Tôi Đóng Giả Làm Gấu Trức Quốc Bảo Trong Chương Trình Thực Tế

Chương 56



Editor: Mít

Hạ Vân Trù vẫn còn mơ màng buồn ngủ, trong mắt thấp thoáng một bóng lưng ngọc, tóc đen bung xoã sau lưng.

Anh ngẩn người.

Đây là mơ à?

Bỗng nhiên có cảm giác, thiếu nữ quay đầu lại nhìn anh.

Nổi bật trên khuôn mặt non nớt mũm mĩm là một đôi mắt trong suốt đen láy, bốn mắt nhìn nhau.

Đột nhiên Hạ Vân Trù ngồi dậy.

Bên cạnh, chó con vẫn ngủ say sưa: “Khò khò khò...”

Anh nhắm chặt mắt rồi lại mở ra, bên cạnh vẫn là cục bánh bao trắng đen quen thuộc, cô đang chìm vào giấc ngủ.

Chắc là động tĩnh của anh quá lớn, cái đầu lông lù xù của cô hơi dụi dụi.

Xúc cảm quen thuộc, cục đen trắng thân quen.

Anh lắc mạnh đầu, day huyệt thái dương để làm đầu óc tỉnh táo lại, anh lại nhìn sang bên cạnh.

"Chi Chi?"

"Khò khò khò...” Tiếng hít thở của chó con vẫn không dừng lại.

Hạ Vân Trù hít sâu một hơi.

Nằm mơ sao?

Nhưng mà quá chân thật, cái bóng lưng quen thuộc kia, khuôn mặt rất sắc nét cùng với mái tóc đen dài bung xoã và đôi mắt đen láy kia...

Anh luôn cảm thấy đây không phải là mơ.

Nhưng mà nếu không phải là mơ, chẳng nhẽ là gặp quỷ à?

Quỷ? Thần tiên? Tinh Linh?

Anh lại lắc đầu, đắm mình trong sự nghi ngờ.

Trên thế giới này đâu tồn tại những thứ siêu nhiên, chắc chắn là ban ngày anh quá mệt mỏi rồi, lại có thể mơ như vậy.

Nhưng cái này là mộng xuân sao?

Hạ Vân Trù cười tự giễu, đắp kín chăn cho chó con, lại nằm xuống.

Mà sau khi anh nằm xuống, chó con bên cạnh mở hí mắt ra.

Suýt chết!

Suýt nữa bị phát hiện!

Cô vừa nghe thấy bên cạnh hơi động, vô thức quay đầu lại nhìn, vậy mà lại bắt đúng vào tầm mắt của Hạ Vân Trù!

May mà cô phản ứng nhanh, lập tức biến thành “gấu trúc”.

Cô có thể thấy sự mông lung trong đôi mắt anh, cho nên vừa rồi chắc anh không nhìn rõ đâu nhỉ?

Nghĩ đến đây, chó con cũng cảm thấy yên tâm hơn một chút.

Lại nhìn sang Hạ Vân Trù bên cạnh không có phản ứng nào khác, chó con càng nhếch miệng cười đắc ý, quả nhiên là cô phản ứng nhanh nhạy!

Nhắm mắt lại nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Chắc là hôm qua cô đã mệt mỏi quá rồi.

“Khò khò khò...” Tiếng hít thở của chó con không ngừng vang lên.

Thời gian dần trôi, Hạ Vân Trù cho rằng vừa rồi mình đã nằm mơ thì không sao ngủ được nữa.

Sao anh lại mơ giấc mơ như vậy, lại còn chân thực như thế...

Hình như anh đột nhiên nghĩ tới điều gì, vội ngồi bật dậy.

Không đúng!

Người anh vừa “mơ” tới quá quen thuộc!

Lần trước anh cũng “mơ” thấy như vậy!

Nhưng thật sự có thể mơ hai lần cùng một người à?

Còn có thể mơ thấy dáng người rõ ràng như vậy sao?

Lần đầu tiên anh chỉ “chạm” đến cô, lần này anh nhìn rõ mặt cô.

Mọi thứ đều rất rõ ràng, rõ đến mức anh có thể dễ dàng nhớ lại.

Đúng là mơ à?

Hạ Vân Trù cau mày, vô thức nhìn chó con đang ngủ bên cạnh.

