*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: Dâu
Cao Nhiên vừa khóc, vừa bò bằng cả tay cả chân dậy ôm bác cả xuống.
Ba người trong nhà chính bị tiếng gào khóc của Cao Nhiên gọi dậy, cuống cuồng đưa Lưu Văn Anh đi bệnh viện cấp cứu.
Lưu Văn Anh được cứu sống, không chết.
Lưu Vũ khóc đến thê thảm, hỏi tại sao mẹ chị lại luẩn quẩn như vậy, tuy không còn em trai nữa, nhưng chẳng phải vẫn còn chị sao?
Lưu Văn Anh không nói gì, vẫn cứ lặng lẽ rơi nước mắt.
Hành lang ngoài phòng bệnh rất yên tĩnh, Cao Nhiên dựa lưng vào vách tường, mắt sưng húp, trên người ướt sũng mồ hôi, không biết có phải tại đêm khuya, nhiệt độ thấp hay không, mà cậu hắt xì mấy cái.
Ba và cậu của cậu ra ngoài hút thuốc, chuyện tối nay khiến cho hai người đều kinh hoảng, cần phải bình tĩnh lại một chút.
“Hầy.”
Cao Nhiên thở dài.
Cậu cảm thấy bác dường như không phải là vì anh họ biến mất nên đau lòng tột độ đến không thiết sống nữa, mà còn có nguyên nhân khác.
Đây là trực giác của cậu.
Thật kì lạ.
Trái đất sẽ không vì ai đó ra đi mà ngừng chuyển động, đến lúc trời sáng rồi.
Hết thảy vẫn như ngày thường.
Cửa nẻo mọi nhà trong thôn tối qua đều đóng chặt, ngủ rất sớm, không ai biết chuyện Lưu Văn Anh tự sát cả.
Việc này mấy người Cao Nhiên không nhắc tới, cũng sẽ không truyền ra ngoài.
Lưu Văn Anh đến mảnh đất trồng rau, thắt một chiếc khăn lụa trên cổ, che vết đỏ sậm ở bên trong, cô không thoải mái, nên không nói chuyện với ai, còn lại thì chẳng có gì khác cả.
Mọi người chỉ thấy trời hè nóng bức thế này mà Lưu Văn Anh lại đeo khăn lụa, thật là đầu óc có vấn đề, nhưng lại không nói trước mặt cô, sợ cô bị kích thích, chứ không ai nghĩ theo hướng khác.
Cao Nhiên thẫn thờ, nói đôi ba câu với ba mình rồi ra ngồi dưới gốc cây ngoài cửa.
Lúc Phong Bắc đến nơi, thấy cậu nhóc đang ngồi thừ người dưới gốc cây, mái tóc trước trán bị gió thổi tung, che khuất mặt mày, nhuốm vẻ u sầu, anh phất tay ra hiệu cho mấy người Dương Chí đợi tại chỗ, còn anh thì tiến đến gần gốc cây.
Một anh chàng không nhịn được, “Anh Dương, đội trưởng làm gì thế ạ?”
Dương Chí đẩy gọng kính, giả vờ giả vịt, “Tâm tư của đội trưởng làm sao anh biết được.”
Anh nhìn sang, thấy đội trưởng đang bày trò dọa cậu nhóc, khóe miệng giật giật.
Những người khác thì sợ đến rơi cằm, đội trưởng mà bắt đầu nhây, chơi lầy, thì thật sự quá là thiếu tự nhiên.
Người đàn ông cao to cường tráng như vậy thì ra cũng có một mặt trẻ con đến thế.
Song Dương Chí lại bình tĩnh hơn một chút, đội trưởng ngoại trừ có hai chỗ quái lạ, còn rất dễ đỏ mặt nữa.
Có lần họ đi từ trong cục ra, tình cờ gặp một đôi ngồi trên xe máy đỗ dưới cột đèn bên kia đường, người nữ ngồi đằng trước, người nam ngồi đằng sau, dán sát vào cô ấy, tay thò vào trong quần áo cô sờ lung tung.
