*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: Dâu
Chuyện lúng túng nhất đời người, ấy chính là đang nghe trộm thì bị bắt tại trận.
Cao Nhiên mấp máy miệng, cậu gãi tai, cười gượng mấy tiếng ha ha, “Không phải, em ờm, em đói bụng, qua đây ăn mì vằn thắn, không ngờ anh Tiểu Bắc cũng ở đây, trùng hợp ghê cơ.”
Phong Bắc thu động tác nhỏ của cậu nhóc vào đáy mắt, anh híp mắt hỏi, “Trốn ở đây nghe trộm hử?”
Lòng Cao Nhiên lộp bộp mấy tiếng, tự dưng lại có ảo giác bị giết người diệt khẩu, cậu chớp chớp mắt, giả ngây, “Gì cơ ạ?”
Phong Bắc vung tay ra, Cao Nhiên phản xạ có điều kiện ngồi xổm xuống.
Kết quả cậu đứng không vững, thân thể loạng choạng ngã dúi về trước, dưới tình thế cấp bách ôm lấy eo của người đàn ông.
“…”
Mặt Phong Bắc đỏ ửng, anh bạnh cằm, một tay nhấc thằng bé đà điểu châu Phi đang chôn đầu ở bụng mình ra, “Anh định xoa đầu em thôi mà? Trốn cái gì?”
Cao Nhiên ngẩn ngơ, “Em tưởng anh muốn đánh em.”
Mặt Phong Bắc đen xì, song lại cười rộ lên, anh nom y chang con sói xám, đang dẫn dắt bé thỏ trắng, “Hả? Sao lại nghĩ anh sẽ đánh em?”
Cao Nhiên nói theo bản năng, “Em mới nghe họ nói anh…”
Tiếng nói im bặt, cậu chỉ muốn cắn lưỡi thôi, không để ý một tý đã bị người đàn ông này dắt xuống cống, thật đáng sợ.
Phong Bắc hửm một tiếng, “Nói đi, sao không nói nữa?”
Cao Nhiên cắn răng, dứt khoát bất chấp hết, cậu ngẩng đầu, nói một cách vô cùng phấn khích, “Các đồng nghiệp của anh đều biết anh kì quái, không coi là bí mật.”
Phong Bắc nhìn vẻ vênh váo đắc ý của cậu nhóc, trông không khác gì con mèo mướp bị ấm ức.
Trong mắt anh đượm ý cười, “Vậy sao lúc anh hỏi em, em không thừa nhận luôn, còn định nói dối hả?”
Mặt Cao Nhiên đỏ bừng lên, ấp úng hết nửa ngày, “Em… Em… Em ờ thì…”
Phong Bắc nghiêm túc nói, “Thành thật là nguyên tắc làm người cơ bản đấy.”
Cao Nhiên chột dạ cúi đầu, bĩu môi, “Ờm.”
Cậu sực nhớ ra gì đó ngẩng phắt đầu lên, “Anh từng nói dối ai bao giờ chưa?”
Phong Bắc đáp, “Rồi.”
Cao Nhiên trợn trắng mắt, “Thế mà anh còn bảo em…”
Phía bàn có người gọi tên Phong Bắc, cắt ngang câu kế tiếp của Cao Nhiên, cậu định thừa dịp lỉnh đi, Phong Bắc không cho, kéo cậu qua, “Diệp Tử, em ngồi nhích sang bên cạnh một chút.”
Lữ Diệp mông lớn, dịch một chút cũng không chừa ra được mấy chỗ, vốn băng ghế đó chỉ có cô với Phong Bắc, giờ thêm một đứa nhỏ nữa, rất là chật chội.
Cao Nhiên bị kẹp ở giữa khó chịu lắm thay.
Nhưng cậu cũng không dám ngọ nguậy.
Làm như vậy không chỉ bất lịch sự, mà còn tăng cảm giác tồn tại của mình, phải nhịn.
Phong Bắc gọi một suất mì vằn thắn cho Cao Nhiên, lắc lắc tay trước mặt cậu, “Sao mà ngẩn ra thế?”
Cao Nhiên bị vài ánh mắt đánh giá, cả người không thoải mái, cậu lén nháy mắt với Phong Bắc, anh không phải nên giới thiệu em một chút sao?
Phong Bắc trả lại một ánh mắt, tự đi mà làm.
Cao Nhiên lườm anh một cái, quay đầu cười tít mắt, “Em chào các anh chị, em là Cao Nhiên, là hàng xóm của cảnh sát Phong ạ.”
Anh thanh niên đầu to cười thành Phật Di Lặc, nước bọt bay tứ tung, “Ra là hàng xóm à, còn tưởng là đứa nhỏ họ hàng của đội trưởng chứ.”
