*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: Dâu
Phong Bắc về lại huyện.
Cao Nhiên muốn đi tiễn, Phong Bắc lại không cho, cậu bèn đi dạo trong tiểu khu một vòng rồi về lại nhà chú, cô giúp việc bảo cậu nhận điện thoại, nói là tìm cậu.
Phong Bắc vẫn chưa lên tàu, đang ở ga, xung quanh rất ồn, “Có chuyện tìm Thạch Kiều, anh ấy nghĩ cách giúp em, nếu tiện cũng có thể gọi cho anh, di động của anh mở hai tư tiếng, chờ anh nhín chút thời gian sẽ đi thăm em ngay, đừng chạy lung tung, có nghe chưa?”
Cao Nhiên cầm ống nghe, liếc về phía cô giúp việc, thấy cô đang nhìn trộm, bèn cười cười với cô, “Anh Tiểu Bắc, anh nói nhiều ghê.”
Phong Bắc ở đầu bên kia giận dữ nói, “Em biết cái đếch gì!”
Cao Nhiên cười hì hì, “Em chả biết đếch gì hết, nhưng em biết anh quan tâm, lo lắng cho em nè.”
Bên kia không nói gì nữa.
Cao Nhiên đổi trọng tâm cơ thể từ chân trái sang chân phải, miệng ghé vào ống nói, sốt ruột gọi, “A lô? Anh Tiểu Bắc? Anh còn ở đó không?”
Vẫn không có tiếng đáp.
Cao Nhiên ngẩn ngơ a lô vài tiếng.
Phong Bắc lúc này mới lên tiếng, giọng khàn khàn, “Đứa ngốc, em gọi hồn đấy hả.”
Cao Nhiên trợn trắng mắt, “Trêu em đó à.”
“Ai trêu em? Anh của em đang khó chịu trong lòng đây.” Phong Bắc nói lời sâu kín, “Em nhớ kỹ, ăn cái gì cũng không được ăn thiệt, thằng em họ em thiếu đòn, đừng dung túng nó, tốn công vô ích.”
Cao Nhiên vâng vâng dạ dạ.
Kết thúc trò chuyện, Phong Bắc thở dài một tiếng, lòng trống rỗng, để đứa bé kia một mình nơi đây, thật không yên lòng.
Nếu có thể, Phong Bắc hận không thể nhét thiếu niên vào trong túi áo, đi đến đâu mang theo đến đó.
Phong Bắc về tới huyện, liền nhận được cuộc gọi của Thạch Kiều, anh ta dẫn người qua đây, chuẩn bị thăm viếng nhà nạn nhân Hồ Vận.
Hồ Vận là nhân chứng duy nhất của vụ án băm xác 2.15, giữa hai vụ án này có một chút móc nối.
Phong Bắc không đi gặp Thạch Kiều, anh triệu tập những người khác trong đội mở họp, hỏi tiến triển của những vụ án đang có trong tay, những vụ án lớn thì không có, trái lại có mấy vụ nhỏ, cùng với ba án treo bao gồm cả vụ án băm xác 2.15.
Mọi người làm nghề này, hầu như đều sẽ bị người thân bạn bè hỏi một lần, tò mò lúc thường họ nếu không có án, đều làm gì trong cục? Liệu có giống người đi làm bình thường trò chuyện, cắn hạt dưa, đánh bài, buôn dưa lê không.
Đáp án là không biết.
Vì trong cục luôn luôn có vụ án, chỉ là to hay nhỏ thôi.
Một vụ án cần rất lâu mới phá được, mất khoảng một tháng là hiện tượng rất đỗi bình thường, hoặc là thời gian không đủ, không có cách nào tìm được bằng chứng đúng lúc, chất chồng thành án treo cũng chẳng có gì lạ, hiện thực chứ nào phải phim ảnh, mời nhân chứng đi một vòng quanh hiện trường là có thể tìm được hung thủ rồi.
Huống chi bắt được nghi phạm cũng đã xong đâu, là mới chỉ vừa bắt đầu mà thôi, còn luận tội truy bắt khởi tố cả đống các loại việc rườm rà nữa, chỉ có thể tranh thủ nghỉ ngơi.
Phong Bắc hiếm khi có lúc tranh thủ nghỉ ngơi một hồi, đi thành phố tận ba ngày.
Dương Chí đóng dấu lên báo cáo tháng trước, quay đầu hỏi Lữ Diệp, “Này, Diệp Tử, em có thấy đội trưởng từ lúc từ thành phố về, có gì đó sai sai không?” Cảm xúc không cao, tâm tình chẳng mấy tốt đẹp, hồn vía lên mây, điều này khiến anh liên tưởng đến một loại bệnh, bệnh tương tư.
Lữ Diệp rót nước từ bình máy, “Không thấy.”
Dương Chí đột nhiên ghé sát vào.
Lữ Diệp nhíu mày, “Gì thế?”
Dương Chí duỗi ngón tay, “Nốt ruồi bên trái mũi em hơi lớn hơn một chút, màu khá nhạt, gần như đỏ, giờ lại thành màu đen, em có muốn đi bệnh viện khám một chút không?”
