Tôi Đóng Giả Làm Gấu Trức Quốc Bảo Trong Chương Trình Thực Tế

Chương 123



Editor: Siro

Chuyện Chi Chi quyên tiền khá rầm rộ, hầu như ai cũng biết.

Rất nhiều người nhà họ Hạ đã liên lạc với Hạ Vân Trù. Và những kẻ bị Hạ Chấn Đình đánh bại, sau khi ông chết, lại có ý đồ lăm le Hạ Vân Trù, muốn thu lợi từ chỗ anh.

Vậy mà, chỉ một sự kiện quyên tiền đã biến hết thảy thành con số không.

Hơn nữa, Hạ Vân Trù không phải là người có thể bị họ thao túng. Vừa nhận được cuộc gọi nào từ nhà họ Hạ, anh sẽ kéo ngay vào danh sách đen và từ chối nhận cuộc gọi từ người lạ.

Mãi đến khi... lão quản gia gọi tới.

Hạ Vân Trù bế Chi Chi, trong lòng như có sức mạnh vô hạn, anh nhận cuộc điện thoại này.

Đầu bên kia lại không nói gì.

Hạ Vân Trù cũng không nói. Hai người cứ giữ im lặng chừng một phút.

Cuối cùng, lão quản gia thở dài: “Vân Trù, thật ra ông chủ còn có lời muốn nói sau hai bản di chúc, nhưng tôi đã không nói cho cậu biết, không ngờ quyết định của cậu lại theo phỏng đoán của ông chủ.”

Giọng ông chất chứa phiền muộn, nhưng cũng như trút được gánh nặng.

“Tôi không nói cho cậu biết chính vì không muốn cậu quyên góp hết, nay cậu đã quyên góp vậy thì không còn gì phải giấu giếm nữa.”

Giọng của lão quản gia có phần tang thương: “Lời cuối ông chủ đã nói… ‘Hãy cho Chi Chi một nửa nếu con không cần và thật sự không muốn dính líu gì đến ba, vậy con đừng miễn cưỡng, hiến tặng đi, coi như tích đức cho hai đứa, cầu bình an và hạnh phúc’.”

Trước đây khi đến tìm anh, lão quản gia không kể ra câu chuyện này, hiển nhiên nhằm gửi gắm hy vọng rằng Hạ Vân Trù sẽ không quyên tiền, mà tiếp nhận một nửa phần thừa kế ấy.

Suy cho cùng, đó là gia nghiệp Hạ Chấn Đình đã tạo dựng cho Hạ Vân Trù.

Lão quản gia có tình cảm rất sâu sắc với Hạ Chấn Đình, giọng ông nghẹn ngào...

“Vân Trù, tôi chăm sóc ông chủ nhiều năm qua, tôi biết nỗi khổ và sự cô đơn của ông ấy. Từ lâu ông ấy đã không muốn sống, bồi thường cho cậu là thôi thúc để ông ấy gượng sống tiếp. Cậu biết tại sao ông ấy lại đột nhiên bệnh nặng rồi qua đời chóng vánh vậy không?

“Bởi vì cậu của quá khứ luôn làm ông ấy không yên tâm. Ông ấy thường nói cuộc sống của cậu, giống như ông ấy, một xác chết biết đi. Ông ấy muốn thay đổi cậu nên mới cố gượng tới giờ. Nhưng hiện nay, ông ấy thấy cậu sống tốt và có thể nở nụ cười chân thành và xán lạn thì ông ấy đã yên tâm, vì thế cơ thể mới đột nhiên sụp đổ.”

Hạ Vân Trù không nói gì cả, chỉ lẳng lặng lắng nghe.

Giọng lão quản gia khẽ run: “Những năm qua ông chủ thật sự rất không dễ dàng, cũng rất đau khổ. Ông ấy đã sớm muốn đi gặp mẹ của cậu rồi. Ông ấy vẫn yêu bà lắm.”

“Ông ta không xứng.” Hạ Vân Trù bình tĩnh nói.

Lão quản gia đã không còn cảm xúc gì khác khi nghe những lời này. Ông lau nước mắt: “Vân Trù, ông chủ đã đi rồi, thế hệ trước đã không còn ai, cũng nên làm hận thù tiêu tan đi, cậu phải vui vẻ tiếp.”

