*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: Dâu
Cao Nhiên đứng bên ngoài văn phòng phát hiện cửa đóng, lại còn khóa trái, mí mắt cậu giần giật.
Bên trong vọng ra tiếng mở khóa cửa, Cao Nhiên thu lại vẻ mặt nhìn về phía người đàn ông mở cửa cho cậu, “Làm gì mà phải khóa cửa thế?”
Phong Bắc nói, “Đau đầu, muốn trộm lười biếng một chút.”
Cao Nhiên đi vào văn phòng, bí mật dùng khóe mắt quét một lượt, cậu đưa báo cáo qua, “Nãy anh đang làm gì thế?”
Động tác lật báo cáo của anh thoáng khựng lại, biết là Cao Nhiên hẳn nghe thấy tiếng anh nói, bèn đáp đơn giản, “Nhận cú điện thoại.”
Cao Nhiên kéo một chiếc ghế dựa ra ngồi xuống, “Chiều nay giao cho em việc gì?”
Phong Bắc nhìn báo cáo một cách qua loa, “Có nhiều câu chưa đủ ngắn gọn, dùng từ cũng chưa đúng chỗ, về viết lại một bản khác đi.”
“Tối viết, tối em có linh cảm hơn.” Cao Nhiên cười híp mắt hỏi, “Thế còn chiều? Nội dung công việc chiều nay của em là gì?”
Phong Bắc nói, “Em đi thành phố M một chuyến đi.”
Cao Nhiên cau mày, “Vụ án trẻ em mất tích kia ạ?”
“Ừ, tài liệu liên quan em tìm tiểu Triệu mà lấy.” Phong Bắc nói, “Em đến thành phố M thì tìm đồn cảnh sát địa phương, bảo họ hợp tác điều tra.”
Cao Nhiên hỏi, “Thế còn anh?”
Phong Bắc đổ đống tàn thuốc trong gạt tàn vào giỏ rác, “Chiều nay anh tra vụ nữ sinh mất liên lạc xem sao.”
Cao Nhiên bĩu môi, “Thành phố M xa lắm, em không về được trước buổi tối đâu.”
“Em lái xe buổi tối anh không yên tâm.” Phong Bắc nắm tay cậu vuốt ve, “Em kiếm cái khách sạn trong thành phố ngủ một đêm đi, sáng mai hẵng về.”
Cao Nhiên cười cười, “Cũng được.”
Phong Bắc hôn lên chóp mũi của cậu, đang định hôn lên môi thì lại bị đẩy ra.
Cao Nhiên mơn trớn gương mặt cương nghị của anh, “Không muốn hôn.”
Hầu kết của Phong Bắc trượt lên trượt xuống, “Anh muốn.”
Cao Nhiên chậm rãi ghé sát vào bên tai anh hà một hơi, “Nhịn đi.”
“…”
Lúc Phong Bắc đến thị trấn, Dương Chí đã lấy được mấy món đồ khác rồi, anh khá là tin vào lần thẩm vấn này.
Căn phòng thẩm vấn hoàn toàn yên tĩnh, người thẩm vấn lẫn người được thẩm vấn đều không phát ra tiếng động nào.
Phong Bắc híp mắt hút thuốc, không có ý định mở miệng.
Dương Chí lật một ít tài liệu trước mặt mình, “Bắt đầu nói từ đâu đây nhỉ, chủ nhiệm Trần, anh có gợi ý nào không?”
Trần Thư Lâm không nói gì, ông bị dẫn từ nhà ra, mặc chiếc áo bông thùng thình màu đen, chân đi đôi giày vải bông, mái tóc thưa thớt bết trên đầu, cằm râu ria tua tủa, trông hết sức lôi thôi, làm nghiên cứu hơn nửa đời người đâm ra có mùi nghiên cứu viên đặc sền sệt.
“Bắt đầu nói từ năm 80 đi.”
