Tôi Dựa Vào Bần Cùng Quét Ngang Trò Chơi Sinh Tồn

Chương 125



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 125

Tác giả: Bách Đường - Edit: Kaoru Rits (kaorurits). 

Thời điểm tỉnh dậy khỏi giấc mơ, tâm tình Tiêu Lam đều vẫn duy trì suиɠ sướиɠ, mỉm cười nơi khóe miệng cũng từ cảnh trong mơ một đường kéo dài ra ngoài hiện thực.

Hóa ra tên của Lạc là do chính mình lấy sao?

Không thể không nói, loại phương pháp tùy tiện lật sách chỉ định một chữ đặt tên này, thật sự là có phong cách cá nhân của Tiêu Lam.

Tiêu Lam nghĩ đến biểu cảm cạn lời cứng họng lúc ấy của Lạc, khóe miệng cậu lại nhịn không được nhoen nhoẻn một chút.

Có lẽ Lạc hẳn là may mắn lúc ấy trên mặt bàn đang đặt chính là sách có văn hóa như khảo cổ, mà không phải mấy cuốn như 《 Hộ lý hậu sản cho heo mẹ 》, 《 Kỹ thuật điều khiển máy kéo》 linh tinh.

Ánh mắt Tiêu Lam rơi xuống trên cổ tay mình, nơi đó đến bây giờ còn lưu lại một vết sẹo, là lần đó bị phỏng để lại.


Đoạn thời gian đó cậu gặp phải quá nhiều chuyện, có chút luống cuống tay chân, về chi tiết miệng vết thương cậu đã không nhớ rõ nữa, chỉ nhớ rõ lúc ấy hình như chỉ lung tung băng bó một chút, sau lại mơ màng hồ đồ mà khỏi.

Hiện tại ngẫm lại, thủ ráp băng bó thô ráp kia của mình năm đó, miệng vết thương sao có thể sẽ thuận lợi mà tốt lên cho được.

Hóa ra, là Lạc giúp cậu băng bó.

Cũng không biết sau đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, bọn họ mới có thể biến thành như bây giờ.

Tiêu Lam đánh giá trần nhà.

Tâm tình của cậu vẫn khá tốt, ngay cả lại một lần nhìn thấy trên trần nhà xuất hiện chữ viết do vệt nước cấu thành, cũng không ảnh hưởng đến tâm tình của cậu.

Trên trần nhà, vệt nước tạo thành chữ viết không giống hôm qua:

【 Bà ấy gϊếŧ ông ấy rồi 】


【 Mình không thể chịu đựng nữa 】

Những lời này “bà ấy” và “ông ấy” đều không có thuyết minh cụ thể, làm người căn bản không rõ ràng lắm rốt cuộc đang nói cái gì, nhưng chỉ trước mắt tới xem mà nói, ít nhất thuyết minh gia hỏa để lại chữ viết muốn miêu tả sự kiện có ba người.

Một người nữ gϊếŧ chết người nam, một người khác bàng quan cảm giác không thể chịu đựng được.

Hơn nữa một lần trước “Máu máu máu” và “Bà ấy điên rồi”, tình huống ngay lúc đó nhất định rất thảm thiết.

Trong số ba người này…. sẽ có Adelin sao?

——

Bữa sáng.

Bọn học sinh vẫn rất bình tĩnh, trò chuyện bát quái và chuyện vặt vãnh trong trường như trước, nguy hiểm đêm trăng đỏ không tạo thành ảnh hưởng gì với bọn nó. 

Tiêu Lam nghe bọn nó nói chuyện xong, cũng không có người nào nghe được chuyện liên quan đến thi thể.


Thi thể kia vị trí rất bắt mắt, hơn nữa tử trạng thê thảm, dưới tình huống bình thường không có khả năng bị xem nhẹ, như vậy là có người trước khi bọn học sinh hoạt động xử lý thi thể mới phải.

Tiêu Lam lại đem lực chú ý đặt sang bên giáo viên.

Trong đám người quả nhiên không thấy nam người chơi có thân phận giáo viên trước đó, như vậy thoạt nhìn tối qua, người chết có khả năng rất lớn chính là anh ta.

Nhưng muốn xác nhận cụ thể phải nhờ Lạc dùng thân phận giáo viên tiến hành kiểm tra. 

Mặt khác còn có một việc thoạt nhìn rất kỳ quái.

Hiệu trưởng phu nhân Weld hôm nay vành mắt đo đỏ, còn có chút sưng, thoạt nhìn tựa hồ là đã khóc, bà cau mày, cả người thoạt nhìn tinh thần cũng không quá tốt.

