Cô ta từng có rất nhiều Hamster, nhưng cô ta đều chỉ làm một chuyện đối với những con Hamster đó...
Hạ Vân Trù nhìn chằm chằm mắt cô ta, từng bước ép sát: “Một con Hamster cực kỳ thông minh, cũng thông minh hiếm thấy như Chi Chi, đuôi rất lớn, đôi mắt như biết nói.”
Con ngươi Bạch Ngọc co rụt lại.
Là con đó!
Có một con nghĩ rằng tâm trạng cô ta không tốt, con Hamster đó dùng hai chân trước để dỗ dành cô ta.
Cô ta nhớ tới con Hamster đó, hơn nữa từ sau con đó, cô ta tạm thời con chưa mua thêm con Hamster khác, bây giờ tới đây quay chương trình, dù có phiền chết, cô ta cũng không dám “ph4t tiết” trong chương trình.
Chính vì vậy, đó là con Hamster bị cô ta “trút giận” gần đây nhất.
Nếu hôm đó cô ta không cực kỳ tức giận, chắc là... con Hamster đó sẽ sống thêm được mấy ngày.
Con đó đúng là thông minh nhanh nhạy hiếm thấy, nhưng lúc đó cô ta nghĩ, thông minh thì có tác dụng gì? Dù sao cũng chỉ là súc sinh mà thôi.
Sao đột nhiên Hạ Vân Trù lại nhắc tới con Hamster đó?
Hơn nữa, sao anh biết con Hamster kia?
Lẽ nào anh ta biết chuyện mình từng làm...
Tuy không biết sao Hạ Vân Trù lại muốn hỏi đến con Hamster đó, nhưng Bạch Ngọc biết... nếu như anh biết được mình ngược đãi con Hamster đó, chắc chắn sẽ không có kết quả tốt!
Mới chỉ nhắm vào Chi Chi, Hạ Vân Trù đã tàn nhẫn như thế, nếu như anh ta biết cô ngược đãi con Hamster anh ta hỏi thăm...
Trong lòng cô ta căng thẳng, cô ta dùng kỹ năng diễn xuất đỉnh nhất mà cô ta chưa từng thể hiện được...
“Hạ tổng, có phải anh nói tới còn Hamster mà trợ lý Lâm An của em đã mang trên đường tới câu lạc bộ rồi tình cờ gặp anh đúng không?”
Cô ta có chút tiếc nuối: “Đó là một con Hamster vô cùng thông minh, là của trợ lý của em, em cũng rất thích nó. Nhưng sau khi cô ấy mang về nhà một hai ngày, nghe nói con Hamster đó đã lén lút chạy mất. Nó thật sự rất thông minh, còn có thể tự mở lồng sắt, không biết đã đi đâu rồi?”
Hạ Vân Trù nhìn chằm chằm vào mắt của cô ta, không nói lời nào.
Bạch Ngọc không thể nhìn ra mất cứ biểu hiện gì từ trong mắt của anh ta, cô ta giật giật khóe miệng, tiếp tục nói: “Em rất hi vọng con Hamster đó còn khỏe mạnh... Nếu không thì em đã dẫn nó tới chương trình rồi.”
Lúc nói lời này, trong lòng cô ta cực kỳ tiếc nuối.
Cô thật sự ngàn lần không nghĩ tới... khán giả cũng thích mấy con súc sinh thông minh, đó không phải lý do mà Chi Chi được yêu thích hay sao?
Nếu như cô ta không gi3t ch3t con Hamster kia, giữ lại nó mang tới chương trình, không chừng có thể thu hút độ nổi tiếng giống như Chi Chi vậy, Hamster dù sao cũng chỉ là súc sinh, độ nổi tiếng của nó, đương nhiên sẽ thuộc về cô ta.
Nghĩ đến đây, sự tiếc nuối trên mặt Bạch Ngọc càng rõ, hơn nữa còn phát ra từ tận đáy lòng.
Hạ Vân Trù nhìn cô ta rất sâu, giọng nói bình tĩnh, nghe không ra tâm trạng: “Tốt nhất cô đừng lừa tôi.”
Hô hấp của Bạch Ngọc hơi ngừng lại, cả người rét lạnh.
-
Bị "đuổi đi", Mạc Linh Chi cực kỳ khổ sở, "tóc tóc tóc" không ít nước mắt rơi xuống.
Khoảng cách từ tầng ba xuống tầng một, cô đi vô cùng chậm chạp và tuyệt vọng.
Trong đầu cũng đã tưởng tượng ra vô số hình ảnh Hạ Vân Trù dẫn Bạch Ngọc về nhà...
Thậm chí còn có cả hình ảnh Bạch Ngọc đuổi mình ra khỏi nhà người nhận nuôi!
Người nhận nuôi thật sự tồi tệ!
Có mình rồi còn chưa đủ sao?
Chớp chớp mắt, nước mắt oan ức không thể khống chế được, liên tục chảy ra khỏi viền mắt.
Mãi đến khi nghe thấy âm thanh ở lầu hai, cô mới giơ chân trước lên lau sạch nước mắt, nhỏ giọng thút thít hai lần.