Dương Chí lấy ra một tấm ảnh chụp chung màu đen trắng, “Năm 80 chủ nhiệm Trần còn chưa vào sở nghiên cứu, cũng chưa làm chuyên gia y dược gì cả, chỉ dạy học ở một trường cấp ba địa phương, năm đó nghề giáo chính là lý tưởng, là chí khí, là chủ nghĩa tập thể, giải thích theo kiểu hiện đại thì chính là hồi đó làm giáo viên chính là dựa vào tình yêu mà phát điện, dựa vào tình yêu trẻ con ấy.”
Anh chỉ vào bức ảnh nói, “Chủ nhiệm Trần, hồi đó anh cũng đẹp trai phết.”
Cơ mặt phía dưới của Trần Thư Lâm giần giật.
Dương Chí chìa bức ảnh ra trước mặt người bên cạnh, “Đội trưởng Phong, anh thử nhìn bức ảnh này xem, có cảm giác chủ nhiệm Trần hồi trẻ trông rất quen không?”
Phong Bắc phối hợp liếc nhìn, “Có một chút thật.”
“Trông giống ai ấy nhỉ?” Dương Chí làm bộ vắt óc suy nghĩ, “Chính là cái người đó…”
Phong Bắc cảm thấy Dương Chí có thể đi làm diễn viên được rồi, với cái kỹ năng diễn xuất này kiểu gì cũng phải lấy được vai nam chính nam thứ như chơi, anh thở ra một vòng khói, nói ra một cái tên.
Dương Chí bừng tỉnh, “Đúng đúng đúng, chính là Giả Soái! Nét mặt nhìn giống thật đấy, càng nhìn càng giống, chủ nhiệm Trần lớn tuổi rồi, mặt mũi cũng mất nét nhiều, làm nghiên cứu vất vả quá, nhanh già, không nhìn bức ảnh hồi trẻ thì cũng chẳng nhận ra nổi nữa.”
Bỗng anh vỗ vỗ trán, làm như giờ mới sực nhớ ra, “Xem cái trí nhớ của em này, hai cha con đương nhiên là giống nhau rồi.”
Bầu không khí trong phòng thẩm vấn đột ngột thay đổi, nhịp thở của Trần Thư Lâm không còn vững vàng nữa.
“Chủ nhiệm Trần,” Dương Chí nói, “Vương Văn Anh, mẹ của Giả Soái, cũng là vợ của anh, thời còn trẻ hai người là một đôi, xem như là thanh mai trúc mã, sau đó anh đi học ở nơi khác, cô ấy kết hôn với Giả Thành.”
“Giả Thành hồi còn sống là một tên du côn vô lại, không có bản lĩnh gì, chỉ biết đánh vợ, sau khi anh trở lại hay tin Vương Văn Anh sống không hạnh phúc bèn quan tâm đến cuộc sống của cô ấy, hai người tình cũ lại cháy, Giả Soái là con của anh và Vương Văn Anh, từ nhỏ cậu ta đã giống Vương Văn Anh nên không ai nghi ngờ, quan hệ của hai người vẫn duy trì đến tận khi Giả Soái ra đời, lớn lên.”
Trong phòng thẩm vấn chỉ có tiếng của một mình Dương Chí, anh không hút thuốc mấy cho nên tiếng trong veo, nói giọng đều đều, nghe rất có sức thuyết phục, khó mà nghe ra được trong đó đâu là suy đoán, đâu là bằng chứng, không phân biệt rõ được.
Đây là một phương pháp xử lý mà một cảnh sát hình sự lâu năm dựa vào kinh nghiệm làm việc mới tích lũy được.
Gen rất đỗi thần kỳ, không chỉ khi còn bé mà cả lúc Giả Soái đã lớn trông vẫn giống như Vương Văn Anh, y như đúc từ cùng một khuôn vậy, vừa nãy Dương Chí cố ý nói như vậy là muốn gõ ra một vết nứt trên bức tường bảo vệ mà Trần Thư Lâm kiến tạo mà thôi.
Dương Chí lấy báo cáo giám định DNA kẹp trong tập hồ sơ ra, nói thật, nếu không có bản báo cáo này, anh kỳ thực không tin được Giả Soái là con của Trần Thư Lâm đâu.
