Tôi Dựa Vào Nghèo Khó Quét Ngang Trò Chơi Kinh Dị​

Chương 34: 34: Đêm





Tiêu Lam nhìn chằm chằm những món ăn hắc ám được sắp xếp trên bàn, vừa nãy phu nhân Bella có nói "Đây là do ta tự tay nấu cho mọi người", bà ta có khả năng ảnh hưởng đến người chơi, là bởi vì bà ta có bỏ thứ gì vào trong đó, hay là do đó là năng lực đặc thù vốn có của bà ta? Thậm chí ngay cả Lạc cũng không thể xác định rõ thứ bên trong là gì.
Tóm lại, đồ ăn trong bữa tiệc này tuyệt đối không thể đụng vào.
Tiêu Lam nhìn những loại rau dùng để trang trí bên cạnh dĩa, tốt hơn hết là cũng không nên đụng vào những thứ này để đảm bảo an toàn.
Cũng không biết trò chơi này sẽ kéo dài trong bao lâu, nếu hiện tại không thể ăn những thứ không rõ nguồn gốc này, vậy thì nơi này hẳn phải có cách khác để có được thức ăn.
Không khí trong bữa tiệc ngày càng kỳ lạ.
Nhóm hầu gái lần lượt mang lên những món ăn khác nhau, nhưng những món này hầu như đều có màu đen sền sệt như nhau, rất khó nhận ra chúng được làm từ những nguyên liệu gì.
Hai người chơi lúc trước từng nếm qua thức ăn của phu nhân Bella hiện tại ăn món nào cũng khen lấy khen để, một bên dùng đủ loại từ ngữ khoa trương ca ngợi mấy thứ này, một bên nở nụ cười hạnh phúc rồi đưa bọn chúng vào trong miệng.
Nếu là một tên đầu bếp bình thường thì chắc chắn sẽ rất yêu thích những vị khách đã không kén ăn còn có thể khen đến nổi thả rắm cầu vồng như vậy.
Mà mặt khác, những người chơi còn lại không một ai đụng vào những món ăn đó, bọn họ quan sát cử chỉ khác thường của hai người, ngẫu nhiên nhỏ giọng trò chuyện với nhau, ngay cả rượu đặt bên cạnh cũng không ai động, tùy ý để mấy món ăn dọn lên rồi lại dọn xuống.
Hai bên phân biệt rõ rệt, giống như một vở hài kịch nhàm chán giằng co với những khán giả khó mà bị chọc cười.
Đối mặt với cảnh tượng này, phu nhân Bella dường như không có hứng thú với việc tự tay đến đút cho mỗi người một miếng, bà ta chỉ ngồi tại chỗ mỉm cười, vừa thưởng thức rượu vang đỏ vừa nghe những lời ca tụng tán dương tâng bốc của hai người chơi.
Ly rượu cỡ bình thường lại trông có vẻ nhỏ nhắn trong lòng bàn tay to lớn của bà ta, bà ta uống cạn ly rượu trong một hơi, hầu gái đứng bên lại kịp thời rót cho bà ta thêm một ly.
Bữa tiệc cứ kết thúc trong bầu không khí kỳ quái như vậy.
Ngay lúc người chơi sắp được thả lỏng thở dài một hơi, phu nhân Bella lại đứng dậy vỗ vỗ tay.
Nghe thấy âm thanh, những người hầu gái quái dị như bước từ trong tranh ra nối đuôi nhau bước vào, đổi cho người chơi những ly rượu khác rồi rót rượu mới vào, rượu tỏa ra thơm ngào ngạt, là một chất lỏng màu hổ phách trong vắt, ánh lên vẻ quyến rũ mê người trong ly rượu tinh xảo.
Trong lúc đó một người phụ nữ với diện mạo giàu trí tưởng tượng..