Mạc Linh Chi đừng khóc.
Mày là gấu trúc quốc bảo, dù cho không có người nhận nuôi, mày cũng có thể sống tốt trong xã hội loài người.
Không ai tổn thương mày, hơn nữa bây giờ mày cũng có “fan”, có rất nhiều người yêu thích mày, đừng khóc, phải cười tươi mà rời khỏi người nhận nuôi.
Phải giữ thể diện của quốc bảo.
Cô đặt mông ngồi ở góc tường cửa phòng, dựa vào cửa, dang rộng cái bụng trắng nõn ra, vừa lau nước mắt, vừa khóc thút thít tự cổ vũ bản thân mình.
Sau một phút, tai cô hơi giật.
Phòng bên có tiếng động, có chút quen tai.
“Trương Tụng Hạo, con lại mím môi không nói lời nào, động một chút lại như vậy, vừa rồi ba nói cho con, rốt cuộc con có nghe hay không? Không nói lời nào, rốt cuộc là con có ý gì?!” Giọng nói của Trương Dương Triết rất hung dữ, nhìn con trai vẫn đang yên lặng mà mắng.
Trương Tụng Hạo không nói lời nào, vẫn cúi đầu.
“Cuối cùng thì vì sao con không tình nguyện? Ba muốn con thể hiện bản thân, bảo con nói nhiều một chút, không phải vì muốn tốt cho con sao? Ba nhọc lòng suy nghĩ cho tương lai của con, nhưng con cả ngày đều không vui vẻ, không nói lời nào, con lên TV như vậy, ai sẽ thích con đây?” Trương Dương Triết tiếp tục quát.
Giọng nói non nớt của Trương Tụng Hạo đột nhiên vang lên: “Con không muốn người khác yêu thích mình...”
Nếu như Trương Dương Triết chú ý nghe, sẽ nhận ra trong giọng nói của cậu bé có sự kiên định và cố chấp.
Nhưng mà anh ta cũng không cẩn thận lắng nghe, anh ta bị sự tức giận che mờ đầu óc.
“Không muốn người khác yêu thích?!” Trương Dương Triết giận tím mặt: “Vậy con muốn làm cái gì? Con không cố gắng học tập, không thích nói chuyện, cả ngày miệng kín như bưng, nếu ba không kéo con vào giới giải trí, vậy sau này con sẽ làm cái gì?!”
Không có âm thanh phát ra.
Trương Dương Triết tức giận vỗ bàn: “Con mới sáu tuổi, nghe lời ba là được rồi, sao phải đối nghịch lại với ba?! Ba nuôi con lớn bằng này, phí hết tâm tư lót đường cho con, còn con lại thể hiện thái độ như vậy?!”
Cậu bé vân vê vạt áo, bặm môi không nói gì.
“Có phải mẹ con lại nói cái gì không?” Trương Dương Triết cau mày: “Ba nói rồi, không cho con gặp cô ta, cô ta lại nghĩ trăm phương ngàn kế chạy tới tước mặt con? Mẹ con là người như nào, con còn không hiểu rõ sao?”
Trương Tụng Hạo vẫn là không nói lời nào.
Trương Dương Triết vốn cũng không phải người dễ tính, hoàn toàn không khống chế được, nắm lấy cậu, làm cậu ngẩng đầu lên, quát lớn nói: “Trương Tụng Hạo con ngẩng đầu lên cho ba! Nói chuyện! Rốt cuộc con đang nghĩ cái gì, nói cho ra cho ba!”
Trương Tụng Hạo kéo cửa chuẩn bị ra ngoài lại liếc mắt nhìn thấy chó con quen thuộc, bước chân của cậu cũng vì vậy mà dừng lại một chút, nhưng Mạc Linh Chi đột nhiên vung chân lên, chạy như gió ra ngoài.
Trương Tụng Hạo lập tức đuổi theo.
-
Trên lầu cãi nhau, nhân viên ở đây đều nghe thấy.
Đặc biệt là mấy người quay phim quay Trương Dương Triết và Trương Tụng Hạo, tất cả đều bỏ máy quay xuống, tập trung hết ở gian phòng của ê-kíp ở tầng một.
Điều này mọi người đều nhìn ra được.
Có điều bọn họ đều không nghĩ tới, Trương Tụng Hạo sẽ chạy ra ngoài.
Nhân viên ở tầng một đều ngẩn người, theo bản năng muốn đuổi theo, nhưng lại nghe thấy tiếng Trương Dương Triết hét lên.
“Đừng có đuổi theo nó!! Động một chút là chạy ra ngoài, cho rằng như vậy có thể áp chế tôi sao?!”
“Lần này ba phải sửa cái tính tình này của con!”
“Không được đuổi theo!”
Các nhân viên nghe Ảnh Đế hét lên thì chần chờ một lát.
Đạo diễn Chương lập tức sốt ruột quát lên: “Mau đuổi theo đi!”
