Tôi Đã Trả Giá Vì Cái Nhà Này Quá Nhiều Rồi

Chương 10



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Kế Giai Doanh và Bùi Văn là những người đã đi theo Du Phong Hành lâu nhất, ba người đều là bạn học với nhau, chỉ có điều trong mấy năm Bùi Văn học ở trường, đối với Du Phong Hành chỉ thấy tiếng không thấy người.

Mãi đến tận khi tốt nghiệp, anh ta mới bị Du Phong Hành lừa tới thành phố S, gia nhập vào Phong Hành, trở thành vị thư ký kiêm phó lãnh đạo.

Bởi vì, chuyên ngành mà Bùi Văn học là quản lý công thương, còn mảng thiết kế game thì không biết chữ nào.

Du Phong Hành tận dụng mọi thứ, giao rất nhiều chuyện trong công ty cho Bùi Văn làm, còn hắn thì chuyên tâm nghiên cứu phát minh, lâu lâu còn giúp lôi kéo thêm nhân tài.

Nhưng những điều này cũng không chứng tỏ Du Phong Hành là kẻ rảnh rỗi.

Hắn rất bận.

Toàn bộ chi tiết và trung tâm trò chơi, 70% đều phải qua ngòi bút của Du Phong Hành.

Trước khi bắt tay vào suy nghĩ những điều này, hắn phải dành thời gian đi thu thập tư liệu sống và linh cảm.

Nếu như nói phần lớn game thủ đều chơi game để giết thời gian, thì Du Phong Hành chơi game là để tìm cách tiếp cận “phần lớn người chơi” đó.

Bởi vậy dù chuyện Du Phong Hành quan tâm không nhiều, nhưng chắc chắn là nhân vật cốt cán của đoàn đội.

Vị nhân vật cốt cán này một khi đã bắt đầu là bận túi bụi, mỗi ngày ăn một bữa, hoặc là thường thức thâu đêm suốt sáng, đều là chuyện cực kỳ bình thường.

Hai người Kế Giai Doanh và Bùi Văn nắm rất rõ tình huống của Du Phong Hành, cũng đã từng nghĩ muốn nhúng tay quản vị này một chút, để tránh Du Phong Hành tuổi còn trẻ khỏe mà chết sớm.

Đáng tiếc bề ngoài Du Phong Hành trông thì hờ hững, nhưng thật ra lại là ngựa tốt khó thuần, tính khí thối như cục đá dùng để xây hố xí, người ngoài rất khó nhúng tay vào.

Mà trưa hôm nay, Kế Giai Doanh và Bùi Văn rất sửng sốt nhìn Du Phong Hành giải quyết xong xuôi lượng cơm trưa nhiều như vậy.

Không sót một hạt.

Tuy rằng đúng là rất ngon, nhưng khẩu vị trước nay của Du Phong Hành rất tệ, cực kỳ ghét ăn cơm.

“Sao lại nhìn tôi như thế?” Du Phong Hành ợ một tiếng no nê, đôi mắt dời qua quả táo tây đặt bên cạnh.

Trong lòng Kế Giai Doanh và Bùi Văn rơi đánh bộp, nghĩ thầm, không phải chứ, sếp còn muốn ăn thêm quả táo này hả?!

Cũng may Du Phong Hành chỉ nhìn qua nó, hơi tiếc nuối nói: “No quá rồi, để chiều ăn vậy.”

Không đợi Kế Giai Doanh và Bùi Văn kịp thở phào một hơi, Du Phong Hành lại nói tiếp: “Hai người ăn tiếp đi, tôi đi rửa hộp cơm.”

Chỉ thấy ông sếp thân cao mét chín, cả người tản ra khí chất kiệt ngạo bất kham(1) nhấc hộp cơm nhà làm và quả táo tây lên, hài lòng rời đi.

Đúng là rất kỳ quái.

Vô cùng kỳ quái.

Thư ký Bùi liếc giám đốc Kế, lấp lửng nói ra nghi vấn: “Giám đốc Kế, sao tôi cảm thấy gần đây sếp khác thường thế nhỉ?”

Giám đốc Kế rơi vào trầm mặc, đồng cảm gật gật đầu: “Đúng vậy, gần đây anh ta cứ như bị thần kinh ấy, đúng rồi, có đêm còn gọi điện cho tôi, hỏi tôi có qua nhà anh ta không.”

