Anh cười cười, tay khẽ vu0t ve thân hình tròn vo của cô, giọng nói dịu dàng: “Còn tạm, chi tiêu của nhóc không lớn lắm, chi phí cho nguyên liệu nấu ăn mỗi ngày chỉ cần 3000 tệ là đủ rồi.”
Mạc Linh Chi: “???” Mỗi ngày....3000?
Đồng tử cô co lại, rũ đuôi xuống.
Hạ Vân Trù: “Dì đầu bếp nấu cơm và chăm sóc cho nhóc có lương mỗi tháng là sáu vạn.”
Mạc Linh Chi: “???” Mỗi tháng.... sáu vạn?
Thân mình cô run lên, hai tai cụp xuống.
Hạ Vân Trù: “Tôm hùm Úc mà nhóc thích ăn, giá 7000 tệ một con.”
Anh khẽ cười: “Không đắt lắm, hơn hai tháng tiền lương của nhóc thôi.”
Mạc Linh Chi: “???” Một con… hai tháng tiền lương?
Cô cứng đơ người, đầu cũng bắt đầu rụt về sau.
Hạ Vân Trù: “Đồ thì không quý, nhưng tốn khá nhiều công sức làm. Những thứ nhóc ăn như lạp xưởng nhỏ, bò bít tết nhỏ, sườn dê nhỏ hay sữa chua các thứ, đều là của nông trường nhà mình sản xuất đấy.”
Mạc Linh Chi: “...”
Cô nuốt nước miếng, cúi đầu thấp xuống.
Hạ Vân Trù: “Còn cả công viên đã xây cho nhóc, thêm phí cải tạo lần này nữa là hơn hai trăm vạn rồi.”
Anh vẫn tươi cười: “Có là gì đâu, tính theo tiền lương của nhóc thì không ăn không uống gì trong vòng 72 năm là tích đủ tiền rồi.”
Mạc Linh Chi: “...”
Cô co người lại, bộ dạng héo úa.
Hạ Vân Trù: “A đúng rồi, còn có...”
Mạc Linh Chi bổ nhào lên người anh, dùng chân che miệng anh lại, vẻ mặt cầu xin.
“Au!”
Xin đừng nói nữa!!
Người nhận nuôi, anh cứ tiếp tục lo cho tôi đi!!
Gương mặt bi thương của cô thể hiện: Tôi không kháng nghị nữa, thân là thú cưng, tôi không cần địa vị đâu! Sau này, anh nói gì thì tôi sẽ làm đó, tôi là con thú cưng ngoan nhất!
Cô ngẩng đầu, vẻ mặt kiên quyết: “Oăng!”
Vấn đề hồi nãy, coi như tôi chưa từng hỏi nhé.
Tôi là bé ngoan của anh mà, sao có thể chống lại anh!
Nhà ngoại giao động vật không cần địa vị trong gia đình!
Anh nuôi tôi, anh là baba.
Lúc này, Hạ Vân Trù mới cười, nâng tay lên xoa đầu cô, nhẹ nhàng nói: “Ngoan, nhóc có thể nghĩ được vậy thì tốt rồi. Đi thôi, về nhà nhìn xem khu vui chơi đã mở rộng ra cho nhóc. Nếu như nhóc thích thì sau này sẽ mua một mảnh đất rồi sửa thành một cái công viên hoàn chỉnh.”
Mạc Linh Chi: “...” Đủ rồi....tôi không thích đâu.
Mẹ nó, đắt quá rồi!
Thì ra dựa vào sức mình kiếm tiền, cô căn bản không kiếm đủ cho mình ăn chứ đừng nói tới nhu cầu thiết yếu khác.
Thì ra, cô lại nghèo tới vậy.
Được rồi, người nhận nuôi chính là người nhận nuôi, là người nhận nuôi cả đời này!
Cún con co được giãn được, chớp mắt đã bỏ đi sự đắc ý và kiêu ngạo hồi nãy của mình mà chớp chớp đôi mắt to tròn ngập nước, vẻ mặt lấy lòng.
“Ngao~”
- --
Cún con đang còn hoài nghi nhân sinh thì những khách mời khác cũng đã kết thúc phần ghi hình của mình rồi lần lượt trở về.