Lần đầu tiên trong đời, anh hoài nghi về những thứ “phản khoa học.”

-

Đã lâu rồi Hạ Vân Trù mới lại mất ngủ, gần như cả đêm anh đều nghĩ tới thiếu nữ trong cơn mơ kia.

Không thể không nói, đó là một cô gái rất ưa nhìn, khoảng mười bảy mười tám tuổi, khuôn mặt mũm mĩm dễ thương, đến tận bây giờ anh vẫn có thể nhớ được dáng vẻ của cô.

Đặc biệt là đôi mắt đen láy, gần như khắc sâu vào trái tim anh.

Hạ Vân Trù mím mím môi.

Anh thích mẫu người như này sao? Hay anh cần phụ nữ cho nên mới mơ giấc mơ như vậy?

Nhưng vì sao...

Anh luôn cảm thấy đó không phải là giấc mơ?

Tâm trạng phức tạp làm anh khó ngủ, đến tận buổi sáng khi chó con bò dậy anh vẫn còn tỉnh táo.

Chó con quen đường đi vào nhà vệ sinh.

Anh biết cô đi làm gì... Vẽ vành mắt đen.

Cũng không biết sao cô lại chấp nhất với việc “nguỵ trang thành gấu trúc” như vậy, nhắc tới gấu trúc, trong đầu Hạ Vân Trù lại lóe lên một tia hoài nghi.

Chó con cũng có rất nhiều điều bất thường.

Vậy rốt cuộc có quá nhiều chuyện kỳ quái xảy ra xung quanh anh, hay là gần đây anh ăn no rửng mỡ, tinh lực dồi dào đến mức nghĩ lung tung?

Hạ Vân Trù lại rơi vào trong suy nghĩ của bản thân mình.

Còn Mạc Linh Chi lại vào nhà vệ sinh ngậm cái lọ nhảy lên bồn rửa tay.

Cô lại nhìn “gấu trúc” trong gương vẫn không có vành mắt đèn thì thở dài.

Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?

Rõ ràng cô biến thân thì có thể nhỏ đi một vòng, nhưng tại sao không thể biến ra được vành mắt đen?

Thật sự làm cho gấu thất vọng.

Cô lại thở dài, cũng may khi nhìn dáng người trong gương đã “thon thả” hơn một chút thì cũng dễ chịu hơn.

Gầy đi cũng gọi là một loại an ủi nhỉ?

Còn về vành mắt đen, cùng lắm thì lại tiếp tục vẽ như trước thôi, cô cũng quen rồi.

Vẽ xong, chó con lại thuần thục trở về giường, nằm xuống.

Haiz, thoải mái quá.

Quả nhiên cho dù là biệt thự bình thường hay biệt thự ven biển đều không thoải mái bằng ở đây, cô đã xem nơi này là nhà.

Cô đắc ý nhắm mắt lại, tiếp tục ngủ.

Sau khi cô ngủ, Hạ Vân Trù lại rời giường thay quần áo.

Không thể nằm xuống lại được nữa, tốt nhất là không suy nghĩ lung tung nữa, cái đó chính là mơ, trừ mơ ra thì không còn cách giải thích nào phù hợp hơn.

Cũng không thể có chuyện trên giường của anh bỗng nhiên xuất hiện một... cô gái.

Lắc đầu một cái, anh đi vào phòng vệ sinh.

-

Hạ Vân Trù ngồi trước bàn ăn, vị trí của anh và chó con vẫn là ngồi đối diện nhau, bên trên bày đồ ăn sáng của mỗi người.

“Chi Chi, ăn cơm đi.” Anh nói.

"Bịch bịch bịch!" Tiếng chạy quen thuộc vang lên, Tứ Hợp Viện không có cầu thang, cô rất thích kiểu này, chạy từ phòng ngủ chính qua hành lang rồi vọt thẳng vào phòng ăn.

Bước chân nhẹ nhàng, trông rất phấn khích.

Trên mặt Hạ Vân Trù lộ ra nụ cười bất đắc dĩ, nhìn cô nhảy lên bàn ăn.

Ồ?

Không đúng.

Hôm nay chó con có gì đó không đúng?

Lông mày Hạ Vân Trù nhanh chóng cau lại, đôi mắt nhìn quét chó con từ đầu đến chân, đánh giá một hồi nhưng không phát hiện ra có gì khác thường.

