*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: Dâu
Trần Lệ Dung dắt theo con vào đại sảnh tầng một của bệnh viện.
Cao Nhiên đứng như trời trồng ở chỗ cũ, đầu óc mông lung, cậu hít một hơi, nhấc chân đi vào theo.
Trần Lệ Dung đang xếp hàng đăng ký, ánh mắt cô trống rỗng, gương mặt trắng bệch như ma.
Cao Nhiên liếc mắt đã nhìn thấy người phụ nữ đó.
Tối hôm qua nghe bệnh nhân trong phòng giận dữ mắng bản thân mình, ít nhiều gì cũng có thể hiểu được nỗi tuyệt vọng và bất lực của người phụ nữ.
Chồng kiểm tra ra bệnh ung thư, cần một khoản tiền thuốc thang kếch xù, tựa như cái động không đáy, đập tiền xuống không nghe thấy tiếng vang, tiền tiết kiệm trong nhà dần dần tiêu hết, nợ chồng nợ chất, vẫn không được, không chữa khỏi, tối hôm qua bệnh qua đời.
Làm một người vợ mất chồng, mẹ của hai đứa bé, cô mỏi mệt toàn thân, đã đến cực hạn rồi, chỉ đang kiên cường chống đỡ mà thôi.
Bước chân Cao Nhiên khựng lại, chuyển hướng về phía hai đứa bé cách Trần Lệ Dung không xa.
Bé gái chú ý đến cậu trước, vẫn còn đang tơ tưởng món thịt bò khô của cậu.
Cao Nhiên mỉm cười với cô bé.
Bé gái cũng cười với cậu, vẻ mặt ngây thơ, mềm mại gọi, “Anh trai lớn.”
Bé trai hừ khẽ một tiếng, tỏ ra không vui.
Cao Nhiên ngồi xuống bên cạnh, ngửi mùi vẩn đục trong không khí, cậu nuốt nước bọt, dây thần kinh não số 5 đau đau, ngay cả thịt bò khô cũng không muốn ăn.
Thấy bé gái nhớ nhung gói thịt bò khô, Cao Nhiên lấy ra để trước mặt bé, “Có muốn ăn không?”
Bé gái nhìn cậu, rồi lại nhìn thịt bò khô, bàn tay đang đặt trên chú thỏ chậm rãi giơ lên.
Mặt bé trai đỏ phừng phừng do sốt, giọng nói non nớt trầm xuống đầy cảnh cáo, “Không cho ăn!”
Miệng bé gái chu lên, bé rơm rớm nước mắt.
Cao Nhiên hoảng quá, dịu giọng nói, “Anh em đúng đấy, đồ người lạ cho không được ăn, có kẻ xấu đấy.”
Bé trai ngẩng phắt đầu, trợn tròn mắt, trong đó toàn là sự ngạc nhiên.
Cao Nhiên cười với bé.
Bé trai nghiêng đầu quay đi.
Trẻ con rất biết xem sắc mặt người lớn, không dỗ bé thì thôi, hu hu một hồi, thấy không ai phản ứng thì nín, còn nếu đã dỗ, thì xong rồi, cứ như là oan ức lắm vậy, khóc một lúc lâu mới chịu nghỉ.
Bé trai ôm bé gái lên trên đùi dỗ, mắt đỏ hoe, không biết là tại vì sốt, hay là vì thương.
“Anh nói với em rồi, ở ngoài không được ăn lung tung đồ người ta cho, em chẳng nhớ gì cả.”
Bé gái khóc thút thít.
Mới hơn hai tuổi mà thôi, sao bé hiểu được xã hội này hiểm ác đen tối nhường nào chứ.
Cao Nhiên vỗ vỗ cánh tay bé trai, cho bé một gói giấy ăn, “Lau nước mũi cho em gái em đi.”
Bé trai mất tự nhiên nhận lấy, thấp giọng nói, “Cảm ơn.”
Cao Nhiên nhìn bé gái nằm trong ngực bé trai khóc, trong lòng cảm khái.
Cậu không có em gái để thương, cũng chẳng có anh trai bảo vệ mình.
Các bạn khác có anh chị em, cậu rất thèm.
Mãi đến khi anh Tiểu Bắc xuất hiện, Cao Nhiên cảm nhận được cảm giác có anh trai nơi anh, có thể ỷ lại, có thể trắng trợn không thèm kiêng dè.
Như thể trời dẫu sập xuống, mình cũng sẽ không bị đụng đầu.
Trần Lệ Dung cầm bệnh án đến gần, nhìn thấy thiếu niên bên cạnh hai đứa bé, nét kinh ngạc lóe lên trong mắt, cô gật đầu, xem như là chào hỏi.
Cao Nhiên nhìn cô.
Trần Lệ Dung hỏi con trai, “Sao con làm em khóc rồi?”
Bé trai mím đôi môi khô rang, “Em muốn ăn thịt bò khô.”
Trần Lệ Dung liếc nhìn thịt bò khô trong tay thiếu niên, hiểu ngay, cô vuốt mái tóc con gái, “Mẹ mua cho An An nhé.”
Bé gái thút thít đáp, “Mẹ mua…”
Trần Lệ Dung dỗ dành, “Giờ siêu thị đóng cửa mất rồi, mai đi, mai mẹ mua thịt bò khô cho An An.”
Bé gái nín khóc, “Dạ!”
