Tôi Đến Từ Thế Giới Song Song

Quyển 2 - Chương 70: Nỗi đau đớn cắt thịt róc xương



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Dâu



Phong Bắc khép mắt lại, một giây sau đẩy thanh niên ra, anh đứng dậy, không nói một câu rời khỏi văn phòng.

Ngực Cao Nhiên phập phồng mãnh liệt, cậu đá một cái lên chân bàn làm việc, hổn hển lấy tay che mắt lại, nửa ngày sau vẫn không nhúc nhích.

Phong Bắc trở về nơi ở.

Căn nhà hai phòng, trang trí đơn giản, đồ nội thất và đồ dùng hằng ngày đều được đặt tùy tiện, rất hợp với tính anh.

Phong Bắc bước vào phòng làm việc, anh mở ra ngăn kéo dưới cùng, chần chừ một lát mới cho tay vào, lấy ra một tờ giấy nháp, trên đó là vài đề toán, chữ viết rất chi cẩu thả.

Xung quay đề toán viết chi chít tên, Phong Bắc đã từng đếm, cũng nhớ rất rõ, tổng cộng có 119 cái, tất cả đều là “anh Tiểu Bắc”, xen kẽ những cái tên đó còn có mấy chữ —— em thích anh, em rất nhớ anh.

Tháng 6 bốn năm trước, Cao Nhiên thi đại học, Phong Bắc thật sự không nhịn nổi, chỉ nghĩ len lén về xem cậu thế nào, đứng từ xa trộm nhìn là được rồi, không cho cậu phát hiện, không ngờ một ngày trước khi thực hiện lại nhìn thấy ba cậu Cao Kiến Quân.

Cao Kiến Quân tự mình tìm tới cửa, lúc đó không nói gì, chỉ đưa tờ giấy nháp này cho Phong Bắc, ở ngay trước mặt anh cúi thấp người, im lặng cầu xin, xin anh buông tha cho con trai mình, dáng dấp tưởng chừng như già đi mười mấy tuổi.

Từ đó về sau, Phong Bắc không hề trở lại nữa, anh chỉ vuốt phẳng lại tờ giấy nháp đã quá đỗi nhăn nhúm, thỉnh thoảng lấy ra xem, mỗi lần xem hết cả một đêm.

Đau lắm thay mà không bỏ, không quên nổi, người nhìn qua còn tưởng là người, thực chất đã thủng trăm ngàn lỗ từ lâu.

Hiện thực không phải là phim hay truyện, cõi đời này nào có nước vong tình, cũng làm gì có thuốc mất trí nhớ gì cho cam, cái gì muốn nhớ hay không muốn nhớ đều đã khắc ghi trong trí óc mất rồi.

Con người nào có thể khống chế được trái tim mình đây.

Ban đầu Phong Bắc thực sự coi Cao Nhiên là một cậu bạn nhỏ, cho nên mới mặc cho cậu làm bậy, lúc phát hiện ra cậu quá ỷ lại vào mình, chẳng qua chỉ cảm thấy có đứa em trai như vậy cũng hay, nên trong sinh hoạt mới dành cho quan tâm, chăm sóc, phát hiện cậu có hứng thú với trinh sát hình sự, bèn mang cậu theo tiếp xúc, tìm hiểu, lần lượt dẫn dắt.

Xu hướng tính dục của Phong Bắc không có vấn đề gì, chẳng qua là anh không muốn yêu đương, không có thời gian đi kinh doanh một đoạn tình, chứ không phải trời sinh đã có hứng thú với đồng tính, chưa từng nghĩ đến, quả thật là nói mơ giữa ban ngày, ai mà biết được sẽ gặp phải, đến giờ cũng chỉ có suy nghĩ, có dục vọng với duy nhất một người.

Mấy năm nay Phong Bắc từng vô số lần hồi tưởng, anh vẫn không rõ mình động cõi lòng không nên động với Cao Nhiên tự bao giờ.

Phong Bắc đếm không hết được rốt cuộc có bao nhiêu lần đầu tiên của anh là có liên quan đến Cao Nhiên, đó là một con số quá đỗi đáng sợ, một khi đã xuất hiện một lần ngoại lệ, về sau sẽ có đến vô số, dần dà, chẳng còn nguyên tắc chi nữa, chỉ còn đọng lại thói quen và bản năng mà thôi.

Một tối mùa hè năm ấy, dưới ánh trăng trong sân, Phong Bắc châm một điếu thuốc, Cao Nhiên hẵng còn là thiếu niên cướp đi điếu thuốc trong miệng anh, nhét thẳng vào miệng mình hút một hơi, lúc sặc khói chảy cả nước mắt, chỉ cảm thấy cậu có gì đó thật đặc biệt, chơi vui.

Cao Nhiên ôm anh ngủ, môi hơi nhếch, nước miếng chảy lên cánh tay anh, anh đẩy cậu sang một bên, khi thiếu niên lại một lần nữa lăn về anh không đẩy ra nữa, chỉ bởi vì lọn tóc lướt qua cổ anh sao mà mềm mại quá đỗi.

Lúc Phong Bắc nghe Cao Nhiên nói cậu bị Tào Thế Nguyên sờ eo, đêm đó gọi ngay Tào Thế Nguyên ra.

Cũng là từ lần đó, nhận thức hơn hai mươi năm nay của Phong Bắc mới đột nhiên có thêm một thứ, nó gọi là đồng tính luyến ái, anh không kỳ thị, cũng không coi thường, ngoại trừ việc không liên quan đến mình, còn sợ Tào Thế Nguyên làm hư Cao Nhiên, sợ muốn chết.

Sau đó thì sao, sau đó Cao Nhiên thường chui vào lòng Phong Bắc, một chút cảm xúc bé nhỏ chậm rãi lan tỏa, trong tim anh nhiều thêm một hạt giống nhỏ nhoi, con đường đời nhiều thêm một lối rẽ, anh bắt đầu đi một con đường khác, càng chạy càng xa, càng cô độc lẻ loi.

