Biểu cảm của cô quá sinh động, cho dù lần đầu gặp thì nhân viên phục vụ cũng có thể hiểu được.
Nhân viên phục vụ mỉm cười, nhẹ nhàng nhắc lại: “Tổng cộng là 12399, cô muốn quét thẻ hay trả tiền mặt ạ?"
Nếu không luyện tập hằng ngày, e là bây giờ cô đã bật cười.
Nhưng không thể, cô phải nghiêm túc, phải phối hợp với “Thượng Đế”.
12399.
Mạc Linh Chi xác nhận bản thân không nghe lầm.
Cô chầm chậm nhìn người phục vụ, rồi nhìn Hạ Vân Trù ở bên cạnh, lại nhìn số tiền mà mình lấy ra…
Sau đó, cô từ từ rụt chân về, dè dặt cúi đầu xuống.
Lúc này có thể giả chết không?
Nhưng mà ngoài việc giải chết ra thì cô cũng không còn cách nào khác.
Tại sao ba tháng lương lại không đủ cho một bữa cơm chứ!!
Trời ơi, rốt cuộc cô nghèo đến mức nào mà lấy ba tháng lương cũng không đủ trả một bữa cơm!
Cún con gục đầu xuống, ngồi co ro im lặng trên ghế.
Hạ Vân Trù nghi ngờ: “Chi Chi, không phải nhóc muốn mời anh ăn cơm sao? Trả tiền đi.”
Mạc Linh Chi ngẩng đầu, u oán liếc anh một cái.
Tôi thì có bao nhiêu tiền chứ người nhận nuôi, trong lòng anh không phải biết rõ sao?!
Hạ Vân Trù chớp chớp mắt, bày ra biểu cảm ngơ ngác giống như lúc cô giải vờ nghe không hiểu.
Mạc Linh Chi: “...”
Ở bên cạnh, nhân viên phục vụ nhịn cười: “Chi Chi, xin hỏi cô trả tiền bằng hình thức nào?”
Có ai bắt một con chó phải trả tiền không?
Có không? Có không?
Đầu Mạc Linh Chi càng cúi thấp hơn, căn bản là không dám ngẩng đầu lên, chỉ đành giải chết thôi.
Hạ Vân Trù liếc mắt ra hiệu cho nhân viên phục vụ, đối phương liền gật đầu, lập tức nghiêm túc nói với cún con: “Chi Chi? Cô không trả tiền à? Quỵt tiền là phải vào đồn cảnh sát đó, nhà ngoại giao động vật ăn quỵt, sẽ bị…"
“Áu” Mạc Linh Chi hét lên, lập tức lấy túi tiền trước ngực ra, đặt lên trên bàn.
Lấy đi, lấy hết đi!
Đến cái nịt cũng không còn!
Cô xụi lơ ở đó, cúi đầu, dáng vẻ “suy sụp”, giống như biết chắc chắn rằng Hạ Vân Trù sẽ xử lý giúp cô.
Đúng là có hơi mất mặt, nên mới không dám ngẩng đầu.
Hạ Vân Trù mỉm cười: “Ai da, anh xém chút quên mất, Chi Chi chỉ có chín ngàn, vậy phải làm sao đây, không phải nhóc đã hứa bao anh ăn cơm rồi sao.”
Mạc Linh Chi lại cúi đầu thấp hơn.
Nhớ lại lời nói “hùng hồn” của mình trước đây, chân nhỏ lại vô thức mà cào ghế, giống như muốn cào ra mấy cái lỗ.
Xấu hổ quá đi mất.
Hạ Vân Trù: “Giờ chỉ có hai cách giải quyết thôi, một là để Chi Chi lại đây, đúng rồi, chỗ các người rửa chén một tháng được bao nhiêu tiền?”
Nhân viên vục vụ mỉm cười: “Bốn ngàn.”
“Ồ, may ghê, để Chi Chi ở lại đây rửa chén trừ nợ cũng là một cách giải quyết.” Hạ Vân Trù nói như vậy.
Mạc Linh Chi ngẩng phắt đầu lên, không thể tin được mà nhìn anh.
Lúc này, trên mặt cô đều là…
Không, người nhận nuôi của tôi không thể nào tàn nhẫn như vậy được!!
Hạ Vân Trù nhịn cười, tiếp tục nghiêm túc nói: “Ừm…vẫn còn cách thứ hai…”
Trong mắt Mạc Linh Chi dâng lên hy vọng.