Trần Lệ Dung ôm con gái vào lòng, gọi con trai, “Đi thôi.”
Phát hiện thiếu niên vẫn đang nhìn mình, Trần Lệ Dung hơi khó hiểu, cô theo bản năng vuốt tóc mái, chỉnh sang một bên.
Trong mắt Cao Nhiên chỉ còn vết bớt nơi trán người phụ nữ, cậu nhìn chằm chằm vào vết bớt, nghe được tiếng thở dốc ồ ồ.
Tiếng thở ngày càng trở nên vất vả, mùi vị chết chóc nồng đậm quá đỗi, khiến người nghe cảm thấy khó thở, dường như cũng muốn chết cùng với chủ nhân âm thanh ấy vậy.
Chẳng bao lâu sau, tiếng thở dốc dần yếu, sau đó là tiếng bước chân, tiếng khép cửa, tất cả về với tĩnh mịch.
Đầu đau như muốn vỡ ra, Cao Nhiên cảm giác tất cả mọi người chuyển động trước mắt cậu đều biến thành bóng mờ, sau đó cậu mất đi ý thức.
Lúc Cao Nhiên tỉnh lại, thấy mình đang nằm trong phòng bệnh.
Vẻ mờ mịt trong mắt cậu rút đi, thay vào đó là vẻ phức tạp.
Đầu không đau nữa, quần áo len ướt sũng, hơi lạnh dán vào da thịt, nhắc cậu nhớ về tình huống mới vừa gặp phải.
Một hai phút sau, Cao Nhiên phát hiện có hai tầm mắt rơi lên người mình, một tầm mắt cậu cực quen, một tầm mắt khác lại rất xa lạ, đồng thời khiến cậu không mấy thoải mái.
Cao Nhiên nương theo tầm mắt nhìn lại, nhìn thấy nỗi lo lắng nơi đáy mắt người đàn ông, cậu chớp mắt với anh, lặng yên động viên.
Đổi lại là vẻ mặt lạnh như băng của người đàn ông.
Cao Nhiên biết anh giận, trách mình chạy lung tung, còn ngất đi nữa, nhưng lúc này không dễ giải thích, chẳng biết phải nói như thế nào.
Cao Nhiên bèn nhìn sang một người khác trong phòng bệnh, nhận ra là trưởng khoa khám bệnh cho cậu, mặt cậu khẽ giật.
Trưởng khoa Tề chẳng nói chẳng rằng, ông nhìn thiếu niên chằm chằm, vẻ cao thâm khó dò.
Cao Nhiên căng thẳng nuốt nước bọt, cậu chỉ sợ bị người ta dùng ánh mắt nhìn quái vật mà săm soi.
Cũng may trưởng khoa Tề không phải nhìn chằm chằm cậu mãi, ông thu tầm mắt về, gọi Phong Bắc đi.
Hai người vừa đi, bầu không khí ngột ngạt nặng nề cũng cùng họ rời theo.
Cao Nhiên thở phào một hơi, sắp xếp lại suy nghĩ rối loạn.
Cậu chẳng khó mà đoán ra, chính người phụ nữ kia đã lấy mặt nạ oxy của chồng mình xuống.
Hẳn là tối hôm qua, ngay trước khi cậu xuất hiện.
Cao Nhiên nhìn trần nhà, giờ đây cậu càng ngày càng tin chắc căn bản đây không phải năng lực siêu nhiên gì hết, là bệnh.
Ban đầu bệnh này chỉ có thể nhìn thấy bớt, nghe âm thanh xảy ra ở hiện trường, bệnh nặng lên, sẽ thấy một số đồ kì quái, cũng có thể thu hút bọn họ tiếp cận.
Cao Nhiên ngồi dậy, khoanh chân, tiếp tục như vậy, cậu sẽ không chết chứ?
Cửa được đẩy ra từ bên ngoài, một bóng người cao lớn tiến vào, mang theo một thân lạnh lẽo.
Cao Nhiên lập tức hoàn hồn.
Phong Bắc đứng trước giường nhìn xuống thiếu niên, trên mặt không có lấy một chút biểu cảm, “Em không đứng đó chờ anh, chạy vào đại sảnh tầng một làm gì?”
Cao Nhiên xoa xoa tai, cậu đang định mở miệng, đã bị một tiếng quát ngắt lời.
“Đủ rồi! Anh không muốn biết!”
Mẹ nó, mở miệng đã muốn nói dối, Phong Bắc tái cả mặt.
Cao Nhiên ngơ ngác nhìn người đàn ông, tựa như nhìn một đứa nhỏ cố tình gây sự vậy.
Phong Bắc quay người ngồi trên ghế ấn bật lửa, một giây sau ném mạnh lên tường.
Cao Nhiên giật nảy cả mình.
Áp suất không khí trong phòng cực thấp.
Cao Nhiên trộm nhìn người đàn ông, “Anh Tiểu Bắc.”
Phong Bắc lờ đi, anh ngồi bất động, y như một bức tượng.
Mặt Cao Nhiên vẫn tái nhợt, tóc mai ẩm ướt dính bết trên trán, vừa chật vật vừa đáng thương.
Cậu không chịu nổi bầu không khí quái dị này, nhảy xuống giường xỏ giày thể thao vào đi tới đi lui.