Trương Dương Triết: “Tụng Hạo, ba phải đi làm khách mời cho một bộ phim truyền hình, trước tiên ba để con cho dì Từ và dì Triệu chăm sóc, hay là… con đi tới chỗ mẹ?”
Thực ra thì Trương Dương Triết vẫn không thích mẹ của Trương Tụng Hạo.
Nhưng anh ta thay đổi rồi, không dùng cách nghĩ của mình để áp đặt Tụng Hạo nữa.
Trương Tụng Hạo hơi sửng sốt, sau đó nghĩ ngợi một hồi rồi ngẩng đầu nói: “Ba, con đi cùng ba nhé.”
Trương Dương Triết sửng sốt.
Một lúc lâu sau anh ta mới lên tiếng, giọng nói khàn khàn: “Tụng Hạo, không phải con không thích nhất chính là tới đó hay sao?”
Con trai khá là phản cảm đối với giới giải trí cũng như hậu trường ghi hình, lúc trước là do anh ta ép buộc thằng bé, nhưng bây giờ anh ta đã từ bỏ cái ý định cho thằng bé tiến vào giới giải trí rồi.
Vậy nên, lần đi làm khách mời này, anh ta mới không định dẫn cậu bé theo cùng.
Ngàn lần không nghĩ tới...
Thế mà thằng bé lại chủ động đòi đi!
Trương Tụng Hạo: “Lúc trước đúng là không thích, nhưng bây giờ con không muốn xa ba ba, hơn nữa, Tụng Hạo cũng muốn xem ba ba làm việc!” Gương mặt non nớt tỏ vẻ nghiêm túc.
Phương thức giáo dục lúc trước của anh ta đúng là sai hoàn toàn, Tụng Hạo không phải không thích nghề nghiệp của anh ta, mà là… do sức ép của anh ta nên đã khiến cậu phản cảm.
Trong lòng Trương Dương Triết không khỏi cảm tạ Chi Chi và Hạ Vân Trù thêm lần nữa, bây giờ, cuối cùng anh ta cũng biết cách để trở thành người ba tốt rồi.
- --
Cam Vũ Quyên cũng quay về chỗ ở của mình.
Nhưng trợ lý vừa mở cửa thì Trần Dương ở trong đã mang vẻ mặt không vui mà nói: “Vũ Quyên, sao lần này tham gia chương trình mà em lại không đưa anh theo?”
“Đưa anh theo làm gì?” Sáng sớm phải leo núi nên lúc này Cam Vũ Quyên đã hơi mệt, chỉ thuận miệng đáp.
Trần Dương không nén nổi tức giận: “Đây là chương trình phát sóng trực tiếp trên kênh quốc tế đó, lượng người xem lần này cũng vượt ngoài sức tưởng tượng, nếu có thể lên sóng....”
Cam Vũ Quyên đột nhiên nhìn anh ta, trên mặt đầy vẻ khiếp sợ, lúc này mới ngộ ra: “Trần Dương, sao anh lại để ý như vậy làm gì? Anh cũng đâu lăn lộn trong giới giải trí, sao lại để ý tới độ nổi tiếng như vậy? Chẳng nhẽ… lúc trước anh lừa tôi, muốn dựa vào tôi để tiến vào giới giải trí sao?!”
Vẻ mặt Trần Dương lập lức thay đổi, hoảng loạn nói: “Không phải, ý anh không phải vậy....”
Cam Vũ Quyên đen mặt: “Vậy ý anh là gì?!”
Hai người nảy sinh tranh cãi, náo loạn một trận long trời lở đất.
- --
Tô Ức về thẳng công ty, ông chủ muốn gặp mặt anh ta.
“Quan tổng, có chuyện gì sao?” Tô Ức bình tĩnh, không có cung cung kính kính với ông chủ nhưng thái độ vẫn còn được xem là khách sáo.
Sắc mặt Quan tổng có hơi khó coi: “Tô Ức, không phải bảo cậu phối hợp với Bạch Ngọc chút hay sao? Sao trên chương trình lại như này, cậu quá lạnh nhạt với Bạch Ngọc rồi đấy!”
Tô Ức nhàn nhạt đáp lại: “Hết cách, tôi thật sự rất ghê tởm cô ta, trong lúc nóng lòng nên không khống chế được tính khí.”
