Đương nhiên biết cô đang biểu đạt gì đó, nhưng nội dung cô muốn nói khá phức tạp, Trương Dương Triết nhìn không hiểu, Trương Tụng Hạo cũng không hiểu, ngay cả đám người đạo diễn Chương và nhân viên cũng không hiểu.
"Áu áu!" Mắt thấy Trương Dương Triết sắp kéo Trương Tụng Hạo đi rồi, cô càng cuống lên.
"Haiz." Hạ Vân Trù thở dài.
Lại cảm thán, từ sau khi thu nuôi Chi Chi, số lần anh thở dài còn nhiều hơn trước đây gộp lại.
Anh đi tới bên cạnh Chi Chi bình tĩnh bất đắc dĩ nói: “Chi Chi muốn hai người đừng đi, nói chuyện một chút đã.”
Mạc Linh Chi gật gù, tán thành liếc nhìn người nhận nuôi.
Sao cô có thể bỏ được người nhận nuôi đây?
Từ lúc biến thành "gấu trúc quốc bảo", ngoại trừ người nhận nuôi, những người khác đều không thể hiểu được ý của cô!
Cô tiến lên kéo góc áo của Trương Tụng Hạo, hai cái móng vuốt đặt hai bên miệng, giật giật, hiển nhiên là biểu thị... nói chuyện.
Lúc này, tất cả mọi người đều hiểu.
Trương Dương Triết ngừng lại, không cử động nữa.
Trương Tụng Hạo vẫn cúi thấp đầu như trước, mím môi, không nói một lời.
Mỗi khi Trương Dương Triết nhìn thấy bộ dạng này của con trai, đều có một cơn tức giận bốc lên đầu, dù là nói chuyện cũng được, cãi nhau cũng được, đều phải nói ra.
Cái gì bé cũng không chịu nói, rồi lại bày ra tư thế chống cự, anh có thể nhìn ra bé không tình nguyện, nhưng không nghe thấy bất kỳ một câu gì.
Giống như một con rối, anh nói thế nào thì bé làm thế đó.
Trương Dương Triết bất đắc dĩ lại tức giận.
"Trương Tụng Hạo, rốt cuộc con muốn ba làm thế nào?" Trương Dương Triết vò đầu, sắp trở nên cáu kỉnh.
Mạc Linh Chi gấp chết rồi.
Cô không thể hiểu được sao đứa bé loài người này lại không thể nói những chuyện vừa kể cho cô với ba một lần được?
Cô không thể hiểu được những câu nói kia, cũng có rất nhiều điều không hiểu, nhưng cô biết, bé nên nói chuyện với ba.
Đặc biệt là chuyện vừa rồi với người nhận nuôi, cô càng chắc chắn họ cần nói chuyện.
Cũng bởi vì cô không nói chuyện, cho nên mới cho rằng người nhận nuôi muốn ở cùng Bạch Ngọc, nên mới rời nhà trốn đi, nếu như nói chuyện, chắc chắn sẽ không có chuyện xảy ra.
Như vậy, Trương Tụng Hạo cũng nên như vậy?
Bé muốn ba, yêu ba, vậy bé nên nói chuyện với ba trước, nếu như... vẫn không hài lòng thì sẽ rời đi.
Mạc Linh Chi tiếp tục sốt ruột.
Nhìn cô vì đồng đội nhỏ mà gấp tới sứt đầu mẻ chán, Hạ Vân Trù vốn không muốn dính líu vào lại thở dài từ tận đáy lòng.
Anh đi tới bên cạnh Trương Tụng Hạo, chậm rãi ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào mắt người bạn nhỏ.
Anh có thể nhìn thấy trong mắt người bạn nhỏ không giống như biểu hiện thờ ơ không quan tâm, thực ra bé có rất nhiều ưu tư, nhưng bé không biểu đạt ra ngoài.
"Trương Tụng Hạo, cháu có thể nói ra." Hạ Vân Trù nói.