“Tối hôm qua có một bệnh nhân qua đời, em thấy người vợ chạy vào phòng bệnh, khóc rất đáng thương, lúc nãy chờ anh em thấy cô ấy, bên cạnh còn hai đứa bé, xuất phát từ lòng hiếu kỳ, em liền đi theo.”
Cao Nhiên nói xong nhìn người đàn ông, cái gì cậu giải thích được cậu đều nói rồi, phần không thể giải thích được kia cậu đã lọc ra, cẩn thận từng li từng tí giấu đi.
Nửa ngày sau Phong Bắc mới mở mắt, “Chuyện có thế tại sao lại muốn giấu?”
Cao Nhiên nói theo bản năng, “Em không…”
Vế tiếp theo bị ánh mắt sắc bén của người đàn ông chặn lại.
Phong Bắc khép hờ đôi mắt, phủ bóng phía dưới hàng mi, thoạt trông có chút cô đơn.
“Anh luôn coi em là đứa trẻ, kỳ thực tâm tư của em rất sâu, còn sâu hơn rất nhiều người trưởng thành nữa, anh nhìn không thấu.”
Cao Nhiên hé môi, lại chẳng biết nói điều chi.
Tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên, Thạch Kiều xuất hiện trong phòng bệnh một cách chẳng hề đúng lúc, anh dường như không phát hiện được bầu không khí lạ thường, cũng chẳng nhìn đến chiếc bật lửa bị ném vỡ trên mặt đất, làm như không có việc gì để giỏ hoa quả lên bàn.
Cao Nhiên lễ phép chào, “Anh Thạch.”
Thạch Kiều gật đầu, vẻ mặt cứng đơ đơ hỏi thăm, “Thế nào rồi?”
Cao Nhiên cười nói, “Khỏe lắm rồi ạ.”
Phong Bắc hừ một tiếng.
Mặt Cao Nhiên nóng bừng lên, trợn mắt nhìn người đàn ông.
Thạch Kiều nói, “Trở trời rồi.”
Cao Nhiên sững sờ, cậu nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc bấy giờ mới phát hiện chân trời giăng kín mây đen.
Ngay sau đó, Cao Nhiên đột nhiên ý thức được mình quên mất một vấn đề, cậu hỏi người đàn ông, “Em ngất mất bao lâu?”
Phong Bắc lạnh lùng nói, “Một tiếng.”
Cao Nhiên hít vào một hơi khí lạnh.
Cái đệt, lâu thế á? Cậu tưởng cùng lắm chỉ mấy phút thôi chứ.
Tiêu rồi, da đầu Cao Nhiên tê rần, cảm giác nguy hiểm chẳng sống được bao lâu nữa phủ trùm lên, len lỏi vào lỗ chân lông, cậu rùng mình một cái.
Lực chú ý của Phong Bắc trước sau vẫn đặt trên thiếu niên, thấy cậu hoảng hốt đến vậy rồi, không khỏi thở than, “Biết sợ rồi?”
Cao Nhiên gật đầu lia lịa, “Sợ ạ.”
Gân xanh trên thái dương Phong Bắc nảy thình thịch, nỗi khủng hoảng bị đè nén đúng lúc này bật ra, nuốt trọn toàn bộ lý trí của anh, anh khẽ quát, “Thế mà em còn chạy lung tung?”
Cao Nhiên mấp máy môi, mặt oan ức lắm thay, “Sao anh quát em?”
Phong Bắc cười lạnh, “Anh con mẹ nó còn muốn đánh em!”
Anh nhìn xuống thiếu niên, cơn tức rục rịch nơi đáy mắt, “Anh chỉ có lên lấy bình nước thôi, em đã bỏ chạy ngất đi rồi, nếu không phải đại sảnh tầng một ồn ào, anh nhìn theo, chắc còn không biết em ngã xuống mặt đất như người chết đâu.”
Cao Nhiên im lặng.
Phong Bắc đạp lên chân giường, “Đệt!”
Cao Nhiên nhỏ giọng nói, “Em biết anh lo cho em.”
Phong Bắc cười như nghe thấy cái gì thú vị lắm vậy, “Lo cho em?”
Anh xua tay, lùi về sau vài bước, tựa như những câu quát lên vừa rồi rút đi toàn bộ sức lực của anh, nói chuyện cũng hụt hơi, “Anh lớn tuổi rồi, không theo kịp suy nghĩ của em, cũng không hiểu được mấy thành tựu gì đó của em, muốn làm sao thì làm.”
Cao Nhiên ấp úng nói, “Em xin lỗi.”
Phong Bắc dửng dưng.
Cao Nhiên không hiểu sao cảm thấy hoảng hốt, cậu nắm lấy bàn tay người đàn ông, bất giác siết chặt lấy.
Phong Bắc hơi nhướn mày, “Em đang làm gì?”
Cao Nhiên lắp bắp, “Em… em…”
Phong Bắc chăm chú nhìn thiếu niên, thu hết nỗi bất an và cẩn thận của cậu vào đáy mắt, ý nghĩa đằng sau hành động này là ỷ lại và tin cậy.
Nghĩ đến cảnh dưới đại sảnh tầng một, bàn tay Phong Bắc lại run lên, anh trở tay ghì lại tay thiếu niên, dùng hết sức mình.
Cao Nhiên bị đau, miệng xuýt xoa một tiếng, “Anh Tiểu Bắc?”