Lữ Diệp liếc anh một cái rồi dời tầm mắt, giọng cứng rắn, “Không có việc gì.”
Dương Chí ném báo cáo lên bàn, “Cái cô này thật là, anh muốn tốt cho em thôi, em cứ đối xử với anh lạnh lùng vậy.”
Lữ Diệp uống nước, không phản ứng.
“Tiểu Từ cùng với người yêu bảy, tám năm chia tay rồi.”
Dương Chí không đi, mà đổi chủ đề, “Lần trước anh với cô ấy cùng nhau ngồi mai phục, cô ấy nói tháng năm kết hôn, hai nhà chuẩn bị tương đối rồi, còn nói lúc đó mời anh qua uống rượu mừng.”
Ngay tại lúc anh ngỡ là vẫn không có phản ứng gì, Lữ Diệp cất tiếng, “Sao lại chia tay?”
Dương Chí nhún vai, “Tiểu Từ nói là trong lúc cô ấy đi làm nhiệm vụ, người yêu bắt cá hai tay với đồng nghiệp trong công ty.”
Anh dựa vào bàn nói, “Cái nghề này của chúng ta có độ nguy hiểm cực cao, ngày đêm điên đảo, thể lực tiêu hao nhiều, tuổi thọ ngắn, nếu không phải tình yêu đích thực, ai lại muốn cùng chúng ta sinh sống chứ.”
Lữ Diệp vuốt cốc nước, “Bảy, tám năm rồi, sao vẫn không thể chịu được chứ?”
Dương Chí nói không biết, có lẽ là giọt nước tràn ly, “Sắp tới em để ý chút, Tiểu Từ đang miễn cưỡng cười thôi, trong lòng yếu đuối lắm, em đừng có kích thích cô ấy, nhường nhịn chút nha.”
Lữ Diệp lạnh lùng nói, “Em là người thế đấy, có sao nói vậy, không biết giả vờ giả vịt đâu, nếu anh lo cho cô ấy, thì quấn lấy cô ấy mà che chở đi, hoặc là dứt khoát thừa cơ chen vào, ôm người đẹp về ấy.”
“Nói lung ta lung tung gì vậy?” Dương Chí cáu với cô, “Em cũng không phải không biết anh… Anh với em…”
Ngay lúc này một người đi ngang qua, vừa đi vừa chào họ.
Lữ Diệp hỏi Dương Chí, “Anh mới vừa nói gì?”
Dương Chí cười ha hả, “Không có gì.”
Lữ Diệp lạnh mặt, chẳng nói chẳng rằng xoay người rời đi.
Dương Chí kéo ghế tựa ra ngồi xuống, mười ngón tay cào lên mái tóc vò vò, nhụt chí thở dài.
Thạch Kiều đến tìm Phong Bắc, lấy đi hồ sơ của Hồ Vận, người của anh chia làm ba nhóm, một nhóm đi thành phố T điều tra hướng đi của nạn nhân ở đó, gặp những ai, đi những đâu, làm cái gì, một nhóm đến công ty mạng di động điều tra tin tức liên quan đến số điện thoại của nạn nhân.
Một nhóm khác đến cửa tiệm massage của chủ nhà 506 Tiểu Mạn.
Cửa tiệm massage kia nằm ở số 37 đường Tấn An, đoạn đường khá đẹp, tiệm mặt đường cần một con số không nhỏ chút nào.
Theo điều tra, Tiểu Mạn mười mấy tuổi đã rời thôn quê vào thành thị, làm nhân viên gội đầu trong một tiệm uốn tóc, năm đó nạn nhân cũng ở tiệm uốn tóc ấy, năm ngoái cô mới mở tiệm massage, tự mình làm chủ, cũng là không lâu sau khi mua lại căn 506 kia.
Trong một năm chi ra tận hai khoản tiền lớn, hoặc là số tiền tiết kiệm dư dả, hoặc là có quý nhân giúp đỡ.
Tiệm uốc tóc Tiểu Mạn từng làm đã đóng cửa lâu rồi, giờ là tiệm bán quần áo.
Thạch Kiều cho người đi thăm hỏi chủ tiệm uốn tóc, biết được trong tiệm chỉ có Tiểu Mạn và Hồ Vận làm nhân viên gội đầu, hai cô có tình nghĩa chị em sâu sắc, chưa từng bao giờ cãi nhau, cái gì cũng có thể san sẻ, thậm chí là khách hàng có điều kiện tốt một chút.
Hai chị em tốt cuối cùng lại mỗi người một ngả, chủ tiệm uốn tóc cũng không rõ nguyên nhân cho lắm.
Có lẽ bởi rất nhiều chuyện, rất nhiều người, cũng có lẽ chỉ bởi một chuyện, một người mà thôi.
Tiệm massage của Tiểu Mạn trang trí rất xa hoa, mức độ chi tiêu không thấp, đến đây đều là những người có thu nhập tương đối cao, không phải ông chủ thì cũng làm quản lý, công nhân bình thường e là phải do dự một khoảng thời gian, quyết tâm dữ lắm mới có thể bước vào.
Hai cảnh sát giả làm khách hàng, hỏi có những mục phục vụ gì.
