Tiêu Sưởng Khanh mờ mịt ngồi thụp xuống tại chỗ, tay vẫn duy trì tư thế vươn ra như vừa rồi.
Chị họ của bé đi lên trước, không nhịn được chọc bé một cái: “Cái tính cách này của em... thực sự tức chết người khác!”
“Nhưng em ấy đúng là chó Chow Chow mà, không phải gấu trúc.” Tiêu Sưởng Khanh thu tay về, đứng lên trả lời một cách nghiêm túc.
Chị họ: “Vậy em cũng phải xem xem nhóc ấy có vui hay không! Em nói toạc sự thật ra như vậy, nhóc ấy khổ sở như thế, em muốn làm bạn với nhóc ấy mà lại tổn thương nhóc ấy sao?! Chị cũng đau lòng muốn chết rồi, giờ chị chỉ muốn đánh chết em!”
Cô lại chọc bé lần nữa: “Em xem đi, mọi người không có ai muốn nói cho nhóc ấy sự thật, đó là vì muốn nhóc ấy luôn luôn vui vẻ, hồn nhiên!”
Tiêu Sưởng Khanh ngửa đầu nhìn chị họ: “Con người ta không nên sống trong sự lừa dối, Chi Chi cũng không nên như vậy.”
Một đứa bé năm tuổi, nói một cách rất nghiêm túc trịnh trọng như vậy.
Cô gái trẻ bỗng nhiên ngẩn ra.
Em họ của cô ấy là như vậy, có lúc bạn sẽ cảm thấy bé không đúng, nhưng bạn lại không thể nói ra được bé không đúng ở chỗ nào, bé mới năm tuổi, còn là một đứa trẻ ngây thơ, cô cũng thực sự không thể nào nhìn vào đôi mắt thật lòng của bé để nói rằng... em nên nói dối.
Hơn nữa, từ trước tới giờ bé chưa bao giờ chấp nhất phải biện giải với một con thú cưng, để tìm ra sự thật.
Chắc chắn bé rất thích Chi Chi, nên mới coi cô là một sự tồn tại rất quan trọng, vì vậy mới tốn thời gian và sức lực nói cho cô “sự thật”.
Một đứa trẻ mới năm tuổi, có thể làm đến mức này cũng quá lãng phí đầu óc.
Thế nhưng...
Vẫn có người muốn đánh bé!
Cô ấy nóng nảy gãi đầu: “Bỏ đi, chị không biết nói em thế nào, em đi nhanh lên đi, chị đưa em trở về, ba em và ông nội đều đang rất tức giận.”
Cô lại nhìn con chó Chow Chow vẫn đứng trên đất vẫy đuôi, lại thở dài: “Thật sự chị không nên dẫn em đến đây, rõ ràng là đến thăm Chi Chi, nhưng lại làm cho em ấy thương tâm như vậy, còn rước thêm nhiều phiền toái như thế...”
Cô gái trẻ tuổi tự trách.
Tiêu Sưởng Khanh mím môi, vùng khỏi tay của cô gái trẻ tuổi, chạy về phía Chi Chi vừa biến mất trên núi.
Cô ấy nhanh chóng kéo bé lại: “Rốt cuộc em muốn làm gì vậy?!”
Tiêu Sưởng Khanh: “Em không đi, em muốn tìm Chi Chi.”
Bé tiếp tục bướng bỉnh.
Cô gái trẻ tuổi nhìn khuôn mặt bướng bỉnh của bé, biết tính cách của em họ nhà mình, sau đó, cô ấy hít sâu một hơi.
“Em tính toán một chút xem, nếu chúng ta cứ chờ ở trong thôn, ba em và ông nội sẽ không yên lòng về chúng ta, họ sẽ đến đón chúng ta, rồi chúng ta sẽ bị họ tóm về đó.”
Tiêu Sưởng Khanh nhìn hướng mà Chi Chi biến mất, không lên tiếng.
-
Hạ Vân Trù là người duy nhất đuổi theo Chi Chi, nhưng cũng vẫn còn một khoảng cách rất xa.
Còn đám người đạo diễn Chương bám theo sau, thở hồng hộc cũng không thể đuổi theo được, nhanh chóng bị bỏ lại phía sau, căn bản không đuổi kịp được.
Toàn bộ nhân viên, dân làng, tất cả mọi người đều lên núi, chủ động hỗ trợ tìm kiếm.
