Tôn Mai Ngọc chống má, vẻ mặt say mê, ôi ôi ôi, bé chó này đáng yêu thật đấy!
Vẻ ngoài gấu trúc nhỏ xinh, hai màu trắng đen đan xen, dễ thương đến phạm quy. Đã vậy, nó còn chào hỏi họ vô cùng “lễ phép”, thật sự dễ mến đến nỗi khiến trái tim người ta rung rinh.
Anh nhân viên quay phim thẳng nam cũng không kiềm lòng nổi, lia máy ảnh độ nét cao đến chỗ cô, và thu hết cảnh chào hỏi của bé chó này một cách hoàn hảo.
Mạc Linh Chi chào hỏi xong, rồi rụt chân lại. Cô thầm nghi hoặc... họ sẽ đưa cô lên chương trình thế nào đây nhỉ?
“Ăn thôi.” Tiếng Hạ Vân Trù đúng lúc vang lên.
Mạc Linh Chi lập tức cất lại tất cả suy nghĩ, nhanh chóng chạy “bịch bịch bịch” xuống lầu, vọt thẳng tới bàn ăn.
...Không có gì quan trọng bằng cơm cả!
Sau đó, trong lúc mọi người đang kinh ngạc, cô nhảy lên ghế Hạ Vân Trù đã kéo ra sẵn, hai chân trước đặt lên bàn, mắt lóe sáng và nhìn thức ăn với vẻ hưng phấn.
Những thứ đó được chuẩn bị cho chó à?!
Tôn Mai Ngọc trố mắt.
Nhìn hai phần ăn được bày trên bàn, cô ấy thầm nghĩ chẳng lẽ Hạ Vân Trù muốn cho cái cô được “giấu” trong phòng xuống ăn sao?
Nhưng không ngờ rằng, đây lại dành cho chó con.
Có trứng được cắt sẵn, sữa bò ấm, thịt băm, thịt bò viên, bánh bích quy đẹp mắt...
Sau lưng, có một nhân viên thì thầm: “Thật là... Chó còn ăn ngon hơn cả mình.”
Tôn Mai Ngọc: “...” Cũng đúng. Trước khi đến ghi hình, họ chỉ ăn cơm hộp của ekip chương trình, dinh dưỡng không được phong phú và thức ăn cũng không trông ngon miệng thế này đâu.
Chỉ có điều, cô ấy tỏ ra ngờ vực.
Chẳng lẽ cô ấy hiểu lầm Hạ Vân Trù rồi ư? Thật ra anh rất tử tế với chó con?
Có thể chuẩn bị bữa ăn đầy đủ cho chó con, mà còn cho chó con lên bàn ăn cùng với mình, rõ là anh đã xem con chó này trở thành người trong gia đình và đối đãi rất tốt với nó.
Ban nãy thái độ của anh khá điềm tĩnh, không lo lắng gì khi chó con ở mãi trong nhà tắm không ra, là vì biết trong nhà tắm có người sẽ chăm sóc cho nó sao?
Nghĩ vậy, Tôn Mai Ngọc vừa có thiện cảm với anh thì lại chợt biến thành ác cảm.
Có thể giấu “Kiều” trong nhà tắm, bắt “Kiều” chịu cảnh không bằng một con chó, thậm chí không cho người ta ra ngoài ăn cơm, tên Hạ tổng cặn bã này thật khiến lòng người nguội lạnh.
Cô ấy thật không hiểu, bởi lẽ anh chỉ cần nói một câu thì tất cả họ sẽ đóng kín miệng mà.
Cho cô gái đó ra ngoài rồi bảo người ta rời đi không được sao?
Chẳng lẽ...
Đây là sở thích đặc biệt của người giàu à?
Nghĩ bụng, Tôn Mai Ngọc run rẩy nổi da gà, ánh mắt càng tỏ ra khinh bỉ.
-
Ăn sáng xong, công việc hôm nay sắp sửa bắt đầu.
Trên thực tế, nhóm quay Hạ Vân Trù thật sự không quay được quá nhiều tư liệu sống. Vả lại, anh không phải là minh tinh, hoàn toàn không đoái hoài đến ống kính xem liệu mình có hút fan không.
Dân mạng muốn xem cuộc sống hào môn. Vậy nhưng, ngoài một khu nhà cấp cao và được trang hoàng tinh xảo ra, thì họ chẳng quay được thứ gì khác.
Chín giờ, Hạ Vân Trù đang làm việc.
Mười giờ, hai đầu bếp từ nhà phụ đến chuẩn bị bữa trưa. Hạ Vân Trù họp qua video.
Mười giờ rưỡi, thư ký Đàm tới. Hạ Vân Trù và thư ký Đàm tiếp tục bàn bạc về công việc.