Những người khác cũng phun nước bọt, hỏi Cao Nhiên bao nhiêu tuổi, học lớp mấy, bài tập hè làm đến đâu rồi.
Lữ Diệp chán ghét đẩy cái chén về phía trước, “Không ăn nổi nữa.”
Dương Chí ùng ục húp một ngụm canh, “Diệp Tử à, người ta hè thì gầy, em thì ngược lại, béo ra cả cằm đôi rồi, ăn ít thôi ăn ít thôi.”
“Không biết còn tưởng em không phải thuộc tổ hành động, mà là ngồi trong phòng chỉnh lý hồ sơ, phân loại văn bản đấy.”
Mấy tên khác cũng nhao nhao theo, “Eo thô như cái thùng phi” “Mỡ trước ngực không tăng lên, thật vô lý”.
Lữ Diệp khoanh tay trước ngực, lạnh lùng nở nụ cười nhạt, soi mói bình phẩm tất cả các đồng chí nam một phen, vừa nhanh vừa chuẩn đâm trúng chỗ yếu.
Các đồng chí nam ném thìa vào trong bát, không ăn nữa.
Cao Nhiên ăn xong bát mì vằn thắn, trên bàn chỉ còn lại cậu và Phong Bắc, cậu gắp một cọng rau thơm ăn, “Anh Tiểu Bắc, em biết có nhà làm mì vằn thắn ngon cực.”
Phong Bắc châm thuốc lá, “Nhà nào?”
Cao Nhiên nói, “Nhưng mà hẻo lánh lắm, em lạc đường thì gặp, bả xếp mấy cái bàn dài trước cửa nhà thôi, lần sau dẫn anh đi.”
Phong Bắc phụt cười ra tiếng, “Nhóc lớn vậy rồi mà còn lạc đường hả?”
“Đường lớn có đèn, mấy cái ngõ hẻm nhỏ nhỏ thì không có, ngoằn ngoèo như rắn, cách nhau không xa, nhưng cong quẹo, dù hai nhà chỉ cách nhau có hai mét, lúc rẽ vào cũng như bước vào thế giới khác ấy.”
Cao Nhiên chống cằm bằng hai tay, “Ngõ có hình L, hình nghiêng, hình thẳng, rẽ một hồi thì lại vòng về, hoặc rẽ vào nhà người ta, cũng có thể rẽ sang đường khác, nhìn hướng đông, cũng không biết đi về nơi nào, như cái mê cung, hồi mới đến để quen với hoàn cảnh xung quanh em thường xuyên lạc đường, giờ thì đỡ hơn nhiều rồi.”
Phong Bắc bắn tàn thuốc lên đất, “Dốt thì nói đại là dốt đi, còn kiếm cớ.”
Cao Nhiên lườm một cái, không hi vọng nghe được mấy lời tri kỉ của anh trai từ miệng người đàn ông này, “Chuyện tiệm thuê sách bị điều tra, có phải là anh làm không?”
Phong Bắc sảng khoái thừa nhận, “Là anh.”
Cao Nhiên tức không nhịn nổi, nhéo tay anh, “Đồ phản bội!”
Mặt Phong Bắc giật giật, “Chỉ lấy sách khiêu dâm đi thôi, còn truyện tranh với tiểu thuyết khác vẫn ở đó, em đọc mấy cái đó là được rồi, đọc sách khiêu dâm ảnh hưởng sức khỏe đấy.”
Cao Nhiên, “…”
Phong Bắc đứng dậy, “Về thôi.”
Cao Nhiên dắt xe đạp qua, “Anh Tiểu Bắc, em luôn bị mất ngủ ấy, anh có cách gì không?”
Phong Bắc liếc mắt nhìn cậu nhóc một cái, hèn chi lại gầy như vậy, anh truyền thụ kinh nghiệm, “Đọc sách, làm bài tập, trước khi đi ngủ đọc trước bài tiếng Anh, đảm bảo ngủ được.”
Cao Nhiên lắc đầu, “Thử hết rồi, không được.”
Phong Bắc rít hai hơi thuốc, dập tàn thuốc vứt đi, “Đừng có nghĩ lung tung, em còn lâu mới đến lúc không ngủ được vì phiền não với áp lực.”
Cao Nhiên nghĩ thầm, em là vấn đề khác, rất nghiêm trọng, cũng rất phức tạp.
Mơ mơ hồ hồ đến thế giới này, có một năng lực không thể nói ra, chưa kể đau đầu muốn chết, còn mắc chứng mất ngủ, ba thứ này chắc có liên quan tới nhau nhỉ.
