Tôi Đã Trả Giá Vì Cái Nhà Này Quá Nhiều Rồi

Chương 53



Không thể làm phiền Du Phong Hành là chuyện Tô Tinh Thần đã nghĩ thông suốt từ hôm qua, thế nhưng tình huống lúc này lại có chuyển biến, tới tận hôm qua cậu mới biết ngài Du là sếp của một công ty game.

Tô Tinh Thần:???

Giám đốc công ty game?

Giám đốc công ty game sáng tạo ra trò chơi như Ma vực online?

Tô Tinh Thần không ngốc, lập tức biết điều này có nghĩa là gì, cậu thoáng kinh sợ, thừa dịp Du Phong Hành vào phòng thay quần áo, lập tức lôi di động ra mở mạng, nhập tên Du Phong Hành rồi nhấn tìm kiếm.

Kết quả tìm kiếm nhiều nhất đập vào mắt cậu đương nhiên là bách khoa toàn thư Baidu về Du Phong Hành.

Bên trong có đầy đủ tất cả thông tin về mối quan hệ của Du Phong Hành với những người liên quan.

Tô Tinh Thần không ngoài dự kiến nhìn thấy những dòng giới thiệu khiến người ta phải líu lưỡi, tỷ như người sáng lập trẻ tuổi xuất sắc nhất, còn có phú hào trẻ tuổi nhất vân vân, những thứ đó quả thật rất giống những dòng giới thiệu về nam chính trong tiểu thuyết Mary Sue(1)!  

Cũng không phải hoàn toàn không có cảm giác chân thực, chỉ là Tô Tinh Thần cảm thấy, người biên tập nội dung trong đây chắc là thích đọc tiểu thuyết tổng tài lắm, cái giọng văn khoa trương dâng trào này khiến người ta rất có kích động ngóng trông.

Nhìn danh hiệu vinh quang kia còn thêm ba chữ “Trẻ tuổi nhất” vào phía trước, Tô Tinh Thần khẽ cười, cảm thấy rất mừng thay cho bạn mình.

Về phần tự ti, nói sao đây, khi giữa hai người có sự chênh lệch quá lớn sẽ không tránh khỏi sinh ra chút tự ti, thế nhưng khi chênh lệch giữa hai bên… vẫn rất lớn thì phải tin tưởng nhau, mà lúc này cũng chỉ còn sót lại thưởng thức mà thôi!

Tô Tinh Thần đối với Du Phong Hành không chỉ có thưởng thức mà còn kèm theo chút sùng bái, thêm sự thân thiết mà chính cậu cũng không biết lớn tới bao nhiêu.

Phần tình cảm nặng nề này rơi vào trong lòng, mỗi khi có một người yên lặng, trong đầu đều là suy nghĩ không thể khiến cho người còn lại thất vọng.

Cảnh này khiến Tô Tinh Thần rất bất an.

Cảm giác không thể quay lại cùng sự giãy dụa vô ích làm người ta nhớ tới một vị tác giả nổi tiếng, vị tác giả kia sáng tác xong tác phẩm nổi tiếng thì lựa chọn kết thúc cuộc đời ngắn ngủi của mình.

Tô Tinh Thần gõ gõ cái đầu nghĩ bậy bạ, mang bộ mặt khó coi quyết định đi pha cốc sữa dừa uống.

Cậu luôn làm việc cẩn thận gọn gàng lại không cẩn thận làm đổ thứ bột trắng ra miệng cốc, khiến cho khắp bàn toàn là bột.

Làm cho người ta hoảng sợ.

“Sao mà vụng về thế?” Âm thanh của Du Phong Hành đột nhiên xuất hiện, hắn quét mắt nhìn mặt bàn bừa bộn, động tác còn nhanh hơn người trong cuộc, lau vài ba lần cho sạch chiếc bàn bị Tô Tiểu Thần làm bẩn.

Tô Tinh Thần không lên tiếng, chỉ là khuôn mặt có chút mờ mịt.