Bọn họ sợ gặp nguy hiểm cho nên chia nhóm ra tìm cùng nhau, chỉ có Hạ Vân Trù đơn độc đuổi theo đầu tiên.
Đạo diễn Chương vò đầu: “A a a, rốt cuộc gấu con này ở đâu ra vậy!”
Ông ta th0 d0c liên hồi, cầm điện thoại của trợ lý xem trực tiếp.
Lúc này, trên màn hình là hình ảnh ghi lại của flycam, nhưng mà Hạ Vân Trù và Chi Chi sắp chạy vào trong núi sâu rồi, đến khi vào trong núi, có khi còn không quay được cái gì.
Bình luận trên trực tiếp lúc này cũng đang nhảy ra.
“Muốn đánh cho gấu con một trận!”
“Ôi trời, suy nghĩ một chút đi, dù sao đứa bé kia chỉ là cố chấp muốn điều tra về sự thật, cũng không phải có ác ý, bé mới có năm tuổi thôi.”
“Đúng, vẫn nên tìm cách làm sao để tìm thấy Chi Chi đi!”
“Tim tôi đau quá, đã nhìn thấy Chi Chi khóc rồi, nhưng từ trước tới giờ tôi chưa từng nhìn thấy dáng vẻ này của nhóc ấy, rõ ràng không hề khóc, nhưng còn làm cho người ta thương xót hơn cả lúc nhóc ấy khóc nữa.”
“Hi vọng Hạ tổng có thể tìm thấy Chi Chi sớm một chút!”
...
Dân làng, nhân viên an toàn và người quay phim vẫn đuổi theo, bọn họ đều là những người có thể lực rất tốt.
Nhưng mà Chi Chi chạy như điên vậy, cực kỳ nhanh, thậm chí còn có cảm giác càng lúc càng nhanh, giống như cô muốn trốn khỏi nơi này, bóng lưng cực kỳ kiên quyết.
Còn một sếp lớn như Hạ Vân Trù cũng chạy đuổi theo cực kỳ nhanh, trong mắt anh chỉ còn lại Chi Chi phía trước.
Rõ ràng anh đã té ngã một lần, nhưng anh đều mặc kệ tất cả, trực tiếp bò dậy tiếp tục đuổi theo.
Đến khi người dân, nhân viên an toàn và cameraman vào trong núi không lâu đã hoàn toàn mất dấu vết.
Đạo diễn Chương sốt ruột đến chết mất rồi.
“Mọi người chú ý an toàn, lúc nào cũng phải luôn duy trì liên lạc!”
“Tìm được Hạ Vân Trù phải lập tức đi theo anh ta, bảo vệ anh ta an toàn!”
Từ lúc Chi Chi lên núi thì Đen đã ngửi thấy hơi thở quen thuộc, nó phát ra tiếng.
[Đại ca?]
Mạc Linh Chi vẫn tiếp tục chạy, cũng không thèm quay đầu lại, chạy lướt qua người nó luôn.
Đen giật giật mũi, lại ngửi thấy hơi thở của Hạ Vân Trù chạy về phía này, suy nghĩ một chút, nó cũng nhấc chân chạy theo Mạc Linh Chi vào trong núi rừng.
Sau lưng, Hạ Vân Trù vẫn vừa chạy vừa hô lên thất thanh.
“Chi Chi! Nhóc dừng lại đi! Có gì chúng ta từ từ nói!”
Thậm chí anh còn hét lên: “Nhóc không muốn biết tại sao anh lừa nhóc sao?! Nhóc dừng lại anh sẽ nói cho nhóc biết!”
Anh nghĩ, chỉ cần Chi Chi dừng lại, anh sẽ ôm chặt lấy cô, giữ cô ở bên người, lại cẩn thận dỗ dành cô, tuyệt đối không để cô rời đi.
Nhưng mà bước chân của Mạc Linh Chi dừng một chút, sau đó lại đột nhiên tăng nhanh, tiếp túc phóng về phía trước.
Không hề quay đầu lại.
Lúc này, trong lòng Hạ Vân Trù có một cảm giác đông cứng lại.
Anh biết chắc chắn Chi Chi là một tồn tại “siêu nhiên”, nếu như là sự tồn tại siêu nhiên như vậy, cũng không biết cô có thể chạy đến nơi mà anh không thể tìm được không?