Phong Bắc không buông tay ra, dường như chỉ có làm vậy, mới có thể xác nhận thiếu niên đã không sao rồi, vẫn còn sống, thật tốt quá.
Gương mặt trắng bệch kia hiện lên trước mắt anh, anh ngừng thở, lập tức xiết chặt lấy thiếu niên.
Cổ tay Cao Nhiên kêu rắc một tiếng, cậu ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt ấy.
Phong Bắc đột nhiên nhắm mắt lại, không để cho thiếu niên nhìn thấy cảm xúc trong mắt mình, anh ra lệnh, “Về nằm lại trên giường đi.”
Cao Nhiên ngoan ngoãn nghe theo, không dám chọc cho người đàn ông giận nữa.
Đội trưởng Thạch hoàn toàn bị bơ.
Phong Bắc nghiêng đầu, cơ mặt khẽ giật, “Sau cậu còn đây?”
Thạch Kiều liếc nhìn anh, ánh mắt vương nỗi lo lắng.
Tình cảm là một cái bình lớn, người bước vào trước, sẽ ở trong đó muộn phiền, ngột ngạt một quãng thời gian dài.
E rằng vĩnh viễn chỉ có một thân một mình, làm bạn với cô đơn, lẩm bẩm, tự buồn tự vui.
Phong Bắc làm như không nhìn thấy ánh mắt của Thạch Kiều, anh lấy từ trong giỏ hoa quả ra một trái táo đỏ, nói với thiếu niên, “Còn một lát nữa mới đến bữa trưa, em ăn quả táo lót dạ trước đi.”
Cao Nhiên lắc đầu, “Em không muốn ăn.”
Phong Bắc nói, “Trong táo có vitamin C, tốt cho sức khỏe.”
Cao Nhiên đổi giọng ngay, “Thế ăn ạ.”
Cậu muốn sống lâu một chút, vẫn còn rất nhiều việc chưa làm, rất nhiều thành phố chưa từng đặt chân mà.
Phong Bắc rửa táo thiếu niên, “Nhả vỏ vào thùng rác.”
Cao Nhiên không nhả vỏ.
Trên hành lang, Phong Bắc và Thạch Kiều sánh vai nhau đi về phía trước.
Phong Bắc mở lời trước, “Nếu còn coi tôi là anh em, thì đừng khuyên tôi nữa.”
Thạch Kiều không nói gì.
Phong Bắc dừng bước, “Tiễn cậu đến đây thôi, tôi phải trở lại trông em ấy.”
Thạch Kiều đột nhiên quay người trở lại phòng bệnh.
Mí mắt Phong Bắc khẽ giật, nhanh chân đuổi theo.
Thạch Kiều nhìn người anh em cản đường mình, “Cậu căng thẳng cái gì?”
Phong Bắc nghiêm mặt, “Cậu nói thử xem?”
Thạch Kiều lạnh lùng nói, “Tôi để chìa khóa xe trên bàn.”
Cơ bắp căng lên của Phong Bắc thả lỏng, “Nói sớm chứ, đột nhiên quay đầu như thế, dọa tôi hết hồn, toát hết cả mồ hôi lạnh rồi.”
Thạch Kiều trầm giọng, “Năm ngoái cậu xin điều đi, tôi phải hết sức ngăn cản, chứ không phải tiễn cậu đi.”
Phong Bắc vỗ vỗ vai người anh em, “Cậu biết mà, một khi tôi đã quyết định, chẳng ai có thể khiến tôi thay đổi được hết.”
Nếu như anh ở lại, thì sẽ không gặp được nhóc con kia.
Đây là ý trời rồi.
Thạch Kiều nói, “Nó bị làm sao thế? Bác sĩ khám xong có kết quả chưa?”
Vẻ mặt Phong Bắc trầm trọng hẳn, “Có rồi, nhưng cũng như không có ấy.”
Thạch Kiều, “Tức là sao?”
Phong Bắc mím chặt môi, “Từ kết quả báo cáo cho thấy, em ấy không có vấn đề gì.”
Thạch Kiều cau chặt mày.
Đó có nghĩa là, vấn đề cực lớn, quá sức tưởng tượng, ngay cả thiết bị y tế cũng không kiểm tra ra được.
Người bình thường đau đầu đến ngất đi, nhất định là do cơ thể xảy ra vấn đề gì đó.
Phong Bắc vò đầu, “Tôi định chiều nay dẫn em ấy đi trung tâm tư vấn tâm lý.”
Thạch Kiều nói, “Cậu phải nghĩ kĩ đấy.”
Phong Bắc nghe hiểu ý anh, để mắt một nam giới, lại là một đứa nhóc chưa bước vào đời, cần phải đợi cậu lớn lên, đến lúc đó hoặc là được đền bù mong muốn, hoặc là không gặp nhau nữa.
Tỷ lệ hai kết quả này chiếm như nhau.
Thế đã đủ khó khăn rồi, thiếu niên còn mắc phải chứng đau đầu kì quái nữa chứ.
Nếu Thạch Kiều biết thiếu niên chẳng những bị đau đầu, mà còn bị mất ngủ độ nặng, đoán chừng dù thế nào đi nữa cũng không từ bỏ việc thuyết phục người anh em đâu.
Đời người đã ngắn ngủi, công việc chiếm mất quá nửa tinh thần cùng sức lực rồi, một chút ít ỏi còn lại nếu lãng phí trên người mình không thể chiếm được, không khỏi quá mức tàn nhẫn với bản thân.
