*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: Dâu
Lưu Tú nhớ lại trạng thái của con trai mấy năm qua, trên mặt con trai gần như chẳng được mấy lạng thịt, cô cứ nghĩ là học tập căng thẳng quá, huấn luyện vất vả quá, còn có cả chứng đau đầu nữa, làm sao mà khỏe mạnh được, chứ chưa từng bao giờ nghĩ đến chứng mất ngủ cả.
Con trai từ khi nào thì bắt đầu gầy đi, mắt bắt đầu có quầng thâm nhỉ? Hình như là nghỉ hè từ lớp 10 lên 11, cô chỉ nghĩ là trời nóng, khó ngủ mà thôi.
Lưu Tú tóm lấy cánh tay con trai, “Tiểu Nhiên, con nói với mẹ đi, con đang nói dối, con không bị chứng mất ngủ, chỉ vì muốn ở bên cái tên đàn ông kia, mà cố ý nói dối mẹ thôi.”
Cao Nhiên nhấc cánh tay rảnh kia vỗ lưng mẹ.
Lưu Tú ôm một chút hi vọng nhìn con trai, “Nói đi chứ!”
“Mẹ, con không nói dối mẹ,” Cao Nhiên thở dài, “Tháng 7 năm 2000, nghỉ hè chưa được bao lâu, con bắt đầu mất ngủ cả đêm, vận động cả ngày, đêm vẫn không ngủ nổi, cách gì cũng đã thử nhưng đều không có tác dụng, con thường trèo qua ban công vào sân nhà Phong Bắc nói chuyện với anh ấy, nghe anh ấy kể đủ loại vụ án, sau đó dần dần bọn con thân với nhau hơn, ảnh cũng sẽ trèo qua ban công tìm con.”
Cậu rũ mắt nhìn băng gạc trên tay phải, “Trọn một mùa đông năm ấy, chỉ cần Phong Bắc về nhà, bất kể là sớm hay muộn, anh ấy đều sẽ trèo qua đây ngủ với con.”
Dứt lời, cậu cũng không thoải mái như trong tưởng tượng, bởi cậu còn một bí mật nữa không muốn ai biết tới.
Nếu như phải chọn một người để chia sẻ, cậu chỉ có thể chọn Phong Bắc, không dám, cũng không thể nói cho ba mẹ được.
Cao Nhiên đã hứa với Phong Bắc, chờ vụ án kết thúc sẽ nói cho anh biết, e rằng chỉ sau khi chia sẻ bí mật lớn nhất này, cậu mới có thể sống tiếp mới một tâm thái khác được.
Lưu Tú nhớ có lần nửa đêm dậy đi vệ sinh, loáng thoáng thấy một bóng người trên tầng hai, cô nói với Cao Kiến Quân, với con trai, nhưng hai cha con đều không tin, bèn nghĩ mình nhìn nhầm, hóa ra lại là thật.
Đầu năm 2001, con trai ở nhà Cao Kiến Quốc chưa về, có một tối muộn Lưu Tú và Cao Kiến Quân ăn cơm trong xưởng rồi mới về nhà, lúc về đến cửa nhà, cô cảm thấy trên ban công có người, giờ nghĩ lại hẳn không phải ảo giác, mà cũng là Phong Bắc.
Nghĩ đến việc mình bị lừa đến mấy năm, Lưu Tú lập tức mất khống chế, tát con trai một cái, “Sao mày có thể phối hợp với một người ngoài lừa ba mẹ mày cơ chứ?”
Cái tát đó rất mạnh, tay cô râm ran, run lẩy bẩy.
Khóe miệng Cao Nhiên tràn ra tia máu, trong lòng cậu lại dễ chịu hơn một chút, “Năm năm trước Phong Bắc để lại cho con một khoản tiền, con đem đi mổ mắt, anh ấy để lại cho con một đống thuốc ngủ, con dùng đống thuốc đó thuận lợi thi xong tiến vào đại học, hoàn thành việc học.”
Lưu Tú liên tục hít khí lạnh, “Theo như lời mày nói, cả nhà chúng ta còn phải cảm tạ ân đức của thằng đấy à?”
Cao Nhiên cười khổ, “Mẹ, mẹ đừng như vậy.”
Lưu Tú nhìn gò má sưng lên của con trai, tim nhói lên như có ai đâm vào, “Nó đưa con trai duy nhất của mẹ lên một con đường chết, còn bám dai như đỉa không chịu buông ra, mẹ còn phải cảm ơn nó mới đúng sao?”
“Không phải là anh ấy đưa lên.” Cuống họng Cao Nhiên trào lên mùi tanh ngọt, “Anh ấy không lôi kéo con, năm năm trước anh ấy đã rời đi rồi, là con mới không chịu buông tha, cũng là con muốn đi tìm anh ấy, người bám dai dẳng chính là con.”
Lưu Tú không tin, có chết cũng không tin, “Mày trước đây vẫn bình thường cơ mà, vẫn luôn bình thường, đống truyện tranh mày đọc cũng là bình thường, nếu như nó không chuyển đến, không có cái mớ linh tinh đó, mày làm sao mà biến thành như bây giờ được?”
Cao Nhiên không lên tiếng, cậu nhíu mày, dường như hoang mang.
Lưu Tú đi đến trước mặt con trai, “Không phản bác được đúng không?”
Cao Nhiên ngẩng đầu, mắt đỏ hoe, “Mẹ, đó chỉ là một giả thiết thôi, anh ấy đã chuyển tới, bọn con đã quen nhau, con yêu anh ấy, muốn ở bên anh ấy, đó mới là sự thật.”
Lưu Tú bị câu này của con trai kích thích đến mức lảo đảo ngã ngồi lên ghế sô-pha, “Mất công nuôi mày hơn hai mươi năm nay, mày lại đâm dao vào ngực mẹ thế này, mày giỏi lắm, mày thực sự giỏi lắm.”
Mặt Cao Nhiên tái nhợt.
“Cơm đâu? Sao còn chưa nấu cơm?”
