Tôi Dựa Vào Đoán Mệnh Để Trở Thành Minh Tinh

Chương 25: Thiên Lôi Vô Vọng 1





Liên Châu nháy mắt trợn tròn đôi mắt: “Ngươi xâm lấn hệ thống của ta?”Vân Mạt nhàm chán xoay cổ, như thế nào mỗi người đều cảm thấy nàng hẳn là một siêu hacker?Nếu nàng có cái bản lĩnh này, thì còn phải đến một nhà nhà hàng nhỏ làm người phục vụ sao?Nếu giám đốc Ôn nghe được nàng trong lòng gọi nhà hàng Phỉ Tư là ‘Nhà hàng nhỏ’, sợ là sẽ phun vào mặt của nàng.

“Nếu ta nói đúng, đừng quên trả phí cho ta nha, khách quan……”, Vân Mạt chậm rãi gõ từng chữ gửi đi.

Liên Châu nhanh tay bấm chi trả 160 tinh tệ: “Ta lại thử một chữ ‘Ngôn’ nữa, hỏi bệnh tình như thế nào?”Tinh thần Vân Mạt tỉnh táo lại:“ ‘Ngôn’, chữ cái này đầu hung, đuôi cát, trước hung sau cát, bệnh này không sao.

Nhưng điều trị không đúng cách, sẽ lặp đi lặp lại nhiều lần hơn.

”Liên Châu nhìn lời này có chút cao hứng: “Nhưng vẫn luôn hôn mê bất tỉnh, bác sĩ đã kiểm tra mà không tìm ra vấn đề”.

“Nếu ngươi không ngại, hãy để cho ta xem mặt của hắn.


”Vân Mạt trầm tư: “Nếu ngươi lo lắng, ta có thể ký một biên bản thỏa thuận không tiết lộ.

”Liên Châu đã có chút dao động, nghĩ đến anh hai bị bệnh, đã có rất nhiều người biết được, cho nàng nhìn xem cũng không sao.

Vân Mạt nhìn qua video một chiều, cẩn thận xem xét, cuối cùng hít sâu một hơi, chậm rãi nhắn tin trên màn hình: “Người này huyền châm phá ấn, ấn đường nhiều ánh sáng.

Hắn trong cuộc đời chắc chắn phải có một lần gặp sự tình mười phần nguy hiểm, thậm chí uy hiếp đến sinh mệnh.

Nhưng lúc này ấn đường không hẹp, không hãm, đại nạn không chết, cuối đời tất có phúc báo!”"Ngươi có thể cứu chữa được không? Anh ta có phải như ngươi nói, không ảnh hưởng đến tính mạng?” Tim của Liên Châu đều mau vọt tới cổ họng, tay run rẩy hỏi.

“Hắn không cần chữa trị, sẽ nhanh chóng tỉnh lại.

” Vân Mạt nhớ lại tướng mạo Liên Nghệ một chút, bình tĩnh nói.

“Cái gì? Ngươi nói thật?” Liên Châu cảm thấy thật vui vẻ, nhưng nàng càng sợ đối diện là vì lừa tiền, cho nên mới nói những lời tốt đẹp.

“Không có vấn đề gì lớn, khẳng định là có chút suy yếu, lúc hắn tỉnh lại về sau, có thể cho hắn dùng ít dược thiện bồi bổ.

”“Hắn thật thực sự có thể mau chóng tỉnh lại sao?” Liên Châu lại lần nữa đặt câu hỏi, nàng muốn một câu trả lời chắc chắn.

“Nhanh thì bảy ngày, chậm thì hơn một tháng.

”Vân Mạt nhìn vào quẻ tượng trong tay: “Chấn hạ, Càn thượng, là vô vọng quẻ, thiên lôi vô vọng, cửu ngũ hào, vô vọng chi lữ, chớ dược có hỉ.

”“Ngươi…… Có thể nói lại rõ ràng một chút được không?” Môi Liên Châu đều phải rung động.


“Không cần vội vã dùng thuốc, bệnh sẽ tự động khỏi hẳn.

”, Vân Mạt nói, “Được rồi, bây giờ liền kết thúc đi, ta muốn nghỉ ngơi.

”“Chờ một chút, dược thiện là làm như thế nào?” Liên Châu dùng tốc độ nhanh nhất của tay, tiếp tục gõ đặt câu hỏi.

“Ngươi xác định là ngươi muốn hỏi?”“Ah…ah, ta đã biết”, Liên Châu không nói hai lời, lần này chuyển nhanh 800 tinh tệ lại đây.

Vân Mạt bĩu môi, nhân dân tinh tế thật là tà ác, luôn dùng phương thức khó có thể cự tuyệt được tới câu dẫn nàng.

“Như vậy đi, ta trước tiên sẽ nghiên cứu, chờ đến khi hắn tỉnh lại, hẳn là sẽ hoàn thành.

” Vân Mạt vì danh dự của chính mình, không thể không thận trọng.

Rốt cuộc, mấy ngày nay trải qua công việc phụ bếp, làm nàng nhận thức sâu sắc đến, trải qua mấy ngàn năm tiến hóa, động thực vật đã sớm không phải bộ dáng ban đầu, ai biết công hiệu có còn như xưa hay không.

Việc này cũng không thể tuỳ tiện làm, trước tìm một cơ hội đi theo giám đốc Ôn nói chuyện, đem dược thiện điều chỉnh thử lại rồi nói sau.

“Được, được.

”, Liên Châu không biết nên nói cái gì cho phải, chính là một hồi đối thoại ngắn gọn như vậy, nàng tựa hồ như thấy được hy vọng đã mất từ lâu.

Mặc kệ đối phương xuất phát từ mục đích gì, ít nhất hôm nay, thật sự đã an ủi được nàng.


Vân Mạt nhìn nhìn thời gian, hơn mười một giờ, giám đốc Ôn hẳn là chưa đi ngủ.

Quý nhân công việc nhiều, ngày mai không nhất định có thể có thời gian nói chuyện với nàng, hiện tại liền đi thôi.

“Thịch thịch thịch”, Vân Mạt thuận tay chuyển 80 tinh tệ đến Linh Yêu Yêu quỹ, sau đó đeo đôi dép lê vào đi đến, gõ vang cửa phòng 506.

Đừng trách nàng không ấn chuông cửa, ấn nửa ngày, bên trong một chút động tĩnh đều không có, không biết có phải hỏng rồi hay không.

“Có chuyện gì?” Giám đốc Ôn vẻ mặt không vui, kéo cửa ra hỏi nàng.

“Nha, ta tới không đúng lúc, ngài là đang muốn đi ngủ sao?”Vân Mạt nhìn thấy trên tóc hắn còn nhỏ nước, tùy tiện mặc một cái áo thun, hình như mới vừa tắm xong.

Bất quá, sự tình mà Vân tiểu thiếu chủ quyết định làm, tuyệt đối không có đạo lý được một nửa liền dừng lại.

Vân Mạt dựa vào ven tường, trên mặt không có cảm thấy một chút nào áy náy và ngượng ngùng vì đã quấy rầy đến người khác.

“Ngươi có việc gì?” Giám đốc Ôn không kiên nhẫn hỏi.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.