Tôi Đến Từ Thế Giới Song Song

Quyển 1 - Chương 51: Sao em lại cứ ngốc như vậy chứ



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Dâu



Người lớn nói cười, trẻ con khóc quấy, nhân viên phục vụ mời chào khăn, tiếng cắn hạt dưa, tiếng ho khan… Toa xe ồn ào, huyên náo hết tiếng này đến tiếng khác.

Ngoại trừ một chỗ.

Bầu không khí trở nên vi diệu khó tả, khiến người ta như đứng đống lửa, như ngồi đống than.

Con trai ôm cánh tay ngủ, người làm cha còn chưa có hành động gì, hàng xóm đã cởi áo khoác đắp lên người, sợ cậu cảm lạnh rồi.

Sự quan tâm này không hợp với lẽ thường tình, lại tự nhiên, thân mật quá đỗi.

Mắt Cao Kiến Quân híp lại, trong đó có sự tìm tòi nghiên cứu, không cho phép ông không nghĩ sâu.

Người là tháng bảy năm ngoái mới chuyển đến, tính ra cũng đã được nửa năm, làm cảnh sát hình sự, bận vài ngày không thấy bóng dáng là chuyện thường.

Con trai ban ngày đi học, tối đi học thêm, cơ hội tiếp xúc với đối phương không nhiều.

Sự gần gũi này kì lạ quá đi.

Dù từng qua lại do vụ án ở quê, cũng không đến nỗi giống anh em ruột tới vậy được.

Phong Bắc vươn tay lấy bình nước, khóe mắt quan sát Cao Kiến Quân, người có năm phần mười sẽ trở thành cha vợ tương lai của anh, trong nháy mắt anh nghĩ đến rất nhiều cách nói rồi.

“Đội trưởng Phong, đó là bình nước của Cao Nhiên.” Cao Kiến Quân chỉ vào bình nước cỡ đại, “Đây mới là của cháu.”

Phong Bắc mới mở nắp ra, nghe vậy tay run lên, nước nóng vung vãi ra, bắn hết lên trên đùi.

Lúc này, nhân viên trên tàu đẩy xe qua, tiếng rao trong trẻo đánh thức Cao Nhiên, cậu ngáp một cái, tầm mắt vô tình lướt qua, đôi mắt mơ màng lập tức mở choàng.

“Sao quần anh ướt một mảng lớn vậy?”

Phong Bắc đưa mắt ra hiệu cho thiếu niên.

Cao Nhiên không nhận được tín hiệu, cậu nhìn bình nước của mình, không đậy nắp, hơi nóng bốc lên, nước chỉ còn một phần ba, rất dễ đoán được tình hình đại khái, “Có bị bỏng không?”

Mặt Phong Bắc đỏ lên, khàn giọng, “Không.”

Cao Nhiên lấy áo khoác trên người xuống trả lại cho người đàn ông, cau mày lẩm bẩm, “Không thật chứ? Nước vẫn còn bốc hơi đây này…”

Phong Bắc tiếp tục đưa mắt ra hiệu cho thiếu niên, vẫn không nhận được hồi đáp, anh dở khóc dở cười.

Em trai à, anh em nhất thời làm chuyện ngớ ngẩn, em cũng vậy, từ đó có thể thấy, hai chúng ta là người một nhà, không sai vào đâu được.

Ánh mắt Cao Kiến Quân càng thêm kì quái.

Cao Nhiên chẳng ý thức được hành vi của mình không đúng tẹo nào cả, “Ba ơi, đưa giấy vệ sinh cho con.”

Cao Kiến Quân đưa cả cuộn qua, mắt thấy con trai xé giấy đặt trên đùi Phong Bắc, ướt rồi lại xé đoạn khác đắp lên, săn sóc y như bà mẹ già.

Phong Bắc hết dám nhìn sắc mặt của cha vợ tương lai nữa rồi.

Một người thì ngốc nghếch về mặt tình cảm, một người khác lại nuôi thành quen, xem bảo vệ là bản năng, bất kể là ai, đều có thể khơi ra một màn kịch hài.

Nếp nhăn giữa hai mày Phong Bắc càng sâu thêm.