Bà cụ chống gậy đi ra, nói với con dâu cả của mình, “Lưu Tú, mẹ đói, muốn ăn chè vừng, cô đi nấu cho mẹ một bát đi.”
Lưu Tú như không nghe thấy, chẳng phản ứng một chút nào.
Cao Nhiên nghiêng đầu, không muốn để bà nội thấy bên mặt bị đánh sưng lên của mình, song cậu ngẫm lại, bà nội nhìn rồi cũng sẽ chẳng nói gì đâu, bởi bà căn bản cũng không nhận ra mình, trong lòng lại thấy buồn bã.
Bà Cao y như một đứa nhỏ gõ cây gậy lên nền nhà, đòi ăn chè vừng.
Cao Nhiên lo cho Phong Bắc ở ngoài cửa, bà nội đang quấy, mẹ đang khóc, ba vừa uống thuốc xong đang nằm nghỉ, cả nhà dường như đều đang chao đảo, cậu muốn hỏi bà để chè vừng trong tủ nào, kết quả miệng chỉ thốt ra được những âm thanh đau đớn.
Bà Cao lại gõ gậy ầm ầm lên mặt sàn, “Thằng bé này làm sao thế, mặt sưng thành cái gì rồi, tay còn đang chảy máu kia kìa, con nhìn đi, trên đất đầy vết máu rồi đây này, Lưu Tú! Lưu Tú!”
Lưu Tú cũng phát hiện băng gạc trên tay phải con trai đã thấm đỏ hết rồi, nhỏ xuống từng giọt máu, trước mắt cô tối đen đi.
Bà Cao đột nhiên nói, “Lưu Tú, hồi sáng Lục Lục trước khi đi làm nói với mẹ, mai sẽ đưa người yêu về ăn cơm, cô mau dọn dẹp nhà cửa đi.”
Hai mẹ con trong phòng khách đều sững sờ.
Bình thường bà Cao toàn nói lời mê sảng, lẩm bà lẩm bẩm, Lưu Tú nghe nhiều nhất, đã sớm quen rồi, nhưng câu này lại đem lại cho cô đả kích nặng nề, không khác gì giọt nước tràn ly.
Gương mặt già nua của bà Cao rạng rỡ ý cười, hăng hái hơn nhiều, “Quà ra mắt nhớ chuẩn bị hai phần, cô và Cao Kiến Quân một phần, mẹ một phần, đừng để con gái nhà người ta tủi thân.”
Họng Cao Nhiên nghẹn ngào.
Bà Cao đi vào phòng, miệng lại cứ nhắc mãi, “Cũng không biết hôm nào Kiến Quốc mới về, mẹ ra ngoài làm gì chứ, ăn nhiều quá, biết vậy đã chẳng ăn nhiều thế.”
Phòng khách lặng đi một, hai phút, Cao Nhiên lao về phía cửa.
“Tiểu Nhiên!”
Lưu Tú vội vội vàng vàng chạy tới ngăn con trai lại, “Con đừng ra ngoài, mẹ quỳ xuống cho con này, con ngoan, nghe lời mẹ đi, chúng ta về lại huyện, về lại quê, cả nhà chúng ta vẫn sẽ giống như trước, mệt chút khổ chút cũng không sao, chỉ cần cả nhà bình yên thôi, mẹ van con, mẹ lạy con.”
Cô vừa nói vừa “Rầm” một tiếng quỳ xuống, đầu cúi về phía con trai, muốn dập xuống, Cao Nhiên run người quỳ xuống cản lại.
Đằng sau vọng đến tiếng quát của Cao Kiến Quân, “Lưu Tú, bà là mẹ nó, bà quỳ nó làm cái gì?”
Lưu Tú bị kéo dậy, nước mắt giàn dụa.
Cao Kiến Quân nắm chặt người bạn già, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, chú đạp con trai một cú thật mạnh, một giây sau liền mở cửa ra, “Không phải muốn ra ngoài sao? Tao cho mày ra ngoài đấy, cút đi!”
Ngoài cửa không có bóng dáng của Phong Bắc đâu, chỉ có một bãi máu lớn.
Con ngươi Cao Nhiên rụt lại, cậu đỡ khung cửa chạy ra ngoài, nhìn thấy vết máu trải một đoạn dài đi xuống, đầu như bị búa đập trúng, đau đến không thở nổi.
Cửa nhà phía sau Cao Nhiên “Rầm” một tiếng đóng lại.
Cao Nhiên vội vội vàng vàng xuống lầu, trời đất quay cuồng, cậu vô thức nắm lấy tay vịn, lại không với tới, cả người ngã thẳng xuống cầu thang.
Phong Bắc là do Triệu Tứ Hải cõng xuống lầu.
Triệu Tứ Hải không yên tâm, vẫn luôn theo sau, thấy Phong Bắc tiến vào một khu chung cư mãi không xuống, bèn nhịn không được lên xem thế nào, phát hiện anh ngã trước cửa nhà 402, quần áo sau lưng bị máu nhuộm đỏ, cuống quýt đưa người vào trong viện.
Vết thương của Phong Bắc vừa được băng bó lại lần nữa, anh lại muốn đi.
Lần này thì Triệu Tứ Hải dù thế nào cũng ngăn cho bằng được, vóc dáng cường tráng đến đâu, sức khỏe có tốt nhường nào, cũng là người bình thường, sao có thể làm bừa thế dược chứ? Mất mạng rồi, cái gì cũng xong hết, “Đội trưởng Phong, đến nước này rồi, có chuyện gì anh nói với em đi, em giúp anh làm.”
Hơi thở Phong Bắc yếu ớt, anh đọc địa chỉ nhà Cao Nhiên.
Triệu Tứ Hải không chút chần chừ, lập tức phóng qua, chẳng bao lâu sau đã trở về, “Nhà đó không có ai.”
“Không có ai?” Phong Bắc cau mày, “Cậu gõ cửa mấy lần?”
Triệu Tứ Hải nói, “Em làm theo lời anh nói, gõ rất nhiều lần, còn gọi hai tiếng nữa.”
