Nói tới tình hình khi ấy thì lại khá là phức tạp. Trên thực tế, năm học lớp 12 ấy, tôi không có ngưỡng mộ Dư Dịch Dương như những gì mọi người nghĩ.
Hồi đó, tính cách tôi lạnh nhạt, không có bao nhiêu bạn bè, lúc ấy chỉ có duy nhất Từ Mộng Dao thường xuyên tới tìm tôi chơi, thấy cô ta nhiệt tình như vậy, tôi cũng không quá xa cách nữa.
Từ Mộng Dao suốt ngày nhắc tới Dư Dịch Dương với tôi, cô ta luôn nói rằng tôi và hắn ta rất xứng đôi với nhau, còn khích lệ tôi theo đuổi Dư Dịch Dương, nói rằng chỉ cần tôi kiên trì thì sẽ có ngày cưa đổ được hắn ta.
Dư Dịch Dương chơi bóng, cô ta nhất định sẽ kéo tôi cùng đi xem, Dư Dịch Dương tham gia clb nào, cô ta không thèm hỏi tôi đã đăng ký cho tôi cùng vào chung một club với hắn, thậm chí cô ta còn rủ tôi viết thư tình cho hắn nữa.
Thời gian dần trôi, mọi người cũng đồn đại rằng tôi thích Dư Dịch Dương.
Mà đối với tôi, ấn tượng về cậu ta chỉ là cậu ta đứng nhất lớp, còn tôi thì đứng thứ hai.
Tôi thậm chí còn không nghĩ tới việc sẽ giải thích rõ ràng cho người khác nghe. Tôi với Dư Dịch Dương chỉ gặp riêng nhau có một vài lần mà thôi, thậm chí có hôm tôi còn đụng phải hắn ta ở cổng trường, có cả tài xế của hắn... à không, là bố của hắn đã lái xe vào đón anh ta, còn gật đầu cười với tôi nữa.
Tôi chỉ coi đó là một cuộc gặp gỡ thoáng qua, ngày hôm đó, sau khi kỳ thi đại học kết thúc, trời đổ mưa to, tôi đứng ở cổng trường trú mưa, bố hắn ta đã đỗ xe ở ven đường để chờ hắn ta về, lúc đó ông ấy đã đưa cho tôi một chiếc ô để che mưa.
Phải, sau đó tôi đã đi tìm hắn để trả lại chiếc ô, đó là bữa tiệc sau khi thi đại học xong, nhưng tôi chưa kịp nói gì với hắn ta thì một phong thư tình đã rớt ra từ bên trong chiếc ô đó.
Khi Từ Mộng Dao, Phó Lâm và những người khác kêu lên một tiếng, bức thư tình đó đã được mọi người truyền tay nhau để đọc nó.
Kết quả là, tôi đã bị "ép" trở thành người mến mộ Dư Dịch Dương.
Đương nhiên, lúc tôi cảm thấy xấu hổ nhất, mất mặt nhất là sau khi Dư Dịch Dương nghe được nội dung của bức thư tình do đám người kia đọc lên, khuôn mặt hắn tràn đầy vẻ hoảng sợ: "Lâm Thiển, cậu đừng đùa, tôi không có thích cậu."
Chuyện này sau đó đã được truyền khắp toàn trường, tam sao thất bản ra thành tôi mãnh liệt theo đuổi Dư Dịch Dương, còn dọa cho hắn ta sợ mất mật.
Từ đó, sự kiện "tỏ tình thất bại" này của tôi đã trở nên nổi tiếng.
...
Tôi không biết Dư Dịch Dương và Từ Mộng Dao đã xảy ra mâu thuẫn gì, nhưng đối với màn truy hỏi mối quan hệ giữa tôi với Dư Dịch Dương của Lương Du, tôi vẫn cảm thấy có chút phiền.
Sau khi ăn xong bữa cơm này một cách vội vã, tôi nhanh chóng trở về công ty.
Kỷ Tư Minh vẫn chưa về, thẳng tới lúc tan tầm, tôi cũng chưa gặp được anh ấy.
Đi bàn chuyện hợp đồng với Lam Tâm Nhã gì mà lâu quá vậy?
Không hiểu sao tôi cứ cảm thấy không thoải mái.
Bây giờ tôi mới biết là tính cách tôi còn có thể thay đổi thất thường tới vậy đấy.
Khi tôi về tới nhà, mẹ tôi liền truy hỏi tiến độ giữa tôi với Kỷ Tư Minh.
"Mẹ đã bàn bạc với gia đình bên đó rồi, cuối năm nay tổ chức hôn lễ có được không? Gần Tết sẽ náo nhiệt hơn mà!"
"Mẹ, con không có mang thai, con cũng không có quan hệ mờ ám với sếp, xin mẹ đừng hùa theo nữa có được không?"