Đi một mình rất đỗi cô đơn, nỗi khổ phải kìm nén quá đỗi dằn vặt, Phong Bắc không chỉ một lần thăm dò Cao Nhiên, cậu đều phản ứng giống nhau, cực kì bài xích đồng tính luyến ái, gần như là đến mức phản cảm.

Có một lần Phong Bắc đánh nhau với mấy thanh niên trong một quán ăn nhỏ, lúc về anh nói với Cao Nhiên, anh thích một người, người đó giống anh.

Lúc đó Cao Nhiên choáng váng, Phong Bắc sờ đầu cậu, lại bị cậu né ra, mãi đến khi Phong Bắc nói là đùa thôi, bầu không khí cứng ngắc mới tiêu tan.

Đối mặt với câu hỏi của Trịnh Giai Huệ, Phong Bắc rất tự tin nói người anh thích cũng thích anh, chỉ là chưa nhận ra thôi, đúng vậy, là chưa nhận ra, lớn rồi sẽ hiểu thôi, anh tự an ủi mình như vậy.

Người chung quy đều phải lớn lên, Phong Bắc nghĩ, chờ em ấy lớn rồi, nhận ra được là tốt rồi, bất kể chờ mấy năm đi nữa, miễn là em ấy nhận ra được.

Sau đó chính là vụ án ở tiểu khu Hoa Liên.

Phong Bắc nói ra vụ việc của Chu Đồng, thái độ và lời nói của Cao Nhiên đều rất giống người cha của Chu Đồng, trời đất không chứa chấp đồng tính luyến ái.

Khi đó Cao Nhiên hôn mê một ngày một đêm, Phong Bắc ở ven đường ngoài bệnh viện hút thuốc lá, nghe Thạch Kiều nói đến hai vụ án giết người, đọc lá thư Chu Đồng viết cho Thường Ý.

Thạch Kiều nói, cậu không có người nhà, Cao Nhiên thì có.

Khi đó Phong Bắc còn chưa nghĩ được tương lai mà không có Cao Nhiên sẽ như thế nào, anh không tưởng tượng ra nổi, thật sự không thể tưởng tượng được, năm năm này lại ngày càng rõ ràng.

Đi nhầm từ bước nào đã không còn quan trọng nữa, quan trọng là… lúc nào mới có thể dừng lại, liệu có phải đến chết mới thôi thật hay chăng.

Phong Bắc gấp tờ giấy nháp lại cất vào trong ngăn kéo, anh lấy lọ thuốc rỗng ra mân mê mấy cái, cũng bỏ vào chung, sau đó anh châm điếu thuốc, chìm vào trong ghế hút thuốc.

Hút xong một điếu, Phong Bắc chạm lên đôi môi, suy nghĩ điều chi, cau mày, anh lại châm thêm điếu thuốc nữa.

Anh cùng em trưởng thành đợi em nhìn thấy anh, em lựa chọn không thấy, anh lùi vào trong góc làm lão già cô độc, em lại phi tới, nói với anh em đã lớn rồi, cũng đã biết thế nào là yêu, có thể theo anh cùng đi dưới bão táp mưa sa.

Tất thảy đều thoát ly quỹ tích, hướng về một con đường chết, Phong Bắc ngỡ là Cao Nhiên sẽ không bao giờ có ngày nhận ra, nhưng cậu lại cố tình nhận ra được, hơn nữa còn không trốn tránh, mà dũng cảm đối mặt, kiên trì đi đến trước mắt mình.

Năm năm rồi.

Năm năm nay Cao Nhiên liều mạng phấn đấu, nhẫn tâm thiêu rụi mình, năm năm này Phong Bắc cũng chịu đựng nỗi đau đớn cắt thịt róc xương.

Chung quy chỉ là yêu một người, muốn ở bên người nọ mà thôi, sao lại cứ khó khăn đến nhường này đây?

Phong Bắc thấp giọng thở than, khóe mắt đỏ hoe.

Cao Nhiên vác quầng mắt thâm xì vào cục, tối hôm qua cậu cầm chiếc mô hình Gundam lên, nhớ đến một chuyện mấy năm trước.

Hai ngày trước kì thi tốt nghiệp trung học, Cao Nhiên không làm bài, cũng không đọc sách, cậu chỉ ở trong phòng sắp xếp lại đống sách giáo khoa của ba năm cấp ba, định đóng gói một phần lại chờ bán đồng nát kiếm hời, ba cậu đột nhiên xồng xộc lao vào, đầu tiên là không nói một lời trừng trừng nhìn cậu, sau đó cầm một chiếc mô hình Gundam để trên tủ đầu giường lên dùng sức nện xuống đất.

Cao Nhiên ngơ ngác, lúc đó cậu có ảo giác, ba cậu là muốn ném thẳng vào người cậu.

Mô hình Gundam bị nứt tan tành, Cao Nhiên mất rất lâu mới gắn lại được.

Sau đó Cao Nhiên hỏi ba cậu làm sao thế, sao lại đập đồ của cậu, ba cậu nhìn cậu, muốn nói gì đó lại thôi, ngập ngừng không nói, cuối cùng chỉ bảo cậu yên tâm thi đại học, đừng mê muội mất lý trí.

Sau kì thi đại học, Cao Nhiên bận rộn tập huấn, chào đón cuộc sống đại học bốn năm, không suy nghĩ gì về sự khác thường của ba cậu, tối hôm qua sực nhớ tới, mơ hồ cảm thấy trong đó có vấn đề.

Cao Nhiên bưng trà rót nước cho đồng nghiệp, hai chân như thoi đưa khắp nơi, thỉnh thoảng nghểnh cổ ngóng, vừa nhác thấy bóng người quen thuộc lập tức bước qua, “Có phải ba em tìm anh không?”

Phong Bắc lờ đi, anh bảo cấp dưới mười phút nữa vào phòng họp.

“Vâng, anh lớn tuổi hơn em, từng trải nhiều hơn em, suy nghĩ nhiều hơn em, nhưng anh không thể quyết định thay em đâu.”