Câu nói này Trương Dương Triết đã nói rất nhiều lần rồi, nhưng đều vô dụng, cũng vì vậy, lúc Trương Dương Triết nghe thấy lời này lại nặng nề thở ra một hơi.
Nhưng mà, Hạ Vân Trù lại kéo Chi Chi lại, một người một chó nhìn Trương Tụng Hạo: "Ngày hôm nay, bởi vì Chi Chi không nói chuyện với chú, cho nên có hiểu lầm với chú, lúc này mới xảy ra việc bỏ nhà ra đi."
Trương Tụng Hạo hơi run, lập tức cắn vào môi, đôi mắt hơi sưng lại dần ửng hồng.
Hoá ra, Chi Chi cũng không phải muốn rời nhà trốn đi cùng bé.
Cô hiểu lầm Hạ Vân Trù, cho nên mới theo bé rời đi.
Trương Tụng Hạo rất khó chịu, thậm chí có chút muốn khóc.
Nhưng bé vẫn kiềm chế, bé đã quen kiềm chế mình rồi.
"Vừa rồi, chú đã giải thích với Chi Chi, chúng ta cởi bỏ hiểu lầm, nhóc ấy quyết định trở lại cùng với chú.” Đôi mắt Hạ Vân Trù tràn đầy nghiêm túc: “Chi Chi không thể nói chuyện, nhưng nhóc cũng biểu đạt ý của mình cho chú, chú hiểu được, chú sẽ tôn trọng ý kiến của nhóc ấy."
"Trương Tụng Hạo, cháu và Chi Chi là bạn bè, vậy cháu học tập Chi Chi, nói điều trong lòng mình ra đi.” Hạ Vân Trù bình tĩnh nói.
Ngoại trừ đối xử với Chi Chi, anh ít khi nói nhiều như vậy với ai, gần như không an ủi người khác bao giờ.
Vào lúc này cho dù là nói chuyện với Trương Tụng Hạo, nhưng mặt cũng vẫn nghiêm túc, cảm giác giống như đang làm việc.
Nhưng chính bởi vì ngữ điệu cứng ngắc không gợn sóng của anh lại hấp dẫn sự chú ý của Trương Tụng Hạo.
Lúc này, bé cảm giác được Hạ Vân Trì nói chuyện với bé như một người trưởng thành.
Đây là điều Trương Tụng Hạo cực kỳ mong muốn khi bé lớn lên.
Bé nhìn Hạ Vân Trù.
Hạ Vân Trù: "Đôi mắt của cháu nói cho chú biết, không phải cháu không muốn nói, mà là không biết phải nói như thế nào."
Dừng một chút, anh tiếp tục: "Vậy chú hỏi cháu, cháu muốn rời khỏi biệt thự là vì không muốn ở nơi này sao?"
Trương Tụng Hạo lắc đầu một cái.
"Hay là không thích ba và những người như chúng ta?"
Vẫn lắc đầu.
"Vậy thì là không thích quay chương trình." Hạ Vân Trù dùng ngữ khí khẳng định.
Lúc này Trương Tụng Hạo lại không lắc đầu.
Trương Dương Triết muốn nói cái gì, Hạ Vân Trù lạnh nhạt liếc mắt nhìn anh ta, anh ta tạm thời không lên tiếng.
Liên quan tới vấn đề không quay chương trình, Trương Dương Triết và Trương Tụng Hão ầm ĩ không chỉ một lần, nhưng cũng chỉ là một mình Trương Dương Triết nổi giận, còn Trương Tụng Hạo trầm mặc không nói.
Nhưng cũng biểu thị không thống nhất ý kiến.
"Không muốn quay chương trình? Tại sao?" Anh tiếp tục hỏi.
Trương Tụng Hạo mím môi, một lát mới nói: "Không muốn vào giới giải trí."
Âm thanh rất nhẹ, nhẹ đến mức không thể nghe thấy.
Trương Dương Triết lại muốn nói cái gì, thế nhưng nhịn xuống, chỉ là trên mặt hiện rõ tức giận, giống như chỉ sau một giây sẽ phát hoả, sắc mặt cực kỳ khó coi.