Phong Bắc bỗng thấy bất an trong lòng.
Triệu Tứ Hải a một tiếng, lúc này mới sực nhớ ra chuyện bị bỏ sót, “Em hỏi ông cụ nhà bên, ổng nói hình như người nhà bên đó bị làm sao ấy, xe cứu thương đưa đi rồi.”
Anh gãi đầu, tò mò hỏi, “Đội trưởng Phong, người nhà đó là bạn anh hay là…”
Phong Bắc nhổ ống tiêm xuống giường, người lảo đảo rồi đổ ra sau.
Triệu Tứ Hải vừa ấn chuông cấp cứu, vừa nâng đội trưởng Phong lên giường, anh nghe được một cái tên mơ hồ từ trong miệng đội trưởng Phong, không rõ lắm nên ghé vào, đôi mắt đột nhiên trợn tròn.
Không sai, đúng là cái tên ấy.
Bác sĩ y tá tiến vào, Triệu Tứ Hải lui ra ngoài phòng bệnh, anh gọi cho đồng nghiệp nhờ điều tra một chuyện, sau đó thì đi tới đi lui.
Không bao lâu sau, Triệu Tứ Hải nghe điện thoại, nét mặt anh rất quái lạ.
Một ý nghĩ to gan đầy đáng sợ xông tới, Triệu Tứ Hải hãi hùng đè xuống, không thể, tuyệt đối không thể!
Cao Nhiên hôn mê bất tỉnh.
Bệnh viện chỉ kiểm tra ra cậu ngã cầu thang bị thương, cùng với vết thương trên tay, não của cậu không có chút vấn đề nào hết.
Cao Kiến Quân và Lưu Tú đứng trong phòng chuẩn đoán, nhìn các bác sĩ trưởng khoa cầm cuộn phim của con trai thảo luận, họ vừa luống cuống vừa sợ hãi.
Mấy bác sĩ trưởng khoa thảo luận một hồi lâu, đều không có kết quả.
Lưu Tú nghe thấy đề nghị của họ, sắc mặt trở nên rất khó xem, “Các người có ý gì? Con trai của tôi là người, không phải là con chuột, nghiên cứu cái gì chứ? Các người muốn nó bị mổ bụng hay là thế nào?”
Một trong các trưởng khoa đóng cánh cửa đang khép hờ lại, “Chị à, chúng tôi không có ý đó.”
“Không có ý đó, vậy các người có ý gì?” Lưu Tú càng nói càng kích động, giọng điệu sắc bén trào phúng, “Bệnh viện các người không tra ra được nguyên nhân sinh bệnh, thì nói con trai tôi có vấn đề sao?”
Một trưởng khoa lúng túng ra mặt, nghĩ thầm người nhà bệnh nhân này miệng lưỡi thật đấy.
Cao Kiến Quân cong lưng, “Lưu Tú, đừng nói nữa.”
“Bệnh viện này nói vớ nói vẩn,” Lưu Tú khóc khàn cả giọng, “Chúng ta chuyển viện, đi thành phố A, chuyển ngay bây giờ.”
Hơn 2 giờ sáng, Cao Nhiên được chuyển đến khoa não bệnh viện tốt nhất thành phố A.
Từ trưa hôm qua đến giờ, mọi chuyện trước sau đều quá bất ngờ, việc Lưu Tú làm nhiều nhất chính là lau nước mắt, Cao Kiến Quân là thở dài, hai ông bà già còn chưa thoát khỏi chấp niệm đáng sợ của con trai, ông trời đã khiến cho họ trở tay không kịp.
Cao Kiến Quân gọi cho bạn bè, hỏi tình hình của bà cụ, biết mọi chuyện vẫn ổn thì nhờ bạn bè hỗ trợ chăm sóc, chú và Lưu Tú ở trong bệnh viện trông con.
Lưu Tú nói về chứng mất ngủ của con trai, cô ấm ức nói, “Tôi không biết, thật sự không hề biết chút nào, nó không nói, lớn rồi cái gì cũng biết lừa chúng ta, vẫn là hồi bé tốt hơn, hồi bé ngoan đến vậy.”
Cao Kiến Quân vẫn đang thở dài, chú cũng không biết, tâm tư không bình thường của con trai đối với Phong Bắc cũng là tình cờ mới phát hiện ra.
“Chờ nó tỉnh lại, chờ nó tỉnh lại tôi…”
Lưu Tú nghẹn ngào, “Ông Cao, ông nói sớm cho tôi mấy năm, tôi cũng đã có thể chuẩn bị tâm lý rồi.”
Cao Kiến Quân kéo cô, “Tôi cũng muốn nói cho bà, từng nghĩ đến rất nhiều lần rồi, nhưng không biết phải mở miệng ra sao.”
“Giờ thành ra như vậy rồi, nhỡ đâu con trai không tỉnh lại…” Lưu Tú cầm lấy tay người bạn già, “Nó là do tôi mang thai chín tháng mười ngày sinh ra, là người bình thường, tôi hiểu rõ hơn bất cứ ai, chúng ta không đi cái viện nghiên cứu gì đó đâu.”
Cao Kiến Quân vỗ vỗ mu bàn tay cô, “Đương nhiên là không đi.”
Sau khi Phong Bắc có thể đi lại được, lập tức nhờ người theo dõi hướng đi của nhà Cao Nhiên, anh chạy đến bệnh viện, không lập tức đến phòng bệnh, mà đi tìm bác sĩ điều trị chính hỏi bệnh tình.
Tất cả những chuyện có thể xảy ra sau khi Cao Kiến Quân trở lại, Phong Bắc và Cao Nhiên đã chuẩn bị kĩ từ mấy ngày trước rồi, nhưng có hai chuyện không nằm trong dự liệu.
Một là Phong Bắc bị thương, hai là Cao Nhiên gặp chuyện.