“Tháng 5 năm 1987, Giả Thành bất ngờ qua đời, tháng 7 năm 1988, anh cưới Vương Văn Anh, được thỏa nguyện.” Dương Chí nói, “Chủ nhiệm Trần, Giả Thành chết, anh vui lắm đúng không? Dù sao anh chính là người mong anh ta chết nhất, chỉ cần anh ta chết, người yêu của anh mới được giải thoát, anh cũng có thể sống chung với vợ và con mình rồi.”
Trong câu này có ý dẫn dắt, Dương Chí cố tình nói như vậy, cái chết của Giả Thành chỉ là bất ngờ, anh cố ý kích thích Trần Thư Lâm.
Trần Thư Lâm lại không phản ứng như Dương Chí mong muốn.
Phong Bắc nhướn mi, phát hiện gân xanh trên cổ trên trán Trần Thư Lâm nổi cả lên, tính cách của ông ta hướng nội, đã quen ép tâm tình lẫn tình cảm xuống tột cùng, sẽ không dễ mất khống chế đến thế đâu.
Dẫu bị vu cáo, hiểu lầm, lý trí cũng sẽ không để cơn giận và nỗi sỉ nhục nuốt chửng.
Dương Chí lén trao đổi ánh mắt với Phong Bắc, anh nói tiếp, “Chủ nhiệm Trần, đã lúc này rồi, anh không định nói gì sao?”
Trần Thư Lâm vuốt mặt, “Cái gì nên nói đội trưởng Dương cũng đã nói cả rồi, tôi không có gì để nói thêm nữa.”
“Có chứ, tại sao lại không?” Dương Chí lật lật tập hồ sơ, rút ra một quyển sách cũ đã ố vàng, “Ước mơ thuở nhỏ của chủ nhiệm Trần là làm bác sĩ, con trai anh Giả Soái đang học ở đại học y, học liền lên tiến sĩ luôn, cũng muốn làm một người thầy thuốc, xem chừng là bị anh dẫn dắt đấy.”
Anh gọi giật giọng, “Đội trưởng Phong, cái người em nói với ấy ấy, tên là gì ấy nhỉ?”
Phong Bắc nhấn diệt điếu thuốc, “Triệu Đông Tường.”
“Đúng rồi, Triệu Đông Tường,” Dương Chí nhìn chằm chằm vào người trung niên đối diện, “Chủ nhiệm Trần có quen không?”
Trán Trần Thư Lâm toát mồ hôi lạnh, “Không nhớ lắm.”
“Không nhớ lắm á? Không sao, để tôi kể cho chủ nhiệm Trần nghe xem anh có nhớ ra không nhé.” Dương Chí rút một phần tài liệu điều tra ra, “Triệu Đông Tường quen biết từ hồi anh mới xuống nông thôn, quan hệ hai người khá tốt, nhớ ra chưa?”
Trần Thư Lâm không nói gì.
“Chưa cũng không sao hết, tôi lại cho chủ nhiệm Trần chút gợi ý nhé.”
Dương Chí ném tài liệu sang một bên, đổi một tập khác, anh lật ra ngay trước mắt Trần Thư Lâm, mục đích chính là muốn cho ông ta nhìn thấy đây là một cuộc thẩm vấn có sự chuẩn bị, chứng cứ đã thu thập được kha khá rồi, chứ không phải là há mồm chờ sung.
Lúc lấy khẩu cung, cuộc chiến tâm lý cực kỳ quan trọng.
“Năm đó Triệu Đông Tường làm phó giám đốc ở một nhà máy, còn một người phó giám đốc nữa, chính là cha vợ của nạn nhân Trương Nhất Minh.”
Dương Chí nói, “Khi đó Trương Nhất Minh chỉ là một công nhân bình thường, lại đẹp trai, vợ ông ta mê đến thần trí điên đảo, cha vợ lại nhìn không lọt ông ta, không để cho con gái mình giao du với ông ta.”
Anh dừng lại một hai giây, “Vợ Trương Nhất Minh bàn điều kiện với cha mình, nói nếu Trương Nhất Minh có thể đưa ông lên chức giám đốc nhà máy thì phải đồng ý sắp xếp cho họ kết hôn, cho họ được ở bên nhau.”
