Lời của editor (Kaorurits): Khụ, sorry mọi người vì lỡ edit phu nhân Weld là "bà ta", thật ra chị ý cũng chưa đến cỡ bà, kêu "cô" mới phải, chắc cũng chưa đến trung niên đâu, cao nhất chắc tầm 40? Nhưng ngoại hình lại vẫn xinh đẹp chứ không phải dạng quá già nha.
Vì lúc tui edit đoạn hiệu trưởng cũng không biết bị gì tự nhiên kêu vậy luôn :((( 45t mới trung niên cơ 囧
-------゚°☆☆° ゚゚°☆☆° ゚-------
Chương 131
Tác giả: Bách Đường - Edit: Kaoru Rits (kaorurits).
Giải quyết muỗi lớn tập kích và phong ấn trong tháp xong, Tiêu Lam cùng Đái Bất Mao khiêng hai người đang hôn mê dưới đất lên, tìm một nơi an toàn đặt xuống.
Không biết bọn họ rốt cuộc đã trúng độc gì, hiện tại không có biện pháp giải độc cho bọn họ, chỉ có thể đặt hai người sang một bên trước đã.
Dựa theo thể chất người chơi, tình trạng như này một chốc một lát cũng không chết được, chờ đến sau khi qua ải trò chơi thì bọn họ tự nhiên sẽ tỉnh lại, đến lúc đó có thể tự mình nghĩ cách xử lý vấn đề trên người.
Tiêu Lam nhìn thời gian, nói với Đái Bất Mao: “Đi thôi, đến tháp phương bắc.”
Cậu cảm thấy tình huống không đúng lắm, theo lý thuyết sau khi cảm giác được phía mình đánh vỡ phong ấn tòa tháp phương đông, Lạc nên trực tiếp đánh vỡ phong ấn còn sót lại kia, giải phóng Adelin mới đúng.
Nhưng khoảng thời gian từ khi Tiêu Lam đánh vỡ phong ấn đến khi hai người bọn họ an trí xong hai người chơi hôn mê, trong học viện cũng không truyền đến chấn động lần nào nữa.
Chẳng lẽ là phong ấn cuối cùng không tạo thành chấn động?
Hay là xuất hiện sự kiện gì đó đột phát ngoài ý muốn, cản trở động tác của Lạc?
Mặc kệ như thế nào, Tiêu Lam đều cảm thấy vẫn nên mau chóng đuổi tới tòa tháp phương bắc thì hơn.
Cậu cũng không muốn mặc kệ Lạc một mình đi đối mặt với nguy hiểm, dẫu cho Lạc rất mạnh cũng thế.
Hai người Tiêu Lam cùng Đái Bất Mao chạy gấp bằng tốc độ cao nhất dưới trăng đỏ.
Vì đuổi kịp tốc độ của Tiêu Lam, Đái Bất Mao còn làm một bộ vận động sườn gia tốc cho chính mình.
Có một nói một, số lần sử dụng kỹ năng này của Đái Bất Mao làm người có kỹ năng mỗi một ngày chỉ có thể sảng một lần như Tiêu Lam cảm thấy phi thường hâm mộ.
Còn vụ mất mặt, có khả năng quen rồi thì cũng chả sao nữa.
Bạn nhìn Đái Bất Mao coi, anh ta tập thể dục theo đài vui vẻ biết bao.
Dưới tốc độ cao của hai người, bọn họ rất nhanh đã đến tòa tháp phương bắc.
Vừa đến dưới tòa tháp, Tiêu Lam liền phát hiện chỗ không thích hợp.
Cửa tòa tháp rộng mở toang, không có chút ý tứ che lấp nào, dưới mặt đất còn có một đường vết máu nhỏ giọt.
Vết máu kia vẫn luôn lan tràn về phía trước, kéo dài tận vào trong tháp, bởi vì bị kiến trúc cản trở tầm mắt, Tiêu Lam vô pháp xác định điểm cuối của vết máu ở nơi nào.