Phong Bắc ra khỏi văn phòng, anh lấy tay vuốt mạnh mặt, nếu như anh không bị thương, cùng Cao Nhiên về nhà đối mặt, cùng chia sẻ lửa giận trút tới, có lẽ cục diện đã chẳng thành ra thế này.
Quá bất lực, cái gì cũng không làm được, chỉ có thể chờ ông trời bố thí cho thôi.
Thế nhỡ ông trời không cho thì sao? Vậy phải làm sao bây giờ? Phong Bắc thả tay xuống, trong tầm mắt anh nhiều thêm một bóng người, là Tào Thế Nguyên.
Tào Thế Nguyên lúc đi ngang qua Phong Bắc cũng không dừng bước, anh đi thẳng một mạch về phía trước, tay đút túi quần đứng ngoài cửa phòng bệnh, nét mặt như là đã biết trước, vừa như bất lực trước hiện thực tàn khốc.
Nửa ngày sau, đôi môi nhợt nhạt của Tào Thế Nguyên mới khẽ động, khóe môi cong lên, nói không rõ là tức giận, hay là đau lòng, “Anh đã nghĩ em sẽ cho anh một niềm vui bất ngờ, kết quả em lại một lần nữa khiến cho anh thất vọng, em đúng là chẳng bao giờ chịu nghe lời.”
Một lát sau, Phong Bắc và Tào Thế Nguyên ngồi trên băng ghế dưới lầu bệnh viện, một người hút thuốc, một người ăn kẹo, một lúc lâu chẳng hề trao đổi chút nào.
Lúc này đang là buổi trưa, trời âm u.
Có người đi ngang qua, nghiêng đầu nhìn hai người đàn ông có ngoại hình xuất sắc, đoán xem quan hệ của họ là gì, khoảng cách ngồi không gần, bầu không khí cứng ngắc, không khí ngưng tụ, không là bạn bè, cũng không giống đồng nghiệp, càng không phải người thân, giống như là… kẻ thù.
Tào Thế Nguyên bóc viên kẹo thứ hai, “Từ nay về sau mỗi một ngày cậu đều phải để ý kĩ em ấy.”
Phong Bắc cách làn khói thuốc nhìn sang.
“Kẻ thù của cậu không phải là tôi.”
Ngón tay thon dài của Tào Thế Nguyên khẽ động, tiếng vỏ kẹo sột soạt vang, anh hờ hững nói, “Là số mệnh.”
Khói thuốc tản đi, gương mặt uể oải tiều tụy của Phong Bắc lộ ra, gương gò má nhô lên, nét mặt gầy rộc đi có vẻ lạnh lùng nghiêm nghị lạ thường, “Đừng cố làm ra vẻ bí ẩn.”
Tào Thế Nguyên ngậm viên kẹo vào miệng, chờ cho mùi vị ngọt ngào lan trào trong khoang miệng, “Nếu tôi là cậu, tôi sẽ không để cho em ấy làm cảnh sát.”
Phong Bắc nói, “Thứ nhất, cậu không phải tôi, thứ hai, có làm cảnh sát hay không, do chính em ấy quyết định.”
Tào Thế Nguyên nhếch mép, “Nói tới nói lui, đơn giản chính là số mệnh.”
Phong Bắc chống lại hai chữ đó theo bản năng.
Tào Thế Nguyên đứng dậy rời đi, lúc quay lại cầm một quyển sổ bọc da đen, anh đưa cho Phong Bắc.
Phong Bắc không nhận, “Gì đây?”
Tào Thế Nguyên không đáp.
Phong Bắc nhận lấy mở một trang ra, phát hiện đó là một quyển nhật ký, anh nhận ra nét chữ của Cao Nhiên, “Đây chính là quyển mà cậu bảo Cao Nhiên chép lại sao?”
Tào Thế Nguyên dựa lưng lên ghế, đôi chân dài tùy ý gác lên nhau, “Cậu chỉ có mười phút.”
Phong Bắc lật tiếp những trang sau.
Mười phút sau, Tào Thế Nguyên lấy lại quyển nhật ký.
Phong Bắc cắn điếu thuốc, anh biết Tào Thế Nguyên đang chờ xem phản ứng của anh, đang thăm dò, nhưng chẳng hiểu sao anh không muốn nói suy nghĩ của mình, cái gì cũng không muốn nói.
Quyển sổ rất dầy, nhật ký không biết có bao nhiêu, bởi đó là chữ của Cao Nhiên, Phong Bắc đọc rất chậm, nhìn từng chữ một, cho nên trong mười phút anh chẳng đọc được mấy ngày.
Một tích tắc trước khi quyển nhật ký bị lấy đi, Phong Bắc thấy nhật ký ngày đó liên quan đến việc chạy bộ trong mưa to, chủ nhân quyển nhật ký cũng không lớn tuổi, giữa những hàng chữ tràn ngập cảm giác hoạt bát xán lạn, tựa như ánh dương, cũng tựa như ngọn lửa hừng hực.
Chẳng lẽ là do Cao Nhiên chép, nên bất giác dùng giọng điệu của mình ư?
Ngón tay kẹp điếu thuốc của Phong Bắc khẽ động, một nhúm nhỏ tàn thuốc rơi xuống đất, anh chậm chạp không nói gì.
Tào Thế Nguyên cũng không vội chút nào, anh nghe hai cuộc điện thoại sắp xếp công việc, sau đó tiếp tục ngồi ăn kẹo.
Một điếu thuốc cháy hết, ngón tay Phong Bắc bị nóng, thần kinh của anh đột nhiên căng thẳng, dụi tàn thuốc hỏi, “Đây là nhật ký của ai?”
Trong mắt Tào Thế Nguyên nhuốm màu hoài niệm, “Một người bạn.”
Phong Bắc bật thốt lên, “Tôi biết không?”
Tào Thế Nguyên không đáp mà hỏi lại, hàm ý không rõ, “Cậu thấy sao?”
Phong Bắc không có lòng dạ nào hùa theo trò bí ẩn của Tào Thế Nguyên, anh lật lại kho trí nhớ của mình, xác định không có ai khớp với chủ nhân quyển nhật ký cả, “Rốt cuộc là ai?”
