Tôi Dựa Vào Nghèo Khó Quét Ngang Trò Chơi Kinh Dị​

Chương 106: 106: Chương 104





Chương 104 
Tác giả: Bách Đường - Edit: Kaorurits. 
Nháy mắt mở cửa, Tiêu Lam tựa hồ thấy được một đôi chân dẫm lên giày cao gót màu đỏ chợt lóe ngang từ giữa không trung, nháy mắt tiếp theo lại biến mất vô tung.
Mày cậu hơi hơi nhăn lại, nhìn về phía Lạc.
Lạc gật gật đầu với cậu, tỏ vẻ hắn cũng thấy được.
Các người chơi phía sau đối với chuyện này không hề cảm thấy, theo thứ tự đi về phía văn phòng. 
Sau khi tiến vào văn phòng này.
Tiêu Lam phát hiện đây là văn phòng bình thường nhất cậu gặp được từ đầu đến giờ, đồ đạc sắp xếp rất chỉnh tề, trên mặt bàn đặt vật phẩm trang trí, trong không khí mơ hồ còn tàn mùi thơm xông phòng.

Góc cùng bên cửa sổ đều bày biện cây xanh, tuy bởi vì thời gian dài không ai chiếu cố đã khô héo, nhưng vốn hẳn là xanh um tươi tốt.
Hồ Trạch bằng vào bản năng nhìn ra chân tướng, y không khỏi hưng phấn lên: “Đây là phòng một em gái nha! Thích sạch sẽ như vậy chắc chắn là một em xinh đẹp!”
Tuy rằng không biết xinh đẹp hay không xinh đẹp, nhưng Tiêu Lam cũng cảm thấy chủ nhân trước kia của phòng này đại khái là nữ giới, rốt cuộc nam giới sẽ dùng hoa và gối ôm vịt vàng vẫn khá là hiếm, toàn bộ văn phòng bố trí cũng để lộ ra một nét tinh xảo và tinh tế của phụ nữ.
Nhưng nếu chỉ có một chỗ ngồi làm việc mà nói, có phải đại biểu rằng tất cả những công việc liên quan đến mỹ thuật đều là một người hoàn thành không?
Tiêu Lam nghĩ nghĩ đến biểu cảm lơ tơ mơ của các người chơi bị phân phối đến ban mỹ thuật, đột nhiên sinh ra một loại tình cảm kính nể với chị gái mỹ thuật chưa từng gặp mặt này.
Đây là lão đại mỹ thuật toàn năng thật sự à nha.
Các người chơi bắt đầu phân công nhau tìm kiếm manh mối trong phòng này.
Hồ Trạch đi đến bên cửa sổ, Mộc Dương đi tới trước máy tính, Thành Văn Nhất vẫn đang trầm mê vào chuyện sờ mèo và vẻ soái khí của mình.
Hai người Tiêu Lam và Lạc đi đến bên cạnh giá sách, trên giá sách này cũng đã đóng bụi.

Cậu nhìn một chút tên sách bên trên, đại đa số đều là sách tranh, chính yếu trong đó là thể loại thần thoại quỷ quái, còn có một ít tạp ký loại thần quái chí quái*, cơ bản đều là một ít tư liệu.
(Chí quái (志怪) là thể loại văn chương thế tục xuất hiện từ Nam-Bắc triều và phổ biến suốt trung đại Á Đông.

Hình thức này nhằm ghi lại những hiện tượng siêu linh trong dân gian và phản ánh thực trạng xã hội mê tín, thường có trực tiếp liên hệ Phật-Đạo.)
Nhưng liên quan đến 《 Ẩn 》 cũng không có bao nhiêu, nơi này đặt hẳn chỉ là tư liệu bình thường mà thôi.
Khi đang định rời đi, Lạc chú ý tới trong góc tầng cao nhất có một cái bình nhỏ màu xanh lục giống như là chai nước hoa, hắn duỗi tay lấy qua đưa cho Tiêu Lam: “Ở đây có một cái đạo cụ.”
【 Tên: Bình xịt cắm sừng 】
【 Năng lực: Làm những người hợp tác với nhau sinh ra hoài nghi, thời gian liên tục 2 phút 】
【 Thuyết minh: Vợ ơi anh về rồi…… nè…… Các người đang làm gì đó?! 】
Tiêu Lam: “……”
Đạo cụ nghe mới đâm vào tim làm sao, sau lưng tựa hồ có một câu chuyện xưa xuất sắc.