“Đây là khẩu cung của cha vợ Trương Nhất Minh.”
Dương Chí gõ gõ ngón tay lên mặt trên khẩu cung, miệng lưỡi anh khô khốc, đứng dậy nhường ghế cho Phong Bắc.
Phong Bắc trợn mắt nhìn Dương Chí, đã bảo là anh chỉ phụ trách nghe thôi mà.
Dương Chí bất đắc dĩ, chẳng còn cách nào, khẩu cung của Trần Thư Lâm chưa ra mà đã dùng gần hết chiêu mất rồi.
Cựu cấp trên cấp dưới dùng ánh mắt nói chuyện một phen, Phong Bắc dời vị trí, thần kinh đang căng ra của Dương Chí thả lỏng không ít.
Phong Bắc lấy ra hộp thuốc lá, “Chủ nhiệm Trần, hút thuốc không?”
Trần Thư Lâm lắc đầu, rồi lại gật đầu.
Phong Bắc đưa ông ta một điếu thuốc, lấy bật lửa châm thuốc.
Trần Thư Lâm châm điếu thuốc, “Cảm ơn.”
Phong Bắc không ngồi trở lại, anh dựa vào lưng ghế châm điếu thuốc thứ hai kể từ khi bước vào phòng thẩm vấn, dùng phương thức trò chuyện phiếm mà nói, “Giả Soái và Cao Nhiên là bạn thân, hai người lớn lên bên nhau, còn thân thiết hơn cả anh em ruột nữa.”
Cơ mặt cứng ngắc của Trần Thư Lâm giãn ra, “Đúng thế, tình cảm chúng nó rất tốt, từ nhỏ đến lớn chưa từng cãi nhau, là anh em cả đời.”
Phong Bắc nói, “Chuyện anh ở đây, tôi không nói cho Cao Nhiên.”
Trần Thư Lâm ngẩng đầu.
“Cao Nhiên là người cảm tính, làm cảnh sát rồi vẫn thế, cậu ấy mà biết anh ở đây, chắc chắn sẽ gọi điện thoại cho Giả Soái.” Phong Bắc nói, “Lúc đó Giả Soái cũng sẽ tới.”
Đầu ngón tay Trần Thư Lâm run mạnh, ngữ điệu thay đổi rõ rệt, “Chuyện này thì liên quan gì đến thằng bé?”
Phong Bắc hơi khom người hỏi lại, “Không ư?”
Trần Thư Lâm không đáp, ông ta chỉ cúi đầu hút thuốc, đầu ngón tay vẫn còn đang run.
Dương Chí ở bên cạnh nuốt nước bọt, đội trưởng nói có mấy câu mà còn có tác dụng hơn cả một đống lời của anh nữa, bức tường tâm lý của Trần Thư Lâm đang sụp đổ rồi.
“Đội trưởng Dương nói đến đâu rồi? Khẩu cung đúng không?” Phong Bắc ngậm điếu thuốc lá lật khẩu cung, “Trương Nhất Minh tra được mối quan hệ giữa anh và Triệu Đông Tường, cũng biết anh đang khốn cùng, ông ta tìm đến anh bàn chuyện hợp tác, đồng ý sau khi mọi chuyện thành công thì cho anh tiến vào sở nghiên cứu, còn cho anh thêm một khoản phí nghiên cứu chuyên nghiệp nữa.”
“Khi đó chủ nhiệm Trần đã có vợ và con, tiền đồ không được như ý, anh muốn thay đổi cuộc đời mình, Trương Nhất Minh đưa cơ hội lên đến trước mặt anh, trong lòng anh hiểu rõ bỏ qua rồi sẽ khó mà có lại nữa, chỉ cần đồng ý tương lai sẽ long trời lở đất, bởi vậy sau khi giãy dụa một phen liền đưa ra lựa chọn.”
Trần Thư Lâm dửng dưng như thể đang nghe một câu chuyện không liên quan đến mình.