Đội trưởng phụt một tiếng, cái mặt đỏ bừng kia, thật không dám nhìn thẳng.
Dương Chí xuýt xoa, họ từng lén thảo luận nhiều lần rồi, đều cảm thấy may mà da mặt đội trưởng dày, nước da không trắng lắm, đỏ lên cũng không thấy rõ, chứ không một người đàn ông cao to đẹp trai, hết sức nam tính, mà đột nhiên mặt đỏ như quả ớt, thật dọa người biết bao.
Cao Nhiên giật mình, co chân đạp vào cẳng chân người đàn ông.
Phong Bắc tránh một cách dễ dàng.
Cao Nhiên nhanh tay nhanh mắt nhéo lấy một miếng thịt trên đùi người đàn ông.
Phong Bắc dính chưởng, au một tiếng, “Oắt con, cái chiêu này học từ mấy bạn nữ trong lớp hử.”
Cao Nhiên méo mặt, cảm thấy mình cũng hơi đàn bà thật, bèn thả lỏng tay, đổi thành đánh.
“Cậy lớn bắt nạt nhỏ, anh hay quá ha!”
“Nói linh tinh, anh không bắt nạt trẻ con.”
Trước khi cậu nhóc kịp nổi đóa lên Phong Bắc xoa xoa đầu cậu, “Tối qua ngủ không ngon à?”
Cao Nhiên lắc đầu như trống bỏi, không ngon, cực kì không ngon, “Anh Tiểu Bắc, trên đời này không có ma thật ạ?”
Theo lời của bác sĩ, thì tối hôm qua bác vừa mới treo cổ đã bị cậu phát hiện ngay.
Nếu không nhờ cơn gió kia, cậu sẽ không thể nào tỉnh dậy nhanh thế được.
Phong Bắc nhìn vành mắt đen xì của cậu nhóc, lại nhìn vết thương trên trán, đóa hoa của tổ quốc héo đến nơi rồi, “Không có ma đâu.”
Cao Nhiên lau giọt mồ hôi trên mũi, “Không có thật ạ?”
Phong Bắc nói, “Không có thật.”
Cao Nhiên bĩu môi, “Điêu, em không tin.”
Phong Bắc xoa thái dương, phát hiện mình thật hết cách với cậu bé này, “Thật đấy, anh dùng nhân cách của mình ra bảo đảm, trên đời này không có ma, nếu có, anh cùng họ với em luôn.”
Cao Nhiên lúc này mới thở phào một hơi, đổi chủ đề, “Tối hôm qua bác cả treo cổ ở đằng sau cánh cửa, suýt nữa là chết rồi.”
Phong Bắc khẽ nhướng mày, quay người định đi xem tình hình thế nào.
“Anh đợi chút đã, em còn chưa nói xong mà.”
Cao Nhiên níu người lại, “Phía tây vườn có một cái hầm, mùa đông cất khoai lang, những lúc khác đều để trống, anh có thể xuống đó xem thế nào.”
Phong Bắc không nói gì, không cắt ngang mạch suy nghĩ của cậu nhóc.
Cao Nhiên nói tiếp, “Trong phòng anh họ em có ba chỗ nền xi măng sờ lên thấy khác với những chỗ còn lại, một chỗ có diện tích rất lớn, hai chỗ kia chỉ cỡ giọt nước mưa to, phân bố cách nhau.”
Cậu để cho mình không nghĩ linh tinh nữa bèn kiếm việc làm, tỉ mỉ điều tra căn phòng của anh họ.
Phong Bắc hỏi, “Khác như thế nào?”
Cao Nhiên lấy đế dép lê chà xát lên cục đất, “Không thô như thế, như là bị cái xẻng ấn lên ấy.”