Tai vẫn như vậy, đầu vẫn thế, vành mắt đen cũng vẫn được vẽ như cũ...

Rõ ràng đều giống nhau, nhưng anh vẫn cảm thấy có chỗ nào đó khác khác.

Giống như nghĩ đến điều gì, đột nhiên anh đưa tay ra nhấc chó con lên.

“Áu” Đang ăn cơm mà làm gì vậy!!

Chó con gặm bánh quy nhỏ gào lên một tiếng.

Hạ Vân Trù đưa cô lên trước mặt mình, đánh giá từ trên xuống dưới, ánh mắt ngờ vực.

“Có phải nhóc gầy đi không?”

Trong nháy mắt chó con cứng đờ.

Anh lại có thể phát hiện ra được?!

Rõ ràng cô đã cố tình làm mình gầy đi một chút thôi, cũng không phải gầy hẳn xuống!!

Sao anh nhạy cảm như vậy?!

Mạc Linh Chi cứng đờ, một lát sau, cô bày khuôn mặt mờ mịt về phía Hạ Vân Trù.

Hạ Vân Trù híp mắt, tay vẫn còn ước lượng một hồi, sau đó chân mày anh nhíu chặt hơn: “Nhóc hình như nhẹ hơn hôm qua.”

“Áu?” Cô tiếp tục bày ra khuôn mặt nghi hoặc.

Hạ Vân Trù vẫn đánh giá từ trên xuống dưới, lông mày nhíu chặt vào nhau.

Không nhận ra bất kỳ điều gì lạ thường, chó con vẫn là con chó kia thôi, dù sao thì trên thế giới này cũng không xuất hiện một đứa nhóc thông minh như vậy.

Có phải vì tối qua anh không ngủ, cho nên bây giờ mới phán đoán sai không?

Hạ Vân Trù thả chó con trở về, nhưng tầm mắt vẫn dính chặt lấy cô đầy ngờ vực.

Cả người Mạc Linh Chi cứng nhắc, cúi đầu xuống, con ngươi đảo một vòng, coi như chưa có chuyện gì xảy ra, tiếp tục ăn bữa sáng mỹ vị.

Một hồi lâu sau, Hạ Vân Trù thu hồi tầm mắt, đau đầu xoa đầu.

Anh nghĩ, chắc là gần đây anh quá đa nghi rồi.

Đầu tiên là phụ nữ, giờ lại đến chó con, anh thực sự đã suy nghĩ quá miên man rồi.

Một người vốn dĩ không tin vào chuyện ma quỷ đột nhiên mang chuyện phụ nữ và chó con móc nối với nhau, điều này không khả quan cho lắm. Chỉ cần suy nghĩ vừa loé lên trong đầu cũng sẽ bị gạt ngay đi.

Nhưng mà anh cũng không phát hiện ra, sau khi anh thu tầm mắt lại, Mạc Linh Chi lại thở ra một hơi nhẹ nhõm.

-

Hôm nay, Hạ Vân Trù muốn tới công ty, phân vân một chút, vẫn đưa chó con đi cùng.

Hai người họ ở với nhau như hình với bóng đã lâu, nếu để chó con ở nhà một mình, đừng nói là chó con, ngay cả Hạ Vân Trù cũng không quen.

Mấy ngày gần đây anh phải đến công ty, thời gian càng giáp tết, công việc cuối năm càng nhiều.

Hơn nữa, anh ra ngoài quay gameshow mất mấy ngày nên cũng không tới được công ty, cho nên có không ít việc tồn đọng.

"Chào buổi sáng, Hạ tổng!"

"Chào buổi sáng, Hạ tổng!"

Ngày hôm nay, tỷ lệ người quay đầu chào hỏi Hạ Vân Trù rất cao, trước kia lúc mấy nhân viên nhìn thấy anh, chỉ mong nhanh nhanh chóng chóng chào hỏi xong rồi rời đi, hoặc trốn được thì trốn, không dám đối diện với anh.

Nhưng ngày hôm nay...

Bọn họ không chỉ "cố ý" tập trung lại chào hỏi anh, đôi mắt còn lúc nào cũng dán lên chó con trong ngực anh!