Tào Thế Nguyên vẫn không đáp, “Cậu ấy chết rồi.”
Phong Bắc ngạc nhiên.
Tào Thế Nguyên nhìn xa xăm, ánh mắt xuyên qua hàng cây rậm rạp nhìn về một hơi càng xa hơn, tựa như đang nhìn thứ gì đó, cũng tựa như chẳng nhìn gì cả, “Chết rất thảm.”
Phong Bắc châm điếu thuốc thứ hai, “Tại sao lại cho tôi xem?”
Tào Thế Nguyên vuốt ve quyển nhật ký, Phong Bắc tưởng là anh sẽ nói nguyên nhân, anh lại không nhắc đến một lời.
Phong Bắc híp mắt hút một hơi thuốc, đột nhiên nghe thấy Tào Thế Nguyên hỏi, “Biết tại sao tôi ghét cậu không?”
Anh nhíu mày ra ý hỏi.
Tào Thế Nguyên cầm quyển nhật ký đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống Phong Bắc, “Bởi vì cậu tên là Phong Bắc, tôi rất ghét cái tên này, khiến tôi cảm thấy chán ghét về sinh lý.”
“…”
Phong Bắc đến phòng bệnh, trên hành lang bắt gặp Cao Kiến Quân đang mang bình nước đi ra, anh nhấp đôi môi mỏng tái nhợt chào hỏi, “Chú.”
Cao Kiến Quân nhìn anh, nỗi phẫn nộ trong mắt chậm rãi chìm xuống, biến thành lạnh lùng, chú gằn từng chữ, “Đội trưởng Phong, tôi không ngờ cậu sẽ ích kỷ đến vậy đấy, hủy hoại con trai tôi thì thôi, còn muốn hủy hoại cả nhà chúng tôi nữa.”
Phong Bắc không tỏ vẻ gì, “Năm năm trước cháu đã rời đi một lần, cuối cùng vẫn đến bước này, chứng tỏ cháu và em ấy…”
“Cậu muốn nói gì?” Cao Kiến Quân ngắt lời anh, “Các cậu là do số mệnh an bài sao?”
Phong Bắc nói, “Đúng ạ.”
Cao Kiến Quân không ngờ lấy tuổi và sự từng trải của Phong Bắc, anh lại không che giấu hàm súc hoặc tránh né, mà thẳng thắn thừa nhận, chú nhất thời không lên tiếng.
Phong Bắc hướng về phía phòng bệnh.
Cao Kiến Quân nói, “Đây là bệnh viện, đừng khiến cả nhà chúng tôi mất mặt.”
Người Phong Bắc run lên, anh hít một hơi sâu, “Cháu là cấp trên của em ấy, đến thăm em ấy là đúng thôi.”
Sắc mặt Cao Kiến Quân lộ ra mấy phần hi vọng, “Đội trưởng Phong, nếu cậu chỉ là cấp trên của Tiểu Nhiên, cả nhà chúng tôi đều sẽ rất biết ơn cậu.”
Phong Bắc nói, “Xin lỗi.”
Hai chữ ngắn gọn tóm tắt lại thái độ của anh, anh sẽ ở bên cạnh Cao Nhiên, không lùi về sau.
Mặt Cao Kiến Quân lạnh hẳn đi, nếu không phải đang ở bệnh viện, bình nước của chú hẳn đã bị ném đi rồi, năm năm trước chú cầu xin, người này rời đi, hiện tại chú cầu xin, đã không phải là kết quả đó nữa.
Lòng kiên định và dũng cảm của con trai phát huy tác dụng mấu chốt ở khía cạnh này, nó lớn rồi, biết làm thế nào để lấy được thứ mình muốn.
Cao Kiến Quân hiểu cả, chính vì như thế, chú mới không thể chấp nhận được.
Kỳ thực Cao Kiến Quân vốn có thể về nhà sớm hơn, chỉ là chú không muốn mặt đối mặt với con trai thảo luận chuyện này, qua mấy cuộc điện thoại chú đã biết thái độ Phong Bắc thay đổi rồi, biết mọi chuyện đang phát triển theo chiều hướng tệ hại nhất.
Cao Kiến Quân nhớ đến bãi máu trước cửa nhà, cùng với vết máu dọc hành lang, “Đội trưởng Phong, cậu vì việc công mà bị thương, tôi rất kính nể cậu, tôi cũng biết cậu là một người cảnh sát tốt, thế nhưng cậu lại dây dưa với con trai tôi, vào thời kỳ niên thiếu vô tri chẳng những không dẫn dắt nó một cách đúng đắn, còn đưa nó lên bước đường sai trái, cuối cùng khiến nó không thể trở về làm người bình thường được, không thể nắm giữ cuộc sống bình thường được.”
Chú dừng lại một chút, “Chỉ vì như thế thôi, tôi chắc chắn sẽ không tha thứ cho cậu.”
Phong Bắc cứng miệng không trả lời được.
Cao Kiến Quân đi rồi, Phong Bắc gõ cửa tiến vào phòng bệnh.
Anh biết lúc này tới đây không đúng thời điểm chút nào, cần phải chờ một chút, chờ một cơ hội thích hợp quay lại thăm Cao Nhiên, nhưng anh thực sự không khống chế nổi, nội tâm sốt ruột làm anh sắp điên mất thôi.
Lưu Tú xoa mặt, cô ngoái lại, thấy người bước vào là Phong Bắc, mặt trở nên khó coi hẳn, bất cứ lúc nào cũng có thể nổi cơn điên.
Phong Bắc trở tay đóng cửa lại gọi, “Cô à.”
Lưu Tú làm như không nghe thấy.
Tầm mắt Phong Bắc rơi lên gương mặt thanh niên, dường như đang ngủ, so với lúc tỉnh thì bình yên ngoan ngoãn hơn nhiều, anh kiềm lòng không đặng mà tiến lại bên giường.
