Tôi Đã Thành Tù Nhân Của Hắn

Chương 27: Phiên ngoại 2: Dục Niệm (2) [Toàn văn hoàn]



"Ưm... Ưm..."

Trong bóng tối, có ai đó cuốn lấy đầu lưỡi của Dung Niệm. Y muốn mở mắt ra, lại phát hiện ánh sáng trước mắt đã bị một cái dây lưng bằng lụa che lại, không thể làm gì khác ngoài tuân theo bản năng, tiếp tục để đối phương muốn gì được nấy.

"Dung Niệm, Dung Niệm." Dung Dục động tình vừa hôn y, vừa thổ lộ gọi tên của y. Giống như cái tên đó là một câu thần chú, hoặc là một bài thơ thúc giục ham muốn nguyên thủy của loài người.

Những cái hôn ấm áp không ngừng rơi trên cổ Dung Niệm, làm dấy lên khoái cảm như lửa nóng lan nhanh trên đồng cỏ, muốn vươn tay giưc lấy lại chỉ nắm được hư không. Y nhất thời như bị người ta treo lên trên không trung, thỉnh thoảng lay qua động lại, nhưng làm thế nào cũng không bắt lấy được vật bất động bên cạnh mình. Giống như chạy trên bãi hoang mênh mông ngút ngàn, không biết nên đi đâu về đâu, không hề có mục tiêu xác định.

Rốt cuộc, Dung Niệm không nhịn được mà ưỡn eo, như ngọn hải đăng loé lên truyền tin tức cho chiếc thuyền mãi tận khơi xa. Mà con thuyền kia cũng ngay lập tức nhận được tin tức của y, hắn ôn nhu cởi bỏ áo sơ mi, cẩn thận hôn lên.

Mềm mại, ôn hoà, rồi lại tùy ý. Dung Niệm như một tấm nhung thiên nga, mở ra bừa bãi. Người đến kẻ đi lật qua kéo lại thân thể y, giống như y chính là một tác phẩm nghệ thuật điêu khắc. Bọn họ khi thì chìm nổi trong mây, khi lại tự do nơi đáy biển, tìm sương mù trên bầu trời cao thẳm, cưỡi kình ngư dưới lớp sóng cuộn trào. Dưới biển không có mỹ nhân ngư, chỉ có hoa xa cúc không ngừng lay động, thoả mãn đến mức làm cho người ta nguyện ý tin tưởng, nó sẽ không bao giờ tan biến thành bọt biển.

Nếu vậy, trước khi trời sáng, ai sẽ biến thành bọt biển đây? Dây lưng bằng lụa bị tháo ra, Dung Niệm chưa từng nghĩ đến vấn đề này. Y chỉ như con sóng sa vào bến bờ khoái cảm, run rẩy không thôi.

Làn sóng biển đưa y vọt tới trước gương, dây lưng rơi xuống, Dung Niệm rốt cuộc cũng thấy rõ, người đang cùng y sa vào tình dục... Là em trai y, là người mà y cho rằng bản thân mình ghét nhất, Dung Dục.

"Dung Dục, ha, Dung Dục." Dung Niệm bắt đầu thử giãy giụa, ngược lại bị Dung Dục ép càng chặt hơn. Tóc của đối phương ướt hết cả, vuốt gọn gàng ra sau đầu, lộ ra ngũ quan anh tuấn đến khó tin. Đôi mắt, giống như ánh trăng sáng trong đêm La Mật Âu thề nguyền với Chu Lệ Diệp, chóp mũi, có chút kì kèo thân mật của tình nhân. Nhất là bờ môi màu hoa hồng hết sức dụ người, mỗi lần khép mở đều như thấm cả sắc hoàng hôn.

"A... A... Dung Dục..." Nhìn một Dung Dục lạ lẫm như vậy, trong lòng Dung Niệm dâng lên cảm giác kì quái, vừa thoải mái lại vừa hoang mang. Y không biết trong lòng có cái gì vừa biến mất, chỉ cảm thấy khúc mắc của bản thân đã có chút dao dộng: Thì ra Dung Dục không ghét y, thì ra y không phải là không có ai thương yêu.

"Anh." Thấy khuôn mặt Dung Niệm ửng hồng, quay đầu lại nhìn hắn, Dung Dục lập tức không chịu được đẩy người lên bồn rửa tay, tiện đà nhấc một cái chân của hắn lên đặt trên vai, tiếp tục động tác.

Khoái cảm quá mãnh liệt, Dung Niệm bị kích thích đến lắc đầu liên tục, khi y ngẩng lên nhìn chính mình trong gương, chợt nhớ tới một chuyện: Chàng trai vừa nãy, chàng trai ngồi cạnh Dung Dục ở quầy rượu trong pub... Rốt cuộc y cũng nhớ ra cậu ta giống ai. Giật mình một cái, Dung Niệm không hề báo trước mà bắn ra, qua một lúc, y cảm nhận được đằng sau ẩm ướt, Dung Dục cũng bắn ra.

Hai người toàn thân không một mảnh vải, cứ như vậy nhìn nhau trong gương.

"Dung Dục, tôi không ghét cậu.". đam mỹ hài

Toàn thân Dung Niệm ửng hồng, khắp nơi đều là dấu hôn. Dung Dục lập tức bốc lên dục hoả bừng bừng, đường cong cơ bâp hiện lên rõ ràng. Hắn lẩm bẩm một lúc, động thêm mấy lần, cuối cùng cúi xuống hôn môi Dung Niệm.

"... Tôi biết."

Hắn cười vô cùng ôn nhu. Dung Niệm nghĩ, ít nhất trước khi trời sáng, không hề có ai phải biến thành bọt biển.

~Hoàn~

Lời tác giả: Muốn nói rằng chuyện của Dung Dục và Dung Niệm, sau này chắc chắn sẽ là ngược tơi ngược tả, cho nên sẽ không viết nữa. Gút mắc giữa hai người đến đây thôi, mọi người cứ coi như là đường đi hahahaha. Dung Dục yêu Dung Niệm, Dung Niệm cũng không phải là không có tình cảm với Dung Dục, nhưng trong lòng Dung Niệm còn có khúc mắc, cũng có trách nhiệm phải gánh vác, kết cục của hai người đã định trước là không thể ở bên nhau. Aaaa, bọn họ rõ ràng đều là nhân vật dưới ngòi bút của tôi, tại sao không để cho họ bên nhau [oán hận]

Lời editor: Ban đầu mình quyết định edit bộ này là vì phiên ngoại, hồi mới đọc qt mình đã thấy hai người này giống y xì một fetish yêu thích trong lòng mình lúc bấy giờ, chỉ tiếc là không họ không được HE:(((( Dù sao cũng cảm ơn mọi người đã đồng hành với mình trong suốt bộ truyện này. Vài ngày tới sẽ nghỉ ngơi một chút, sau đó đào thêm một bộ xuyên thư, mong các bạn sẽ tiếp tục ủng hộ mình. Yêu mọi người ~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.