Giống như cô đột nhiên xuất hiện như thế, rồi bỗng nhiên lại biến mất?
Nghĩ đến đây, trước mắt anh tối sầm lại, bước chân không vững lại ngã thêm lần nữa.
Đến khi anh bò dậy, đã không nhìn thấy hình bóng của Chi Chi đâu rồi, cô đã chạy xa không nhìn thấy nữa.
Trong lòng Hạ Vân Trù hoảng hốt, lúc này, anh không hề nghĩ đến bất cứ điều gì, anh lao thẳng vào sâu trong rừng rậm mà chạy đi.
Phía sau đã không còn ai đuổi được theo anh.
Anh cũng không mang theo máy quay di động, lần này đi vào, có thể anh cũng không ra ngoài được nữa.
Nhưng Hạ Vân Trù không quan tâm, anh không hề chùn bước chạy thẳng vào trong rừng sâu.
“Chi Chi...”
-
Mạc Linh Chi vẫn còn đang chạy.
Thể lực của Hạ Vân Trù càng lúc càng không chống đỡ nổi, càng chạy càng chậm, hoàn toàn không giống như cô, rừng sâu là nhà của cô, cô hấp thu hơi thở của rừng rậm, thậm chí càng chạy càng nhanh.
Trong lòng cô giống như nổi lên ngọn lửa, có thể làm cho xung quanh bùng cháy lên.
Thế mà cô lại là chó Chow Chow, vốn dĩ không phải gấu trúc!
Chẳng trách gấu đen cảm thấy cô có chỗ nào đó không đúng, chẳng trách Hạ Vân Trù có thể nuôi cô nhưng không thể nuôi được gấu đen, chẳng trách rất nhiều người lần đầu gặp cô thì đều nói cô là chó...
Ngay cả lần đầu gặp người nhận nuôi, anh cũng cho cô ăn thức ăn của chó.
Cô chưa từng thấy chó Chow Chow, cho nên cô luôn tin rằng mình biến thành gấu trúc, nhưng vừa rồi, rốt cuộc cô đã nhìn thấy một sự tồn tại tương tự như mình!
Nó nhìn giống như mình vậy, nhuộm lông lên thì cũng giống như gấu trúc vậy.
Mạc Linh Chi biết, lúc cô hóa hình, không phải là gấu trúc, cũng chẳng như chó Chow Chow.
Nhưng mà toàn thế giới, tất cả mọi người đều nhận định cô là chó Chow Chow, bao gồm cả người nhận nuôi.
Mà bọn họ, tất cả họ đều lừa cô.
Cô là “Linh”, trước giờ cô chưa từng có loại tâm trạng này, lần trước phát hiện chuyện mình vẽ vành mắt đen đã bị toàn thế giới biết, cô chỉ thẹn quá hóa giận, ngón chân cô gãi gãi, vừa xấu hổ, vừa khó chịu, vừa buồn...
Nhưng lần này, cô lại tức giận nhiều hơn.
Trong nháy mắt cô ngẩng đầu ngước nhìn về phía mọi người, lúc nhìn thấy ánh mắt bọn họ, đều chứa một sự hiểu rõ.
Trong lòng cô càng tức giận hơn, đó là một loại cảm giác, thứ mà cô chưa bao giờ trải qua.
Chẳng trách họ vừa nhìn thấy cô đã cười “ha ha ha”, đó là vì họ đều xem cô là trò cười của họ sao?
Trong nháy mắt, Mạc Linh Chi có cảm giác.
Chung quy cảm xúc của cô và con người hoàn toàn không giống nhau.
Cảm xúc này làm cho cô cảm nhận thấy cô và nhân loại có một ranh giới, chung quy cô và con người không phải cùng một giống loài nên có phần khổ sở.
Viền mắt Mạc Linh Chi đỏ hoe.
Cô chạy trốn, cô muốn vĩnh viễn rời khỏi nơi ở của con người.
Cục trắng đen chạy giữa núi rừng, càng chạy càng nhanh, dần dần, cục trắng đen cao lên, khi đang chạy, cô đã biến thành một thiếu nữ với hai mắt còn rưng rưng.
Cô giống như tinh linh, mái tóc đen dài tới ngang lưng, làn da cô trắng nõn như ngọc, đôi mắt đen huyền vẫn còn ngấn lệ, trong đó dường như ẩn chứa muôn vàn lời nói, nỗi uất ức không nguôi.
