Tô Tinh Thần nhìn bàn tay bị chủ nhà giành lại, xấu hổ không chịu nổi, nói: “Ngài đây thật biết đùa.” Trừ việc hòa giải như vậy thì cậu không biết nên làm sao nữa.
Nhưng mà chủ nhà đúng là vẫn độc miệng như cũ, rõ ràng ngài Hàn tuổi còn trẻ lại anh tuấn, thế mà bị hắn úm ba la thành lão già trung niên bụng phệ.
Kẻ ngốc như Tô Tinh Thần cũng nhìn ra được hai người này không hợp nhau.
“Hai vị tiên sinh, chúng ta đi cùng nhau nhé.” Tô Tinh Thần cố gắng áp chế bầu không khí gay cấn tột độ này xuống.
… Hình như chẳng ai nghe cậu nói cả.
Hai kẻ cao gần bằng nhau là Hàn Mộ Kha và Du Phong Hành đứng đối diện nhau, không ai nhường ai, ánh mắt trên không như hai thanh kiếm bén chạm nhau phát ra tia lửa xoèn xoẹt.
“Cậu đừng có quá đáng.” Hàn Mộ Kha tới gần Du Phong Hành, nhỏ giọng cảnh cáo: “Tôi tôn trọng cậu là học sinh của cha tôi, nhưng không có nghĩa là cậu được nhúng tay vào chuyện riêng của tôi.”
Bao nhiêu năm qua, mỗi ngày lễ tết, giáo sư Hàn đều mang học trò cưng Du Phong Hành về nhà ăn cơm, thường xuyên qua lại, sau đó tạo được mối quan hệ tốt đẹp với nhà họ Hàn.
Vợ chồng giáo sư Hàn và cả ông nội Hàn đều rất thích Du Phong Hành, quả thật Hàn Mộ Kha khinh thường tới đỏ mắt, nhưng vừa hay tên Du Phong Hành này là một kẻ xảo trá âm hiểm, lúc đứng trước mặt anh ta và đứng trước mặt trưởng bối là hai bộ mặt hoàn toàn khác nhau!
Hàn Mộ Kha không ưa nổi loại sói hoang như Du Phong Hành, cho dù sau này Du Phong Hành rời khỏi Bắc Kinh, đến thành phố S xây dựng sự nghiệp thành công, hơn nữa năm nay còn đề tên top ba mươi người giàu có nhất cả nước thì vẫn không thể thay đổi cái nhìn của anh đối với hắn.
Huống hồ sau đó Du Phong Hành còn phát hiện ra Hàn Mộ Kha là gay, từ đó trở đi, mỗi lần Du Phong Hành gặp Hàn Mộ Kha, trong mắt đều mang theo ý khinh bỉ rác rưởi bại hoại.
Thật ra điều này là đổ oan lên đầu Du Phong Hành rồi, hắn vốn không có ý kiến gì với gay, chỉ ý kiến với lão già súc sinh chuyên ra tay với mấy cậu nam sinh như Hàn Mộ Kha mà thôi.
Du Phong Hành không thèm đặt lời cảnh cáo của Hàn Mộ Kha vào mắt, nói: “Tôi không nhúng tay vào việc tư của anh, tôi chỉ nhúng tay vào việc tư của cậu ta.”
Theo lời của Du Phong Hành, Tô Tinh Thần lại nhìn ngón tay đang chỉ vào mình.
Tô Tinh Thần: “…”
Đây là tình huống gì vậy!
“Ồ? Hai người có quan hệ gì?” Đối tượng dò hỏi lần này của Hàn Mộ Kha đổi thành Tô Tinh Thần đứng đó với vẻ mặt “tới số rồi.”
Vạ đến cá dưới ao(1).
Tô Tinh Thần thầm nghĩ.
Thế nhưng trông thấy ngài Hàn bị chủ nhà chọc tức sắp ngất, là một người đã từng lĩnh hội sự lợi hại của cái miệng kia, Tô Tinh Thần cũng không tiện khoanh tay đứng nhìn.
“Thưa ngài Hàn, đây là lần đầu tôi và ngài Du gặp nhau.” Tô Tinh Thần tự cho là thuận gió đẩy thuyền nói: “Nhưng mà tôi và ngài Du vừa gặp đã quen.”
Chắc nói như vậy cũng không sai đâu nhỉ.
Hàn Mộ Kha tức khắc cứng đờ, biểu cảm trên khuôn mặt tuấn dật phá lệ xuất sắc.
Cặp mắt sâu như ưng của anh ta nhìn chằm chằm Tô Tinh Thần: “Thì ra là lần đầu gặp nhau…” Người mà Hàn Mộ Kha thấy có hảo cảm vừa gặp Du Phong Hành đã nói mới gặp mà quen, hơn nữa còn biết rõ Hàn Mộ Kha và Du Phong Hành không hợp nhau, phải nói là đau tới thấu tim.