Quan tổng trầm giọng nói: “Tô Ức, đây là cậu cảm thấy hợp đồng sắp tới kỳ hạn nên không thèm cố kỵ nữa đúng không? Sao nào? Cậu thật sự không định ở Thần Ngu nữa rồi?”
Tô Ức im lặng không nói.
Quan tổng cười lạnh: “Tô Ức, đừng tưởng hot như vậy thì ghê gớm lắm, hợp đồng còn trên tay chúng tôi nên đừng có mà hành xử khó coi như vậy. Hơn nữa… minh tinh lưu lượng, hết thời rất nhanh. Tôi có cách để khiến cậu khó mà tiến lên được, cậu tin không? Một lưu lượng không có tư bản chống lưng thì cậu nghĩ có thể tiếp tục duy trì được sao? Tự mình cân nhắc đi.”
Giọng điệu của ông ta đem theo sự uy hiếp.
Đột nhiên, Tô Ức bật cười, đôi mắt đào hoa híp lại: “Nào có chuyện đó, tôi nhất định sẽ phối hợp với Bạch Ngọc thật tốt, lúc trước chỉ là do không có chuẩn bị thôi. Còn việc gia hạn hợp đồng… để tôi nghĩ kỹ lại đã.”
Quan tổng nhìn anh, ông ta không tin Tô Ức sẽ tiếp tục gia hạn hợp đồng.
Vậy nên, trong khi còn dư lại mấy tháng hợp đồng này, bọn họ phải ép cho anh không thể không tiếp tục gia hạn!
Tô Ức đứng dậy, rời khỏi văn phòng.
Vào lúc xoay người rời đi, ánh mắt của bọn họ chỉ còn lại sự lạnh nhạt.
Đặc biệt là Tô Ức, ánh mắt anh ta sâu không thấy đáy, khóe miệng nâng lên tạo thành nụ cười làm người sợ hãi.
Đợi sau khi Tô Ức đã rời khỏi, Bạch Ngọc mới từ buồng trong đi ra.
Vậy mà Tô Ức lại chê cô ta ghê tởm!
Cô ta tuy tức giận nhưng khi nói chuyện với Quan tổng, giọng điệu vẫn rất nũng nịu: “Quan tổng… vậy là Tô Ức đồng ý phối hợp rồi sao?”
Quan tổng lạnh mặt: “Bây giờ cậu ta phối hợp thì có ích gì nữa? Sự lạnh nhạt lúc trước cô không thấy sao?”
Ông ta đẩy Bạch Ngọc đang sáp lại gần, giọng nói lãnh lệ: “Đồ vô tích sự, đã cho cô cơ hội rồi mà còn không nắm chắc được, đúng là phế vật. Nếu như lần sau cô không thể l4m tình hình chuyển biến tốt đẹp hơn, vậy thì Thần Ngu cũng không nuôi đồ bỏ, cô đi tiếp khách cho tôi!”
Thoáng chốc, gương mặt Bạch Ngọc trắng bệch đi.
Thần Ngu đồng ý nâng đỡ cô ta, là bởi vì cô ta đã ký một bản hợp đồng rất bất lợi, nó giống như một khế ước bán mình hơn.
Phần lớn tiền của cô ta kiếm đều về tay Thần Ngu nên Quan tổng mới có thể cho cô ta cơ hội.
Tiếc là dạo này cô ta quá xui xẻo, dù lăng xê như nào cũng không hot được, thậm chí còn không lên nổi bảng hot search!
Mỗi ngày đều có người thoát fan, số lượng fan cứ thế giảm xuống thẳng tắp.
Dường như người đã từng là tiểu hoa đán như cô ta, cứ như vậy mà hết thời rồi vậy.
Chỉ cần cô ta xuất hiện trước màn ảnh là y như rằng sẽ bị bôi đen, hơn nữa Tô Ức còn không chịu phối hợp, fan của anh ta cũng điên cuồng chửi bới cô ta.
Nếu như bị bôi đen mà hot được thì cũng thôi, mấu chốt ở đây là cô ta chỉ có bị bôi đen chứ không có cái độ nổi tiếng kia!