Cô vẫn còn chạy về nơi sâu nhất trong rừng rậm, những dây leo xung quanh quấn lên người cô.
-
"Hộc hộc hộc.” Hạ Vân Trù nghe thấy tiếng th0 d0c của bản thân mình, tim anh đập thình thịch, yết hầu có cảm giác gần như bị xé rách đau đớn, đó là phản ứng sau khi vận động cực kỳ mạnh, cảm giác như tất cả các cơ quan trên cơ thể đang kháng nghị.
Chạy như thế này không hề tốt cho sức khỏe.
Nhưng anh vẫn không dừng lại, mãi đến cuối cùng anh không thể chạy được nữa, bị cành cây ngáng ngã xuống đất.
Anh ngẩng đầu nhìn lại, xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, không có thứ gì.
“Chi Chi...” Hạ Vân Trù dùng giọng nói khàn khàn của mình la lớn lên.
Không có ai đáp lại.
Anh chống người đứng lên, anh nghe được bước chân nhẹ nhàng tiến lại gần.
Con ngươi Hạ Vân Trù co rụt lại, theo bản năng anh sờ con dao của mình, nhưng không tìm thấy gì cả.
Anh đuổi theo quá gấp gáp, không mang theo gì cả.
Anh hít sâu một hơi, đưa tay ra, nhìn thấy một tảng đá sắc bén, anh nắm chặt tảng đá, phòng bị nhìn chằm chằm về phía con sói này, nhưng cũng liếc mắt nhìn xung quanh, tìm kiếm nơi có thể trốn thoát.
Xung quanh đều là tuyết, không hề có thức ăn trong vùng núi rừng như vậy, con sói hoang này đã coi anh là đồ ăn của nó.
Anh đã đuổi theo Chi Chi hơn một tiếng đồng hồ, lúc này đã là năm giờ chiều, là khi đói bụng nhất, mệt mỏi nhất, anh lại còn không mang theo vũ khí, anh đối đầu với con sói này... hoàn toàn không hề có phần thắng.
Hô hấp của Hạ Vân Trù trở nên gấp gáp.
Anh không muốn chết, anh còn chưa tìm được Chi Chi.
Trong rừng sâu núi thẳm tràn ngập nguy hiểm, chẳng may... đứa nhóc này cũng gặp nguy hiểm thì phải làm sao?
Tay anh nắm chặt tảng đá, đôi mắt anh sắc bén như dao.
Con sói chầm chậm tới gần, nó đang quan sát anh, thăm dò anh, nó chưa vội vã ra tay.
Hạ Vân Trù nắm chặt tảng đá, khuôn mặt hung dữ, không lùi bước mà còn tiến lên, bước mạnh về phía trước.
Trong nháy mắt con sói kia dừng bước, nó đề phòng mà nhìn anh.
"Cút" Hạ Vân Trù hét to.
Anh đã không còn sức lực, cho nên anh cũng không thể hiện sự rụt rè nữa.
Anh quá hung dữ, thế mà con sói kia lại chậm rãi lùi về sau một bước!
Trong mắt Hạ Vân Trù có một tia vui vẻ, nhưng anh còn chưa kịp tiếp tục bức lui con sói kia, nó đã đột nhiên lao tới!
Đói bụng làm nó trở nên liều lĩnh.
Trong lúc nó nhào tới, Hạ Vân Trù lập tức lăn về hướng bên cạnh, có rất nhiều đá sỏi sắc nhọn trên mặt đất dính lên người làm anh phát đau, nhưng anh không hề để ý tới, lập tức đứng lên.
Con sói kia lại nhào tới!
Anh tránh né làm cho mắt nó lộ ra sự vui vẻ và điên cuồng.
Bởi vì Hạ Vân Trù đã chạy hơn một tiếng đồng hồ đến mức mệt mỏi, nên anh biết...
Lần này anh xong rồi.
"Gừ…” Lúc con sói nhào lên lần nữa, một bóng dáng xuất hiện.
Nó hét lớn một tiếng, dùng một bàn chân lớn đen xì đập bay con sói kia.
“Đen!” Giọng nói của Hạ Vân Trù vui vẻ.
Đen nhìn chằm chằm con sói kia, ánh mắt lộ ra sự hung dữ.
