Tôi Đã Trả Giá Vì Cái Nhà Này Quá Nhiều Rồi

Chương 5



Thế nhưng Du Phong Hành không tỏ ra vui mừng, mà sắc mặt lại trở nên nghiêm túc hẳn lên.

Đây là lần thứ mấy?

Trong nhà lại xuất hiện thức ăn không biết từ đâu đến.

Nếu như hai lần trước còn có thể nói là người làm, thì lần này, Du Phong Hành tuyệt đối không tin, trong tình huống mình còn thức mà ở nhà, lại có người có thể thần không biết quỷ không hay đưa đồ ăn vào rồi thuận lợi rời khỏi nhà.

Vấn đề khiến Du Phong Hành đặt câu hỏi không chỉ có sự thần thông quảng đại của đối phương, hắn rất muốn biết, vì sao người đó lại đưa đồ ăn cho mình?

“Bùi Văn, ngày mai cậu gọi người đến nhà lắp camera theo dõi cho tôi.” Du Phong Hành dứt khoát phân phó, sau đó bưng đĩa bánh hành không rõ lai lịch lên mang vào phòng làm việc.

Tô Tinh Thần ngồi phỗng ra như người gỗ, đến cả bánh trong miệng cũng quên nhai.

Lắp camera?

Vậy được, cậu âm thầm quyết định, về sau sẽ không nấu cơm cho nam tinh anh này ăn nữa, cho hắn tự đi kiếm cơm mà ăn.

Tô Tinh Thần ăn no căng bụng, phủi phủi tay, đêm nay vẫn ngủ trên chiếc sofa xa hoa kia.

Chỉ khác với ngày hôm qua là hôm nay cậu đắp thêm một chiếc chăn lông trên bụng.

Giữa trời đêm tháng năm mà không đắp chăn thì sẽ bị ốm mất.

Sáng sớm hôm sau, Tô Tinh Thần nấu cho mình một bát mì cải thảo trứng gà, ăn xong thì đi xuống tầng một làm việc tiếp, tranh thủ trong hôm nay phải dọn dẹp cho xong tầng một.

Phía bên kia thành phố S, Bùi Văn dẫn theo hai nhân viên kỹ thuật đến nhà boss lắp camera theo dõi.

Anh ta rất tò mò, rốt cuộc thì sếp đã gặp phải thứ gì vậy?

“Sao đột nhiên lại muốn lắp camera thế?” Bùi Văn hỏi.

“Bây giờ lắp camera không phải là chuyện rất phổ biến sao?” Du Phong Hành rít một hơi thuốc, đứng giữa phòng vừa theo dõi tiến độ làm việc của nhân viên kỹ thuật, vừa khoanh tay nói: “Đặc biệt là những người  thân phận cao như tôi, thì có biết bao người nhìn chằm chằm đây?”

Bùi Văn nghĩ thầm, bộ có hả?

Sếp của bọn họ chẳng qua cũng chỉ là một nhà làm ăn trẻ tuổi hơi giàu có, thường ngày cũng rất biết điều, không đến mức phải nói là có người theo sau nhìn ngó hắn.

Nhưng mà… Bùi Văn sờ sờ cằm, có lẽ là do bị ảnh hưởng từ những vụ mưu sát của cha mẹ, nên boss cũng phòng bị ít nhiều với người ngoài, chuyện này rất bình thường.

Camera theo dõi nhanh chóng được lắp xong.

Lúc gần đi, Bùi Văn còn nhìn một lượt từ trên xuống dưới ông sếp đang nhàn nhã thay đồ, hỏi: “Sếp, chừng nào ngài mới đi làm đây?”

Du Phong Hành: “Nghỉ mấy hôm đã.” Lại nghi hoặc nói tiếp: “Sao vậy? Cấp trên có ý kiến à?”

Bùi Văn lúng túng cười, lắc đầu một cái, nói: “Không có ý kiến gì, chỉ là, giám đốc Kế…”

Nghe đến tên của bạn gái cũ, Du Phong Hành lập tức bày trận sẵn sàng nghênh địch, bởi vì cho dù thế nào, thì Kế Giai Doanh vẫn là một cô gái tốt bị hắn phụ lòng: “Giám đốc Kế bị làm sao?”

Điều hắn sợ nhất là, Kế Giai Doanh những năm này vẫn còn tơ tưởng hắn.