Nhắc tới chuyện này, Kế Giai Doanh rất tức giận, nói: “Gần đây công ty bận như thế, ngày nào bà đây cũng tăng ca, làm gì có thời gian rảnh mà chạy qua nhà hắn.”

Lại nói, từ sau khi chia tay, cô đã không còn đặt chân qua nhà bạn trai cũ nữa.

“Ồ?” Bùi Văn đột nhiên như nghĩ tới điều gì, cả người bừng tỉnh đại ngộ mà nói: “Tôi biết rồi.”

Nhưng anh ta không định nói cho Kế Giai Doanh biết, có một người đột nhiên xuất hiện, dùng cách đưa cơm ngon để theo đuổi bạn trai cũ của cô, hơn nữa hiệu quả còn khá lớn.

Kế Giai Doanh nghi hoặc hỏi: “Anh biết gì?”

Bùi Văn cười ha hả nói: “Không có gì, công việc phía bên kia còn chưa sắp xếp xong, cơm nước nhanh chút, buổi chiều phải qua đó xem thử.”

“Ừm.” Giám đốc Kế nghĩ đến những phần công việc còn chưa làm xong, cũng không rảnh lòng mà đi xem xét bệnh của bạn trai cũ, cứ đi làm trước rồi nói sau.

Hai ba ngày tiếp theo, Tô Tinh Thần đều làm hai món ăn một trái cây, phối hợp ngẫu nhiên thêm món canh chia khẩu phần cơm cho bốn người, một phần cho chó, một phần cho mình, hai phần còn lại cho chủ nhà.

Cứ tính toán như thế, chi tiêu hàng ngày cũng không nhỏ, khiến người ta rất áp lực.

“…” Tô Tinh Thần hơi hối hận vì ngày đó đã khoác lác, nói nếu mình có một phần thì chủ nhà cũng phải có một phần… Thực ra đối phương còn giàu hơn cả mình, ngại thật.

Thế nhưng quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy(2).

Tô Tinh Thần không định vì tư lợi mà bội ước.

Mấy ngày nay, cậu đã cày cuốc xong đất trồng rau trong sân nhà mình, tưới ít nước, rải ít lá mục cùng tro than, chờ mua được mầm rau và hạt giống là có thể trồng.

“Chú Ngưu!”

Sáng hôm nay, Tô Tinh Thần đã đánh xe đến trước nhà chú Ngưu, hỏi vị cao tuổi góa bụa sống một mình này: “Chú có muốn mua gì không? Cháu định lên trấn một chuyến.”

Chú Ngưu sống một mình cũng không dễ dàng gì, gạo củi dầu muối hàng ngày chắc chắn phải rất vất vả mới kiếm được.

Quả nhiên, sau khi ông ấy đi ra, cười híp mắt trò chuyện một lát, liền bảo Tô Tinh Thần chở giúp ông mười lăm cân gạo, năm cân bột mì, nhân tiện mua thêm hai túi muối ăn.

Tô Tinh Thần yên lặng ghi nhớ.

Chú Ngưu hòa ái nhìn cậu nói: “Chú đã chuẩn bị xong nguyên liệu làm gia cụ cho cháu rồi, ngày mai sẽ bắt đầu làm giúp cháu.”

Tô Tinh Thần nói: “Không vội, chú cứ từ từ thôi, cháu chưa cần dùng ngay đâu.”

Chú Ngưu gật gật đầu, lấy từ trong túi một hộp trà thảo mộc hoa cúc(3) bỏ không, móc ra một xấp tiền: “Chú gửi cháu tiền mua gạo và bột mì.”

Tô Tinh Thần sửng sốt, vội vàng nâng tay ngăn cản chú Ngưu: “Ấy, đừng, làm xong gia cụ cho cháu là được, chú không cần trả tiền cho cháu đâu.”

Thấy chú Ngưu không nghe mình nói, Tô Tinh Thần liền nhảy lên xe, nhanh như chớp chạy mất: “Tạm biệt chú Ngưu!”

Chú Ngưu bị bỏ rơi phía sau, dở khóc dở cười nhìn con đường, nhưng trong lòng lại thấy ấm áp, nói mãi: “Thằng bé này đúng là…”

Không những đẹp trai mà còn tốt bụng.

