Đáng tiếc “đứa bé lùn lớn gan” này lại không nhìn Hạ Vân Trù, trước sau vẫn nhìn chằm chằm chó con, lại nhấn mạnh: “Thật sự, em không ăn tre mà ăn bánh gato, em chính là chó Chow Chow, không phải gấu trúc.”
Ông nội đã giải thích nghi ngờ cho bé, đưa cho bé xem hình ảnh của Chow Chow, dạy bé cách phân biệt Chow Chow và gấu trúc.
"Tiêu Sưởng Khanh!” Ông nội từ sau lưng ôm lấy bé, che miệng bé trước khi bé định nói thêm gì nữa, cười lúng túng.
Hạ Vân Trù: “...” Vội vàng dẫn bé con đi.
Anh nuôi gấu trúc hay là chó, căn bản anh không cần cậu bé này nhắc nhở.
Anh cúi đầu nhìn chó con, chó con vẫn nhìn chằm chằm Tiêu Sưởng Khanh.
Hạ Vân Trù: "Chi Chi..."
Mạc Linh Chi vẫn còn đang ngẩn ngơ, bị anh gọi thì thức tỉnh, con ngươi co rút, tức giận mở miệng:
“Áu.”
Một âm thanh dường như làm rung chuyển cả tòa nhà vang lên, cô điên cuồng giãy dụa muốn lao về phía Tiêu Sưởng Khanh, giống như muốn liều mạng, ai cản cũng không được.
Cô muốn quyết đấu sinh tử với đứa bé loài người này!!
Tiêu Sưởng Khanh tránh tay đang che miệng của ông nội ra, hô lên: “Em là Chow Chow!”
Mạc Linh Chi: “Áu!!” Ông đây là gấu trúc!!
Tiêu Sưởng Khanh: “Em chính là Chow Chow!”
Mạc Linh Chi: “Áu!” Tôi chính là gấu trúc!!
Tiêu Sưởng Khanh: “Em không phải gấu trúc!”
Mạc Linh Chi: "Áu!" Cậu không phải người!!
Một bên nghiêm túc, một bên rít gào, Hạ Vân Trù và giám đốc Tiêu ôm hai đứa nhóc không ngừng lùi lại trong ánh mắt tò mò của mọi người, đương nhiên là muốn tách họ ra.
Giám đốc Tiêu vừa lui vừa lúng túng nói: “Đứa bé còn nhỏ, Hạ tổng đừng để ý tới cháu, cháu tôi tính cách có chút... vô cùng cố chấp...”
Ai bảo trong nhà lại có đứa nhỏ cố chấp như vậy đây!!
Mấy đứa trẻ trong nhà ông ta rất hiểu chuyện, cực kỳ ngoan ngoãn, mọi người đều ước ao, nhưng mà có chút nghiêm túc.
Lần trước trong sinh nhật cô đứa bé này, bánh gato viết mười tám tuổi, bé vẫn cứ quấn lấy người khác hai ngày, cố chấp nói cho cô của bé...
“Cô không phải mười tám tuổi, cô hai tám tuổi rồi.”
Cô của bé tức giận đến mức đánh bé một trận, mất mấy ngày không để ý đến bé.
Bây giờ, đứa bé này lại bắt đầu làm người khác tức giận, không đúng làm gấu trúc tức giận, cũng không đúng, làm chó con tức điên rồi!!
Hạ Vân Trù không hề cảm xúc nhìn giám đốc Tiêu phun ra hai chữ: “Ha ha.” Đối với anh, đây chính là một gấu con*!
Gấu con: thường được mô tả là những đứa trẻ nghịch ngợm, còn nhỏ và thiếu hiểu biết, không tuân thủ luật pháp, và không được giáo dục tốt trong gia đình vào thời điểm hiện tại.
Nói những đứa trẻ là gấu con có hàm ý xúc phạm, danh hiệu này đến từ phương bắc, và thường dùng để chỉ những đứa trẻ phiền phức. Nó còn có nghĩa là biệt hiệu, có nghĩa là biệt hiệu dành cho những đứa trẻ nghịch ngợm. Được cư dân mạng định nghĩa là những đứa trẻ lục lọi, phá hoại, không tuân theo quy tắc và vô pháp.