Mỗi khi tầm mắt bà đảo qua vị trí ghế giáo viên trống không kia, lo lắng cùng khó chịu trong mắt cũng không giống như đang giả vờ.
Chuyện tối qua phát sinh bà hẳn là rõ ràng, có khả năng bà chính là người xử lý thi thể, thậm chí có tỷ lệ rất lớn là bà và phu nhân Hồng Nguyệt có liên hệ nói không rõ, chỉ là thoạt nhìn bà thật sự đang khổ sở.

Hết thảy về phu nhân Weld đều làm Tiêu Lam cảm thấy nghi hoặc.

——

Cơm sáng qua đi, Tiêu Lam đem đèn dầu tối qua cầm trả lại cho người gác đêm.

Người gác đêm nhìn thấy Tiêu Lam có vẻ hơi ngoài ý muốn.

Nhưng hắn ta cái gì cũng không nói, chỉ là tiếp nhận đèn dầu, sau đó liền đuổi Tiêu Lam ra ngoài, một bộ không có hứng thú nói chuyện phiếm với cậu.

Tại phòng học tiết một.

Cậu vẫn đến sớm trước thời gian, ngồi giữa đám học sinh nghe bọn nó đối thoại, đáng tiếc hôm nay không có chuyện tám đặc biệt gì, cũng không gặp được học sinh nhiệt tình yêu thương phổ cập khoa học mấy lời đồn trong vườn trường như tổ ba người Xili.
Đến giờ vào học, tiến vào chính là một người đàn ông tóc vàng, nhìn qua rất trẻ tuổi.

Anh ta mặc chế phục giáo viên, trong tay cầm theo một cái vali, mỉm cười đi vào phòng học, còn cùng các bạn học chào hỏi, từ bọn học sinh phản ứng xem ra là một giáo viên có duyên với học sinh không tệ.

Tiêu Lam vốn chưa từng để ý nhiều đến anh ta.

Nhưng trong đám người có một học sinh hô một tiếng: “Hây~ Lawrence.”

Thầy tóc vàng cười nói với học sinh kia: “Jack, ở lớp học em phải xưng hô thầy là thầy Cook.”

Học sinh kia mới hi hi ha ha gật đầu đáp ứng, hiển nhiên hai người ngầm rất quen thuộc nhau.

Nghe thấy cái tên này, lúc này Tiêu Lam mới quan sát đối phương.

Sau đó cậu phát hiện cái vali trong tay Lawrence thoạt nhìn vô cùng quen mắt, giống như đúc cái hòm thuốc tối qua xuất hiện trong mơ của cậu.
Tiếp theo, Lawrence ở trên bục giảng mở hòm thuốc trong tay ra, dùng giọng điệu nhẹ nhàng nói với bọn học sinh: “Hôm nay thầy tới giảng giải cho các em một chút kiến thức về cấp cứu, dù sao thì bọn trẻ tinh lực dư thừa như các em luôn rất dễ bị thương.”

Bọn học sinh vui sướng mà phụ họa, không khí trong lớp rất thả lỏng.

Đồ vật trong hòm thuốc của Lawrence cũng giống như đúc trong giấc mơ của Tiêu Lam.

Người này hẳn là mới là Lawrence chân chính, giáo viên của học viện Coriff.

Lạc trong mơ hẳn là tạm thời thay thế thân phận của đối phương tiến vào học viện, văn phòng vốn dĩ cũng hẳn thuộc về Lawrence.

Tiêu Lam nhịn không được suy đoán, Lạc nguyên bản rốt cuộc là có thân phận gì?

Khi đó Lạc đối với hết thảy Thế Giới Hàng Lâm đều rõ như lòng bàn tay, còn có thể tùy ý tiến vào trò chơi thay thế NPC trong đó, tuy rằng một bộ cả ngày trầm mê lười biếng vô tâm trốn việc, nhưng địa vị của hắn chắc cũng không đơn giản.
——

Giờ cơm trưa.

Tiêu Lam đang trên đường đi tới nhà ăn, bỗng nhiên nhớ đến hoa viên tối qua xuất hiện bóng người.

Lúc ấy, bóng dáng xuất hiện trong hoa viên hình như là muốn đưa cho cậu cái gì đó, nhưng lại không thành công, không biết hiện tại đi gặp có thể có biến hóa gì hay không.

Hoa viên vẫn là cảnh tượng một mảnh tràn ngập sinh cơ, thực vật sinh trưởng rất tươi tốt, có chút gây trở ngại tầm mắt.

Tiêu Lam chậm rãi đi tới trong đó, đồng thời lưu ý bốn phía, nhìn xem có thể lại lần nữa gặp được bóng người kia hay không.