Mẹ tôi vẫn không chịu tin lời tôi nói.
"Không có quan hệ mờ ám mà con ngủ ở nhà người ta à!"
"Đó chỉ là hiểu lầm mà thôi!"
"Được, hiểu lầm thì hiểu lầm! Vậy con tiếp tục đi xem mắt đi! Năm nay con nhất định phải kiếm một thằng con rể về đây cho mẹ coi đấy!"
Sau vài ngày bị mẹ tôi làm phiền đến không chịu được, tôi đã trốn nhà rời đi ngay trong đêm.
Tôi chạy tới nhà bạn tốt ở nhờ, ai ngờ lại phải tiếp tục nghe cô nàng niệm chú.
"Thế ý của anh ta là vì cậu sống quá tốt nên dễ thu hút thù hận đúng không. Xong còn bảo cô ta hãy nhìn xem bây giờ cậu thành công tới mức nào?"
Nghe thế, tôi ngượng ngùng nhìn cô ấy: "Ừ, thành công lắm à?"
Khóe miệng Diêu Tiêu giật giật: "... Bớt dùng cái vẻ mặt đó lại. Bà đây cảm thấy dung mạo cậu khá xinh đẹp, học lực cũng tốt, nhưng cái biểu cảm của cậu quá gợi đòn, nhìn vào là thấy ghét."
"..."
"Từ khi tới đây cứ thấy cậu xem điện thoại là thế nào, đang chờ tin nhắn của ai à?"
"Đâu có."
Tôi chột dạ giấu điện thoại đi.
Kỷ Tư Minh là một người vô cùng cuồng công việc, chuyện này thì ai cũng rõ.
Kể từ sau khi công ty tôi ký kết thành công hợp đồng với công ty của Lam Tâm Nhã, mấy ngày gần đây anh ấy trở nên vô cùng bận rộn.
Anh ấy dường như đã quên mất đoạn nhạc đệm nho nhỏ về tôi mấy ngày hôm trước, kể từ sau hôm tôi rời khỏi nhà anh ấy, tôi không thấy anh ấy nhắc gì tới việc kia nữa.
...
"Sếp của chúng ta giỏi thực sự, đàm phán quá đỉnh, tập đoàn Lam thị thế mà lại nguyện ý chịu thiệt 10% lợi nhuận!"
"Hừ, có 10% thì tính là cái gì? Đoán là hai gia đình đó sắp liên hôn với nhau luôn rồi ấy chứ."
Lúc tôi ra ngoài pha cafe, tôi nghe thấy mấy nhân viên đang ngồi buôn chuyện về sếp cho nên cũng nhịn không được mà đứng lại nghe lỏm vài chuyện.
Thành thật mà nói, hôm đó khi ở quán nước, Kỷ Tư Minh yêu cầu tôi giả vờ làm bạn gái đang mang thai của anh ấy để Lam Tâm Nhã có thể từ bỏ, cho nên nếu hai người đó ở bên nhau, có phải cô ấy sẽ cho tôi một khoản tiền rồi đuổi tôi đi không?
Tình tiết này máu chó quá rồi.
Vậy từ trước tới giờ tôi làm vậy là có ý nghĩa gì?
Giờ đây, con hề thực sự lại chính là tôi sao...
"Chị Lâm Thiển, cafe của chị được rồi kìa."
Có một đồng nghiệp thân thiện nhắc nhở tôi.
Sau khi trở lại văn phòng thư ký, tôi vừa ngồi xuống thì Kỷ Tư Minh đã đứng ngay bên cạnh tôi.
Phải mất một lúc lâu tôi mới phản ứng lại được.
"Đang nghĩ cái gì vậy? Gọi em lâu như thế mới nghe được?"
Tôi đứng lên, thái độ đúng mực đáp: "Xin lỗi sếp, sếp tìm em có chuyện gì không ạ?"
Anh có hơi sửng sốt: "... Tôi chỉ muốn nói chuyện với em, ngồi xuống nói đi."
Tôi vẫn cứ đứng đó: "Sếp có chuyện gì ạ?"
Anh ấy ho nhẹ một tiếng, khẽ nói: "Tối nay em có bận không?"
Tất cả nhân viên xung quanh đều im lặng quan sát.
"Có chuyện gì vậy ạ?"
"À, tôi muốn mời em ăn tối." Dừng một chút, "Để thưởng cho em."
"Sếp là người vất vả nhất, không nhất thiết phải thưởng cho nhân viên đâu ạ."
Làm sao mà một ông sếp có thể rủ nhân viên của mình đi ăn tối riêng được chứ?