Cao Nhiên đối mặt với người đàn ông, ép giọng xuống cực thấp, biết anh sẽ không làm gì mình trước mặt tất cả mọi người, “Em sẽ nói với ba mẹ, em sẽ nói, anh phải cho em thời gian, họ có thể tạm thời không chấp nhận được, nhưng rồi sẽ có cách thôi, em sẽ không giống Chu Đồng đoạn tuyệt với họ, khiến cho mọi chuyện đến nông nỗi không thể cứu vãn được nữa, em…”

Phong Bắc đi vào văn phòng, “Có chừng mực thôi, Cao Nhiên!”

Cao Nhiên vòng ra trước nhìn thẳng vào mắt người đàn ông, đầy tơ máu, đoán chừng cũng là một đêm không ngủ, trên cằm còn có vết xước mới, lúc cạo râu thất thần, quần không thay thì thôi đi, đến áo cũng không thay, mùi thuốc lá nồng nặc, thái dương hình như lại mọc thêm mấy sợi tóc bạc nữa.

Cậu thở dài, “Họp xong, em sẽ đến đại học A hỏi bảo vệ, xem có thêm chút thu hoạch nào không.”

Phong Bắc cau mày nhìn thanh niên, không nói gì, dường như ngạc nhiên với biến chuyển của cậu.

Cao Nhiên cười hì hì, “Đội trưởng Phong, còn việc gì không ạ?”

Huyệt thái dương của Phong Bắc nảy lên một cái.

Cao Nhiên thừa dịp người đàn ông không đề phòng, nhanh chóng hôn lên môi anh, cắn mạnh ra một vết máu mới.

Triệu Tứ Hải gõ cửa tiến vào, “Đội trưởng Phong, miệng anh sao thế ạ?”

Phong Bắc đưa đầu lưỡi qua, liếm đi sợi máu không ngừng chảy ra bên khóe môi, “Tiểu Triệu, cậu tới đúng lúc lắm, sáng nay đi đường Tĩnh Tây với tôi một chuyến.”

“Thế dẫn theo Tiểu Cao đi.” Triệu Tứ Hải buồn bực, “Đúng rồi Tiểu Cao báo cáo với anh rồi ạ? Vừa nãy em gọi cậu ta, cậu ta cũng chẳng ngoái lại.”

Miệng Phong Bắc toàn là mùi vị tanh ngọt, anh cầm bình nước lên uống mấy ngụm nước lạnh, “Đứa nhóc đó không hợp ở tuyến một, chuyển cậu ta xuống tuyến hai đi, cho sắp xếp văn bản.”

“Thế lãng phí tài năng quá?” Triệu Tứ Hải nói, “Có phải Tiểu Cao lại tự ý hành động không? Sinh viên mới tốt nghiệp, lại là người nổi tiếng trong trường học, trẻ tuổi nóng tính, táo bạo chút cũng là chuyện thường, rèn giũa một hồi là được…”

Phong Bắc ngắt lời anh, “Đừng nói những thứ vô dụng này.”

Triệu Tứ Hải tìm Cao Nhiên, nói ra quyết định của Phong Bắc, “Cậu đừng nản lòng, cũng đừng khó chịu, trước tiên đợi ở tuyến hai một khoảng thời gian ngắn hẵng, nghiêm túc làm tốt công việc được giao, có cơ hội anh sẽ đề cập với đội trưởng Phong, chưa biết chừng ảnh lại chuyển cậu về.”

Cao Nhiên bóp méo cốc dùng một lần, hầm hầm đi tìm người đàn ông, hết sức bình tĩnh nói, “Em không đi tuyến hai.”

Phong Bắc đang lật báo cáo nghiệm thi của Phương Diễm, “Làm cấp dưới, cần phải tuân lệnh.”

Cao Nhiên nhìn chằm chằm vết thương nơi khóe môi người đàn ông, “Em không đi.”

Phong Bắc khép báo cáo lại, đứng dậy ra cửa, “Có đi hay không cũng không dựa vào cậu,”

Cao Nhiên cản đường anh, “Hôm qua em nói dối đấy, em sẽ không phân rõ giới hạn với anh đâu, đừng có mơ.”

Phong Bắc đột nhiên hỏi, “Cậu giấu ba cậu đến đây?”

Mí mắt Cao Nhiên khẽ giật, đúng là có giấu thật, ba cậu bảo cậu tham gia cuộc thi triệu tập của cục thành phố, khá là dễ dàng, bảo cậu đừng đi thành phố khác, cậu lại lén tham gia thi triệu tập ở cục thành phố A, còn dụ mẹ cậu cùng giấu.

Lúc này ba cậu đang công tác ở tỉnh ngoài, tháng sau mới về.

“Bên ba em em sẽ giải thích.” Cao Nhiên nghiêm túc nói, “Em đến đây không hoàn toàn là vì anh, anh không cần cảm thấy phải gánh vác gì cả, cũng đừng nghĩ là em quyết định trong cơn kích động, càng không phải là nhiệt độ ba phút, em rất rõ mình đang muốn gì.”

Phong Bắc trầm giọng nói, “Tránh ra.”

Cao Nhiên thờ ơ, người vẫn chắn trước cửa, “Em không đi tuyến hai.”

Phong Bắc quát lên, “Đây là mệnh lệnh.”

Cao Nhiên giằng co với anh.

Giọng Phong Bắc mang theo kim, “Ngay cả phục tùng cơ bản cũng không làm được, đây là cái gọi là sinh viên xuất sắc ư?”

“Đừng có dùng chiêu này với em, vô dụng thôi.” Cao Nhiên cười nói, “Nếu anh điều em đi tuyến hai, tối nay em liền đi bar tìm một người qua đêm.”

Mặt Phong Bắc không chút gợn, “Tôi chỉ là cấp trên của cậu, không phải cha mẹ cậu, việc tư tôi không hỏi đến, không cần báo cáo với tôi.”

