*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: Dâu
Cao Nhiên đứng ở ngoài cửa, nghe bác sĩ tuyên bố thời gian tử vong, cậu dùng hai tay xoa mặt hai lần, khiến mình thoát ra khỏi hoàn cảnh ngột ngạt nặng nề này.
Sinh ra và chết đi kết hợp với nhau, chính là bệnh viện.
Tiến lên trước vài bước, Cao Nhiên bỗng khựng lại, cậu quay đầu vội vàng chạy vòng về.
Trong phòng bệnh ngoại trừ bác sĩ y tá, cũng chỉ có bệnh nhân vừa qua đời, không có người kia.
Anh ta rời đi lúc nào?
Không đúng!
Cao Nhiên siết chặt bàn tay, từ lúc y tá bấm chuông báo, đến lúc bác sĩ tới cấp cứu, cho đến khi tuyên bố thời gian tử vong, cũng chỉ mất một đến hai phút, không có ai từng ra khỏi phòng bệnh cả.
Cao Nhiên tựa vào vách tường lạnh lẽo, thở hổn hển, mặt khiếp sợ tột độ.
Có một suy đoán trào dâng trong lòng, tốc độ đáng sợ, không thể nào cản được.
Không phải ma, cũng không phải anh em sinh đôi, cái cậu vừa nhìn thấy chính là linh hồn của bệnh nhân đó.
Đó là một loại tự trách bản thân.
Bệnh nhân đang tự mắng mình, đừng tiếp tục sống ích kỷ nữa, đây là điều cuối cùng có thể làm cho vợ và con.
Đáng buồn, và cũng đớn đau lắm thay.
Nhưng tại sao mình lại nhìn thấy linh hồn của bệnh nhân, nghe thấy những lời đó?
Việc đau đầu xảy đến quá đỗi kỳ lạ, không thể không đến nông nỗi phải vào viện, chính là vì ông trời muốn để cậu nhìn thấy cảnh đó ư?
Cao Nhiên giật bắn mình, run lẩy bẩy, gương mặt tái nhợt của cậu nghiêm túc nghĩ, trình tự nhân quả trong chuyện này hơi mơ hồ.
Là năng lực của cậu tăng lên hoặc biến đổi, có thể nhìn được linh hồn, hay là một bên khác muốn cho cậu nhìn thấy, nên cậu mới có thể nhìn thấy được?
Tựa như cô nấu cơm nhà Tưởng Tường kia.
Cô ấy là đến xin lỗi mình, nên mình mới có thể thấy được cô ấy ư?
Cao Nhiên vô thức cắn môi.
Giả như, bây giờ thử giả như linh hồn của bệnh nhân kia muốn mình tận mắt thấy tình cảnh trước giường ấy, mục đích đâu? Là gì?
Tào hồ ly từng nói, anh Tiểu Bắc cũng nói, mỗi một chuyện một người làm, đằng sau đều có mục đích cả.
Mạch suy tư của Cao Nhiên bị một chuỗi tiếng bước chân lộn xộn cắt ngang, cậu thấy một người phụ nữ từ đầu hành lang bên kia lảo đảo chạy tới, thẳng đến phòng bệnh này, bèn đứng dịch sang bên cạnh, nhường chỗ cho cô.
Người phụ nữ lao vào phòng bệnh, cô gào khóc, nghẹn ngào không thành tiếng.
Cao Nhiên nghe thấy bác sĩ giải thích với người phụ nữ ấy, rằng bệnh nhân vốn có thể chịu đựng thêm hai tháng nữa, nhưng mặt nạ oxy của anh ấy bị lấy xuống, hẳn là anh ấy tự lấy.
Người phụ nữ càng khóc thảm thiết hơn, thân thể gầy gò run lên dữ dội.
Tiếng khóc thê thảm mang theo nỗi tuyệt vọng, khiến người ta đau đớn đến khó thở, từ trước giường lan tỏa đến toàn bộ căn phòng bệnh, sau đó lao ra từ bên trong, điên cuồng tràn ra hành lang.
Cẳng chân Cao Nhiên như nhũn ra, hơi kiệt sức, mũi cậu cay cay.
Phong Bắc làm xong thủ tục vội vã về phòng bệnh, phát hiện trên giường không có ai, tim anh hẫng một nhịp, cuống cuồng ra ngoài tìm, thấy được người ở một đầu khác.
Cao Nhiên lau lau đôi mắt, đặng chạy đến trước mặt người đàn ông của cậu nói, “Em hết đau rồi.”
Phong Bắc nhìn đôi mắt đỏ hoe của thiếu niên, anh kiềm lại cảm xúc đang dâng trào, ép giọng đến cực thấp, gần như gầm lên, “Em biết trên đường em đến bệnh viện trông như thế nào không?”