Đái Bất Mao cũng phát hiện: “Đây là ai bị thương?”
Tiêu Lam: “Đi thôi, chúng ta đi lên, có khả năng tình huống trên đó cũng không tốt.”
Sau khi tiến vào tòa tháp.
Dưới mặt đất tràn đầy tro bụi dày đặc đủ loại dấu chân, có như là người, có như là động vật, còn có căn bản phân chia không rõ là thứ gì.
Hiển nhiên có rất nhiều thứ vào đây.
Đâykhông tính là tin tức tốt gì, bởi vì giờ phút này canh giữ bên trên chỉ có Lạc và đồng đội trước đó của Đái Bất Mao, muốn ứng đối nhiều thứ như vậy là chuyện không hề thoải mái.
Tiêu Lam nhíu nhíu mày, đẩy nhanh tốc độ lên lầu.
Còn chưa tới tầng cao nhất, động tĩnh đánh nhau trên đó cũng đã truyền tới.
Một Chú Ngẫu hình sói từ phía trên lăn xuống dưới, Tiêu Lam cất bước lóe sang bên cạnh, né tránh thân thể khổng lồ của nó.
Trên người Chú Ngẫu này có rất nhiều dấu vết gồ ghề lồi lõm bị ăn mòn, nhìn qua trơn nhẵn, giống như là những bộ vị đó tiêu thất vào hư không vậy.
Tiêu Lam nhận ra, đây là dấu vết sau khi bị sức mạnh của Lạc ăn mòn để lại.
Chú Ngẫu hình sói chống tứ chi định đứng lên.
Tiêu Lam trở tay chính là một gậy đập lên đỉnh đầu nó, động tác kia vừa nhanh vừa tàn nhẫn, thuần thục đến như đã luyện tập qua vô số lần, rất có tư thế tung hoành đầu đường vô địch thủ.
Một gậy này trực tiếp đánh nát đồ án trung tâm phức tạp nhất trên đỉnh đầu Chú Ngẫu, phát ra tiếng rầm loảng xoảng.
Vốn còn đang giãy giụa, Chú Ngẫu hình số nháy mắt không còn nhúc nhích.
Đúng là thuật-một cú mở gáo.
Đái Bất Mao sờ sờ cái sọ não trứng kho trụi lủi của mình, cảm giác thật sự không đủ cứng.
Anh ta âm thầm hạ quyết tâm sau này ngàn vạn không thể chọc loại gia hỏa nhìn qua lớn lên tuấn tú mà còn trắng nõn này.
Quả thực là không thể trông mặt mà bắt hình dong nghen.
Tiêu Lam bước vài bước xông lên tầng cao nhất.
Cửa phòng tùy ý mà vứt hai tấm da máu chảy đầm đìa, nhìn qua tựa hồ là da loài người, vết máu trước đó hẳn là chính là đến từ đây.
Nhưng da người bị tróc đã vô pháp phân biệt mặt mũi vốn có, phân không rõ rốt cuộc là ai.
Tầm mắt Tiêu Lam chuyển sang trong phòng.
Lúc này, Lạc đang triền đấu với phu nhân Hồng Nguyệt, nhất thời không tài nào thoát thân.
Đồng thời còn muốn phân chia lực chú ý cảnh giới các loại Chú Ngẫu bên ngoài, chúng nó gắt gao mà nhìn chằm chằm Lạc, một khi tìm được khe hở thì sẽ khởi xướng công kích hắn ngay.
Bên kia là người chơi tên là Trương Kỳ trước đó tổ đội cùng Đái Bất Mao đánh vỡ phong ấn.
Anh ta đang cầm trong tay một cây cung lớn cao bằng một người, khởi xướng tiến công về phía Chú Ngẫu đang công kích mình, cũng không ngừng biến hóa vị trí né tránh công kích.