Trong chương trình “Ngôi sao nổi tiếng”, cô ta thu về rất nhiều sự “bôi đen” kia, nhưng chỉ vì con “cún hot search” mà người chán ghét cô ta cũng lười quan tâm tới, tất cả đều dồn sự chú ý về con cún kia.
Vậy nên, tình cảnh của cô ta bây giờ đang rất là không ổn.
Nghĩ tới con cún kia, Bạch Ngọc lại nghiến răng nghiến lợi.
Đúng là xui xẻo!
Sao cô ta lại gặp phải con cún kia cơ chứ?!
Lại nghĩ tới Trương Diệu Vi dựa vào con cún này mà xuất hiện trở lại, còn có Hoa Minh liên tục chèn ép mình, vẻ mặt Bạch Ngọc càng thêm khó coi, ý hận trong lòng càng thêm điên cuồng.
Cô ta không cam lòng đứng ở đây, cô ta nhất định sẽ nghĩ ra cách để thay đổi tình cảnh hiện giờ của mình!
- --
Mạc Linh Chi không hề biết là có người đang hận mình, cô chỉ biết mình vẫn phải dựa vào người nuôi dưỡng mà cực kỳ ngoan ngoãn. Thành thật nằm trong lòng người nhận nuôi, để cho anh tùy ý xo4 n4n.
Cún con không có tiền, không chịu nổi mà.
Cô bất lực thở dài.
Nói chứ...
Có thể xin Tổng cục Lâm nghiệp tăng thêm tiền lương không!
Dựa theo cách tính của người nhận nuôi, một tháng 3000 tệ là quá ít, căn bản không đáp đứng được cuộc sống sinh hoạt của bản thân cô!
Không được, bắt buộc phải tìm cơ hội để xin tăng lương thôi!
Nhưng mà....
Bọn họ không cho cô chủ động tăng ca, vậy thì phải làm sao đây?
Cô phải nghĩ được cách nào đó.
Trong lúc Chi Chi còn đang miên man suy nghĩ, xe đã nhanh chóng tới trước tứ hợp viện. Vào lúc cánh cửa quen thuộc xuất hiện trước mắt, Chi Chi và cả Hạ Vân Trù đều được thả lỏng.
Mấy ngày qua trôi qua cũng tạm, nhưng thật sự là rất vất vả.
Hôm qua Hạ Vân Trù bị bỏng lạnh còn chưa khỏi, Chi Chi hiện tại cũng đang toàn thân dơ dáy.
“Đi, về nhà tắm rửa ăn cơm, ăn xong thì ta cùng đi tới khu vui chơi mới của nhóc, được không nào?” Giọng nói của Hạ Vân Trù mang theo tiếng cười, cưng chiều nhìn Chi Chi.
Hai mắt Chi Chi sáng lên, phấn khích mở to mắt. “Au!” Được!
Khóe môi Hạ Vân Trù cong lên, anh ôm Chi Chi xuống xe, đi nhanh về phía cửa.
Ngay sau đó, bước chân anh đột nhiên ngừng lại, khóe miệng tươi cười cũng biết mất không tăm hơi, sắc mặt u tối.
Phía trước đó là Hạ Chấn Đình và lão quản gia đang đứng.
Hạ Vân Trù hít sâu một hơi, anh ôm Chi Chi, đi nhanh qua bên cạnh, bỏ qua hai người bọn họ.
Hạ Chấn Đình mím môi, sau đó phát ra giọng nói khàn khàn: “Vân Trù, chờ chút đã, chúng ta nói chuyện vài câu đi.”
Bước chân của Hạ Vân Trù vẫn không dừng lại.
Hạ Chấn Đình: “Hôm qua con bị thương sao? Vân Trù, con phải chú ý tới an toàn của bản thân chứ, hôm qua ba xem phát sóng thấy được suýt bị hù chết rồi, thế mà con chỉ vì một con chó lại khiến mình lâm vào nguy hiểm....”
Động tác mở cửa của Hạ Vân Trù dừng lại, anh ôm Chi Chi quay đầu nhìn ông ta, ánh mắt lạnh băng: “Không liên quan tới ông.”
Anh không muốn để ý tới ông ta, nhưng Hạ Chấn Đình lại luôn biết cách khiến cho anh cảm thấy không thoải mái như vậy.