Hạ Vân Trù: “Tiền lương tháng này của nhóc vẫn chưa có, anh sẽ cho nhóc ứng trước, đợi đến khi có lương thì trả lại cho anh, còn thiếu 399, sẽ trừ vào lương tháng sau của nhóc.”
Mạc Linh Chi: “...”
Tiền vừa đến, còn chưa cầm được nóng tay, không những phải trả hết tiền lương tháng này, mà tháng sau cũng phải trả thêm một mớ!
Thời nay, cuộc sống của cún con thật khó khăn mà!
Hạ Vân Trù ôm cún con rời khỏi nhà hàng, nhân viên phục vụ trả lại thẻ đen cho Hạ Vân Trù, còn đưa thêm một túi đồ cho anh.
Cún con cúi đầu ủ rũ, khi bước vào nhà hàng thì “khí thế hiên ngang”, giờ ôm theo túi tiền trống không, bộ dáng chán nản.
Cũng bởi vì cô không phát hiện ra— bên trong cái túi kia, chính là chín ngàn mà cô vừa trả.
Một tay Hạ Vân Trù xách túi, một tay ôm cún con, tâm tình vui vẻ lên xe.
Cúi đầu nhìn chú chó đang đắm chìm trong “bi thương”, xoa đầu cô, mỉm cười.
Cún con có tiền là trở nên “hư hỏng”.
Quỹ đen? Cả đời này cũng không nên tồn tại!
Đồ ăn vặt? Đừng mơ đến.
Chú chó mà cả giới trí ngưỡng mộ đang chìm đắm trong nỗi bi thương, ngày tiếp theo phải quay chương trình rồi, vẫn chưa lấy lại tinh thần.
“Vẫn còn buồn à?” Hạ Vân Trù vui vẻ hỏi.
Cún con buồn bã thẫn thờ, thở dài một hơi: “Ài.”
Đồng tiền mồ hôi nước mắt của cô, mất hết rồi.
Cho dù làm chó thì cũng phải tiết kiệm, tiết kiệm chính là đức tính truyền thống tốt đẹp!
Mạc Linh Chi rưng rưng kết luận.
Hạ Vân Trù nhịn cười: “Được rồi, đừng đau lòng nữa, bây giờ chúng ta lên máy bay, hôm nay chúng ta đi đến thảo nguyên rộng lớn, phong cảnh chỗ đó rất đẹp, nhóc chưa thấy bao giờ phải không? Bây giờ còn chưa tới mùa xuân, chúng ta đến xem cảnh đẹp mùa đông trước, nếu nhóc thích, mùa hè anh lại dẫn nhóc đến.”
Tuy rằng đã lập xuân rồi, nhưng mà ở bên đó vẫn là tuyết phủ trắng xóa.
Thảo nguyên?
Tai cún con động đậy, tò mò nhìn anh.
“Một nơi vô cùng xinh đẹp, nào, xuất phát!” Anh vui vẻ, mang theo cún con xông lên.
Vẫn đi đến thảo nguyên bằng máy bay tư nhân như cũ, cún con không tiện đi máy bay phổ thông, Hạ Vân Trù không nỡ để cô chịu ấm ức, chỉ cần hơi xa một chút thì đều sử dụng máy bay tư nhân.
Cũng vì vậy mà bọn họ lại là nhóm khách mời đến thảo nguyên sớm nhất.
Đạo diễn Chương phấn khích: “Chi Chi! Lâu rồi không gặp, hôm qua nhóc lên hot search đáng yêu lắm đó! Buổi chụp ảnh tuyên truyền hôm qua vui không?”
Mạc Linh Chi oán hận liếc ông ta một cái, thu lại ánh mắt, vùi đầu vào lòng Hạ Vân Trù.
Đạo diễn Chương ngơ ngác: “???”
Ông ta hỏi: “Hạ tổng, Chi Chi sao vậy?”
Hạ Vân Trù vui vẻ nói: “Ông xát muối vào vết thương lòng của nhóc rồi.”
Còn không phải là chuyện đau lòng sao?
Thù lao cày bục mặt mới có được, một bữa cơm mất sạch, vẫn còn nợ hơn một tháng.
Nghĩ đến là cô lại đau lòng!
Đạo diễn Chương lại càng ngơ ngác.