Du Phong Hành nhìn cậu một lúc, tiếp lấy chiếc cốc trong tay, pha một cốc sữa dừa theo sở thích của cậu, đưa đến trước mặt: “Tô Tiểu Thần.”

Nhân tiện quan sát một lượt biểu cảm bất thường của nhóc con.

Chỉ thấy con thỏ nhỏ này cứ ủ rũ không vui, hồn treo trên chín tầng mây, không đặt người khác vào mắt.

Du Phong Hành hiện đang là người ngoài cuộc, hắn há miệng, đôi mày hơi chau lại.

Lão đại vẫn luôn tìm ra vấn đề từ trên người người khác, lần đầu phá lệ nghĩ xem vừa nãy mình có nói gì sai với Tô Tinh Thần không?

Nhưng mà Tô Tinh Thần vẫn đang chìm vào suy nghĩ của mình, chờ đến lúc hoàn hồn thì ngạc nhiên phát hiện ngài Du đang dò xét nhìn cậu, còn bưng chiếc cốc Iron Man của mình.

“Ngài Du à? Anh đến từ lúc nào thế?”

Du Phong Hành nghe vậy, sắc mặt lập tức thay đổi, khom lưng quắc mắt nhìn Tô Tinh Thần: “Có phải cậu có tật thất thần không hả?”

Hắn kết hợp chuyện Tô Tinh Thần không thích học hành, hơn nữa hai hôm nay còn ở gần nhau, nhạy bén phát hiện có thể có vấn đề.

“Không có đâu.” Tô Tinh Thần nhẹ nhàng lắc đầu.

Vậy sao cậu cứ thất thần là thế nào, có lúc còn ra vẻ lòng nặng tâm sự, Du Phong Hành rất muốn hỏi, thế nhưng nhìn đến dáng vẻ đáng thương của Tô Tinh Thần, liền kín đáo đưa cốc cho cậu: “Lần sau muốn uống gì cứ nói với tôi.”

Ý là chê Tô Tinh Thần tay chân vụng về.

“À, vâng…” Tô Tinh Thần ôm sữa nói.

Nhưng mà cậu hoài nghi lắm, chẳng phải như vậy là càng bị ngài Du ghét bỏ thêm gấp trăm lần sao??

Cậu thấy ngài Du anh tuấn kiệt ngạo, có lúc mang khuôn mặt đè nén nóng nảy đến vô hạn, chung quy không dám dài dòng.

Có lẽ là sữa dừa bắt đầu có tác dụng trấn an, hoặc có lẽ là do ngài Du đang ở đây, Tô Tinh Thần cảm thấy bất an trong lòng ban nãy lập tức biến mất không thấy tăm hơi.

Đi đến Thượng Hải không thể không nhắc tới thiên đường Disneyland Thượng Hải, nơi đó là địa điểm đầu tiên mà tất cả các chị gái đến du lịch hay học sinh nghỉ hè phải đến.

Tô Tinh Thần:!!!

Tô Tinh Thần tưởng mình đang nghe nhầm, cậu vậy mà nghe thấy ngài Du nói muốn dẫn cậu tới Disneyland chơi.

Trời – đất – ơi.

Đây là đề nghị tát thẳng vào mặt người ta chứ đâu!

“Tôi không đi.” Tô Tinh Thần bày ra vẻ mặt anh giết tôi luôn đi, quay người ôm chặt ghế phó lái giả chết, sống chết không chịu xuống xe.

Sếp Du: …

Sếp Du lần đầu chăm sóc trẻ con:???

Hắn bắt đầu nghi ngờ mình dỗ trẻ con sai cách rồi.

“Vậy cậu muốn đi đâu?” Du Phong Hành hỏi, suy nghĩ một lát, cầm lấy một tấm bản đồ du lịch đưa cho Tô Tinh Thần: “Cậu xem thử đi.”

Tô Tinh Thần lúc này mới chịu nhìn hắn, phấn khởi nhận lấy tấm bản đồ du lịch sặc sỡ săm soi.