Hơn nữa, vì dính đến vấn đề kinh doanh nên họ chỉ có thể quay một số hình ảnh có ý nghĩa cho thấy anh đang làm việc là được.
Tư liệu thực tế này vô cùng nhạt nhẽo so với các tin tức mà những tổ khác gửi đến.
Dù cố tình quay cảnh hai đầu bếp nấu ăn nhưng vẫn khá đơn điệu.
Phương Hải đang lướt xem những cảnh đã được ghi hình và đăng lên nhóm...
Sáng sớm, Bạch Ngọc thức dậy trong tình trạng được trang điểm đầy đủ, tạo ra vô số tư liệu thực tế trong suốt buổi trưa.
Siêu sao Tô Ức lần đầu để trần thân trên, hết sức nóng bỏng.
Buổi sáng, có vài ngôi sao gạo cội đến thăm hỏi nhà ảnh đế Trương Dương Triết, vô cùng đúng trọng tâm.
Thị hậu Cam Vũ Quyên không có gì đáng để chú ý, ngoài chuyện cô ấy quyết định gọi điện thoại với “bạn trai lời đồn” để gây hứng thú ra.
So với những nhóm khác, nhóm của họ... cứ công việc, công việc, luôn là công việc.
Quả nhiên, cuộc sống của bá tổng không thơm như họ tưởng tượng.
Tuy nhiên...
Cũng không phải hoàn toàn không có tư liệu thực tế nào?
Phương Hải nhìn về phía phòng khách, nơi có một bé chó… đang xem ti vi.
Ăn sáng xong, chó con tò mò nhìn họ thật lâu bằng ánh mắt khá phức tạp, còn múa máy chân nữa.
Tuy vậy, vì không cùng loài nên họ vô cùng áy náy, dù đã cố gắng hết sức nhưng họ vẫn không hiểu được ý của chó con.
Đến khi Hạ Vân Trù nói: “Đừng làm phiền họ, nhóc cứ làm chuyện của mình đi.”
Sau đó, chú chó kia như nghe hiểu, thật sự xem họ như không khí, rồi đi làm chuyện của mình!
Về phần chuyện của chó con...
Xem Tây Du Ký có tính không?
Buổi sáng chó con xem ti vi, còn họ nhìn chó xem ti vi.
...Phải nói, rõ là cô không hề cử động, vậy mà họ không thể rời mắt đi nổi!
Quả là quái lạ...
-
Mười một giờ, Hạ Vân Trù ra khỏi thư phòng.
“Khụ.” Anh nhìn ghế sofa, đằng hắng.
Chó con trên ghế sofa như bị phỏng mông, nhảy dựng lên rồi vội xông tới, “bộp” tắt nguồn điện. Màn hình ti vi đen ngòm.
Cô quay lại, ra vẻ tội nghiệp nhìn Hạ Vân Trù.
Hạ Vân Trù đi tới, nghiêm túc hỏi: “Nhóc con, sáng nay thừa cơ anh làm việc, nhóc đã coi ti vi tới trưa phải không?”
Chó con cúi đầu.
“Trước đây anh nói thế nào? Buổi sáng chỉ có thể coi ti vi nhiều nhất là một tiếng thôi.”
Chó con càng cúi thấp đầu hơn nữa.
“Chẳng lẽ nhóc còn muốn bị cận thị rồi đeo mắt kiếng hả?”
Chó con sắp nằm rạp xuống đất luôn rồi. Nó cụp tai, cúi đầu ủ rũ.
Hạ Vân Trù thở dài: “Thật hết cách với nhóc. Được rồi, đi chơi đi.” Anh đưa tay xoa đầu cô.
Tây Du Ký rất hay, làm sáng nay cô xem đến mê mẩn, nhất thời quên mất thời gian...
Lúc này, thấy Hạ Vân Trù không tức giận nữa, cô khẽ li3m mu bàn tay anh, rồi lập tức ve vẫy đuôi và khoái chí vọt ra ngoài.
Kế đến, cô thuần thục leo lên cầu trượt, rồi thích thú tuột xuống.
Sau khi tuột xuống cầu trượt, cô vui vẻ chuyển qua bên cạnh.
Tôn Mai Ngọc: “...Hoá ra sân chơi cỡ nhỏ này được xây dựng cho chó à.”
Không ai nói gì cả.
Tôn Mai Ngọc nuốt nước bọt: “Người giàu hay thật đấy, thậm chí có thể xây cả sân chơi mô hình cho chó nữa.”
Phương Hải nhìn cô ấy: “Đầu tiên, cô phải có một cái sân nhỏ ở thành phố Bắc Kinh mới có thể xây được sân chơi đấy.”