Hạ Vân Trù cũng không giải thích thêm, ôm cún con đi đến xe của ekip: “Đi, Chi Chi chúng ta đi xem thảo nguyên rộng lớn, chắc chắn nhóc sẽ thích đó.”
Địa điểm quay phim lần này là do đích thân anh chọn lựa.
Trước đây Chi Chi vẫn luôn sống trên núi, cho dù là một “Linh”, ngoài rừng rậm núi cao ra cũng chưa từng nhìn thấy phong cảnh nào khác, lần trước mang cô đến bờ biển cô rất thích thú.
Ngoại trừ biển, cô còn chưa từng nhìn thấy thảo nguyên và sa mạc.
Sa mạc quá khắc nghiệt, lần này anh muốn đưa cô đến thảo nguyên xem thử.
Chắc chắn Chi Chi sẽ thích lắm.
Lần trước khi còn ở thôn Tuyết Sơn anh đã nhận ra rằng cô thích bông tuyết mùa đông hơn mùa hè, cô không hề sợ lạnh.
Quả nhiên, một đồng cỏ bằng phẳng mênh mông bát ngát, hôm nay là một ngày nắng đẹp, trời xanh mây trắng, ngôi nhà được xây trong trong tuyết, nhà bạt Mông Cổ được cột chặt… tất cả đều làm cho cún con say sưa không rời nổi mắt, bô dáng hiếu kỳ.
Nỗi bi thương đã tiêu tan hết, đắm chìm trong sự kinh ngạc.
Những người sinh sống trên núi và trong thành phố, đều vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy thảo nguyên.
Ekip đã tới từ rất sớm để chuẩn bị, ekip bây giờ không phải là ekip ban đầu nữa!
Khi chương trình vừa mới bắt đầu quay, dựa hơi Hoa Minh, là chương trình giải trí đầu năm nay, hạng mục lớn, nhưng bây giờ, dưới sự dẫn dắt của “cún hotsearch”, chương trình này đã thoát vòng vươn ra thế giới.
Nói cách khác chính là…
Không rẻ tiền
Lạc đà, ngựa, xe trượt tuyết, tất cả đều được thuê và để ở bên cạnh, người bản địa Mông Cổ, người chăn nuôi cũng đều đang đợi tại địa điểm ghi hình.
Hạ Vân Trù mặc đồ cho cún con, bỏ cô vào trong tuyết, sau lần bị phanh phui “thân phận chó” ở thôn Tuyết Sơn, thái độ của Mạc Linh Chi vẫn luôn hơi suy sụp.
Buổi sáng cũng không vẽ quầng mắt nữa, trước đây không thích mặc đồ che mất bộ lông đen trắng của mình, bây giờ lại khá hợp tác với đủ loại quần áo xinh đẹp.
Cô phát huy bốn chữ “vò mẻ không sợ nứt” hết sức triệt để.
Bây giờ Hạ Vân Trù mặc cho cô một cái áo lông xù màu trắng, bỏ cô vào trong tuyết, nếu cô không ngẩng đầu lên, bọn họ sẽ không nhìn thấy cô ở đâu!
Hạ Vân Trù: “... Hay là đổi một bộ màu đỏ nhé?”
Mạc Linh Chi ngóc đầu lên, lỗ tai đen, chóp mũi đen, mắt đen, vô cũng rõ ràng trên nền tuyết.
Cô lắc đầu, gấp gáp lao về trước, tốc độ vô cùng nhanh, để lại vô số dấu chân hoa mai kéo thành một đường, nền tuyết sạch sẽ lại bằng phẳng, chỉ lưu lại dấu vết cô từng chạy qua.
Thảo nguyên đầy tuyết bao la bát ngát, cũng rất sạch sẽ, ngọc thụ ngân hoa ở phía xa, mỗi cây đều phủ đầy băng tuyết, như một thành phố đóng băng dưới ánh mặt trời.
Mạc Linh Chi vô cùng thích thú.
"Áu" Người nhận nuôi.
Cô hét lên từ xa.
Hạ Vân Trù mỉm cười, đuổi theo.
Đùa giỡn chạy nhảy khắp nơi.
Trợ lý bước lên phía trước: "Đạo diễn Chương, chúng ta có cần đuổi theo không?"
Đạo diễn Chương liếc nhìn cậu ta, lời nói sâu xa: "Để tôi chỉ cậu, có bao giờ nhìn thấy Hạ tổng vui vẻ như vậy chưa?"