Cao Nhiên nói biết ạ, “Lúc đau thì đau đến sống dở chết dở, hết đau rồi, lại chẳng có cảm giác gì nữa.”
Thiếu niên nói đến là thoải mái, trong lòng Phong Bắc lại bực bội khó chịu, hơi thở ngày càng nặng nề, sắc đỏ nơi đáy mắt không ngừng lan ra.
Cao Nhiên trái lại còn an ủi người đàn ông, “Anh Tiểu Bắc, không sao đâu.”
Phong Bắc khép mắt lại, miệng nhả ra vài chữ, “Em nghĩ thoáng quá nhỉ.”
Cao Nhiên cười cười, “Em cũng còn cách nào khác đâu.”
Thân mình Phong Bắc run lên.
Cao Nhiên bị túm về phòng bệnh, nhấn lên trên giường, ngay sau đó một người trung niên khoác áo blouse trắng tiến vào.
Người trung niên đặt ống nghe trên ngực Cao Nhiên, rất đỗi thân thiện, “Hết đau đầu rồi đúng không?”
Cao Nhiên vâng, “Không đau nữa ạ.”
Người trung niên đứng thẳng lên, “Tối ngủ sớm một chút.”
Cao Nhiên nghe vậy liền leo xuống giường, chuẩn bị rời đi.
Phong Bắc lạnh lùng nói, “Nằm xuống.”
Cao Nhiên không nghe theo, cậu nghi ngờ hỏi, “Không về ạ?”
Phong Bắc không đáp, dứt khoát đắp kín chăn cho thiếu niên, anh nghiêng đầu, nghiêm mặt hỏi, “Trưởng khoa Tề, thế nào rồi ạ?”
Trưởng khoa Tề bảo anh vào văn phòng.
Phong Bắc đưa hết bệnh án và bản kết quá kiểm tra tại bệnh viện XX hồi sáng cho trưởng khoa Tề xem, bao gồm cả báo cáo kiểm tra của bệnh viện huyện.
Anh lên cơn nghiện thuốc lá, cuống họng khô khốc, đứng ngồi không yên.
Mười mấy giây sau, Phong Bắc đi tới đi lui trong phòng làm việc, căn bản không thể áp chế được cảm xúc căng thẳng, lo lắng, nôn nóng, khủng hoảng, nghĩ mà sợ vân vân, anh không bình tĩnh nổi, thậm chí còn càng lúc càng tăng lên.
Trưởng khoa Tề bỏ phim chụp CT xuống, sắp xếp lại các báo cáo khác, “Xem từ các kết quả kiểm tra này, cậu nhóc hoàn toàn bình thường.”
Mặt Phong Bắc nháy cái đen xì, “Hoàn toàn bình thường? Em ấy đau như bị tàn tật vậy, ông nói cho tôi rằng em ấy hoàn toàn bình thường?”
Trưởng khoa Tề không nhanh không chậm nói, “Đội trưởng Phong, nếu các anh làm cảnh sát hình sự phải dựa vào bằng chứng, thì chúng tôi dựa vào kết quả kiểm tra.”
Phong Bắc đau hết cả đầu, anh ngồi xuống ghế, tay chống trán, không nói gì.
Trưởng khoa Tề uống một hớp trà lạnh, “Nguyên nhân đau đầu chia rõ ra thì có nhiều loại, đau nửa đầu, đau dây thần kinh số 5.”
Ông đặt tách trà xuống, nói tiếp, “Còn có cả đau do mạch máu não, do vấn đề ở xương cổ, do xuất huyết não, ngay cả viêm xoang, cảm cúm cũng là một trong những nguyên nhân, không tìm được nguyên nhân sinh bệnh, không thể nào đưa ra phương án điều trị được, uống thuốc bừa bãi chỉ có hại cho bệnh tình chứ không có lợi.”
Phong Bắc nói, “Tháng tám năm ngoái, em ấy đau một lần, giằng co tầm một phút, lúc đau đứng cũng không nổi, người co giật, một phút sau hết rồi em ấy cứ như chẳng liên quan, hồi tháng mười cũng đau, vẫn chỉ khoảng tầm một phút…”
Anh kể hết mấy lần anh nhìn thấy ra.
Nghe xong miêu tả của Phong Bắc, trưởng khoa Tề chỉ cho anh bốn từ, “Chưa từng nghe thấy.”
Phong Bắc lạch cạch ấn bật lửa, cau mày.
Trưởng khoa Tề trầm ngâm một chốc, “Có phải bệnh tâm lý không?”
Nếp nhăn giữa hai chân mày Phong Bắc còn hằn sâu hơn.