Lưu Tú “rầm” một tiếng đứng dậy, vừa đề phòng vừa căm hận, “Cậu muốn làm gì con trai tôi?”
Phong Bắc ấm ách nói, “Cháu chỉ muốn nhìn em ấy mà thôi.”
“Có cái gì hay ho mà nhìn,” đầu tóc Lưu Tú rối bời, ánh mắt sắc như dao nhìn về phía Phong Bắc, giọng điệu đầy oán độc, “Nó nằm như cái xác thế này, còn không phải vì cậu sao? Là cậu hại nó.”
Phong Bắc không nói tiếng nào, chỉ nhìn người phụ nữ trung niên trước mặt.
Lưu Tú có cảm giác chột dạ đáng thương, cô cất cao giọng, để che dấu nỗi hối hận và tự trách của mình, “Cậu không có con, không thấu hiểu nổi nỗi lòng chua xót của bậc làm cha làm mẹ, cậu cứ thử ra đường hỏi xem, có cha mẹ nhà nào chấp nhận được không.”
Phong Bắc nói, “Cô à, cháu có thể hiểu được cảm xúc của cô và chú.”
Lưu Tú lạnh lùng tiếp lời, “Thế nhưng cậu sẽ không buông tha con trai tôi đúng không?”
Phong Bắc nhìn thanh niên nằm trên giường, ngữ điệu anh trầm ổn, không chút dấu hiệu mất khống chế nào, “Bất kể là cháu buông tha em ấy, hay là em ấy buông tha cháu, cuối cùng chúng cháu đều không thể sống vui vẻ được, năm năm này chính là minh chứng tốt nhất.”
“Cô à, Cao Nhiên chỉ là giả vờ thoải mái thôi, em ấy mệt mỏi lắm, cô và chú làm cha mẹ em ấy, thực sự không phát hiện ra sao?”
Lưu Tú dường như lại nhìn thấy hình ảnh con trai ngã trên hành lang, vỡ đầu chảy máu hôm ấy, cô rùng mình, đôi mắt sưng đỏ lại trở nên ướt nhòe.
Phong Bắc nói, “Cô chú giao em ấy cho cháu đi, cháu có thể chăm sóc tốt cho em ấy ạ.”
Lưu Tú ngửi mùi thuốc lá nồng nặc trên người Phong Bắc, nhìn dáng vẻ yếu ớt của anh, nhìn tóc bạc lấm tấm nơi thái dương anh, “Cậu là cảnh sát, ngày nào cũng ở trong nguy hiểm, ngày mai còn chưa biết có còn mạng để sống hay không, đến cả cuộc sống của mình còn chẳng để ý tới được, làm sao mà chăm sóc cho con trai tôi đây?”
Phong Bắc cúi thân mình cao lớn, nói giọng khép nép, “Cô chú cho cháu một cơ hội, cháu sẽ chứng minh cho cô chú thấy.”
Lưu Tú tìm giấy vệ sinh xì mũi, nước mắt rơi không ngừng, cô cũng cúi người, “Chúng tôi không muốn cậu chứng minh, chúng tôi chỉ cần con trai sống tốt mà thôi.”
Phong Bắc nói, “Sao cô chú cứ nhất định cho là em ấy ở bên cháu sẽ không tốt chứ?”
“Cậu là nam, nó cũng thế, sao có thể tốt cho được?” Lưu Tú bày ra hiện thực, “Trên đời làm gì có bức tường nào chắn được gió, nó làm việc trong đội cậu, chuyện của các cậu sớm muộn gì cũng sẽ bị người ta phát hiện rồi truyền đi, đến lúc đó tiền đồ của cậu cũng không gánh nổi, bạn bè đồng nghiệp đều xem thường cậu, cấp trên khai trừ cậu, tất cả thành tích mà cậu dùng tính mạng để đổi lấy đều bị hủy hoại trong một ngày, nó thì sao? Nó phải làm sao đây?”
Cô thấy Phong Bắc trầm mặc liền nói, “Sao, chưa hề nghĩ tới ư?”
“Đã nghĩ tới rồi ạ.” Phong Bắc cong môi, “Nếu thật sự đến ngày đó, hoặc thậm chí là còn tệ hơn nữa cũng không sợ, chỉ cần bọn cháu tin tưởng lẫn nhau là được rồi.”
Lưu Tú không ngờ nói một tràng xuất phát từ tâm can như vậy, mà Phong Bắc vẫn không xi nhê gì, cô lạnh mặt, “Đi ra ngoài.”
“Tối cháu sẽ quay lại thăm em ấy nữa.” Phong Bắc quay người rời đi, bước chân vững chãi, nhìn không ra là bị thương, chỉ có mồ hôi lạnh nơi thái dương tiết lộ anh đang cố gắng chống đỡ.
Lưu Tú nghĩ không thông, một người đã qua tuổi ba mươi, trèo từng bước một mới đến vị trí này, một người khổ sở nỗ lực mới rốt cuộc thực hiện được lý tưởng, cuộc đời vừa mới bắt đầu, tại sao những ngày yên lành tốt đẹp không muốn, lại cứ muốn chuốc khổ vào thân?
Rõ ràng có rất nhiều cách sống, sao cứ phải lựa chọn cách khó nhất đây…
Mỗi lần Phong Bắc đến đây, Lưu Tú đều phát hiện anh còn gầy gò tiều tụy hơn cả lần trước, sức sống từng chút một trôi đi, cô nhìn mà thấy sợ trong lòng, cũng rất tuyệt vọng.
Người này càng nặng tình với con trai cô, hai người lại càng khó mà tách ra.
Nếu như con trai có việc gì, anh ta chẳng chút nào quan tâm, hoặc giả vờ giả vịt quan tâm một chút rồi kiếm cớ không xuất hiện nữa, đó mới là thứ Lưu Tú muốn nhìn thấy, chứ không phải con trai mà không tỉnh, anh ta sẽ chết mất thế này.