Có lẽ cũng không phải là hầu gái, áp sát người vào Tiêu Lam, nhân cơ hội thì thầm vào lỗ tai cậu: "Nếu đêm nay quý khách cảm thấy cô đơn, không bằng tới tìm em a, chúng ta có thể cùng nhau vui vẻ một chút."
Tiêu Lam mặt liệt: "Cám ơn, không cần."
Hầu gái cười khúc khích: "Khách nhân đừng ngại ngùng nha~"
Tiêu Lam: "..."
Tôi có ngại ngùng hay không thì cũng không có điểm nào trong lòng cô đúng không hả!
Sau đó nhóm hầu gái rời đi.
Phu nhân Bella mỉm cười nâng ly rượu lên, bà ta nhìn người chơi xung quanh với vẻ mặt khác nhau: "Cám ơn vì sự có mặt của các vị hôm nay, vì cuộc gặp gỡ của chúng ta, cạn ly."
Việc nâng ly chúc mừng không đúng lúc khiến tất cả người chơi nhất thời trầm mặc.
Bọn họ đã tận mắt chứng kiến kết cục sau khi ăn cơm tình yêu của phu nhân Bella rồi, tình huống uống rượu bất ngờ diễn ra lại là cái gì nữa? Mục đích của bà ta là gì?
Tiêu Lam nhìn chằm chằm ly rượu trong tay, vừa nãy cậu có chú ý khi hầu gái rót rượu, bao bì của những loại rượu này đều rất đồng đều, trên chai là tên của một nhà máy sản xuất rượu, cũng có ghi rõ năm sản xuất, xem ra hẳn là không phải là rượu do phu nhân Bella tự mình làm.

Tuy rằng với khả năng tài chính của phu nhân Bella mà nói, tự mình mở ra một nhà máy rượu cũng không phải là chuyện gì khó.

Nhưng dựa theo nguyên tắc, trò chơi chắc sẽ không cho phép Boss vừa mở màn đã khiến toàn bộ người chơi tử vong đúng không?
Khả năng rượu là thứ an toàn rất cao, có lẽ không uống rượu mới nguy hiểm.
Tiêu Lam vừa mới vươn tay tới ly rượu, đã thấy Vương Kha cách đó không xa trực tiếp đứng lên, cầm lấy ly rượu ực ực một hơi uống cạn, uống xong liền trực tiếp đập ly xuống bàn, một bộ dạng khí phách anh hùng trực tiếp trấn an tất cả mọi người.
Vương Kha sau khi uống rượu xóng liền quay trở lại chỗ ngồi, tiếp tục không nói một lời, nhìn qua không có chỗ nào là không ổn.
Thấy anh trai nhà mình uống một cách dứt khoát như vậy, Vương Thái Địch hiểu ra ngay lập tức, nhóc cầm lấy ly rượu lên uống, thuận tiện còn nháy mắt ra hiệu với Tiêu Lam để cậu cùng uống chung.
Tiêu Lam cầm ly rượu lên, rượu trong miệng mượt mà, hương vị nồng đậm, một mùi thơm độc đáo chậm rãi khuếch tán trong miệng, mang theo hương gỗ đặc thù, làm cho cậu cảm thấy..