“Đàn ông.” Cao Nhiên nhìn người đàn ông, nụ cười bên môi càng thêm sâu sắc, “Em tìm một người đàn ông, tìm người nào lớn tuổi hơn em, em chịch anh ta, hoặc cho anh ta chịch, cái nào thoải mái thì làm.”

Cơ mặt Phong Bắc đột nhiên căng ra, mắt trợn lên, thoạt trông đáng sợ vô cùng.

Cao Nhiên thực hiện được ý đồ, nhưng trong lòng lại nghẹn phát hoảng, “Em biết trong thành phố có quán bar kiểu đó, trong đó có rất nhiều gay, đi vào đó chơi thế nào cũng được.”

“Đi bar cũng được thôi, đừng mặc cảnh phục vào, không thì cậu chỉ có thể tự cầu phúc, ngoài ra,” Phong Bắc cúi đầu châm thuốc, “Quán bar kiểu đó mỗi tuần sẽ bị điều tra một lần, nếu cậu bị bắt, đừng nói là người của cục thành phố đấy.”

Cao Nhiên rũ mi, khóe miệng nhếch lên tự giễu, “Anh đoán chắc em sẽ không làm như vậy.”

“Trong trường có cả đống nam sinh, ai đụng vào em, em cũng sẽ không thấy gì khác lạ, thậm chí còn cảm thấy mùi mồ hôi mùi thuốc lá của họ hơi buồn nôn, em chỉ đối với anh là khác, anh cũng vậy đúng không, anh Tiểu Bắc, chúng ta không phải là gay, em đọc rất nhiều tư liệu rồi, chúng ta thực sự không phải.”

Phong Bắc đẩy thanh niên ra, không hề ngoái lại mà đi ra ngoài.

Cao Nhiên dựa vào vách tường bấm một dãy số, “A lô, hồ ly này, hỏi anh một chuyện, vụ án ở tiểu khu Hoa Liên năm năm trước anh có để ý không?”

Tào Thế Nguyên nói, “Có.”

Cao Nhiên hỏi, “Mẹ của Chu Đồng về sau thế nào?”

“Nhảy lầu.” Tào Thế Nguyên nói, “Tối hôm đó về nhà xong liền nhảy từ trên ban công xuống.”

Động tác lấy bao thuốc của Cao Nhiên khựng lại.

“Có cần anh nói hết toàn bộ vụ án cho em không? Chu Đồng bị Thường Ý bóp cổ chết, Thường Ý tàn sát Tiểu Mạn xong thì tự tử, bố Chu Đồng tức quá mà chết, mẹ cũng tự tử, một cuộc tình cấm kị phá hủy ba gia đình.” Tào Thế Nguyên hờ hững nói, “Năm mạng người.”

Cao Nhiên khàn giọng, “Cúp đây.”

Không lâu sau Cao Nhiên lại gọi cho Tào Thế Nguyên, cậu đứng ở bậc thang trước cục cảnh sát, bên chân là một hộp giấy không lớn không nhỏ, “Anh gửi cho em cái gì đấy?”

Tào Thế Nguyên cười khẽ, “Kẹo, hai vị, một là vị chanh, loại kia có nhân, ăn thay đổi.”

Cao Nhiên cúp máy thẳng thừng.

“Em là Cao Nhiên à?”

Cao Nhiên nghe giọng thì ngẩng đầu, thấy chủ nhân của âm thanh đó, hai mắt cậu hơi trợn lên, cảm giác nguy hiểm trong nháy mắt vọt lên đỉnh đầu, sao cô gái này lại ở cục thành phố?

Trịnh Giai Huệ bước từng bước lên bậc thang, nở nụ cười đầy ngạc nhiên, “Đúng là em thật à, chị còn tưởng là nhìn nhầm cơ, mới tốt nghiệp năm nay đúng không? Đến đây thực tập à?”

Cao Nhiên không đáp, cậu liếc nhìn thẻ công tác trước ngực cô gái, một nhà báo, hồi trước tao nhã thánh khiết, nay lại già dặn cơ trí hơn, hiện ra một vẻ đẹp hoàn toàn khác.

Trịnh Giai Huệ vén một lọn tóc rối ra sau tai, “Mấy năm không gặp, em khác thật đấy, vừa nãy chị chưa nhận ra ngay được.”

Trước đây thiếu niên nom trắng bóc mảnh mai, rạng rỡ ánh dương, giờ thì anh tuấn cao lớn, thoạt trông trưởng thành hơn nhiều, không tìm đâu ra một nét trẻ con nữa.

Cao Nhiên ôm lấy thùng giấy, “Chị cũng vậy.”

Trịnh Giai Huệ tò mò hỏi, “Em ở bộ ngành nào vậy?”

Điện thoại của cô vang lên, cô vừa nghe vừa vào trong, “Em đến rồi, đội trưởng Phong, em gặp đứa bé hàng xóm nhà anh, trông em ấy khác nhiều quá…”

Cao Nhiên cau mày.

Trong phòng làm việc, Trịnh Giai Huệ đón lấy một đống chất vấn của Phong Bắc, tờ báo suýt nữa thì vung đến mặt cô rồi.

Trong đầu Phong Bắc có lửa mà không tiêu được, tờ báo buổi sáng đến thật đúng lúc, “Trên này viết nhăng viết cuội gì đây? Đàn chị đại học danh tiếng quá yêu đàn em? Cái tiêu đề sặc mùi ngôn tình này, sao em không đi viết tiểu thuyết quách cho rồi đi?”

Trịnh Giai Huệ nào còn vẻ ngượng ngùng trước đây nữa, giờ da mặt dày rồi, cực kì bình tĩnh, “Em còn thực sự cân nhắc rồi cơ, lúc nào rảnh viết thử một chút, chưa biết chừng còn được bán sách ấy.”

“…”

Phong Bắc ném mạnh tờ báo lên bàn, “Chiều hôm qua anh gọi cho em, bảo em sửa bản thảo, em còn đăng?”

Trịnh Giai Huệ rót nước cho anh, “Bản thảo nộp mất rồi, em nói chuyện với chủ biên, ổng cũng đồng ý rút lại rồi, ngờ đâu sáng nay vẫn đăng, không thay đổi chữ nào hết.”