Lời cuối cùng trước khi lão quản gia cúp điện thoại:

“Vân Trù, ông chủ không hối hận đã quen biết bà Trình An, đó là kí ức quý báu nhất đời ông ấy, ông ấy chỉ hối hận vì mình không đủ năng lực và dũng khí. Tạo hóa trêu ngươi, ông ấy cũng đã chuộc tội cả đời rồi. ‘Trù điệp thiên vạn phong, tương liên nhập vân khứ’, trong khi không biết đến sự tồn tại của cậu mà ông ấy vẫn luôn viết nó ở thư phòng.”

“Vân Trù, cậu phải vui vẻ, cuộc sống khổ đoản, đừng quá nhượng bộ và cầu toàn. Mong cậu hạnh phúc, có một người yêu làm bạn cả đời, hạnh phúc mỹ mãn.”

Cầm điện thoại, Hạ Vân Trù chìm vào im lặng thật lâu.

“Áu?” Mạc Linh Chi giơ chân, áp bàn chân lông mềm lên mặt anh với ánh mắt lo lắng.

Hạ Vân Trù cúi đầu, nhìn cô với nụ cười rực rỡ.

Dù thế nào, anh luôn phải dốc hết sức mình.

-

Ban đêm, Hạ Vân Trù ngủ cùng Chi Chi trong căn phòng lúc trước.

“Hạ Vân Trù, mau tới ngủ nè!” Mạc Linh Chi ngồi trên giường, vỗ vỗ chỗ bên cạnh kèm theo gương mặt hưng phấn.

Hạ Vân Trù, mới vừa tắm xong, bước chân hơi khựng lại.

Chẳng hiểu sao, cảnh này luôn có chút... không được tự nhiên?

Dĩ nhiên, Hạ Vân Trù biết Chi Chi không có ý gì khác, thế nên anh hít sâu một hơi, rồi chậm rãi đến gần và ngồi xuống giường.

Mạc Linh Chi mở to mắt nhìn anh.

Tai Hạ Vân Trù ửng đỏ: “Em nhìn gì thế?”

Mạc Linh Chi: “Nhìn anh đó!” Đôi mắt chứa đựng vui mừng vô biên không mảy may che giấu.

Hạ Vân Trù: “...”

Mạc Linh Chi chớp mắt: “Hạ Vân Trù, anh đẹp thật đấy!”

Hạ Vân Trù: “...” Cái này có phải hơi ngược đời không?!

Anh hít sâu một hơi, nhìn trần nhà để bình ổn hô hấp: “Chi Chi.”

“Hả?” Cô lanh lảnh đáp lại.

Hạ Vân Trù: “Con gái nên rụt rè một chút...”

Mạc Linh Chi: “Hả?” Cô mù mờ.

Có lẽ do anh không nhìn cô, cô bèn nhổm người dậy, nằm nhoài nửa người lên anh, ghé đầu nhìn vào mắt anh rồi mờ mịt hỏi: “Người nhận nuôi, ý anh là gì vậy?”

Hạ Vân Trù: “...”

Anh đã cứng đờ, chỉ khẽ nhúc nhích.

Cô gái trước mặt có đôi mắt vừa to vừa đen đang nghiêm túc nhìn anh. Mái tóc như tơ buông xuống theo bả vai cô dính sang người anh, để lộ gương mặt tinh xảo có nét trẻ con và tràn đầy vẻ ngây thơ.

Hương thơm thoang thoảng quẩn quanh cánh mũi.

Mạc Linh Chi trố mắt, vươn tay chạm vào tai Hạ Vân Trù: “Ế, người nhận nuôi ơi, tai anh đỏ quá kìa!”

Hạ Vân Trù: “...”

Cô chớp mắt. Như thể vừa thấy điều gì đó ly kỳ, cô nói tiếp: “Mặt cũng đỏ luôn!”

Hạ Vân Trù: “...”

Tại sao cô phải nói ra chứ?

Anh xấu hổ, không được à?!

Cô nhích tới nhích lui. Hạ Vân Trù hít sâu, chợt cựa mình nhấn cô xuống dưới, rồi kéo chăn đắp cho cô thật kín kẽ, sau đó hung ác nói: “Ngủ!”

Nói rồi, anh nằm xuống, hướng mặt lên trần nhà.

Mạc Linh Chi khẽ chớp mắt.