Chuyển qua một chỗ ngoặt, phía trước xuất hiện một thân ảnh nho nhỏ đang ngồi xổm dưới đất.

Cũng giống như thân ảnh mơ hồ trước đó đã chứng kiến, nhưng cái này rõ ràng ngưng đọng hơn không ít, ngoại trừ không có bóng ra, gần như không khác gì một cô bé.
Tiêu Lam thật cẩn thận mà tới gần.

Bé gái ngồi xổm dưới đất đang một mình chơi với hoa nhỏ trên đất, cô bé có một mái tóc dài màu sợi đay, mặc váy nho nhỏ màu trắng, có vẻ ngoan ngoãn lại đáng yêu.

Khi Tiêu Lam rốt cuộc tới gần bé gái phạm vi trên dưới ba bước, bé đột nhiên mở miệng, giọng bé rất nhỏ, cũng không ngẩng đầu lên, nghe vào giống như đang lầm bầm lầu bầu: “Em nhớ ba ba……”

Tiêu Lam thử dò hỏi: “Ba ba em đi đâu rồi?”

Bé gái: “Không còn nữa.”

Tiêu Lam: “Ba ba em là ai? Em biết đã xảy ra chuyện gì sao?”

Bé gái lại chỉ trầm mặc, cũng không trả lời.

Tiêu Lam lại thử hỏi bé gái mấy vấn đề, nhưng cũng đồng dạng không được trả lời, bé gái giống như một cái máy đã được lập trình sẵn, lặp lại động tác chơi hoa, biểu cảm đều không có chút thay đổi nào.
Hai bên trầm mặc một hồi.

“Em tên là Adelin.” Bé gái đột nhiên nói chuyện.

Còn không đợi Tiêu Lam lại lần nữa truy vấn, thân ảnh của bé tựa như lần trước thấy vào ban đêm, nháy mắt biến mất tại chỗ.

Tầm mắt Tiêu Lam đảo qua chỗ nàng từng ngồi xổm vừa nãy, trên bụi hoa dưới đất phát hiện một thứ rõ ràng không thuộc về thực vật.

Cậu duỗi tay cầm lấy, phát hiện đây là một tấm ảnh chụp cũ xưa.

Giấy chất đã vàng úa phai màu, hiển nhiên niên đại không xa. Trên ảnh là một nhà ba người chụp ảnh chung, ba người nhìn qua đều rất quen mắt, phân biệt là vợ chồng hiệu trưởng Weld, còn có Adelin nhỏ bé vừa mới nhìn thấy.

Nhưng kỳ quái chính là, nhiều năm như vậy, dung mạo hai vợ chồng hiệu trưởng cũng không có chút thay đổi nào, vẫn là bộ dáng như trên ảnh.

Adelin cũng không thay đổi gì, nhưng từ vài lần nhìn thấy tình huống của bé xem ra, khả năng Adelin còn là người sống cũng không cao.
Vậy…… vợ chồng hiệu trưởng lại là tình huống như thế nào?

Xem ra, cần phải tìm một cơ hội điều tra bọn họ một chút mới được.

——

Giờ cơm trưa, tầm mắt Tiêu Lam đối diện Lạc, cùng sử dụng ánh mắt ý bảo hắn sáng tạo cơ hội để hai người nói chuyện phiếm một chút.

Lạc không dấu vết gật đầu với cậu.

Chờ đến khi Tiêu Lam cơm nước đã xong hết. 

Cậu phát hiện các bạn học xung quanh mình lại lộ ra một loại ánh mắt ẩn hàm chờ mong hưng phấn.

Dựa theo tình huống hai ngày này xem ra, trước mắt có được loại đãi ngộ này chỉ có Lạc khi làm giáo viên mới xuất hiện.

Nếu làm một cái bảng nổi tiếng của giáo viên mà nói, Lạc nhất định sẽ được đến số phiếu cao đứng đầu bảng, cả hiệu trưởng được bọn học sinh tôn kính cũng không phải là đối thủ của hắn, có thể nói là lưu lượng* Đại tân sinh vườn trường.
(*Lưu lượng: Những minh tinh có đội ngũ fan hâm mộ hùng hậu, mọi hành động đều thu hút được sự chú ý của công chúng.)

Tiêu Lam quay đầu, quả nhiên liền thấy Lạc đang đi về phía cậu.