“Hơn nữa…”
Cậu gãi đầu, “Chỗ góc bàn có một dấu vết, chỗ đó vốn dán một bức tranh, chính tay em dán, không nhớ nhầm được, sau khi bức tranh đó bị xé xuống thì bị lấy khăn mặt chà qua, trên đó còn dính lông của khăn, hai sợi.”
“Dấu vết đó chưa bị đen, cũng chưa bị bẩn, bức tranh dán tường đó mới bị bóc xuống gần đây thôi.”
Cũng không biết có ích gì hay chăng, Cao Nhiên vẫn cứ nói hết toàn bộ phát hiện của mình cho người đàn ông nghe.
Phong Bắc liếc mắt nhìn mấy đội viên đang đứng cách đó không xa.
Đám Dương Chí chả hiểu sao tự nhiên thấy thần kinh căng lên, cảm giác như ánh mắt của đội trưởng rất chi là dữ dằn, mang cả hàm ý chỉ tiếc mài sắt không nên kim.
Cao Nhiên cào móng tay, giọng rầu rĩ, gương mặt còn ngây ngô trẻ con đầy vẻ tự trách và phiền muộn, còn có chút mịt mờ, dù sao cũng còn rất non nớt, chưa va chạm nhiều.
“Em thấy mình rất xấu xa, thế mà lại đi điều tra bác cả.”
Hầu kết Phong Bắc trượt lên trượt xuống, “Bé ngốc, em đang giúp anh họ em…”
Cao Nhiên giận dữ ngắt lời người đàn ông, “Đệt, đừng có gọi em là bé ngốc, không ngốc cũng bị anh gọi cho ngốc luôn rồi!”
“Vâng, em thông minh.”
Phong Bắc cau mày, “Nhưng mà đừng có chửi bậy nữa, đệt cái gì mà đệt?”
Cao Nhiên ngoảnh mặt đi, “Làm như anh không chửi bậy ấy? Em nghe thấy mấy lần rồi.”
Khóe miệng Phong Bắc cong lên, “Anh đây làm được, em thì không, còn nhỏ lắm.”
Cao Nhiên hóa thành con tôm luộc, “Mịa, ban ngày ban mặt nói chuyện đồi trụy, không biết xấu hổ!”
Mặt Phong Bắc rất chi là vô tội, “Cái gì đồi trụy cơ?”
Đầu Cao Nhiên nổ uỳnh một cái, lẽ nào thật sự là mình nghĩ nhiều, tư tưởng không trong sáng ư?
Phong Bắc xoa trán, “Tuổi còn nhỏ, mà tư tưởng đã…”
Cao Nhiên nhảy dựng lên, một tay bám lên cổ người đàn ông, tay kia che miệng anh, gằn giọng cảnh cáo, “Không cho nói!”
Phong Bắc rất cao, cũng rất cường tráng, anh đứng thẳng người lên, mũi chân Cao Nhiên liền cách mặt đất, cả người treo lủng lẳng trên người anh.
Nom đến là buồn cười.
Mấy người Dương Chí nhịn cười không nổi.
“Bảo này, đứa bé Cao Nhiên kia lúc cười rộ lên đẹp ghê, mắt cong thành trăng lưỡi liềm rồi.”
“Đẹp thì đẹp thật, mỗi tội có bọng mắt kìa.”
“Đó là mắt kén tằm.”
“…”
“Đội trưởng thích trẻ con đến thế, sao không kiếm người yêu mà sinh lấy mấy đứa nhỉ? Người ta có đáng yêu đến thế nào đi nữa, cũng đâu có so được với con ruột mình đâu.”
“Đóa hoa của tổ quốc có hàng ngàn hàng vạn, đội trưởng chỉ thích mỗi đóa này thôi.”
Kẻ hủy diệt đề tài cảnh sát Dương vừa mở miệng, tiếng bàn tán dừng ngay lập tức.