Xem ra thời gian tới họ không thể xúm vào nhau nữa, không thì tiến độ sẽ thoát khỏi kế hoạch của anh, sẽ sớm trời long đất lở, khiến anh trở tay không kịp, chẳng cách nào thu dọn.

Phong Bắc nói đi hút điếu thuốc, Cao Nhiên cũng cùng đi.

Cao Kiến Quân nhìn theo hai bóng người một lớn một nhỏ, chẳng biết đang nghĩ gì.

Khu hút thuốc bên cạnh nhà vệ sinh vắng tanh, mùi thuốc lá, mùi rác thải, cùng với mùi vị bẩn thỉu quyện vào nhau, khó ngửi.

Phong Bắc nghiêng đầu nhìn thiếu niên bám sau mông.

Muốn nói đầu óc cậu không sáng sủa, hễ có ba mẹ cậu, xưng hô không hề sai, tiếng nào tiếng đấy cũng đội trưởng Phong.

Phân tích đâu ra đấy, tư duy kín kẽ, logic rõ ràng không phải ở mức thường.

Muốn nói cậu thông minh, thế sao lại không phát hiện cách họ ở chung không bình thường chút nào?

Vừa là thiên tài, cũng vừa là đứa ngốc.

Cao Nhiên để ý chuyện người đàn ông bị bỏng nước sôi, “Anh Tiểu Bắc, anh xắn quần lên đi, em xem đùi anh có bị đỏ hay không?”

Phong Bắc cạn lời, chỉ cúi đầu nhìn thiếu niên đang hết sức nghiêm túc, ánh mắt cực nóng.

Cao Nhiên rũ mắt, không phát hiện ra.

Phong Bắc nắn sống mũi, “Có lúc em thông minh hơn rất nhiều người, có lúc em ngốc muốn chết.”

Cao Nhiên ngẩng đầu lên, “Anh lẩm bẩm gì thế?”

Phong Bắc lắc đầu than thở, “Anh nói, sao em lại ngốc đến thế cơ chứ…”

Mặt Cao Nhiên đỏ lên, “Có mỗi anh hay nói em ngốc thôi, những người khác đều chưa từng nói bao giờ.”

Giọng Phong Bắc rất chi là nghiêm túc, ánh mắt ẩn giấu ý cười, “Đó là họ không thành thật thôi.”

Cao Nhiên đảo mắt.

Phong Bắc lấy hộp thuốc lá ra, rút một điếu hỏi, “Có muốn không?”

Cao Nhiên liếm mép, muốn gật đầu, lại không dám, “Cho em hút hai hơi thôi.”

Phong Bắc lấy điếu thuốc ra gõ lên hộp, “Ngoại trừ em, anh chưa bao giờ hút chung điếu thuốc với ai hết, bẩn.”

Cao Nhiên không hiểu vì sao.

Phong Bắc nhắc, “Nước bọt.”

Cao Nhiên nuốt nước bọt, lần đầu tiên là trong sân nhà người đàn ông, chỉ do bất ngờ.

Lúc đó cậu rất mất tự nhiên, ầm ĩ một hồi đã đỏ bừng mặt, sau đó số lần nhiều lên, tập mãi cũng thành quen.

Phong Bắc châm điếu thuốc đưa lên miệng hút hai hơi, rồi rút ra nhét vào miệng thiếu niên.

Cao Nhiên đang ngẫm nghĩ, bất giác ngậm điếu thuốc hút, lúc phản ứng lại, điếu thuốc đã bị cầm đi rồi.

Đầu lưỡi Phong Bắc lướt qua đầu lọc thuốc, cướp trọn hương vị của thiếu niên để lại vào trong bụng, anh rũ mi, che đi thứ ở đáy mắt.

“Lần đầu em hút thuốc, là học anh, em cũng không hút của người khác, đúng là bẩn thật, nhưng nếu là người một nhà, sẽ không cảm thấy như thế.”

Cao Nhiên đổi trọng tâm cơ thể từ chân trái sang chân phải, “Lấy em với Soái Soái làm ví dụ đi, bình thường bọn em ngủ chung với nhau, uống cùng một cốc, còn dùng chung một cái khăn, ăn cùng bát cơm, dùng cùng một đôi đũa, còn…”

“Được rồi!”

Phong Bắc đau dạ dày, thì ra nguyên nhân nằm ở đây.