Trạng thái của họ nhìn qua cũng không tệ lắm, cũng chưa có vết thương gì.
Nhưng hai người đều bởi vì số lượng lớn Chú Ngẫu cách trở, tạm thời vô pháp đến gần vị trí phong ấn.
Tiêu Lam nói thẳng: “Tôi đi tìm phu nhân Hồng Nguyệt, anh giúp Trương Kỳ bên kia.”
Nói xong cậu liền xách theo gậy vọt về hướng Lạc.
“Được.” Đái Bất Mao đáp ứng thật sự quyết đoán.
Chỉ cần không mù đều biết, phu nhân Hồng Nguyệt bên kia rõ ràng tương đối nguy hiểm, người ta đều chủ động gánh vác bên nguy hiểm lớn hơn nữa, anh ta còn làm ra vẻ cái gì.
Bởi vì hai người gia nhập, chiến cuộc vốn có chút giằng co nháy mắt liền biến hóa.
Tiêu Lam nhảy vào vòng chiến, một gậy đảo qua xung quanh, quét ngang một tảng lớn Chú Ngẫu ý đồ nhào lại đây.
Thừa dịp khe hở ngắn ngủi này, cậu lại nâng gậy lên với phu nhân Hồng Nguyệt.
Phu nhân Hồng Nguyệt mới vừa né tránh một luồng gió đen nhánh đến từ Lạc, chợt cảm giác một trận kình phong đánh úp lại sau ót mình.
Bà ta xoay người tránh đi công kích của Tiêu Lam lần thứ hai.
Nhưng giữa loạt động tác, lụa đen trên đầu bà ta hơi bay lên, bị gậy của Tiêu Lam cuốn lấy sang một bên.
Tiêu Lam nương theo động tác trước đó, đem gậy hơi câu lấy lụa đen trên đầu phu nhân Hồng Nguyệt.
Sau đó nó dùng sức kéo một cái, xốc toàn bộ tấm lụa đen trên đỉnh đầu đối phương xuống.
Không nhìn cảnh tượng hiện tại mà nói, động tác kia thật đúng là có chút gì đó tựa như đêm tân hôn, tân lang dùng hỉ xưng vén khăn voan của tân nương lên.
Thân phận thật sự của phu nhân Hồng Nguyệt rốt cuộc sắp được công bố.
Nhưng mà, sau khi lụa đeb bị nhấc lên, lộ ra lại là ——
Một gương mặt hoàn toàn xa lạ.
Tuy rằng cũng là một dung nhan mỹ lệ đến từ phụ nữ, nhưng gương mặt này bất luận là so với hiệu trưởng phu nhân Weld, hay là Adelin bé nhỏ trên ảnh chụp cũng không có một chút tương tự nào.
Tiêu Lam có điểm ngốc ra: “Mỹ nữ cô là ai vậy?”
Loại cảm giác này giống như là lúc đi thi cho bạn hai lựa chọn A và B, cuối cùng khi so đáp án lại nói với bạn rằng “Ý da ngại ghê đáp án thật ra là C”, cảm giác không sai biệt lắm.
Đáng tiếc phu nhân Hồng Nguyệt cũng không có hứng thú cùng cậu nói chuyện phiếm.
Mị nhãn bà ta chớp động sát khí, múa may quạt xếp sắc bén trong tay, độ cung sáng như tuyết cũng đã chém về phía yết hầu Tiêu Lam.
Tốc độ phu nhân Hồng Nguyệt cực nhanh, muốn tránh đại khái cũng không còn kịp rồi.
Tiêu Lam không lựa chọn né tránh, trực tiếp nâng【 Xương của Dalit 】lên dựng trước mặt làm phòng ngự.
“Keng——” Tiếng giao kích thanh thúy vang lên, gậy bằng xương cứng rắn chặn lại một kích này.