Hắn không đáng được như vậy.

“Khụ khụ.” Bùi Văn nói: “Đêm qua giám đốc Kế mời mấy nhân viên tăng ca đi ăn khuya, còn mua thêm rượu, bảo là có rượu có chuyện xưa, còn mời mọi người nghe chuyện xưa của cô ấy…”

“…” Du Phong Hành im lặng rít một hơi thuốc, trong mắt tràn ngập đau thương của lão súc sinh.

“Hahaha.” Nhân viên công ty game Phong Hành đều được nghe câu chuyện cũ về lão súc sinh và cô gái nhỏ bị cô phụ, chỉ là rất ít người biết được, lão súc sinh trong câu chuyện đó lại là giám đốc Du Phong Hành anh tuấn trẻ tuổi.

“Tôi về công ty đây, nhân tiện giúp ngài theo dõi giám đốc Kế.” Bùi Văn vỗ vỗ vai boss, đột nhiên hắn thấy tiếc thay cho đứa nhỏ này, đáng lẽ vẫn còn qua lại với nhau thì tốt hơn.

Bùi Văn cảm thấy giám đốc Kế là một người khá tốt, còn là một cô gái thông minh lanh lợi, lúc nào cũng biết mình nên làm gì.

Nhưng cũng có lúc sẽ bị Du Phong Hành chọc giận tới nổi điên, tỷ như đêm qua.

Một cô gái hoạt bát như vậy, ai mà chẳng thích chứ.

Thẳng đến buổi trưa, Tô Tinh Thần nhìn ngôi nhà đã được cọ rửa nên sáng sủa hẳn ra, trong lòng dâng lên một niềm tự hào.

Cậu vui tới không chờ nổi nữa, cầm điện thoại lên gọi ngay cho bác sĩ Phương: “Alo, chào buổi trưa nhé bác sĩ Phương, anh đã ăn cơm chưa?”

Tô Tinh Thần đã đi được hai ba ngày, đây là lần đầu tiên cậu gọi điện thoại về Bắc Kinh.

Bác sĩ Phương lo lắng cho tình trạng của cậu, nên cũng không dám gọi bừa bãi.

Đột nhiên trưa nay lại nhận được điện thoại của Tô Tinh Thần, đồng thời còn nghe được âm thanh hài lòng của cậu, bác sĩ Phương liền hỏi: “Tinh Thần? Nghe cậu có vẻ vui nhỉ?”

“Ừm.” Trong âm thanh của Tô Tinh Thần còn mang theo một chút ý cười, một tay chống chổi, tràn đầy sức sống mà nói: “Không phải hôm trước tôi vừa mới về nhà à? Về xong còn phải mất hai ngày để dọn dẹp nhà cũ, cảm giác cuộc sống đa dạng hơn nhiều. Hiện tại chỉ muốn nhanh chóng dọn dẹp phòng cho xong, bày biện trang trí thành phong cách mà tôi thích, sau đó nuôi thêm hai con chó, vài con gà con vịt, đúng rồi, bác sĩ Phương, phong cảnh quê tôi đẹp lắm, lát nữa tôi sẽ chụp cho anh hai tấm.”

Cậu không biết, bác sĩ Phương ở đầu dây bên kia đang vô cùng vui vẻ.

“Được được được, cậu gửi cho tôi đi, tôi muốn xem thử đẹp tới mức nào.”

“Ừm! Vậy tôi cúp trước đây, tôi sẽ lập tức gửi ảnh cho anh.” Sau khi Tô Tinh Thần cúp điện thoại, cậu mở mấy tấm ảnh chụp phong cảnh non xanh nước biếc trong khu rừng sáng nay ra, lựa tấm nào có góc chụp lẫn ánh sáng đẹp nhất gửi cho bác sĩ Phương.

[Bác sĩ Phương, tôi đi nấu cơm đây, chừng nào hết bận tôi sẽ gọi lại cho anh.]

[Đi đi, để tôi ngắm mấy bức ảnh này kỹ một chút.]

Buổi trưa hôm nay không cần nấu cơm cho vị nam tinh anh kia, nên Tô Tinh Thần giảm lượng đồ ăn xuống chỉ còn một nửa, nấu một đĩa dưa chuột xào thịt ăn qua bữa.

Sau khi ăn hết bữa này sẽ không còn thịt nữa, tối nay chỉ có thể ăn trứng gà.