Cậu không biết lúc mình vui vẻ cúi đầu xem bản đồ, ánh mắt thâm thúy của ngài Du cũng ngập tràn phấn khởi nhìn cậu.

Cậu cắt kiểu đầu non trẻ của học sinh, để lộ khuôn mặt thanh tú dễ nhìn, mặt trời buổi sáng rọi xuống sống mũi cao cao, hấp dẫn ánh nhìn của người khác, cuối cùng tầm mắt rơi xuống đôi môi đỏ thắm khỏe mạnh, cũng rất đẹp, khí chất thanh thuần trong sáng lại càng đẹp hơn.

Sếp Du nhìn đứa trẻ tốt như vậy bỗng cảm thấy tự hào, trong lòng rất thích, hắn nghĩ, nếu như mình cũng có một đứa em trai hoặc con, thì đương nhiên phải là kiểu như Tô Tinh Thần rồi, bằng không là ai hắn cũng đều không vui.

Dù sao Tô Tinh Thần vừa ngoan vừa biết nấu cơm, còn biết quan tâm tới người khác.

Người được cậu gọi là anh, là cha, chỉ sợ kiếp trước đã tu luyện được không biết bao nhiêu phước.

Tô Tinh Thần không biết ngài Du đang thổi phồng mình lên, nghiêm túc xem xét tấm bản đồ khiến người ta hoa cả mắt, không ngoài dự đoán mà rơi vào tình thế khó chọn.

Nếu trong quá khứ mà gặp phải chuyện như vậy, cậu sẽ có ngàn lẻ một cách dễ dàng tìm ra đáp án, mà bây giờ não cậu đang tạm dừng hoạt động, cậu có cả ngàn lẻ một cách cơ mà!

“Ngài Du ơi.” Tô Tinh Thần cầm tấm bản đồ, chạy tới bên cạnh Du Phong Hành: “Anh thấy chúng ta đi chỗ này hay chỗ này trước thì tốt hơn?”

Ngón tay trắng thon di qua di lại trên tấm bản đồ, biểu đạt sự rối rắm của cậu.

Ánh mắt Du Phong Hành dính chặt lên ngón tay đang di động ấy, mãi tới khi nhìn no mắt mới chịu chú ý vào bản đồ, nói: “Đi gần trước, đi xa sau.”

Nếu như không kịp về nhà, thì cứ ở chỗ nào đó gần đấy cũng được, chỉ cần Tô Tinh Thần muốn đều ổn.

“Được.” Tô Tinh Thần thấy cũng tốt, cậu không phản đối lựa chọn của ngài Du, khóe miệng hơi nhếch, cậu nghĩ, làm bạn với ngài Du quả là quyết định sáng suốt.

Thực ra nếu nghĩ như vậy thì đi nơi nào cũng giống nhau, bởi vì thứ khiến người ta vui vẻ không phải là cảnh đẹp, mà là có người đi cùng để thưởng thức.

Bọn họ cùng nhau thưởng thức một điều gì đó, mới là đoạn ký ức đẹp đẽ nhất.

Tô Tinh Thần ngồi trên ghế phó lái thầm nghĩ, lần đi Thượng Hải chơi này chắc chắn sẽ để lại cho cậu rất nhiều ấn tượng tốt đẹp.

Cứ như vậy, người nóng nảy sáng tạo ra thế giới game như Du Phong Hành, dẫn Tô Tinh Thần ngập tràn tò mò với thế giới xung quanh đi khắp những nơi nổi tiếng ở Thượng Hải thăm thú.

Thậm chí còn rời khỏi ranh giới Thượng Hải, đi đến thành phố du lịch ở gần đó: Tô Châu.

Tô Tinh Thần cũng phát hiện được một chuyện đáng kinh ngạc!

Hình như từ sau khi ở cùng ngài Du, cậu vốn chỉ muốn ở lại nông thôn trồng cây nuôi mèo lại tràn ngập hiếu kỳ đối với thế giới này, nhiệt tình không ngừng dâng lên cuồn cuộn.