Tiêu Lam thì nhân cơ hội thoát ly khỏi chính diện của phu nhân Hồng Nguyệt.
Phu nhân Hồng Nguyệt ý đồ truy kích.
Nhưng luồng gió đen nhánh lại lần nữa xẹt qua trước mặt bà ta, biết loại công kích này khó đối phó phu nhân Hồng Nguyệt không thể không lựa chọn né tránh.
Lạc thì lại lần nữa tiến lên, ngăn trở hành động phu nhân Hồng Nguyệt tới gần Tiêu Lam: “Xin lỗi, phu nhân, không thể để cô dễ dàng như vậy liền đến trước mặt tiên sinh nhà tôi.”
Hai người lần thứ hai chiến đấu lên.
Đồng thời, có Đái Bất Mao gia nhập, tốc độ anh ta cùng Trương Kỳ đối phó Chú Ngẫu nhanh hơn, đàn Chú Ngẫu xung quanh quấy nhiễu chiến đấu đang không ngừng giảm bớt.
Tạm thời rời xa phu nhân Hồng Nguyệt, Tiêu Lam quan sát đến.
Tốc độ của bà ta thật sự rất nhanh, đại đa số công kích sắp dừng trên người đều có thể tinh chuẩn mà tránh đi, tránh không khỏi thì bà ta lại có thể nhanh chóng khôi phục.
Quả thực khó chơi y như Boss hệ bất tử.
Ngọn lửa Dalit của Tiêu Lam và năng lực căn nuốt của Lạc đều có thể tạo thành thương tổn cho phu nhân Hồng Nguyệt, tuy rằng bà ta có thể nhanh chóng khôi phục, nhưng nếu đánh lâu mà nói khẳng định vẫn là bên Tiêu Lam chiếm ưu thế.
Có điều hiện tại, vấn đề chính là cần thiết phải tốc chiến tốc thắng mới được.
Nhiệm vụ của Adelin cần thiết hoàn thành vào đêm trăng đỏ, bỏ lỡ đêm nay, bọn họ phải tiếp tục chờ thêm một tháng. Thời gian tiêu hao cũng thế, nhưng nguy hiểm của đêm trăng đỏ thì các người chơi cũng phải gánh vác lại một lần nữa, liệu có mấy người có thể lại an toàn vượt qua thêm một lần nữa?
Tiêu Lam ước chừng tốc độ của phu nhân Hồng Nguyệt, thoạt nhìn cũng không khác bao nhiêu với tám lần tăng tốc sau khi cậu mở kỹ năng.
Nói cách khác, dù cậu mở kỹ năng tăng tốc ra, cũng vô pháp trong khoảng thời gian ngắn thủ thắng.
Như vậy…… Nên dùng cái gì?
Kỹ năng càng nhanh hơn tăng tốc….
Đột nhiên, bốn chữ hiện lên trong óc cậu ——
Dịch chuyển tức thời.
Dứt khoát liền không tăng tốc, trực tiếp lược bỏ quá trình di động, công kích cũng tương đương với tăng tốc.
Trong lòng nghĩ rõ, Tiêu Lam mở kỹ năng của mình ra:
【 Yên: Bần cùng không thể hạn chế tưởng tượng của tôi 】
【 Năng lực: Dịch chuyển tức thời 】
【 Thời gian còn lại: 00:04:59】
Sau khi chuyển 【 Xương của Dalit 】 sang hình thái 'nhận' sắc bén nhất, thân ảnh Tiêu Lam nháy mắt biến mất tại chỗ.
Nháy mắt tiếp theo, đao xương sắc bén trống rỗng xuất hiện, trực tiếp bổ về phía sau lưng phu nhân Hồng Nguyệt.
Trực giác thấy không đúng, phu nhân Hồng Nguyệt nhanh chóng né sang một bên.
Nhưng đã chậm.
Một đao trực tiếp đâm vào bả vai bà ta, lưỡi đao mang theo ngọn lửa màu tím đậm từ phía trước lộ ra.