Tôn Mai Ngọc: “...” Đời đã đủ khổ rồi anh ơi.
Tính ra họ đã quay được cuộc sống thổ hào rồi. Có hai đầu bếp, một người phụ trách ba bữa cơm cho người, người còn lại lo ba bữa cơm cho chó. Đến cả chó cũng có sân chơi riêng của mình!
Bây giờ là tháng một, dù trong sân không lạnh như bên ngoài nhưng cũng không ấm áp bằng trong nhà.
Thế nên, sau khi thoả mãn nhu cầu hoạt động, Mạc Linh Chi lập tức chui vào lại.
Chân của cô đã bẩn, vì vậy cô không vào nhà, chỉ đứng trước cửa, hé miệng...
“Áu ~”
Tôn Mai Ngọc nhỏ giọng: “... Nó đang làm gì vậy?”
Phương Hải cũng chẳng hiểu gì, nhưng anh ta vẫn làm tròn chức trách, dùng máy quay lại hết tất cả.
...Dẫu cho họ đã quay chú chó này nửa ngày rồi.
Chỉ thấy sau khi kêu lên, chó ta kiên nhẫn đứng đó chờ.
Một phút sau, đầu bếp chăm sóc Mạc Linh Chi bưng nước nóng và khăn lông trắng đi ra rửa sạch chân cho Mạc Linh Chi, rồi lại bế cô lên và lau nhẹ toàn thân cô.
Suốt quá trình, Mạc Linh Chi ra chiều hưởng thụ, chỉ việc giơ tay, nhấc chân, xoay người và nghiêng mặt.
...Hiển nhiên, đây không phải là lần đầu tiên.
Trong nhà có cả một hàng khăn lông thuộc về riêng cô.
Tôn Mai Ngọc: “...” Trời đất! Cô ấy bắt đầu ghen tỵ với một con chó rồi!
Đến khi chó con được lau sạch sẽ, Hạ Vân Trù và Mạc Linh Chi bắt đầu ăn trưa.
Tuy cơm trưa cũng là tư liệu thực tế của chương trình, nhưng vì đã có bữa sáng nên tư liệu này có hơi lặp lại và đơn điệu hơn hẳn những nhóm khác.
Nên biết rằng, tư liệu thực tế hôm nay phải được cắt thành hai phần cho số đầu tiên, ngoài ra còn phải có bản đặc biệt dành cho khán giả VIP. Tư liệu thực tế của Hạ tổng có thể gom đủ thời lượng không vậy?
Tôn Mai Ngọc nghi lắm.
Đặc biệt là vào xế chiều, khi Hạ Vân Trù tiếp tục làm việc cả một buổi chiều, Tôn Mai Ngọc không còn hoài nghi nữa, mà đã... khẳng định.
“Làm sao đây? Tư liệu thực tế thật sự quá ít, chỉ có thể miễn cưỡng góp đủ phim chính, còn cơ bản toàn là chó. Bản đặc biệt càng không có tư liệu thực tế nào ngoài con chó kia.” Tôn Mai Ngọc nói với Phương Hải.
Trái lại, tư liệu thực tế của chó con khá nhiều, họ cũng cảm thấy rất thú vị. Ống kính của nhân viên quay phim chưa từng dời đi.
Nhưng khán giả có muốn xem chó không đây?
Có lẽ họ càng quan tâm đến “cuộc sống thường ngày của Hạ Vân Trù” hơn đó?
Phương Hải lướt xem những “nội dung đặc sắc” mà các nhóm khác báo cáo, rồi ánh mắt của anh ta bắt đầu ra chiều tuyệt vọng.
Dường như anh ta đã có thể đoán được...
Rằng nhóm quay Hạ Vân Trù chắc chắn sẽ là nhóm không thú vị nhất cho xem!
Cắn răng, Phương Hải nói: “Tối nay tăng ca thêm một lát, quay cảnh Hạ tổng ngủ!”
“Vâng.” Những người khác đáp lời.
Ăn tối xong, Hạ Vân Trù ôm chó con vào nhà tắm để tắm.
...Con chó này ngày ngày đều phải tắm. Đây cũng là cảnh độc nhất.
“Hạ tổng! Có thể quay cảnh nó tắm không ạ?” Phương Hải chỉ vào Mạc Linh Chi.
Hạ Vân Trù gật đầu, đi vào trong trước: “Được, quay đi.” Giọng điệu tuỳ ý.
Tôn Mai Ngọc: “...” Chờ đã, không dọn dẹp cho sạch sao?!
Chẳng phải trong nhà tắm có người à?!