“Đi thôi.” Du Phong Hành nâng tay vỗ vỗ vai Tô Tinh Thần: “Tôi đưa cậu lên.”
“Ừm.” Bàn tính trong lòng Tô Tinh Thần gõ cành cạch, cậu không đi theo Du Phong Hành mà nhìn Hàn Mộ Kha: “Mời ngài Hàn lên trước.”
Một giọt máu đào hơn ao nước lã, bản thân đến làm khách thì không thể không để mặt mũi cho ngài Hàn được, đây là đạo lý rất dễ hiểu.
Chỉ một câu nói mà đã khiến tâm trạng khó chịu của Hàn Mộ Kha bay mất, không tức giận vì Du Phong Hành nữa: “Được, đi thôi.” Anh ta cũng cố kỵ Tô Tinh Thần, tự dưng đi đấu đá nhau, Tô Tinh Thần đứng giữa cũng khó xử.
Tô Tinh Thần gật gật đầu, ngước mắt nhìn chủ nhà sắc mặt âm trầm, lòng thầm thở dài, mấy kẻ giàu có này tên nào tên nấy xấu tính như nhau.
“Ngài Du.” Tô Tinh Thần nói với hắn: “Mời ngài?”
Du đại boss vừa rồi còn mang vẻ mặt không vui, thấy biểu hiện cẩn thận từng chút một của Tô Tinh Thần thì hơi ngây ra, sau đó còn cảm thấy mình quá ấu trĩ, đi so đo với một đứa trẻ con ít tuổi đáng thương làm gì.
“Không sao, cậu đi trước đi.” Du Phong Hành giãn lông mày ra, khôi phục lại bộ dáng thường ngày, cao ngạo mà lạnh lùng, tựa hồ không đặt bất cứ thứ gì vào mắt.
“Được.” Tô Tinh Thần cũng không từ chối nữa, theo sau Hàn Mộ Kha một khoảng không gần không xa, đi được mấy bước còn âm thầm quay đầu lại xem chủ nhà có lên theo hay không.
Động tác vụng trộm nhỏ nhặt này không thoát khỏi ánh mắt Du Phong Hành.
Khiến sếp Du vốn không muốn quản chuyện không đâu yên tâm theo sau.
Lại nói, những gì nên nhắc nhở Du Phong Hành đã nhắc, chuyện không nên nhúng tay hắn cũng đã nhúng, nếu đối phương còn để Hàn Mộ Kha tóm được thì cũng đáng lắm.
Sếp Du lạnh mặt nghĩ, bước ba bước hai theo sau, phát hiện cục kẹo bông gòn lúc ngồi lùn hơn mình một cái đầu, mà đứng lên rồi cũng chỉ tới bả vai mình…
“Cậu mấy tuổi rồi?” Du Phong Hành hỏi.
Thanh niên dường như đã nghe qua câu hỏi này ở đâu rồi, bước chân hơi dừng lại: “Hở?” Câu này nghe rất quen, Tô Tinh Thần có thể chắc chắn đây không phải là lần đầu chủ nhà hỏi câu này.
Du Phong Hành không để ý tới cục kẹo bông gòn đột nhiên dừng lại, cứ vậy mà đụng phải lưng người ta, lồng ngực rắn chắc khiến cậu hơi lảo đảo…
“….” Tô Tinh Thần hoảng hốt, cũng may cơ thể phản ứng nhanh, kịp thời đứng vững lại.
Lúc này Du Phong Hành đứng phía sau mới đỡ lấy cậu: “Sao lại bất cẩn vậy?” Du Phong Hành bày ra khuôn mặt của trưởng bối, có vẻ khá kiên nhẫn với Tô Tinh Thần, thậm chí còn giúp Tô Tinh Thần nhặt chiếc balo lên đưa cho đối phương.
“…Cảm ơn.” Tô Tinh Thần vẫn còn sợ hãi, vỗ vỗ trái tim đang đập thình thịch.
Nhưng mà… sự cố lần này có thật là do cậu không?
Không đúng, rõ ràng là do chủ nhà đụng phải cậu mà…
Nhưng Tô Tinh Thần cẩn thận nhìn lồng ngực cứng như sắt của người đàn ông cao lớn trước mắt, khóe miệng giật giật, lựa chọn im lặng đổi bình an.
“Đang học cấp ba à?” Du Phong Hành tiếp tục dò hỏi tuổi của Tô Tinh Thần.
Chắc là do có quan hệ với Hàn Mộ Kha nên lần này hắn phá lệ nói hơi nhiều.