Phong Bắc nói, “Vợ của anh Vương Văn Anh vô tình biết được kế hoạch của các anh, quyết định cùng mạo hiểm, đặt bẫy mưu hại Triệu Đông Tường.”
Dương Chí sửng sốt, Vương Văn Anh cũng tham gia ư?
Phong Bắc cho Dương Chí một cái ánh mắt, ra hiệu anh đừng nói lung tung.
Dương Chí nhắm mắt lại mím môi, giữ yên lặng, chờ một lát nữa thôi, mọi nghi vấn đều sẽ có lời giải đáp, đội trưởng đã nói vậy hẳn có suy tính riêng của anh, sẽ không nói cái gì vô nghĩa đâu.
Trần Thư Lâm không phát hiện, bỏ lỡ mất cơ hội nhìn thấu đây chỉ vẻn vẹn là phỏng đoán.
“Triệu Đông Tường chết rồi, cha vợ Trương Nhất Minh thuận lợi lên làm giám đốc nhà máy, ông ta làm con rể, có được một người vợ vừa đẹp vừa tài, mà chủ nhiệm Trần vào được sở nghiên cứu, cũng kiếm được một món tiền lớn, bắt đầu sự nghiệp nghiên cứu vĩ đại của mình, cuộc sống của mỗi người trong các anh tiếp diễn theo đúng quỹ tích mình mong đợi.”
Phong Bắc lật bộ hồ sơ tách xác “5.12” từ đầu đến cuối, “Kĩ thuật năm 1988 không tiên tiến, vân tay nạn nhân bị hủy toàn bộ, thông tin thân phận chỉ có thể đoán là nam giới, còn lại không biết gì hết, chúng tôi điều tra từ đường dây những người mất tích vẫn chưa phá được án.”
Anh đặt bộ hồ sơ lên trên những tài liệu và khẩu cung kia, “Năm đó cha vợ Trương Nhất Minh nói với bên ngoài là Triệu Đông Tường lấy cớ khảo sát đất đai mà cuỗm đi một khoản tiền lớn, người nhà của anh ta mất tung tích một cách không đúng lúc, hơn nữa cha vợ Trương Nhất Minh lợi dụng chức quyền, vụ án đương nhiên trở thành án treo.”
Trần Thư Lâm gạt tàn thuốc, “Đội trưởng Phong, đội trưởng Dương, hai người nói tôi tham gia vụ án mưu sát Triệu Đông Tường, chứng cứ đâu?”
Phong Bắc ngậm điếu thuốc bên mép, cầm hai tấm ảnh giơ lên song song cho ông ta xem, một tấm là ảnh chiếc túi đựng thi thể, ảnh kia là túi đựng đồ tìm thấy trong kho hàng của đội trộm cướp, “Lúc anh về nông thôn, từng học cách bện loại túi này qua một cụ già, anh cho rằng đây chỉ là hoa văn thường thấy nên để bừa trong nhà, thậm chí trong tình huống khẩn cấp còn lấy ra đựng cách mảnh thi thể, lại không biết nó để lại mầm họa cho mình.”
Điếu thuốc của Trần Thư Lâm chuyển từ tay phải sang tay trái, rồi lại đổi về tay phải.
“Tiến vào viện nghiên cứu mơ ước đã lâu, nghiên cứu phát minh ra đề tài mình muốn làm, anh sống cũng không yên tâm gì cho cam, bởi trên tay anh nhiễm máu người, trên cổ lơ lửng một thanh đao.”
Phong Bắc nói, “Từ năm 1992 đến năm 2007, anh luôn dùng phương pháp nặc danh để giúp đỡ trẻ em nghèo khó, anh muốn lương tâm của mình thấy dễ chịu hơn một chút.”
Dương Chí không nhịn được chen lời, “Chủ nhiệm Trần, lương tâm anh bất an, thế tại sao không đi tự thú chứ? Đã nhiều năm như vậy rồi, phàm là có một chút lung lay, kiểu gì cũng bước vào cổng lớn đồn công an thôi.”
Anh chậc một tiếng, “Nói cho cùng, vẫn là tiếc mạng.”
Qua một hồi lâu, Trần Thư Lâm mới mở miệng, giọng khản đặc khó nghe rõ, ông ta nói, “Không phải.”