Giữa tháng 8, Cao Nhiên đại diện cho cả gia đình đi về quê uống rượu mừng.
Cậu dậy sớm, vác hai vành mắt đen xì ngồi ở trên bàn vừa ăn sáng vừa nghe mẹ lải nhải.
Lưu Tú dặn con trai cất kĩ tiền mừng, lo lắng không thôi, “Lúc lên xe đừng nói chuyện với người lạ, dù có ai gọi, hay là cho con ăn, con cũng đừng phản ứng.”
Cao Nhiên nói biết rồi ạ, “Mẹ à, con có phải con nít nữa đâu.”
Lưu Tú lấy trong tủ một đồng năm xu, cất kĩ vào trong ba lô của con trai, cho cậu tiêu dọc đường.
Cao Kiến Quân nói ngắn gọn, “Nhớ chúc phúc đó.”
Cao Nhiên uống hớp sữa đậu nành, lấy mu bàn tay lau miệng, “Dạ.”
Cao Kiến Quân nói tiếp, “Tối nhớ mang hai bao thuốc lá với long nhãn đưa cho ông.”
Cao Nhiên đeo ba lô lên lưng, “Dạ.”
Cao Kiến Quân dặn dò hai câu, không nói thêm nữa, còn ngăn Lưu Tú, “Nó là con trai, phải làm được việc.”
Lưu Tú dọn bàn, “Tiểu Nhiên từ trước đến giờ chưa từng xa nhà, lần này chỉ có mình nó về, nhỡ đâu ngủ quên trên xe lỡ mất điểm xuống, phải đi bộ xa lắc xa lơ thì sao, trời này nắng khiếp lắm.”
Cao Kiến Quân nói, “Chuyện gì cũng có lần đầu mà.”
Lưu Tú ném khăn lau lên bàn, lời ra tới miệng rồi lại nuốt xuống, cô thở dài, con trai rồi cũng sẽ lớn lên.
“Mẹ, ba, yên tâm đi, con đến nhà bác sẽ gọi điện thoại.”
Cao Nhiên ra đến cửa lại ngoái lại, đứng ở cửa cười hì hì vẫy tay, “Bà nội, con đi đây ạ, lúc về mang bánh kẹo cưới cho bà nha!”
Bà Cao ngồi trên ghế tre, dõi mắt ra cửa.
Lưu Tú nói, “Hai ngày nữa là về rồi.”
Bà Cao vẫn cứ ngồi nhìn xa xăm.
Lưu Tú thở dài, “Trời nóng thế này, Tiểu Nhiên lại cứ nằng nặc ngủ trên lầu, gần đây nó gầy đi trông thấy luôn, trời mát một chút thì tốt rồi.”
Bà Cao đột nhiên đứng lên, tìm Tiểu Nhiên khắp nơi.
Lưu Tú kéo bà cụ lại, “Mẹ ơi, Tiểu Nhiên đi nhà bác cả rồi.”
“Đi hồi nào?”
“Vừa xong ạ.”
“Bậy nào, tao ngồi đó nãy giờ, sao lại không thấy Tiểu Nhiên ra cửa chứ? Nó rõ ràng đang ngủ trên lầu! Mấy đứa cũng không đúng, có ăn cũng không gọi nó, không ăn sáng sao mà cơ thể chịu được?”
Bà Cao làm bộ muốn lên lầu, Lưu Tú để Cao Kiến Quân lo nốt, đầu cô đau.
Cao Nhiên ra bến xe, lấy đồng năm xu từ trong ba lô ra mua vé, lên chuyến xe đầu tiên về quê.
Sau khi xe xuất phát không lâu, ven đường có người lên xe, cứ cách một đoạn lại có, say xe mắng hai câu sống dở chết dở.
Ai lên, Cao Nhiên đều liếc mắt nhìn một cái.
Từ khi cậu nhìn thấy cái bớt đen trên trán của kẻ giết người, liền vô thức nhìn chằm chằm trán của người ta.
Trong lòng mỗi người đều cất chứa bí mật, vĩnh viễn không hy vọng bị bất kì ai biết đến.
Cao Nhiên nhắm lại suy nghĩ.
Dù đã sớm chuyển vào trong huyện, không ở nhà cũ nữa, nhưng đạo lí đối nhân xử thế vẫn không thể tránh khỏi.
Hồi đó cậu thi cấp 3 khá tốt, mời họ hàng đến ăn cơm, cả nhà bác cả cũng tới.
Lần này anh họ kết hôn, trong nhà chắc chắn phải có mặt.
Qua hơn một tiếng rưỡi sau, Cao Nhiên thấy sắp đến thì ra cửa xe hỏi thăm tài xế một chút, xe đỗ ven đường, cậu xuống xe với mấy người nữa, hướng về những ngả khác nhau mà đi.