Chẳng qua… Cậu nhìn về phía dòng sông trong vắt bên ngoài, cân nhắc việc sáng mai sẽ vào trấn mua ít đồ đánh cá mang về.

Người ta thường bảo có gì ăn nấy mà(1).

Nơi này là nơi non xanh nước biếc, thoạt trông có vẻ hẻo lánh, nhưng thật ra chỉ cần có lòng, thì dù không có siêu thị chuyển phát nhanh cũng có thể sống rất tốt.

Tô Tinh Thần sau khi ăn xong bữa tối liền cầm sổ để dưới đèn bàn viết nhật ký, nhân tiện liệt kê những món đồ ngày mai cần mua, tỷ như dao chẻ củi, dao bầu, các loại trang bị vào núi vân vân.

Còn cả chó con nữa.

Lại nói, sau khi Du Phong Hành gọi người đến lắp camera theo dõi xong thì ngồi ngay vào máy tính, theo dõi từng động tĩnh trong phòng.

Thời gian cứ trôi qua từng giây từng phút, lúc này hắn đã rất đói bụng, liên tục nhìn đồng hồ dưới góc trái màn hình.

Rốt cuộc cũng tới mười hai rưỡi trưa, trên bàn cơm vẫn rỗng tuếch, hắn không hề thấy hộp cơm màu đỏ nâu nào xuất hiện.

Du Phong Hành không thể chịu nổi cơn đói nữa, cầm điện thoại lên đặt thức ăn ngoài.

Lại thêm nửa tiếng trôi qua, thức ăn ngoài đã đưa đến rồi mà bữa trưa thần bí kia vẫn chưa xuất hiện.

Du Phong Hành mở hộp thức ăn ngoài, hắn chỉ cần nhìn thấy đống đồ trong hộp là đã bắt đầu cảm thấy hơi chán.

Nhìn đi, đây mới là cơm hộp tiêu chuẩn.

Cho dù là đang được đóng trong hộp, hay là trong khoảnh khắc mở ra, nó đều sặc mùi buôn bán, cơm nấu như vậy là cơm không có linh hồn.

Du Phong Hành cầm đũa nếm thử một miếng, sau đó không muốn ăn nữa.

“…” Hắn đột nhiên nhớ ra trong tủ lạnh vẫn còn nửa đĩa bánh hành đêm qua dư lại, vì vậy đi vào phòng bếp lấy bánh ra hâm nóng.

Mùi thơm của ớt từ trong lò vi sóng bay ra khiến người ta phải thèm nhỏ dãi.

Tối qua Du Phong Hành không ăn nửa bên này, bởi vì dạ dày hắn không được tốt, ăn cay sẽ bị đau dạ dày.

Nhưng hiện tại hắn không lo được nhiều như vậy, sau khi hâm nóng bánh liền cầm một cái lên ăn thử, hắn kinh ngạc phát hiện ớt không cay chút nào, màu đỏ kia trông chỉ hơi đáng sợ thôi…

Ăn xong nửa đĩa bánh hành này, Du Phong Hành thỏa mãn nấc một tiếng.

Hắn không khỏi cảm thán: “Nhiều bánh thật đấy.”

Chờ đã, hắn đột nhiên ngồi thẳng dậy, đúng rồi, tối qua lúc ăn cơm, hắn đã từng chê phần cơm hơi ít, sau đó không bao lâu, trên bàn cơm lập tức xuất hiện một đĩa bánh nướng mặn không nhân đầy ăm ắp…

Du Phong Hành nổi hết cả da gà, hắn có cảm giác mình bị người ta theo dõi rồi.

Thế nhưng, không thể không thừa nhận rằng đồ ăn rất ngon, còn mang theo hương vị của bữa cơm gia đình.

“…” Du Phong Hành nhìn xung quanh một chút, cất tiếng nói: “Cậu là ai? Sao cậu lại nấu cơm cho tôi?”

Xung quanh rất yên tĩnh, chỉ có tiếng của hắn văng vẳng.

“Nếu cậu nghe thấy, thì tối nay đưa cơm cho tôi tiếp nhé?” Du Phong Hành nói xong câu đó liền rời khỏi phòng sách đi ngủ trưa.

Vào lúc chạng vạng tối, Tô Tinh Thần đi vào phòng khách tầng hai một cách rất cẩn thận, quả nhiên thấy trên trần nhà đều được lắp camera quan sát ở trong các góc tối.

