Cô biết có thể người nhận nuôi đã đoán được cô có gì đó lạ thường, nhưng không ngờ anh lại nói thẳng ra như vậy!
Ngày hôm qua khi ở trong núi anh chỉ mới nghi ngờ thôi, lúc ở trong núi hôm qua, anh ôm cô nói một câu “cho dù nhóc là cái gì”, cô cũng đã hiểu… anh đã đoán được gì đó.
Lúc đó, cô dùng thái độ đánh chết không chịu nhận.
Nhưng mà bây giờ...
Anh đã hỏi thẳng cô rồi!
Tròng mắt của Mạc Linh Chi liếc qua liếc lại, cô vừa mới nghĩ ngợi, Hạ Vân Trù đã gõ nhẹ xuống đầu cô: “Đừng có giả vờ không hiểu, cả thế giới đều biết nhóc có thể hiểu tiếng người.”
Mạc Linh Chi: “...”
Hạ Vân Trù: “Không thể nói cho anh biết được sao? Hay là lo lắng anh biết rồi… sẽ thương tổn nhóc?”
Vẻ mặt anh lập tức trở nên cô đơn.
Đương nhiên, đây đều là thái độ anh cố gắng biểu hiện ra ngoài.
Chó con rất hay bị dính chiêu này, cô lập tức cuống lên, đôi chân ôm lấy anh: “Áu.” Không phải!
Hạ Vân Trù sao có thể tổn thương cô được chứ?!
Anh đối xử tốt với cô như vậy, tắm rửa cho cô, vuốt lông cô, cho cô ăn ngon, uống đồ tốt, cô lao vào trong núi anh cũng không quan tâm bản thân mà đuổi theo...
Cô có thể nhận biết rất rõ ràng tình cảm của con người đối với cô, người nhận nuôi thực sự rất quan tâm đến cô.
Cô không hề cảm giác được anh muốn thương tổn cô, ngược lại, cô cảm thấy nhất định là anh rất thích cô.
Mạc Linh Chi hất cằm lên, cô càng thêm sốt ruột: “Chít!” Tôi nói cho anh biết, nói cho anh biết!
Hạ Vân Trù nhìn cô.
“Áu” Chó con chỉ vào mình, trong miệng phát ra một âm điệu gào lên kỳ quái.
Hạ Vân Trù hơi run.
Chó con muốn nói gì đó với mình… nhưng chỉ là cô nói lên nhưng anh lại không hiểu mà thôi.
Từ trước tới này, anh đều dựa vào việc ngầm hiểu ý cô, lúc này cô lại “nói” việc anh hoàn toàn không biết, cho nên anh không thể suy luận ra được!
Thấy anh mờ mịt, Mạc Linh Chi muốn hóa thành hình người nói chuyện với anh.
Nhưng mà...
Trong đầu cô lại nhớ lại lời nhắc nhở của cây tùng già: “Cho dù có chuyện gì xảy ra, bất kể là tình huống gì, tuyệt đối không được hóa thành hình người trước mặt con người.”
Mạc Linh Chi dừng lại.
Hạ Vân Trù là một con người mà cô tin tưởng, cây tùng già cũng là một tồn tại mà cô vô cùng tin tưởng.
Cho nên...
Rốt cuộc cô nên làm gì?
Mạc Linh Chi cứng đờ, khuôn mặt đầy lưỡng lự nằm trong ngực của anh.
Hạ Vân Trù thấy thế thì giơ tay ra đặt lên trên đầu cô, giọng nói của anh nhẹ nhàng: “Chi Chi, nhóc không muốn nói thì anh cũng không ép nhóc đâu, nhóc chịu biểu hiện ra sự khác thường trước mặt anh chính là rất tin tưởng anh rồi, anh sẽ không phụ sự tin tưởng của nhóc đâu.”
Sự lưỡng lự trên mặt Mạc Linh Chi bỗng chốc biến thành cảm động, cô cọ cọ lên bàn tay lớn của anh.
Hu hu hu, người nhận nuôi thật tốt.
Anh đối xử tốt với cô như vậy, thế mà cô vẫn muốn gạt anh, cô thật là hổ thẹn!