Thạch Kiều nói, “Trước khi về huyện đi gặp chị tôi đi.”
Phong Bắc lườm, “Cậu không sợ tôi đi, chị ấy bị kích thích, rồi lại lên cơn bệnh à.”
Thạch Kiều nói, “Chị ấy nhắc đến cậu.”
Phong Bắc cau mày, “Thế tôi càng không thể đi.”
Thạch Kiều không nói thêm nữa.
Phong Bắc biết anh đồng ý với suy nghĩ của mình, chuyện đã qua, không cần phải khuấy lại lên nữa.
“À này, cậu giúp tôi tìm mấy quyển sách liên quan đến chuyện kia được không?”
“Không.”
Phong Bắc làm như không nghe thấy, “Ngày kia tôi về, cậu kiếm được bao nhiêu thì kiếm, càng nhiều càng tốt, băng đĩa video đều được.”
Thạch Kiều, “…”
Buổi trưa Cao Nhiên ăn xong thì nằm xem TV.
Phong Bắc ngậm thuốc lá, cau mày.
Cao Nhiên bĩu môi, cậu phải thừa nhận rằng, anh Tiểu Bắc vào lúc này là đẹp trai nhất.
“Chiều nay xuất viện.”
Bên tai bỗng cất lên tiếng nói, Cao Nhiên ngớ ra, mừng ra mặt, “Thật ạ?”
Phong Bắc nhét lại điếu thuốc chưa châm vào trong hộp, không xuất viện thì làm gì bây giờ?
Trưởng khoa Tề nói, vốn là ở viện để quan sát, nếu bệnh phát tác thì kiểm tra, kết quả bệnh phát ra rồi, nhưng vẫn không kiểm tra được nguyên nhân sinh bệnh.
Quái lạ.
Ở thêm nữa cũng chẳng có tác dụng gì, chẳng bằng dẫn cậu ra ngoài đi dạo, thả lỏng một chút.
Trong khoảng thời gian Phong Bắc trầm tư, Cao Nhiên đã bắt đầu thu dọn đồ rồi, nóng lòng muốn rời khỏi bệnh viện.
Tinh thần cậu tốt lắm thay, nhảy nhót tưng bừng, cả người tràn đầy hơi thở thanh xuân, rất khó khiến người ta tin rằng cậu có tật đau đầu mất ngủ.
Cao Nhiên tưởng là anh Tiểu Bắc dẫn cậu đi chơi, đến nơi cậu ngẩng đầu lên, đối mặt với tấm bảng hiệu, mí mắt giật đùng đùng.
“Sao lại dẫn em đến đây?”
Phong Bắc kéo cánh tay thiếu niên, “Vào đi.”
Cao Nhiên trốn ra sau, nom như con nhím, “Em không vào, tâm lý em rất khỏe, không cần tư vấn.”
Phong Bắc nói giọng như dỗ trẻ con, “Anh vào cùng em, đừng sợ.”
Mí mắt Cao Nhiên còn giật mạnh hơn, “Đừng bảo phải thôi miên em nhé?”
Phong Bắc nói, “Chỉ là hỏi mấy câu thôi.”
Cao Nhiên thở một hơi, thế còn đỡ, cậu rất phản đối thôi miên, chỉ sợ bị người ta phát hiện bí mật chôn tận đáy lòng.
Đây cũng chính là nguyên nhân Cao Nhiên ghét Tào hồ ly và ông anh ta, quá nguy hiểm, tiếp xúc với họ, bản thân chẳng hề có cảm giác an toàn.
Đi vào chẳng bao lâu, Cao Nhiên đã đi ra cùng Phong Bắc.
Vẻ mặt hai người rất trái ngược, người trước thì nhẹ nhõm, người sau thì nghiêm túc.
Phong Bắc liếc mắt nhìn thiếu niên, thấy cậu thần thái sáng láng, chẳng có một chút tiêu cực nào, “Em không thấy lạ à?”
Cao Nhiên không kịp phản ứng, “Gì ạ?”
Phong Bắc nói, “Trưởng khoa Tề nói bệnh của em rất kì lạ, ông ấy đề nghị anh đưa em đi tư vấn, kết quả em cũng thấy đấy.”
Cao Nhiên vừa đi vừa nói, “Em nói rồi mà, tâm lý em không vấn đề.”
Trong mắt Phong Bắc có sự tìm tòi, “Thế bệnh của em là ở đâu ra?”
Cao Nhiên nói không biết.
Phong Bắc châm điếu thuốc, “Trước đây em chỉ đau một lát là hết, tối hôm qua em có tận mười mấy phút thần trí mơ hồ, trưa hôm nay thì ngất thẳng một tiếng đồng hồ, có biết điều này nghĩa là sao không?”
Cao Nhiên nói, “Nghĩa là bệnh của em chuyển biến xấu.”
Phong Bắc nghe giọng điệu thoải mái của thiếu niên, đau hết cả lòng mề, “Em bình tĩnh quá nhỉ.”
Cao Nhiên kéo khóa áo khoác lên, xin người đàn ông một điếu thuốc, làm bộ già dặn châm lên, “Không thì sao?”
Cậu híp mắt hướng lên khoảng trời âm u nhả một hơi khói, “Chẳng phải tục ngữ đã nói rồi sao? Tinh thần là quan trọng nhất, đặc biệt là lúc ốm đau, tình huống giống em bây giờ, điều duy nhất có thể làm được là thả lỏng.”