"Tại sao không muốn vào thế giới giải trí?" Hạ Vân Trù tuần tự dụ nói ra.
Trương Tụng Hạo lại không nói lời nào.
Móng vuốt Mạc Linh Chi vỗ vỗ Hạ Vân Trù, chỉ vào Trương Dương Triết.
Hạ Vân Trù nhận được nhắc nhở, gật gù, hiểu rõ hỏi: "Bởi vì ba cháu sao? Không muốn vào thế giới giải trí bởi vì ba cháu?"
Vấn đề này làm cho Trương Dương Triết trừng mắt, con trai của anh tuy không nói chuyện với anh, nhưng anh cảm giác được, con trai anh vẫn yêu quý người ba này, sao có thể vì anh mà không muốn tiến vào giới giải trí?!
Nhưng mà, Trương Tụng Hạo lại chậm rãi gật đầu.
Trương Dương Triết kinh ngạc.
Hạ Vân Trù: "Có thể nói cho chú tại sao không?"
Trương Tụng Hạo lại im lặng.
Hạ Vân Trù quay về phía đám người đạo diễn Chương phất tay lên, bọn họ gật gù lập tức đi ra xa, tạo không gian yên tĩnh cho bọn họ. Giờ phút này, xung quanh Trương Tụng Hạo chỉ còn ba người một chó.
Hạ Vân Trù: "Nhớ tới điều chú vừa nói không, cháu nên nói ra giống như Chi Chi. Chú và Chi Chi cam đoan với cháu, dù cháu có nói ra cũng sẽ không có ảnh hưởng gì không tốt. Chi Chi có phản ứng như thế chứng tỏ cháu đã nói điều gì đó với nhóc ấy, quay về phía nhóc ấy, nói lại lần nữa đi."
Trương Tụng Hạo trầm mặc rất lâu, ngay khi Trương Dương Triết cảm thấy bé sẽ không nói, bé lại mở miệng, giọng nói non nớt rất nhẹ, rất thấp thỏm: "Cháu... cháu không muốn làm người nổi tiếng, người nổi tiếng, không tốt."
"Tại sao không tốt?" Hạ Vân Trù tiếp tục dẫn dắt.
"Bởi vì... ba không thể tới gặp cháu, không thể đi cùng cháu, cháu không gặp được ba... cũng không được nói là con trai của ba... cháu không thích làm người nổi tiếng." Trương Tụng Hạo cúi đầu, mặt đầy xấu hổ.
Xấu hổ?
Trên mặt bé biểu hiện giống như đây là những điều không nên nói, bé nói như vậy là sai.
Mặt Hạ Vân Trù hơi trầm xuống.
Mà sau lưng, Trương Dương Triết đã triệt để ngây người.
Anh ta nghĩ tới vô số đáp án, lại không nghĩ tới câu trả lời này, đâm vào trái tim anh ta, chẳng khác nào cảnh tỉnh, làm anh ta khiếp sợ không thôi.
Người ngoài nhìn vào anh ta là một ngôi sao sáng chói, ba là Đại Ảnh Đế, nhưng đối với con trai không có anh ta làm bạn, thì đây chính là nghề nghiệp làm cho người ta chán ghét.
Chán ghét đến mức vĩnh viễn không muốn thử, dù còn bé như thế nhưng đã rất bài xích.
Hạ Vân Trù đẩy Chi Chi một cái, nói: "Đi an ủi bé đi."
Mạc Linh Chi ngoan ngoãn gật đầu, đi tới bên cạnh Trương Tụng Hạo, đứng thẳng bằng hai chân sau, khó khăn đưa chân ra, không với được tới đầu nên đành vỗ vỗ vai bé.
Bàn chân đen vỗ nhẹ nhàng làm cho gánh nặng trong lòng Trương Tụng Hạo được giải toả.
Cảm giác bất an, thấp thỏm, xấu hổ vừa rồi đều biến mất.