Hạ Vân Trù: “Nhưng mà, anh sợ một ngày nhóc đột nhiên lại biến mất, cho nên nhóc có thể nói cho anh... anh phải đi tới đâu để tìm được nhóc được không?”
Ánh mắt của anh dịu dàng, dường như muốn đưa cô sa vào trong đó.
Lúc trong lòng Mạc Linh Chi vẫn còn hổ thẹn, cô lập tức nhón chân lên, chỉ về một hướng, bàn chân động đậy.
Trong lòng Hạ Vân Trù hơi rung động: “Ở vùng núi sâu hướng Đông Bắc đúng không?”
Mạc Linh Chi gật đầu thật mạnh.
Hạ Vân Trù đưa tay ôm lấy cô, thở dài một hơi.
Đây mới chính là mục đích của anh.
Vừa rồi Hạ Vân Trù đã tính kế với Chi Chi, vừa nghĩ tới việc cô có thể sẽ biến mất, trong lòng anh lại dao động bất an, dù cô là gì cũng không quan trọng, dù sao cũng “không phải con người”.
Anh chỉ muốn biết, nếu cô biến mất, còn anh không thể đuổi theo cô ngay lập tức, vậy thì anh phải đi đâu để tìm được cô...
Ở vùng núi sâu phía Đông Bắc sao?
Anh đã đạt được mục đích, khóe miệng Hạ Vân Trù hơi cong lên, điều vẫn luôn canh cánh trong lòng cuối cùng cũng có thể buông xuống được rồi.
Chó con bị anh ôm vẫn lưỡng lự một chút, vẫn không nói ra điều còn lại.
Mặc dù cô sống ở trong núi, nhưng nếu như cô và cây tùng già không muốn con người tìm được họ, thì mãi mãi con người cũng không tìm thấy họ.
Nếu như Hạ Vân Trù muốn tìm cô, cô nhất định sẽ gặp anh.
Cho nên… không nói cho anh phần còn lại chắc là không sao đâu nhỉ? Dù cho có nói cho anh, có thể anh cũng khó có thể hiểu được, trừ phi cô biến thành hình người để nói tiếng người cho anh.
Một người một thú cưng thân mật mà dán lại bên nhau.
Mạc Linh Chi đang nghĩ, hay là mình nên tìm một cơ hội trở về một chuyến, nói cho cây tùng già về chuyện của Hạ Vân Trù, dò hỏi ý kiến của cây tùng già một chút...
Liệu cô có thể dùng hình người để xuất hiện trước mặt người nhận nuôi được không?
Còn Hạ Vân Trù cũng đang nghĩ, anh đã biết một bí mật của cún con, cô là tồn tại như thế nào anh cũng không tò mò lắm, nhưng bây giờ anh có một vấn đề cuối cùng rất hiếu kỳ.
Cô gái mà anh gặp mấy lần, có quan hệ gì với cô hay không...
Hạ Vân Trù lại nghĩ đến cô gái kia, anh khẽ cau mày, lắc đầu một cái, anh tạm gạt hình bóng trong đầu mình ra ngoài, ôm chó con vào nhà.
“Chi Chi, đi ăn thôi, anh bảo người làm tôm hùm cho nhóc.”
Chó con hưng phấn: Au!!”
-
Hạ Vân Trù đã dặn lòng đừng nghĩ tới cô gái kia nữa, nhưng anh không ngờ, đêm đó, anh lại “nhìn thấy” cô gái đó.
Lần này thật sự là gặp trong mơ.
Giấc mơ kia rất kỳ lạ, rõ ràng anh và cún con đang chơi đùa, nhưng chỉ chớp mắt chó con đã biến mất không thấy đâu, còn chó con trong ngực anh lại biến thành cô gái kia.
Cô vẫn giống như ba lần gặp trước, đôi chân trần giẫm trên đất, mặt đối mặt nhìn anh.
Đôi mắt đen láy kia phản chiếu bóng người của anh, dây leo màu xanh làm tôn lên làn da trắng nõn như ngọc của cô, càng thêm tươi tắn lóa mắt, khuôn mặt tinh tế của cô dường như cũng khiến cho trái tim người ta trở nên mềm mại.
Dường như cô ẩn trong sương mù, lại cũng giống như đang nằm trong ngực mình.