Vẻ mặt Hạ Chấn Đình đau khổ, thân hình càng thêm còng xuống: “Vân Trù! Mạng của con là An An đổi mạng để bảo vệ, sao con có thể không yêu quý nó chút nào vậy chứ?!”
“Ông không xứng để nhắc tới tên bà ấy!” Ánh mắt Hạ Vân Trù càng thêm lạnh băng.
Hạ Chấn Đình đẩy người quản gia đang đỡ mình, ông ta bước đến: “Vân Trù, ba không cầu xin con tha thứ cho ba, chỉ xin con hãy biết yêu quý thân thể mình, đừng để bản thân rơi vào tình cảnh như ngày hôm qua nữa, có được không?”
Lúc ông ta nhìn tới Chi Chi đang nằm trong lòng Hạ Vân Trù, ánh mắt tỏ ra chán ghét: “Vì một con chó tùy tiện như vậy, không đáng. Dù cho giá trị của nó có quý bao nhiêu thì cũng không quan trọng bằng tính mạng của con!”
Hạ Chấn Đình rất tự hào về Hạ Vân Trù, dù là việc anh mở rộng Hoa Minh hay là xây dựng làng du lịch, làm cho giá trị cổ phiếu của Hoa Minh tăng lên, tất cả đều là quyết định cực kỳ chính xác.
Có được một đứa con xuất sắc như vậy, sao Hạ Chấn Đình không vui cho được?
Lúc nhỏ Hạ Vân Trù không được bồi dưỡng, nhưng dường như trời sinh anh đã có máu làm thương nhân nên từng bước đi trên con đường này đều vô cùng thuận lợi.
Hạ Chấn Đình tin rằng, dù là bản thân có chết thì Hạ thị nằm trong tay Hạ Vân Trù cũng sẽ được phát triển mạnh mẽ.
Mấy năm nay ông ta sống tạm bợ như vậy chính là muốn hòa giải quan hệ với Hạ Vân Trù và đền bù cho anh, để anh đồng ý tiếp nhận Hạ thị, tiếp nhận… người ba là ông ta.
Nhưng hôm qua, bởi vì một con chó tùy hứng chạy vào núi sâu đã khiến Hạ Vân Trù liều mạng xông vào theo.
Lúc đó trời còn rơi tuyết lớn!
Hạ Vân Trù thiếu chút nữa đã không thể thoát ra được!
Lúc đó Hạ Chấn Đình chỉ cảm thấy trời đất một màu u ám, hận không thể gi3t ch3t con chó kia.
Chi Chi rất đáng yêu, cũng là một con cún rất là xuất sắc. Thế nhưng trong mắt ông ta, khiến cho con ông ta quan tâm tới vậy, thậm chí là không màng nguy hiểm thì ông ta không thấy thích nữa, cực kỳ không thích!
Hạ Vân Trù hít sâu một hơi, áp chế lại tính khí của mình, lạnh nhạt châm chọc: “Vậy à? Không có cái gì quan trọng bằng bản thân sao? Đây chính là nguyên nhân năm đó ông vứt bỏ mẹ tôi? Bởi vì bà ấy và tình yêu của các người… đều không quan trọng bằng bản thân ông?”
“Không phải vậy đâu!” Hạ Chấn Đình lập tức phản bác, gương mặt tái nhợt, thân thể lung lay,
Lão quản gia đúng lúc tới đỡ ông ta.
Hạ Vân Trù cười lạnh: “Tôi và ông không có quan hệ gì cả, chúng ta cũng không phải người có chung tính cách. Sau này ông tôn trọng Chi Chi chút, nếu không… tôi không đảm bảo là sẽ khách sáo với ông tiếp được đâu.”
Quan hệ giữa anh và Chi Chi là người thân cận nhất, anh không thể nào để cho người khác tùy tiện chửi mắng cô được.
Anh nâng tay, như đang trấn an mà sờ lên đầu Chi Chi, hy vọng là cô sẽ không để lời của Hạ Chấn Đình trong lòng, cũng đừng vì vậy mà đau khổ.
Thế nhưng...
Phản ứng của Chi Chi khác hoàn toàn so với những gì anh tưởng tượng!
Nghe lâu như vậy, cô đại khái hiểu được, người đàn ông trước mặt này chính là… Hạ Chấn Đình?
