Ngay cả mẹ Lâm cũng nhìn Trình Hi với vẻ không tán thành, nhưng bà không nói gì, chỉ lấy khăn giấy ra, cẩn thận lau nước mắt cho Lâm Giai Hân.
Lâm Hành Tri dĩ nhiên là chú ý đến sự tổn thương ánh luôn trong đôi mắt của Trình Hi, anh thở dài trong lòng, nói với cô: “Còn Hi Hi, ngày mai phair đi kiểm tra sức khỏe tổng quát, sau đó ở nhà đợi gia sư đến dạy kèm. Nếu em muốn học cái gì cũng có thể trực tiếp đề xuất với trợ lý của anh. Chờ tuyển được trợ lý sinh hoạt rồi, về sau chuyện của các em đều sẽ do cô ấy xử lý.”
Nói đến đây, Lâm Hành Tri cũng cảm thấy công việc của trợ lý mình thật là quá vất vả, thế nên anh quyết định anh sẽ thưởng riêng một phần tiền cho cô ấy sau vậy.
Lâm Hành Tri thúc giục: "Giờ có thể ký hợp đồng được chưa nào."
Trình Hi mím chặt môi, khi nhận ra rằng thân phận con gái ruột cũng không thể để cô có thể hoành hành trong cái nhà này, cô chỉ có thể lựa chọn thuận theo mà thôi. Sau khi ký hợp đồng xong, Lâm Hành Tri vẫn như trước, đưa cho mỗi người một bản, nói: "Tự mình cất đi. Những cái như thẻ ngân hàng thì lát nữa anh sẽ sắp xếp người đưa cho em, sau này tiền tiêu vặt hàng tháng của Giai Hân sẽ được gửi vào thẻ. Còn sinh hoạt phí và học phí, anh cũng sẽ cho người xử lý tốt. Hai ngày tới em thu dọn đồ đạc đi, những gì thuộc về em thì cứ mang đi.”
Lâm Hành Tri lại nói với ba Lâm và mẹ Lâm: "Nếu ba mẹ cũng đã đồng ý với nội dung của hợp đồng, con hy vọng ba mẹ sẽ làm gương tốt. Nếu để con biết có người lén vi phạm, như là cho hai đứa nó tiền trợ cấpv, vi phạm một lần thì tiền hàng tháng của ba mẹ sẽ bị giảm 20%."
Ba Lâm ngẩn người: "Ý của anh là chi tiêu trong nhà ấy hả?"
Lâm Hành Tri không chút lưu tình mà đáp: "Không, là khoản chi tiêu riêng của ba mẹ."
Ba Lâm vội vàng hỏi: "Nếu như mẹ anh mềm lòng, vậy thì tôi..."
Lâm Hành Tri ôn hòa nói: "Mặc kệ là ai trong ba mẹ vi phạm, cả hai sẽ đều cùng bị trừ tiền. Thế nên tốt nhất là ba mẹ nên giám sát lẫn nhau đi, hoặc là làm thật kín kẽ, đừng để bị con phát hiện ra."
Ba Lâm khó thở nói: "Anh, anh là cái đồ bất hiếu!"
Lâm Hành Tri vẫn nhẹ giọng nói: "Nhưng mỗi khi thành tích thi cử của hai em được cải thiện, con cũng sẽ tăng hạn ngạch cho ba mẹ lên 10%. Nếu hai em được nhận vào Thanh Hoa Bắc Đại hoặc các trường trọng điểm khác, hạn ngạch chi tiêu của ba mẹ sẽ trực tiếp được tăng lên 50%.”
Vẻ tức giận trên khuôn mặt của ba Lâm còn chưa rút xuống đã lập tức được thay bằng vẻ trầm tư. Nếu điểm của Trình Hi và Lâm Giai Hân đủ tốt, có phải là ông sẽ rất nhanh liền tích cóp đủ tiền để mua một chiếc du thuyền không? Còn có thể mượn danh nghĩa con trai mình để đặt xe một chiếc siêu xe nữa?
Mẹ Lâm cũng nghĩ đến mấy món đồ trang sức mà mình đang để mắt đến, mặc dù bà không thiếu những thứ này, nhưng lại không thể kìm nổi khi các hãng cho ra mắt mẫu mới. Hơn nữa, bà luôn cảm thấy trong bộ sưu tập của mình vĩnh viễn thiếu mất một món.
Lâm Hành Tri cất hai phần hợp đồng lại rồi nói: "Giai Hân, anh cho em ba ngày để chọn thành phố mà mình muốn sống. Anh hy vọng sau mười ngày nữa, em đã ngồi ở trường mới, bắt đầu học hành chăm chỉ rồi."
Mẹ Lâm nhìn ra được ý tứ trong lời nói của Lâm Hành Tri: "Gấp như vậy sao con?"
Lâm Hành Tri gật đầu: "Con rất bận, về sau những việc này sẽ do trợ lý mới của con phụ trách liên hệ. Đúng rồi, con hy vọng mọi người sẽ nhớ kỹ tất cả những gì con đã nói hôm nay. Cứ mỗi lần vi phạm một quy tắc, tiền tiêu vặt và sinh hoạt phí sẽ tương ứng mà bị cắt giảm, không ai được trợ cấp cho hai đứa nó đâu đấy."