“Tòa soạn các em vì mánh lới, dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào.” Phong Bắc nhận cốc nước đặt lại lên bàn, “Hôm nay viết một bản thảo đính chính lại cho anh.”

Trịnh Giai Huệ hỏi, “Viết thế nào ạ?”

“Dựa theo đúng tình hình thực tế mà viết.” Phong Bắc nói, “Tố chất tâm lý của thằng bé kia không ổn, nếu như nó vì bài báo này mà xảy ra chuyện gì, tòa soạn các em không tránh được quan hệ đâu.”

“Cũng có viết cái gì thực chất đâu.” Trịnh Giai Huệ không quan tâm lắm, cô kéo ghế ra ngồi xuống, “Kẻ tình nghi chưa bắt được, vụ án chưa phá, viết thế nào đi nữa cũng sẽ bị người ta mang ra tế thôi.”

Phong Bắc nói, “Thế vẫn còn hơn là viết lung tung.”

“Sao môi anh bị rách thế kia?” Trịnh Giai Huệ nhìn anh châm thuốc, lại hỏi tiếp, “Tưởng anh cai thuốc lá rồi cơ mà?”

Phong Bắc không đáp câu nào cả.

Trịnh Giai Huệ nói, “Mười vụ án thì có tám vụ rất khó tìm chứng cứ, anh khác thường không phải vì vụ án, là vì chuyện khác.”

Phong Bắc hé mắt, “Phóng viên Trịnh, đi viết bản thảo đi, viết xong đưa Tiểu Triệu, bảo cậu ta xem qua một chút, không cần phải đến chỗ anh, có câu hỏi gì, trực tiếp tìm cậu ta là được.”

Trịnh Giai Huệ vừa đến đã bị đuổi đi, cô tập mãi thành quen, cũng không tỏ ra thất vọng chút nào, cảm xúc không giống xưa, thân phận lập trường cũng có chỗ khác, “Thế này đi, trước tiên em viết dàn ý cho anh Triệu xem, nếu ổn lại về viết bản thảo.”

Phong Bắc gọi người lại, “Em cảm thấy anh nhuộm đen tóc hai bên thái dương, trông có trẻ ra được chút nào không?”

“Anh mới hơn ba mươi, thân thể cường tráng, bề ngoài không già chút nào, già là trái tim của anh.” Trịnh Giai Huệ có thâm ý, “Nhuộm tóc bạc thì ích lợi gì, vẫn sẽ mọc ra thôi, trừ phi anh thả lỏng mình, sống vui vẻ thoải mái một chút.”

Phong Bắc phất tay bảo cô ra ngoài.

Trịnh Giai Huệ nói, “Năm năm trước anh bảo với em anh có người thích rồi, năm năm này em không thấy bên cạnh anh xuất hiện bất cứ ai cả, nhìn anh sống không vui chút nào, chỉ có một khả năng, cô ấy không phải là không nhận ra, mà là thực sự không thích anh, nếu không thích, anh sống có vui vẻ hay không, cô ấy cũng không quan tâm, chẳng bằng tự đối xử với mình tốt một chút.”

Phong Bắc thiếu kiên nhẫn, “Ra ngoài ra ngoài.”

Trịnh Giai Huệ nhìn người đàn ông một chút, muốn nói gì đó, lại không nói ra.

Phong Bắc đến phòng họp, ở khúc ngoặt bị một cánh tay kéo lại.

Cao Nhiên nhốt người đàn ông giữa vách tường và lồng ngực mình, chen đầu gối vào, cười híp mắt nói, “Mấy năm nay các anh vẫn liên lạc sao?”

Tư thế này khiến Phong Bắc cảm thấy không ổn cho lắm, anh giơ tay đè lên vai thanh niên đẩy cậu ra.

Cao Nhiên vươn tay bắt lấy, Phong Bắc nhấc cánh tay chặn lại, hai người đánh qua lại ngay khúc ngoặt, giằng co chưa tới hai phút.

Phong Bắc nhấn thanh niên lên tường, thân mình trẻ tuổi dưới lòng bàn tay cứng cáp, tràn đầy sức bật, đã không thể coi thường, vừa nãy anh chỉ tùy tiện đối phó, sau đó thực sự quyết tâm mới áp chế được cậu.

Cao Nhiên thở dốc, đôi mắt đen lay láy, “Anh Tiểu Bắc, lần sau em sẽ thắng anh.”

Phong Bắc rút tay về, làm như không có chuyện gì bỏ đi.

Cao Nhiên vuốt mặt, chỉnh sửa lại bộ cảnh phục hơi xộc xệch của mình, cậu vẫn còn bận tâm chuyện Trịnh Giai Huệ xuất hiện, mình vắng mặt mất năm năm, người ta lại vẫn luôn ở cạnh, nghĩ thế nào cũng thấy bứt rứt trong người.

Lúc họp, Cao Nhiên cũng có mặt, cậu ngồi trong góc, tay chống cằm, trắng trợn nhìn người đàn ông.

Cả quá trình đó Phong Bắc làm như không thấy.

Mọi người đều được giao việc, trừ Cao Nhiên, ai cũng bận muốn chết, không ai lo chuyện bao đồng.

Triệu Tứ Hải phải đi cùng Phong Bắc đến đường Tĩnh Tây, “Tiểu Cao, cậu ở trong cục nhé, ai cần gì thì cậu giúp một chút, chừng nào anh về lại dẫn cậu sang chỗ chị Trương.”

Cao Nhiên lướt điện thoại, miệng thì vâng dạ, khóe mắt lại liếc về phía người đàn ông, thật sự muốn điều cậu đi tuyến hai sao, vậu thì mỗi ngày trôi qua, cơ hội gặp mặt lại ít đi nhiều, cậu không đi tuyến hai, không thể đi được, dù thế nào cũng không thể đi.

Xe vừa khởi động, Cao Nhiên cũng đi, cậu đến đại học A.