mình rất muốn uống Coca a.
Vương Thái Địch cũng bỏ ly rượu xuống, khẽ nói với Tiêu Lam: "Em vẫn thích uống nước chanh hơn."
Tiêu Lam nghiêm túc: "Vẫn là Coca tốt hơn."
Hai kẻ nghèo không có khả năng giám định và thưởng thức.
Lúc này những người khác đang ngồi cũng đều cầm ly rượu lên uống xong, chỉ còn mỗi Kỳ Ninh vẫn đang mang mặt nạ mỏ chim trên mặt bất động như núi, cực kỳ nổi bật.
Phu nhân Bella cũng chú ý tới điểm này, đôi mắt không cân xứng đảo qua, ngữ khí có chút nguy hiểm: "Vị khách này sao vậy, rượu của ta không hợp ý ngươi sao?"
Các người chơi nghe vậy đều nhìn về phía người chơi bí ẩn giống bác sĩ thời dịch hạch này.
Cãi lại lời phu nhân Bella sẽ có kết cục như thế nào?
Kỳ Ninh vẫn bình tĩnh như trước, đứng dậy cúi chào phu nhân Bella đúng chuẩn lễ nghi của một quý ông, giọng nói trầm thấp dường như có chút yếu ớt không đủ huyết khí: "Phu nhân xinh đẹp, khuôn mặt xinh đẹp của ngài sáng ngời như ánh trăng, lại như đóa hoa hồng rực rỡ, trước vẻ đẹp của ngài, ta không có thời gian phân tâm để thưởng thức bất cứ món ăn nào, xin hãy thứ lỗi cho sự thất lễ của ta."
Mấy lời nói hươu nói vượn đầy vẻ trịnh trọng kia khiến mọi người kinh ngạc, đừng có nhìn tư thế cao quý lãnh diễm của người này, hóa ra cũng có thể quyết đoán đến mức rớt tiết tháo như vậy, hơn nữa nhìn qua còn thuần thục một cách bất thường, cũng không biết đã từng thử qua bao nhiêu lần rồi.
Vì để không phải tháo mặt nạ xuống mà có thể làm đến mức như vậy luôn hả! Anh làm người chơi cao cấp nên không có giới hạn dưới hay gì?
Hay nên nói là trở thành người chơi cao cấp rồi thì sẽ không còn chút khái niệm gì về giới hạn dưới nữa.
"Ha ha ha, anh đúng là một vị khách khiến ta vui vẻ." phu nhân Bella nghe vậy cười đến nỗi cả người run lên, cái bàn bị cơ thể to lớn kia đụng đến nỗi bắt đầu lay động, hiển nhiên là vô cùng hài lòng với lời khen chất lượng cao này, cũng không quan tâm đến tính xác thực của nội dung.
Dưới ánh mắt chết lặng không nói nên lời của người chơi, bà ta cứ như vậy mà buông tha cho Kỳ Ninh.
Có vẻ như việc phán đoán chính xác tính cách và nhu cầu của Boss sẽ giúp ích rất nhiều cho việc thông quan.
Sau khi bữa tiệc kết thúc, quản gia dẫn các người chơi rời đi, cũng đã chuẩn bị sẵn phòng đầy đủ cho bọn họ.
Phòng của người chơi nằm trên tầng cao nhất của trang viên, trên hành lang đều có hầu gái đứng đợi, trên danh nghĩa là có thể phục vụ cho khách đúng lúc, nhưng trên thực tế cũng có nghĩa là có rất nhiều giám sát.
Cứ như vậy, mọi sự ra vào của người chơi đều sẽ nằm trong tầm ngắm của những người hầu trong trang viên.
Mà tầng cao nhất cách phía dưới tận bốn tầng lầu, cách xa các phòng có thể có manh mối, cũng làm tăng độ khó cho người chơi khi phải lẻn ra ngoài vào ban đêm tìm thức ăn.

Tiêu Lam đánh giá kết cấu hành lang, vừa lúc đối mặt với Vương Thái Địch mở cửa phòng đối diện.
Vương Thái Địch nhìn có chút thiếu tự tin: "Cánh cửa này nhìn qua không được chắc chắn lắm ha."
Tiêu Lam nghe vậy liền xoay người gõ gõ ván cửa, là gỗ nguyên khối, chất lượng thật ra rất tốt, chẳng qua khi đối mặt với khí lực của ma quỷ mà nói thì thật ra cũng rất yếu ớt.
Cậu an ủi nói: "Có chắc chắn thì cũng vô dụng à, dù sao chìa khóa cũng nằm trong tay bọn họ, nói chứ có cửa chỉ là để tâm lý chúng ta thoải mái hơn thôi."
Vương Thái Địch: "..."
Sự an ủi này làm người ta tuyệt vọng rồi.
Tiêu Lam chú ý thấy rằng lần này quản gia không có nói mỗi người ở riêng một phòng, nhưng mà người chơi đều vẫn đang lựa cho mình một phòng, chẳng lẽ không phải tổ đội sẽ an toàn hơn sao? Cậu đem nghi hoặc này ra hỏi Vương Thái Địch.
Vương Thái Địch đột nhiên nhớ tới cái gì: "Lúc trước em hình như quên nói với anh, nếu số lượng người chơi ở cùng nhau càng nhiều, tỷ lệ gặp nguy hiểm sẽ càng cao.