Về mặt sinh học thì là ba ba của người nuôi dưỡng? Cũng chính là nhân vật mà người nhận nuôi đã kể cho cô nghe trong đêm giao thừa.
Ngay lập tức, Chi Chi nổi giận rồi.
Nói bản thân cô tùy ý cô nhịn, suy cho cùng cũng có đạo lý vì lúc đó cô đúng là đã làm liên lụy tới người nhận nuôi.
Nhưng là người này thì cô không thể nhịn được nữa!!
Chi Chi thò đầu ra, phát cuồng kêu gào: “Oăng au!!”
Sao ông còn có mặt mũi xuất hiện ở đây, lại muốn làm tổn thương người nhận nuôi sao?!
Không thể nào, tôi không thể để ông làm tổn thương người nhận nuôi được.
“Oăng!” Ông cút nhanh đi, không được tới gần người nhận nuôi của tôi.
Hạ Vân Trù vừa thấy Hạ Chấn Đình là tâm trạng không tốt, cái này Mạc Linh Chi có thể phát hiện ra, cô cực kỳ không thích sự xuất hiện của cái người khiến người nhận nuôi không vui.
Sự cự tuyệt và chán ghét của cô thể hiện khá rõ ràng.
Hạ Chấn Đình nhăn mày: “Vân Trù, nếu con thích thú cưng thì để người khác đem theo là được, không nhất thiết phải tự mình ôm ra ôm vào, con là người làm việc lớn, không thể xem trọng một con chó như vậy được.”
Nghĩ ngợi một hồi, ông ta tiếp tục: “Con trọng tình cảm là chuyện tốt, nhưng dù sao cũng chỉ là một con chó mà thôi, con không thể vì nó mà gặp nguy hiểm được.”
Hạ Vân Trù cười lạnh, tay nắm chặt, cả người vì không vui mà càng thêm căng cứng.
Mạc Linh Chi tức giận tới mức nghiến răng.
Chú nhịn được nhưng thím đây không chịu nổi!
Chi Chi đột nhiên giãy giụa, cô nhảy ra khỏi lòng Hạ Vân Trù, nhào về phía Hạ Chấn Đình, bộ móng vuốt cào vào tay ông ta.
Hạ Chấn Đình hét lên một tiếng, trên mu bàn tay xuất hiện vết thương, máu chảy ra.
“Au!” Cô hung ác trừng mắt với ông ta.
Móng vuốt cào cào trên mặt đất, tựa như muốn tiếp tục xông lên lần nữa.
Người nhận nuôi mỗi ngày đều tiêu nhiều tiền như vậy để nuôi cô, cô phải bảo vệ người nhận nuôi mới được!
Lão quản gia kinh sợ tột độ, theo bản năng đá Chi Chi một cái, lực không hề nhỏ nên khiến Chi Chi hơi loạng choạng, thế nhưng ánh mắt vẫn trừng trừng nhìn Hạ Chấn Đình, nhe răng, không lùi bước.
“Chi Chi!” Hạ Vân Trù giận tím mặt, lập tức tiến đến đẩy lão quản gia ra, bế Chi Chi lên.
Anh nhìn về phía Hạ Chấn Đình, ánh mắt phủ sương mù: “Đừng có ép tôi ra tay, ai dám động tới Chi Chi thì tôi sẽ liều mạng với kẻ đó!”
Bộ dạng nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt kiên định và đầy phẫn nộ của anh khiến cả lão quản gia và Hạ Chấn Đình đều ngây ra.
Lúc này, Hạ Vân Trù không muốn ở lại một lúc nào nữa, anh trực tiếp xoay người vào trong, đóng cửa lớn lại.
Đáng ra anh nên rời đi sớm hơn một chút, không quan tâm tới bọn họ thì Chi Chi cũng sẽ không bị đá.
Cú đá này của lão quản gia không quá nặng, Chi Chi còn chưa kịp có cảm giác đau, bây giờ cô vẫn còn chìm trong cơn tức giận.
Khi Hạ Vân Trù đưa cô vào trong, Chi Chi còn đang gào lên với người bên ngoài.
“Au au, oăng oăng!!”