Chó con trong lòng đang giãy dụa, anh ôm cô đi ra ngoài, chó con điên cuồng giãy dụa, thậm chí nằm nhoài lên bả vai anh muốn nhảy xuống, trong miệng vẫn còn gào thét...
“Áu!!” Tôi muốn liều mạng với đứa trẻ loài người này!!
Trước ánh mắt mang ý cười hoặc là tò mò của mọi người, Hạ Vân Trù mang chó con rời khỏi nơi tổ chức họp thường niên.
Lúc ngồi trên xe cô vẫn còn tức giận, quay lưng về phía Hạ Vân Trù, và nhìn chằm chằm hướng lối ra, dường như còn để ý xem thằng nhóc kia ở đâu, cô còn phải ra ngoài liều mạng.
Hạ Vân Trù đau đầu xoa huyệt thái dương.
Anh luôn cảm thấy vấn đề liên quan tới “giống loài” của cô sắp không giấu được.
Anh ra hiệu cho người lái xe chậm rãi lái đi, chó con nhìn ra bên ngoài nghiến răng giận dữ: “Áu!!”
Người nhận nuôi thật quá đáng!
Lại không cho cô đánh đứa bé loài người kia một trận!
Cô luôn quay lưng về phía anh, thở phì phò, căn bản không muốn quay đầu nhìn mặt anh.
Hạ Vân Trù đưa tay định sờ đầu nhóc con, nhưng đối phương lại lắc lắc người hất tay anh xuống, lại quay lưng vào anh, thế nào cũng không chịu quay đầu lại.
“Nhóc con, còn tức giận à?” Hạ Vân Trù ôm cô lên, bỏ vào trong long nguc.
Mạc Linh Chi giãy dụa mấy lần, lại ngồi trên đầu gối anh quay lưng về phía anh, cuộn chân lại, trong miệng phát ra tiếng: “Hức hức hức...”
Đúng, rất tức giận.
Hết cách rồi, Hạ Vân Trù không còn cách nào khác, đành giấu được ngày nào hay ngày đó vậy, anh lại ôm cô vào long nguc, lúc cô giãy dụa nói: “Đứa bé dù sao cũng còn ít tuổi, tuy nhận sai, nhưng quốc bảo Chi Chi của chúng ta là quốc bảo độ lượng, không tính toán với đứa bé loài người kia nhé.”
Động tác giãy dụa của Mạc Linh Chi hơi chậm một chút, nhưng vẫn không muốn bị anh ôm.
Hạ Vân Trù tiếp túc: “Nhóc xem đấy, hôm nay ngoại trừ đứa bé kia, những người khác đều không nhận nhầm nhóc mà, ngẫm lại tối nay chơi vui vẻ như vậy, ngày mai anh lại dẫn nhóc ra ngoài chơi, có được không?”
Rốt cuộc Mạc Linh Chi cũng không giãy dụa nữa, trừng mắt nhìn anh.
Hạ Vân Trù: “Ngày mai chúng ta tham gia hoạt động năm mới, anh dẫn nhóc đến trung tâm mua sắm mua đồ chơi cho nhóc, sau đó lại mua cho nhóc mấy thứ nhóc thích, rồi tham gia vui chơi, có được không?”
Anh là người cực kỳ không thích náo nhiệt, nhưng hiện tại anh phải cố gắng dỗ dành chó con.
Mạc Linh Chi: "Áu?" Thật sự?
Vẻ mặt Hạ Vân Trù thành thật: “Thật sự, chắc chắn là thật, ngày mai đi dạo phố, ngày kia chúng ta đi mua nguyên liệu nấu lẩu để ăn đón giao thừa, được không?”
Được...
Mạc Linh Chi trầm mặc một lát, lại ngoan ngoãn nằm trong ngực anh.
Vậy cũng tốt.