Trưởng khoa Tề nói, “Bây giờ không đau, thì chẳng khám ra được gì cả, tôi đề nghị ở lại viện quan sát hai ngày, trong khoảng thời gian đó nếu tái phát có thể kịp thời khám, nếu không có động tĩnh gì, thì thử đi trung tâm cố vấn tâm lý xem.”
Phong Bắc nói được.
Trưởng khoa Tề nói, “Chú ý nghỉ ngơi thêm, giấc ngủ phải đầy đủ, ăn uống thanh đạm chút, cố hết sức giảm bớt cảm giác căng thẳng.”
Ông nói thêm, “Cũng có thể thử châm cứu xoa bóp xem.”
Phong Bắc đi ra khỏi văn phòng, thoáng nhìn Thạch Kiều đứng ở cách đó không xa.
Chẳng bao lâu sau, Phong Bắc và Thạch Kiều đứng ở con đường nhỏ đằng sau bệnh viện hút thuốc.
Mặt Thạch Kiều lạnh lùng khác thường, “Trước khi cậu bị điều đi rất bình thường, thay đổi này là nửa năm nay mới có.”
Phong Bắc trầm mặc.
Thạch Kiều nhả khói, “Đi gặp bác sĩ tâm lý đi.”
Giọng Phong Bắc nhuốm giận, “Đây không phải là bệnh.”
Thạch Kiều nói, “Là bệnh.”
Phong Bắc xoay người rời đi.
Thạch Kiều nói với bóng lưng anh, “Tôi sẽ nói chuyện với đứa bé kia.”
Phong Bắc sải chân quay lại, tay nắm lấy cổ áo Thạch Kiều, gương mặt vặn vẹo, “Nếu cậu làm vậy, đừng trách tôi không nể tình anh em nhiều năm của tôi và cậu!”
Mặt Thạch Kiều không có chút cảm xúc nào, “Nó bao nhiêu tuổi rồi?”
Phong Bắc thả tay ra, phủi bụi trước ngực áo anh, “Còn thiếu ba tháng hai mươi ngày nữa là tròn mười tám tuổi.”
Bắp thịt Thạch Kiều run lên, “Cậu điên rồi.”
Phong Bắc khẽ nhếch môi, vẽ ra một biểu cảm cứng ngắc, điên thật rồi.
Một khoảng trầm mặc khôn cùng qua đi, Thạch Kiều mở miệng, “Con đường này không thể đi.”
Hơi thở Phong Bắc trầm ổn, anh nói nhẹ như mây gió, nhưng ánh mắt kiên định vô cùng, “Tôi đã đứng trên đường rồi.”
Thạch Kiều hít một hơi khí lạnh, “Trước khi cậu bị điều đi, cậu chỉ sai lầm một lần, lần đó…”
Sắc mặt anh biến đổi, im bặt.
Không khí ngưng đọng thành băng.
Gương mặt Phong Bắc bị bóng tối che đi, một thứ có tên là buồn khổ tản ra từ trên người anh, chậm rãi dung hòa vào trong màn đêm.
Gió lạnh thấu xương.
Thạch Kiều cau mày, “Lần đó là phán đoán sai lầm, lần này không phải, cậu biết rõ không thể được, lại vẫn cứ bấu víu lấy, Phong Bắc, cậu đang tự hủy hoại mình đấy.”
Phong Bắc nhếch môi cười, “Đừng phóng đại như vậy, tôi cùng lắm chỉ là để mắt một người, muốn nói chuyện yêu đương, có một mái nhà thôi mà.”
Anh thở dài, cúi đầu với ông trời, “Người anh em, đi qua nửa cuối năm này tôi mới nhận rõ được hiện thực, tôi cũng chỉ là một tên phàm phu tục tử thôi, không tránh khỏi tầm thường được.”
Thạch Kiều rít một hơi thuốc, “Coi như không phải là chị tôi, cũng có thể là người khác, cậu không thiếu phụ nữ, chỉ cần cậu muốn mà thôi.”
Phong Bắc cười nhạo, “Cậu cũng không thiếu, thế sao lại cố tình thích vợ cậu đây?”
Thạch Kiều yên lặng.
Điếu thuốc bên mếp Phong Bắc chợt sáng chợt tối, “Đầu em ấy đau, tôi cùng em ấy sang đây khám, ba ngày sau về rồi, liên lạc với cậu là muốn ôn chuyện với cậu thôi, tránh cho lúc gặp phải trên đường, cậu xông lên mắng tôi không có nghĩa khí, chuyện tối nay quá mức đột nhiên, không nằm trong dự tính của tôi.”
Thạch Kiều nói, “Giấy không gói được lửa.”
Phong Bắc không tỏ ý kiến.
Thạch Kiều hỏi, “Đứa bé kia thì sao?”