Chờ Tô Tinh Thần quay về từ trên trấn thì trời đã vào trưa, bột mì và gạo đều đã mua mang về cho chú Ngưu. Còn có ít đồ ăn đồ uống, dùng danh nghĩa biếu tặng cho chú Ngưu một ít, nhân tiện học hỏi vài chuyện phải chú ý khi vào núi.

“Cháu muốn vào núi à?” Chú Ngưu có vẻ rất ngạc nhiên, sau đó xua xua tay, không tán đồng với cậu: “Trong núi nguy hiểm lắm, cháu đi một mình không an toàn.”

“Có thú hoang à chú?” Tô Tinh Thần hỏi.

“Thật ra là không có.” Chú Ngưu muốn nói lại thôi, đánh giá Tô Tinh Thần một lượt từ trên xuống dưới, đứa bé này là một thanh niên lớn lên trong thành phố, da mềm thịt mịn, rất dễ bị xây xước, nên dặn dò nói: “Tóm lại cháu đừng đi lung tung, cũng đừng chạy xuống sông, hiểu không?”

Tô Tinh Thần bỗng dưng tỉnh ngộ, hiểu rõ lo lắng của chú Ngưu, cười nói: “Được, cháu sẽ nghe lời chú Ngưu.”

Vì cậu không muốn khiến chú Ngưu lo lắng, nên không đề cập tới nữa.

Lần này đi vào trấn, cậu có mua về một ít mầm cây và hạt giống.

Tối hôm đó vừa về đến nhà là lập tức chuẩn bị trồng mầm rau, còn hạt giống thì còn phải ngâm nở, chờ đến ngày thứ hai mới có thể đem đi tỉa.

Từ sau lần livestream xới đất lần trước, Tô Tinh Thần cảm thấy chỉ xới đất không thì rất khô khan, nên không livestream như thế nữa.

Mãi đến hôm nay, trồng rau là một lựa chọn không tồi.

Cậu cảm thấy có thể livestream rồi.

“Chào buổi chiều nhé mọi người, tôi là “Tay không hái sao trời”, hôm nay livestream trồng rau cho mọi người xem.” Tô Tinh Thần mở ứng dụng livestream, gật gật đầu với chiếc camera, sau đó cầm mầm cây mình đã mua về lên giới thiệu: “Bây giờ vừa vào tháng năm, các loại rau ngắn ngày đã có thể trồng, mọi người xem, loại mầm màu đỏ tím này là rau dền, tôi nghĩ mọi người đều từng ăn nó rồi, ăn rất ngon, cái mầm xanh biếc mọc lên khó bề phân biệt này là rau cải, vị hơi đắng, mùa hè mà đem luộc lấy nước bỏ thêm ít trứng vịt muối thì rất hợp làm khai vị, không biết mọi người đã từng ăn chưa?”

Còn có đậu đũa, ớt xanh, dưa chuột ri, mỗi loại một hàng.

Tâm tình củ khoai lang: Anh đẹp trai, trồng nhiều rau vậy có ăn hết được không đó?

Nhìn thấy bình luận của hắn, Tô Tinh Thần vẫn nhớ hắn là một lập trình viên, nhất thời cao hứng nói: “Mọi người quên là tôi có xe ba bánh sao? Ăn không hết thì có thể mang đi cho hàng xóm trong thôn mà.”

Hơn nữa cậu cũng không phải một người ăn no cả nhà không đói(4).

Ngoại trừ hai con chó ở bên ngoài, còn phải nuôi thêm một tinh anh.

Sau khi giới thiệu hết mấy loại mầm, Tô Tinh Thần rời khỏi camera, bắt đầu tập trung tỉa mầm, thuận tiện cao giọng phổ cập kiến thức trồng rau, đây đều là những điều bà lão bán mầm nói cho cậu biết.

Lúc này, khán giả trong phòng phát sóng lần lượt tăng lên.

Từ lúc mới bắt đầu có hơn trăm người, dần dần biến thành hơn năm trăm, hơn tám trăm, đến cuối cùng là hơn một ngàn.

Những khán giả trong phòng cũng không thể hiểu nổi cách thường thức của mình, rõ ràng là một chương trình livestream tẻ nhạt không có điểm sáng, sao mình lại có thể xem say sưa ngon lành đến vậy?