Hắn vẫn mặc đồng phục giáo viên học viện Coriff, rõ ràng các giáo viên đều mặc quần áo không sai biệt lắm, nhưng mặc trên người hắn cố tình lại có vẻ đặc biệt vừa người, giống như định chế riêng cho cơ thể hắn, hoàn mỹ làm nổi bật chân dài cùng cơ bắp cân xứng với dáng người, phảng phất như một phân không nhiều một phân không ít của hắn.

“Bạn học Tiêu Lam.” Lạc đi tới bên người Tiêu Lam.

Dưới ánh mắt mọi người, ngữ khí hắn có chút nghiêm túc: “Hôm qua thầy bảo em viết kiểm điểm, tại sao đến bây giờ còn chưa nộp cho thầy?”

Các bạn học xung quanh sôi nổi ném tới ánh mắt đang nhìn học tra.
Tiêu Lam: “……”

Từ từ, chúng ta xếp cái đoạn này hồi nào?

Chỉ sáng tạo cơ hội gặp mặt chút xíu thôi, cần gia tăng thêm cốt truyện phức tạp như vậy sao?

Ánh mắt Lạc hơi nheo lại, thoáng cúi người đến gần Tiêu Lam, đôi mắt dưới thấu kính tựa như kẻ săn mồi.

Hắn dùng giọng điệu mang theo một chút nguy hiểm nói: “Xem ra, tôi cần phải cho em một chút giáo huấn mới được.”

Không đợi Tiêu Lam đáp lời, Lạc đã bước ra chân dài đi về phía trước.

Đi được hai bước, hắn lại quay đầu lại liếc nhìn Tiêu Lam một cái: “Đi theo tôi.”

Một bộ lãnh khốc vô tình, tư thế chuẩn bị thu thập đàng hoàng học sinh phản nghịch, ánh mắt ngữ khí không một thứ nào không đúng chỗ, cảm giác như Thế Giới Hàng Lâm thiếu hắn một giải Oscar.

Đắm chìm trong ánh mắt các bạn học “Người anh em, mới tới mà cương dữ vậy sao?”, Tiêu Lam mặt đơ không biểu cảm mà theo Lạc đi mất, quán triệt một thiết lập nhân vật học sinh hư không nghe lời, thích đối nghịch với thầy cô.
Nể mặt Lạc diễn đến vui vẻ như vậy, cậu đành cố mà phối hợp một chút đi, dù sao mục đích đạt tới là được.

Đi theo Lạc về tới văn phòng hắn.

Sau khi đóng cửa lại.

Lạc lại khôi phục nụ cười ưu nhã ôn hòa, tựa hồ tâm tình cực tốt, bộ dáng bắt đầu chuẩn bị luôn hồng trà: “Tiên sinh, có chuyện gì?”

Tiêu Lam tùy ý hướng trên bàn ngồi xuống, cũng không vô nghĩa: “Anh biết hành tung ngày thuốc của hiệu trưởng không?”

Lạc một bên pha trà một bên nói: “Phu nhân Weld vẫn luôn ở tại trường học, nghe nói bà ấy gần như sẽ không rời đi, ngày thường nếu không đi học thì sẽ trở lại văn phòng của mình, ngay cả buổi tối nghỉ ngơi cũng là nghỉ ở văn phòng, gần như không ra ngoài.

Hôm nay thì buổi chiều bà ấy không có chương trình học, cho nên đại khái cả buổi chiều đều sẽ ở yên trong văn phòng hiệu trưởng.”
Tiêu Lam: “Có biện pháp gì có thể làm bà ấy rời văn phòng được không?”

Lạc đưa hồng trà đã pha sang: “Sao vậy, ngài cần tiến vào văn phòng bà ấy sao? Yêu cầu bao lâu?”

“Ừm, đại khái một giờ đồng hồ đi.” Tiêu Lam tiếp nhận hồng trà uống một ngụm, Lạc pha trà luôn bảo trì ở độ ấm thích hợp nhất.

Lạc: “Nói như vậy, tôi có thể dùng vấn đề thảo luận giáo vụ mời bà ấy ra uống trà chiều, bà ấy hẳn sẽ rất vui lòng giảng giải một chút cho đồng nghiệp mới vào làm, tôi sẽ tận lực kéo dài thời gian một chút.

“Có điều nghe nói tiên sinh Weld bởi vì thân thể không tốt nên rất ít ra ngoài, thường hay ở yên trong phòng ông ta, phòng ông ta cách văn phòng hiệu trưởng cũng không xa, ngài cần chú ý ông ta một chút.”

