Tôi Dựa Vào Nghèo Khó Quét Ngang Trò Chơi Kinh Dị​

Chương 115: 115: Chương 113





Chương 113: Quan trọng là khí thế 
Tác giả: Bách Đường - Edit: Kaorurits. 
Trong một mảnh hắc ám sau khi qua cửa, trong không gian trữ vật của Tiêu Lam lẳng lặng mà nằm thanh đao màu sắc cay mắt, tạo hình phù hoa, khuynh hướng bằng plastic, cảm xúc nồng hậu 【 Bảo đao đồ long bằng nhựa 】.
Toàn bộ thanh đao vô cùng to rộng, nếu lấy ra tới có khả năng sẽ cao gần bằng một người, thân đao bị cũng kết cấu trang trí không thực dụng chen chúc đến tràn ngập, làm người ta đầu váng mắt hoa.

Phối màu vận dụng lượng lớn màu vàng kim và màu đỏ, chính giữa còn có một viên hồng bảo thạch nhựa bự bằng cái nắm tay, giả đến độ không mắt cũng thấy.
Đơn giản mà nói chính là —— xấu đến tràn ngập cảm giác tồn tại.
Không biết vì cái gì, Tiêu Lam chung quy cảm thấy xác suất 50% kia thoạt nhìn có điểm chướng mắt, phảng phất như đang trào phúng tù Châu Phi vậy, dựa theo vận khí nhất quán của cậu, rất có thể sau khi dùng hoàn toàn không có việc gì phát sinh.
Nhưng xấu thì có xấu, đây tóm lại là một đạo cụ, hơn nữa phán định tức chết cũng là rất lợi hại, trước để lại đi, vạn nhất về sau có chỗ ích lợi gì thì sao.
Thật sự không được còn có thể giao cho Lạc, 50% đặt trên người Lạc, thấy thế nào cũng đều đáng tin cậy hơn đặt trên chính bản thân Tiêu Lam.
Tiêu Lam cùng Lạc về tới nơi dừng chân người chơi.
Phòng bọn họ vẫn giống như lúc mới rời đi, hoàn toàn không có biến hóa.
Tiêu Lam vốn tính toán cứ như vậy trực tiếp trở lại hiện thực, lại bị Lạc ngăn cản.
Lạc duỗi tay chỉ chỉ quần áo tất cả đều là tro bụi cùng vết máu trên người Tiêu Lam: “Tiên sinh, muốn trước tắm rửa trước một cái không? Thuận tiện xử lý một chút miệng vết thương.”
Tiêu Lam lúc này mới cúi đầu nhìn một chút chính mình.
Trước đó cùng Thành Văn Nhất đánh một trận, hủy toàn bộ phòng họp thành cặn bã, cậu còn lăn lộn không ít dưới nền đất, trên quần áo lại là bụi bặm lại là mảnh vụn gia cụ, sau lại trực tiếp chạy tới làm một trận với Ẩn, lại thêm không ít vết thương.
Hiện tại trên người cậu, quần áo không chỉ có dơ mà còn có vài cái lỗ thủng, toàn bộ kiện quần áo không sai biệt lắm đều phế đi, thoạt nhìn quả thực giống một tên côn đồ mới vừa kết thúc ẩu đả.
Còn may là đi vào Thế Giới Hàng Lâm, đồ dùng sinh hoạt cơ sở không cần tiêu tiền.

Bằng không dựa theo tác phong trước kia của Tiêu Lam, áo thun mười đồng tiền cậu có thể mặc suốt nhiều năm, một tổn thất như vậy quả thực có thể nói là quá lớn.
“Được rồi, tôi đi trước tắm rửa một cái.” Tiêu Lam cũng cảm thấy tạo hình này của mình ra cửa thực bẩn thỉu.
Dù sao dựa theo tố chất thân thể người chơi, miệng vết thương dính nước cũng sẽ không cảm nhiễm, huống chi trong nước mà Thế Giới Hàng Lâm sáng tạo ra  rốt cuộc có vi khuẩn cùng vi sinh vật hay không cũng rất khó nói, rốt cuộc nơi dừng chân người chơi nơi cả muỗi, ruồi bọ, gián….

loại tam bảo phối trí tiêu chuẩn cát tường này cũng không có.