Hạ Vân Trù thở ra một hơi dài.
Lúc này, chó con lại ngẩng đầu lên nhìn anh, phát ra tiếng nghi ngờ và mờ mịt: “Áu?” Rốt cuộc Chow Chow là cái gì?
Hết cách rồi, đây là một cún con không có văn hóa.
Sóng não trùng khớp một cách kỳ diệu, khóe miệng Hạ Vân Trù giật giật, anh thà rằng mình không hiểu rõ vấn đề của cô.
Anh vô thức thở dài, Hạ Vân Trù: “Anh cũng không biết, không cần để ý tới lời nói của bé đó.”
"Áu." Được...
Mạc Linh Chi mờ mịt thu hồi ánh mắt lại, nhưng trong lòng cô nhớ kỹ cái danh từ này... Chow Chow.
Hạ Vân Trù vừa vu0t ve cho cô, vừa xoa mi tâm.
May mà bình thường không có nhiều người nuôi chó Chow Chow, xác suất gặp trên đường tương đối thấp.
Mặc dù anh biết không giấu được lâu, nhưng giấu được ngày nào hay ngày đó đi.
Chỉ hi vọng lúc chó con biết sự thật...
Đừng quá khó dỗ dành, haiz.
-
Dù anh đã “dỗ dành” ổn rồi, nhưng tối hôm đó Chi Chi vẫn không hoạt động bình thường như mọi khi, dáng vẻ uể oải, cúi đầu ủ rũ.
Thậm chí đến ngày hôm sau còn chưa khôi phục lại.
Ngày nghỉ nên Hạ Vân Trù rất giữ lời hứa, anh ôm chó con vào ngực mang ra ngoài chơi.
Trung tâm mua sắm có giới hạn chiều cao đối với chó là bảy mươi centimet, đứa nhóc Chi Chi này hoàn toàn phù hợp tiêu chuẩn, nhưng vẫn cần dây xích, Hạ Vân Trù dùng một sợi dây buộc chó con và tay mình vào nhau, rồi lại ôm chó con vào trong ngực.
Chó con không hề ngại bị xích, nằng nặc đòi xuống, vội vàng chạy phía trước, nhìn cái gì cũng thấy thích, cô nghiêng nghiêng đầu, khuôn mặt cực kỳ tò mò.
Hạ Vân Trù thấy tâm trạng của cô đã tốt lên, rốt cuộc anh cũng thở phào nhẹ nhõm.
Mạc Linh Chi thật sự rất vui!
Chỗ của con người thật sự làm cho “Linh” cảm thấy cực kỳ thần kỳ, trung tâm thương mại lớn như vậy, trong đó có rất nhiều hàng hóa rực rỡ muôn màu, còn có những người đi đường rất náo nhiệt...
Trong những cửa hàng kia, thỉnh thoảng vang lên tiếng nhạc hoặc âm thanh tuyên truyền...
"Hoạt động năm mới, dành cho tất cả mọi người...”
Nghe đến đây, mắt chó con càng lúc càng sáng.
Thật náo nhiệt.
Đặc biệt là nhìn bên trong tủ kính rực rỡ muôn màu, có rất nhiều loại quần áo của con người, cô ngồi xuống, ánh mắt ước ao.
Cô cũng thích...
Đáng tiếc cô chỉ có thể làm một con gấu trúc quốc bảo trong xã hội loài người, không dám hoá thành hình người đi ra.
Cây tùng già nói, cô sẽ bị điều tra “thân phận”, còn cô lại giả “thân phận” con người, nhất định sẽ bị lộ, con người là giống loài cực kỳ thông minh và nhạy cảm.
Người nhận nuôi cũng vậy, rất nhạy bén phát hiện ra cô gầy đi, còn hoài nghi cô không phải thú cưng.
Những người khác đều như vậy, căn bản cô không dám biến thành hình người để ra ngoài hoạt động.
(Những người khác: Không hẳn lúc nào cũng giống như Hạ tổng đâu...)