Cảnh tượng không ngừng biến hóa, lúc thì là chó con đang vui chơi nhảy nhót, lúc lại là thiếu nữ đang ngoảnh đầu nhìn lại, nở một nụ cười tươi sáng với anh.
Toàn thế giới đều trở nên kỳ quái lạ lùng, rõ ràng một giây trước cô vẫn còn chạy trốn anh, nhưng giây sau lại nằm trong long nguc mình, mà bàn tay của anh lại cảm nhận giống như lần đầu tiên “mơ thấy”, nhẹ nhàng lướt qua làn da và mái tóc đen mềm mại của cô...
Dường như anh đang chìm đắm trong giấc mơ, nhưng chỉ sau một giây, thiếu nữ bỗng nhiên biến thành chó con.
Hạ Vân Trù mở choàng mắt ra, ngồi dậy ở trên giường, thở từng hơi từng hơi hổn hển, ánh mắt anh đờ đẫn, rất lâu sau anh mới lấy lại tinh thần, anh hít một hơi thật sâu, ổn định hô hấp của mình.
Sao anh lại có thể mơ một giấc mơ như vậy?!
Mặc dù cực kỳ lạ lùng, hơn nữa chỉ vài giây sau đó anh đã không nhớ lắm về nội dung cụ thể của giấc mơ đó, nhưng tim anh lại đập như sấm, trái tim dường như sắp nhảy ra khỏi long nguc.
Mơ một giấc mơ như thế...
Hạ Vân Trù cảm thấy cả người đều không ổn.
Anh cảm thấy trên người có một xúc cảm nào đó rất mềm mại, anh vô thức cúi đầu nhìn sang.
Một cái chân của chó con đang gác lên bụng anh.
Mạc Linh Chi: “Khò khò khò..” Đang ngủ say sưa như chết.
Hạ Vân Trù hít một hơi thật sâu, cầm chân cô nhẹ nhàng thả xuống, anh hơi dịch người về bên cạnh một chút, duy trì một khoảng cách với cô.
Sau đó, anh cứ thế mở mắt đến tận hừng đông.
-
Sáng sớm ngày thứ hai, chó con ngủ ngon lành đã tỉnh dậy.
Cô dậy sớm hơn bình thường khoảng nửa tiếng, vì bây giờ cô không cần phải dậy từ sáng sớm để vẽ vành mắt đen nữa, cho nên cô ngủ thẳng đến tận bình minh!
Tối hôm qua ngủ thật là ngon.
Giường trong nhà vẫn mềm mại, thoải mái hơn!
Chó con vui vẻ vào nhà tắm rửa mặt, sau đó lao ra khỏi phòng, hưng phấn chạy về phía phòng ăn.
“Áu!”
Người nhận nuôi, chào buổi sáng!
Sáng hôm nay có món gì ngon vậy?
Hạ Vân Trù ngồi trên bàn ăn, đặt tờ báo anh đang đọc dở xuống, nhìn cô đầy ẩn ý.
Chó con sững sờ một lúc rồi phanh lại: “Áu?” Dường như tinh thần của người nhận nuôi không tốt lắm, tối hôm không ngủ ngon à?
Đừng mà, giường trong nhà vừa mềm lại thoải mái, sao có chuyện không ngủ ngon được?
Ánh mắt của cô thể hiện sự nghi hoặc.
Hạ Vân Trù lặng lẽ thở dài: “Ăn cơm đi, đều là món nhóc thích ăn đó.”
Mạc Linh Chi nhanh chóng vứt mọi thứ ra sau đầu, nhảy lên bàn ăn, cái đuôi vung vẩy, vui vẻ ăn đồ ăn.
Cô cứ đơn thuần như vậy, khiến người khác vừa tức lại vừa thích sự đơn thuần của cô.
Hạ Vân Trù thở dài một hơi, cũng bắt đầu ăn đồ ăn.
Ăn xong bữa cơm, quên hết những chuyện khác, tinh thần của anh cũng tốt hơn một chút, mọi thứ đều khôi phục lại như bình thường.
Hạ Vân Trù: “Hôm nay anh muốn tới công ty, nhóc muốn anh cho người chơi cùng nhóc ở công viên trò chơi hay là tới công ty cùng với anh?”