Tắm rửa xong, Tiêu Lam thay đổi một bộ quần áo từ trong phòng tắm ra tới, cảm giác cả người đều thoải mái sảng khoái. 
Cậu ngồi trên sô pha, đang cầm một cái khăn lông tùy tiện mà xoa tóc, giọt nước dọc theo cổ trượt xuống dưới lộng ướt quần áo mới thay cũng không để ý, từ trước đến nay cậu không phải một người sẽ tinh tế chiếu cố chính mình.
Một bên Lạc lại chú ý tới điểm này, mày đẹp của hắn hơi hơi nhăn lại.
Bỗng nhiên, Tiêu Lam cảm thấy thứ trên tay không còn, quay đầu vừa nhìn, khăn lông đã rơi xuống trên tay Lạc.
Tiêu Lam hướng tới hắn ném qua một ánh mắt hoang mang. 
Lạc mỉm cười với Tiêu Lam: “Xin cứ giao cho tôi đi.”
“Ặc…… Vậy cảm ơn.” Tiêu Lam tuy rằng có điểm không thích ứng, nhưng vẫn tiếp nhận ý tốt của đối phương.
Lại nói tiếp cậu đã rất nhiều năm không có tiếp thu qua loại đãi ngộ có người giúp lau tóc này, một lần gần nhất có khả năng vẫn là khi cậu còn nhỏ.

Ngày thường Tiêu Lam đều là tự mình tùy tiện xoa xoa hai cái, không tích nước là được, có đôi khi làm công quá mệt mỏi thì có khả năng trực tiếp ngã đầu liền ngủ luôn.
Còn máy sấy, đó là cái gì?
Trong thế giới tháo hán bần cùng không có loại phối trí cao cấp này.
Động tác của Lạc mềm nhẹ cực kỳ, ngón tay thon dài mát xa da đầu vô cùng thoải mái, cùng với âm thanh khăn lông cọ xát rất nhỏ, làm người ta cảm giác phi thường thả lỏng.
Hơn nữa bị khăn lông che khuất tầm mắt, Tiêu Lam thậm chí có vài phần mơ màng sắp ngủ.
“Tiên sinh và Thành Văn Nhất gặp mặt, có tính toán gì không?” Giọng nói trầm thấp của Lạc vang lên bên tai Tiêu Lam, ngữ khí ôn hòa mang theo một chút ý vị chiều chuộng say mê không dễ phát hiện.
Giờ phút này, trên mặt Lạc cũng mang theo một chút ý cười sủng nịch, ánh mắt hắn vẫn luôn dừng trên người Tiêu Lam, chẳng sợ hiện tại cách khăn lông căn bản nhìn không thấy mặt cũng không có ý rời đi.
Chỉ là khăn lông che khuất tầm mắt Tiêu Lam, làm cậu vô pháp phát hiện điểm này.
Tiêu Lam đối với Lạc tầm mắt không hề sở giác, tự hỏi: “Mục tiêu quan trọng nhất vẫn là tin tức, tôi muốn tận lực đạt được càng nhiều tin tức tôi muốn biết từ Thành Văn Nhất.

Nhưng dựa theo tính cách anh ta khẳng định sẽ không dễ dàng nói hết toàn bộ cho tôi biết như vậy, nếu trong quá trình giao thiệp tôi xuất hiện bại lộ gì mà nói, anh ta có lẽ sẽ ém bớt một vài tin tức quan trọng cũng nên.”
Thành Văn Nhất là một người khá cao ngạo, khinh thường giao lưu với kẻ mà anh ta cho rằng không xứng.
Điểm này từ việc anh ta thử Tiêu Lam là có thể nhìn ra, anh ta muốn thấy con trai của Tiêu Thành Nham, muốn nói cho đối phương một ít chân tướng, nhưng nếu anh ta phát hiện con trai Tiêu Thành Nham quá vô dụng, Thành Văn Nhất sẽ xoay người đi ngay, căn bản sẽ không cấp cho Tiêu Lam cơ hội giao lưu.
Dù Thành Văn Nhất nói Tiêu Lam có thể dò hỏi hết thảy điều cậu muốn biết, nhưng anh ta cũng không hề nói mình sẽ chủ động nói ra hết, nếu chính Tiêu Lam không hỏi đến điểm mấu chốt, chỉ sợ Thành Văn Nhất cũng hoàn toàn không hảo tâm mà nói ra.
Lúc này đây gặp mặt, đại khái cũng vẫn là một hồi giao phong, chỉ là không có khói thuốc súng mà thôi.