Trong mắt thiếu niên, anh em tốt chính là người một nhà, không phân của cậu của tôi, Giả Soái tám phần mười là không nói cho cậu biết, anh em có tốt đến thế nào đi nữa, cũng có mức độ thôi, mức độ đấy nằm ở chỗ nào.

Có khi còn phối hợp nữa ấy chứ.

Dần dà, dưới sự mặc kệ của Giả Soái, một quan niệm sai lầm hình thành trong tâm trí thiếu niên.

Trong này không thể không có phần cố ý được.

Phong Bắc mím môi, thay góc độ mà nghĩ, thiếu niên có thể gần gũi anh một cách tự nhiên như vậy, cũng nhờ hưởng ké ánh sáng của Giả Soái.

Anh hít sâu một hơi, đè xuống cảm xúc cuồn cuộn trong lòng, “Sao em không hỏi, tại sao anh không hút cùng điếu thuốc với người khác, chỉ có em là ngoại lệ?”

Cao Nhiên ngạc nhiên như thể vừa mới sực nhớ ra, “Tại sao?”

Phong Bắc nhìn thiếu niên, nửa ngày sau mới ngẩng đầu nhả khói, “Tự nghĩ đi.”

Cao Nhiên không hài lòng với câu trả lời này, “Nói đi.”

Phong Bắc liếc nhìn cậu, cười như không cười.

Cao Nhiên không quen người đàn ông như vậy, lớn hơn cậu chín tuổi, ăn cơm uống nước đi đường đều nhiều hơn cậu lắm lắm.

Cái cảm giác đó…

Nói thế nào đây, rất khó tả, chẳng biết dùng từ gì cả.

Cao Nhiên giật nhẹ mảng quần ướt của người đàn ông, cười láu lỉnh, “Ôi chao, anh trai có cá tính ghê ha.”

“Biến đi!”

Phong Bắc rầu rĩ cau mày, vì khả năng tự chủ đáng thương của mình.

Có người lại đây hút thuốc, phá vỡ sự yên tĩnh của không gian chật hẹp.

Cao Nhiên lùi bước tránh đi, bước chân lảo đảo, một cánh tay từ đằng sau ôm lấy eo cậu, trên đỉnh đầu cất tiếng, “Đứng cũng không vững, đồ ngốc.”

Cao Nhiên sợ nhột, đụng vào là cười, cậu tránh thoát y như con cá chạch.

Lòng bàn tay Phong Bắc trống trơn, khóe môi anh tràn ra tiếng thở dài, chuồn nhanh thật, chẳng để anh ôm nhiều thêm một chút.

Người kia thấy thế, cười như quen biết lắm, lộ ra hàm răng bị khói thuốc ăn mòn, “Anh em các cậu tình cảm tốt quá nhỉ.”

Cao Nhiên méo miệng.

Trong lòng Phong Bắc âm ỉ vui, may còn chưa nói là chú cháu.

Tuổi tác là ưu thế của anh, cũng là điểm yếu của anh.

Tuy rằng chưa đến nỗi thê lương như quân sinh ta chưa sinh, ta sinh quân đã lão, nhưng khoảng cách tuổi tác cũng không nhỏ.

Cao Nhiên ra hiệu cho người đàn ông nhìn người trung niên, dùng âm lượng chỉ anh mới có thể nghe thấy nói, “Thấy chưa? Nếu anh không cai thuốc lá, đến tuổi của bác ấy, răng cũng đen xì cho xem.”

Thái dương Phong Bắc khẽ giật.

Cao Nhiên làm như già dặn lắm mà vỗ vai anh, càng có vẻ trẻ con, “Sợ chưa? Mau cai thuốc đi.”

Phong Bắc búng búng điếu thuốc, “Nào có dễ như vậy.”

Anh dùng bàn tay rảnh rỗi chỉnh lại áo khoác cho thiếu niên, “Em còn nhỏ quá, chờ em lớn rồi, em sẽ hiểu, có những thứ cả đời không cai nổi.”

Cao Nhiên nói, “Không cai nổi á? Anh nghĩ kĩ đi, răng đen, xấu biết bao nhiêu, anh có đẹp trai hơn nữa, nhe răng ra cái là hỏng hết.”