Nhưng mà bữa ăn free đó, có kẻ ngốc mới từ chối, nhưng bây giờ tôi không thể nghĩ nhiều được như thế, tôi chỉ sợ nó sẽ gây hiểu lầm mà thôi.
"Thật ra tôi có chuyện muốn nói với em."
"Vậy sếp nói luôn bây giờ được không ạ? Tối nay em bận chuyển nhà rồi."
"Chuyển nhà?" Anh ấy kinh ngạc, "Chuyển đi đâu?"
"Đó là việc riêng của em thưa sếp."
Gần đây mẹ tôi ngày nào cũng hỏi tiến độ giữa tôi với Kỷ Tư Minh, tôi quá bực bội cho nên đã quyết định dọn ra ở riêng.
25 năm trôi qua, đây là lần đầu tiên tôi được sống một mình một cõi, thực sự là cảm thấy khá mới mẻ và thú vị.
10.
Chậc, tôi không có nhiều hành lý lắm, cho nên 8 giờ tối tôi đã có mặt ở "tổ" mới của mình.
Tuy nhiên, lúc tôi đi ra cửa hàng tiện lợi gần đó để mua một số nhu yếu phẩm hằng ngày, tôi lại tình cờ gặp được Dư Dịch Dương.
Lúc đầu tôi không có ý định chào hỏi hắn ta, nhưng hắn ta lại nhìn thấy tôi rồi gọi to: "Thật trùng hợp, Lâm Thiển, cậu cũng ở đây sao?"
Mặc dù gần đây mọi người trong nhóm thường chế giễu và mang anh ta ra làm trò cười vì đã giả vờ làm phú nhị đại, nhưng trên thực tế thì Dư Dịch Dương cũng chưa làm điều gì xấu cả.
"Tôi sống gần đây."
"Trùng hợp vậy, nhưng mà tôi chưa từng gặp cậu bao giờ, cậu vừa mới chuyển tới sao?"
"Ừ, tôi mới chuyển tới vào tối hôm nay."
Trong lúc nói chuyện, tôi đã thanh toán xong, nhân viên thu ngân nhét cả tiền lẻ và mấy thứ lặt vặt của tôi vào chung một chiếc túi.
Tôi định nói tạm biệt với Dư Dịch Dương, nhưng hắn ta lại vô cùng nhiệt tình theo tôi ra ngoài, muốn giúp tôi xách túi.
Vì hắn đã cầm vào túi rồi, cho nên tôi đành phải buông tay.
"Muộn như vậy, một cô gái như cậu đi một mình thì có chút nguy hiểm đó, để tôi tiễn cậu."
Tôi cũng không từ chối, hắn ta thích thì cứ đi theo đi.
Hai chúng tôi sóng vai đi cạnh nhau, lúc đi lên cầu thang, đột nhiên hắn ta lên tiếng: "Thật ra hồi đó tôi không có cố ý từ chối cậu. Tôi biết cậu thích tôi, tôi rất vui."
Tôi nhíu mày, đột nhiên nhắc tới chuyện này làm cái gì?
"Bây giờ cậu cũng biết tôi là con trai tài xế nhà Kỷ Tư Minh rồi, tôi cũng không muốn giấu cậu, từ hồi còn là một đứa trẻ, tôi đã phải sống dưới cái bóng của Kỷ Tư Minh, anh ta luôn như một vị thần đứng ở trên cao vậy, còn tôi chỉ là con của một kẻ hầu nhà anh ta mà thôi. Tôi đã cố gắng học hành chăm chỉ để có thể thay đổi vận mệnh của bản thân..."
"Cái đó, tôi rất bận, anh có thể nói thẳng được không."
Trên mặt hắn ta lộ ra vẻ ngượng ngùng, ho nhẹ một tiếng rồi nói: "Thật ra tôi muốn nói là, chuyện năm đó, lý do tôi từ chối cậu là bởi vì Kỷ Tư Minh đã uy hiếp tôi. Nếu tôi dám đồng ý thì anh ta sẽ lập tức sa thải bố của tôi ngay. Anh ta biết tôi muốn đi du học, nếu tôi chấp nhận lời tỏ tình của cậu, anh ta sẽ không để yên cho tôi đi."
"Anh nói gì vậy? Tại sao anh ấy phải làm như vậy? Tôi đâu có liên quan gì tới anh ấy?"
Đối với lời giải thích của hắn ta, tôi không chút mảy may đã phản bác lại nó.
"Trước đây tôi không rõ lắm, nhưng bây giờ thì tôi đã hiểu rồi, bởi vì anh ta coi cậu là của riêng cho nên mới dùng quyền lực uy hiếp tôi."
Tôi nhíu mày, Kỷ Tư Minh thực sự làm như vậy sao?