Các cô gái tươi trẻ xinh đẹp trong tiệm đều được dạy qua rồi, tinh cực kì, giỏi nhất việc nghe lời đoán ý, biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói.
Trong một đám các cô gái trẻ, một cô gái hơi cao hơn một chút tên Hoa Nhài thong dong đứng ra, “Hai vị muốn mức giá nào?”
Hai cảnh sát nhìn qua bảng giá, đều trợn mắt líu lưỡi, có mỗi xoa với bóp, thế mà mức C thấp nhất cũng đã năm mươi, lên nữa là tám mươi, một trăm, mức A là hai trăm, đắt quá rồi ấy chứ? Họ lập công, tiền thưởng cũng chỉ có hai trăm mà thôi.
Trên con đường này, tiệm massage cũng có đến vài nhà, trong cả thành phố chẳng biết đến bao nhiêu nữa, đội “Chống mại dâm” “Chống đồi trụy” thì vẫn có, có điều phát động chẳng thuận lợi chút nào.
Có cầu thì tất có cung, rất khó mà nhổ tận gốc được.
Tiệm massage của Tiểu Mạn giống các tiệm khác, treo lên tấm bảng chính quy, còn trơn hơn cá chạch nữa, nếu sau lưng có người làm chỗ dựa, bắt được cũng vô dụng.
Cảnh sát Tiểu Vương và đồng nghiệp trao đổi ánh mắt, cả hai người đều chọn mức A, về tìm đội trưởng đòi tiền sau.
Hoa Nhài là quản lý, rất ít khi tự mình phục vụ, lần này cô phụ trách cảnh sát Tiểu Vương, cho một cô gái đáng tin phụ trách một người khác.
Kết quả Tiểu Vương và đồng nghiệp tốn tổng cộng bốn trăm nghìn, cũng chỉ được xoa bóp toàn thân, thoải mái thì thoải mái thật đấy, toàn bộ khớp trên người được chăm sóc, mỗi tội chính sự làm không thỏa đáng, không chỉ không bắt được chứng cứ tiệm này bán dâm, mà cả cái rắm cũng đếch hỏi được, lúc về tám phần mười bị phê bình rồi.
Bà chủ Tiểu Mạn có câu, có tướng tài đầy năng lực như Hoa Nhài, không lo việc làm ăn không tốt.
Khoảng cách vụ án mạng xảy ra đã qua mười bốn tiếng đồng hồ.
Một trận tuyết lớn đè xuống nỗi hoang mang trong tiểu khu, cũng phân tán lực chú ý của người dân, họ nên làm gì thì làm cái nấy, chuyện nhỏ cỏn con cũng đã nhiều muốn chết rồi.
Triệu Vân mặc chiếc áo khoác hàng hiệu mua ở nước ngoài, đứng trước gương ngắm nghía, cảm thấy hơi già dặn, bèn mặt vào một chiếc khác cùng hãng, là chiếc mới mua, màu trắng, dài qua mông, che đi vòng ba hơi đầy đặn của cô.
“Túi lấy cái nào thì được nhỉ…”
Triệu Vân lục lọi trên giá, đều là hàng cao cấp, món có bốn chữ số cũng không ít, cô thích mua quần áo giày dép túi xách, những năm qua, theo việc làm ăn lớn dần lên của Cao Kiến Quân, những món đồ cô mua cũng càng ngày càng đắt, thứ đồ bôi bôi trát trát lên mặt lên người cũng ngày một nhiều, liều mạng cạo đi dáng vẻ quê mùa của mình, sợ bị người ta phát hiện mình gốc gác ở nông thôn.
Về vấn đề này, Cao Kiến Quốc thành công hơn cô nhiều, triệt để thoát khỏi dáng vẻ quê mùa nghèo nàn, chen vào xã hội thượng lưu, dán lên cái mác người thành đạt, trở thành ông chủ lớn.
Triệu Vân lấy xuống một chiếc túi bản limited, cảm thấy cổ hơi trống vắng, xoay người mở hộp trang sức.
Đẩy ra đẩy vào mấy ngăn trên dưới, trong lòng Triệu Vân chẳng hề có chút gợn sóng, con người sinh ra đã có sẵn tật xấu, nếu chưa có được món đồ mình muốn thì sẽ ngày nhớ đêm mong, ngay cả trong mơ cũng muốn có được.
Đến khi chiếm được, nắm trong tay rồi, lại chẳng trân trọng nó nữa.
Triệu Vân mở ngăn dưới cùng ra, trong đó có một chiếc dây chuyền vàng, mặt dây chuyền hình trái tim, là Cao Kiến Quốc mua cho cô khi họ kỉ niệm mười năm ngày cưới, sau đó chẳng bao giờ mua cho cô bất kì cái gì nữa, chỉ đưa thẻ mà thôi.
Ngày càng dài, giữa vợ chồng với nhau chỉ còn sót lại sự tạm bợ và thói quen, sống cùng ai mà chẳng là sống, đều như nhau thôi.
Ấy là thái độ của Triệu Vân đối với hôn nhân.