Nháy mắt, ngọn lửa áp lực phẫn nộ ngàn năm của bất xúc dân bắt đầu lan tràn trên miệng vết thương của bà ta, nhưng quỷ dị thay, miệng vết thương một tia máu cũng không có, tựa như bị thương căn bản không phải là con người.
“Hô——” Phu nhân Hồng Nguyệt lần đầu tiên phát ra âm thanh.
Giọng bà ra nghẹn ngào khó nghe, khó có thể phân biệt giới tính, chẳng hề giống với bề ngoài mỹ lệ.
Bà ta giơ tay xé xuống làn da bị lây dính ngọn lửa, tuy rằng vô pháp ngăn cản ngọn lửa Dalit, lại làm tốc độ hỏa thế lan tràn chậm đi không ít, trong khoảng thời gian ngắn vô pháp ảnh hưởng đến sức chiến đấu của bà ta.
Ngay sau đó, thân ảnh Tiêu Lam lại lần nữa biến mất.
Lại là một đao, từ góc độ chưa từng pháp đoán trước đánh úp lại, tước về hướng cổ của phu nhân Hồng Nguyệt.
Tiêu Lam một chút ý thương hương tiếc ngọc cũng không có, cậu biết rõ chính mình đối mặt cũng không phải là một quý phụ nhân cần che chở, chỉ hơi vô ý thì bọn họ có khả năng toàn bộ đều sẽ công đạo ở chỗ này.
“Đinh ——” lúc này đây công kích bị phu nhân Hồng Nguyệt dùng cây quạt ngăn lại, không có hiệu quả.
Nhưng đừng quên mất sự tồn tại của Lạc.
Gần như là cùng thời gian, một luồng gió đen nhánh cũng đánh úp về phía phu nhân Hồng Nguyệt.
Luồng gió tốc độ cực nhanh, góc độ cũng thực xảo quyệt, thừa dịp bà ta giơ tay đón đỡ công kích Tiêu Lam, trong nháy mắt đã đến trước mặt bà ta.
Nháy mắt, xuyên thấu ngực bà ta.
Tiêu Lam có thể rõ ràng xuyên thấu qua miệng vết thương trên ngực bà ta nhìn thấy cảnh vật ở đối diện.
Có điều phu nhân Hồng Nguyệt bị xuyên thấu qua ngực lại chẳng có chút phản ứng trọng thương nào, động tác bà ta chỉ vì công kích nghênh diện mà đến thoáng đình trệ trong một chớp mắt, rất nhanh liền khôi phục lại.
Phảng phất như bà ta chỉ bị cắt một vết nho nhỏ thôi vậy.
Đái Bất Mao bên cạnh vừa lúc thấy được một màn này: “Đậu má, bả rốt cuộc là cái thứ gì vậy?!”
Trương Kỳ cũng kinh ngạc: “Đây căn bản không phải người đi!”
Tiêu Lam nhăn mày lại: “Phiền toái nha……”
Loại đặc tính trọng thương bất tử rất giống với năng lực nhanh chóng khép lại vết thương của Adelin, thân thể của phu nhân Hồng Nguyệt hẳn là cũng là Chú Ngẫu mới phải.
Nhưng từ chỗ vật liệu may mặc bị tổn hại tới xem, trên người phu nhân Hồng Nguyệt lại hoàn toàn tìm không thấy dấu vết của bí văn.
Nhược điểm của Adelin có thể thấy, nhưng phu nhân Hồng Nguyệt lại hoàn toàn tìm không thấy.
Vậy thì rất khó bắt lấy mấu chốt một kích thủ thắng.
Chẳng lẽ phải hủy hết cả người bà ta đi sao?
Chỉ bằng sức chiến đấu hung mãnh này, phu nhân Hồng Nguyệt rõ ràng sẽ không ngoan ngoãn chờ người chơi tới hủy mình đi.