Chẳng biết tại sao khi nhìn người nhận nuôi mặt đỏ tai hồng, cô cảm thấy vô cùng đẹp mắt, vả lại nhịp tim cũng đập nhanh hơn và tâm trạng trở nên cực kỳ tốt.

Cô lại bị quấn chặt, thi thoảng ngẩng đầu ló ra khỏi chăn nhìn Hạ Vân Trù.

Hạ Vân Trù giả vờ ngủ.

Thế nhưng mười phút sau, Mạc Linh Chi còn đang cựa quậy.

Hạ Vân Trù không chịu nổi nữa, quay qua nhìn cô. Vốn định mắng cô, nhưng vừa thấy cô, anh lập tức đâm ra bất đắc dĩ: “Sao thế? Không ngủ được à?”

Mạc Linh Chi gật đầu, cũng nghiêng người đối mặt với anh: “Ừm, không ngủ được.”

Hạ Vân Trù ngồi dậy, thở dài một hơi: “Bây giờ vẫn còn sớm, vậy em muốn làm gì?”

Mạc Linh Chi lắc đầu.

Cô chỉ không ngủ được thôi, muốn làm gì thì chính cô cũng không biết.

Hạ Vân Trù mỉm cười: “Nếu thật sự không ngủ được, vậy dậy học đi, tôi dạy kèm cho em...”

Mạc Linh Chi: “???”

Này có phải hơi quá đáng không!

Mạc Linh Chi vội nhắm mắt lại: “Ngủ rồi!”

Dù đã nhắm mắt nhưng mí mắt không ngừng rung động, hiển nhiên cô chưa hề ngủ.

Không còn ánh nhìn của Chi Chi, Hạ Vân Trù thở phào nhẹ nhõm.

Tuy anh độc thân hơn hai mươi năm nhưng suy cho cùng cũng là đàn ông. Nếu Chi Chi cứ tiếp tục vậy nữa thì anh không biết mình còn có thể kiềm chế nổi không!

“Rè rè rè...” Lúc này, điện thoại di động rung lên.

Hạ Vân Trù đưa tay lấy điện thoại, là cuộc gọi từ thư ký Đàm.

“Chuyện gì?” Hạ Vân Trù bắt máy.

Không biết đầu bên kia đã nói gì, Hạ Vân Trù hơi kinh ngạc, rồi gật đầu: “Được, biết rồi.”

Sau khi nói xong, anh lại mở Weibo lướt xem.

Bên cạnh anh, một cái đầu đang ghé sát vào, mùi hương quen thuộc xộc vào mũi.

Hạ Vân Trù: “...”

Anh bất đắc dĩ nhìn cô: “Em mới biết được mấy chữ đâu? Có thể đọc hiểu à?”

Mạc Linh Chi ngoan ngoãn lắc đầu, nhìn anh bằng đôi mắt sáng trong: “Chuyện gì vậy?”

Hạ Vân Trù thở dài: “Không có gì, chỉ vì chúng ta quyên tiền nên quốc gia phong tặng danh hiệu cho chúng ta thôi, kiểu như danh hiệu thanh niên tiên tiến, doanh nhân xuất sắc vậy.”

Hơn nữa còn là một trong những cái có giá trị khá cao.

Dẫu sao, trong mắt người khác, Chi Chi là một con chó, thế nên hành động quyên góp của cô thuộc về Hạ Vân Trù. Quốc gia không trao thưởng cho động vật, bởi vậy nó được trao cho Hạ Vân Trù.

Dĩ nhiên, bây giờ còn chưa công khai, chỉ có điều nội bộ đã quyết định rồi.

Vì Hạ Vân Trù không muốn thừa kế nên Hạ Chấn Đình đã quyên góp một nửa, bây giờ nửa còn lại họ cũng góp tặng luôn. Một số tiền khổng lồ đến vậy, dù làm từ thiện nhưng tất cả đều sẽ được sử dụng cho nhân dân, cống hiến cho quốc gia.

Quốc gia nhất định phải cho họ chút vinh dự.

Hạ Vân Trù không từ chối.

Những vẻ vang này rất có lợi cho anh và Hoa Minh. Ngành giải trí vốn đã dần không chứa nổi Hoa Minh, vậy nên anh chuẩn bị mở rộng lãnh thổ của mình. Và đây là cơ hội tốt nhất.

Anh nói không cần đồ của Hạ Chấn Đình, nhưng cuối cùng, hoặc nhiều hoặc ít anh lại đạt được một số lợi ích từ nó.