Phong Bắc nhíu mày, “Đẹp trai?”

Cao Nhiên gật đầu thừa nhận, “Đẹp mà.”

Phong Bắc thở dài, “Hầy.”

Cao Nhiên câm nín mất một giây, “Anh hầy cái gì mà hầy?”

Phong Bắc đùa, “Thế sao vài năm nữa anh em sang ba mươi rồi, mà vẫn còn độc thân?”

Cao Nhiên nhìn thấy nét cô đơn nơi gò má người đàn ông, cậu dụi dụi mắt, lại không còn nữa.

Phong Bắc đưa mắt nhìn thiếu niên, “Sao không nói gì?”

“Em đang nghĩ…” Cao Nhiên dừng lại một chút, “Em phải kiếm thời gian đi đo mắt kính thôi.”

Phong Bắc cứ như phát hiện ra châu lục mới vậy, “Em cận à?”

Cao Nhiên rất chi là thong dong, “À vâng.”

Phong Bắc cáu, “À vâng cái đầu em, ngày nào cũng trốn trong chăn mở đèn pin đọc tiểu thuyết với truyện tranh, đọc đến hỏng mắt rồi, đáng đời!”

Cao Nhiên cãi lại, “Còn không phải tại ba em không cho em đọc sao, em hết cách rồi mới phải chơi trò chiến tranh đường hầm với ba chứ.”

Phong Bắc chặc lưỡi, “Em chỉ biết gân cổ với anh thôi, sao không thấy em nói thế trước mặt ba em?”

Cao Nhiên đang cao giọng, lại hạ xuống, cắn răng cảnh cáo, “Nếu anh dám nói chỗ giấu sách mới của em cho ba em, hai ta tuyệt giao!”

Phong Bắc cười, “Sợ quá cơ.”

Cao Nhiên nhịn chưa được một phút đã lại níu áo da của anh rồi.

Phong Bắc cũng không ầm ĩ với thiếu niên nữa, anh nhìn đồng ruộng và nhà cửa ngoài cửa sổ nhanh chóng lui về sau, “Tháng 4 tháng 5 làm thủ thuật đi.”

Cao Nhiên nghe xong lập tức không hiểu, “A?”

Phong Bắc cong môi cười với thiếu niên, “Khi đó anh em có tiền.”

Cao Nhiên nhìn mà ngẩn ngơ.

Cậu hít một hơi, bảo sao có mấy bạn nữ trong lớp cảm thấy con trai trong trường ấu trĩ, chẳng thú vị, thích anh với chú lớn tuổi hơn.

Người lớn tuổi hơn có sức hấp dẫn của sự chín chắn và hương vị đàn ông.

Phong Bắc dập điếu thuốc ném vào trong thùng rác, lòng bàn tay đặt trên đỉnh đầu thiếu niên, xoa nhẹ mấy lần rồi nói, “Em về trước đi.”

Cao Nhiên không hiểu ra làm sao, “Sao anh không đi cùng em?”

Phong Bắc híp mắt, “Không muốn nói chuyện với đứa ngốc.”

Cao Nhiên bĩu môi.

Người trung niên nhìn bóng lưng thiếu niên rời đi, tò mò hỏi, “Cậu cùng em trai vào thành phố sao?”

Phong Bắc qua loa ừm một tiếng, châm điếu thứ hai, nghiêng đầu nhìn phong cảnh.

Người trung niên tức giận ngậm miệng.

Cao Nhiên vừa ngồi xuống, đã phát hiện ba mình đang nhìn mình, nom là lạ.

Cao Kiến Quân làm như thờ ơ hỏi, “Con quen thân với đội trưởng Phong từ lúc nào thế?”

Cao Nhiên lấy từ trong túi ra một hộp khoai tây chiên, cậu thích ăn thứ này, mỗi tội ít mua, đắt quá, cậu không nỡ.

Cả một túi lớn đồ ăn vặt đều là anh Tiểu Bắc mua, tốn không ít tiền.

“Đều là hàng xóm cả, thường gặp, dần dần rồi quen thôi.”

Cao Kiến Quân lấy làm lạ, “Thường gặp? Sao ba mười ngày nửa tháng còn chẳng gặp?”