Thật là làm người ta một chút cũng không thể thả lỏng được.
Động tác của Lạc không ngừng: “Ngài có thể trước tiên tự hỏi một chút nội dung mình muốn, làm hành động đều quay xung quanh mục tiêu này, đồng thời minh xác điểm mấu chốt của mình, nếu điều kiện của đối phương vượt qua phạm vi ngài tiếp thu thì nên cự tuyệt.”
Tiêu Lam nghĩ nghĩ: “Thứ nhất là chuyện của cha tôi, tiếp theo ta muốn biết lập trường và lý do Thành Văn Nhất tìm tôi, cuối cùng ấy à…… Anh ta nhắc tới hợp tác, tôi cũng muốn hiểu biết một vài.
Còn điểm mấu chốt, tôi sẽ không gia nhập Luân Hồi, trở thành thủ hạ của Thành Văn Nhất.”
Hình thức vận tác của Luân Hồi cũng không thích hợp tăng lên năng lực cá nhân của người chơi, chẳng sợ Luân Hồi người đông thế mạnh, ôm đoàn lên trên phương diện trao đổi tin tức và hành động có càng lợi, nhưng ưu thế lớn nhất của Luân Hồi kỳ thật là chiếu cố gia đình của các thành viên ngoài thế giới hiện thực, việc này ngược lại là Tiêu Lam không cần.
Trước mắt, phương pháp nhanh nhất có thể làm Tiêu Lam tăng lên bản thân vẫn là chém gϊếŧ trong màn chơi, trực tiếp nhất đi thể nghiệm chiến đấu cùng sinh tử, mà không phải an toàn và ổn định.
Lạc cầm lấy khăn lông nhìn nhìn, phát hiện đầu tóc Tiêu Lam còn hơi ướt, thay đổi một cái khăn lông khô lại tiếp tục thay cậu lau tóc: “Tiên sinh, tại giai đoạn đàm phán bắt đầu có thể thử tán gẫu  một chút đề tài nhìn như râu ria.”
Tiêu Lam: “Râu ria?”
Lạc: “Ừ, không khí cũng là rất quan trọng, tán gẫu mức độ vừa phải có thể thành lập cảm giác thân mật nhất định, như vậy có lợi cho đàm phán triển khai.
Đồng thời, lắng nghe cũng là một trong các sách lược rất quan trọng, quan sát phương thức biểu đạt của đối phương và ngôn ngữ tứ chi, có thể cho ngài phán đoán ra ý tứ chân thật anh ta muốn biểu đạt, vì có đôi khi, ngôn ngữ chỉ là một loại công cụ lừa gạt.

Cuối cùng, xin hãy tránh cho cảm xúc hóa, đem mục tiêu đặt lên việc mình muốn biết, đừng bị thái độ hoặc là điều kiện của đối phương cuốn đi.
Những thứ này đều xem như kỹ xảo đàm phán tương đối đơn giản, trong khoảng thời gian ngắn cũng có thể vận dụng lên, hy vọng có thể có trợ giúp cho ngài.”
“Được.” Lạc lấy khăn lông khỏi đầu Tiêu Lam, hắn duỗi tay sờ soạng đầu tóc Tiêu Lam, đối với cậu lộ ra một nụ cười ôn hòa.
Lạc thu hồi khăn lông, lấy ra một hòm thuốc từ trong ngăn kéo bàn: “Hiện tại nên xử lý miệng vết thương của ngài rồi, xin hãy cởϊ áσ trên ra.”
“A?” Suy nghĩ của Tiêu Lam còn đắm chìm trên kỹ xảo đàm phán Lạc mới vừa chỉ điểm, nghe một câu như thế có chút ngốc ra.
Cậu nhìn Lạc, Lạc quơ quơ thuốc trị thương xuất phẩm từ Thế Giới Hàng Lâm với cậu.