Nhưng nếu lại lần nữa phát sinh tình huống bị một đám quỷ quái đuổi theo, đạo cụ này hẳn sẽ dùng rất tốt, bọn họ không cần dọn mấy thứ chặn đường. 
Cậu lung lay cái chai, chất lỏng bên trong còn không ít, ít nhất có thể dùng được rất nhiều lần.
Tiêu Lam thu hồi đạo cụ lại, những người khác đối với việc này cũng không tỏ vẻ gì.
Dựa theo quy tắc ẩn các người chơi cam chịu, thường thì ai phát hiện đạo cụ chính là thuộc về người đó, nếu không muốn sinh ra xung đột với đối phương thì đừng dị nghị về quyền lợi nó thuộc về ai, nếu không sẽ bị coi là khiêu khích.
Lúc này Hồ Trạch từ bên cửa sổ tìm được một khung ảnh và một cái chai, y tiếp đón những người chơi khác: “Các anh đến xem nè, cái này hình như là ảnh chụp nhân viên mỹ thuật.”
Các người chơi sôi nổi đi qua.
Bọn họ nhìn về phía khung ảnh trước, trên ảnh chụp là một cô gái mặc đầm màu đỏ, cô có mái tóc dài màu đen, dáng người trước căng mọng sau thướt tha vô cùng tốt, dung mạo thuộc về loại hình diễm lệ tinh xảo.

Cô đang dựa vào một chàng trai lộ ra mỉm cười với màn ảnh, chàng trai một tay bung dù còn tay kia ôm cô vào trong ngực, rất rõ ràng đây là một đôi tình nhân.
Hồ Trạch nhịn không được nói: “Xinh đẹp quá…… Xinh đẹp như vậy mà chết rồi, thật sự quá đáng tiếc……”
Bỗng nhiên y ý thức được không thích hợp, nói với nữ quỷ như vậy rất có khả năng bị đối phương cho rằng có ý muốn minh hôn, vô cùng dễ dàng bị nhớ thương, chỉ là nghe nói thôi y đã biết vài người đã trêu chọc phải quỷ trong trò chơi như thế.
Sao trong lúc nhất thời không nhịn xuống vậy kia chứ, có xinh đẹp thì cũng là NPC à nha, còn là một NPC đã chết từ lâu!
Hồ Trạch vội vàng che miệng mình lại, đầy mặt đều là hối hận.
“Không cần khẩn trương, cô ấy hẳn sẽ không tới tìm cậu đâu.” Giọng nói Thành Văn Nhất mang theo chút cao ngạo lười biếng vang lên, anh ta không nhanh không chậm mà đi tới, duỗi tay chỉ vào chàng trai trên ảnh chụp, “Nhìn thấy quần áo này không? Đại sư thiết kế nổi tiếng ra tay làm riêng, một năm cũng không được vài món.”
Lại chỉ chỉ dù trong tay chàng trai: “Đây là dù đặt riêng trong xe Rolls-Royce, một cây tầm mười vạn.”
“Nhìn nhìn lại anh ta xem.” Tiếp theo Thành Văn Nhất dùng đầu ngón tay ý bảo dung mạo và dáng người không tầm thường chút nào của chàng trai, lại hu tôn hàng quý mà đánh giá một chút Hồ Trạch no đủ mượt mà tràn ngập co dãn: “Cho nên, cậu rất an toàn.”
Hồ Trạch: “……”
Tuy rằng Thành Văn Nhất cũng không có nói lời làm thấp đi y, nhưng sao y cảm giác đầu gối mình đau quá là chuyện như thế nào*? Hơn nữa, kẻ có tiền mấy người sinh hoạt thật sự quá khó lý giải nga.
(*ý bảo quỳ OTL như này đau nè)
Hồ Trạch nhịn không được hỏi: “Tại sao bên trong xe còn phải có dù đi kèm đặt cùng? Không thể tự mình chuẩn bị sao?”
Thành Văn Nhất tựa hồ có chút khó hiểu: “Tự chuẩn bị đâu có cùng bộ với xe, hơn nữa đây là công việc của tài xế.”
Nhóm bình dân: “……”
A, còn có loại chuyện này sao?
Mộc Dương nhỏ giọng nói: “Thành ca, anh chỉ là đang khoe giàu đi.”
Thành Văn Nhất: “……”
Anh ta hít sâu một hơi, bảo trì phong độ của mình: “Viết văn lại thêm hai ngàn chữ.”
Sherry lắc lắc cái đuôi to lông xù xù: “Meo~”
Mộc Dương: “……”
Thiếu niên Punk có lẽ mới là người chịu thương tổn nhất trong màn chơi lần này.
“Vậy…… vậy cái này thì sao?” Hồ Trạch chỉ vào cái chai bên cạnh, y không muốn rối rắm cái đề tài đâm vào tim như chị gái mỹ thuật và bạn trai cao phú soái này, y nhanh chóng nói sang chuyện khác.
Cái chai trên tay Hồ Trạch tạo hình tinh xảo, hoa văn bên trên tinh tế sinh động như thật, chất lỏng bên trong là màu đỏ như đá quý.