Cao Nhiên nhai khoai tây chiên rôm rốp, “Ba bận.”

Lòng nghi ngờ của Cao Kiến Quân không những không giảm mà còn tăng thêm, “Đội trưởng Phong còn bận hơn ba nữa chứ.”

Cao Nhiên lúng búng nói, “Hai người làm công việc khác nhau, ảnh phải tra án, chạy khắp nơi, thị trấn nhỏ xíu vậy, có lúc con gặp ảnh trên đường, số lần gặp đương nhiên nhiều hơn ba rồi.”

Cao Kiến Quân trầm mặc một hồi lâu, “Tiểu Nhiên, có phải con muốn một người anh trai không?”

Cao Nhiên sợ ra mặt, “Ba, đừng bảo ba muốn sinh thêm đứa nữa với mẹ đấy nhé? Chưa nói đến mẹ là sản phụ cao tuổi, cực kì nguy hiểm, bỏ còn bị phạt tiền…”

Cao Kiến Quân ngắt lời thằng con, hơi hơi xấu hổ, “Nói nhăng cuội gì đấy, ba mày không có ý đó!”

Cao Nhiên nhìn ba mình, đoán được gì đó, “Có anh chị em đương nhiên là tốt chứ, một mình chán lắm.”

Cao Kiến Quân phát hiện hỏi như vậy không ra kết quả, ông đổi cách hỏi khác, “Con thấy đội trưởng Phong là loại người gì?”

Cao Nhiên nói không thèm suy nghĩ, “Rất lợi hại, rất mạnh mẽ.”

Cao Kiến Quân hỏi, “Con muốn trở thành người như cậu ấy à?”

Cao Nhiên gật đầu, “Muốn ạ.”

Cao Kiến Quân thở hắt một hơi, thần tượng là tâm lý rất bình thường, chú cũng từng trải qua tuổi này của con trai, có thể hiểu được.

“Ăn ít thôi, ăn nhiều nôn đấy.”

Cao Nhiên nhét từng miếng khoai vào miệng, “Con có say xe đâu.”

Cô bé trên lối đi đang cầm túi ni-lông nôn khan, nghe thấy câu này, nước mắt giàn dụa nhìn sang, đầy ước ao.

Cao Nhiên nuốt khoai chiên xuống, cảm khái đầy thỏa mãn, “Ngồi xe thích hơn mà.”

Cô bé nôn ọe ọe.

Phong Bắc hút được nửa điếu thứ hai, nhìn thấy nhân chứng vụ án băm xác 2.15 đi về phía này, anh gật đầu chào.

Hồ Vận là người đẹp trẻ tuổi, cô khẽ nở nụ cười, sẽ khiến người ta liên tưởng đến câu dịu dàng như nước, “Đội trưởng Phong, không ngờ lại gặp anh trên tàu thế này.”

Điếu thuốc bên mép Phong Bắc run lên, “Đi vào thành phố à?”

Hồ Vận lắc đầu, nói là đi thành phố T.

Phong Bắc thuận miệng hỏi, “Thế phải tối mới đến nơi, sao không chọn giường nằm?”

Hồ Vận hất mái tóc ra sau vai, “Đi gấp quá, không kịp mua vé.”

Phong Bắc nói, “Lên xe rồi mua sau cũng được, lát nữa cô hỏi nhân viên trên tàu ấy.”

Hồ Vận tỏ ra ngạc nhiên, “Thế ạ? Em không biết.”

Thỉnh thoảng có người đi qua, tất bật, lấy nước, đi vệ sinh, ôm con đi dạo, không ngừng tạo ra tạp âm.

Hồ Vận mất kiên nhẫn cau mày, “Đội trưởng Phong, anh vào thành phố ạ?”

Phong Bắc hất cằm, “Ừ.”

Hồ Vận ngượng ngùng nói, “Vậy có thể nhờ anh giúp em một chuyện không?”

Phong Bắc ra hiệu cô nói tiếp.

Hồ Vận nói, “Em có người bạn ở tiểu khu Hoa Liên, hai năm nay chưa gặp, không biết sống thế nào rồi, muốn nhờ đội trưởng Phong mua giúp em chút hoa quả đi thăm cô ấy.”

Cô bổ sung, “Tiền em sẽ tự bỏ ra.”