Cho nên người chơi bình thường sẽ tổ đội hai đến ba người, giúp đỡ nhau một chút, nếu có người mang tận bảy hay tám thì hơn phân nửa là lấy những người khác ra làm bia đỡ đạn."
Tiêu Lam nghi hoặc: "Vậy sao không ngủ với anh trai em? Không phải vừa vặn có đủ hai người sao?"
Vương Thái Địch cúi đầu: "Anh trai em ghét bỏ em hết nghiến răng lại đến đá chân, ngủ đến nửa đêm còn muốn gặm tóc của ảnh.."
Tiêu Lam: "..."
Vương Kha đến tột cùng đang phải sống một cuộc sống khốn khó đến mức nào nha.
Vương Thái Địch gãi gãi lọn tóc xoăn nhỏ: "Nhưng mà khả năng ứng phó với nguy hiểm vào ban đêm của em vô cùng thuần thục, bình thường chỉ cần giữ im lặng đừng tự tìm đường chết là được, nếu có rắc rối gì không giải quyết được thì em có thể trực tiếp dùng đạo cụ chuồn đến bên cạnh anh trai em."
Nhóc còn đến gần Tiêu Lam nhỏ giọng nói: "Anh nói xem lỡ phu nhân Bella buổi tối lén đến đây tập kích em thì phải làm sao bây giờ?"
Tiêu Lam nghĩ đến dáng người phu nhân Bella: "Nếu như em ngủ say đến mức tiếng bước chân của bà ta cũng không thể khiến em tỉnh lại, vậy thì so với việc sẽ bị đem đi chôn chắc không sai biệt lắm."
Vương Thái Địch: "..."
Con thuyền tình bạn nhỏ của chúng ta bị rỉ nước rồi!
Quay trở vào bên trong phòng.
Tiêu Lam nhìn căn phòng dù dành cho khách nhưng vẫn toát lên vẻ xa hoa như những nơi trước.

Giường trong phòng vừa to vừa êm, bốn năm người đàn ông trưởng thành nằm cùng cũng không có vấn đề, bên cạnh cửa sổ tinh xảo còn đặt một bộ sô pha cùng bàn trà, nhìn qua lớn gấp mấy lần so với căn phòng nhỏ tồi tàn ở trạm dừng chân của người chơi.
Đầu giường có đặt một cái bình hoa, bên trong cắm một bó hoa hồng trắng vẫn còn đọng lại chút sương.
Bên cạnh bình hoa có một phong thư, trên mặt có in một dấu môi cực lớn.

Không cần đoán cũng biết chủ nhân dấu môi này là ai, ngoại trừ phu nhân Bella ra, nơi này còn ai có cái miệng cực lớn với tạo hình kỳ lạ như vậy chứ.

Tiêu Lam mở phong thư ra, có lẽ nên nói là thư tình thì đúng hơn.

Nội dung bên trong nói về khoảnh khắc vui sướng khi được gặp cậu, cũng hy vọng cậu có thể vui vẻ thoải mái ở trang viên này, nhưng toàn bộ quá trình toàn gọi là "Bé cưng của ta", thoạt nhìn giống như một cái email nhóm vậy.
Chữ viết trong thư tình vừa đẹp vừa mảnh, như thể được viết bởi tay của một người phụ nữ quý tộc đã được trải qua quá trình giáo dục vô cùng tốt, không hề ăn khớp với dáng vẻ đáng sợ bên ngoài của phu nhân Bella, là không nên nhìn mặt mà bắt hình dong, hay là do người khác viết thay?
Thời gian vẫn còn sớm, nhóm hầu gái trong trang viên vẫn còn làm việc, không phải là lúc thích hợp để ra ngoài tìm manh mối kiêm việc kiếm ăn.
Tiêu Lam ngồi xuống sô pha bên cạnh giường, bộ dụng cụ pha trà trong phòng cho khách cũng cực kỳ tinh xảo, màu sắc như ngọc, nhìn qua tựa hồ còn mỏng và trắng hơn đồ sứ bình thường, thậm chí còn phát ra chút ánh sáng.
Cậu không để tâm đến việc pha trà lắm, vì thế liền vươn tay rót cho mình một ly nước lọc.
Cái ly vừa mới đụng trúng môi Tiêu Lam, đang định uống, bả vai lại bị người nào đó đè lại.
"Tiên sinh." Giọng nói của Lạc từ hướng cửa sổ truyền đến.
Tiêu Lam quay đầu, chỉ thấy Lạc ngồi bên cửa sổ mỉm cười, sau lưng là bầu trời đêm với vàn vì sao lấp lánh.