Phong Bắc trầm mặc.
Thạch Kiều dựa vào phản ứng của người anh em kết nghĩa cùng với hành vi ngôn từ của thiếu niên, biết được đáp án.
Xã hội coi đồng tính luyến ái là thứ đồ dơ bẩn đáng tởm, sẽ không truyền bá kiến thức về phương diện ấy, ngay cả trên tạp chí sách báo cũng không có.
Năm ngoái ca sĩ Hồng Kông kia có thể gây lên sóng to gió lớn nhường ấy trong một thời gian ngắn, âu cũng bởi xưa nay chưa từng có, truyền thống văn hóa không cho phép.
Những người đã xem qua tam quan sẽ bị lật đổ, chưa từng xem thì vẫn là tam quan ban đầu, không biết trên đời này có thứ gọi là đồng tính luyến ái tồn tại.
Mặc dù có người đi tới đường rẽ, cũng chỉ có thể trốn tránh cả đời, tuyệt đối sẽ không để người khác phát hiện, cũng không dám.
Đứa bé kia còn chưa đặt chân vào xã hội, quá mức non nớt, ngay cả tình cảm nam nữ bình thường còn chẳng biết, sao mà có thể tiếp xúc với tình cảm cấm kỵ kia cho được.
Cho nên cậu không nghĩ theo hướng ấy.
Không có tham chiếu, không có so sánh, cũng không ai phổ cập tri thức khoa học cho cậu cả.
Thạch Kiều dập tắt nửa điếu thuốc, “Trẻ con rồi cũng sẽ lớn lên, hồ đồ chỉ là tạm thời thôi, chờ cho nó tích trữ được tri thức, ý thức được các cậu không đúng, cậu phải làm sao?”
Phong Bắc không đáp.
“Ánh mắt nó nhìn cậu giống chị tôi năm đó, thần tượng, ngưỡng mộ.”
Giọng Thạch Kiều chẳng hề phập phồng, ném hiện thực tàn nhẫn đến trước mặt Phong Bắc, “Chị tôi phát hiện tình cảm của mình thì sẽ thổ lộ, nó thì không, dẫu phát hiện cũng sẽ không đối mặt, chỉ chọn cách trốn tránh, phân rõ giới hạn với cậu, bởi vì nó có người thân bạn bè, nó còn trẻ, có tương lai tươi đẹp, cậu không đáng để nó từ bỏ tất cả, hủy hoại cuộc đời cùng với cậu.”
Hơi thở Phong Bắc cứng lại, đường nét gương mặt trong tích tắc đó trở nên cực kì lạnh lẽo.
Lần này Thạch Kiều cuối cùng cũng đạp vào cái chân đau của Phong Bắc.
Anh ta không có chừng mực, mà là liên tiếp đạp lên, muốn cho anh đau tỉnh, “Mười năm hai mươi năm sau là thời đại nào bối cảnh thế nào tạm thời không bàn đến, nhưng bây giờ đó là một con đường chết.”
Nửa ngày sau Phong Bắc mới cười ra tiếng, “Đội trưởng Thạch, quen nhau gần mười năm, xưa nay không phát hiện cậu có thể lải nhải thế đấy.”
Sắc mặt Thạch Kiều lạnh tanh, không có chút nhiệt độ hay ý cười nào.
Phong Bắc xua tay, “Được rồi, tôi có chừng mực, biết sẽ xử lý thế nào.”
Mặt Thạch Kiều trầm hẳn xuống, “Nhanh lên.”
Phong Bắc lắc đầu.
Thạch Kiều nói, “Cậu lớn hơn nó chín tuổi.”
Phong Bắc nhíu nhíu mày, “Vợ cậu lớn hơn cậu tám tuổi.”
Thạch Kiều, “…”
Phong Bắc ném tàn thuốc vào trong thùng rác, ngửa đầu nhìn bầu trời sao, thời tiết ngày mai đẹp lắm đây, oắt con muốn ra ngoài chơi, chẳng biết được không nhỉ.
“Tôi thấy ba cậu đấy.”
Thạch Kiều bỗng nói, “Ngay cuối năm ngoái, trước cục cảnh sát.”
Giọng Phong Bắc rất đỗi lạnh lùng, “Ông ta tới làm gì?”
Thạch Kiều, “Không nói.”
Phong Bắc không hỏi thêm nữa, ngay thời khắc cha mẹ vứt bỏ anh kia, anh đã cắt bỏ họ từ cuộc đời mình rồi, “Cậu về đi, ngày khác lại gặp, giúp tôi chào hỏi cha mẹ cậu.”
Thạch Kiều nói, “Tôi khuyên cậu cẩn thận suy tính một chút.”
Phong Bắc phất tay.