Mặt trời đương lúc gay gắt nhất.
Cao Nhiên vừa đi vừa ngắm nghía xung quanh, quen thuộc quá đỗi, cậu đi ngang qua bờ sông, thấy một đàn ngỗng trắng đang bơi qua bơi lại trong nước, cậu nhặt một hòn sỏi lên ném xuống.
Đàn ngỗng giãy cánh vùng lên, mặt nước nổi lên tầng tầng gợn sóng.
Cho đến bây giờ, vùng quê này vẫn không có gì khác lạ, cứ như bê nguyên từ trong trí nhớ của Cao Nhiên ra vậy.
Cao Nhiên vào làng, quen đường quen nẻo hướng về phía đông, trông thấy người phụ nữ đang đứng dưới gốc cây, cậu mừng rỡ chạy lại, “Bác cả!”
Lưu Văn Anh ngạc nhiên thả gầu nước xuống, “Tiểu Nhiên, sao con lại tới đây?”
Cao Nhiên sửng sốt, “Không phải hai ngày nữa anh kết hôn sao ạ? Con qua đây uống rượu mừng.”
Lưu Văn Anh nói, “Muộn rồi, sáng sớm bác gọi cho mẹ con, lúc đó chắc con đi rồi.”
Cao Nhiên hỏi, “Sao thế ạ?”
Lưu Văn Anh thở dài, “Anh họ con nhận việc mộc chưa về, không biết đang lêu lổng ở đâu, bác vẫn đang nói dối nhà gái đây, sợ mọi người buông lời dèm pha, khiến cho nhà gái xấu mặt.”
Cao Nhiên an ủi, “Chắc là có chuyện gì nên bị chậm chút thôi, anh họ sẽ không hồ đồ vào lúc này đâu ạ.”
Sắc mặt Lưu Văn Anh không tốt lắm, “Còn cái gì quan trọng hơn kết hôn chứ? Bác bảo nó đừng đi, nó không nghe, người khác nói gì cũng nghe, khờ thật!”
“Không sao đâu ạ, hôm nay ảnh không về, thì chắc chắn mai sẽ về.”
Cao Nhiên gãi gãi cổ, “Bác cả, có phải trong thôn xảy ra chuyện gì không ạ? Cứ là lạ thế nào ấy?”
Lưu Văn Anh để gầu lên chồng gạch, tay khều cái lá khô trong đó, “Còn không phải là tại Lý Điên, tối hôm qua không ngủ trong nhà, lại gào khắp thôn, nói cái gì mà trong sông có người đứng, hắn gào cả tối, khiến người ta không sao ngủ nổi!”
Cao Nhiên ngẩn người, “Ai thế ạ?”
Lưu Văn Anh đi vào nhà, “Có ai đâu, người điên toàn nói lời bậy bạ, sao mà coi là thật được.”
Cao Nhiên cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng lại không nói thành lời được.
Lưu Văn Anh ngoảnh lại, vẻ mặt hiền từ, “Tiểu Nhiên, con lâu lắm không về rồi, giờ đang nghỉ hè, dứt khoát ở mấy ngày luôn đi, bác cả làm món thịt kho tàu con thích nhất cho.”
Cao Nhiên đáp vâng ạ.
Buổi trưa Cao Nhiên bật quạt húp chè đậu xanh, ngủ trưa thì khỏi nhắc đến đi, ngủ với cậu mà nói chính là sự dày vò.
Cậu định đợi đến 3, 4 giờ, lúc bên ngoài đỡ nắng hơn thì đi dạo trong thôn một chút, tiện thể đi xem Lý Điên.
Sáng hôm sau mang túi nhựa về nhà cũ một chuyến, cây lê trước cửa chắc chắn rất sai quả, táo chắc cũng chín rồi.
Cao Nhiên uống hết bát chè đậu xanh, chuẩn bị lại đi múc thêm non nửa bát nữa, thì nghe một tiếng la kinh hoàng vọng từ ngoài vào.
“Có chuyện rồi, ác quỷ hại người rồi ——”
Cao Nhiên ra ngoài chặn Lý Điên ở cửa, “Ác quỷ ở đâu?”
Lý Điên đi chân đất, luộm thuộm, áo quần rách rưới, người hôi rình, gã nhìn Cao Nhiên, không nói tiếng nào.
Cao Nhiên bị nhìn mà lông tóc ngứa ngáy, cậu hỏi lại, “Ác quỷ đâu?”
Lý Điên run bần bật, gã hú lên một cách quái dị, tay chỉ phía bờ đê, “Nhìn kìa! Đằng kia! Đang đứng trong nước ấy!”