Phong Bắc đột ngột thay đổi ý định, không vào nhà khám xét, cũng không tìm Lưu Văn Anh hỏi chuyện, cứ như là không biết chuyện tối hôm qua, anh chỉ đến chỗ thôn trưởng Triệu ngồi một chút thôi.
Vừa đi ra, Dương Chí đã hỏi đầy khó hiểu, “Đội trưởng, không đi chỗ Lưu Văn Anh ạ?”
Phong Bắc hỏi ngược lại, “Chú có dẫn người đến phòng của nạn nhân không?”
Dương Chí gật đầu, “Lục soát ngay từ đầu luôn ạ.”
Phong Bắc sầm mặt, “Vậy chú có phát hiện ra trên sàn xi măng có ba chỗ xi măng bị xẻng đập lên, góc bàn có một chỗ dính lông của khăn mặt không?”
Dương Chí ngạc nhiên.
Phong Bắc vặn nắp bình uống mấy ngụm lớn nước, mặt không thay đổi nói, “Về cục họp!”
Buổi chiều lúc Cao Nhiên thu thập ba lô, chuẩn bị về nhà cùng ba, cú điện thoại của Phong Bắc làm cậu thay đổi dự định.
Nội dung trong cuộc điện thoại chỉ có hai người họ biết.
Cao Nhiên cách cái điện thoại nổi giận đùng đùng với Phong Bắc, nói không thể nào, còn bảo người ta nói hươu nói vượn, ầm ầm dập máy xong, chạy đi nói dối ba mình, bảo là muốn ở nhà bác thêm mấy ngày nữa.
Cao Kiến Quân nhìn vết thương trên trán con trai, trong lòng liền khó chịu, cũng không ép buộc con trai nữa, càng không dặn dò gì, chiều theo cậu.
Cao Nhiên ở lại, hình như Lưu Văn Anh không mấy vui vẻ.
Giọng Lưu Văn Anh ấm ách, “Tiểu Nhiên, con không phải về làm bài tập à?”
Cao Nhiên lạch cạch rang hạt dưa, ậm ờ, “Sẽ kịp ạ.”
Lưu Văn Anh nói, “Ở quê không có chỗ nào vui, bọn trẻ con đều bận giúp việc đồng áng cả rồi, không chơi với con được đâu.”
Cao Nhiên bảo không sao, “Con đi dạo lung tung là được rồi ạ.”
Cậu tỏ vẻ háu ăn, “Mận bên kia vườn rau sắp chín rồi, đến lúc đó con hái một ít mang đi nha.”
Lưu Văn Anh không nói gì nữa, có lẽ là không thoải mái, cô vào buồng trong nằm.
Cao Nhiên đập cho mình một trận ở trong đầu, đồ lừa đảo!
Cậu ngồi xổm trong sân xem gà ăn lúa, cậu biết mình bị lừa rồi, lọt vào bẫy của người đàn ông kia, đồ lừa đảo!
Nếu đã ở lại, cũng đã quyết định rồi, thì phải chứng minh cho người đàn ông kia thấy.
Chuyện đáng sợ ấy tuyệt đối sẽ không xuất hiện.
Sau đó Cao Nhiên chỉ quanh quẩn bên bác cả, tất cả lực chú ý đều tập trung trên người cô.
Nếu mà học hành cũng nghiêm túc như thế, thì đã lọt vào top 10 lớp từ khuya rồi.
Lưu Văn Anh đuổi Lưu Vũ đi, trong nhà chỉ còn lại cô với Cao Nhiên.
Cao Nhiên ăn vạ không chịu đi, cậu nhủ thầm, ở thêm một ngày nữa thôi, nếu không thu hoạch được gì thì về, tiện thể sang nhà bên chỉ thẳng vào mặt ông kia nói, thấy chưa, tui đã bảo suy đoán của ông toàn là vớ vẩn mà, ông còn không tin, đội trưởng đội cảnh sát hình sự cơ đấy, tui thấy ông đúng là thầy bói mù.