Lúc này Hạ Vân Trù lại nói: "Cháu nói đúng, đối với các cháu mà nói, đây là một nghề không tốt, chán ghét cũng là chuyện nghiễm nhiên. Cháu nói ra là đúng, bất kể cháu nói chuyện gì cũng đều được, không cần xấu hổ.”
Anh cũng giơ tay, xoa đầu của bé, nhẹ giọng hỏi: "Tụng Hạo, nói cho chú và Chi Chi, tại sao cháu không muốn nói ra? Nói ra những câu nói này, không tốt sao? Cháu cảm thấy rất khó chịu à?"
Trương Tụng Hạo sáu tuổi cắn cắn môi, gật gù: "Không được, bởi vì ba và dì Hạ sẽ không vui, không thể làm cho họ không vui."
Ngữ khí của câu nói này giống như đây là chuyện đương nhiên, cảm giác nó chính là đạo lý trong đầu bé.
"Tại sao không thể làm cho bọn họ không vui?" Hạ Vân Trù tiếp tục hỏi.
Bàn chân Mạc Linh Chi lại khó khăn vỗ về, cô gần như dựa hẳn vào người Trương Tụng Hạo.
Nhưng nhiệt độ và trọng lượng như vậy lại làm cho bé thật sự an tâm, vài điều không dám nói ra đều thử nói ra hết.
Bé nói: "Bởi vì bọn họ muốn tốt cho cháu."
Vẫn giống như đây là điều đương nhiên, dù cho bé không hiểu, nhưng đây là đạo lý bé được truyền thụ.
Ánh mắt Hạ Vân Trù càng trầm, nhưng vẻ mặt anh vẫn bình tĩnh như vậy: "Tụng Hạo, không ai có thể viện cớ muốn tốt cho cháu để ép cháu làm việc cháu không muốn làm, cũng không ai viện cớ muốn tốt cho cháu để ràng buộc cháu."
Trương Tụng Hạo mờ mịt nhìn anh.
Bé còn quá nhỏ, vẫn chưa thể hoàn toàn hiểu rõ câu nói này, nhưng lờ mờ nhận ra đây là một đạo lý bé chưa từng gặp, là cánh cửa bé đang chờ mong, mở ra trước mặt bé.
Bước quá cánh cửa kia, là điều bé mong đợi nhất... trưởng thành.
Hạ Vân Trù đứng lên, giơ tay, xoa xoa đầu của bé: "Cháu còn quá nhỏ, không phải cháu sai, sau này, sẽ có người dạy cho cháu hiểu rõ câu này."
Anh xoay người, nhìn về phía Trương Dương Triết.
Trương Dương Triết vẫn đứng bên cạnh, hồi tưởng lại câu trả lời của Trương Tụng Hạo, cả người đều choáng váng.
Tại sao bé không nói chuyện?
Bởi vì bọn họ sẽ không vui, cho nên bé không thể nói.
Bé không thể làm cho bọn họ không vui.
Bởi vì bọn họ muốn tốt cho bé.
Thứ đạo lý như vậy làm cho cả người Trương Dương Triết đều run rẩy.
Hạ Vân Trù nhìn anh ta, biểu hiện lạnh lẽo: "Tôi nói rồi, nó mới chỉ có sáu tuổi, vấn đề của nó là vấn đề của anh. Trên người nó chỗ nào cũng bất mãn, đều do anh tạo thành."
Trương Dương Triết há miệng, bờ môi run rẩy, nhưng một câu nói đều không nói ra được.
Hạ Vân Trù: "Vừa rồi nó có nhắc tới dì Hạ, là dì bảo mẫu à? Tôi không chắc chắn về con người của cô ta, nhưng nhìn cách cô ta dạy dỗ nó, làm cho nó không muốn nói cái gì, anh có hoài nghi... là cô ta sợ thằng nhóc cáo trạng?”
Dừng một chút, anh tiếp tục: "Hay là, anh có thể tra một chút, Tụng Hạo có từng chịu ngược đãi hay không."