“Học đại học.” Tô Tinh Thần đeo balo vào lưng, càng lúc càng cảm thấy tình cảnh thật quen thuộc.
“Thế chắc cũng mới mười mấy thôi nhỉ?” Du Phong Hành nhìn thanh niên tràn đầy sức sống, đôi mắt thanh minh chính khí.
“Mười chín.” Tô Tinh Thần nói: “Còn anh?” Quay đầu lại tò mò nhìn lướt qua.
Chủ nhà còn trẻ mà đã đạt tới thành công này rốt cuộc bao nhiêu tuổi?
“Hai mươi bảy.” Sau đó Du Phong Hành bẻ tay lái đổi chủ đề: “Hàn Mộ Kha ba mươi tuổi, từng có rất nhiều bạn trai cũ.” Hắn liếc nhìn khuôn mặt trẻ trung trắng mềm tuấn tú, lời ít ý nhiều: “Hiểu không?”
Tô Tinh Thần mờ mịt lắc đầu một cái rồi lại gật đầu: “Ừm.”
Sao chủ nhà lại nói điều này với mình?
Chẳng lẽ chủ nhà cũng sợ?
Khi đi tới trước cửa phòng ông nội Hàn, Du Phong Hành nhỏ giọng nhắc nhở Tô Tinh Thần: “Ông nội Hàn rất thích mấy đứa trẻ con, cậu đừng căng thẳng.”
Tô Tinh Thần cũng nhỏ giọng trả lời: “Cảm ơn, vả lại tôi không phải trẻ con.”
“Xì.” Du Phong Hành cười khẽ, tỏ vẻ không thèm so đo với trẻ con làm gì.
Tô Tinh Thần không quen mồm mép, chỉ có thể lúng túng cười trừ.
Ông nội Hàn năm nay đã chín mươi tuổi, lúc này đang ngồi trên xe lăn, tinh thần thoạt trông vẫn còn minh mẫn.
“Ông ơi.” Hàn Mộ Kha đi tới trước mặt ông nội Hàn, ngồi xổm xuống nắm lấy đôi tay đầy vết nhăn của ông: “Ông thấy sao rồi? Có chỗ nào không khỏe không?” Anh ta vừa hỏi vừa chỉnh vạt áo cho ông.
Hàn lão tiên sinh tuổi đã cao, năm trước còn từng bị xuất huyết mạch máu não, dẫn đến mất khả năng nói chuyện, phản ứng chậm chạp, ông gật gật đầu với đứa cháu trai, tầm mắt lại đưa về phía cửa, ánh mắt sáng thêm một chút.
“Tinh Thần, tới đây đi.” Hàn Mộ Kha nói với Tô Tinh Thần, coi Du Phong Hành như không hề tồn tại.
Tô Tinh Thần hơi khúm núm đi tới, cúi người chào Hàn lão tiên sinh đang ngồi trên xe lăn: “Chào ông nội Hàn, cháu là Tô Tinh Thần.” Ngẩng đầu, nghĩ đến hôm nay là lễ mừng thọ của ông, lại chúc một câu: “Hôm nay là sinh nhật của ông, đứa cháu này chúc ông phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn.”
Hàn lão tiên sinh chỉ cử động chậm chạp mà thôi, đầu óc ông vẫn còn tỉnh táo lắm, giờ khắc này trông thấy một chàng trai khuôn mặt đoan chính, môi hồng răng trắng đứng trước mặt mình chúc thọ, trong lòng rất vui, khẽ nở nụ cười: “Tốt lắm…”
“Ông nội.” Hàn Mộ Kha muốn nói tới chuyện Tô Tinh Thần không quản đường sá xa xôi đưa linh chi đỏ đến đây, lại thấy ông nội Hàn dời ánh mắt từ Tô Tinh Thần sang bóng dáng cao to, khí chất trầm ổn đang đứng trước cửa.
“Ông nội Hàn.” Du Phong Hành không chút do dự mà đi tới, nửa quỳ một bên Hàn lão tiên sinh, cầm lấy đôi bàn tay ấm áp của ông: “Bây giờ mới tới thăm ông được, cháu xin lỗi.”
“Không, tới… được.” Ông nội Hàn dùng đôi mắt hiền hòa ấm áp nhìn Du Phong Hành, khiến người xung quanh cảm động tới không ngừng gật đầu: “Cháu… Bây giờ, rất, vui vẻ…”
Du Phong Hành nắm chặt bàn tay Hàn lão tiên sinh, gật đầu: “Ông vui là được rồi.”
