Tôi Đoạt Bảy Người Bạn Trai Của Chị Gái

Chương 75



Chương 75: Bạn trai thứ năm.

Tác giả: Đông Thi Nương

Biên tập: B3

Ngoài trời gió lạnh thấu xương, nhưng mùa xuân ấm áp lại tràn ngập khắp căn phòng.

Đôi mắt hạnh của Hướng Vu Đồng sáng lấp lánh như sao trời. Nhìn dáng vẻ khẩn trương của Bùi Oanh Oanh, cậu ta không nhịn được mà bật cười thành tiếng.

Tiếng cười kia làm Bùi Oanh Oanh hơi mờ mịt, chỉ thấy cậu ta sờ đầu cô, "Được rồi, anh ở đây với em, tối nay anh ngủ ở ghế salon, anh nhớ chỗ này có chăn thừa."

Toàn bộ đồ dùng trong căn nhà này đều do Hướng Vu Đồng chuẩn bị.

Cậu ta lấy từ trong ngăn kéo ra một cái chăn trải lên ghế salon, thấy Bùi Oanh Oanh vẫn đứng ở cửa nhìn mình chăm chú, cậu ta nói: "Sao vẫn chưa đi ngủ đi?"

Cô chớp chớp mắt, "Em đi ngay đây." Tuy miệng nói thế nhưng vẫn cứ đứng tại chỗ nhìn đối phương.

Thấy cô như vậy, Hướng Vu Đồng dứt khoát quay đi. Vốn dĩ tắm xong cậu ta sẽ thay quần áo ngủ, nhưng thấy cô vẫn chưa đi thì nói.

"Anh quen ngủ khoả thân." Vừa nói cậu ta vừa túm vạt áo làm bộ muốn cởi ra.

Trông thấy thế, Bùi Oanh Oanh xấu hổ kêu một tiếng rồi xoay người chạy vào phòng, còn không quên đóng cửa lại.

Hướng Vu Đồng buồn cười nhìn theo, sau đó cúi xuống xếp lại chăn gối.

Đêm nay Bùi Oanh Oanh ngủ rất ngon, có lẽ bởi vì biết ở ghế salon ngoài phòng khách có người đang canh gác cho cô, bởi vì căn nhà này không chỉ có một mình cô.

Lúc ngủ gương mặt cô cũng treo ý cười.

***

Sáng hôm sau ngủ dậy, Bùi Oanh Oanh phát hiện cơ thể đã tốt hơn rất nhiều. Hôm qua đầu óc cứ luôn quay cuồng, bước chân như trên mây, nhưng hôm nay đã không còn nữa.

Cô vừa tỉnh liền mở ngay cửa phòng ra, nghe được âm thanh từ bếp truyền tới, cô liền mỉm cười vui vẻ đi rửa mặt.

Đợi cô đánh răng rửa mặt xong, Hướng Vu Đồng cũng đã làm xong bữa sáng. Cậu ta nấu hoành thánh mà tối qua mới mua ở siêu thị.

"Dậy rồi à? Rửa tay ăn sáng đi." Hướng Vu Đồng đặt hai bát hoành thánh lên bàn, đang định cởi tạp dề ra thì bị ôm lấy.

Bùi Oanh Oanh ôm đối phương, trong mắt tràn đầy tình cảm.

Hướng Vu Đồng mỉm cười, "Ôm lâu là hoành thánh không ngon nữa."

Nghe vậy, Bùi Oanh Oanh đành buông tay, nhưng cô vừa buông tay ra thì một nụ hôn rơi vào trán. Hôn xong Hướng Vu Đồng lại xoay người đi vào bếp, đợi khi quay ra trên tay đã bưng thêm một cốc sữa bò nóng.

Tay nghề của Hướng Vu Đồng rất bình thường, nhưng Bùi Oanh Oanh rất thoả mãn.

Ăn sáng xong, cô xung phong nhận việc rửa bát nhưng bị đối phương từ chối.

"Em vẫn chưa khỏi bệnh, không cho chạm vào mấy thứ này." Cậu ta bảo cô xem tivi, "Em xem tivi đi, anh rửa tí là xong thôi."