Mạc Linh Chi: “Áu” Đi công ty.
Hạ Vân Trù gật đầu, sau khi thay quần áo xong, anh bế cô lên, ôm vào trong ngực mình, trong đầu anh lại xẹt qua một đoạn ngắn trong giấc mơ kia, anh đột nhiên lắc đầu, để bản thân mình không nghĩ lại việc này nữa.
Đây chỉ là mơ mà thôi!
-
Mấy ngày đi ra ngoài quay chương trình, hơn nữa còn đúng lúc cổ phiếu của Hoa Minh tăng mạnh, không chỉ vậy còn phải sắp xếp chuyện xây dựng khu du lịch của thôn Tuyết Sơn, trước đó Hạ Vân Trù đã ghi hình xong tập bảy, tập tám của “Ngôi sao nổi tiếng”, nên từ giờ rất có thể sẽ chìm đắm trong công việc.
Đã lâu rồi mới lại tới công ty, ngoại trừ những việc chất thành đống sau khi đi công tác thì Hạ Vân Trù và chó con lại được quan tâm nhiều hơn.
Xe đi thẳng tới Hoa Minh, bên ngoài Hoa Minh đã có rất nhiều phóng viên ngồi xổm trước cổng, còn nhiều hơn gấp mấy lần so với trước đây.
Trước đây, phóng viên đều canh me các ngôi sao, hiện tại bắt đầu săn đón Chi Chi.
“Cún siêu sao” chắc chắn sẽ được càng nhiều người săn đón và quay chụp.
Xe của Hạ Vân Trù rất lặng lẽ, không hề gây ra sự chú ý đi vào Hoa Minh, rồi đi thang máy đi thẳng lên.
Khi đi ngang qua đại sảnh, Hạ Vân Trù nhận được càng nhiều sự chào hỏi nhiệt tình từ nhân viên.
Trước đây chỉ có một bộ phận nhân viên nhiệt tình chào hỏi.
Lần này, gần như tất cả mọi người đều đến đây hỏi thăm, thậm chí còn có người rõ ràng cố tình ngồi ở đây chờ sẵn.
Lúc bọn họ đi qua đại sảnh, còn có người trên lầu vội vã chạy xuống… “chào hỏi.”
“Hạ tổng, chào buổi sáng!” Tốc độ nói câu này rất nhanh.
Sau khi nói xong, lập tức thể hiện ra khuôn mặt tươi cười, dịu dàng nhìn Chi Chi: “Nhà ngoại giao động vật Chi Chi, chào buổi sáng.”
Nếu như chó con giơ chân lên quơ quơ, vậy thì bọn họ càng thêm vui vẻ.
Hạ Vân Trù: “...”
Mặt anh không hề cảm xúc, anh cởi khoá áo ra, nhét chó con vào trong, rồi tiếp tục bước đi.
Mọi người: “???”
Bọn họ cố tình đến đây để gặp cún con mà!
Căn bản Hạ Vân Trù không thèm phản ứng, anh ôm chó con đi thẳng về phía thang máy.
Chó con bị anh giấu trong ngực, những người khác không nhìn thấy chó con thì lại giống như trước đây, chào hỏi anh một tiếng từ xa “chào Hạ tổng”, rồi cũng không còn hành động nào khác.
Đến khi lên tầng cao nhất, anh mới thả chó con ra.
Vẻ mặt Mạc Linh Chi rất nghi hoặc nhìn anh, có chút ngơ ngác.
Hạ Vân Trù dập tắt sự tưởng tượng của cô, giọng nói bất đắc dĩ: “Sẽ rước thêm việc cho anh...”
Nhưng mà, anh vừa mới nói xong đã thấy Trương Diệu Vi đeo kính râm đứng ở một phía, bên cạnh phòng nghỉ ngơi còn có mấy ngôi sao nổi tiếng đứng gần đó.
Những người này đều là những ngôi sao hàng đầu hàng năm kiếm bộn tiền cho Hoa Minh, họ cũng không thường xuyên đến Hoa Minh.
Nhưng ngày hôm nay vì sao lại xuất hiện, Hạ Vân Trù đã đoán được điều này.
Anh hít sâu một hơi, trong phút chốc cũng không biết nói gì.