Cao Nhiên vẫn không tỉnh lại, đặc thù sinh mệnh vẫn tốt, Phong Bắc đề nghị xuất viện, không thể cứ để cậu ở mãi trong viện được, tình hình càng ngày càng quái lạ, càng lúc càng ly kỳ.
Người bình thường không thể nào hôn mê chẳng vì lý do gì như thế được.
Lưu Tú và Cao Kiến Quân hiểu ý Phong Bắc, họ lại không phản đối, chẳng ai muốn đưa con trai vào viện nghiên cứu cả.
Cao Nhiên được Lưu Tú và Cao Kiến Quân đưa về nhà, từ ngày đó trở đi, Phong Bắc như người mất hồn.
Triệu Tứ Hải như biến thành người khác, anh vác một cái mặt như bị táo bón làm việc, lại còn là mức độ nghiêm trọng nữa, từ sáng đến tối đều là vẻ muốn nói lại thôi, ai nhìn cũng muốn móc cái thứ đang chặn ở họng anh ra.
Phong Bắc gọi Triệu Tứ Hải vào văn phòng nói chuyện một lần.
Cái mặt táo bón của Triệu Tứ Hải biến mất, thay vào đó là vẻ mặt nặng nề lo âu của người cha già, thở dài không để ý trường hợp, mọi người đều bị anh làm cho không hào hứng nổi.
Đội trưởng Phong thay đổi còn nhiều hơn, hoặc là như một cái máy, bận đến không ăn không uống, hoặc là như một pho tượng, ngồi đại chỗ nào cũng không nhúc nhích, ngày nào cũng hoán đổi giữa hai nhân vật đấy, vết thương trên lưng cứ nứt toác ra, mãi không tốt lên được.
Trong quán bar, ánh đèn tù mù.
Cao Hưng ngồi ở quầy bar uống rượu, bên cạnh xuất hiện một người phục vụ tuấn tú, cậu chàng híp mắt nhìn, phát hiện hơi quen quen, “Giả Soái?”
Giả Soái đặt khay lên quầy bar, cau chặt mày, ánh mắt u ám, hình như không nhìn thấy Cao Hưng.
Vai bị vỗ, Giả Soái lúc này mới thấy Cao Hưng, “Là cậu à.”
“Đúng, tôi đây.” Cao Hưng chống đầu, “Anh làm thêm ở đây à?”
Giả Soái, “Hiển nhiên.”
Cao Hưng chỉ chỉ đôi giày trên chân Giả Soái, “Đôi giày trên chân anh ngang với tháng lương của rất nhiều người, còn làm thêm gì nữa?”
Giả Soái bình thản nói, “Tiền phải kiếm, cũng phải tiêu.”
Cao Hưng bật cười ra tiếng, “Câu này anh nói với anh tôi đi, ảnh chỉ biết tiết kiệm thôi.”
Nói xong, nụ cười trên mặt Cao Hưng phai đi, “Chờ ảnh tỉnh lại rồi mới nói được.”
Bầu không khí trở nên ngột ngạt.
Cao Hưng biết nhà bác đã xảy ra chuyện, nhưng cậu hỏi thế nào đi nữa, bác trai bác gái cũng không nói, Cao Nhiên thì vẫn vậy, khoảng thời gian này đến cả nhà trọ cậu chàng cũng chẳng về.
Vốn là mua cho Cao Nhiên, không có anh ấy, nhà trọ quạnh quẽ biết bao.
Cao Hưng đong đưa ly rượu, nửa ngày sau mới hỏi Giả Soái, “Anh bảo liệu ảnh có cứ thế mà ngủ luôn không?”
Xung quanh ầm ĩ, Giả Soái vẫn nghe thấy câu hỏi của Cao Hưng, giọng cậu điềm tĩnh, “Không đâu.”
Cao Hưng tròn mắt ngẩng đầu, “Chẳng phải anh còn chưa tốt nghiệp sao?”
“Chuyện này không liên quan đến chuyên ngành của anh, anh hiểu Cao Nhiên, nó không phải là đứa dễ dàng từ bỏ.” Giả Soái tháo nơ, chuẩn bị đi thay quần áo, “Cậu cứ từ từ uống đi, anh về trường.”
“Thật con mẹ nó chán.” Cao Hưng nâng ly rượu lên uống, cậu đập ly rượu rỗng lên quầy bar, “Quá chán.”
Cao Hưng đi ra khỏi quán bar, người run lẩy bẩy, hận không thể lập tức cởi hết đống quần áo sặc mùi hỗn tạp ra, cậu dùng tốc độ nhanh nhất về nhà tắm rửa.
Sau đó, Cao Hưng đứng ở ban công gọi điện thoại, “Ba có thể mời bác sĩ khoa thần kinh giỏi nhất được không?”
Cao Kiến Quốc đang họp, chú đi ra ngoài trong ánh mắt săm soi của ban cấp cao, “Sao thế?”
Cao Hưng nói, “Cao Nhiên bị bệnh, chưa khỏi, ba giúp con một chút.”
Cao Kiến Quốc lần đầu tiên thấy con trai tỏ vẻ yếu đuối, vừa cúp điện thoại chú đã bảo thư kí liên lạc với chuyên gia khoa não, hôm sau bay về nước.
Đưa được chuyên gia về cùng, chỉ tiếc tình hình Cao Nhiên vẫn không chuyển biến tốt.
Toàn bộ trọng tâm sự nghiệp của Cao Kiến Quốc đặt ở nước ngoài, không thể ở lâu trong nước được, chú gọi con trai ngồi bên giường nhìn chằm chằm Cao Nhiên ra ngoài, “Con đi cùng ba đi.”
Cao Hưng châm chọc, “Đi theo ba á? Ba hỏi vợ và con ba chưa? Họ không muốn gặp con chút nào đâu.”
Cao Kiến Quốc nói, “Ba sẽ bàn với họ.”
Cao Hưng lạnh nhạt nói, “Không cần đâu, con ở đây rất tốt.”