Trợ lý gật đầu: "Thấy rồi, lúc chơi cùng Chi Chi, anh ấy đều vui vẻ như vậy."
Đạo diễn Chương: "..."
Ông ta nghẹn một lúc, nhưng vẫn tiếp tục: "Không phải ý đó, tôi biết Hạ tổng của trước đây, chính là một cỗ máy làm việc, quay chương trình lần này, có thể thấy được cậu ta ngày càng cởi mở, lúc trước thì lái cano, bắt cá, bây giờ còn đùa giỡn với Chi Chi trên tuyết, đó là một sự thay đổi rất lớn."
Trợ lý nhìn ông ta.
Đạo diễn Chương than một tiếng: "Đúng là cậu không biết được, mấy năm nay Hạ tổng cũng không dễ dàng gì, có thể thoải mái mái như vậy vì Chi Chi, không còn giống như cỗ máy công việc trước kia là một chuyện rất tốt."
Trước đây mọi người luôn nhìn lầm tuổi tác của anh vì khí thế mà anh tỏa ra, nghĩ kỹ lại, đúng là Hạ Vân Trù vẫn còn rất trẻ.
Từ lúc anh lập ra Hoa Minh thì không còn nhìn thấy dáng vẻ chơi đùa của anh nữa.
Bây giờ như vậy, ngược lại là chuyện tốt.
Đạo diễn Chương: “Người trẻ tuổi nên có dáng vẻ của người trẻ tuổi, cậu ta chơi đùa với Chi Chi vui như vậy, chúng ta hà tất gì phải đi quấy rầy bọn họ chứ? Dù sao thì sau này có thể biên tập lại tài liệu thực tế mà.”
Ông ta nở một nụ cười “cha già”.
Trợ lý gật đầu đồng ý: “À, đúng rồi, nếu nghĩ như vậy, chúng ta cũng rất giống một bộ phim truyền hình đó, chữa lành bá đạo tổng tài bị tổn thương, phim truyền hình tình cảm xã hội…”
Anh ta sờ sờ cằm: “Chỉ thiếu mỗi việc Chi Chi biến thành người thôi.”
Đạo diễn Chương liếc cậu ta: “Chủ nghĩa duy vật, tin tưởng khoa học.”
Nói xong, ông ta tiếp tục nhìn về phía trước, lại nở nụ cười “cha già”.
Giống như nhớ đến việc gì đó, trợ lý lại bổ sung một câu: “Quên không gắn camera cho Hạ tổng và Chi Chi, lát nữa lại không có tư liệu thực tế của bọn…”
Âm thanh dừng lại đột ngột, bởi vì đạo diễn Chương đã nổi cơn thịnh nộ: “Cái gì? Không đeo camera cho họ?!”
Ông ta lập tức nhấc chân, vừa chạy về hướng Hạ Vân Trù và Chi Chi vừa gào lên: “Mau, tổ camera đuổi theo, đây đều là tư liệu sống đó có biết không hả!!”
Một đoàn người ùn ùn đuổi theo.
Trợ lý: “???”
Những gì ông vừa nói… bị Chi Chi ăn mất rồi sao?!
…
Hạ Vân Trù và Chi Chi chơi rất điên cuồng, cho đến khi các khách mời khác tới nơi thì phát hiện chỉ còn thưa thớt vài camera man và nhân viên công tác tại địa điểm quay phim.
Phó đạo diễn bước lên đón bọn họ.
Cam Vũ Quyên kéo chặt áo khoác, đeo kính râm tò mò hỏi: “Chi Chi và Hạ tổng đâu rồi?”
Phương Hải chỉ về phía trước: “Đang chơi ở bên đó, vừa nãy họ quay lại lấy chút đồ, bây giờ chắc là đang đắp người tuyết.”
Cam Vũ Quyên: “Chậc chậc, hai người này thoải mái ghê ta.”
Nhưng không phải, chỉ có một người một thú bọn họ là xem việc quay chương trình như đi chơi, còn ekip chỉ đi theo phối hợp mà thôi.
Một là ông chủ Hoa Minh, không cần lưu lượng và nhân khí.
Một là “cún siêu sao”, “nhà ngoại giao động vật”, cho dù đứng ở đâu thì đó chính là lưu lượng và nhân khí.