Ngược lại là bọn họ bị dỡ xuống có khả năng tương đối cao.
Mắt thấy thời gian còn thừa càng ngày càng ít, Tiêu Lam quyết định tạm thời thay đổi chiến thuật.
Cậu lại một lần ý bảo Lạc, chuẩn bị sử dụng biện pháp lúc đối phó Adelin.
Lạc gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Sau vài lần trao đổi công kích, thừa dịp phu nhân Hồng Nguyệt đưa lưng về phía Tiêu Lam trong nháy mắt, bóng ma đen nhánh nháy mắt khống chế được cái bóng của bà ta, làm thân ảnh của bà tạm dừng lại.
Phu nhân Hồng Nguyệt rõ ràng hiếu thắng hơn Adelin, dưới giam cầm như vậy còn đang thong thả di động.
Lạc hơi nhíu mày, lại lần nữa tăng lớn sức mạnh khống chế.
Nhưng tốc độ như vậy đã hoàn toàn không tạo thành chướng ngại với Tiêu Lam.
Thân ảnh cậu nháy mắt xuất hiện sau lưng phu nhân Hồng Nguyệt, một đao đâm vào ngực bà ta.
Nhưng động tác Tiêu Lam còn chưa kết thúc, ssu một kích đắc thủ, nương theo quán tính công kích cậu vẫn cứ tăng lớn sức lực của mình, trực tiếp đánh bại phu nhân Hồng Nguyệt.
Đao xương sắc bén đâm xuyên qua thân thể phu nhân Hồng Nguyệt, vẫn luôn cắm sâu vào mặt đất, trực tiếp gắt gao đinh bà ta xuống đất.
Tiêu Lam toàn lực áp chế phu nhân Hồng Nguyệt, rống to: “Ngay bây giờ, mau đi đánh vỡ phong ấn!”
Thấy hai người Tiêu Lam đều tạm thời vô pháp thoát thân, Đái Bất Mao và Trương Kỳ liếc nhau, trên cung của Trương Kỳ phát ra vầng sáng lộng lẫy, bay về hướng vị trí phong ấn.
Chú Ngẫu gặp phải trên đường đều bị vầng sáng của mũi tên này hất văng ra, sống sờ sờ mở ra một con lộ.
Nhưng theo ven đường gặp được Chú Ngẫu càng ngày càng nhiều, vầng sáng trên mũi tên thượng cũng đang nhạt dần.
“Ha ——” Đái Bất Mao cực kỳ có khí thế mà hét lớn một tiếng, hướng tới con lộ Trương Kỳ mở vọt qua.
Anh ta làm như không thấy đám Chú Ngẫu bên cạnh, múa may nắm tay phiếm ánh đỏ, hung hăng một quyền nện lên phong ấn trên điêu khắc đá.
Ầm vang một tiếng, điêu khắc đá theo tiếng mà vỡ ra.
Rốt cuộc, phong ấn cuối cùng cũng bị đánh vỡ.
Toàn bộ học viện Coriff lại một lần chấn động lên, lúc này đây biên độ chấn động lớn hơn bất cứ lần nào trước đó.
Cùng với chấn động chính là, bên dưới tòa tháp xuất hiện tiếng ầm vang, tựa hồ có thứ gì đang từ bên trong ra tới.
Đồng thời, vườn trường bốc cháy lên ánh lửa, đều có thể nghe được tiếng bọn học sinh hoảng loạn kêu gọi. May mà lửa là tòa tháp bốn phương bốc cháy lên, những nơi này cũng không có thầy giáo hay học sinh thường trú.
Phu nhân Hồng Nguyệt phản kháng càng ngày càng kịch liệt, Tiêu Lam và Lạc liên hợp áp chế cũng có loại cảm giác cố hết sức.
Vào ngay lúc Tiêu Lam cảm giác đối phương sắp tránh thoát, ngoài cửa truyền đến tiếng nói bé gái:
“Mẹ.”