Cao Kiến Quốc nói thẳng, “Tiểu Hưng, mấy năm trước con còn nhỏ, ba có thể hiểu được con với Cao Nhiên, nhưng giờ con đã lớn rồi mà vẫn còn quá mức ỷ lại nó, giờ nó vừa bệnh mà con như sụp đổ đến nơi rồi, đây là không đúng, con hiểu rõ ý ba không?”
Mặt Cao Hưng trắng bệch, nghiến răng nghiến lợi nói, “Chuyện của tôi, ông đã bao giờ quan tâm chưa?”
“Tôi có nhà mà như không, có ba mẹ mà như không, chỉ có ảnh thật lòng với tôi, quan tâm tôi, hiểu tôi, ông ở đây đóng vai người cha hiền gì chứ?”
Cao Kiến Quốc cúi đầu châm thuốc, “Nghe nói con mở nhà hàng, kinh doanh rất tốt, về sau cuộc đời con do chính con làm chủ.”
Cao Hưng chạy vào phòng nhìn người trên giường trừng trừng, Cao Nhiên, con mẹ nó sao anh còn chưa tỉnh? Ba em cũng không cần em nữa rồi, em chỉ còn có anh thôi, anh, anh nhanh tỉnh lại đi.
Hạ nóng nực trôi qua, trời thu chậm rãi đến, Cao Nhiên tỉnh rồi.
Dường như cậu vừa đi đến một thế giới song song, nhìn thấy một “bản thân” khác đang đi làm cho một xí nghiệp tư nhân, đi 9 về 5, có một đám bạn tốt, và một cô gái mình thích, kết hôn sinh con, trải qua một quãng đời bình thường.
Cao Nhiên chúc phúc bản thân ở thế giới kia, dũng cảm ôm lấy cuộc đời của cậu, đây là lựa chọn của cậu, cậu đang sống rất tốt, bởi cậu không phải đang tạm bợ, chắp vá, mà là được toại nguyện.
Cửa truyền đến tiếng chậu rơi, Lưu Tú không dám tin dụi mắt, “Tiểu… Tiểu Nhiên?”
Gương mặt trắng bệch của Cao Nhiên nở nụ cười, “Mẹ.”
Lưu Tú lảo đảo chạy vào phòng, kích động đến đỏ cả mắt, “Con không sao rồi?”
“Vâng, con không sao.” Cao Nhiên nắm chặt tay cô, vỗ nhẹ, “Xin lỗi, để cho mọi người lo lắng rồi.”
Lưu Tú gào khóc.
Phong Bắc nhận được điện thoại của ba Cao Nhiên liền vội vàng chạy đến thành phố Y.
Cao Kiến Quân không cho Phong Bắc gặp mặt con trai, mà gọi anh vào phòng đọc, không nói lời nào, chỉ ngồi trên ghế ngẩn người.
Phong Bắc gấp gáp muốn gặp Cao Nhiên, cả linh hồn đều đang kêu gào, anh vuốt mặt, tay run rẩy châm thuốc.
Cao Kiến Quân nhìn bàn tay run bần bật của Phong Bắc, nắm không chắc bật lửa để rơi khỏi tay, hoàn toàn không có vẻ thong dong cẩn trọng của một đội trưởng đội cảnh sát hình sự gì cả, cũng sống không ra hình người.
Nếu như Phong Bắc là một người bạn bình thường của Cao Nhiên, Cao Kiến Quân sẽ rất quý anh, bởi anh trọng tình trọng nghĩa.
Cao Kiến Quân thu tầm mắt về, nâng tách trà nhấp một ngụm.
Đến tận ngày hôm nay, Cao Kiến Quân và Lưu Tú đều đã nhiều lần bó tay với con trai chìm trong hôn mê, tâm thái của họ đều đã thay đổi rất nhỏ, tuy rằng vẫn không thể chấp nhận, nhưng cũng không còn lòng dạ nào cãi nhau với con trai nữa.
Mấy ngày này đã mài mòn toàn bộ nỗi tuyệt vọng và phẫn nộ của họ rồi, chỉ còn sót lại thất vọng cùng bất lực.
Chẳng còn cách nào, đây là kết quả mà Cao Kiến Quân và Lưu Tú đều đã biết.
Họ chỉ còn đành ôm chút hi vọng xa vời rằng, thế hệ này khác với thế hệ của họ, tự do yêu đương, yêu chán rồi lại chia tay là hiện tượng rất đỗi bình thường.
Con trai hẵng còn trẻ, e là qua đôi ba năm nữa đã thấy chán, bỏ cuộc, cảm thấy sống với Phong Bắc áp lực quá nặng nề, thứ phải chịu đựng quá nhiều, thứ mất đi lại càng nhiều, vẫn là sống với con gái tốt hơn.
Khả năng này rất lớn.
Thế nhưng giờ mà nói những điều này với con trai, nó căn bản nghe không vào, nói cũng bằng thừa.
Cao Kiến Quân chậm rãi mở miệng, “Chúng tôi cho cậu đưa nó đi.”
Phong Bắc không lộ ra vẻ mặt vui mừng ngay, anh biết sẽ còn có vế sau nữa, ba của Cao Nhiên có thói quen bẻ lái, thường khiến anh chẳng biết phải đối phó ra sao.
Cao Kiến Quân đi đến chỗ cửa sổ, chắp tay sau lưng nói, “Chuyện về sau của nó là do cậu chịu trách nhiệm, không liên quan đến chúng tôi nữa, bất kể nó sống tốt hay xấu, đều không cần nói cho chúng tôi.”
Ý là coi như họ không có đứa con này, đây là thái độ của họ, không chấp nhận, không tha thứ, chỉ là không muốn tiếp tục bức ép con trai, không muốn biến thành những gương mặt đáng ghét.
Phòng đọc im lặng đến mức có thể nghe tiếng kim rơi.
Cao Kiến Quân phất tay, giọng nói già nua, “Các cậu đi đi.”
Phong Bắc cúi người thật sâu, tựa như năm đó Cao Kiến Quân làm với mình, điểm khác biệt chính là, anh không phải cầu xin, mà là cảm tạ.