Lạc duỗi tay cầm lấy cái chai không lớn bằng bàn tay kia, kiểm tra vẻ ngoài một chút, lại mở nắp ra ngửi ngửi: “Đây là chai nước hoa, từ bề ngoài và thủ công xem ra, hẳn là bản định chế*.”
(*đặt hãng làm riêng)
Hắn lật lại đáy chai nước hoa: “Bên trên có ghi ngày, có thể là sinh nhật cô mỹ thuật, hoặc là kỷ niệm ngày hai người bọn họ kết giao gì đó.”
Hồ Trạch kinh ngạc: “Này cũng có thể nhìn ra được à?”
Lạc vẫn duy trì nụ cười ưu nhã khéo léo: “Nhìn nhiều tất nhiên là không thành vấn đề, dù sao thì bản định chế và sản phẩm sản xuất đại trà có khác biệt rất lớn về mặt thủ công.”
Hồ Trạch: “……”
Cảm giác lại bị trang bức vô hình đánh trúng một lần là chuyện như thế nào?
Hiện tại người chơi đều có tiền như vậy sao? Có phải vô hình trung, y đã kéo thấp trình độ thu vào bình quân của người chơi hay không….

Trong lúc nhất thời, Hồ Trạch lâm vào tự hoài nghi mình thật sâu.
Nhìn thấy đại quái thú đáng sợ cuối cùng cũng rời xa người Tiêu Lam, đôi mắt to màu xanh lam của Sherry sáng lấp lánh, nó nhịn không được dò ra móng vuốt nhỏ lông xù xù của mình, ý đồ dùng đệm thịt mềm mụp màu hồng nhạt của nó sờ lên cánh tay Tiêu Lam.
Gần, càng gần, chỉ thiếu chút nữa thôi……
Lạc bỗng nhiên quay đầu lại, ánh mắt sắc bén quét về hướng Sherry.
“Meo……” Bị đại quái thú phát hiện, Sherry ấm ức không thôi mà thu hồi tay nhỏ, lại bò trở lại trong lồng ngực Thành Văn Nhất.
Nhìn thấy kẻ mơ ước bên người chủ nhân nhà mình rốt cuộc rút đi, cuối cùng Lạc mới vừa lòng mà thu hồi tầm mắt.
Cảm nhận được tầm mắt Lạc, ánh mắt Thành Văn Nhất lạnh lạnh —— người này, thế mà đang khiêu khích mình!
Như thế mà còn nhịn được thì còn có gì không nhịn được nữa!
——
Sau khi xem qua khung ảnh và nước hoa, các người chơi tiếp tục phân công nhau tìm kiếm lên.
Sau đó không lâu.
Mộc Dương tìm kiếm manh mối trên máy tính đã có manh mối, cậu nhóc đẩy ghế dựa về phía sau, chỉ vào một tờ sách tranh trên màn hình: “Cái này hẳn là bản thảo làm giả thiết của Ẩn, từ tên văn kiện và thời gian xem ra, là bản thảo cuối cùng.”
Folder có một đống thứ, đặt tên phân biệt là giả thiết -1, giả thiết -2…… Cuối cùng, cuối cùng -1, cuối cùng -2……
Tờ bị mở ra kia tên đã tới tận cuối cùng cuối cùng cuối cùng -23, có thể thấy được trong quá trình chế tác game thường xuyên sửa chữa.
Trên màn hình, đây là một thứ nửa trong suốt màu xám xanh, hình dạng có chút giống con người, nhưng toàn bộ thân thể đều sưng to mất tự nhiên, giống như một cái xác chết trôi, đầu đã bành trướng đến gấp hai ba lần người bình thường, thậm chí có vài bộ phận đã thối rữa, có vẻ quỷ dị lại ghê tởm.
Hơn nữa từ phần eo bắt đầu, thân thể nó dần dần hư hóa, phần vị trí tiếp cận với chân đã là một mảnh hư vô.
Trên hình ảnh còn mang theo đồ thị và hình chiếu chi tiết rõ ràng, làm người chơi chẳng sợ không hiểu rõ chế tác game cũng có thể rõ ràng biết về bộ dáng của nó.
Hồ Trạch hít hà một hơi: “Shhh…… Đây là Ẩn sao, lớn lên cũng thật……”
Mộc Dương cũng mang sắc mặt không tốt mà chọc con chuột: “Dù có biết Ẩn trông như thế nào rồi cũng vô dụng a, chúng ta lại nhìn không thấy nó.”
Hồ Trạch cũng ý thức được điểm này, có chút rầu: “Cũng phải ha……”
Tiêu Lam trầm tư: “Nếu có thể tìm được manh mối này, kế tiếp có khi có cơ hội nhìn thấy Ẩn cũng không chừng.”