Adelin đã biến thành xà nữ xuất hiện, may mà cửa gian phòng này còn tính là cao lớn, để cô bé có thể đi vào.
Bé nhìn chăm chú vào phu nhân Hồng Nguyệt, đôi mắt không chớp.
Nghe được tiếng gọi này, dưới cái nhìn chăm chú của mọi người ở đây, ánh mắt phu nhân Hồng Nguyệt thay đổi.
Không còn là tàn khốc cùng lạnh lẽo trước đó, trở nên sinh động, cũng trở nên dịu dàng.
Bà như là vừa mới từ trong mộng tỉnh lại, mờ mịt mà đánh giá bốn phía, tựa hồ cảm thấy kỳ quái sao học sinh mới và đồng nghiệp mới xuất hiện ở chỗ này.
Tiếp theo, tầm mắt bà ta chuyển dời đến trên người Adelin.
Trong mắt phu nhân Hồng Nguyệt xuất hiện thần sắc hoảng loạn: “Adelin! Adelin, con không thể ra đây!!!”
Bà khẩn trương nhìn các người chơi xung quanh: “Các người không thể thương tổn bọn nhỏ!!”
Bà quay đầu nhìn về phía Adelin, trong mắt đều là cầu xin: “Mẹ cầu xin con, đừng như vậy được không…… Mẹ sẽ nghĩ biện pháp khác cứu con, đừng thương tổn bọn họ nữa, được không……”
Các người chơi nhất thời tâm tình có chút phức tạp, giọng nói này bọn họ còn tính quen thuộc, là giọng hiệu trưởng nghe mấy ngày nay.
Làm hiệu trưởng, phu nhân Weld là thật sự thực quan tâm học sinh, bà vẫn luôn đều giãy giụa giữa chấp niệm khiến con gái sống lại và áy náy đối với học sinh.
Đối thoại như vậy có lẽ đã xảy ra không ít lần giữa bà và Adelin mất đi nhân tính chỉ biết gϊếŧ chóc kia, đáng tiếc bà chưa từng được đáp lại.
Chấp niệm của phu nhân Weld đối với con gái thì các người chơi đều rõ ràng, tại đây một khắc này, bà lựa chọn bảo hộ học sinh.
Nhưng bà cũng không biết, nơi phát ra ác mộng của bọn học sinh kỳ thật không phải Adelin.
Mà là ——
Bản thân bà.
Adelin chậm rãi tới gần, cô bé vươn ngón tay như ngọc chỉ về phía mẹ mình: “Mẹ, mẹ xung quanh xem, còn nhớ rõ mẹ làm cái gì không?”
“Mẹ nhìn xem chính mình, rốt cuộc là bộ dáng gì……”
Nghe vậy, phu nhân Weld một lần nữa đánh giá bốn phía.
Lúc này bà mới phát hiện bọn học sinh bà âu yếm đang đề phòng bà còn hơn cả Adelin giống quái vật, trong mắt bọn họ đều là kiêng kị, trên người còn có vết thương sau chiến đấu.
Mà xung quanh, còn có không ít mảnh nhỏ Chú Ngẫu rơi rụng.
Những Chú Ngẫu này bà đều rất quen thuộc, đây là tác phẩm của chính bà.
Nương mặt phản quang tấm kính vỡ dưới đất, bà thấy rõ được mặt của mình.
Đó là một gương mặt phụ nữ hoàn toàn xa lạ, mỹ lệ quyến rũ.
Phu nhân Weld ngây ngẩn cả người, bà không thể tưởng tượng mà sờ lên mặt mình.
Thấy đối phương sẽ không công kích nữa, Tiêu Lam cũng thu hồi đao của mình lại.
Cậu lẳng lặng mà đứng một bên, chờ đề tài của hai mẹ con hạ màn.