Cao Nhiên đang ở phòng khách trợn mắt nhìn nhau với chó con, thấy cô đi ra, bèn nhanh chóng đứng dậy, “Cô đi ra ngoài ạ?”
Triệu Vân ừm một tiếng, cô ngoắc tay với chú chó, chiếc nhẫn kim cương đeo trên ngón tay lóe sáng, “Cục cưng.”
Chó con lập tức vẫy đuôi chạy lại, ôm chân của cô cọ.
Triệu Vân giả vờ tức giận, “Tất này của tao là bảo người ta đem từ nước ngoài về, bỏ ra mấy trăm đấy, mày đừng có cào rách nha.”
Dứt lời, cô giúp việc dừng việc quét dọn lại, ánh mắt nhìn Triệu Vân toát lên vẻ hâm mộ.
Đàn bà quan trọng nhất là gả được cho người chồng tốt, nhìn người ta xem, muốn dáng không có dáng, muốn khí chất không khí chất, muốn bản lĩnh không bản lĩnh, cũng chẳng giúp chồng dạy con, từ sáng đến tối chỉ biết ra ngoài tiêu pha, trong xương còn tản ra sự keo kiệt, lại vẫn có thể đeo vàng đeo bạc như thường, chẳng lo ăn lo mặc.
Cô giúp việc tiếp tục lau bàn, người so với người, tức chết người, không so còn hơn.
Triệu Vân phun nước hoa, mùi hương đó nhanh chóng tỏa ra, tràn ngập căn phòng khách.
Cao Nhiên nhìn đôi tất đen trên chân cô, không cảm thấy có gì đáng để ngạc nhiên cả, mà cũng chẳng đẹp, cố sức bó lại như vậy, đôi chân thô càng thêm rõ ràng.
Dù sao trước đây cô cũng làm nông, tay chân nào có tinh tế, thân thể cũng cường tráng.
Cao Nhiên cảm thấy cô mặc quần hợp hơn, cái loại quần ống rộng ấy, có thể che đi đôi chân vừa thô vừa ngắn kia.
Có điều những câu này Cao Nhiên sẽ chẳng nói ra đâu, cũng không thể nói, trừ khi cậu bị đần.
Triệu Vân ôm chú chó vuốt lông mấy lần, để cô giúp việc ôm ra ban công chăm sóc, chú ý việc ăn uống một chút, rồi mới nhìn đến cháu trai cô, “Tiểu Nhiên, cháu để ý Tiểu Hưng nhé, nếu nó ra ngoài, cháu cũng đi cùng nó đi, có cháu ở cạnh, nó sẽ không chơi bời linh tinh đâu.”
Ra tới cửa, Triệu Vân quay đầu lại, “Đúng rồi Tiểu Nhiên, chiều nay ba giờ Tiểu Hưng đi học Tae Kwon Do, cháu cũng đi đi, luyện tập một chút, con trai gầy yếu quá cũng không được.”
Cửa vừa đóng, mí mắt Cao Nhiên lại cụp xuống, cậu còn phải đi bệnh viện lấy kết quả nữa đấy.
Cao Nhiên rảnh rỗi đợi chưa được nửa tiếng, quyết định đi dạo ngoài đường, tiện thể lấy kết quả kiểm tra, bất kể là kết quả gì, đều gọi điện về nhà với cho anh Tiểu Bắc báo một tiếng, mặc kệ thằng oắt Cao Hưng kia.
Ai mà ngờ Cao Nhiên mới mặc áo khoác vào, giày còn chưa thay, Cao Hưng đã từ trong phòng đi ra, ăn mặc chỉnh tề, xem chừng định ra ngoài.
Cao Nhiên mặc kệ cậu chàng, tự mình buộc dây giày thể thao.
Cao Hưng cũng không để ý tới Cao Nhiên.
Ra khỏi tiểu khu, bạn trẻ Cao Hưng mới mở miệng vàng ra, “Đừng đi cùng tao.”
“Thế nào là đi cùng mày,” Cao Nhiên huýt sáo, “Đường ai nấy đi, ai lo phận nấy.”
Cao Hưng lạnh mặt bỏ đi, “Ba tao cho mày cái gì tốt? Mày nói đi, tao cho mày gấp đôi.”
Cao Nhiên chậm rãi liếc mắt nhìn cậu ta, “Mày không tiêu tiền của ba mày hả?”
Cao Hưng trợn mắt nhìn lại.
Cao Nhiên cảm thấy Cao Hưng như thế trêu rất vui, cứ như con gà con bị người ta xách cổ lên vậy, cậu không ngừng lại, phụt cười ra tiếng.
Cao Hưng đạp một cái.
Lần này Cao Nhiên tránh được, cậu chửi ầm lên, “Đệt, một lần thì thôi, còn dám lần hai, tao lớn hơn mày vài tuổi, không có nghĩa là phải đứng cho mày đạp!”
Cao Hưng cười trào phúng, “Mày đụng đến tao một chút xem, đến chỗ ba mẹ tao, mày bàn giao không xong.”
Mặt Cao Nhiên cũng đen xì, mẹ nó, vẫn là Soái Soái đáng yêu, cậu nhớ Soái Soái, tính ngày cũng sắp về rồi.