Thạch Kiều sực nhớ ra, “Nghe Đào Tử nói Tào Thế Nguyên đang làm nhiệm vụ bên cậu ta.”
Phong Bắc không quay đầu lại, bước chân cũng không ngừng, “Tôi hoàn toàn không biết tình hình của cậu ta.”
Năm đó ba người học chung một trường, cùng một ngành, Phong Bắc và Thạch Kiều quan hệ thân thiết, còn Tào Thế Nguyên, họ không tiếp xúc, cũng chẳng biết ai với ai.
Lúc Phong Bắc được điều tới mới có chút giao tiếp với anh ta.
Giờ thì nhìn nhau là ngứa mắt.
Thỉnh thoảng Cao Nhiên ngó ra cửa, bóng dáng người đàn ông vừa xuất hiện, cậu lập tức nói, “Em không muốn nằm viện đâu.”
Phong Bắc trở tay đóng cửa lại, “Đừng quậy.”
Cao Nhiên cau mày, “Em không sao hết, nằm viện làm chi?”
“Quan sát hai ngày.”
Phong Bắc cất lại báo cáo kết quả kiểm tra vào ba lô cậu, “Anh gọi điện về nhà em rồi.”
Cao Nhiên hỏi ngay, “Nói gì ạ?”
Phong Bắc rót cho mình cốc nước, “Còn nói gì được nữa? Đương nhiên là nói đúng theo tình hình thực tế rồi.”
Cao Nhiên hỏi, “Thế ba mẹ em bảo sao?”
Phong Bắc uống mấy ngụm nước lớn, cả người như sống lại, “Nhờ vả anh chăm sóc em.”
Một giây sau anh quay người, lạnh lùng nói, “Bây giờ anh tạm thời đóng vai người giám hộ của em, nếu em không nghe lời, xem anh trị em như thế nào.”
Cao Nhiên rụt cổ lại.
Đậu mè, dù sang năm rồi, nhưng người đàn ông này mà giận lên, cậu vẫn cứ sợ.
Phong Bắc ngồi bên giường, “Chỗ cô chú em, ba em sẽ liên lạc.”
Cái Cao Nhiên nghĩ đến, người đàn ông cũng nghĩ đến, cũng giải quyết xong xuôi, cậu không tìm được cớ chuồn đi.
Nhịn một lúc, Cao Nhiên thỏa hiệp, “Em muốn xem tivi.”
Phong Bắc bạnh cằm, hung dữ nói, “Ngủ.”
Cao Nhiên đau khổ lắm thay, “Em không ngủ được.”
Phong Bắc chẳng nói chẳng rằng cũng không động đậy, chỉ dùng một ánh mắt sâu sắc đầy phức tạp nhìn thiếu niên.
Cao Nhiên bị nhìn thì không thoải mái, tựa như có con kiến bò trên người vậy, “Tối nay anh ngủ đâu?”
Phong Bắc ra hiệu cho cậu nhìn bên cạnh, “Chẳng phải có giường trống đây sao?”
Cao Nhiên mở to mắt nhìn người đàn ông.
Phong Bắc làm ngơ, anh xách phích ra ngoài lấy nước về, “Dậy ngâm chân.”
Cao Nhiên nằm không nhúc nhích, lười như heo.
Thái dương Phong Bắc khẽ giật, thành thói rồi! “Em có dậy hay không?”
Cao Nhiên nằm ườn như xác chết, “Không nổi.”
Phong Bắc vén chăn ở cuối giường lên, tóm chân thiếu niên cù lòng bàn chân cậu.
Cao Nhiên cười ha ha, nước mắt giàn dụa, “Em ngâm em ngâm, đừng cù nữa!”
Phong Bắc vẫn còn cù.
Cao Nhiên nhột muốn chết, không chịu nổi, “Anh, em sai rồi, em sai rồi…”
Thiếu niên cực kì sợ nhột, mắt cậu đẫm nước, mặt ửng hồng, cần cổ ngửa ra sau tạo một độ cong xinh đẹp, thân thể gầy gò dẻo dai vì giãy dụa mà không ngừng di chuyển, miệng phát ra lời xin tha, ngậm tiếng khóc nức nở.
Phong Bắc nheo mắt, hầu kết trượt lên trượt xuống, anh sải bước tiến vào buồng vệ sinh, dùng sức sập cửa đánh rầm.
Cao Nhiên thở hổn hển từng hơi, có người không sợ nhột, cù thế nào cũng không có cảm giác, có người lại sợ nhột muốn chết.
Cậu không phải loại người trước, là người sau.
Thế giới này cậu cũng vậy, là bẩm sinh rồi.
Lúc Phong Bắc đi ra, tay ướt sũng, quần cũng ướt hai mảng lớn.