Không giống với bọn họ, trước khi đến đây còn yêu cầu phòng làm việc bàn bạc đủ loại phương án, cố gắng thu hút nhiều sự chú ý hơn trong chương trình này, để có thể lấy được nhiều lưu lượng và nhân khí hơn.
Đúng là người so với người, giận điên người, người so với chó… lại càng tổn thương.
Cam Vũ Quyên kín đáo thở dài một hơi.
“Ba, con muốn đi chơi cùng Chi Chi!” Trương Tụng Hạo phấn khích nhìn Trương Dương Triết.
Trong mắt đứa bé này chỉ có Chi Chi.
Trương Dương Triết cười nói: “Được được được, đưa con đến chơi với Chi Chi.”
Anh ta chào hỏi với mấy khách mời khác, dắt Trương Tụng Hạo chạy đi.
Không cần lo sẽ không tìm thấy bọn họ, dấu chân hướng về phía nào, cứ đi theo hướng đó là đúng thôi.
Tô Ức cũng đeo kính râm che lại đôi mắt hoa đào, hai tay đút trong túi, đôi mắt hoa đào nhìn chằm chằm về phía trước, giống như đã nhìn thấy cún con, khóe miệng nhếch lên một nụ cười.
Bạch Ngọc: “Tô Ức, muốn qua đó chơi cùng Chi Chi không?”
Tô Ức quay đầu nhìn cô ta, cười nhạo một tiếng, sau đó quay người xách hành lý đi về phía nhân viên công tác.
Anh ta không nói gì cả, lại giống như cái gì cũng đều nói rồi.
Sắc mặt Bạch Ngọc lập tức trở nên khó coi.
Bên cạnh, Cam Vũ Quyên cũng cười cười, không quan tâm đi sắp xếp hành lý.
Còn sót lại mình Bạch Ngọc, cô ta muốn cúi thấp đầu không để ống kích quay được biểu cảm gương mặt của mình, nhưng lại phát hiện chỉ có một vài người quay phim, không quay Tô Ức thì cũng quay Cam Vũ Quyên, căn bản là không hề quay cô ta!
Cameraman của cô ta không biết đã chạy đi đâu rồi!
Không có ai quay còn thê thảm hơn việc quay phải gương mặt khó coi!
Giống như hoàn cảnh của cô ta bây giờ, mẹ nó, không ai thảm hại bằng cô ta, không ai quan tâm tới cô ta!
Sắc mặt của Bạch Ngọc đã không còn phân biệt được là xanh hay đỏ.
Tô Ức đầu quân cho Hoa Minh, việc này tất cả lãnh đạo cấp cao của Thần Ngu đều biết, gần đây lãnh đạo cấp cao của Thần Ngu đã bắt đầu cho người đại diện nhận các hoạt động linh tinh, thẳng thừng ép buộc hiệu suất thương mại.
Hai bên gần như đã trở mặt.
Dưới tình huống như vậy, Tô Ức không thể xào CP cùng Bạch Ngọc nữa.
Mà có người của Thần Ngu cũng cho rằng vì cô ta nên Tô Ức mới dứt khoát như vậy, hơn nữa tất cả những hoạt động gần đây cô ta tham gia đều không có gì nổi bật, thử vai hai lần đều không thành công!
Thậm chí, vài diễn đã định sẵn trước đây cũng bị người vừa trở lại và có lưu lượng là Trương Diệu Vi lấy mất.
Đúng là cô ta sắp xong đời rồi.
Bây giờ đã như vậy, nếu cứ tiếp tục thế này, dần dần sẽ không còn ai biết đến cô ta nữa đúng không? Còn có hợp đồng đó của Thần Ngu… cô ta sẽ trở thành… quý cô xã giao của Thần Ngu thật sao?
Toàn thân Bạch Ngọc run rẩy, tay nắm chặt.
Bây giờ cô ta chính là còn thú bị nhốt trong lồng, chó bị dồn vào đường cùng, rơi vào tuyệt vọng, không còn hy vọng gì nữa.
Tuyết rất đẹp, nhưng cô ta không có tâm trạng để thưởng thức.
…
Khách mời đã đến đủ, bọn người Chi Chi cũng nhanh chóng quay về.
Trương Tụng Hạo đi bên cạnh Chi Chi, ríu ra ríu rít…
“Chi Chi, anh mang cho em tôm hùm và cua Hoàng đế, còn có cá ngừ Ca-li, tất cả vẫn còn sống đó, để tối kêu ba… kêu chú Hạ làm cho em ăn.”