Tuyết trên đường phố đã bị quét sạch sẽ từ lâu, bên đường còn có thể nhìn thấy ụ tuyết hoặc lớn hoặc nhỏ.
Có đôi tình nhân cầm máy ảnh đứng dưới gốc cây chụp ảnh, mang tuyết xuân cố định lại trong khung hình.
Cao Nhiên đi dạo không có mục đích, đi chút lại ngừng, rất chi thích thú.
Cao Hưng đằng trước đi vào quán KFC, cậu thường đến đó, quen thói gọi cánh gà và khoai lang, cộng thêm một ly Coca, mặc kệ người sau lưng.
Cao Nhiên để tiền trong ba lô, lúc ra ngoài quên không lấy, cậu cũng không vào, đỡ cho bị Cao Hưng khinh bỉ.
Cao Hưng ngồi ghế sát cửa sổ, ánh mắt quét qua thiếu niên bên ngoài cửa sổ, hừ một tiếng đầy khinh bỉ từ trong lỗ mũi, lấy điện thoại di động ra hẹn người ra ngoài, chọn được dãy số rồi lại đậy nắp điện thoại lại, hết cả hứng thú.
Cao Nhiên đứng ở ven đường, lông mày cau lại, làm sao đi viện lấy kết quả đây, mượn Cao Hưng hả? Thôi quên đi, chắc chắn sẽ không cho cậu mượn đâu.
Vẫn là trở lại lấy thôi, coi như rèn luyện thân thể.
Cao Hưng quay đầu, người đứng ven đường đã biến mất tăm.
Trong quán cà phê, Triệu Vân gặp Phương Như sống cùng tiểu khu.
Cả hai đều là bà chủ gia đình, dùng tiền của chồng để thỏa mãn lòng hư vinh của bản thân, giống nhau cả, chẳng có ai cao thượng hơn ai.
Ngoài Phương Như ra, Triệu Vân còn có mấy người chị em nữa, không sống cùng tiểu khu, cách nhau khá xa, cô cũng chẳng quý mến những người đó gì cho cam, xuất thân tốt, vung tay nhấc chân cũng mang khí chất khác với cô, đó là thứ dẫu cho cô có mua bao nhiêu trang sức xa xỉ đeo lên người đi nữa cũng chẳng có được.
Chỉ có Phương Như là cùng loại người với cô.
Phương Như lấy thìa khuấy cà phê, “Án mạng tòa 28 nhà 506 chị nghe thấy chưa?”
Triệu Vân gật đầu, “Nghe nói chủ nhà đó là phụ nữ, mở tiệm massage, người chết cũng là nữ, là bạn cổ, chết đâu không chết, lại chết ngay nhà cổ, nghe cũng kì quái thật.”
Phương Như bỗng nói, “Sao không phải là con đàn bà kia chết nhỉ, nếu là cô ta thì tốt rồi.”
Triệu Vân ngạc nhiên ngẩng đầu.
Vẻ mặt Phương Như cứ như ăn phải phân, “Chẳng phải nói con đàn bà kia mở tiệm massage sao? Giờ tiệm massage nào chẳng chiêu trò? Cái loại đàn bà nằm dưới thân đàn ông kiếm tiền kia chết một đứa ít một đứa, chính là tạo phúc cho xã hội.”
Triệu Vân uống một ngụm cà phê, “Ông Cao coi công tác như mạng, chưa bao giờ đến mấy chỗ như thế.”
Phương Như hất mái tóc xoăn ngắn đến vai ra sau, “Ông Hà nhà em cũng thế, nghiêm túc quá, chẳng cười với mấy cô khác bao giờ, thật chả biết phong tình.”
Triệu Vân lặng yên tỏ vẻ khinh bỉ, một buổi tối đầu năm, cô đi dạo phố về bắt gặp xe của Hà Tiến, chỗ cạnh tài xế có người, không phải Phương Như, mà là một nữ sinh trẻ tuổi non nớt, hai người ôm dính vào nhau, sát sàn sạt.
Việc này Triệu Vân chưa hề nói với ai, trái lại cũng chẳng liên quan gì cô cả.
“Nói thật,” Phương Như đặt tay lên bàn, “Triệu Vân, tiểu khu xảy ra án mạng, ông Cao nhà chị có thái độ gì không?”
Triệu Vân biết suy nghĩ của cô ta, lập tức nghĩ đến lời hay ý đẹp, “Ảnh nói muốn mua nhà mới, chị cảm thấy không cần lắm, nhà ở lại chẳng ăn được, ở được là tốt rồi, mua thêm cũng chỉ để phí đấy, em nói đúng không?”
Nụ cười trên mặt Phương Như rõ ràng hơi cứng lại một chút, “Ông Hà cũng là ý đó.”
Triệu Vân hỏi, “Em thêm đường chưa? Không thêm đường đắng muốn chết.”
“Ông Hà nói cà phê không thêm đường càng thơm.” Phương Như cười nói, “Chị muốn thử chút không? Em gọi thêm một tách nữa?”