Hệ thống xuất ra sản phẩm, phẩm chất có bảo đảm, chỉ cần không phải đứt tay đứt chân thiếu linh kiện linh tinh, bôi lên xong rất nhanh có thể khép lại.
Tiêu Lam lúc này mới chậm nửa nhịp mà cởϊ áσ thun ra, ghé vào trên sô pha.
Lực đạo của Lạc gãi đúng chỗ ngứa, cẩn thận mà đem thuốc trị thương bôi đến mỗi một chỗ vết thương.
Tiêu Lam đưa lưng về phía Lạc, nhìn không thấy mặt Lạc, lại có thể cảm giác được ngón tay thon dài của đối phương chấm thuốc phất nhẹ trên người cậu, đầu ngón tay không hề lạnh băng mang theo một cơn ngưa ngứa tê dại.
“Lực đạo của tôi thích hợp chứ?” Lạc dò hỏi.

Cũng có thể não bổ ra biểu cảm vừa ôn hòa vừa nghiêm túc giờ phút này của Lạc.
“Ưm……” Tiêu Lam ghé vào sô pha, đột nhiên cảm thấy mặt hơi đo đỏ.
“Xin đừng lo lắng, rất nhanh sẽ xong thôi.” động tác Lạc không nhanh không chậm, tiếp tục xử lý những thương thế khác, không chỉ là nửa người trên, Lạc cũng cuốn lên ống quần Tiêu Lam, thay cậu xử lý vết thương trên đùi.
Tiêu Lam đem mặt vùi vào gối ôm, tận lực điều chỉnh hô hấp, làm mặt đừng cứ tiếp tục đỏ mãi, đồng thời không khỏi may mắn hiện tại mình đang đưa lưng về phía Lạc, sẽ không bị anh phát hiện mình khác thường.
Rốt cuộc, quá trình bôi thuốc làm Tiêu Lam dày vò cũng kết thúc. 
Tiêu Lam nhẹ nhàng thở ra, đứng lên hoạt động một chút tứ chi.

Bầm xanh bầm tím do trước đó đánh nhau với Thành Văn Nhất dưới dược hiệu mạnh mẽ đến không có đạo lý đã hoàn toàn biến mất, có thể nói là Thần Khí gian lận.
Đáng tiếc mấy thuốc này giống như là thức ăn ở nhà ăn người chơi vậy, cũng không được cho phép mang vào trong trò chơi.
——
Sau khi xử lý xong, hai người về thế giới hiện thực.
Lúc này vừa lúc là đêm tối, Tiêu Lam thuận tay mở đèn lên.
“Cốc cốc cốc ——”
Gần như đồng thời với ánh đèn nhà bọn họ sáng lên, tiếng gõ cửa cũng vang lên.
Lạc tiến đến mở cửa, một chàng trai tây trang giày da, kiểu tóc chải đến không chút cẩu thả, mang mắt kính đang đứng ngoài cửa.
Nhìn thấy có người mở cửa, chàng trai cúi gập người với bọn họ, trịnh trọng mà nói: “Chào hai vị, tôi là Vương Sĩ Kỳ*, là Thành thiếu phái tới, phụ trách dẫn đường cho hai vị.”
(*Sĩ Kỳ là chó Husky)
Đối với việc Thành Văn Nhất người biết bọn họ đang ở nơi nào, Tiêu Lam cũng không ngoài ý muốn.
Còn việc đối phương vào thời điểm mình mới vừa trở lại hiện thực liền tìm tới cửa ngay cũng không kỳ quái, chỉ cần cho người trước tiên thủ tại chỗ này, chờ đến một khi có động tĩnh thì gõ cửa, không phải được rồi sao?
Như vậy, Thành Văn Nhất có thể nắm giữ chủ động trước tiên.
Đàm phán giữa hai người còn chưa bắt đầu, nhưng khí thế giao phong cũng đã lặng yên mở ra.
Có điều ——
“Vương Sĩ Kỳ?” Điểm chú ý của  Tiêu Lam lệch trong một cái chớp mắt.
Tên này làm hắn nhớ tới hai anh em nhà Vương gia, Corgi, Teddy, Husky cảm giác thật sự giống người một nhà ghê.