“Không phải…” Ông nội Hàn như một đứa trẻ bị hiểu lầm, vội vàng lắc đầu, lấy tay chỉ vào ngực Du Phong Hành: “Cháu, vui vẻ…”
Du Phong Hành sững sờ, lúc sau trong mắt hắn toàn là ý cười, gật đầu nói: “Vâng, cháu biết rồi thưa ông.” Hắn vỗ lên mu bàn tay Hàn lão tiên sinh, dùng âm thanh lạnh lẽo mà trầm thấp đồng ý: “Ông yên tâm, cháu sẽ vui vẻ.”
Hàn lão tiên sinh được hứa hẹn nên an tâm gật đầu cười, cười đến hiền hậu.
“Ông à.” Hàn Mộ Kha nhẹ giọng lấy lại sự chú ý của ông, đến bên tai ông thong thả nói: “Tinh Thần có món quà muốn tặng ông, đó là tâm ý của cậu ấy.”
Tô Tinh Thần nghe nhắc đến tên mình liền mở vội balo ra, lấy một chiếc hộp gỗ giản dị mà chú Ngưu làm cho, mỉm cười cầm nó trong tay.
Chờ đến khi ánh mắt của Hàn lão tiên sinh chuyển qua mình, Tô Tinh Thần lập tức cẩn thận tiến lên hai bước, thanh âm mềm nhẹ mà rõ ràng: “Thưa ông, mấy hôm trước cháu lên núi, tình cờ cứu được một cặp mẹ con khỉ sắp bị trăn ăn thịt, nên nó tặng cho cháu hai gốc linh chi, cháu vô cùng tôn kính người như ông, vậy nên hi vọng nó có thể giúp ông khỏe lại.” Nói xong, thanh niên đã không còn người thân trên cõi đời này nở một nụ cười đầy hoài niệm: “Trong hộp này là một gốc linh chi, cháu mang đến chúc thọ cho ông, mong ông nhận lấy.”
Hàn lão tiên sinh nhìn đứa trẻ đang cong lưng với mình, kiên nhẫn nghe câu chuyện của cậu, lại nhìn tâm ý của cậu, đôi mắt ông ánh lên như nước, thần sắc hơi động, duỗi tay nắm lấy đôi tay đang cầm lễ vật của Tô Tinh Thần, môi hé ra: “Ngoan, cháu… đứa trẻ ngoan.”
Ông nội Hàn nói ba chữ “đứa trẻ ngoan” rất trôi chảy, không ngại mà lặp lại thêm lần nữa: “Đứa trẻ ngoan.”
Tô Tinh Thần hơi xấu hổ, cậu cúi thấp đầu xuống: “Ông nội Hàn.” Cậu cảm giác được ông đang vuốt nhẹ tay mình, vì vậy cũng nắm lấy tay ông.
Thiên ngôn vạn ngữ, lại chỉ nói được một câu: “Mong ông giữ gìn sức khỏe.”
Ông nội Hàn nói một cách ngắt quãng: “Tương lai, có tiền đồ…”
Tô Tinh Thần gật gật đầu: “Vâng, cháu sẽ cố không để ông thất vọng.”
Hàn lão tiên sinh: “Tốt… Đi học?”
Tô Tinh Thần cười cười: “Vâng, năm hai đại học ạ.” Cậu đã giấu đi ít chuyện, nếu nói ra cũng chỉ mang lại phiền phức mà thôi.
Ánh mắt Hàn lão tiên sinh hiền từ, lại hỏi thêm ít câu, tuy rằng không được trôi chảy, chỉ có thể nói được vài chữ, nhưng Tô Tinh Thần cũng có thể đoán được tám chín phần mười.
Một già một trẻ trò chuyện với nhau cả ngày cũng là một loại kỳ tích.
Hàn lão tiên sinh: “Cha, đi làm?”
Câu này là đang hỏi cha Tô Tinh Thần làm nghề gì.
Tô Tinh Thần thật thà nói: “Trước đây có buôn bán nhỏ, sau đó không làm nữa.”
Ông nội Hàn gật đầu, lại hỏi: “Mẹ?”
Tô Tinh Thần lắc đầu một cái, cười nhạt nói: “Cha cháu nói cháu được người nước ngoài thả bóng bay tới.”
Ông nội Hàn & Du Phong Hành & Hàn Mộ Kha: “…”
*********
Chú thích:
(1) Vạ đến cá dưới ao: Câu đầy đủ là “Cửa thành cháy, vạ đến cá dưới ao” (城门失火,殃及池鱼). Chuyện kể khi cổng thành bị cháy, mấy con cá dưới ao cứ ngỡ mình ở trong nước nên không ảnh hưởng gì, nào ngờ người dân lại tát nước trong ao đi dập lửa, vậy nên chúng cũng bị dồn vào chỗ chết. Câu này dùng để chỉ khi không mắc họa, hoặc vì liên lụy mà gặp họa hay tai ương.