Nghe cậu ta nói thế, Bùi Oanh Oanh chẳng còn cách nào khác ngoài ngồi ở phòng khách chờ đợi. Dù mở tivi ra nhưng tâm trí cô lại không hề đặt vào đó mà chỉ một mực lắng nghe âm thanh trong bếp. Chờ khi Hướng Vu Đồng đi ra, cô lại vờ như đang tập trung xem tivi.

Hướng Vu Đồng ngồi xuống cạnh cô, cầm lấy điều khiển từ xa, "Em thích xem kênh bán hàng à?"

Lúc này Bùi Oanh Oanh mới phát hiện mình vẫn luôn nhìn chằm chằm vào kênh bán hàng, mặt cô đỏ lên, nhưng vẫn mạnh miệng nói: "Khá thú vị mà."

"Ồ." Hướng Vu Đồng ồ lên đầy ẩn ý, "Vậy muốn xem tiếp không?"

"Chuyển kênh đi." Bùi Oanh Oanh nói.

Hướng Vu Đồng mở một bộ phim điện ảnh cũ, nhìn bộ phim không có phụ đề, Bùi Oanh Oanh dần dần thấy hơi mệt, thuốc cô uống ít nhiều cũng có chút tác dụng an thần. Lúc đang mơ màng, dường như có ai đó ôm lấy cô.

Bùi Oanh Oanh hơi kinh ngạc, cả người hơi tỉnh táo một chút mới biết Hướng Vu Đồng đang ôm mình.

Cậu ta cúi đầu nhìn cô, ánh mắt dịu dàng. Khoé môi cô vô thức cong lên, xoay người tìm vị trí thích hợp trong lòng cậu ta, cuối cùng chuyển sang nằm trên đùi.

Âm thanh trên tivi vẫn vang lên.

Cô nằm nghiêng trên đùi Hướng Vu Đồng, tâm trạng vô cùng bình tĩnh.

Thực tế đã chứng minh rằng lựa chọn của cô không sai, rời khỏi Quý Đường là một việc làm chính xác, cô sẽ không hối hận, mặc dù cũng đã từng buồn bã.

Đến đêm, Hướng Vu Đồng vẫn ngủ trên ghế salon, nhưng Bùi Oanh Oanh thức dậy đi vệ sinh thì thấy cậu ta cuộn tròn cơ thể cao lớn trên ghế, chân đều không thể duỗi thẳng. Không những vậy còn vừa ngủ vừa cau mày, nhìn qua không hề ngon giấc chút nào.

Cô cực kỳ đau lòng, sáng ngày hôm sau cô bảo cậu ta đừng ngủ trên ghế salon nữa.

Hướng Vu Đồng sửng sốt, "Thế anh ngủ đâu bây giờ?"

"Ừm..." Bùi Oanh Oanh ngẫm nghĩ giây lát, "Nếu không thì để em ngủ ghế salon cho, dù sao em cũng không cao, có thể ngủ thoải mái."

"Không được." Hướng Vu Đồng gạt phắt đi, "Em đang ốm sao có thể nằm ghế salon chứ."

"Em khỏi rồi mà."

"Vậy cũng không được." Thái độ của cậu ta rất kiên quyết.

Bùi Oanh Oanh chần chừ, "Hay là..." Cô căng thẳng nhìn Hướng Vu Đồng, giường của cô là giường đôi, nhưng cô vẫn thấy hơi sợ.

Hướng Vu Đồng cũng nhìn cô, tựa hồ đang đợi cô đưa ra quyết định.

Bùi Oanh Oanh cúi đầu, hai bàn tay xoắn lại, trái tim đập thình thịch, "Nếu không thì hai đứa mình cùng..."

Còn chưa nói hết câu đã bị Hướng Vu Đồng cắt ngang, "Tối nay anh ngủ dưới đất."

Bùi Oanh Oanh kinh ngạc ngẩng đầu lên, liền thấy đối phương bất đắc dĩ thở dài, "Anh cứ tưởng em đang thử lòng anh cơ đấy, nhưng tốt nhất là em đừng bao giờ cho rằng anh là chính nhân quân tử."

Bùi Oanh Oanh đỏ mặt, cô không dám nói gì nữa. Chỉ sợ nói thêm sẽ bị cậu ta cho rằng mình không đứng đắn. Chắc không có cô gái nào lại chủ động mời bạn trai ngủ chung giường với mình đâu.