Chỗ bảo vệ không có thu hoạch gì, Cao Nhiên bèn đi loanh quanh trong sân trường, khoa kiến trúc có chênh lệch nam nữ nhiều, những cô gái xinh đẹp thanh thuần ví như chiếc bánh thơm ngon, nhiều người mong ước, Phương Diễm không những nổi tiếng trong hệ, mà cũng có tiếng tăm trong trường nữa.

Cô gặp chuyện, đề tài này rất nóng, trong diễn đàn trường không ngừng có bài đăng liên quan, xóa rồi lại có, thổn thức, cảm thán, tiếc hận, phẫn nộ, đồng tình, hiếu kỳ, mỗi người một thái độ.

Cao Nhiên ngồi đằng sau cây nghe trộm các nữ sinh nói chuyện, nghe được một vài thứ, ví dụ như ngoài trường có người lái xe đến đón Phương Diễm, cô là tình nhân.

Tạm thời chưa xác định được tính chân thực, Cao Nhiên đến ký túc xá của Hách Viễn, đúng lúc cậu ta ở trong.

Cao Nhiên vừa đến, hai người khác trong ký túc lấy ánh mắt khác thường nhìn Hách Viễn.

Hách Viễn lúng túng, “Cái gì cần nói hôm qua em nói hết rồi, còn tới làm gì?”

Cao Nhiên nói, “Ra ngoài nói chuyện đi.”

Hách Viễn đi về phía trước, hai nam sinh kia đều tránh đi, mặt cậu đỏ rần, “Đm, bọn mày trốn cái gì mà trốn? Không phải tao!”

Cao Nhiên dập thuốc lá, cười nói, “Kẻ tình nghi còn đang tìm, tôi tới là muốn hỏi bạn Hách một chút việc.”

Hai nam sinh thở ra một hơi, cười ha hả nói biết là không phải mà.

Hách Viễn châm biếm.

Cao Nhiên đi cùng Hách Viễn lên tầng thượng, tầm nhìn trống trải, mặt trời gay gắt, hơi nóng và tro bụi phả thẳng vào mặt.

“Biết tình hình của Phương Diễm trước khi yêu đương với cậu không?”

“Chuyện đã qua cũng qua rồi, ai lại đi níu mãi chứ? Yêu đương quan trọng là hiện tại.” Hách Viễn đá hòn sỏi, dừng lại một chút mới nói, “Chị ấy quen một người trong xã hội, em không rõ tên cho lắm, chỉ nghe lúc chị ấy nhận điện thoại thì gọi là anh Ba, em không biết chuyện này có giúp ích gì không nữa.”

Cao Nhiên ghi nhớ cái người anh Ba này, “Lúc thường các cậu không xem điện thoại của nhau à?”

“Của chị ấy thì em không xem, của em thì chị ấy muốn xem lúc nào cũng được.” Hách Viễn ủ rũ nói, “Em không để ý việc đó lắm.”

Cao Nhiên nhắc đến chuyện tờ báo ban sáng.

Hách Viễn là người rất tỉnh táo, cũng nghĩ thoáng, “Bắt được hung thủ, vụ án được phá, những người đó có thể ngậm miệng rồi, trước đó thì họ thích nói gì kệ họ.”

Cậu ta gãi đầu, vuốt tóc mái dài rối bù lên, “Tạm thời em không lên diễn đàn trường đâu, trong đó thật sự không nhìn nổi.”

Cao Nhiên nói đừng để tâm, bạo lực mạng rất khó đè xuống.

“Hôm qua em gặp anh, thấy anh trông quen quen, lên lớp gặp Cao Hưng, mới biết là thế nào.” Hách Viễn nhìn mặt người thanh niên, “Nó có người anh trai, là anh đúng không.”

Cao Nhiên nói, “Anh họ.”

Hách Viễn ngạc nhiên tròn xoe mắt, “Anh họ thôi á? Em cứ tưởng là anh ruột.”

Cao Nhiên đưa mắt ý hỏi.

“Bạn gái nó, bạn gái cũ ấy, xem điện thoại của nó, hỏi anh trai là ai, nó chia tay người ta luôn.” Hách Viễn nói, “Lúc đó là đang trên lớp, to chuyện lắm, bọn em cùng từng ngầm thảo luận, cảm thấy nó không thích người ta tiếp xúc với người nhà nó.”

“…”

Cao Nhiên đến đường Tĩnh Tây, mua một cốc trà đá vừa đi vừa uống, vốn nghĩ xem liệu có gặp Triệu Tứ Hải và người đàn ông kia không, tình cờ bắt được một tên móc túi đang gây án.

Tên móc túi kia nom cũng khá đẹp trai, rõ ràng có thể dựa vào mặt ăn cơm, ấy thế mà lại đi làm những việc cần kỹ thuật và nghiệp vụ cao.

Cao Nhiên liên lạc với đồn công an, cậu đi cùng dân cảnh đến hang ổ của anh đẹp trai, phát hiện mấy chục chiếc điện thoại bày trên đất, trong đó có một chiếc dường như đã từng thấy ở đâu, bỗng sực nhớ ra mấy bức ảnh hôm qua nhìn thấy, chính là điện thoại của Phương Diễm.

Góc trái bên trên thiếu mất hai nút, hẳn là bị rơi, dưới đáy bị xước mất một lớp sơn, vị trí mấy chỗ đó giống hệt như trong ảnh.

Cao Nhiên báo cáo tình huống với Triệu Tứ Hải, “Anh Triệu, đêm nạn nhân bị hại có người gặp cô ấy ở đường Xương Bình.”

Triệu Tứ Hải ở đầu bên kia nói, “Cậu tự ý hành động à?”

Cao Nhiên gãi trán, cậu thuật lại chuyện đã xảy ra, “Em ở trong cục chán quá nên ra ngoài đi dạo, thấy có tên móc túi đang trộm điện thoại trong túi một cô gái…”

Triệu Tứ Hải nghe cậu nói xong, “Viết bản kiểm điểm cho anh.”