Triệu Vân lắc đầu, “Một tách là đủ rồi, uống nhiều dạ dày không thoải mái.”
Phương Như sực nhớ ra, “Mẹ chồng chị bao giờ qua đây?”
Khuôn mặt Triệu Vân hơi đổi, “Mười lăm.”
Phương Như than thở, “Ba mẹ ông Hà ly dị, mẹ ổng hồi ổng còn chưa trưởng thành đã qua đời rồi, em cũng chả biết cảm giác sống chung với mẹ chồng là như thế nào nữa. Hâm mộ chị thật đấy.”
Mặt Triệu Vân méo đi.
Buôn chuyện gần một tiếng, Triệu Vân nói muốn đi làm tóc, hỏi Phương Như có đi không.
Phương Như nói tóc mình mới làm hồi cuối năm, không làm nữa, cô ta gọi điện thoại cho chồng mình là Hà Tiến, giọng ngọt lịm, “Chồng ơi, anh đến đón em được không? Cũng được, nhanh lên nha, à thôi anh chậm một chút đi, lái xe chú ý an toàn.”
Mỗi lần Triệu Vân đi ra ngoài với Phương Như, cô ta đều gọi cho Hà Tiến tới đón, đều gọi chồng ơi, chẳng lần nào sửa đổi hết, “Hai người cũng là vợ chồng già rồi, sao còn cứ sến vậy chứ.”
Phương Như liếc mắt nhìn cô, cười ha hả, “Vợ chồng già thì sao, nói ra không sợ chị cười, ổng ở nhà cứ bắt em gọi anh yêu.”
Triệu Vân đoán Phương Như tám phần mười là đang nói dối.
Nhưng trong lòng cô vẫn cứ thấy khó chịu, Cao Kiến Quân chẳng bao giờ nói với câu một lời ngọt ngào, nhưng ngoài mặt cô không thể hiện ra, “Ông Cao nhà chị không giống ông Hà nhà em, ăn nói vụng về, ổng là kiểu nói ít làm nhiều.”
Nói ít làm nhiều, còn hơi là làm ít nói nhiều vạn lần.
Phương Như nghẹn một chút lại cười, “Triệu Vân, chị và Cao Kiến Quốc nhà chị một tháng làm mấy lần?”
Triệu Vân suýt chút nữa tuột tay làm rơi tách, “Hỏi cái này làm gì?”
Mặt Phương Như đầy vẻ tò mò, “Mỗi hai chị em mình thôi, nói cho em chút đi.”
Triệu Vân xoay chiếc nhẫn kim cương trên ngón tay, “Nhiều lắm, chị cũng không đếm, ổng nổi hứng lên thì chị cũng đành chịu.”
“Vậy xem ra đàn ông đều chẳng khác gì nhau.”
Phương Như lắc đầu than thở, “Ông Hà hơi ba mươi rồi, mà cứ làm như còn trẻ lắm ấy, tối nào cũng làm đến muộn mới ngủ, em thật không chịu nổi nữa, có khi em còn nói thẳng với ổng, bảo ổng ra ngoài mà tìm, chị đoán xem ổng nói gì?”
Cô ta cười, lộ ra hàm răng lởm khởm, hơi ố vàng, “Ổng nói không muốn người khác.”
Triệu Vân nổi hết cả da gà.
Cao Kiến Quốc và cô trong một tháng, cũng chỉ có khoảng tầm hai, ba lần, suốt quá trình đều chẳng hề ôm hôn cô, làm qua loa xong tắm rửa một cái thì ngủ.
Lúc tuổi còn trẻ, Cao Kiến Quốc lại chẳng hề biết chừng mực, bụi cỏ, rừng cây, tùy tiện chỗ nào cũng làm bậy được, chín chắn rồi, toàn bộ tâm tư đều đặt lên sự nghiệp.
Tục ngữ nói, có được có mất, quả thật không sai.
Mỗi người đều có mặt nạ, không chỉ một, vào lúc nào đeo chiếc nào, vĩnh viễn cũng không sai lầm.
Triệu Vân và Phương Như mỗi người đeo chiếc mặt nạ người phụ nữ hạnh phúc một lúc, xe của Hà Tiến lái đến quán cà phê.
Hà Tiến mặc đồ âu giày da, mái tóc vuốt keo chải ngược ra sau, một dáng vẻ tinh anh.
Phương Như vui vẻ vẫy tay chào, “Chồng ơi, bên này.”
Tầm mắt Triệu Vân rơi lên người Hà Tiến, “Năm ngoái em bảo chị là ổng sắp lên làm phó tổng nhỉ? Giờ đã lên chưa?”
Sắc mặt Phương Như khá là khó coi, vụt qua rồi biết mất, cô ta thở dài một hơi, “Chưa đâu, công ty lớn không giống công ty nhỏ, thăng chức khó lắm.”
Triệu Vân bỏ điện thoại di động vào túi, hành vi cử chỉ toát lên cảm giác ưu việt, “Có muốn chị về nói qua với ông Cao không? Ổng làm to, tiếp xúc với nhiều người, cũng quen biết với sếp của ông Hà, ổng mở miệng, chưa biết chừng người ta bán cho cái ân tình đấy.”