Cao Nhiên ngạc nhiên lắm, “Anh ở trong đó làm gì thế?”
Giọng Phong Bắc khàn khàn, “Bắt cá.”
Cao Nhiên, “…”
Phong Bắc mang theo nửa thau nước đến bên giường, tức giận nói, “Còn muốn anh cởi tất hộ cho à?”
Cao Nhiên nhanh nhẹn cởi tất ra vứt lên bàn.
Nước trong thau rất ấm, cậu cho hai chân vào, thoải mái rên một tiếng.
“Dịch sang chút.”
Phong Bắc cũng nhét chân vào, nửa bàn chân to đè lên thiếu niên.
Cao Nhiên quyết đoán nhấc chân từ dưới lên, đặt lên mu bàn chân người đàn ông.
Phong Bắc chê bai, “Em cắt móng chân đi được không? Giữ lại để ăn à?”
Cao Nhiên nhúc nhích đầu ngón chân, “Không cần anh lo.”
Mu bàn chân Phong Bắc bị cọ, anh đột nhiên rút chân ra.
Cao Nhiên không kịp đề phòng, “Anh làm gì thế?”
Ánh mắt Phong Bắc rất kì lạ, trong đó cuồn cuộn thứ gì đó.
Cao Nhiên nuốt nước bọt, “Anh Tiểu Bắc.”
Phong Bắc tùy tiện lau chân rồi nằm lên giường, quay lưng về phía thiếu niên.
Đầu óc Cao Nhiên mơ hồ.
Giường lõm xuống một mảng, bắp thịt trên lưng Phong Bắc căng lên, anh gầm khẽ, “Biến về giường em đi!”
Cao Nhiên chả hiểu sao bị quát, cậu nóng lên, cũng gào lại một câu, “Em phắc anh…”
Mấy từ đằng sau bị một ánh mắt quét qua tan thành bột phấn.
Giọng Phong Bắc rất đỗi bình tĩnh, nhưng ánh mắt tối đen lạ thường, “Phắc ai cơ, em lặp lại lần nữa.”
Mặt Cao Nhiên nóng lên, cậu lẩm bẩm, “Thuận miệng nói thôi, có gì đâu mà ghê thế.”
Trán Phong Bắc nổi đầy gân xanh, lòng đầy muộn phiền, anh đứng dậy đi ra ngoài, định bụng tìm chỗ hút điếu thuốc.
Cao Nhiên ngây ra trước căn phòng bệnh yên tĩnh, cậu vò đầu bứt tai, không hiểu giữa mình và người ấy làm sao, xảy ra chuyện gì.
Mơ hồ cảm thấy quan hệ của họ đổi thay, rồi lại chẳng nói được nguyên cớ từ đâu.
Trong phòng bệnh chỉ có một mình Cao Nhiên, cậu nghe tiếng hít thở của mình, thỉnh thoảng lại dáo dác ngó nghiêng, tựa như con mèo con cún bị đưa đến một nơi xa lạ, dựng hết cả lông lên, trông gà hóa cuốc.
Sao anh Tiểu Bắc chưa quay lại nhỉ? Đừng bảo không quay lại nữa nhé?
Cao Nhiên vô thức cắn môi, là ảnh nói biến đi trước, có xin lỗi cũng phải là ảnh chứ.
Cửa được mở ra từ bên ngoài, người ra ngoài mang theo một thân mùi thuốc lá trở về, chẳng nói chẳng rằng cởi áo khoác nằm lại lên giường.
Cao Nhiên thở một hơi, yên tâm rồi.
Người đàn ông không nhúc nhích, dường như đã ngủ rồi.
Cao Nhiên do dự một chốc rồi nói, “Anh Tiểu Bắc, mọi khi lúc anh bảo em biến đi, đều vừa nói vừa cười, em biết anh đang đùa, nên em không giận, nhưng vừa nãy giọng anh không giống bình thường.”
Rất dữ tợn, dường như nếu cậu chỉ dám đến gần một chút nữa thôi, sẽ giết chết cậu mất.
Người đàn ông không phản ứng.
Cao Nhiên thầm nghĩ, ngủ thật sao? Nhanh thế?
Ngay khi cậu cho rằng sẽ không có lời đáp lại, bên tai bỗng cất lên tiếng nói, “Không trách em, là anh sai, xin lỗi.”
Cao Nhiên sửng sốt một lúc lâu.
Cậu cho ra một kết luận, anh Tiểu Bắc thay đổi rồi.
Con người từ khi sinh ra đã ôm cảm giác mâu thuẫn và sợ hãi đối với những điều không biết, Cao Nhiên không rõ điều gì thay đổi nơi người đàn ông, chuyện đó khiến cậu khủng hoảng, mê man, chẳng biết phải làm sao.