Mộc Dương: “Anh là nói phương pháp phong ấn nó kia à?”
Tiêu Lam gật gật đầu: “Nếu không biết bộ dáng Ẩn, chúng ta làm sao bảo đảm phong ấn thật sự là nó kia chứ?”
Cũng phải, nếu phế đi sức chín trâu hai hổ nửa ngày cuối cùng phong ấn sai rồi, chẳng phải là toàn bộ thành viên đều phải lạnh xuyên tim sao.
“Tít —— rè rè —— rẹt rẹt rẹt ——”
Một loạt âm thanh kỳ quái vang lên từ góc văn phòng.
Các người chơi sôi nổi quay đầu nhìn lại, chỉ thấy máy in tự động vốn dĩ an an tĩnh tĩnh ngốc trong một góc tự sáng lên, phải biết rằng hiện tại các người chơi toàn bộ tụ tập lại gần máy tính, bên chỗ máy in căn bản không có người.
Dưới ánh mắt người chơi, cùng tiếng in ấn “rẹt rẹt”, một tờ giấy chậm rãi trồi ra từ nơi xuất giấy.
Một làn gió không biết từ đâu thổi qua, đem tờ giấy từ nơi xuất giấy trực tiếp thổi lên, một đường bay đến trước mặt các người chơi.
Trên tờ giấy là một mặt người trắng đen, tóc hơi dài, hỗn độn mà thiếu tu chỉnh, trên mặt rất gầy, có quầng thâm mắt cực to, nhìn qua một bộ bạo gan quá độ.
Hình như là hiệu quả in ấn không tốt, trên gương mặt kia che kín tảng lớn tảng lớn dấu vết màu đen, vừa như vết máu khô cạn, lại như miệng vết thương bị xé rách ra.
Trên gương mặt tiều tụy kia lộ ra một biểu cảm dữ tợn, đang gắt gao mà nhìn chằm chằm phía trước, đối diện với các người chơi.
Một đoạn kinh điển trong mấy câu chuyện ma khủng bố —— máy in mặt người.
Hồ Trạch nhịn không được lui một bước, tuy rằng y đã trải qua rất nhiều trò chơi, nhưng trước sau y không tính là lớn mật, mỗi một lần đối mặt mấy hình ảnh này, trong lòng vẫn có hơi hoảng.
Mộc Dương cũng lén lút hoạt động một bước, đem thân thể của mình dịch đến sau lưng Thành Văn Nhất, cho dù là thiếu niên Punk kiệt ngạo khó thuần, gặp phải sự kiện thần quái cũng vẫn quéo.
Thành Văn Nhất nhìn cậu nhóc một cái, ánh mắt có chút ghét bỏ, nhưng cũng không đẩy ra.