Nghĩ kỹ lại, ba bé nấu ăn không ngon bằng chú Hạ, dễ bị lãng phí thực phẩm.
Mạc Linh Chi phấn khích: “Áu!” Em trai tốt, giỏi lắm!
Khóe miệng Hạ Vân Trù giật giật: “Đem hải sản tươi sống đi xa như vậy…”
Trương Dương Triết bất đắc dĩ, xòe tay: “Hết cách rồi, Tụng Hạo muốn đem theo, tất cả đều dùng tiền mừng tuổi của bé để mua.”
Nói đến đây, anh ta lại thấy hơi ghen tị: “Cả ngày chỉ biết đến Chi Chi, không nhớ gì đến ba…”
Trương Tụng Hạo lập tức thu lại ánh mắt đang nhìn Chi Chi, nắm chặt tay Trương Dương Triết: “Ba, bây giờ tiền của con đều là mọi người cho, đợi con lớn rồi, con sẽ mua cho ba thật nhiều thật nhiều đồ, con cũng sẽ đối xử với ba thật tốt, nuôi ba thật tốt.”
Bởi vì tiền là ba cho, nên có thể chia cho bạn nhỏ cùng hưởng, cũng không cần thiết phải tiêu tiền cho ba.
Bé còn nhỏ, xài tiền của ba, đợi khi lớn rồi, bé cũng sẽ chăm sóc ba, để ba xài tiền của bé.
Mắt Trương Dương Triết lập tức long lanh nước.
Mấy lời như vậy, con trai chưa từng nói với anh ta.
Nhớ lại lúc trước ở bên bờ biển, mối quan hệ của anh và con trai vốn đã rất tệ…
May mắn.
Lúc này, trong thâm tâm anh ta đều là cảm kích và vui mừng.
Hạ Vân Trù vẫn luôn nhìn bọn họ, rồi lại lắc đầu, trong mắt có vài phần ngưỡng mộ.
Thật tốt, trước đây Trương Dương Triết có chỗ không đúng, nhưng bản chất vẫn là một người cha tốt, sau khi sửa đổi, quan hệ cha con hòa hợp.
Mà giữa Trương Dương Triết và Trương Tụng Hạo, chỉ có tình cảm cha con đơn thuần, không có những ân oán hận thù phức tạp khác.
Một đời này của anh, sẽ không cảm nhận được tình cảm cha con nữa.
Lúc Hạ Vân Trù đang nghĩ ngợi, một cái chân nhỏ mát lạnh đặt vào lòng bàn tay anh.
Hạ Vân Trù cúi đầu, cún con dừng lại, cũng lấy chân “nắm” tay anh.
Anh ngơ ngác, sau đó mỉm cười, ôm cún con lên.
Anh có Chi Chi rồi.
Bọn họ quay về địa điểm quay phim, các khách mời chào hỏi lẫn nhau sau đó đứng bên ngoài, không ai vào phòng.
Cam Vũ Quyên: “Đạo diễn Chương, rốt cuộc thì khi nào chúng tôi mới có thể vào phòng?”
Trương Dương Triết gật đầu.
Đạo diễn Chương cầm một cái loa: “Haha, đương nhiên phải vào phòng rồi, nhưng không thể vào dễ dàng như vậy được, chúng ta có tất cả năm chỗ, biệt thự, nhà trệt, nhà bạt Mông Cổ lớn nhỏ, lều bình thường!”
Mọi người: “...” Sự chênh lệch này hơi lớn nha.
Ekip hiển nhiên lại đang bày trò gì đó.
Đạo diễn Chương tiếp tục: “Các vị phải tham gia một cuộc thi, quy tắc như sau: Bốc thăm để chọn phương tiện đi lại thích hợp, tìm ra lá cờ được dấu ở trong tuyết trong bán kính 5km, tổng cộng có năm cái, người về trước, sẽ được chọn chỗ ở trước.”
Mọi người: “...” Quả nhiên lại bày trò.
Tất cả mọi người đều lạnh nhạt không buồn phản ứng.
Như vậy lại càng thú vị.
Nhưng mà biểu cảm của Bạch Ngọc lại rất nôn nóng, lập tức nói: “Bốc thăm ở đâu?”
Đạo diễn Chương bảo nhân viên mang tới một cái hộp, cầm đến trước mặt mọi người.