Hạ Vân Trù thở dài, nhìn Chi Chi:

“Ngoài ra, còn có một cái dành riêng cho em. Cục Lâm nghiệp nói sẽ xin cho em thành động vật cao cấp chân chính cần được bảo vệ. Ai làm hại em sẽ thật sự vi phạm pháp luật. Tiền lương của em cũng tăng, sau này mỗi tháng em sẽ nhận được hai mười nghìn tệ tiền ăn, em có thể tự đi lấy, không thì tôi sẽ lĩnh giúp.”

Cái sau Cục Lâm nghiệp đã quyết định. Cục Lâm nghiệp đã thông báo cho anh thì sẽ không có khả năng thất bại.

Mắt Mạc Linh Chi bỗng chốc sáng lên hệt như đèn pha.

Cô nhào vào người Hạ Vân Trù, mặt cọ vào anh và hưng phấn nói: “Thật không?!”

“Thật.” Hạ Vân Trù cứng ngắc gật đầu.

Cái, cái này gần quá rồi...

Mạc Linh Chi phấn khởi huơ tay múa chân: “Ây gù! Tiền lương của tôi tăng rồi, sau này tôi cũng có lương cao, tôi có thể mời anh ăn cơm rồi nhé!”

Cô hào sảng vỗ ngực.

Mỗi tháng hai mươi nghìn!

Thật sự là một số tiền rất đáng kể. Lần trước cô và người nhận nuôi ăn cơm cũng không tiêu nhiều đến vậy!

Mạc Linh Chi khá phấn khích.

Hạ Vân Trù đỏ mặt, lại dùng chăn chặn cô, rồi cất giọng hơi khàn: “Mạc Linh Chi! Đàng hoàng đi!”

Mạc Linh Chi: “Hạ Vân Trù, nhận được tiền lương tôi sẽ mời anh ăn cơm nha!”

Sau lần mời khách trước, cô không còn nói mấy lời này với Hạ Vân Trù nữa.

Hạ Vân Trù bất đắc dĩ: “Được được được, mau ngủ đi.”

Cô mở đôi mắt long lanh nhìn anh. Bất chợt, tim Hạ Vân Trù càng thêm nóng. Anh và cô mắt đối mắt, hai người một trên một dưới, trong mắt chỉ có nhau, không khí xung quanh cũng trở nên khác lạ.

Một lát sau, Hạ Vân Trù cúi đầu hôn lên trán cô.

Một cái chạm nhẹ ươn ướt, anh vội nằm xuống lại. Họ nằm song song nhau, cùng nhìn trần nhà, hô hấp hơi dồn dập.

Thậm chí, Mạc Linh Chi vốn đang hưng phấn cũng phải sửng sốt.

Hôn trán là chuyện rất đỗi bình thường, nhưng đây là lần đầu tiên Hạ Vân Trù hôn cô khi ở hình dáng con người...

Với Hạ Vân Trù, dù không phải là lần đầu tiên nhưng lần trước là lúc Chi Chi ngủ, còn lần này cô đang tỉnh táo.

Rõ là chỉ hôn nhẹ đơn giản thôi...

Nhưng tựa như có điều khang khác.

Cả hai đều đỏ mặt tim đập nhanh. Ngặt một nỗi, không ai nhìn vào người kia, cứ tưởng rằng chỉ có mình bị vậy.

Mạc Linh Chi khẽ chớp mắt, rồi sau đó giơ tay lên che gương mặt nóng hổi của mình.

Bên cạnh, tai Hạ Vân Trù cũng đỏ bừng. Dù anh nhắm mắt nhưng mí mắt lại đang khẽ rung.

Một phút sau. Mạc Linh Chi nghe theo tiếng lòng, nhổm dậy, nghiêng người.

“Chụt...” Cô hôn một cái lên mặt anh.

Hạ Vân Trù: “!!!”

Anh mở choàng mắt, khó tin nhìn gương mặt đang hiện rõ trước mắt.

Hai người nhìn thẳng vào nhau.

Mạc Linh Chi đỏ mặt, rụt đầu lại rồi vùi vào trong chăn.

Hạ Vân Trù ngừng thở một lúc lâu, cuối cùng mới thở hắt ra, mắt sáng rực lên.