Phu nhân Weld ngồi dậy, kinh dị mà nhìn lỗ trống xuất hiện trên ngực mình, nơi đó đang lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được khép lại, chỉ là bên trong không có máu, không có nội tạng.
Bà nhìn về phía đầu vai của mình, nơi đó có ngọn lửa màu tím đậm vừa rồi chiến đấu lưu lại, ngọn lửa lần thứ hai lan tràn lên, đồng thời nơi này cũng tàn lưu dấu vết bà xé lớp da xuống.
Dưới làn da không có máu thịt.
Tiếp theo, bà vươn tay với cánh tay trơn bóng trắng nõn của mình.
Một lớp da bị xé xuống.
Hai lớp da bị xé xuống.
Một lớp lại một lớp da bị bà tự mình xả xuống, cuối cùng lộ ra xương cốt của bà.
Trên một đoạn xương cốt lộ ra kia tràn ngập bí văn Tiêu Lam trước đó từng gặp.
Khó trách tìm như thế nào cũng tìm không thấy nhược điểm trên người phu nhân Hồng Nguyệt, hóa ra bí văn trên người bà toàn bộ được khắc hoạ trên xương cốt.
“Ta……” Phu nhân Weld duỗi tay bưng kín mặt mình.
Bả vai bà run rẩy, thuyết minh đầy đủ thống khổ nội tâm của bà giờ phút này.
Nháy mắt tiếp theo, bà trực tiếp dùng sức xé da mặt của mình xuống!
Sau khi xé xuống một tầng da, lộ ra chính là khuôn mặt nguyên bản của bà.
Nhìn chính mình trong kính vỡ, trên mặt phu nhân Weld trống rỗng, nước mắt lại khó lòng tự khống chế, từ hốc mắt bà trào dâng mà ra.
“Ta đã làm cái gì……”
Bà nghĩ đến.
Nhớ tới chính mình điên cuồng và tàn khốc dưới trăng đỏ, nhớ tới ái nhân ngã vào giữa vũng máu, nhớ tới học sinh hoảng sợ chạy trốn.
Hóa ra….
Hết thảy ngọn nguồn bi kịch đều là bà ư……
Ánh lửa trong học viện còn đang lan tràn, chiếu đến không trung đều sáng ngời lên.
Độ ấm trong tòa tháp cũng càng ngày càng cao, tựa hồ bọn họ đều sắp bị lửa lớn nuốt trọn cả.
Mặc dù lấy thể chất các người chơi thì cũng không thể ngốc ở chỗ này được bao lâu.
Làn da của Adelin và phu nhân Weld không biết là do tài liệu gì chế thành, dưới cực nóng xung quanh bắt đầu dần dần hòa tan.
Đột nhiên, một bàn tay trắng nõn thon dài duỗi đến trước mặt phu nhân Weld.
Bà theo cánh tay nhìn lại, là Adelin.
Giọng nói phu nhân Weld run rẩy: “Adelin……”
Adelin vươn đôi tay, thật dịu dàng mà bế mẹ của mình lên: “Mẹ ơi, chúng ta rời đi đi……”
Phu nhân Weld không phản kháng, tùy ý để đứa trẻ phảng phất như lớn lên chỉ trong một đêm này bế mình.
Adelin ôm phu nhân Weld, chậm rãi tiến về phía trước.
Cùng với động tác của cô bé, dưới mặt đất có từng giọt chất lỏng do làn da hòa tan nhỏ xuống, một đường lan tràn về phía trước.
Phía trước đã là lửa lớn hừng hực thiêu đốt.
Adelin lại không dừng động tác, cô bé ôm mẹ mình, đi vào trong lửa lớn.
Giọng bé gái non nớt từ xa xa truyền đến: “Chúng ta…… Đều nên…… Đi vào địa ngục……”
“Đừng sợ…… Adelin sẽ luôn bên mẹ mà……”
Hết chương 131.