dục không phải là một cô em châm dài, mà là một chàng trai thanh tú. Nhưng hắn không muốn suy nghĩ nhiều, dứt khoát gọi tên Dung Dục.

“Anh!”

Lần đầu gặp mặt, chàng trai thanh tú kia dường như rất giật mình, nhìn chằm chằm vào Dung Niệm rồi lại quay đầu nhìn Dung Dục. Tuy rằng Dung Niệm cũng thấy người này có chút quen mắt, nhưng y không thể nhớ được đã gặp ở chỗ nào.

“Cút ra ngoài.” Thấy y đến, Dung Dục không hề thương tiếc đuổi tất cả những người bên cạnh đi. Cậu bé kia xem ra đã quen, cũng không khiếp sợ, lúc đi ra còn quay đầu lại nhìn Dung Niệm. Dung Niệm nghĩ, mình và Dung Dục cùng nhau xuất hiện ở nơi này, thật sự khó mà tin nổi.

“Anh hai sao lại đột nhiên rảnh rỗi mà tới chỗ này?” Dung Dục hình như đã uống nhiều rượu, đầu tóc gọn gàng đã hơi rối loạn. Hắn hơi dịch chuyển vị trí, nhỏ đến mức không ai tháy được, sau đó rót cho Dung Niệm một ly rượu.

Dung Niệm vốn không muốn uống rượu, không biết tại sao trong lòng buồn bực, cũng ngồi xuống.

Y nói:” Tôi tới là muốn nói cho cậu biết, cậu tốt nhất nên quản cho chặt lũ đàn bà của cậu đi, đừng để họ cứ hai ba ngày lại đến làm phiền tôi, tôi không muốn bị cha hiểu lầm.”

Dung Dục trả lời:” Tôi và đám người đó không có quan hệ gì, có người tôi còn chẳng nhớ rõ đã thấy ở đâu, cho chút tiền là được rồi.”

Dung Niệm:” Trả tiền thì cũng phải là cậu trả, cậu có biết tôi giúp cậu giải quyết bao nhiêu mớ hỗn loạn rồi không? Không phải tôi nói cậu, nhưng cậu đã chừng này tuổi rồi, tại sao không biết kiềm chế lại, cùng tôi giúp cha quản lí Dung thị?”

“Cùng anh?” Dung Dục tựa như nghe được chuyện gì đó rất buồn cười, khẽ cười thành tiếng:” Tôi thật sự rất tò mò, anh hai, có phải anh thật sự coi tôi là em trai anh?”

“Từ nhỏ đến lớn, hình như anh vẫn luôn rất ghét tôi. Không nói cười với tôi, cũng không hề tỏ ra thân thiết, lời chưa nói được dăm ba câu nhất định phải kéo cha, công ty, tương lai vao. Có lúc tôi thất sự cảm thấy, trước mặt anh tôi vẫn là đứa trẻ bị cự tuyệt năm ấy, bất kể tôi cố gắng thế nào, cũng không thể lấy được lời khen ngợi từ anh.”

“Đó là bởi vì tôi ghen tị với cậu.” Mấy chén rượu nuốt vào trong cổ họng, Dung Niệm cũng mở lòng hơn, y tự giễu lắc đầu một cái:” Ban đầu tôi thật sự rất ghét cậu, ghét câuu rõ ràng không phải họ Dung, không phải em trai ruột của tôi, nhưng lại được cha tôi quan tâm yêu thương đến vậy. Sau đó, cảm giác này dần dần biến thành đố kị…, Dung Dục, tôi cũng không sợ nói cho cậu biết, nếu như tôi không cố gắng như vậy, không kiềm chế bản thân như vậy, nếu như cậu không phóng túng như vậy, cha tôi thật sự sẽ giao công ty lại cho cậu. Đến lúc đó… tôi sẽ không còn gì cả.”

“… Sao anh lại không còn gì cả.” Dung Dục dường như hơi xúc động, hắn đưa tay sờ sờ mặt Dung Niệm, đung gò má dụi vào hõm cổ đối phương. Lời nói ra hết sức buồn bực, làm cho người ta không rõ hắn có ý gì:” Lẽ nào amh chưa từng nghĩ tới, tại sao tôi lại biến thành bộ dạng này?”

Hồi tưởng, lại hồi tưởng, mơ mơ hồ hồ, Dung Niệm nhớ về thật lâu trước kia, Dung Dục hình như không phải như thế. Hắn thông minh, nhạy cảm, tự hạn chế. Không chỉ có trí nhớ kinh người mà còn có thiên phú về số học. Có lúc cha cùng bọn họ thảo luận một chút vấn đề của công ty, đều là Dung Dục đưa ra ý kiến đầu tiên.

Hình như bắt đầu từ lúc ấy, cha đã có ý định bồi dưỡng Dung Dục. Mà y cũng bắt đầu cảm giác vị trí của mình đang bị lung lay, mỗi ngày đều tạo áp lực lên bản thân đến không thở nổi. Chi là không biết tại sao, Dung Dục biến thành môt tên công tử ăn chơi trác táng lúc này cha mới chú ý đến y.

“Tất cả những gì tôi làm, đều là vì anh.” Trong lúc hoảng hốt, không biết ai đã ghé vào tai Dung Niệm nhỏ giọng thầm thì, sau đó thế giới của y rơi vào một màn tăm tối.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.