Anh giả bộ không nhìn thấy những ánh mắt khát vọng của những người đó đối với chó con, anh ôm cún con đi thẳng vào phòng hợp, đồng thời dặn dò trợ lý Cao: “Gọi nhân viên quản lý tới mở cuộc họp.”
Khi đi qua đám ngôi sao nổi tiếng kia, anh không nhìn ánh mắt của bọn họ, chỉ gật đầu rồi đi thẳng.
Anh phải đem chó con vào phòng họp.
Phía sau, Trương Diệu Vi gọi với: “Chi Chi! Chị mang quà cho em này!”
Mạc Linh Chi nhìn sang, Trương Diệu Vi làm khẩu hình của chữ “ăn”, ánh mắt chó con sáng lên.
“Áu!” Cô giãy giụa muốn nhoài về phía Trương Diệu Vi.
Hạ Vân Trù: "..."
Cái đồ phản bội không có tiền đồ này!
Anh cũng lười nói thêm, tiện tay giao chó con cho Trương Diệu Vi.
Trương Diệu Vi và Chi Chi lập tức vui vẻ tụ lại với nhau, không biết Trương Diệu Vi đã nói gì vào tai chó con, mắt chó con bỗng nhiên sáng bừng lên.
Hạ Vân Trù lạnh lùng nói: “Nếu như còn muốn có thời gian để xuất hiện ở công ty thì đừng cho nhóc ấy ăn đồ ăn bậy bạ.”
Ánh mắt nguy hiểm, mang theo sát khí.
Trương Diệu Vi lập tức nói to: “Yên tâm đi! Đều là những thứ nhóc ấy có thể ăn được, đồ ăn dinh dưỡng, không phải đồ ăn vặt!”
Hạ Vân Trù quét mắt nhìn chó con không hề lưu luyến gì mình ở trong ngực đối phương, mặt anh tối sầm lại đi thẳng vào phòng họp, sắc mặt đó làm cho trợ lý Cao rụt cổ lại.
Đến khi Hạ Vân Trù đi rồi, chó con lập tức bị những những ngôi sao hàng đầu này xúm vào.
Mạc Linh Chi: “???”
Lại bị vuốt một cái, cô trợn to hai mắt lên, bắt đầu phản kháng.
Bây giờ cô chính là “quan” rồi, mặc dù tiền lương thấp nhưng cũng không phải có thể tùy tiện vuốt tới vuốt lui!
Trương Diệu Vi: “Đi thôi, chị chuẩn bị cho em một loại kem có nhiệt độ bình thường, ăn rất ngon, là thiết kế dành riêng cho em!”
Mạc Linh Chi lập tức lại vui vẻ, mặc kệ cho bọn họ vuốt.
Chỉ cần có ăn, cô cũng tương đối dễ nói chuyện!
-
Hạ Vân Trù họp xong, lại xử lý một chút chuyện của công ty, anh xem thời gian một chút rồi đứng lên đi về phía phòng nghỉ.
Chó con kia...
Chắc là nhận ra bài học rồi chứ?
Mặc dù những người kia là ngôi sao nổi tiếng, nhưng vừa nhìn thấy cô ánh mắt đã trở nên cuồng nhiệt, chắc hẳn cả buổi sáng nay đã bị chơi đùa kiệt sức rồi.
Để xem về sau cô còn dám giãy dụa khỏi ngực của anh, sốt ruột chạy về phía người khác cho họ ôm ấp nữa hay không!
Nếu như có chó con ôm trong ngực khi làm việc, vậy cũng có vẻ không tồi...
Bước chân của anh trở nên nhẹ nhàng hơn một chút, đi tới cửa phòng nghỉ ngơi, anh đưa tay đẩy cánh cửa phòng nghỉ ra.
Nhưng mà, đến khi anh nhìn rõ cảnh tượng bên trong đó, mặt anh lại đen như đít nồi.
Chó con bị người ta ôm, mọi người ngồi xung quanh trên ghế sofa, một đám người cực kỳ vui vẻ, phát ra những tiếng cười cười nói nói, quả thực làm phòng nghỉ trở thành một nơi náo động!
Nhưng điều làm cho Hạ Vân Trù tức giận hơn là, cái người đang ôm chó con vậy mà lại là...Tô Ức!