Các người chơi nhất thời có chút trầm mặc.
Thấy thế, máy in lại càng thêm không kiêng nể gì lên.
“Rẹt —— rè rè —— rẹt rẹt rẹt ——”
Một tờ lại một tờ giấy và gương mặt giống như đúc từ máy in ra tới.
Điểm khác nhau duy nhất là mặt quỷ dữ tợn trên đó càng lúc càng lớn, giống như là một con quỷ không có hảo ý đang theo mặt giấy tới gần, hơn nữa sắp thoát ly trang giấy mà ra vậy.
Trang giấy cùng với gió không biết từ đâu, bay múa trong văn phòng. 
Một tờ giấy vừa lúc bay đến dưới chân Tiêu Lam, trong nháy mắt đối diện với Tiêu Lam,  trên gương mặt kia chậm rãi xuất hiện một nụ cười.
Nụ cười kia âm u ghê rợn, như đang cất giấu ác ý cực lớn.
Lạc đứng bên cạnh nhướng mày, mỉm cười giơ chân lên ——
Hung hăng dẫm lên gương mặt này, dẫm ngược về nụ cười gã đang dần mở rộng ra kia.
Chờ đến khi giày của Lạc rời khỏi mặt giấy, mặt quỷ dữ tợn đã bởi vì một dấu chân chiếm cứ nửa khuôn mặt mà có vẻ hơi buồn cười.
Mặt quỷ: “……”
“Máy in à, chắc là còn nhớ rõ sửa thế nào.” Tiêu Lam nhẹ giọng nói một câu, liền đi về phía máy in.
Cậu đã từng làm công việc liên quan đến văn phòng hơn, nữa bởi vì là thực tập sinh, tiếp xúc cũng là một ít công việc linh tinh, có đôi khi cũng sẽ bị nhờ sửa máy in vân vân.
Tuy rằng công việc này làm không được bao lâu, lại bởi vì bọn cho vay nặng lãi đến cửa làm ầm ĩ mà đã lạnh.
 Đón trang giấy bay múa, Tiêu Lam một đường đi đến trước máy in.
Cậu trực tiếp duỗi tay chuẩn bị xốc lên nắp máy in, chỉ là máy in giống như là đã được sức mạnh không biết tên bảo hộ, nắp rất kín kẽ, trong lúc nhất thời thế nhưng mở không ra.
Nhưng, mạnh mẽ làm ra kỳ tích.
“Rắc ——” Dưới nỗ lực của Tiêu Lam, nắp máy in bị xốc lên toàn bộ, chính là trực tiếp thoát ly khỏi bản thể.
Tiêu Lam tùy tay ném cái nắp trong xuống, lại chuẩn xác mà tìm được hộp mực máy in.