Nói đặng, Hồ Vận rút từ trong túi nhỏ bên người tờ năm mươi đồng, mới tinh, hình như vừa rút từ ngân hàng.

Phong Bắc đánh giá cô gái, trẻ tuổi xinh đẹp, ăn diện, so với lần trước gặp cứ như hai người khác nhau, “Chưa chắc đã có thời gian.”

Hồ Vận vội nói, “Nếu không có thời gian thì thôi vậy, lần sau có dịp em lại đi thăm cô ấy.”

Phong Bắc nói, “Cũng được.”

Tàu đến ga, Cao Nhiên cùng đoàn người chậm rãi bước ra cửa.

Cậu còn tưởng rằng sẽ xảy ra chuyện tâm linh gì cơ, ví dụ như cả một toa xe toàn là ma, cửa sổ bỗng hiện lên một gương mặt người chẳng hạn.

Dù sao thì tàu hỏa là một trong những địa điểm thường dùng trong phim ma mà.

Sự thật chứng minh, Cao Nhiên nghĩ nhiều quá rồi.

Phong Bắc và Cao Kiến Quân một trước một sau, đều không mang túi to túi nhỏ, chỉ cầm một cái ba lô.

Cao Nhiên dừng bước, ngoái lại thì thầm hỏi người đàn ông, “Anh Tiểu Bắc, cái chị nhân chứng kia làm nghề gì thế? Điện thoại của chị ấy đắt lắm, bằng lương cả năm của ba em đấy.”

Thiếu niên cách gần quá, hơi thở ấm áp phả ra, tấn công lý trí Phong Bắc, anh ngửa ra sau ngẩng mặt, “Sao em không nhìn người khác, chỉ nhìn mỗi cô ấy?”

Cao Nhiên bảo thừa lời, “Cả toa tàu mỗi mình chị ấy mặc váy, lộ ra hai cẳng chân thon dài, rất gây chú ý đấy.”

Phong Bắc nổi cáu, “Hóa ra em liên tục nhìn chằm chằm vào chân con gái à?”

Cao Nhiên hạ giọng, “Em cũng có phải biến thái đâu?”

Phong Bắc nghiêm mặt, “Thế mà em còn nhìn?”

Người phía sau giục, “Rốt cuộc có đi không đấy?” “Nhanh lên, cũng đang đợi xuống xe đây này.”

Cao Kiến Quân ở đằng trước quay đầu lại.

Phong Bắc chột dạ, hãi muốn chết, anh lập tức khôi phục như thường, lấy tay đẩy lưng thiếu niên, “Nhấc chân, đi!”

Cao Nhiên phản xạ có điều kiện làm theo.

Xuống tàu, Cao Nhiên tò mò ngắm nhìn bốn phía, lòng hiếu kỳ được thỏa mãn, cậu tiếp tục câu chuyện trên tàu, “Hôm nay âm mấy độ, gió lại to như vậy, chị ấy mặc như thế, không lạnh sao?”

Phong Bắc lườm cho, “Em thử xắn ống quần lên là biết đấy thôi.”

Cao Nhiên, “…”

Thỉnh thoảng bị làm cho cạn lời, bực ghê.

Cao Kiến Quân muốn dẫn Cao Nhiên đi bệnh viện, Phong Bắc không tiện đi cùng, chẳng có lý do gì cả, anh bèn đi công viên gần bệnh viện.

Gió thổi vù vù, trong công viên đến cả cọng lông chim cũng chẳng có.

Phong Bắc kéo khóa áo da lên, lấy chiếc ví da trong túi ra, móc từ sâu bên trong một đồng năm xu.

“May mắn…”

Phong Bắc ngồi trên ghế tung đồng xu, tìm được việc để giết thời gian, làm mãi không biết chán.

Chuyên gia cũng chỉ là bác sĩ, nào phải Thượng Đế, chẳng phải thần tiên, tất cả đều phải theo quy trình, cần hỏi thì hỏi, yêu cầu không được giấu diếm.

Cao Nhiên nào dám lộ hết ra ngoài, nếu để bác sĩ biết cậu là một người đã chết, đến từ thế giới song song, việc đau đầu là có liên quan đến nhìn thấy vết bớt, ngay cả lãnh đạo quốc gia cũng sẽ giật mình mất thôi.