Phong Bắc choáng váng.
Thiếu niên đã lớn lên tự bao giờ?
Thời gian trôi nhanh thật đấy, Phong Bắc thầm nghĩ.
Cao Nhiên nhoẻn miệng cười với người đàn ông, lộ ra gương mặt xán lạn, “Đi, mời anh ăn khoai lang nướng.”
Phong Bắc nhìn gáy thiếu niên, cau mày nghĩ, tìm lúc nào đó dẫn em đến thành phố B xem thử.
Mùi khoai lang tỏa ra từ lò nướng, quấn quýt bên người qua đường mời gọi ghé vào ăn.
Cao Nhiên thèm, chọn hẳn củ to nhất.
Phong Bắc nói, “To như thế, mình em ăn hết hả?”
Cao Nhiên hít hà, nuốt nước bọt, “Em có thể ăn ba củ cơ.”
“…” Phong Bắc nói, “Em cũng không sợ chết no.”
Cao Nhiên hỏi ông cụ còn củ to nào không, đưa cho anh Tiểu Bắc một củ.
Phong Bắc từ chối, “Anh không ăn.”
Cao Nhiên phiền muộn, “Sao lại không ăn? Thơm mà.”
Ông cụ gật đầu rối rít, đúng thế, “Thơm lắm.”
Phong Bắc nói, “Ăn sẽ đánh rắm.”
Cao Nhiên lườm, “Anh không ăn thì vẫn đánh rắm như thường mà.”
Câu này cũng khá là chí lý, Phong Bắc cạn lời.
Cao Nhiên hắng giọng hai tiếng, nghiêm túc mà rằng, “Em không chê, anh cứ việc đánh.”
Mặt Phong Bắc đỏ lên, chờ thiếu niên nhận củ khoai lang từ trong tay ông cụ, chẳng nói chẳng rằng kéo cậu đi.
Buổi chiều Phong Bắc dẫn Cao Nhiên đi dạo loanh quanh trong thành phố, từ đầu phố đi bộ này đến đầu bên kia, mấy điểm tham quan quanh đó đều không vào, mệt đến ngất ngây.
Điện thoại của Phong Bắc không chụp ảnh được, không thì đã bị Cao Nhiên cầm lấy nhét đầy ảnh vào trong đó từ khuya rồi.
Chạng vạng, Phong Bắc đưa Cao Nhiên đến nhà chú, hai người ngồi xe buýt.
Cao Nhiên ngủ gật một lúc, sau khi tỉnh thì quét mắt nhìn cảnh thành phố ngoài cửa sổ, “Đi qua hai cái ngã tư nữa là đến tiểu khu Hoa Liên rồi.”
Phong Bắc cau mày, “Thế à?”
Cao Nhiên vâng dạ, “Em xem qua bản đồ, có ấn tượng.”
Trong mắt Phong Bắc lóe lên vài phần kinh ngạc.
Anh rất đỗi ngạc nhiên, chẳng ngờ người bên cạnh mình không những không mù đường, mà còn rất nhạy cảm với địa hình.
Phong Bắc thở than trong lòng, về công về tư, anh đều không thể bỏ qua đứa bé này.
May mà không lầm lỡ.
Xe buýt đến điểm dừng, Cao Nhiên và Phong Bắc xuống xe.
Sắc trời tối mịt, nhiệt độ thấp hơn ban ngày nhiều, gió cũng lạnh đến thấu xương.
Cao Nhiên rụt cổ, há miệng hít một hơi khí lạnh, buốt qua tim, “Anh Tiểu Bắc, nhà anh ở đâu? Cách đây xa không?”
Phong Bắc nói ở trên đường khác, “Đừng để ý đến anh, tự lo cho em là được rồi.”
Cao Nhiên khịt mũi, lạnh đến buốt da đầu, “Thế em đi vào nha.”
Phong Bắc đút tay vào túi, “Đi đi.”
Cao Nhiên đi tới cửa tiểu khu, ngoái lại nhìn, người đàn ông vẫn đứng nơi đó, chưa đi, lại còn nhìn về phía cậu.
Một tâm tình khó tả nảy sinh trong lòng, Cao Nhiên sửng sốt một hồi lâu mới thu tầm mắt lại, cậu nhấc một cánh tay lên dùng sức vẫy vẫy.
Phong Bắc cong môi, đồ ngốc.
Chú của Cao Nhiên chỉ nhỏ hơn ba cậu ba tuổi, sống rất tốt, cảm giác tang thương giữa chân mày rất nhạt, chẳng bù cho ba cậu, xương gò má nhô ra, cực kì gầy gò, trên mặt chẳng có tí thịt nào, tất cả đều là nỗi nhọc nhằn sầu lo kiếm kế sinh nhai.
Thái độ của Cao Kiến Quốc với cháu trai vẫn còn tốt chán.
Cao Nhiên vừa bước vào cửa, Cao Kiến Quốc đã bảo bác giúp việc rót nước cho cậu, “Sắp ăn cơm rồi, đừng ăn vặt, không thì ăn không ngon.”
Cao Nhiên dạ một tiếng, uống từng ngụm nước trái cây.
Cao Kiến Quốc hỏi thăm bệnh tình cậu.
Cao Nhiên đáp đâu ra đấy.