Vẻ mặt Phương Như lại trở nên khó coi, lần này đọng lại tầm một phút mới giấu được, “Ông Hà lên từng bước một bằng bản lĩnh thật sự cơ.”
Triệu Vân thầm cười châm chọc, nói như thể không giống Cao Kiến Quốc ấy.
Hà Tiến đi tới trước bàn, “Chị Triệu.”
Triệu Vân lễ phép gật đầu đáp lại.
Hà Tiến cầm lấy túi xách Phương Như để trên ghế bên cạnh, Phương Như níu lấy cánh tay anh ta, hai người sánh vai nhau bước ra ngoài, hình ảnh vợ chồng tình cảm khiến người khác phải ngưỡng mộ lắm thay.
Tầm mắt Triệu Vân xuyên qua cửa sổ nhìn ra phía ngoài, hai người kia vẫn còn là dáng vẻ một đôi vợ chồng mẫu mực.
Ngồi vào trong xe, nụ cười hạnh phúc trên mặt Phương Như biến mất tăm.
Hà Tiến khởi động xe, “Cô giả vờ từ sáng đến tối, không mệt à?”
“Không giả vờ thì tôi biết làm thế nào đây?” Phương Như thắt dây an toàn, tự giễu, “Chẳng lẽ muốn cho Triệu Vân biết người chồng yêu chiều trong miệng tôi ba ngày thì hai ngày đi công tác, cả tháng trời thời gian ở nhà cũng chưa được mười ngày, coi như về cũng là nửa đêm, đặt đầu xuống là ngủ, chẳng thèm chạm vào tôi chút nào?”
Nói đến nửa sau, cô ta run rẩy cả người, âm thanh thốt ra lanh lảnh, có chút cuồng loạn, đôi vợ chồng già cái gì, thân mật cái gì, vợ chồng mặn nồng cái gì, tất cả đều là đóng kịch, là giả, giả hết!
Đáng thương mà cũng thê lương lắm thay.
Hai người trong xe không nói gì cả một chặng đường.
Hà Tiến đưa Phương Như đến dưới lầu, “Tối tôi không về, cô đi ngủ sớm một chút.”
Phương Như sững sờ hai giây liền cởi giày cao gót đập vào xe anh ta, “Tên họ Hà kia, sao anh không chết ở bên ngoài đi?!”
Đáp lại cô ta là luồng khí thải chiếc xe phun ra.
Phương Như nhảy lò cò qua, xỏ lại chiếc giày cao gót kia, cô ta vuốt mặt, lúc quay đầu thì sững người, “Có cái gì hay mà xem? Chưa thấy người lớn cãi nhau bao giờ à?”
Cao Nhiên cười gượng, song cảm thấy không phù hợp lắm, bèn mím môi lại.
Phương Như đi vào hành lang, phát hiện gương mặt thiếu niên kia nom quen quen, nhưng cô ta không nghĩ nhiều, đợi khi vào đến nhà rồi, mới sực nhớ thiếu niên kia trông giống Cao Hưng con trai Triệu Vân.
Triệu Vân hình như đề cập đến đứa cháu trai từ thị trấn lên đây, lẽ nào là thiếu niên kia?
Phương Như a một tiếng, giận dữ đập hết chai chai lọ lọ trong nhà.
Cao Nhiên lên bệnh viện cầm kết quả kiểm tra.
Phong Bắc mới vừa ngủ gật, điện thoại di động đã vang lên, anh giật mình, “Sao thế?”
Cao Nhiên nói, “Anh Tiểu Bắc, em cầm được kết quả rồi, bác sĩ nói không có vấn đề gì, kê cho em thuốc mất ngủ, không giống với cái anh đưa em.”
Phong Bắc trầm mặc hút thuốc, bệnh viện này nói bình thường, bệnh viện kia nói không có vấn đề gì lớn, thật con mẹ nó quái quỷ, nửa ngày sau anh mới hỏi, “Tối qua em có ngủ không?”
Cao Nhiên nói, “Có ạ.”
Phong Bắc không nhìn thấy người, không biết lúc cậu nói chuyện có làm động tác nhỏ như sờ lỗ tai không, “Nếu nói dối anh, em chính là con chó con không có hậu môn.”
“…”
Chó con thì thôi đi, lại còn không có hậu môn, ác quá thể.
Cao Nhiên nói, “Không ạ.”
Phong Bắc không bất ngờ, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến việc anh ‘xoẹt’ một cái lửa giận dâng trào, “Tiên sư nó, em nói với anh, chỉ cần anh để áo khoác lại cho em, tối em ngửi mùi có thể ngủ được, anh chịu rét về đến nhà, chảy hai hàng nước mũi, suýt nữa cóng thành con chó chết, giờ em nói thế với anh? Tính làm anh tức chết đúng không?”
Anh tức giận mắng trong điện thoại, cơn giận không nhẹ, xót oắt con.
Cao Nhiên tránh người đến thanh toán tiền, “Anh nguôi giận đi mà, tối hôm qua không phải là em không muốn ngủ, mà là lạnh quá.”