Ngay sau đó cậu sẽ được đưa vào một căn cứ nghiên cứu nào đó, hoặc là một bệnh viện tâm thần.

Một khi lộ ra, Cao Nhiên chỉ còn hai con đường này thôi.

Chuyên gia vẽ bùa lên bệnh án, viết kín một tờ thì bảo Cao Nhiên đi đóng tiền viện phí.

Cao Nhiên hỏi ở tầng mấy.

Chuyên gia nói đóng tiền ở tầng 1, làm kiểm tra ở tầng 3, “Bạn nhỏ này, có phải cháu còn bị mất ngủ thường xuyên không?”

Cao Nhiên sửng sốt, nói theo bản năng, “Vâng ạ.”

Chuyên gia nghiêm mặt, “Vậy tại sao vừa nãy không nói?”

Cao Nhiên lúng túng cúi đầu.

Chuyên gia cầm lại bệnh án lật sang trang viết hai dòng, “Còn bệnh trạng nào nữa không?”

Cao Nhiên lắc đầu, “Không ạ.”

Chuyên gia nói đầy thâm ý, “Nếu đến để khám bệnh, phải nói rõ mười mươi tình trạng cơ thể của mình ra, không được nói sai, cũng không được nói dối, nếu không, sẽ làm lỡ việc trị liệu đấy.”

Cao Nhiên nhận bệnh án, “Cảm ơn bác sĩ ạ.”

Bệnh viện lớn đúng là không giống thường, cực kì đông người, chỗ đăng kí có tận mười hàng dài đang xếp hàng.

Cao Nhiên và Cao Kiến Quân mỗi người đứng một bên, bên nào nhanh hơn thì đóng tiền bên đó.

Không khí trong bệnh viện không tốt, điều hòa mở nhiệt độ cao, rất ngạt thở.

Đầu Cao Nhiên âm ỉ đau, cậu nắm tay gõ đến mấy lần, lôi ba lô ra lấy chai tinh dầu.

Cao Kiến Quân thấy con trai không thoải mái thì bảo, “Con đi tìm cái ghế mà ngồi đi.”

Cao Nhiên lắc đầu nói không cần, kết quả vừa nói xong chưa được năm phút sau, cậu đã sống dở chết dở ngồi phịch trên ghế không nhúc nhích rồi.

Cao Kiến Quân chốc chốc lại quay đầu lại nhìn con trai.

Giữa chân mày chú đong đầy nỗi lo, trong nhà chẳng có ai bị bệnh di truyền gì, con trai tuổi còn nhỏ, sao lại bị đau đầu cơ chứ.

Không nghĩ ra nổi.

Mục kiểm tra mà Cao Nhiên phải làm nhiều hơn ở bệnh viện huyện nhiều lắm, có một mục phải tận ba ngày sau mới có kết quả.

Cao Kiến Quân cau mày.

Cao Nhiên hỏi dò, “Ba à, hay là mình ở trong thành phố ba ngày đi?”

Cao Kiến Quân cho cậu một ánh mắt ‘Mơ đi’.

Cao Nhiên muốn giấc mộng trở thành sự thật, hiếm lắm mới có dịp vào thành phố, còn chưa đi học lại, nếu không chơi mấy ngày thật có lỗi với bản thân.

“Ba gọi điện cho chú đi, con ở nhà chú, cũng chỉ ba ngày thôi mà, có phải ba tháng đâu.”

Huống chi ban ngày cậu cũng sẽ không ở nhà, tối về ngủ ké giường một chút, cơm nước cũng không cần để cho cậu, sẽ chẳng gây ra bao nhiêu phiền phức đâu.

Cao Kiến Quân không lên tiếng.

Cao Nhiên than thở, “Mấy năm rồi con không gặp chú, ba gọi hỏi một câu đi, không được thì thôi.”

Cao Kiến Quân trầm ngâm một chốc, “Về đi, ba ngày sau quay lại là được.”

Cao Nhiên không hiểu, cậu thốt lên, “Ba, ba với chú là anh em ruột, sao lại trở nên xa lạ như thế chứ?”

Cao Kiến Quân nghiêm khắc răn dạy, “Con chỉ là trẻ con không hiểu gì, đừng nói mò!”

