Tôi Đoạt Bảy Người Bạn Trai Của Chị Gái

Chương 97



Chương 97: Bạn trai thứ sáu.

Tác giả: Đông Thi Nương

Biên tập: B3

Quý Đường ho khụ khụ, "Không có gì."

Bùi Oanh Oanh ngẫm nghĩ giây lát, cũng không cố gặng hỏi nữa, vì cô sợ câu trả lời của Quý Đường sẽ là câu mà cô không sao nghe nổi.

Ngày hôm sau, Bùi Oanh Oanh bị tiếng chuông điện thoại đánh thức. Cô mơ màng mở mắt ra, với tay mò điện thoại trên nóc tủ. Vừa thấy tên Chung Kỳ Uẩn hiển thị trên màn hình, cô lập tức tỉnh cả ngủ, vùng dậy ngồi ngay ngắn rồi mới nhận cuộc gọi, "A lô, thầy Chung ạ."

Chung Kỳ Uẩn ở đầu dây bên kia yên lặng vài giây mới nói: "Vừa ngủ dậy sao?"

"À, không phải." Bùi Oanh Oanh sờ cổ họng, chắc đối phương đã phát hiện ra giọng mình hơi khàn.

"Bây giờ đến ngay văn phòng của tôi, tôi xem lịch rồi, buổi sáng em không có tiết." Chung Kỳ Uẩn dặn dò.

Bùi Oanh Oanh vô thức bỏ điện thoại ra nhìn giờ, mới có 7 giờ sáng mà anh ta đã ở trường sao? Có chuyện gì nhỉ? Chẳng lẽ vì chuyện Lật Hiên bị thương? Cô lại đưa điện thoại lên tai, "Vâng thưa thầy, nhưng em đang ở chỗ chị em, chắc sẽ đến muộn một chút."

Nghe cô nhắc tới Quý Đường, thái độ của Chung Kỳ Uẩn bỗng dịu hẳn đi, thậm chí còn ôn tồn nói với cô: "Không sao đâu, em đến lúc nào cũng được, tôi chờ em ở văn phòng."

Bùi Oanh Oanh đang định đáp lại thì thấy Quý Đường đeo tạp dề đi vào, anh bưng cho cô một cốc nước ấm, thấy cô đang gọi điện thoại thì khẽ nhướn mày.

Bùi Oanh Oanh hiểu ý nghĩa hành động này của anh, liền mấp máy môi nói tên Chung Kỳ Uẩn.

Quý Đường vừa biết là Chung Kỳ Uẩn thì cúi xuống hôn một cái lên trán Bùi Oanh Oanh, sau đó cứ thế xoay người đi ra ngoài. Anh đi dứt khoát như vậy khiến cô chợt có một loại ảo giác là anh đang tức giận.

Nhưng anh không nên tức giận mới đúng.

"Thưa thầy, em sẽ cố gắng đến thật sớm." Bùi Oanh Oanh nói với đầu dây bên kia.

Cúp điện thoại xong cô mặc đồ ngủ ra khỏi phòng, bữa sáng đã được dọn sẵn ở trên bàn, còn Quý Đường đang hâm lại sữa. Thấy thế cô khẽ mỉm cười rồi đi đánh răng rửa mặt.

Đợi khi Bùi Oanh Oanh ra ngoài, Quý Đường đã hâm xong sữa ngồi xuống bàn. Cô đi tới ngồi cạnh anh, "Chung Kỳ Uẩn bảo em đến văn phòng của anh ta, có lẽ vì chuyện vở kịch kia."

"Ăn sáng xong rồi đi." Quý Đường đặt cốc sữa đến trước mặt cô, "Hôm qua em không nói ăn gì, nên hôm nay tôi làm nhiều một chút."

Mới sáng dậy đã có sẵn đồ ăn, hơn nữa bây giờ vẫn còn rất sớm, Bùi Oanh Oanh không khỏi thắc mắc Quý Đường dậy lúc mấy giờ.

"Hôm nay anh dậy từ mấy giờ thế?"

Dù trong nhà đã có sẵn nguyên liệu nấu ăn, nhưng nấu nhiều thế này, ít nhất cũng phải mất một tiếng đồng hồ.

Quý Đường không trả lời câu hỏi của cô mà chỉ bảo cô nhanh ăn đi, nói để nguội sẽ không ngon nữa.

Ăn sáng xong, Bùi Oanh Oanh thay quần áo ra ngoài, vì từ đây đến trường chỉ mất mấy phút đi bộ nên Quý Đường cũng không đưa cô đi.

Lúc Bùi Oanh Oanh đến văn phòng của Chung Kỳ Uẩn là vừa đúng 8 giờ, trên đường đi cô gặp rất nhiều giảng viên của khoa đang xách cặp lên lớp, tiết đầu của trường cô bắt đầu vào lúc 8 giờ 20 phút.