***

Buổi tối, Hướng Vu Đồng trải chăn nằm dưới đất trong phòng ngủ. Bùi Oanh Oanh sợ cậu ta lạnh nên đem cả cái chăn cô thường dùng để đắp chân lót thêm vào.

Bùi Oanh Oanh chui vào chăn trước, nhìn Hướng Vu Đồng đi từ ngoài vào, nâng tay tắt điện. Đột nhiên cô cảm thấy khẩn trương một cách khó hiểu, ánh trăng chiếu rọi vào phòng, nhìn đối phương tiến lại gần mình, trái tim cô như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Hướng Vu Đồng ngồi xuống đất, lẳng lặng nhìn cô một hồi mới nằm xuống đắp chăn lên, "Ngủ ngon."

"Ngủ ngon." Bùi Oanh Oanh đáp khẽ.

Nói xong cô cũng quay lưng đi, không dám tiếp tục nhìn đối phương nữa.

Không biết bao lâu trôi qua, nghe thấy tiếng Hướng Vu Đồng xoay người, cô liền muốn quay đầu nhìn lại, nhưng rốt cuộc vẫn cố nhịn.

Đúng lúc này, cô chợt cảm thấy bàn tay để bên ngoài chăn của mình bị nắm lấy.

Hướng Vu Đồng nhẹ nhàng nắm tay cô.

Bùi Oanh Oanh đối mặt với vách tường, một lần nữa cảm thấy trái tim mình muốn vọt ra khỏi lồng ngực.

Đêm nay dài đến lạ lùng.

***

Hướng Vu Đồng ở lại với Bùi Oanh Oanh đến tận 23 tháng Chạp, phải đến khi mẹ cậu ta liên tục gọi điện thoại tới, cậu ta mới miễn cưỡng chuẩn bị quay về.

Trước khi về thành phố A, cậu ta mua rất nhiều thực phẩm đông lạnh nhét vào tủ lạnh, mua cả một ít nguyên liệu nấu nướng đơn giản, thậm chí còn tự mình viết một bản công thức nấu ăn, vẽ thêm cả hình mình hoạ để dạy Bùi Oanh Oanh nấu cơm.

"Ăn tết cửa hàng đều đóng cửa, phải chuẩn bị sẵn đồ ăn để đến lúc ấy không bị đói."

Nghe cậu ta lải nhải, Bùi Oanh Oanh buồn cười, "Anh thế này giống hệt bà mẹ già."

Hướng Vu Đồng đang nói thì khựng lại, rồi quay sang nhìn cô, "Em nói gì cơ?"

Cô chợt cảm thấy không ổn, nhưng còn chưa kịp chạy trốn đã bị đối phương bế lên.

"Lại dám nói anh giống bà mẹ già, em chết chắc rồi, Bùi Oanh Oanh, hôm nay em có cầu xin kiểu gì anh cũng không tha cho em."

Bùi Oanh Oanh vừa kêu lên thì môi đã bị lấp kín.

Hướng Vu Đồng đặt cô lên giường, sau đó nhếch môi bắt đầu cởϊ qυầи áo.

Bùi Oanh Oanh nhảy xuống giường bỏ chạy, "Em sai rồi, anh không phải bà mẹ già. Anh mà còn không đi thì sẽ trễ chuyến bay đấy."

Hướng Vu Đồng cười lạnh, "Không sao, mai đi cũng được."

Cậu ta chỉ đang nói đùa thôi.

Bùi Oanh Oanh đưa Hướng Vu Đồng ra sân bay, lúc nhìn cậu ta đi vào cửa an ninh, suýt nữa cô lại muốn khóc, may mà nhịn được.

Soát vé xong, Hướng Vu Đồng quay đầu mỉm cười với Bùi Oanh Oanh, lại vẫy vẫy tay chào cô rồi mới đi vào.

Chờ đến tận khi không còn trông thấy bóng cậu ta nữa Bùi Oanh Oanh mới rời đi.

Cô lại quay về ngủ một mình.

Hoá ra, sau khi được nếm trải sự náo nhiệt mới càng cảm thấy nỗi cô đơn thật khó chịu. Cô cố tình mở tivi lên, nhưng vẫn cảm thấy căn nhà trống trải như cũ.