Nhớ đến cô “Kiều” nào đó cả ngày chưa xuất hiện, Tôn Mai Ngọc lại hoài nghi.
Chẳng lẽ trong đó không có ai?
Nhưng nếu không có ai, vậy “mắt vẽ” của con chó đó từ đâu ra chứ!
Phương Hải và Tôn Mai Ngọc liếc nhìn nhau, rồi chỉ huy nhân viên quay phim đi theo. Còn họ tò mò ngồi trước màn ảnh.
Phòng tắm rất rộng và lớn, chia thành khu, nhưng tầm nhìn không hề bị che khuất.
...Bên trong không có ai cả.
Tôn Mai Ngọc trố mắt, hỏi nhỏ: “À ừm... anh Phương có thấy ai đi ra không ạ?”
“Không có, cả ngày hôm nay không thấy ai ra, có video làm chứng nè.” Phương Hải đáp.
Tôn Mai Ngọc: “!!!”
Mẹ kiếp, rốt cuộc là ai đã vẽ mắt cho con chó đó chứ?!
Không ai giải đáp bí ẩn này à??
Tôn Mai Ngọc vô cùng thắc mắc.
-
Hạ tổng tắm cho chó là một tư liệu thực tế rất thú vị, cộng thêm tư liệu này thì xem như họ đã hoàn thành nhiệm vụ hôm nay rồi.
Chỉ có điều... trong sinh hoạt của Hạ tổng, ngoài tư liệu thực tế liên quan đến chó ra thì chỉ có công việc mà thôi!!!
Người giàu cũng thật không dễ dàng gì.
Phương Hải đưa người đi thu dọn. Còn Tôn Mai Ngọc cắn răng, không nhịn nổi, mà bước lên thấp giọng hỏi: “Hạ tổng... Sáng mai, sau khi anh thức dậy, ống kính có thể theo Chi Chi vào nhà tắm quay phim không ạ?”
Suy nghĩ một lát, Hạ Vân Trù gật đầu.
Tôn Mai Ngọc vui mừng, nhìn qua chó con đang ngồi xổm sấy lông ở gần đó bằng ánh mắt nghiên cứu.
Sau khi rời khỏi biệt thự, Phương Hải bắt đầu hỏi: “Sao cô lại đề xuất yêu cầu đó với Hạ tổng vậy? Nhà tắm là một nơi rất riêng tư, hôm nay vì tư liệu thực tế nên chúng ta mới quay cảnh chó tắm đã đành, mai còn vào đó làm gì nữa, lỡ như Hạ tổng tức giận thì sao?”
Dừng một chốc, anh ta nói tiếp: “Hôm nay đã quay rất nhiều cảnh liên quan tới chó rồi, khách mời của chúng ta là Hạ tổng, không phải là Chow Chow. Con Chow Chow đó rất thông minh, nhưng chưa tới mức có thể thay thế được khách mời. Ngày mai, quá lắm cô chỉ có thể quay cảnh nó vào nhà tắm thôi. Hiện nay, nhờ được huấn luyện, rất nhiều con chó có thể tự mình vào nhà tắm, không có gì ly kỳ cả.”
Tôn Mai Ngọc phồng má: “Tại em tò mò thôi ạ...”
“Có gì đâu mà tò mò? Quầng mắt của nó chắc chắn do được ai đó vẽ lên, Hạ tổng không muốn chúng ta thấy người đó thì chúng ta cứ vờ như không biết là được.”
“Nhưng chúng ta lại không thấy ai cả.” Tôn Mai Ngọc hồ nghi.
“Người ta không muốn cô thấy, cô chắc chắn sẽ không thấy được chứ sao.” Phương Hải không dằn được: “Được rồi, ngày mai đưa camera di động vào để xem có thể quay được gì không.”
Trong giọng điệu của anh ta tin chắc mười mươi rằng họ sẽ không quay được gì cả.
“Dạ...” Tôn Mai Ngọc cũng hơi ủ rũ cúi đầu.
Chẳng lẽ suy đoán của Phương Hải mới đúng?
Ở đó quả thật không có gì đáng để nghiên cứu? Đó chỉ là sở thích đặc biệt của người giàu thôi ư?
“Nói trước nhé, nếu ngày mai không quay được gì trong nhà tắm thì cô đừng lãng phí thời gian vào con chó đó nữa, tốt hơn hết nên dồn sức tạo ra nhiều tư liệu thực tế cho Hạ tổng đi!” Phương Hải đưa ra lời khuyên chân thành.
“Được ạ...” Tôn Mai Ngọc cúi đầu ỉu xìu.
...Hôm nay, họ đã hao phí quá nhiều phân đoạn vào chú chó đó rồi.