Tai anh còn đỏ, nhưng khuôn mặt lại nở nụ cười rạng rỡ, mặt mày tươi tắn và ánh mắt dịu dàng.

Anh ho nhẹ: “Chi Chi, chúc ngủ ngon.”

Bên cạnh, Mạc Linh Chi đáp lại bằng giọng trong trẻo: “Hạ Vân Trù, ngủ ngon.”

Hai người không nói gì nữa, nằm cạnh nhau và chìm vào giấc ngủ.

Trong lúc ngủ, Mạc Linh Chi dựa vào Hạ Vân Trù, và Hạ Vân Trù cũng vươn tay ôm cô vào lòng, thậm chí còn vô thức dụi cằm l3n đỉnh đầu cô.

Tay Mạc Linh Chi đặt trên eo anh, đầu vùi trong l0ng nguc anh và ngủ say sưa.

“Khò khò khò...”

Ánh trăng từ ngoài cửa sổ chiếu vào phòng. Bên ngoài sao sáng lấp lánh, ngày mai... có lẽ sẽ là một ngày tốt lành.

-

Hạ Vân Trù lại lọt vào một cơn ác mộng.

Giấc mơ lần này càng “kinh khủng” hơn, khiến anh suýt nữa đã phát điên ngay trong cơn mộng mị.

Ở trong mơ, anh đã già và tóc đã trắng xoá. Anh đang nằm trên giường bệnh, chỉ còn lại một hơi tàn, cùng với Chi Chi vẫn trẻ đẹp như hiện tại đang ngồi bên giường bệnh.

Còn ở cửa phòng bệnh, Tô Ức đang đứng đó.

Nó quá rõ ràng, cứ như thể giờ phút này anh đang hiện diện ở đó.

Anh đã quá già đến nỗi không nói nổi thành lời, muốn giơ tay lên ôm Chi Chi cũng không làm được. Cảm giác bất lực đó bỗng chốc cuốn lấy toàn bộ cơ thể khiến anh lộ rõ vẻ tuyệt vọng.

Mình già đi, mà người thương vẫn còn trẻ tuổi, thật làm người ta vô vọng.

Chi Chi vô cảm nhìn anh.

Sau một lúc, cô đột nhiên mở rộng miệng, dường như muốn cắn nuốt anh, trông vô cùng dữ tợn.

Anh cảm nhận được mình đang bị cô rút mất đi sự sống.

Như trong những câu chuyện huyền hoặc, cô là yêu quái, còn anh là người. Và cô đang rút đi sinh khí của anh.

Cách đó không xa, Tô Ức nhìn anh, vừa nhếch môi cười một cách xấu xa.

Có vẻ anh ta khá hả hê, lại có vẻ như đang tuyên bố chiến thắng của mình.

Hạ Vân Trù “chết” rồi, nhưng anh vẫn không tỉnh giấc.

Cảnh tượng lại bị chuyển.

Lại là khung cảnh vừa rồi. Anh vẫn đang nằm trên giường bệnh, tóc bạc trắng, không nói được câu nào. Còn Tô Ức đang đứng ở cửa và lạnh lùng nhìn anh.

Nhưng không giống ban nãy, trái lại nó càng khiến người ta đau đớn hơn!

Bởi vì... Chi Chi đang khóc.

Nước mắt chảy dài, cô đang khổ sở vì anh sắp qua đời.

Cô nhìn anh, thống khổ hỏi anh thật sự nỡ rời bỏ cô sao? Cô rất buồn khổ, rất đau lòng.

Thấy dáng vẻ bi thương đó của cô, lòng Hạ Vân Trù đau như cắt. Anh muốn đưa tay ôm lấy cô nhưng lại không làm được. Anh muốn lau sạch nước mắt cho cô, vậy mà cũng không làm nổi.

Lúc này, Chi Chi đột nhiên lấy ra một con dao và nhắm ngay vào trái tim mình.

Cô nói: “Nếu anh muốn chết, vậy em sẽ đi cùng anh!”

Đừng!

Đừng mà...

Chi Chi, đừng làm vậy!

Anh liều mình hét lên, thế nhưng người trên giường ra sức giãy giụa cũng vô ích. Anh như đã dùng hết sức lực, vậy mà đến cả tay cũng không nhấc lên nổi.

Thậm chí chỉ có thể vùng vẫy trong lòng.

Đó là cảm giác tuyệt vọng và bất lực của sự già nua.