Từ tháng bảy năm ngoái đến giờ, Cao Nhiên đều chưa từng thực sự thả lỏng bao giờ, gần đây tần suất đau đầu còn thất thường như thế, chẳng biết dấu hiệu gì, cậu đang thử nếu không cần động não thì sẽ không động não, muốn mình được nghỉ ngơi cho khỏe.
Lúc này phát hiện người đàn ông khác thường, Cao Nhiên không thể không lâm vào trầm tư.
Cậu đang nghĩ, phải chăng cậu xem nhẹ mất thứ gì rồi không?
Là gì nhỉ? Nhất định phải nhớ cho ra.
Cao Nhiên không biết phải bắt đầu nghĩ từ đâu, cậu nôn nóng nhớ lại từng li từng tí nửa năm nay đã trải qua.
Trên hành lang ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, Cao Nhiên bị kéo về thực tại, tâm tư rối bời, cậu hốt lên, cáu bẳn.
Bầu không khí trong phòng bệnh nặng nề hẳn.
Chẳng biết qua bao lâu sau, Cao Nhiên vẫn duy trì tư thế mở mắt nhìn trần nhà, đầu dây thần kinh căng thẳng như cũ, cậu có cảm giác bài xích không thể nào tránh nổi với bệnh viện.
Trong phòng vang lên âm thanh, “Em sợ cái gì?”
Cao Nhiên vui hẳn, khóe miệng không nhịn được cong lên, người đàn ông còn chưa ngủ, nương theo đó chính là cảm giác an toàn.
Cậu quay đầu, đối diện với ánh mắt người đàn ông, phát hiện anh vẫn như mọi khi, tựa như trước đó bị ma quỷ nhập vào người mà thôi.
“Anh nói xem?”
Phong Bắc bất đắc dĩ, “Không có tiền đồ, chẳng phải anh ở đây sao?”
Cao Nhiên tự nhủ, anh có thấy đâu, mỗi em nhìn thấy thôi mà.
“Xem ra anh có cũng được mà không có cũng được.” Vẻ mặt Phong Bắc rất chi là miễn cưỡng, “Hay là anh đi thôi.”
Cao Nhiên lập tức nói, “Đừng đi!”
Phong Bắc liếc nhìn thiếu niên, “Muốn anh ở lại sao?”
Cao Nhiên gật đầu.
Phong Bắc từ tốn nói, “Thế thì nghe lời, mau ngủ đi, nếu 0 giờ em còn chưa ngủ, anh lập tức đi, không quan tâm đến em nữa.”
Cao Nhiên bĩu môi, ác quá thể!
Khoảng tầm mười một rưỡi, Cao Nhiên đã thở đều rồi.
Phong Bắc bước từ trên giường xuống, ngồi bên giường thiếu niên, nhìn chăm chú vào gương mặt ngây ngô say ngủ của thiếu niên.
Trên giường vang lên một tiếng thở dài, trong đó tràn đầy tình cảm ngột ngạt.
Hôm sau là một ngày đẹp, trời trong nắng ấm.
Cao Nhiên ngồi trên ghế dài phía nam bệnh viện tắm nắng, tâm trạng buồn phiền, ngày đẹp trời nhường ngày, nên ra ngoài chơi chứ.
Phong Bắc đút tay vào túi quần thong dong hướng về phía này, áo khoác da mở phanh, vòng eo thon chắc, hai cẳng chân dài biếng nhác di chuyển, hơi có cảm giác tùy tính mà hào hiệp.
Cao Nhiên bọc kín, dùng ánh mắt oan ức nhìn sang.
Phong Bắc ngồi xuống bên cạnh, chậm rãi xoay người, “Ánh mặt trời không tệ nhỉ.”
Cao Nhiên cười lấy lòng, “Đầu em chẳng đau chút nào luôn.”
Phong Bắc nói, “Hai ngày.”
Cao Nhiên trợn trắng mắt, cậu sực nhớ ra, “Thịt bò khô đâu?”
Phong Bắc nói, “Trong túi, tự lấy đi.”
Cao Nhiên vươn tay sờ túi quần anh, sờ không thấy, “Túi nào?”
Phong Bắc dựa lưng vào ghế tựa, vắt chân, “Cái trong áo khoác ấy.”
Cao Nhiên thò tay vào trong áo, lục lọi trong túi, kề sát vào ngực người đàn ông, rất ấm áp, “Thịt bò khô chứ có phải vàng ròng đâu, anh làm chi mà phải bỏ vào trong túi áo khoác, sợ bị người ta cướp mất à?”
Phong Bắc khép hờ mắt cười, “Chứ sao.”