“Đúng đúng, tôi nói sai rồi, chủ nhiệm Trần, anh không phải tiếc mạng.” Dương Chí nói bóng gió, “Anh vì con trai mình thôi.”
Trần Thư Lâm rít một hơi thuốc lá.
Phong Bắc chỉnh sửa lại toàn bộ hồ sơ giấy tờ trên bàn, “Chủ nhiệm Trần, anh còn muốn bổ sung gì nữa không?”
Trần Thư Lâm rất bình tĩnh, “Tôi không có gì nói thêm nữa.”
Phong Bắc nhìn thấy bóng dáng của Giả Soái trên người Trần Thư Lâm, bất kể lúc nào đi chăng nữa cảm xúc đều biến động cực ít, ít đến gần như có thể bỏ qua không tính, “Tối 12 tháng 12 năm ngoái, Trương Nhất Minh tới tìm anh, ý đồ giết người diệt khẩu, anh gây mê sâu ông ta, khiến cho ông ta chết cóng.”
Trần Thư Lâm phủi đi tàn thuốc trên quần, “Đêm đó tôi ở nhà.”
Phong Bắc nhướn cao mày, “Làm chứng cho anh chính là con trai anh, con ruột.”
Điếu thuốc trên tay Trần Thư Lâm đã sắp cháy hết, ông ta không hút tiếp, mà chỉ nhìn đốm lửa nhỏ từng chút từng chút một thiêu cháy điếu thuốc.
“Buổi chiều tối hôm Trương Nhất Minh bị giết, anh nhận được một cuộc điện thoại, chúng tôi đã điều tra, sim mua ở siêu thị nhỏ, không có thông tin thân phận gì.”
Phong Bắc nói, “Có điều, vận may của chúng tôi khá tốt, lấy được camera giám sát của đủ loại siêu thị to nhỏ của thành phố A trong khoảng thời gian đó, phát hiện Trương Nhất Minh xuất hiện trong đoạn phim của một siêu thị, mang theo ảnh của ông ta đi điều tra, xác nhận được ông ta mua một sim điện thoại, dãy số chính là dãy anh nhận được kia.”
Tầm mắt anh lướt qua đỉnh đầu của người trung niên, sắp trọc đến nơi rồi, nửa cuộc đời đều dành cho nghiên cứu y học, cũng cống hiến không ít cho lĩnh vực y học, tiếc thay ông ta đã lựa chọn con đường tắt sai lầm để đến với giấc mộng này.
Mặc dù mười mấy năm qua vẫn luôn dùng hết khả năng để giúp đỡ những người khác, âu vẫn không thể xóa đi sai lầm đã phạm vào lúc trẻ kia được.
Phong Bắc nhớ đến một câu nói của Cao Nhiên, trên đời không có người tuyệt đối tốt, cũng chẳng có người tuyệt đối xấu.
“Tôi từng nghĩ, nếu Trương Nhất Minh muốn giết người diệt khẩu, cớ sao những năm qua không hề có hành động gì, lại cố tình muộn như vậy mới trở lại trấn, mãi cho đến khi đội trưởng Dương lục soát được một phong thư trong xe của ông ta, lá thư mà anh viết cho vợ ông ta.”
Điếu thuốc trên tay Trần Thư Lâm rốt cuộc cũng cháy đến cuối cùng, nóng đến đầu ngón tay ông ta, ông ta ném điếu thuốc xuống đất, “Làm sao xác định được là do tôi viết?”
“Hồi cuối năm ngoái chúng tôi tiến hành bí mật điều tra anh, không có chứng cứ xác thực thì anh đã không ngồi ở chỗ này, những năm qua nghĩ biện pháp cho lương tâm dễ chịu không chỉ có anh, mà còn có cả vợ của Trương Nhất Minh nữa, các anh đồng thời giúp đỡ những khu vực còn nghèo khó, giúp rất nhiều người giải quyết vấn đề ấm no, thoát khỏi ốm đau, hoàn thành việc học, thực hiện giấc mộng.”