Không được tới tìm người nhận nuôi nữa, không được làm ảnh hưởng tới tâm trạng của người nhận nuôi!
“Au!”
Mấy người đều không phải người tốt, nhất là Hạ Chấn Đình, vậy mà làm hại người nhận nuôi phải chịu khổ từ khi còn nhỏ thế rồi!
“Auu!”
Còn đến nữa thì tôi còn cào ông!!
Chi Chi giơ móng vuốt ra, nhe răng trợn mắt, vẻ mặt phẫn nộ.
Ngoài cửa, lão quản gia lo lắng nhìn mu bàn tay của Hạ Chấn Đình, nhưng Hạ Chấn Đình lại chỉ ngơ ngác đứng nhìn Hạ Vân Trù dần đi khuất, dường như không cảm giác được vết thương trên tay mình.
Hạ Vân Trù đóng cửa lại, hít sâu vào một hơi.
Chi Chi cựa quậy ghé lên vai anh, tiếp tục hướng ra ngoài kêu lên: “Au!”
Bộ dáng lòng đầy căm phẫn, khiến tâm tình khó chịu của Hạ Vân Trù đột nhiên trở nên dễ chịu hơn chút.
Sự không thoải mái cũng bay biến trong tức khắc, không còn lại gì.
Anh có Chi Chi bảo vệ, vật nhỏ này sẽ tức giận vì anh, còn gào thét lên với người khác.
Thậm chí, lần đầu tiên cô động tay động chân với con người, cũng là vì anh.
Cô đang thay anh đuổi đi những người khiến anh không vui.
Cô đứng ở trước, che chở anh.
Ngay cả Tiêu Sưởng Khanh khiến cô không vui như vậy mà cô vẫn không ra tay, nhưng vì anh, cô đã làm bị thương người khác.
Ánh mắt anh dịu dàng nhìn xuống nhưng giọng nói lại rất nghiêm khắc: “Chi Chi, sau này không được làm bị thương người khác nữa, có nghe chưa?”
Mạc Linh Chi: “Au!!” Cô không nghe!
Cô không làm bị thương người tốt, nhưng người tên Hạ Chấn Đình kia làm cho người nhận nuôi không vui, còn cả Bạch Ngọc làm cô không vui, cô đều muốn cào hết!
Hạ Vân Trù bất đắc dĩ nói: “Nếu nhóc đả thương người thì rất nhiều người sẽ không thích nhóc nữa, công việc nhà ngoại giao động vật kia cũng không giữ được. Nghe lời anh, đừng làm người khác bị thương, đây là vì tốt cho nhóc cả.”
Mạc Linh Chi trừng lớn mắt.
Cào một người thôi....
Nghiêm trọng tới vậy sao?
“Đúng vậy, nghiêm trọng thế đấy. Cho nên đừng đả thương người được không? Anh muốn nhóc ở anh cạnh anh, luôn luôn ở bên anh.” Hạ Vân Trù nhẹ giọng nói.
Mạc Linh Chi ngẫm nghĩ, sau đó gật đầu.
Cô nâng chân lên, dùng mu thịt bụ bẫm của móng chân sờ sờ đầu anh, ánh mắt chứa đầy sự quan tâm.
Hạ Vân Trù nắm chặt nắm tay: “Nhóc có nguyện ý sẽ luôn ở cạnh anh không?”
Vấn đề này anh đã từng hỏi.
Hôm nay, anh hỏi lại lần nữa.
Chi Chi là một sự tồn tại “siêu nhiên”, đột nhiên xuất hiện trong cuộc đời anh, thật sự là sẽ không biến mất chứ?
Lời Tiêu Sưởng Khanh nói ngày đó, vẫn khiến anh nhớ mãi không thôi...
Mạc Linh Chi: “Au!” Nguyện ý chứ!
Tất nhiên là nguyện ý rồi, người nhận nuôi đối xử với cô tốt như vậy, còn tiêu nhiều tiền như thế để nuôi cô, sao cô có thể không nguyện ý cho được?
Dù là cô có về lại trong núi thì cũng muốn đưa theo người nhận nuôi đi cùng!
Hạ Vân Trù: “Vậy nhóc có thể nói cho anh biết… nhóc rốt cuộc là thứ tồn tại phi nhân loại nào thế?”