Tựa như cả Thế giới to lớn này chỉ còn lại một mình cô.

***

Vì giáp Tết nên Hướng Vu Đồng có vẻ rất bận, tuy ngày nào cậu ta cũng gọi điện cho Bùi Oanh Oanh, nhưng phần lớn thời gian cậu ta đều bận rộn. Nghe cậu ta kể, hình như có rất nhiều họ hàng tới nhà.

Lại qua mấy ngày, Hướng Vu Đồng nói với cô rằng gia đình nhà cô cậu ta muốn tới ăn tết chung, cậu em họ đang học tiểu học sẽ ngủ chung phòng với cậu ta.

"Chắc trong khoảng thời gian này anh sẽ không gọi điện cho em được."

Nhìn tin nhắn trong điện thoại, dù không vui chút nào nhưng Bùi Oanh Oanh cũng chỉ đành giả vờ độ lượng, "Không sao đâu, chúng ta vẫn có thể nhắn tin mà."

***

Trước giao thừa 1 ngày, Bùi Oanh Oanh nhận được điện thoại của Mason.

"Oanh Oanh, tôi vừa mới về nước, sao không thấy em ở thành phố A vậy? Tôi đến nhà họ Quý, dì Tuệ nói em vẫn chưa về, em ở lại trường à?"

Từ khi cô đến Đế Đô học Đại học, thi thoảng Mason vẫn gọi điện thoại cho cô, nhưng chủ yếu vẫn là nhắn tin WeChat. Lúc thì cô nhắn lại, lúc thì không.

Nghe được lời của Mason, Bùi Oanh Oanh cảm thấy mình nên đưa ra quyết định.

"Mason, tôi có bạn trai rồi, anh... đừng gọi điện cho tôi nữa."

Mason trầm mặc một lúc lâu rồi cúp điện thoại.

***

Đêm giao thừa, Bùi Oanh Oanh nấu cho mình một bát sủi cảo, ăn cũng được. Cô xem Xuân Vãn, cùng cười với mọi người trong tivi.

Hướng Vu Đồng đang ăn uống với họ hàng, điện thoại bị em trai em gái lấy chơi điện tử, cậu ta không có thời gian liên lạc với cô.

Bùi Oanh Oanh tự chơi, tự xem tivi, tự chơi điện tử, lại nhắn tin tán gẫu với 3 cô bạn cùng phòng.

Bốn người trò chuyện sôi nổi ngất trời, nhất là Thường Đình, cô ấy còn gửi cho mọi người xem một bức ảnh chụp nói cô ấy và bạn trai đang đi dạo phố.

"Woa, đêm giao thừa có khác, ngoài đường đông người thế. Các cậu ra ngoài chơi chưa?"

Nhìn bức ảnh chụp của Thường Đình, cô ấy và bạn trai đều nở nụ cười rạng rỡ, Bùi Oanh Oanh cũng vô thức mỉm cười.

Vừa hay lúc này WeChat của cô có tin nhắn mới, là của Doãn Hàm.

Hết chương 75.

Lời của Bê Ba: Làm mấy chương này ngoài việc vừa làm vừa tự cổ vũ bản thân phải cố lên ra, Bê còn phải liên tục tự nhủ "Không được ghét nữ chính, không được ghét nữ chính, không được ghét nữ chính!" Cơ mà thật sự là không ghét không được ý.

Bê yêu tất cả nữ chính của các bộ truyện trong nhà Bê, trừ bộ này. Thật sự là vừa bánh bèo vừa vô dụng vừa đáng ghét, càng ngày càng đáng ghét luôn ý, sống ích kỷ, thất hứa, không biết điều. Lúc có thằng bồ để bám vào thì tự tay vứt bỏ toàn bộ những thứ mình từng có, lại tự đẩy hết những người khác ra xa. Đến lúc bị đá, không còn ai nữa thì lại đáng thương không ai bằng.

Thôi không nói nữa không mà lại hết hứng làm mất. Vì thật ra một phần lý do khiến Bê làm đến đây thì lười biếng, bỏ bẵng không muốn làm tiếp nữa, tất cả chỉ vì không thể ưa nổi nữ chính ấy đấy huhu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.