Phong Bắc lấy lá thư đó ra, nội dung chẳng có chút nào mùi mẫn, chỉ như lời thăm hỏi giữa hai người bạn cũ với nhau, Trần Thư Lâm ở trong thư nhắc nhở vợ Trương Nhất Minh phải cẩn thận Trương Nhất Minh, xem ra không phải là lần đầu tiên nhắc nhở.
“Lúc trước hẳn các anh đã phải ước định với nhau rằng sau khi xong chuyện tuyệt đối không được liên lạc, gặp nhau cũng phải làm như không quen biết, vĩnh viễn giữ kín bí mật này cho đến chết, Trương Nhất Minh khi thu dọn di vật của vợ mới vô tình phát hiện anh vẫn liên lạc với vợ của ông ta, phát hiện bất ngờ này khiến cho ông ta cảm thấy hoảng sợ, ông ta rơi vào suy đoán khó lòng kiềm chế được, trong lúc lo lắng tột độ tìm đến anh.”
Trần Thư Lâm vẫn giữ cái giọng bình tĩnh đó, “Nói tới nói lui, các anh vẫn không có chứng cứ trực tiếp nhắm vào tôi.”
“Nghiên cứu thuốc gây mê cũng cần có báo cáo, anh là chủ nhiệm, cũng là tổ trưởng của một tổ chuyên đề nhỏ, muốn động tay động chân một chút cũng không khó.” Phong Bắc thản nhiên vắt chéo đôi chân dài, “Đương nhiên, cũng không ngoại trừ khả năng giết hại Trương Nhất Minh chính là con trai anh, cậu ta đi học ở đại học y, lại là sinh viên xuất sắc, muốn chế ra một ống thuốc gây mê cũng không phải không thể.”
Mắt Trần Thư Lâm rụt lại, đây là lần duy nhất từ lúc bước vào đến giờ ông ta thể hiện cảm xúc thay đổi tương đối rõ ràng, “Khi đó nó mới 5 tuổi.”
“Cậu ta không phải lúc nào cũng 5 tuổi.”
Phong Bắc nhìn thẳng vào người trung niên, “Nhìn tận mắt mẹ mình vụng trộm với người khác, không khóc cũng không quấy, giống như một người không liên quan, phản ứng này ngay cả người trưởng thành còn không làm được, huống chi là một đứa nhỏ 5 tuổi.”
“Tính cách của một người có liên hệ chặt chẽ với hoàn cảnh trưởng thành của người đó, trải nghiệm tuổi ấu thơ của Giả Soái khiến cho cậu ta có sự bình tĩnh cũng như bình thản khác hẳn người cùng lứa, mẹ ruột chết rồi, cũng có thể yên lặng chấp nhận, người bình thường không đạt tới ngưỡng này đâu.”
Mu bàn tay Trần Thư Lâm nổi lên gân xanh, “Tôi có thể kiện anh tội phỉ báng đấy.”
Phong Bắc tiếp tục như thể không có việc gì, “Giả Soái vẫn luôn gọi anh là bố, không phải là tùy tiện mở miệng ra gọi, mà là thừa nhận quan hệ cha con của hai người, một là gã du côn lưu manh chỉ biết đánh phụ nữ, một là thành phần trí thức có học thức uyên bác, đổi lại là tôi thì tôi cũng sẽ chọn tiếp xúc với người thứ hai, huống hồ anh là cha ruột cậu ta.”
“Cậu ta biết tất cả mọi chuyện, chỉ là không nói ra, có thể thấy được lòng dạ cậu ta sâu đến nhường nào, nói thật, người như vậy không hợp làm bạn, càng không hợp làm anh em, cứ tiếp tục quan hệ gần gũi sẽ rất nguy hiểm, tôi muốn nói câu này với Cao Nhiên rất nhiều lần rồi, chỉ là vẫn chưa có cơ hội thôi.”
Trần Thư Lâm thở hổn hển.
Dương Chí thấy vậy, đúng lúc bồi thêm một câu, “Vì người cha mà mình thần tượng, Giả Soái hoàn toàn có thể diệt trừ Trương Nhất Minh, người có thể uy hiếp được anh.”