Nó ngây ngô ngốc nghếch, nhưng cũng là một con gấu đen lớn trong thời kì mạnh mẽ nhất, con sói già đơn độc này được nhiên không hề có lực phản kích đối với nó.
Đây cũng là quy luật mạnh được yếu thua của tự nhiên.
Con chó sói không hề chậm trễ, xoay người chạy mất dạng, Đen còn đuổi mấy bước về phía trước, rống to: “Gừ...”
Đuổi nó đi càng xa hơn.
Xác định con sói kia đã rời đi rồi, Đen mới quay người chạy về phía Hạ Vân Trù.
“Áu?” Con người, nơi này nguy hiểm, anh vào trong này làm gì?
Nó học theo tiếng kêu của Chi Chi.
Hạ Vân Trù thở phào nhẹ nhõm, sự mệt mỏi lại kéo tới, anh chống người lên cái cây bên cạnh, thở hổn hển nói: “Đen, cảm ơn mi.”
Anh dừng lại một chút, lại hỏi dồn dập: “Mi có nhìn thấy Chi Chi không? Ta không tìm nhóc ấy... ở đây quá nguy hiểm, ta lo lắng cho nhóc ấy...”
Lần đầu tiên, Hạ Vân Trù sốt ruột đến mức đỏ cả viền mắt.
Đen giơ chân lên, chỉ về một hướng.
Ánh mắt Hạ Vân Trù sáng lên: “Mi nói Chi Chi ở bên kia à?!”
Đen không hiểu, nó cũng chỉ hiểu mỗi hai chữ “Chi Chi”, nó vò đầu, khuôn mặt ngốc nghếch xấu xí lộ ra sự khổ não.
Trời ơi, lúc không có đại ca ở đây, nói chuyện với con người thật sự quá khó khăn!
Hạ Vân Trù bắt đầu dùng tay ra hiệu: “Dẫn ta đi tìm Chi Chi được không?”
Anh rất khó để ra hiệu điều này.
Gấu đen lập tức dẫn anh đi về một hướng.
Hạ Vân Trù nâng đôi chân gần như không thể cử động được của mình đuổi theo gấu đen.
Dọc con đường này anh lại ngã xuống, vừa rồi còn tránh thoát con sói kia, lúc này cả người anh đều là bùn, đưa tay lau mặt một chút, thậm chí còn thấy chút màu đỏ máu.
Lúc anh lăn trên mặt đất, bị tảng đá sượt qua mặt.
Anh cũng chỉ lau đi vết máu mà không hề để ý gì, anh đi theo gấu đen vào sâu bên trong.
Anh quá mệt mỏi.
-
Mới đi được mười mấy phút, chân anh đã mất thăng bằng, giẫm lên hòn đá trơn trượt, Hạ Vân Trù lại ngã xuống lần nữa, đây không biết là lần thứ bao nhiêu anh đã ngã xuống.
Mà mà anh đã nhanh chóng bắt được một cái thân cây.
Cây này đã bị đông cứng, cho nên khi anh nắm chặt, đôi tay vốn bị thương tích của anh cũng bị đông cứng theo.
Anh hít sâu một hơi, cần thận gỡ tay bị dính lên trên cây ra, anh che bụng nhẫn nhịn sự đau đớn rồi lại đứng lên, ngẩng đầu về phía gấu đen, giọng nói khàn khàn như xé họng: “Đi, tiếp tục đi...”
Đen có chút lo lắng.
Nó cũng muốn tự đi tìm đại ca, nhưng cảm thấy nếu để người này ở chỗ như thế này thì chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm, nhưng nếu mang theo con người này đi cùng, anh thật sự có thể sống được qua đêm nay sao?
Đen rất đau đầu.
Đây là phiếu cơm tương lai của nó đấy, nó không muốn anh chết đâu.
Lúc này, dường như nó cảm giác được cái gì, đột nhiên ngẩng đầu về phía trước.
Hạ Vân Trù vừa bò dậy cũng có cảm giác, ngẩng đầu nhìn về phía đó.
Trong sương mù có một bóng người đứng đó.
Đó là cô gái anh đã nhìn thấy trong “mơ” nhiều lần, cả người anh đều là bùn đất, anh ngước đầu, hai người bốn mắt nhìn nhau.
Dáng người như ngọc, da trắng như tuyết, dây leo làm quần áo, sương mù như vải.
Cô đi chân đất, giẫm lên trên lá khô trải đầy núi.