Đạo diễn Chương: “Bây giờ có thể bắt đầu bốc thăm, bên trong có năm tấm thẻ, số từ một đến năm, số nhỏ hơn được ưu tiên chọn phương tiện đi lại trước.”
Phía trên có số, cũng không quan trọng thứ tự, cứ bắt đầu từ người bên cạnh.
Sau khi Bạch Ngọc bốc một thẻ, vui mừng: “Của tôi là số một!”
Số tốt nhất.
Tiếp theo, Trương Dương Triết số hai, Cam Vũ Quyên số bốn, chỉ còn sót lại mấy người Tô Ức và Chi Chi.
Tô Ức mỉm cười: “Chi Chi, nhóc bốc trước không?”
“Áu” Mạc Linh Chi không hề khách khí mà đáp ứng.
Cô giơ chân kéo ra một tấm thẻ, thẻ rơi trên đất, cô không biết chữ, gấp gáp ngậm về cho Hạ Vân Trù: “Áu?”
Đây là số mấy?!
Nhưng mà không ngờ lại là số cuối cùng!
Sau đó…
Hạ Vân Trù bất đắc dĩ lật ra: “Số năm.”
Mạc Linh Chi: “...” Hay lắm, chính là phương tiện giao thông kém nhất rồi.
Cái gọi là “phương tiện giao thông” cũng rất là nhức nhối, lạc đà, ngựa, xe kéo, ván trượt tuyết, và… cừu.
“Cừu??” Thứ đồ chơi này sử dụng thế nào đây??
Các khách mời khác nhìn bọn người Hạ Vân Trù với ánh mắt đồng cảm, nhưng đồng tình là đồng tình, đương nhiên sẽ không ai chọn cừu.
Dĩ nhiên Chi Chi và Hạ Vân Trù sẽ nhận được phương tiện đi lại là… cừu.
Đạo diễn Chương nhịn cười: “Mọi người bắt buộc phải dẫn theo phương tiện đi lại để làm nhiệm vụ, đúng rồi, con cừu này rất lười, không thích hoạt động.”
Loại cừu không thích hoạt động này sao có thể làm phương tiện đi lại chứ??
Hạ Vân Trù đen mặt.
Lần này không phải ê-kip muốn nhắm đến bọn họ, mà do số bọn họ quá đen.
Mạc Linh Chi: “...”
Bên cạnh, bọn người Trương Dương Triết đã yên vị trên xe kéo, được chó kéo xe kéo lao về phía trước.
Trương Dương Triết: “Hạ tổng, Chi Chi, chúng tôi đi trước nhé! Đợi tối nay chúng tôi lấy được biệt thự, sẽ tiếp đãi mọi người nhé!”
Trương Tụng Hạo: “Chi Chi, tụi anh đi nhé!”
Một lớn một nhỏ được chó kéo xe lôi về phía trước.
Là chó kéo xe đó.
Hạ Vân Trù nhìn Chi Chi…
Cún con: “...” Lùi lại một bước, điên cuồng lắc đầu.
Không, cô không muốn kéo xe!
Hạ Vân Trù: “Anh không muốn dắt cừu, nhóc còn nợ anh 3399, nhóc kéo xe, có thể trừ 339, thế nào, chơi không?”
Mạc Linh Chi: “...” Không muốn làm lắm…
Hạ Vân Trù: “Hay là tối nay chúng ta ở trong lều phổ thông nhé? Lạnh lắm đó.”
Mạc Linh Chi liếc nhìn chiếc lều màu xanh dương, rất nhỏ rất bình thường, so với nhà bạt Mông Cổ rộng rãi xinh đẹp ở bên cạnh đã tạo nên sự đối lập rõ ràng.
Không!
Cô tuyệt đối không muốn ở trong chiếc lều bình thường này!
Run rẩy một cái, cún con đau thương gật đầu, đồng ý.
Đám người đạo diễn Chương ở xung quanh: “???”
Đợi đã!
Hạ tổng, cậu quá đáng rồi đó.
Vậy mà lại muốn Chi Chi kéo xe.
Nhìn thân hình nhỏ bé của Chi Chi, rồi nhìn con cừu đứng im bất động, lại nhìn Hạ Vân Trù…
Đạo diễn Chương rơi vào trầm mặc.
Mặc dù Chi Chi không phải người, nhưng cậu đúng là chó.