Hạ Vân Trù chợt bật dậy.

Anh ôm ngực trái, nặng nề thở hổn hển.

Lúc này, anh đầm đìa mồ hôi, đưa tay sờ lên mặt mình và nhận thấy một gương mặt đầy nước mắt, tựa hồ anh còn đang đắm chìm trong tuyệt vọng và mệt nhoài.

Anh nghiêng đầu nhìn Chi Chi đang nằm bên cạnh, đôi mắt càng đỏ hơn.

Anh không tin giấc mơ đầu tiên, nhưng giấc mơ thứ hai đâm trúng sự việc mà anh sợ nhất. Và điều khiến anh thật sự mất hết hy vọng chính là giấc mơ thứ hai.

Chẳng lẽ...

Anh quả thật không nên ở cùng Chi Chi sao?

Khác chủng tộc, có lẽ họ đã được định trước sẽ không có kết thúc tốt đẹp rồi...

Hạ Vân Trù ngồi dậy. Xuống lầu, anh đến quầy bar tìm bao thuốc, cầm lấy rồi đi ra ngoài sơn trang.

Giờ này, xung quanh yên lặng như tờ.

Rạng sáng năm giờ, một nửa sơn trang im ắng đến cực điểm.

Gió lạnh thổi qua, anh tỉnh táo hơn nhiều. Định châm điếu thuốc, bỗng anh cảm thấy tay run quá đỗi không châm lên được, cơ thể anh vẫn run bần bật.

Nỗi tuyệt vọng và thống khổ đó vẫn đang bủa vây trong lòng.

Hạ Vân Trù nặng nề thở ra một hơi, không châm thuốc nữa mà ném điếu thuốc và bật lửa lên chiếc bàn nhỏ bên cạnh.

Ngẩng đầu nhìn lên không, phía chân trời đã bắt đầu trắng xóa, bình minh sắp đến rồi.

Đêm qua trời đầy sao lấp lánh cứ tưởng hôm nay sẽ là một ngày tươi đẹp, ngờ đâu lúc này trời lại có gió lớn và báo hiệu sẽ mưa...

Thời tiết hay thay đổi quá.

-

Sáu giờ sáng, Mạc Linh Chi thức dậy.

Hạ Vân Trù đã không còn ở đây.

“Hạ Vân Trù?” Cô gọi nhưng không ai đáp lại.

Cô đi chân trần đến cửa phòng tắm, lại phát hiện trong đó không có ai.

Nghiêng đầu, cô hơi ngờ ngợ.

Lẽ nào anh đã xuống lầu?

Chẳng hiểu sao cô bỗng có phần hoảng hốt. Trên thực tế, cô định ngủ thêm một lát nữa, nhưng vì hoảng sợ nên cô mới choàng tỉnh khỏi cơn mơ.

Cô xuống lầu, dù trong bếp hay ở những nơi khác, cô vẫn không tìm được Hạ Vân Trù.

Điện thoại di động của anh còn ở trên tủ đầu giường.

Mạc Linh Chi giơ tay lên ôm ngực, gọi lớn: “Hạ Vân Trù...”

Không ai trả lời.

Cô lập tức biến mình thành bé chó tròn trịa màu trắng đen và chạy ra khỏi sơn trang. Cô muốn kiếm người đi tìm Hạ Vân Trù, nhưng chợt ngừng lại khi thấy bật lửa và điếu thuốc bị vứt lại trên bàn nhỏ.

Cô dừng bước.

Trong đầu, đột nhiên nhớ tới lúc Hạ Vân Trù rửa tay cho cô ngày hôm qua...

Hạ Vân Trù: “Chi Chi, tôi có chuyện muốn hỏi em và cũng có chuyện muốn dặn dò em, rất quan trọng, em cần phải cẩn thận trả lời tôi. Vả lại khi gặp chuyện, em đừng nóng vội mà hãy làm theo lời căn dặn của tôi.”

Lúc ấy, ánh mắt anh cực kỳ nghiêm túc.

Mạc Linh Chi hít sâu. Cô lập tức phóng vào rừng với vẻ mặt đầy lo lắng, gần như biến thành một bóng ảnh.

Đó là tốc độ nhanh nhất cô từng có.

Cô không ngừng tự nhủ với lòng.

Nhanh lên, nhanh hơn chút nữa!

- -------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.