Tiếng sấm chớp đùng đùng, gió to thổi cây cối nghiêng ngả, bụi đất bay đầy trời.
Sắp mưa rồi.
Cao Nhiên thấy Lưu Văn Anh đang đậy bạt chỗ đống củi phía bắc sân, bèn đi qua giúp một tay.
Lưu Văn Anh nói, “Tiểu Nhiên, chỗ này không cần con đâu, bác tự làm được rồi.”
Cao Nhiên không đi, cậu túm lấy một góc bạt, giúp cô đậy.
“Không phải đã bảo không cần con sao? Vào nhà đi!”
Lưu Văn Anh ý thức được cảm xúc của mình phập phồng hơi quá, cô nói chậm lại, “Vào nhà đi con, dầm mưa là bị cảm đấy, hơn nữa đầu con còn đang bị thương, nhỡ nhiễm trùng thì bác biết nói sao với ba mẹ con.”
Cao Nhiên đi vài bước lại vòng về, “Bác à, mưa tới nơi rồi, củi dính nước không đốt được, con giúp bác thì xong nhanh hơn.”
Lưu Văn Anh cúi đầu rũ mắt, “Được rồi, vậy con cầm này.”
Cao Nhiên cầm tấm bạt đi sang bên khác, khóe mắt vẫn luôn hướng về phía bác cả, song mấy ngày nay đều không có gì khác thường cả.
Bác cả hỏi cái hôm anh họ về nhà đó sao tự nhiên lại tỉnh dậy, cậu bảo vì một cơn gió.
Lúc đó bác cả đã khóc.
Cao Nhiên biết bác cả coi cơn gió kia là anh họ, trong mắt bác, người cứu bác không phải là cháu trai, mà là con trai, về sau bác sẽ không nghĩ quẩn nữa.
Thế nhưng lúc này rất kì lạ.
Vì sao?
Cao Nhiên thẫn thờ, đến lúc mưa xối ào ào trên người cũng không phản ứng.
Nước mưa rơi xuống mắt, Cao Nhiên mới hoàn hồn, cậu kéo áo lên trùm đầu, “Bác ơi, mưa to rồi, vào nhà nhanh thôi!”
Lưu Văn Anh hình như cũng đang thất thần, cô bị Cao Nhiên kéo chạy vào nhà, ống quần bị vướng vào củi rách toạc một lỗ.
Cao Nhiên nghe tiếng vải xé, khóe mắt vô tình lướt qua, trong tích tắc đó máu trên người đông lại.
Gió thổi ống quần bị rách của Lưu Văn Anh, trên bắp chân của cô có một cái bớt.
Màu rất nhạt.
Lưu Văn Anh kéo thiếu niên đột nhiên đứng im tại chỗ không đi, “Tiểu Nhiên?”
Cao Nhiên biết mình không được tập trung nhìn nó, nhưng cậu vẫn làm thế, cậu muốn nhìn thấy vết đó là cái gì.
Nhưng cái bớt đó chỉ là một vệt mơ hồ thôi, không có hình dáng gì cả.
Cảm giác đau đớn quen thuộc xuất hiện, đầu muốn nổ tung, mặt Cao Nhiên tái xanh, lưng toát mồ hôi lạnh đầm đìa.
Lưu Văn Anh sau khi sửng sốt thì hoang mang hỏi, “Tiểu Nhiên con sao thế? Nói cho bác biết con đau chỗ nào? Tiểu Nhiên?!”
Cao Nhiên không đứng nổi mà ngồi xổm xuống, đau đến nghiến răng, tầm mắt tối đen, đầu lưỡi bị cắn nát, máu chảy đầy miệng, trong lúc hoảng hốt cậu nghe thấy một giọng đang nói, “Không thể để cho người ta biết… Không thể để cho người ta biết… Không thể để cho người ta biết…”
Đó là giọng của bác cả, bác như điên cuồng mà lẩm bẩm câu đó, kèm theo là tiếng sàn sạt không ngừng.