“Sao vậy, thích quần áo à?” Hạ Vân Trù nhìn cô ngồi xổm xuống, cũng ngồi xuống bên cạnh, nhẹ nhàng xoa đầu cô.
Mắt anh nhìn về phía tủ kính thì hơi kinh ngạc.
Sao chó con lại thích quần áo của con gái đây? Nhóc làm sao mà mặc được...
“Thật sự không muốn anh mua cho nhóc quần áo sao?” Hạ Vân Trù lại hỏi.
Trong nhà có rất nhiều quần áo cho chó con, nhưng trước giờ nhóc con này đều không mặc, Hạ Vân Trù cũng không biết tại sao, nhóc con yêu cái đẹp lại không thích mặc quần áo đẹp.
Nghe vậy, chó con lắc đầu đứng lên.
Đùa à!
Cô là gấu trúc quốc bảo, tiêu chí chính là bộ lông trắng đen, mặc lên làm gì?
Quần áo cũng có che được mắt đâu!
Chó con tiếp tục đi về phía trước, Hạ Vân Trù đuổi theo.
Mọi người xung quanh người qua kẻ lại, một là vì nhan sắc của Hạ Vân Trù và Chi Chi giống như gấu trúc mà nhìn sang, có người nhận ra họ, nhưng mặt Hạ Vân Trù luôn không hề cảm xúc, cho nên không ai dám quấy rầy anh.
Chỉ nghe thấy phía sau phát ra tiếng kinh ngạc mơ hồ...
"A, là Hạ Vân Trù và Chi Chi!"
"Đây chính là con thú cưng đặc biệt hot đúng không?"
"Đúng, chính là nhóc ấy, oa oa oa, thật là đáng yêu.”
“Chụp ảnh đi, tôi thật sự muốn nựng, nhân dân cả nước đều muốn nựng, nhưng mà không dám đến gần, haiz.”
“Vật nhỏ này chính là Chow Chow ngụy trang gấu trúc... Thực sự đáng yêu, tôi không xem chương trình, nhưng đã xem rất nhiều video, bạn tôi là fan của nhóc ấy.”
...
Nghe thấy câu này, trong lòng Hạ Vân Trù nảy lên một cái.
Lại cẩn thận nhìn về phía Chi Chi, lo cô sẽ nghe thấy, lại phát hiện hóa ra cô đang nhìn một hướng, mắt sáng như đuốc, vẻ mặt rất nghiêm túc.
Hạ Vân Trù nhìn theo tầm mắt của cô, khóe miệng giật giật.
Chỗ đó có đồ đứa nhỏ rất thích, nhưng mẹ của bé lại không mua cho, bé lập tức lăn lộn trên đất, mẹ bé tức giận, hận không thể đánh bé ngay tại chỗ.
Mạc Linh Chi tò mò nhìn.
Hạ Vân Trù: “... Đó không phải là hành động tốt, Chi Chi đừng học theo.”
Nói xong, anh ôm chó con vào trong.
Mạc Linh Chi bị Hạ Vân Trù bế đi, còn không nhịn được quay đầu lại xem.
Chắc là vì xung quanh có nhiều người, cho nên mẹ bé thực sự không còn cách nào, chỉ có thể bế đứa bé lên đánh vài cái, sau đó vẫn bỏ vào trong giỏ hàng rồi đi.
Mạc Linh Chi: "..." Lợi hại.
Hạ Vân Trù cho rằng chuyện này cứ thế qua đi, nhưng mấy phút sau...
Trước cửa một tiệm bánh gato.
Mạc Linh Chi nhìn vào trong, vừa nhìn về phía người nhận nuôi: “Áu!!” Thơm quá, muốn vào!!
Khóe miệng Hạ Vân Trù giật giật: “Ngoan, nhóc không thể vào được, muốn ăn bánh gato thì chúng ta về nhà làm.”
Nói xong, anh muốn dẫn cô rời đi.
Mạc Linh Chi im lặng trong chốc lát, “loẹt xoẹt” nằm xuống đất, bắt đầu lăn lộn.