Ngay cả anh làm mặt lạnh cũng không thể ngăn cản những người này.

Mặt Hạ Vân Trù không hề cảm xúc, không ai chú ý tới anh đang bí mật kéo tai chó con.

Đầu óc Mạc Linh Chi còn mơ hồ: “...”

Có điều cô cũng phát hiện hình như hôm nay có nhiều người nháy mắt với mình hơn thì phải?

Nhân viên bình thường chỉ dám chào hỏi Hạ Vân Trù nhưng mắt thì dán vào chó con, người lớn gan một chút thì trực tiếp bắt chuyện.

"Chào Hạ tổng, chào buổi sáng Chi Chi!”

Rồi nhìn Mạc Linh Chi nở nụ cười sáng lạn.

Mạc Linh Chi: "..."

Cô mờ mịt nhìn người kia, người kia là đàn em người nhận nuôi sao? Không quen mà.

Người kia: “Anh là fan của nhóc nè, cả nhà anh đều rất thích nhóc."

Fan!

Mắt Mạc Linh Chi sáng lên, duỗi chân trước ra, giơ móng vuốt về phía người kia.

“A!” Cô nghe thấy cách đó không xa có người thốt lên kinh ngạc, rồi lại nhanh chóng che miệng lại.

Hạ Vân Trù cũng cảm giác được có người vẫn nhìn lén.

Mặt anh không hề cảm xúc nhưng trong lòng lại rất đau đầu.

Đến khi bước vào thang máy chuyên dụng, lúc này anh mới vỗ nhẹ chó con, tức giận nói: “Bây giờ nhóc đúng là quá nổi rồi, cũng không dám mang nhóc đi ra ngoài nữa, sẽ lại bị ‘fan’ của nhóc bu lại.”

Mạc Linh Chi: "!!!"

Nổi.

Đôi mắt cô sáng lên thấy rõ.

Chính là kiểu nổi tiếng mà người người đều biết gấu trúc quốc bảo Chi Chi sao?!

Thấy mắt cô sáng lên, khuôn mặt đầy chờ mong, Hạ Vân Trù hít sâu một hơi, nhịn không được lại vỗ đầu cô lần nữa.

Đứa nhóc này còn thích nữa.

Chờ cô biết mình nổi danh là “chó con” thì xem cô còn vui vẻ được không.

Nghĩ trong lòng như vậy nhưng anh vẫn không vạch trần cho cô biết, vẫn ôm cô về phòng làm việc.

Nhưng mà lúc vừa đi tới cửa, có một người đi từ phòng thư ký ra, người kia yêu kiều thướt tha, giọng nói ưu nhã quyến rũ: “Hạ tổng, Chi Chi, rốt cục hai người cũng trở về!”

Trương Diệu Vi.

Mạc Linh Chi tò mò nhìn sang.

Còn Hạ Vân Trù không thể hiện thái độ gì, thậm chí còn cau mày: “Cô đến đây làm gì?”

Trương Diệu Vi bị ngừng công việc, gần đây vẫn ở nhà khổ luyện vũ đạo, chờ đợi thời điểm quay trở lại, tạo nên tiếng vang kinh người.

Người không nên lộ diện, chạy tới công ty làm cái gì?

Trương Diệu Vi ho nhẹ một tiếng, nhanh chóng thu hồi nụ cười toả ra mị lực, nghiêm túc nói chuyện chính: “Hạ tổng, thực ra tôi tới tìm Chi Chi.”

Mạc Linh Chi: "???"

Hạ Vân Trù cũng nhíu mày, nhìn cô ấy bằng ánh mắt chết chóc.

Giọng nói của Trương Diệu Vi rất cấp thiết: “Tôi thật sự tới tìm Chi Chi, tôi có lời muốn nói với Chi Chi, hơn nữa tôi cũng là fan của Chi Chi, tôi rất thích nó.”

Cô ta nhìn Mạc Linh Chi, không nhịn được nghi ngờ nói: “Chi Chi, sao từ hôm qua tới giờ em gầy đi nhiều vậy? Không phải trên ảnh em rất mập sao?”

Hạ Vân Trù vốn đang cau mày, nghe vậy, lập tức cảm thấy rùng mình, khẩn cấp nhìn chằm chằm cô ấy.

"Cô vừa nói cái gì?"

- -------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.