“Sao con lại không hiểu chứ?”

Cao Nhiên nhớ ra ba cậu thích mềm không thích cứng, bèn đổi bài, “Chẳng phải tháng sau bà nội qua nhà chú ở sao? Con có thể đi trước thăm dò cho bà.”

Cao Kiến Quân suy ngẫm một lát, “Để ba hỏi chú con.”

Cao Nhiên vâng vâng dạ dạ gật đầu, biết việc này có bảy, tám phần mười là có hi vọng rồi.

Cô chỉ không thích bà nội thôi, thái độ với đứa cháu này vẫn được, ba ngỏ lời, cô sẽ đồng ý thôi.

Đúng như Cao Nhiên dự đoán, cô nói không thành vấn đề, còn khách sáo bảo cho cậu ở thêm vài ngày, đừng vội về.

Cao Kiến Quân muốn đưa Cao Nhiên qua.

Cao Nhiên từ chối, cậu cười hì hì, “Con muốn đi dạo xung quanh đã rồi mới đến nhà chú.”

Cao Kiến Quân vuốt mớ tóc bị gió thổi loạn trên trán thằng con, “Con hết đau đầu rồi hả?”

Cao Nhiên dạ, “Giờ thì không đau nữa.”

Cao Kiến Quân sực nghĩ ra, “Có biết số điện thoại của đội trưởng Phong không?”

Cao Nhiên nói, “Biết ạ.”

Ánh mắt Cao Kiến Quân lóe lên vài phần kinh ngạc, hai người thật đúng là không phải quen nhau bình thường thôi đâu, chú hỏi con trai số rồi gọi.

“A lô, đội trưởng Phong đấy à, chú là bố Cao Nhiên, là thế này…”

Cao Nhiên đứng bên cạnh nghe, anh Tiểu Bắc nói với ba cậu rằng cũng ở trong thành phố mất mấy ngày, chẳng biết là thật hay giả nữa.

Cúp điện thoại, Phong Bắc không đứng lên ngay, anh tiếp tục tung đồng xu, đợi cho thời gian được tương đối rồi mới qua.

Cao Kiến Quân nhìn thấy người, căn dặn vài câu ngay trước mặt, rồi đến nhà ga.

Đội trưởng đội hình sự đáng tin lắm cơ.

Cao Nhiên í ới, “Anh Tiểu Bắc, anh đến công tác thật ạ?”

Phong Bắc lười phản ứng luôn.

Thành phố lớn như vậy, thiếu niên phải ở lại ba ngày, anh không yên lòng, dù thế nào cũng phải ở cạnh, nhỡ đâu xảy ra chuyện gì, hối hận cũng chẳng kịp nữa.

“Khám thế nào rồi?”

“Vẫn thế, ba ngày sau có kết quả lại xem lại.”

Cao Nhiên híp mắt nhìn dòng xe cộ, hít hà hai hơi, “Mùi xăng dễ ngửi thật đấy.”

Phong Bắc, “…”

Anh không nhanh không chậm đi cùng thiếu niên, thầm nghĩ tuổi trẻ thích thật đấy, tinh lực dồi dào.

Cao Nhiên đi ngược, vui đến huơ tay múa chân.

“Tổ tông, nhìn ngó chút đi, đây không phải thị trấn, nhiều ô tô lắm.”

Phong Bắc làm cho cậu tử tế chút, “Giờ muốn đi đâu nào?”

Cao Nhiên huýt sáo, “Mua tấm bản đồ trước đã, rồi chọn mục tiêu.”

Phong Bắc bị cảm xúc của thiếu niên cảm hóa, anh cũng không khỏi hào hứng hẳn lên, “Nhà chú em ở đâu?”

Cao Nhiên vừa đi vừa nói, “Tiểu khu Hoa Liên ạ.”

Bước chân Phong Bắc khựng lại, nghiêng đầu hỏi thiếu niên, “Tiểu khu Hoa Liên? Tiểu khu Hoa Liên nào?”

Cao Nhiên nói địa chỉ, hỏi anh, “Sao thế ạ?”

Phong Bắc nói không sao, “Tối lúc đưa em đi, đúng lúc tiện đường giúp người ta một chuyện.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.