Đúng là chuyện lạ.

Cuối cùng suy nghĩ một chút, đưa ra kết luận, bởi vì nội dung buổi livestream này ngập tràn không khí của cuộc sống, không hề có chút giả vờ nào, đồng thời có phong cảnh non xanh nước biếc gần gũi, dễ dàng khiến những người phải gánh áp lực lớn sinh ra hảo cảm, cuộc sống điền viên xa xôi như vậy khó mà chạm tới, vả lại…

Được rồi, lừa nhau không nổi nữa.

Bởi vì anh trai chủ phòng rất đẹp trai, tính cách cũng rất tốt.

Không chỉ trong mắt có ánh sao khi cười rộ lên, mà tiếng nói chuyện cũng hiền hòa ấm áp, quan trọng nhất là, thanh niên bây giờ đều thích hưởng thụ, không thích làm việc, có thể nói từ bỏ cuộc sống thành thị quay về ẩn cư nơi nông thôn, đổi lại phải lao động, hơn nữa sắp xếp thỏa đáng cho cuộc sống của chính mình, thật sự khiến người ta phải khâm phục.

Cho nên có rất nhiều khán giả khi xem xong livestream của Tô Tinh Thần liền nhấn theo dõi cậu, còn có cả lời xin gả cho cậu dưới bình luận cũng là điều bình thường.

0210 Ngôn Tiểu Vãn: Tôi muốn gả cho anh đẹp trai biết trồng trọt này, mọi người mau cho tôi lên top!

Những lời tương tự như bình luận này chắc chắn sẽ trở thành bình luận hot.

Tô Tinh Thần lấy làm ngại nên không trả lời, coi như không thấy mấy bình luận đó.

Sau đó làm như lơ đãng mà nói một câu trong lần livestream sau: “Tôi thấy có vài người hỏi tôi năm nay bao nhiêu tuổi, có ý định yêu đương gì chưa… Ừm, thật ra tôi sinh năm 99, tuổi chưa lớn lắm, trước mắt chưa có ý định yêu đương.”

Khi nói tới vấn đề này, cậu còn tỏ vẻ hơi già dặn, dùng mắt thường cũng có thể thấy không được tự nhiên cho lắm, hơi tránh né tầm quay của camera, đám khán giả tia được còn liên tục gào thét, em zai đáng yêu quá.

Trong khung chat cá nhân nhảy lên một đống tin nhắn xin cách liên lạc của các cô gái, Tô Tinh Thần cũng nhắn xin lỗi từng cái một, còn chúc các cô sống thật hạnh phúc, sớm ngày tìm được người chồng như ý.

Những cô gái này nhận được hồi âm đứng đắn như thế, cảm thán trong lòng, mình đúng là không nhìn nhầm, anh trai này là người nghiêm túc đến không thể nghiêm túc hơn, vừa nhìn là biết đây là ứng viên tuyệt vời cho vị trí bạn trai tốt người chồng tốt rồi.

Tiếc là chỉ mới mười chín tuổi!

Cũng không biết về sau ai sẽ được lợi nữa.

************

Chú thích:

(1) Kiệt ngạo bất kham: (桀骜不羁) nó là câu ngựa tốt khó thuần đó, mà tui thấy xài vào câu không phù hợp lắm để nguyên.

(2) Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy (君子一言,驷马难追): Một lời của người quân tử, bốn con ngựa đuổi không kịp, tức là đã nói là phải giữ lời.

(3) Trà thảo mộc hoa cúc (夏桑菊): Đây là một loại trà thuốc thương hiệu “Ông già” được bán tại Trung Quốc, có vị ngọt thanh, hoa cúc thơm mát. Hương vị thuốc nhẹ nhàng, sử dụng như một loại thức uống giải khát mùa hè, phù hợp mọi lứa tuổi.

-360

(4) Một người ăn no cả nhà không đói (一个人吃饱全家不饿): Thành ngữ Trung Quốc, ý chỉ những người độc thân chỉ cần phải lo cho bản thân mà không cần cáng đáng chăm sóc cho gia đình.

Lảm nhảm: Các cô đọc chỗ nào không hiểu thì hỏi tui nhé:>

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.