Cao Nhiên nói được, “Đội trưởng Phong có ở cạnh anh không ạ?”

Triệu Tứ Hải nói không, “Cậu dẫn người đó về, cho Tiểu Vương thẩm tra.”

Khẩu cung của tên móc túi nhanh chóng tới tay.

Theo như tên móc túi kể lại, đêm đó gã ở đường Xương Bình gặp được Phương Diễm đang đi một mình, thấy cô gọi điện thoại xong ném vào trong túi, không kéo dây khóa nên tiện tay trộm điện thoại di động đi.

Tên móc túi đi chưa bao xa, thấy một chiếc ô tô đen lái tới, gã ngoái ra sau, thấy Phương Diễm cười lên chiếc xe kia, gọi “anh Ba”.

Lúc đó còn chưa tới 11 giờ.

Cảnh sát bắt đầu kiểm tra từng camera an ninh trên đường Xương Bình, trước khi trời tối tra được chiếc xe kia, căn cứ vào biển số xe tìm tới chủ xe, người đó nói xe bị trộm.

Hình ảnh trên camera rất mờ, Phong Bắc phóng ảnh ra to hết cỡ, chỉ có thể nhìn được Phương Diễm ngồi ở ghế phó lái, lái xe là nam, tóc húi cua, đeo kính râm, mặc áo T-shirt cổ tròn tối màu.

Triệu Tứ Hải ở đằng sau ơ một tiếng, “Đội trưởng Phong, cổ áo trái của nghi phạm có logo, là hãng nào vậy? Trông như của nước ngoài ấy, tra thử xem.”

Cao Nhiên nói, “Hàng fake đấy ạ, hàng thật thì logo ở bên phải, thêu chỉ vàng, tinh xảo hơn nhiều.”

Triệu Tứ Hải đùa, “Tiểu Cao biết cả cái này nữa hả?”

Cao Nhiên nói, “Em của em thích, nên em cũng để ý một chút.”

Kỳ thực căn bản không cần để ý, Cao Hưng một năm bốn mùa, từ đầu đến chân, từ trong ra ngoài đều là hàng hiệu, mùa hè cậu chàng mặc áo hãng đó nhiều nhất, cứ đảo qua đảo lại trước mắt, không muốn để ý cũng khó.

Huống chi có một năm nghỉ hè, Cao Nhiên giặt quần áo cho Cao Hưng mười ngày, thi ăn dưa hấu thua mất hai giây.

Trước máy tính bỗng yên lặng một cách quái lạ.

Phong Bắc rút từ trong bao ra một điếu thuốc, “Giờ có thể đoán được, nghi phạm đóng giả làm người có tiền tiếp cận Phương Diễm, đã quen nhau từ trước, vẫn luôn liên lạc, đêm đó hai người xảy ra xung đột, hắn giết người rồi ném thi thể ở cửa nam.”

“Lấy điều kiện xuất sắc của nạn nhân, trên người cô có rất nhiều vết thương, nhưng lại không có vết tích bị xâm hại tình dục, nghi phạm và cô quá nửa là quan hệ tình nhân, sức hấp dẫn thân thể không lớn, chủ yếu là để xả giận, và để làm nhục, bởi thi thể bị trần truồng ném ở cửa nam.”

Triệu Tứ Hải lấy làm lạ lắm, mấy năm nay đội trưởng Phong đều cố gắng cai thuốc, thế nhưng hôm qua lại hút cả một ngày, sáng sớm đến cục không thay quần áo, mùi thuốc lá trên người nồng nặc, sáng nay còn hút hết điếu này đến điếu khác, sao lại thế nhỉ? Trong nhà có việc gì sao?

“Đội trưởng Phong, ăn cơm xong em dẫn người qua trường xem camera, xem liệu có thể tìm ra nghi phạm không.”

Phong Bắc lạch cạch ấn bật lửa, ấn mấy lần đều không ra lửa, anh ném bật lửa lên bàn, “Trước mắt không có manh mối khác, chỉ có thể làm vậy.”

Triệu Tứ Hải ứng tiếng đi ra ngoài.

Cao Nhiên không đi, cậu lấy từ trong túi quần ra một chiếc bật lửa, ngón tay ấn một cái ra lửa, khom lưng châm thuốc cho người đàn ông.

Phong Bắc lấy điếu thuốc đang giắt bên mép đi.

Cao Nhiên nhìn ngọn lửa, “Anh Triệu nói sức khỏe anh không tốt, cai thuốc kiêng rượu, sao lại hút rồi, còn hút dữ dội vậy nữa? Vì em đến đây khiến anh phiền lòng ư, anh không muốn gặp lại em sao?”

Phong Bắc đứng dậy.

Cao Nhiên kéo tay người đàn ông, lập tức siết chặt lấy, “Anh Tiểu Bắc, rốt cuộc anh có nhớ em không?” Em nhớ anh đến phát điên rồi, cậu nói.

Phong Bắc liếc nhìn thanh niên thấp hơn mình nửa cái đầu, “Cậu tốt nghiệp trường cảnh sát, thông qua cuộc thi triệu tập của cục thành phố, bắt lấy tiêu chuẩn thực tập duy nhất vào đây, trong đầu chỉ có ba cái thứ linh tinh vậy thôi à?”

Tay Cao Nhiên không buông ra, “Trước đây anh là thần tượng của em, lý tưởng của em, giờ là mục tiêu phấn đấu của em. Em muốn giống như anh, làm một cảnh sát ưu tú.”

Cậu ghé vào tai người đàn ông, “Lúc tra án, em hoàn toàn tập trung, lúc khác, trong đầu em không có chuyện gì lung tung cả, chỉ có anh, thật đấy, tất cả đều là anh.”

Cằm Phong Bắc bạnh ra, anh hất tay thanh niên ra rời đi, bóng lưng có vài phần hốt hoảng.

Cao Nhiên thu tầm mắt từ vành tai đỏ bừng của người đàn ông về, khóe miệng cậu dương dương tự đắc, cười thầm.