Phong Bắc nói, “Năm đó lúc các người mưu sát Triệu Đông Tường, chưa biết chừng Giả Soái đang đứng trong một góc khác nhìn, hệt như cậu ta nhìn mẹ mình và anh vụng trộm với nhau vậy, không khóc cũng không quấy, lặng lẽ xem các người băm xác.”
Trần Thư Lâm đang ngồi trên ghế đột nhiên đứng bật dậy, “Nói hươu nói vượn, quả đúng là nói hươu nói vượn!”
Con trai chính là điểm yếu của Trần Thư Lâm, ông ta lộ ra, cũng chứng tỏ bức tường bảo vệ mà ông ta xây cho mình đã hoàn toàn sụp đổ rồi.
Phong Bắc ra hiệu bằng mắt cho Dương Chí, gõ gõ ngón tay lên bàn, “Lập tức thẩm vấn Giả Soái!”
Nửa ngày sau Dương Chí mới kịp phản ứng, “Vâng, em đi làm ngay đây.”
“Tôi nói…”
Trần Thư Lâm ngồi lại lên ghế, ông ta sụp vai, hai khuỷu tay chống lên chân, mặt vùi vào lòng bàn tay, lặp lại hai từ kia, từ mơ hồ đến rõ ràng, “Tôi nói.”
Toàn bộ cơ bắp đang căng ra của Phong Bắc thả lỏng, bấy giờ mới phác giác sau lưng mình ướt đẫm, chuyện tiếp theo giao cho Dương Chí, anh không cần phải để ý đến nữa.
Lúc ra đến cửa phòng thẩm vấn, chẳng hiểu sao mí mắt Phong Bắc giần giật, cánh tay đưa ra đến giữa không trung cứng lại mấy giây rồi nắm lấy tay vặn cửa, nửa ngày cũng không có động tác tiếp theo.
Dương Chí lấy làm lạ gọi một tiếng.
Phong Bắc hoàn hồn, tim đập hơi nhanh, trán cũng toát mồ hôi lạnh, mẹ nó, sao lại bất an thế nhỉ? Hay là chưa ra ngoài vội? Cứ đợi trong này hẵng?
Dương Chí lại gần, thấp giọng hỏi, “Đội trưởng, tê chân à?”
Phong Bắc nói, “Cậu ra ngoài xem trước hộ anh cái.”
Dương Chí nghe không hiểu, “Xem cái gì ạ?”
Phong Bắc không nói, chỉ nhường cho Dương Chí ra trước, sau đó không đợi anh kịp phản ứng đã mở cửa đẩy anh ra ngoài.
Dương Chí đứng vững, nhìn thấy một người, miệng thốt lên đầy ngạc nhiên, “Cao Nhiên, sao em lại ở đây?”
Câu đó vào tai Phong Bắc chẳng khác nào lựu đạn nổ cả, đầu anh ong ong đau, đứng sững tại chỗ không dám bước ra cửa lấy một bước.
“Đội trưởng, Cao Nhiên đến này.”
Dương Chí ngó vào trong cửa, “Đội trưởng?”
Phong Bắc nháy mắt với anh.
Dương Chí lúc này hết cả hiểu ngầm, anh dùng âm lượng chỉ có Phong Bắc mới nghe được hỏi, “Sao thế ạ? Cãi nhau à?”
Trước không cãi, giờ cũng không cãi, đợi chút nữa mới cãi, hơn nữa còn là long trời lở đất, Phong Bắc chột dạ, anh day day khóe mắt bị chuột rút, kiên trì đi ra ngoài.
Cao Nhiên vốn không nên xuất hiện ở đây mà hẳn phải công tác tại thành phố M đang dựa vào vách tường, hơi cúi đầu, mí mắt rũ xuống, ngón tay kẹp một điếu thuốc, tích một đoạn tàn thuốc dài thật dài.
Phong Bắc đứng ở khoảng cách an toàn, “Đến rồi à.”
Cao Nhiên đứng thẳng người nghiêng đầu nhìn sang, mặt không chút cảm xúc.