"Thưa thầy Chung." Bùi Oanh Oanh đứng ngoài gõ cửa.

Vừa gõ cửa, cửa liền được người ta mở ra.

Chung Kỳ Uẩn liếc cô rồi xoay người đi vào trước, "Vào đi."

Hôm nay anh ta mặc áo khoác lông dài sẫm màu, bên trong là áo len trắng phối với sơ mi. Anh ta đi đến bàn làm việc, cầm mấy tờ giấy đưa cho Bùi Oanh Oanh, "Đây là bản chữ viết tay, em đánh lại vào máy rồi in ra."

Cô hơi nghi hoặc nhận lấy, cảm thấy chữ viết khá quen mắt, hình như là chữ của chính Chung Kỳ Uẩn thì phải.

"Thưa thầy, bây giờ có một ứng dụng có thể quét hình ảnh và chuyển chữ chép tay thành chữ đánh máy..." Nói đến đây cô im bặt, vì đôi mắt màu xám dưới gọng kính kia đang lạnh lùng nhìn cô.

Thôi được, đánh thì đánh.

Chung Kỳ Uẩn nhường máy tính bàn của mình cho cô, còn mình thì chuyển sang dùng máy tính xách tay.

Bùi Oanh Oanh ngồi ở bàn làm việc của Chung Kỳ Uẩn, anh ta thì ngồi ở ghế salon. Không biết anh ta đang làm gì mà chỉ trầm mặc nhìn vào máy tính, cô không dám hỏi, chỉ có thể lặng lẽ đánh chữ.

Đánh được mấy dòng, cô phát hiện đây là bản thảo về những phong tục tập quán mà Chung Kỳ Uẩn sưu tầm được, là phong tục tập quán của một thị trấn biên giới nhỏ. Cô không khỏi lật ra xem, ba trang cuối cùng được viết bằng tiếng Anh.

Bùi Oanh Oanh vừa nhìn giấy vừa đánh văn bản, đến gần 9 giờ, Chung Kỳ Uẩn gấp máy tính xách tay lại, đi đến bên cạnh cô, "Đánh được đến đâu rồi?"

"Một nửa rồi ạ." Cô ngẩng đầu lên nhìn anh ta, "Thầy có cần gấp không? Hay là thì gọi thêm người tới giúp?"

"Không cần, em tiếp tục đánh đi." Chung Kỳ Uẩn bình tĩnh nói.

"À, vâng." Bùi Oanh Oanh lại nói, "Thầy có biết chuyện vở kịch không? Lật Hiên bị thương, mà chỉ còn chưa đầy hai ngày nữa là phải biểu diễn chính thức rồi."

"Tôi biết, tôi đã bàn bạc với đàn chị của các em, chúng ta sẽ rút khỏi danh sách biễu diễn."

"Không diễn nữa sao?" Bùi Oanh Oanh kinh ngạc đến quên cả đánh chữ, "Nhưng mà..."

Nhưng mà có thể làm gì khác đây?

Vở kịch không có Lương Sơn Bá thì sao có thể được gọi là "Lương Chúc."

Chỉ là cô thấy rất đáng tiếc, không liên quan gì đến việc dụ dỗ Chung Kỳ Uẩn mà chỉ đơn thuần cảm thấy đáng tiếc mà thôi, một tiết mục hay như vậy lại không thể biểu diễn trước công chúng.

Nhìn vẻ mặt của cô, Chung Kỳ Uẩn bỗng nói: "Em thấy đáng tiếc ư?"

"Vâng, em đoán là mọi người cũng sẽ thấy đáng tiếc, nhưng không còn cách nào khác." Bùi Oanh Oanh cúi đầu xuống tiếp tục đánh chữ, "Không có Lương Sơn Bá, Chúc Anh Đài đâu thể diễn một mình."

Đồng tử mắt Chung Kỳ Uẩn bất ngờ co lại, vẻ mặt dần dần thay đổi nhìn cô, "Em nói gì?"

"Dạ?" Bùi Oanh Oanh ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn anh ta.

Có vẻ như cảm xúc của Chung Kỳ Uẩn trở nên không ổn định, anh ta chống một tay lên bàn, tay còn lại nâng lên day day trán. Bùi Oanh Oanh để ý thấy bàn tay anh ta run rẩy, mà biểu tình cũng như đang cố gắng kiềm chế điều gì.

Tầm mắt cô chuyển từ gương mặt đối phương sang chiếc nhẫn ở ngón áp út của anh ta, đột nhiên có một loại dự cảm rằng chiếc nhẫn này có liên quan đến "Lương Chúc."

"Thầy Chung?" Bùi Oanh Oanh khẽ gọi, nhưng dường như anh ta không hề nghe được mà chỉ cúi đầu xuống tự lẩm bẩm: "Lương Sơn Bá vẫn luôn ở đây, Chúc Anh Đài mới không thấy."

Hết chương 97.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.