Triệu Vân dắt chó đi dạo về, “Tiểu Nhiên đến đó à.”
Cao Nhiên đứng dậy, “Cô ạ.”
Chú chó hướng về phía Cao Nhiên sủa, còn nhe răng trợn mắt, nom rất chi dữ dằn.
Triệu Vân tuột tay đánh rơi dây xích, chú chó lập tức lao đến trước mặt Cao Nhiên sủa.
Cao Nhiên lùi về sau một bước.
Triệu Vân ơ một tiếng, “Quái lạ, hôm nay bé ngoan sao thế này?”
Cao Kiến Quốc chê chú chó ồn, sắc mặt rất khó coi, “Đã sớm nói cô đừng có nuôi cái con này, cô không nghe cơ.”
Triệu Vân coi chú chó như bảo bối, không nghe lọt ai nói nó, giọng cô the thé, chẳng mấy tương xứng với bộ quần áo quý phái kia, “Nó thường ngày đâu có vậy, có mỗi hôm nay ngoại lệ thôi!”
Cao Kiến Quốc dường như sợ cô nói điều gì không nên, khiến cháu trai khó chịu trong lòng, về lại mách anh chú, như thể họ không tha cho cả thằng bé, bèn nhanh chóng lảng sang chuyện khác.
Chú chó sủa rất ghê.
Triệu Vân nựng mãi cũng chẳng tác dụng gì, mãi đến khi cô ôm chú chó ra ban công, đóng cửa kính vào, mới yên tĩnh lại.
Trên bàn cơm, Triệu Vân nhắc đến con trai, nói thằng bé học đàn dương cầm ở chỗ một thầy giáo có tiếng, phải đến hơn mười giờ tối mới về.
“Tiểu Nhiên có học nhạc cụ gì không?”
Cao Nhiên lắc đầu, “Cháu không có hứng thú ạ.”
“Hứng thú là có thể từ từ rèn ra mà.”
Triệu Vân gắp cho cậu một cái móng giò to, “Nhưng hoàn cảnh với điều kiện trong huyện không tốt, quá kém, cô nói với mẹ cháu rồi, vẫn phải vào thành phố, mới mở rộng tầm mắt được, số tiền đó không thể tiết kiệm đâu.”
Cao Nhiên cúi đầu và cơm.
Triệu Vân nói, “Ăn cá thông minh, cháu ăn nhiều vào.”
Cô chỉ vào đĩa cá giữa bàn, “Đây là cá rô, không phải cá chép, không có xương, Tiểu Hưng thích ăn lắm, chắc cháu cũng thích.”
Cao Nhiên ăn một miếng, cậu cười nói, “Đúng là không có xương thật.”
Vẻ mặt Triệu Vân rất đỗi hiền từ, “Tiểu Nhiên cười rộ lên có kén tằm, nom còn đẹp hơn con gái nữa, lớn thêm chút nữa, chắc chắn rất được bạn nữ thích.”
Cao Nhiên cười cười.
Cao Kiến Quốc buông đũa rời khỏi bàn ăn.
Triệu Vân nói với bóng lưng chú, “Hôm nay Tiểu Nhiên đến, anh không ăn cho xong bữa này được à?”
Cao Kiến Quốc nói có việc phải xử lý, đóng cửa phòng làm việc.
Triệu Vân thở dài, “Chú cháu đặt nặng sự nghiệp, ban ngày bận rộn, tối cũng bù đầu, ngày nào cũng thế.”
Cao Nhiên nói, “Thế chắc mệt lắm ạ.”
Triệu Vân chan canh uống, “Có lúc cô rất hâm mộ mẹ cháu, tuy rằng sự nghiệp ba cháu không khá khẩm gì, làm thợ điện nhỏ nhoi, thu nhập không cao, ăn uống chẳng đủ, ngày nào cũng căng thẳng, chỉ sợ ốm đau, đến lúc đó phải đập nồi bán sắt, nhưng anh ấy thường ở nhà, có thể nói chuyện với mẹ cháu, người một nhà ăn bữa cơm còn có thể nói nói cười cười.”
Cao Nhiên méo miệng, đây là châm biếm hay là hâm mộ vậy?
Triệu Vân lau miệng, dùng khăn, “Cháu ăn nhiều chút, gầy quá, mập chút mới tốt.”
Cao Nhiên nhìn thức ăn trên bàn, đều là thịt cá, màu xanh duy nhất trên bàn là hành thái, cậu nuốt nước bọt, thấy ngây ngấy, muốn ăn chút rau dưa.
Hơn mười giờ, Cao Hưng về.
Cậu ta và Giả Soái giống nhau, đều cực kì không hợp với tên mình.
Giả Soái không phải là giả vờ đẹp trai, mà là đẹp trai thật, Cao Hưng thì lại chẳng vui vẻ chút nào, trông như thể hai thiếu cậu chàng tám triệu vậy.
Cao Nhiên mới vừa đi vệ sinh xong, đối mặt với cậu ta.
Cao Hưng lên lớp 8, nhỏ hơn Cao Nhiên, nhưng vóc dáng lớn hơn cậu, đầu cũng cao hơn cậu nữa.
Mặt Cao Nhiên đen xì.
Gien quan trọng thật đấy, ba cậu thấp hơn chú, mẹ cậu thấp hơn cô, đến lượt cậu, cũng chẳng có gì mà lấy làm lạ.