Sức mạnh không biết tên kia còn có ý đồ hòng giãy giụa, lại có vẻ đáng thương nhỏ yếu lại bất lực mười phần. 
“Rắc ——” hộp mực cũng bị Tiêu Lam sống sờ sờ mà bẻ xuống.
Tiếp theo, người này còn vô tình mà vứt ra toàn bộ giấy trong máy móc.
Sau đó Tiêu Lam ôm cánh tay đứng sang một bên, lành lạnh nhìn máy in, ánh mắt kia tựa như đang nói: “Có bản lĩnh thì mày cứ tiếp tục in đi.”
Đáng tiếc là không có thu hoạch bất luận giá trị bần cùng gì.
Có điều nghĩ cũng biết, Ẩn đại khái là sẽ không để ý bất cứ thứ gì trong cảnh tượng này, rốt cuộc ngay cả kẻ sáng tác ra chính mình mà nó cũng dám gϊếŧ.
Mộc Dương & Hồ Trạch vây xem toàn bộ hành trình: Đậu móa người này vô tình quá, một chút tôn trọng nên có với chuyện ma khủng bố kinh điển cũng không có.
Tục ngữ nói hay lắm, không bột đố gột nên hồ.
Xảo quỷ cũng khó mà không mực không giấy mà còn in được.
 Tựa hồ là bị động tác của Tiêu Lam chọc giận, gió trong không khí cuồng loạn lên, một bóng dáng không tính là cao chậm rãi bò ra từ máy in, ánh mắt gã hung hăng trừng mắt nhìn Tiêu Lam, như là muốn xé rách cậu thành từng mảnh nhỏ.
Tiêu Lam lấy ra 【 Xương của Dalit 】 chuẩn bị nghênh chiến.
Đúng lúc này, một đôi chân thon dài cân xứng mang giày cao gót màu đỏ từ không trung đảo qua, đế cao tám centimet thẳng tắp đá vào mặt quỷ vừa xuất hiện.
“Grào ——” Quỷ nam phát ra một tiếng kêu thảm thiết sắc nhọn.
Nhìn qua cũng muốn đau giùm.
Động tác Tiêu Lam cứng lại, đây là tình huống như thế nào?
Chủ nhân giày cao gót màu đỏ rốt cuộc chậm rãi xuất hiện, đầm đỏ, tóc đen, dung mạo diễm lệ, chỉ là trên cổ nhiều thêm một đường siết thật sâu—— là quỷ hồn của nhân viên mỹ thuật.
Người cô mặc đầm đỏ, quanh thân tản ra sương mù màu đen, giống như là oán khí đã thực thể hóa vậy.
Chị gái mỹ thuật làm như không thấy các người chơi ở đây, chiếc roi màu đỏ như máu xuất hiện trong tay cô, đối với quỷ nam từ máy in bò ra chính là đánh tơi bời một trận.
“Chát ——”
“Chát ——”
Tiếng xé gió quanh quẩn trong văn phòng.
Trình độ ra tay tàn nhẫn kia của cô mỹ thuật làm người đứng xem im như ve sầu mùa đông, thẳng khi đánh đến đối phương gào gào kêu to hối hận thành quỷ.
“Đây...đây..

đây…… Là tình huống như thế nào.” Hồ Trạch hành vi thô bạo của chị gái xinh đẹp làm sợ ngây người.
Thành Văn Nhất duỗi tay gãi gãi đầu Sherry: “Tôi đoán, kẻ bị đánh kia chính là nhân viên kế hoạch.”
Nhân viên kế hoạch, chính là cái gã gia hỏa cả ngày ảo tưởng cô mỹ thuật thích mình, còn sửa yêu cầu lung tung làm người ta sửa đi sửa lại phải tăng ca, hơn nữa lăn lộn ra Ẩn, dẫn tới chị gái nhà người ta tử vong.
Giọng Hồ Trạch run rẩy: “Chiến tranh giữa kế hoạch và mỹ thuật hóa ra máu me như vậy sao?”
Mộc Dương từ phía sau Thành Văn Nhất ló đầu ra: “Anh suy nghĩ một chút đi, nếu anh thật vất vả chịu đựng ông chủ hà khắc, đồng nghiệp đáng khinh, làm việc muốn trọc hết đầu.

Rồi anh lập tức liền có thể nghênh cưới bạch phú mỹ, đi lên đỉnh cao nhân sinh, kết thúc kiếp sống chó tăng ca không biết ngày đêm —— kết quả bị quỷ mà gia hỏa này làm ra tới lộng chết, nói xem anh có tức hay không.”
Hồ Trạch nghĩ nghĩ ——
Tức giận nga, muốn đánh gã đến gần chết mới thôi.
Hết chương 104.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.