Hắn trực tiếp trèo từ ngoài tường trang viên đi vào, nhưng lại không phát ra chút âm thanh nào.
Lạc thu tay lại: "Tôi phát hiện bộ dụng cụ pha trà bên cạnh sô pha trong phòng làm bằng sứ xương [*], bởi vì thành phần trong xương của con người giống với đại đa số động vật có xương sống, tôi có hơi hoài nghi rằng không biết xương này đến tột cùng được lấy từ loài nào."
[*] sứ xương : Sứ xương hay còn gọi Bone China là sản phẩm sứ được chế tác từ tro xương động vật, chủ yếu là xương bò, được nghiền mịn thành tro xương, trộn với đất sét và những loại khoáng chất khác, có độ thấu quang cao, mỏng, trọng lượng nhẹ, có màu trắng ngà, sản phẩm sứ xương chất lượng thường có trên 30% tỉ lệ xương, đến 40-50%.
Tiêu Lam nhìn cái ly trong tay, cảm giác tay như bị đâm một cái.
Lỡ như đây là người..
Lạc từ cửa sổ bước xuống, thuần thục đi về phía tủ trong phòng, hắn đã sớm quen thuộc với cách bài trí và vị trí đặt các vật dụng trong phòng mình, lấy một bộ dụng dụ pha trà mới từ trong tủ ra: "Xin chờ một chút, tôi sẽ chuẩn bị trà cho ngài."
Sau một lúc, một tách hồng trà thơm phức được đưa cho Tiêu Lam.
Tiêu Lam một bên uống hồng trà một bên hoài niệm Coca, một bên thảo luận về việc tiếp theo với Lạc: "Tôi tính ngủ một chút, đợi đến đêm khuya sau khi nhóm hầu gái nghỉ ngơi thì sẽ lại đi tìm manh mối."
Lạc nghiêm túc nói: "Tiên sinh, tôi không cần ngủ, tôi có thể canh chừng cho ngài cả đêm, bao đảm cho sự an toàn của ngài, mấy chuyện nguy hiểm cứ để tôi làm là được rồi."
Tiêu Lam lắc đầu: "Đây là trò chơi của tôi, tôi phải dựa vào chính thực lực của mình để qua cửa, tôi có thể nhận sự giúp đỡ từ anh, nhưng tôi không thể để tất cả nguy hiểm cho mình anh đối phó."
"Với lại, để anh trông chừng một bên rồi bản thân đi ngủ gì gì đó, khiến tôi có cảm giác bản thân mình giống như một ông chủ lòng dạ hiểm độc vậy."
"Anh trước tiên về nghỉ ngơi đi, đến lúc thì có thể đến đánh thức tôi dậy, chúng ta cùng đi."
"Được, tiên sinh." Lạc mỉm cười trả lời.
"À đúng rồi, cũng đừng leo bằng đường cửa sổ, không an toàn." Tiêu Lam bổ sung.
Lạc gật đầu, đóng cửa phòng lại.
Sau đó Tiêu Lam tắt ánh nến, nằm trên cái giường lớn mềm mại kia, trong bóng đêm dần chìm sâu vào giấc mộng.
Mà vào lúc hô hấp Tiêu Lam hoàn toàn trở nên đều đặn, trong màn đêm bỗng xuất hiện một đôi mắt màu vàng nhạt, dưới ánh trăng mờ ảo phản chiếu lại ánh sáng yếu ớt.