Cậu ôm tâm trạng căng thẳng đi vào nhà bếp ngửa đầu nhìn thử, phát hiện trong bếp không lắp camera mới thở phào nhẹ nhõm.

Vì ban ngày Tô Tinh Thần không ở trên lầu, nên cũng không biết chủ nhà có từng ra ngoài hay không.

Chỉ biết khi cậu quay về, thì đối phương đã ở nhà rồi.

Điều này khiến Tô Tinh Thần phải lợi dụng sơ hở một cách rất cẩn thận để tắm rửa nấu nướng.

Cũng may, việc sinh hoạt và nghỉ ngơi của chủ nhà rất có quy luật, mỗi ngày đều sẽ ở lỳ trong phòng tập gym một tiếng đồng hồ.

Một tiếng này đã đủ cho Tô Tinh Thần quét tước nấu nướng, sau đó chờ đối phương tắm xong vào phòng sách làm việc, thì cậu có thể tắm rửa rồi đi ngủ.

Hộp cơm thần bí đêm nay vẫn không xuất hiện trên bàn cơm.

Du Phong Hành không thể không nghĩ đến, chuyện lắp camera đã bị đối phương phát hiện.

“…” Xem ra đêm nay lại phải ăn cơm ngoài.

Từ lúc xây dựng sự nghiệp tới nay, sếp Du đã ăn cơm hộp tới chán ngán, tâm trạng tự nhiên cũng xấu đi rất nhiều.

Điều này giống như một người đã quen ngủ giường gỗ cứng, đột nhiên được ngủ trên nệm cao su vài ba hôm, sau đó lại quay về ngủ trên giường cứng, chắc chắn sẽ cảm thấy khó chịu.

Rõ ràng có thể thoải mái hơn mà.

Ăn cơm cũng vậy, rõ ràng có thể ăn tới sung sướng.

Vậy sao phải làm khó cái dạ dày của mình?

“Đing đoong…”

Có người nhấn chuông cửa.

Tô Tinh Thần ngồi trên sofa đọc sách, cậu không định đứng dậy đi mở cửa, bởi vì cho dù cậu có đi mở, thì không gian bên ngoài cũng không phải là nơi chủ nhà ở.

Vì thế cậu trơ mắt nhìn chủ nhà đi mở cửa ra, nhận một phần cơm hộp.

Chủ nhà cứ ngồi ở phòng khách mở cơm hộp ra ăn, nhưng ăn được vài miếng lại bỏ đũa, dường như không còn tâm trạng nào mà ăn uống nữa.

Lòng trắc ẩn của Tô Tinh Thần lại bắt đầu dâng lên, nhưng mà hết cách rồi, ai bảo chủ nhà tự chui đầu vào chỗ chết, đi lắp camera trong nhà làm gì.

Cho nên cậu nhìn thêm vài lần, rồi lại cầm sách lên đọc.

“Haizz…” Du Phong Hành ném hộp cơm vào thùng rác, tự pha một bình trà để uống: “Ngày mai gọi người tháo camera vậy.”

Tô Tinh Thần chôn mặt sau cuốn sách, cả người hơi run lên, dường như đang cố gắng nhịn cười.

Bởi vì cậu không ngờ rằng, người đàn ông thoạt trông có tiền có sắc này, lại vì miếng ăn mà lăn qua lộn lại trong nhà của mình.

Bùi Văn cũng không ngờ rằng, camera mới lắp được hai ngày mà boss đã cho người đến tháo chúng xuống.

“Sao lại như vậy? Chất lượng camera không tốt hả?”

Du Phong Hành nói: “Khá tốt.” Nhưng mà nếu lắp thì hắn không có cơm ăn, hắn phải thử xem, nếu tháo camera xuống, hiện tượng thần bí kia có xuất hiện nữa không.

**********

Chú thích:

(1) Câu này nguyên văn của tác giả là 靠水吃水靠山吃山, tạm dịch dựa sông ăn sông dựa núi ăn núi, tức là sống ở điều kiện nào thì phải thích nghi với điều kiện ở đó, tui dịch trên kia là có gì ăn nấy cho các cô dễ hiểu he.

Lảm nhảm: Bạn công này đúng kiểu miếng ăn là miếng liêm sỉ luôn á =))))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.