Nhưng người này lớn lên rõ ràng không có quan hệ gì với anh em Vương gia, tuổi cũng lớn hơn không ít, huống chi Vương Thái Địch cũng không có nói đến, mình có một anh em nào tên Sĩ Kỳ.
Nhưng xuất phát từ quán tính tư duy, Tiêu Lam vẫn là nhịn không được cảm thấy Vương Sĩ Kỳ nháy mắt tiếp theo sẽ lao ra như Thiết Cộc Lốc, sau đó tận tình vui vẻ dưới bùn đất.
Thấy ánh mắt Tiêu Lam và Lạc, Vương Sĩ Kỳ có điểm không hiểu ra sao: “Đúng vậy, xin hỏi tôi có vấn đề gì sao?”

Hiển nhiên anh ta cũng không biết tên thật của Vương Kha, cho nên vô pháp đoán được hoạt động tâm lý của Tiêu Lam giờ phút này.
“Không gì.” Tiêu Lam lắc đầu, “Chúng ta đi thôi, phiền toái anh.”
Bên ngoài dừng lại một chiếc Bentley màu xám bạc, trong xe có tài xế đang chờ đợi, nhìn thấy mấy người ra tới liền lập tức thay bọn họ mở cửa xe.
“Xin mời lên xe.” Vương Sĩ Kỳ tiến lên một bước, hơi hơi khom lưng, duỗi tay ý bảo.
Phục vụ này không thể nói không chu toàn, đồng thời cũng mang theo phương thức tác phong cường thế của Thành Văn Nhất.
“Không cần, các anh ở phía trước dẫn đường là được, chúng tôi sẽ tự mình lái xe.” Lạc cự tuyệt.
“Này……” Vương Sĩ Kỳ đang muốn khuyên hai câu, nhưng Lạc đã rời đi, anh ta thấy Tiêu Lam bên cạnh cũng cũng không có ý phản đối, chỉ đành từ bỏ.
Vương Sĩ Kỳ có loại cảm giác, hai người này chỉ sợ không phải người dễ dàng bị khí thế của người khác ngăn chặn.
Một lát sau, một chiếc Bugatti từ gara ra tới, xe sơn màu đen chống chói định chế, hơn nữa chi tiết độc đáo, vừa thấy liền biết giá trị xa xỉ.
Vương Sĩ Kỳ: “……”
Được rồi, mấy người thắng.
——
Nơi này là một câu lạc bộ tư nhân chỉ tiếp hội viên, cũng không mở ra nhập hội.

Chỉ có đạt được hai hội viên trở lên đề cử mới có thể có tư cách xin vào, trong đó còn cần chứng minh tài sản khổng lồ, cùng với vượt qua một nửa thành viên đầu phiếu đồng ý mới có thể gia nhập.
Người không có thân phận hội viên thì căn bản không vào được.
Thành Văn Nhất đang ngốc tại phòng chuyên chúc tư nhân của mình, nhàn nhã mà phẩm rượu, bên chân anh ta là Sherry đang nằm bò, bởi vì bị trừ đồ hộp mà có vẻ hơi heo héo.
“Chờ bọn họ tới rồi, làm cho bọn họ trước tiên ở cửa chờ mười phút.” Thành Văn Nhất đối với chính mình trợ lý nói.
Một cái ra oai phủ đầu nho nhỏ, xem như mở ra nhiệt độ đàm phán.
Hai phút sau, trợ lý dung mạo tinh xảo mỹ lệ gõ cửa vào, sắc mặt không tốt lắm: “Thành thiếu, bọn họ đã vào được rồi.”
Động tác phẩm rượu của Thành Văn Nhất khựng lại: “Bảo an còn sống sao?”
Tác phong phóng đãng lại thô bạo của Tiêu Lam trong ký ức anh ta vẫn còn mới mẻ, mà Phí Lạc thoạt nhìn nhân mô nhân dạng, trên thực tế lại hoàn toàn không ngăn cản Tiêu Lam, thậm chí còn sẽ thêm chút lửa.
Hai tên gia hỏa này không phải là đánh vào đấy chứ?
“Nhân viên an ninh cũng không có việc gì, bởi vì…… Vị Phí tiên sinh kia cũng là hội viên ở nơi này.” Trợ lý thật cẩn thận mà nhìn thoáng qua sắc mặt ông chủ nhà mình, “Là VIP đỉnh cấp không phân cao thấp với ngài.”
Thành Văn Nhất: “……”
Ngon lắm.
Hết chương 113.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.