Hắn cứ lẳng lặng bảo vệ như vậy, vì để không quấy rầy Tiêu Lam, ngay cả hô hấp cùng nhịp tim bắt chước loài người cũng ngừng lại, như một vật chết lặng lẽ lớn lên trong bóng đêm.
Thời khắc này, hắn đột nhiên nhớ đến cái hình dạng mèo đen không hề tốt đẹp kia, ít nhất mèo đen sẽ không bị đuổi ra ngoài..
Sắp đến đêm khuya, trang viên phu nhân Bella cũng dần trở nên an tĩnh.


Phần lớn hầu gái đều đã về phòng nghỉ ngơi, chỉ còn một số ít phải trực đêm vẫn đang làm việc.
Một bóng dáng lén lút đi trong trang viên, cẩn thận tránh được vài hầu gái, tựa hồ vô cùng am hiểu nội thất trang viên, cứ như vậy lặng lẽ tìm ra nơi mà người chơi đang ở.
Một, hai, ba..

người nọ cứ im lặng mà thầm đếm từng phòng từng phòng, cuối cùng cũng phát hiện ra mục tiêu của mình.
Trong lòng bóng người lén lút vui sướng, lấy từ trong lòng ra một cái chìa khóa dự phòng, chuẩn bị tra vào ổ khóa.
"Hành vi như vậy thật thất lễ đó, tiểu thư." Một giọng nam trầm thấp đột nhiên vang lên phía sau cô ta.
Vẻ mặt hầu gái hoảng sợ, sao có thể như thế!
Cô ta rõ ràng không hề có cảm giác có người đứng sau lưng mình.
Hầu gái thay ca lúc trước không phải đã nói vị khách này đã sớm trở về phòng, căn bản không hề đi ra sao? Người kia có thể xuất hiện từ đâu chứ?
Hầu gái đột nhiên xoay người lại.

Nếu là Tiêu Lam thì có thể đã nhận ra, đây là hầu gái đã rót rượu cho cậu trong bữa tiệc, hơn nữa còn mời gọi cậu buổi tối cùng nhau vui vẻ.
Sau khi xoay người lại, cô ta vẫn không phát hiện được bất kỳ tung tích của người nào.
Còn không đợi hầu gái mở miệng, điều tiếp theo xảy ra chính là cảm giác của vật thể sắc nhọn đang để ngay cổ cô ta.
Cả người hầu gái cứng đờ, hiện tại không dám cử động dù chỉ một chút.
"Làm ơn đừng quấy rầy chủ nhân của ta được không?" giọng nói tựa như tiếng đàn cello trầm thấp vang lên bên tai cô ta, tiếp đó cơn đau từ cổ truyền đến, "Nếu không, tuy rằng có hơi thất lễ với tiểu thư, nhưng tôi cũng chỉ có thể tiễn cô chìm vào giấc ngủ vĩnh viễn."
Một cơn ớn lạnh chạy dọc theo sống lưng, giống như cảm giác bị một kẻ săn mồi tàn ác nhìn chằm chằm trong bóng tối khiến hầu gái không dám cử động, cô ta chỉ có thể nhẹ nhàng nói: "Được, được.."
Sau đó cảm giác sắc bén trên cổ cô ta biến mất, phía sau lưng bị một bàn tay đẩy nhẹ: "Cô có thể đi rồi."
Hầu gái không dám có ý kiến, nhanh chóng rời đi, cũng không dám quay đầu để xác nhận xem người sau lưng mình đến tột cùng là ai.
Nhìn thoáng qua con dao găm trong tay, Lạc cất nó vào trong lòng ngực.

Sau đó thu lại vẻ lạnh lùng lẫn sát ý trên mặt, hắn nở nụ cười ôn hòa mà Tiêu Lam quen thuộc nhất, nhẹ nhàng gõ cửa phòng Tiêu Lam.
"Tiên sinh, sắp đến giờ rồi."
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Vương Kha tiểu kịch trường:
Bình thường lúc ở trạm dừng chân của người chơi: Muốn cao thì sẽ cao, mình là người đẹp nhất trong đám đông.
Sắp tiến vào phó bản: 5cm..

Ừm, có thể sẽ phải đánh nhau nên vẫn là 3cm đi, đế bằng thì không được! Tuyệt đối không được, không đến ranh giới sinh tử thì tuyệt đối không bao giờ có chuyện mang giày đế bằng!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.