Biểu hiện rõ ràng nhất là, tuy đi chơi rất mệt, trên đường còn gặp phải một ít người làm mất hứng, thế nhưng tinh thần Tô Tinh Thần vẫn rất sảng khoái.

Cậu ngồi trong khách sạn nghịch di động của ngài Du, Tô Tinh Thần liền phát hiện đây mới là vấn đề khiến người ta phải để ý!

Đó là trong di động của ngài Du có rất nhiều bức ảnh làm cho người ta sợ tê cả da đầu.

Nhưng mà Tô Tinh Thần đã xem thử rồi, chiếu theo kỹ thuật chụp ảnh của Du thẳng nam, mấy trăm tấm ảnh này cũng chỉ có mười mấy tấm có thể xem như là tác phẩm nghệ thuật.

Tô Tinh Thần chọn những bức ảnh lẻ, chụp phong cảnh nơi mọi người có thể dễ dàng nhìn thấy, đăng lên tài khoản của mình, đồng thời viết: Kế hoạch kỳ nghỉ hè này, Tô Châu và Thượng Hải.

Rất nhiều người để lại bình luận khen kiểu tóc mới của cậu, ừm, chắc cũng tính là khen đi, cũng hỏi cậu bao giờ mới về quê lại, lúc nào livestream tiếp v…v…

Tô Tinh Thần trả lời: Cảm ơn mọi người đã quan tâm, tầm ba đến bốn hôm nữa tôi sẽ về.

Sau khi gửi xong, cậu đi gọi điện thoại cho chú Ngưu, sau đó buồn ngủ không thôi.

Ngài Du ra ngoài mua đồ ăn khuya còn chưa trở lại, Tô Tinh Thần muốn gọi điện thoại cho hắn, lại phát hiện di động của ngài Du còn đang ở trong tay mình.

Cậu ngẩn người, sau đó cười khúc khích chui vào trong chăn, âm thầm hưởng thụ tình cảm chân thật mà bền vững với ngài Du.

Tô Tinh Thần cứ cười như vậy rồi ngủ thiếp đi lúc nào không biết.

Sếp Du ôm theo đống đồ ngon quay về, lại gần xốc chăn lên, phát hiện ranh con ban nãy còn làm nũng kêu đói bụng, muốn ăn đồ khuya đã ngủ không biết trời đất gì: “…”

Nếu mà đổi thành người khác, chỉ sợ sếp Du đã sớm úp cả đống đồ ăn vào mặt rồi.

Nhưng nếu là Tô Tiểu Thần, hắn sẽ không nói gì.

Phải biết rằng Tô Tiểu Thần là sinh vật hiếm có nửa đêm đặt đồng hồ báo thức lên chăm sóc hắn, hắn bảo vệ yêu thương còn không kịp.

Lần này đặt khách sạn là phòng có hai giường.

Tô Tinh Thần và Du Phong Hành mỗi người một chiếc, ít nhất từ đầu buổi đã thống nhất chia như vậy.

Hơn nửa đêm, khi Tô Tinh Thần rời giường đi tiểu thì phát hiện ngài Du lại mơ thấy ác mộng.

“Đừng sợ đừng sợ.” Cậu không nói hai lời liền qua động viên Du Phong Hành như trước đây vẫn từng làm.

Mà bởi vì quá buồn ngủ, nên gật gà gật gù ngủ mất.

Sáng hôm sau, Du Phong Hành dần dần tỉnh dậy, siết chặt tay cọ cọ hơi ấm nằm trong lồng ngực, sau đó đột nhiên mở to hai mắt: “…”

Khi hắn nhìn thấy thanh niên nằm trong ngực mình, sắc mặt đột nhiên có chút kỳ quái.

**********************

Chú thích:

(1) Mary Sue: Mary Sue là tên chung cho bất kỳ nhân vật hư cấu nào tài giỏi hoặc hoàn hảo đến mức vô lý, ngay cả trong bối cảnh hư cấu. Mary Sue thường là hình ảnh được lý tưởng hóa hoặc hoàn mỹ của chính bản thân tác giả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.