Ảnh Đế cãi nhau với con trai nói lời vô nghĩa, nhưng nếu như người trong chương trình của họ xảy ra chuyện gì, bọn họ thật sự xong đời.
Hơn nữa Ảnh Đế sao có thể mong con trai của mình có chuyện gì.
Nếu con trai của anh ta xảy ra chuyện gì, anh ta có thể sẽ cắn chết ê-kíp.
Chỉ là trong giây lát bọn họ do dự, đến khi ra ngoài đã không thấy bóng dáng Trương Tụng Hạo đâu.
"Tụng Hạo! Tụng Hạo!" Có người bắt đầu hô lớn.
Đạo diễn Chương cũng thay đổi sắc mặt: “Nhanh lên, tra CCTV!”
Từ trong CCTV chỉ có thể nhìn thấy... Trương Tụng Hạo chạy theo một con đường nhỏ bên ngoài biệt thự, chạy thẳng về phía bên trái.
Chạy đến bụi cây xanh, CCTV không soi thấy được.
Nhưng không thể nghi ngờ rằng, cậu đã chạy dọc theo con đường kia, chạy đến chỗ xa hơn.
Lúc chọn căn biệt thự này, họ nghĩ rằng khách mời đều là người lớn, không cần trang bị CCTV quá xa làm gì.
Không nghĩ tới sau đó Ảnh Đế lại dẫn theo con trai, lại càng không ngờ con trai anh ta sẽ liên tục chạy ra ngoài hai lần.
Trương Tụng Hạo chạy ra khỏi phạm vi của CCTV, cả biệt thự bỗng chốc trở nên hỗn loạn.
Không có ai nhìn thấy trên CCTV, một cục trắng đen cũng chạy theo ra, biến mất khỏi phạm vi của CCTV rồi lại trở về.
Trương Dương Triết hoàn toàn thay đổi sắc mặt.
Con trai vẫn không mở miệng, biểu hiện không muốn nói chuyện, sự giận dữ lại bốc lên.
Con trai lại chạy ra ngoài, làm cho anh ta tức giận mới nói như vậy, không hề ngờ rằng, anh ta thật sự để con trai chạy ra ngoài mà không có người theo dõi!
Đây là ven biển!
Trương Dương Triết cuống lên, làm gì còn nhớ được vừa rồi còn nói mấy lời vô ích, lập tức sốt ruột hoảng loạn chạy ra ngoài tìm.
Đạo diễn Chương thầm mắng trong lòng.
Đúng là tự dưng rước thêm việc, quan hệ cha con không tốt thì đừng mang tới chương trình, chỗ này cũng không phải chương trình hòa giải quan hệ gia đình!
Đây không phải là rước thêm phiền phức cho họ sao?!
Ông ta vừa thầm mắng trong lòng, vừa la lớn: “Nhanh lên, mau chóng chia nhau ra tìm, một mình cậu bé chạy ra ngoài, không đi xa được đâu!”
Các nhân viên đều rời khỏi phòng của ê-kíp, đồng loạt chạy ra ngoài tìm người.
Bọn họ đều không chú ý tới, sau khi bọn họ rời đi, trên CCTV có một cục trắng đen chạy về... miệng ngậm một cái cặp sách, đi phía sau bọn họ, chạy nhanh ra ngoài.
Tất cả mọi người đều ra ngoài tìm, cũng chạy về phía Trương Tụng Hạo đã chạy để tìm, càng không tìm thấy họ càng sốt ruột, càng nhanh chóng chạy về hướng xa hơn!
Đặc biệt là bờ biển, lượng lớn nhân viên đều chạy ra đó.
Trong biệt thự gần như không còn bao nhiêu người.
Chỉ có cục trắng đen ở phía sau bọn họ vẫn chưa đi xa, ngậm cặp sách, đi thẳng tới một góc nhỏ ngoài biệt thự.
Đó là phạm vi ngoài CCTV, Trương Tụng Hạo cũng biến mất ở chỗ này.
Cục trắng đen dừng lại ở đúng ranh giới của CCTV chỗ bụi cậy xanh, sau khi cô dừng lại, có một đứa bé chui ra từ trong bụi cỏ.
Mạc Linh Chỉ thả cặp sách xuống, vỗ vỗ cặp sách.
Trương Tụng Hạo lập tức kéo khóa cặp sách nhỏ, đeo cặp lên chuẩn bị ôm chó con đi.
Nhưng chó con né tránh, tự đi theo bên cạnh cậu nhóc.
Cặp sách này là của Trương Tụng Hạo, sau khi Trương Dương Triết rời khỏi, cô mang nó ra khỏi phòng, nhưng trong đó cũng có đồ của cô, là đồ mà cỗ đã cất trong phòng của người nhận nuôi.
Thuốc nhuộm để cô vẽ “vành mắt đen”, khăn mặt của cô và một cái gương...
Đây chính là toàn bộ tài sản của cô.
Những thứ khác người nhận nuôi chuẩn bị cho cô đều không tiện mang theo, cho nên không lấy đi.
À, không đúng, sau này, anh không phải người nhận nuôi của cô nữa rồi.