Nói rồi, hắn từ trong túi quần áo lấy ra một cái đồng hồ quả quýt, đưa sang cho Tiêu Lam: “Cái này cho ngài, để tiện xem thời gian.”
Tiêu Lam tiếp nhận đồng hồ quả quýt, đồng hồ quả quýt này tuy rằng thủ công không tồi, nhưng cũng không phải đạo cụ, chỉ là đồ vật trong phó bản bình thường mà thôi, ngoại trừ xem thời gian ra thì không có công năng nào khác.

Trên đồng hồ quả quýt còn mang theo nhiệt độ cơ thể Lạc, có lẽ là lại hấp thu mảnh nhỏ còn lại, nhiệt độ cơ thể hắn lại lên cao hơn một chút, cơ hồ không khác gì loài người, hơn nữa từng đặt ở bên người, cầm trong lòng bàn tay có vài phần cảm giác nóng rực.

Tiêu Lam đang cúi đầu nhìn đồng hồ quả quýt, bỗng nhiên cảm giác trên đầu mình được một bàn tay bao phủ lấy, bàn tay kia động tác thật mềm nhẹ, sẽ không làm người ta cảm giác bị mạo phạm.

Cậu nghi hoặc mà ngẩng đầu, lại vừa lúc đối diện gương mặt mỉm cười của Lạc.
Trong mắt Lạc đều là ý cười dịu dàng: “Xin lỗi, nhưng tôi cảm thấy có chút hoài niệm.”

Tiêu Lam cũng nhớ tới lần đó sờ đầu trong giấc mơ.

Khi đó bầu không khí nhẹ nhàng vui sướng.

Mà lúc ấy, người trước mắt vẫn là cường đại đến cơ hồ không gì không làm được, hắn tự tin mà lại tiêu sái, trong ưu nhã mang theo vài phần lễ phép không câu nệ. Tựa như trên thế giới không có gì là khó khăn với hắn cả.

Rốt cuộc là tình huống như thế nào mới có thể làm hắn biến thành bóng đen suy yếu bị phong ấn trong phong thư kia?

Mơ mơ hồ hồ, Tiêu Lam chung quy cảm thấy sẽ có chút quan hệ với việc mình xuất hiện.

Hiện tại Lạc hẳn cũng có thể phỏng đoán đến đi, nhưng là trong mắt hắn vẫn là thần sắc ôn hòa, không có hối hận không có ảo não, chỉ là đạm nhiên mà tiếp nhận hết thảy chuyện này.
Nghĩ đến đây, trái tim Tiêu Lam hơi chua xót lên, tựa như có một cái gai cực mỏng chui vào đó, không tính là đau bao nhiêu, lại làm người ta cảm thấy khó chịu đến không thể bỏ qua.

Phát hiện Tiêu Lam biến hóa, Lạc thu hồi tay lại, ngữ khí ẩn hàm lo lắng: “Tiên sinh?”

Tiêu Lam nhìn xuống mặt đất: “Anh vẫn đừng nên gọi tôi là tiên sinh đi, anh vốn cũng không phải sản phẩm phụ thuộc vào tôi, trực tiếp kêu tên của tôi được rồi.”

Lạc lại trầm thấp mà nở nụ cười: “Chính là tôi đã quen rồi, hơn nữa ‘tiên sinh’ là xưng hô chỉ có tôi mới có thể sử dụng nha, ngài muốn cướp đoạt đi đặc quyền của tôi sao?”

Tiêu Lam ngẩng đầu nhìn hắn, nhìn thấy Lạc thản nhiên tươi cười, cậu đột nhiên cảm thấy trong lòng vui sướng hơn không ít.

Bất luận sau đó đã xảy ra chuyện gì, cũng không thể thuyết minh bọn họ tương ngộ nhau là sai lầm.
Tiêu Lam cũng cười: “Vậy đổi ‘ngài’ đi đi, tôi cũng không thể đối đãi bạn bè như vậy.”

Đúng vậy, rõ ràng bọn họ từ thật lâu trước kia chính là bạn bè, rồi lại tiêu phí nhiều thời gian như vậy mới một lần nữa quen biết. 

Đôi mắt Lạc lóe lên ánh sáng nhu hòa: “Được, nghe cậu.”

Nhưng hắn muốn không chỉ riêng là bạn bè mà thôi.

Tác giả có lời muốn nói:

Lạc: Khụ, có vài trường hợp gọi "ngài" càng có cảm xúc hơn ấy chứ ♂

Tiêu Lam:…… Anh im đi.

Hết chương 125.

-------゚°☆☆° ゚゚°☆☆° ゚-------

Tặng kèm cái ảnh trông rất là "thầy Lạc" nè ♡(ĐM- Đang Edit) Tôi dựa vào bần cùng quét ngang trò chơi sinh tồn - Chương 125


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.