Trương Dương Triết lại không khắc chế được tin tưởng: "Cô ấy, từ khi Tụng Hạo được ba tháng đã đến Trương gia, cô ấy vẫn chăm sóc Tụng Hạo đến khi lớn lên... cô ấy thật tâm với Tụng Hạo, hơn nữa còn có bà nội Tụng Hạo tới thăm..."
Hạ Vân Trù cười lạnh: "Cho nên, anh cũng không cài đặt CCTV ở nhà đúng không?"
Anh ôm lấy Chi Chi, lại xoa đầu Trương Tụng Hạo, xoay người rời đi.
Chỉ là khi đi ngang qua Trương Dương Triết, lại nói một câu.
"Thầy Trương Dương Triết, không nghĩ tới anh là Ảnh Đế trong giới giải trí nhiều năm như vậy mà vẫn còn tin tưởng người khác như thế? Nhân tính là cái gì, anh còn không hiểu sao?”
Cha con ruột thịt còn tính kế nhau, anh em ruột có thể trở mặt thành thù.
Nhân tính, có lúc còn vượt qua tưởng tượng.
Hạ Vân Trù nhanh chân rời đi, đến khi đi tới khoảng cách rất xa, đột nhiên nghe thấy tiếng khóc của Trương Dương Triết.
Anh ta chăm chú ôm Trương Tụng Hạo còn đang mờ mịt, vừa hổ thẹn vừa thống khổ gào khóc.
Hạ Vân Trù cũng không dừng lại, tiếp tục đi về phía trước.
Trương Dương Triết này cũng vẫn còn tốt, mặc dù cách dạy dỗ có vấn đề nghiêm trọng nhưng ít nhất anh ta cũng thật sự yêu thương đứa con trai duy nhất này.
Anh ta sẽ liều mình tới đỡ con trai ngã cầu thang, sẽ lo lắng cho con trai tới mức bất an, cũng sẽ đau lòng và hổ thẹn mà gào khóc.
Tuy không thành công, nhưng tối thiểu cũng là một người cha.
Không giống bản thân anh.
Nghĩ đến đây, Hạ Vân Trù hơi nhắm mắt, hít sâu một hơi.
Cha mẹ có thể nuôi dưỡng con cái theo tâm ý của mình, giáo dục con cái mình, muốn chúng ra sao, có thể dạy thành như vậy.
Nhưng rất đáng tiếc…
Không có ai cho con cái có cơ hội lựa chọn cha mẹ.
Người trên thế giới này không phải tất cả đều may mắn như vậy, luôn có người đặc biệt xui xẻo, gặp phải cha mẹ không tốt nhất.
Anh có một người mẹ tốt, nhưng lại gặp một người cha không ra gì.
Trước mắt giống như hoàn toàn đỏ ngầu, bên tai bắt đầu vang lên tiếng “ong ong ong”, không khí xung quanh trở nên nghẹt thở, màu máu tươi dường như chính là ác mộng từng đêm, chuẩn bị nhấn chìm anh lần nữa.
Lúc này.
Một bàn chân ấm áp lông bù xù áp lên mặt anh, lòng bàn chân mập mạp mềm mại.
Hạ Vân Trù mở mắt ra.
Cục trắng đen trên tay anh, đầu lông bù xù chặn lên trán anh, nhẹ nhàng dụi.
Móng vuốt cũng động viên vỗ vỗ đầu của anh.
Người nhận nuôi, anh cũng không vui sao?
Đừng đau lòng, Chi Chi ở cùng với anh.
Cái búi lông lù xù trên mặt, một đôi mắt đen tràn đầy lo lắng phản chiếu hình ảnh của anh.
Tiếng "ong ong" bên tai thoáng chốc biến mất không còn tăm hơi, thế giới trở nên thư thái.
Bọn họ nói anh đối xử với Chi Chi quá tốt.
Nhưng mà đứa nhỏ đáng yêu như vậy, anh không đối tốt với nhóc thì đối tốt với ai?
Trên thế giới này vốn dĩ chỉ có anh, nhưng bây giờ còn có nhóc.