Cao Hưng không thèm để mắt Cao Nhiên, cũng lờ luôn mẹ cậu ta, đi thẳng vào phòng mình, vênh váo cực kì
Triệu Vân đưa cốc sữa bò chuẩn bị cho con trai cho thằng cháu, “Tiểu Nhiên, cháu cầm uống đi.”
Cao Nhiên nói, “Cháu đánh răng rồi.”
Triệu Vân nhét vào trong tay cậu, “Sữa bò tốt cho giấc ngủ.”
Cao Nhiên nghe vậy thì nhận ngay, “Cảm ơn cô, chúc cô ngủ ngon.”
Ban đêm Cao Nhiên nghe thấy tiếng cãi vã, cậu không mở cửa đi ra ngoài xem, như vậy không tốt.
Hôm sau, Cao Nhiên đi bộ trong tiểu khu, chờ anh Tiểu Bắc tới đón cậu đi chơi.
Trên quảng trường nhỏ có tiếng chơi đùa, người già dắt theo trẻ nhỏ đùa vui.
Từ xưa đến nay đều là thân thiết cách thế hệ, chỉ cần điều kiện cho phép, đều là muốn gì được nấy.
Cao Nhiên đi qua quảng trường nhỏ, nhìn thấy hai bóng dáng nhỏ xíu, chính là đôi anh em tình cờ gặp ở bệnh viện ngày hôm qua.
Bé gái đang chậm rãi đi lên đi xuống bậc thang, bé trai đi đằng sau, hai tay đỡ hờ cô bé, lo bé bị ngã.
Cao Nhiên đi tới, “Em trai em gái, các em ở chỗ này à?”
Bé gái đầu tiên là ngớ ra, một lát sau mới nhận ra được, “Anh trai nhỏ.”
Cao Nhiên thấy buồn cười, “Anh là anh trai lớn.”
Bé gái nhảy từ trên bậc thang xuống, miệng còn kêu, “Ha!”
Cái tuổi chẳng buồn chẳng lo.
Cao Nhiên nửa ngồi nửa quỳ hỏi, “Mẹ em đâu?”
Bé gái nói, “Mẹ đi đi rồi.”
Cao Nhiên ngẫm nghĩ nửa ngày mới nghe ra, cậu nhíu mày, chồng mới qua đời, đã đi làm sao?
Hai đứa bé này là ông bà trông à? Nhìn không giống mà.
Cao Nhiên mặc dù còn cách tuổi làm cha khá xa, nhưng ít nhiều gì cũng từng thấy cảnh bề trên bề dưới ở với nhau, mẹ cậu cũng không ít lần lải nhải những chuyện hàng xóm láng giềng.
Cao Nhiên biết trẻ con được ai chăm thì thân người đó, cậu lại chưa từng nghe đôi anh em này nhắc đến ông bà nội ngoại gì cả.
Dựa theo logic bình thường, Cao Nhiên từ một vài dấu hiệu nhận thấy, người phụ nữ kia là bà chủ gia đình, hai đứa bé đều do cô chăm.
Huống hồ quanh hai anh em này còn không có một người già nào, nếu có, thấy người lạ tới gần, đã sớm lại đây rồi.
Cao Nhiên quay đầu nhìn bé trai, “Sao chỉ có hai đứa em? Người lớn đâu?”
Bé trai không để ý tới, cậu móc từ trong túi ra một que kẹo, bóc vỏ đưa cho em gái.
Cao Nhiên không đi, cậu mơ hồ thấy gì đó không đúng, “Que kẹo to ghê, ai mua cho em thế?”
Bé gái nói, “Mẹ mua!”
Bé cười vui vẻ, “Nhiều lắm, trong nhà có, rất nhiều kẹo.”
Cao Nhiên nói, “Mẹ em tốt nhờ.”
Bé gái liếm que kẹo, “Mẹ đi siêu thị, mua rất nhiều đồ ăn ngon, cho An An ăn.”
Cao Nhiên còn muốn nói tiếp, bé trai đã nắm tay bé gái đi.
Cậu đuổi theo, phát hiện hai đứa bé chẳng đi vào tòa nhà nào cả, ngồi ngay trong đình, bên cạnh cũng không có người lớn.
Người phụ nữ kia đâu?
Cao Nhiên ôm nghi vấn vào trong đình, hỏi dò, “Em trai, các em không phải sống ở đây đúng không?”
Mặt bé trai biến sắc, lườm thiếu niên còn cao hơn mình rất nhiều đầy đề phòng.
Cao Nhiên thăm dò tiếp, “Các em đến thăm người thân?”
Đôi mắt mở tròn xoe.
Cao Nhiên nói, “Mẹ các em đưa các em đến nhà người thân rồi đi?”
Bé trai đứng dậy, mặt đầy khiếp sợ.
Cao Nhiên nhìn phản ứng của bé, trong lòng nảy sinh nỗi bất an, “Trong tiểu khu loạn, các em không muốn vào nhà người thân, thì cũng phải vào, nếu không sẽ bị kẻ xấu theo dõi, bắt các em đi.”
Bé trai cuối cùng cũng cất tiếng, “Mẹ sẽ đến đón bọn tui.”
Giọng Cao Nhiên rất lạnh, “Mẹ em có khả năng xảy ra chuyện rồi, anh dẫn bọn em quay về được không?”