Cao Nhiên lườm anh một cái, vừa xé bao bì vừa hỏi, “Cái việc gì bên tiểu khu Hoa Liên anh giúp chưa?”
Phong Bắc cầm một miếng thịt bò khô ăn, “Gõ cửa nửa ngày không có động tĩnh gì, không ai ở nhà.”
Cao Nhiên “Ồ” một tiếng, tập trung ăn thịt bò khô.
Phong Bắc nhìn thiếu niên, thấy miệng cậu luôn chóp chép, hai quai hàm cứ phình ra, y như con chuột nhỏ, không khỏi nở nụ cười.
Cao Nhiên nói gần đây có chợ hoa với chim, “Không đi xa vẫn được chứ?”
“Từ sáng đến tối chỉ có nghĩ ra ngoài chơi thôi.”
Phong Bắc phủi vụn thịt bò trên quần áo thiếu niên, “Bạn thân em Giả Soái thoạt trông yên tĩnh lắm cơ mà, em lớn lên với nó, sao không học một chút đi?”
Cao Nhiên không đồng ý, “Vớ vẩn, sao em phải đi học người khác cơ chứ? Làm chính mình không được sao.”
Người này thế này, người khác lại thế khác, học làm sao hết? Có sức để hành hạ mình như vậy, chẳng bằng làm cho tốt chính mình.
Phong Bắc híp mắt, vui ra mặt, “Đợi đó, anh về phòng bệnh lấy nước.”
Cao Nhiên xé miệng túi to hơn một chút, tầm mắt đang lơ đãng đột nhiên dừng lại, đọng trên người phụ nữ đi đằng sau anh Tiểu Bắc không xa.
Chính là người tối hôm qua lao vào phòng bệnh, sắc mặt so với tối hôm qua còn tệ hơn nhiều, tiều tụy hẳn đi, qua một tối, dường như đã già thêm chừng chục tuổi.
Cái chết của chồng chắc chắn là một đả kích lớn với cô.
Bên cạnh người phụ nữ có hai đứa nhỏ, một nam một nữ, bé trai cao có một tí xíu, tầm 7, 8 tuổi, bé gái chắc mới hơn 2 tuổi.
Cao Nhiên cảm khái trong lòng, nếu người đàn ông kia không bệnh chết, thì tốt biết mấy nhỉ, một nhà bốn người chắc hẳn hạnh phúc lắm đây.
Trai gái đầy đủ, người vợ khí chất trầm tĩnh, nhiều người chỉ có thể ước ao mà thôi.
Ông trời sắp xếp có thể tươi đẹp đến nhường nào, vậy cũng có thể tàn nhẫn nhường ấy.
Cao Nhiên bất giác lại gần.
Con trai bị cảm, Trần Lệ Dung dẫn con trai vào viện truyền nước, cô không thể để mình con gái ở nhà, như vậy không an toàn, bèn dắt đi cùng luôn.
Bé gái ôm trong ngực một con thỏ nhỏ, hơi bẩn, bé được anh trai dắt đi, đôi mắt to tròn nhìn ngó xung quanh, có sợ hãi, cũng có tò mò.
Bé trai tỏ ra chững chạc, cực kì đề phòng những người đi ngang qua, cảm thấy hơi không hợp, dù sao nó vẫn còn nhỏ quá.
Gói trong tay Cao Nhiên phát ra tiếng động, bé gái lanh lợi ngoái lại, hai mắt tròn xoe nhìn chằm chằm thịt bò khô trong tay cậu.
Cao Nhiên đang muốn mở miệng, Trần Lệ Dung đã kéo cánh tay nhỏ bé của bé gái đi về phía trước.
Bước chân Cao Nhiên dừng lại, nhìn thấy con thỏ trên mặt đất.
Bé gái đằng trước khóc nấc lên, “Thỏ con, thỏ con của con…”
Trần Lệ Dung quay đầu lại.
Cao Nhiên phủi bụi trên con thỏ, sau đó mới đưa cho người phụ nữ.
Trần Lệ Dung nhận lấy, đưa cho con gái, cô nhìn thiếu niên, đôi môi tái nhợt khẽ mấp máy, “Cảm ơn.”
Bé gái cũng nói, “Cảm ơn anh trai nhỏ.”
Anh trai nhỏ? Cao Nhiên khom người nói, “Anh là anh trai lớn nha.”
Bé trai kéo bé gái ra đằng sau, đôi mắt nhìn Cao Nhiên đầy địch ý, cực kì rõ ràng.
Cao Nhiên quẹt mũi, cậu cảm thán, có anh trai sướng ghê.
Gió thổi lên tóc mái Trần Lệ Dung, Cao Nhiên nhìn thấy trên trán cô có một vết bớt, màu xám nhạt.