"Tôi chỉ muốn nói cho cậu biết chuyện gì đã xảy ra mà thôi. Đối với Kỷ Tư Minh, cậu nên cẩn thận một chút, đừng để mình bị thiệt."
Chậc, muốn châm ngòi ly gián sao.
Đáng tiếc, hắn tính sai rồi, Kỷ Tư Minh chỉ xem tôi như cấp dưới mà thôi, căn bản là không hề có tình cảm nào hết.
Sau khi Dư Dịch Dương rời đi, tôi xoay người đi vào trong, nhưng vừa mới bước chân vào tòa nhà, trong nháy mắt liền nhìn thấy một bóng người đứng ở gần đó, làm tôi sợ tới mức nhảy dựng lên!
May mắn là cái bóng đó còn biết phát ra âm thanh: "Em vẫn còn thích hắn?"
Kỷ Tư Minh?
"Sếp làm em sợ chết khiếp đi được."
Vẻ mặt anh u ám đi tới trước mặt tôi: "Tối nay em từ chối tôi là để đi với hắn ta?"
Hở? Cái suy luận gì thế này?
"Sao sếp tìm được chỗ này vậy?"
"Hỏi mẹ em."
"Có phải sếp quan tâm nhân viên hơi quá rồi không?"
Anh ấy cau mày: "Đã tan tầm rồi, đừng có gọi tôi là sếp."
Tôi đứng đắn đáp: "Tan tầm hay gì thì anh vẫn là sếp của em."
Ánh mắt anh sâu kín nhìn tôi, thẳng đến khi da gà da vịt của tôi dựng hết cả lên: "Sao... làm sao?"
"Gần đây em sao vậy, nói chuyện lúc nào cũng khách khách khí khí, có ý kiến với tôi sao?"
Trong lòng tôi có quỷ, chột dạ xoay người qua chỗ khác: "Em không dám có ý kiến với sếp, em còn đồ chưa dọn xong, không tiễn sếp nhé."
Nhưng tôi không nghĩ tới anh ấy sẽ đuổi theo tôi, tôi sợ hãi chạy trối chết, anh ấy cũng rất kiên trì bám theo, bắt đầu cuộc hành trình tôi chạy anh đuổi.
Nửa đêm nửa hôm, hai bóng người đuổi bắt nhau chạy từ cầu thang này đến cầu thang khác, người nào mà bắt gặp cảnh này khẳng định sẽ sợ chết khiếp cho mà coi!
Cuối cùng, do quá mệt mỏi nên tôi phải dựa vào tường mà th ở dốc, mấy thứ vừa mới mua ở cửa hàng tiện lợi đều rơi tung tóe dưới đất, vương vãi xung quanh sàn nhà.
"Em mua mấy cái này làm gì?"
Anh đảo mắt nhìn đống đồ kia, vừa định thu hồi tầm mắt, nhưng khi nhìn thấy cái thứ đồ kia, ánh mắt anh lại dừng một chút.
Tôi nương theo ánh mắt của anh nhìn sang, chợt cứng đờ người.
Sao... sao lại có thứ này ở đây?
Thấy sắc mặt anh dần trở nên nghiêm túc, không hiểu sao tôi lại cảm thấy hoảng hốt, tôi vội vàng nhặt đống đồ kia lên: "Chắc là ở quầy thu ngân, lấy nhầm..."
Tôi mở cửa nhà ra, vừa mới đi vào định đóng cửa lại thì lại bị anh chặn cứng: "Không mời sếp của em vào nhà ngồi?"
Mặt anh âm u như có bão, tôi nào dám từ chối, đành nhường đường cho anh vào: "Tôi nay em mới chuyển tới, trong nhà không có gì ăn đâu, chỉ có nước lọc thôi, anh uống không?"
Anh ấy đi vào nhà, tùy tiện nhìn căn phòng khách trống trơn trước mắt: "Dư Dịch Dương cũng ở đây?"
Sao lại nhắc tới anh ta chứ?
"Sau khi chuyển vào, em mới biết anh ta cũng ở gần đây."
"Nếu là như vậy, vậy em chuyển đi nơi khác đi, tôi cho người tìm chỗ cho em."
Anh ấy nhìn có vẻ rất nghiêm túc, đôi mắt anh ấy lạnh lùng nhìn tôi.
Đang lúc tôi không biết nên làm gì, tôi đột nhiên nhớ lại những gì Dư Dịch Dương vừa nói ban nãy.
Bỗng nhiên, tôi buột miệng thốt ra: "Dư Dịch Dương nói năm đó anh ta từ chối em, là do anh uy hiếp?"
Anh ấy sửng sốt một lúc, sau đó nhướng mày: "Thì sao?"
Tôi không nói nên lời, nào có ai thừa nhận ngay lập tức mà không cần suy nghĩ gì như anh chứ.