Lần này đổi lại cậu đến bảo vệ đi, cậu muốn ích kỷ một phen, vai người xấu để cậu làm là được rồi, dù thế nào cũng không thể bỏ qua.

Tối nay Cao Nhiên không có nhiệm vụ, cậu đi tìm chỗ uống rượu, Cao Hưng cũng ở đó.

Cao Nhiên gọi điện thoại cho Giả Soái, nói cậu không có chiếc xương sườn nào lạc bên ngoài cả, “Ông tìm đi, tôi không tìm đâu, tôi không tìm xương sườn, tôi có rồi.”

Giả Soái đang ở thư viện, giọng rất nhỏ nhẹ, “Ông đang ở cùng ai thế?”

Cao Hưng ghé lại, “Tôi.”

Giả Soái nói, “Coi chừng anh cậu, đừng làm cậu ấy bị thương.”

“Anh ấy là anh tôi, không cần anh quan tâm.” Cao Hưng nghiêng đầu, “Đừng bảo anh muốn nôn nhé?”

Cao Nhiên chạy đến ven đường nôn.

Cao Hưng đứng ở một chỗ rất xa, tay bịt chặt mũi, “Xong chưa?”

Cao Nhiên nôn đến đứt từng khúc ruột.

Cậu nôn xong ngồi bệt xuống đất, “Tiên sư nó, anh chỉ là uống nhiều nôn một chút, không phải đi đại tiện, mày chạy xa thế làm gì?”

Cao Hưng không lại gần, bảo cậu đứng lên, “Về thôi chứ, anh ngồi đó thưởng thức đống bã thức ăn của anh à?”

Cao Nhiên bị cậu chàng nói làm cho buồn nôn.

Cao Hưng giơ điện thoại di động của Cao Nhiên lên, “Điện thoại của bác gái này.”

Cao Nhiên bảo cậu chàng nghe, trạng thái mình thế này đừng nhận thì hơn, không nhất định phải nghe lải nhải nửa ngày.

“A lô, bác ạ, cháu đây, ăn rồi ạ, đang ở ngoài, chuẩn bị về.” Cao Hưng nói dối mà mặt không đỏ tim không loạn, “Ảnh đi vệ sinh, điện thoại để chỗ cháu, đều ổn ạ, không có vấn đề gì đâu.”

Lưu Tú ở đầu bên kia nói gì đó, Cao Hưng liếc mắt nhìn người thanh niên một cái.

Cao Nhiên có thể ngửi thấy mùi cười cợt trên nỗi đau của người khác trong ánh nhìn kia.

Cao Hưng cúp điện thoại, “Bác gái bảo tôi đừng chỉ lo chuyện yêu đương của mình, cũng giới thiệu cho anh một người đi.”

“Bác gái còn nói trước thành gia sau lập nghiệp, trước khi kết hôn còn phải yêu đương mấy năm tiếp xúc nhiều một chút, nên tìm hiểu dần rồi.”

Dạ dày Cao Nhiên đảo lộn, lại muốn nôn tiếp, cậu đi chưa được mấy bước đã chống cây nôn ra.

Trong dạ dày không có gì, nôn hết nước vàng xong chỉ có thể nôn khan, cuống họng đau đớn.

Cao Hưng đi ra xa rồi lại gắng gượng trở về, vỗ vỗ lưng thanh niên, động tác hơi bỡ ngỡ, “Nôn chết đi.”

Cao Nhiên cúi đầu đi về phía trước.

Cao Hưng nhíu mày, cậu chàng đi theo đằng sau, suy tư.

Cao Nhiên mua một bình nước súc miệng, cậu dừng lại trước một máy gắp thú, “Con hổ nhỏ của em nát bươm rồi, ném đi, anh gắp cho em con khác, gắp mười mấy hai mươi con về.”

Cao Hưng xem thường, “Tôi là lười vứt, cái thứ đồ chơi rác rưởi này ai mà thèm.”

“Không ai thèm á?” Miệng Cao Nhiên sặc mùi rượu, “Ai cho tôi một đồng xu, tôi gắp cho người đó một con thú, tới trước được trước, gắp được mười con thì ngừng.”

Cậu nom đẹp trai, vóc người lại cao, hơn nữa đứng ở bên cạnh còn có Cao Hưng mặt mũi tinh xảo, ai đi ngang qua đều sẽ liếc nhìn.

Có một bé gái đưa tiền xu cho Cao Nhiên, Cao Nhiên gắp cho cô bé một con thỏ màu hồng nhạt.

Có bé gái đi đầu, không lâu sau một đám người đã xúm vào đây.

Cao Hưng sợ bị người ta chạm vào, cậu chàng ghét bỏ rời xa đám người, cảm thấy thanh niên điên rồi.

Cao Nhiên nói mười cái thì đúng mười cái, sau đó dù thế nào cậu cũng không gắp nữa.

Cao Hưng nhìn Cao Nhiên vẫy tay cứ y như lãnh đạo quốc gia, khóe mắt giật giật.

Cao Nhiên khoác tay lên vai Cao Hưng, cười tít mắt, “Biết em thèm muốn ngón nghề kia của anh, em bái anh làm thầy, anh có thể cho em làm đệ tử cuối cùng, truyền thụ một thân tuyệt học cho em.”

Cao Hưng nói, “Anh tự giữ cho mình đi.”

“Hầy, đứa nhóc nói một đằng làm một nẻo.” Cao Nhiên hất ngược mái ra sau gãi, “Anh muốn đi dạo một chút, em tự về đi.”

Cao Hưng nhìn giờ trên điện thoại, sắp 9 giờ rồi, “10 giờ mà không về, tôi khóa trái cửa luôn.”

“…”

Cao Nhiên bắt xe đi quán bar, cậu híp mắt ấn một dãy số điện thoại, ấn từng số một, ấn xong số cuối cùng thì xóa đi, đổi thành gửi tin nhắn: Em ở quán bar 3707alfa chờ anh hai mươi phút, anh không đến em đi với người khác, đếm ngược 1200 giây bắt đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.