Phong Bắc cau mày, “Sao mà lạnh được, không phải em nói nhà chú em bật máy sưởi sao?”
Cao Nhiên nói, “Phòng em không có.”
Phong Bắc lên giọng, “Chăn đâu? Cũng không có à?”
Cao Nhiên nói, “Chăn thì có, chỉ một tấm thôi, hôm qua đổ tuyết lớn giảm nhiệt độ, lạnh đến mức em buốt hết cả não.”
Điện thoại yên tĩnh một hồi lâu mới có tiếng Phong Bắc thở dài, “Sao em cứ ngốc như vậy chứ?”
Cao Nhiên chả có cách nào phản bác.
Phong Bắc trầm giọng nói, “Tối chờ chú em về, em nói chuyện đó rõ ràng cho chú nghe, không trông mong gì máy sưởi được, nhưng thêm một tấm chăn chắc vẫn có, nếu không được, thì em gọi điện cho anh, anh lái xuyên đêm lên thành phố đón em về.”
Cao Nhiên ngẩn người, “Dạ.”
Tay cầm ống nghe của cậu hơi mỏi, bèn đổi sang tay khác, ghé mặt vào, nghiêm túc hỏi, “Anh Tiểu Bắc, thuốc bác sĩ kê cho em em có nên uống không? Có uống cùng với thuốc của anh được không?”
Phong Bắc gảy điếu thuốc vào gạt tàn thuốc, “Thế này đi, trước tiên uống thuốc anh đưa hẵng, chờ em về rồi tính.”
Nói đặng anh bổ sung, “Mỗi lần một viên, không được uống nhiều, nếu không cần uống thì đừng uống.”
Cao Nhiên nói, “Em biết rồi, nếu không phải là hết cách rồi, em sẽ không uống.”
“Anh Tiểu Bắc, vụ án kia…”
“Em đừng xen vào, để Thạch Kiều tự nghĩ cách đi.” Phong Bắc tạm dừng một chút, “Tào Thế Nguyên lên thành phố rồi.”
Cao Nhiên giật mình, “Ổng lên thành phố làm chi?”
Phong Bắc nói, “Có nhiệm vụ.”
Cao Nhiên “À” lên một tiếng, vậy hẳn là không gặp phải đâu, “Em gọi điện về nhà, không ai bắt máy, anh biết ba mẹ với bà nội em đi đâu không?”
Phong Bắc nói, “Bà em hồi trưa suýt chút nữa chạy mất.”
Cao Nhiên lo lắng hỏi thăm, “Chuyện gì xảy ra thế ạ? Giờ sao rồi?”
“Giờ người đang ở bệnh viện, đầu bị trầy da một chút, mẹ em trông nom, ba em đi sửa điện rồi.”
Phong Bắc nói, “Mới hồi trưa, anh mới họp xong không bao lâu thì nhận điện thoại của ba em, anh dẫn người đi tìm, thấy bà nội em trong ngõ hẻm phía tây, bà rối rít bảo anh dẫn bà ra ga, muốn đi tìm chú em.”
Cao Nhiên câm nín mất một lúc, “Thế đầu bà em sao lại bị trầy?”
“Gặp phải thằng cướp giật.” Phong Bắc nói, “Bà cụ trước khi đi mang theo hết số tiền tích góp được dúi vào túi, còn mang theo cả cái rương của hồi môn, mất sạch rồi.”
Cao Nhiên cắn răng, “Có bắt được người không ạ?”
Phong Bắc nói chưa, “Nhanh thôi, ngày mười lăm chú em tới đón bà qua, đến nơi mình muốn đi, có thể sẽ yên ổn chút.”
Cao Nhiên trầm mặc không nói.
Khó nói lắm, cậu ở nhà chú có mấy ngày, đã mơ hồ cảm thấy nhà của chú không phải do cô làm chủ, chú chỉ là không thèm để ý, không quan tâm thôi.
Mà cô hình như cũng biết vậy, cô cũng không bận tâm, có vòng tròn sinh hoạt của mình, nghĩ thông suốt rồi.
Cô và chú không có điểm chung.
Cao Nhiên cúp điện thoại đi ra, gió lạnh thổi vào mặt, cậu kéo dây áo khoác lên trên cùng, rụt cổ lại đi vào trong đám đông, gió bị chặn lại phần nào.
Chẳng biết Cao Hưng đi đâu rồi.
Cao Nhiên mua kẹo hồ lô vừa đi vừa ăn, định bụng bao giờ ăn xong, sẽ tìm người hỏi địa chỉ võ quán Tae Kwon Do, tới đó xem thử.
Hồi có vụ án giết người liên hoàn kia, lúc Cao Nhiên cảm giác mình bị theo dõi đã muốn học chút ít Tae Kwon Do, lần lữa mãi, kết quả bị kéo dài đến bây giờ.
Lần này cũng vừa lúc đi xem tình hình thế nào.
“Ăn kẹo hồ lô đừng thất thần, dễ nghẹn đấy.”
Bên tai bất thình lình có tiếng nói cất lên, Cao Nhiên giật bắn mình, cậu quay người, nhìn thấy Tào hồ ly vốn không nên xuất hiện ở đây.