Tôi Dựa Vào Nghèo Khó Quét Ngang Trò Chơi Kinh Dị​

Chương 57: 57: Hẹn Nhau Nhé





Sau khi Tiêu Lam và Lạc gia nhập chiến đoàn, mớ tóc vốn dĩ diễu võ dương oai dần dần bắt đầu đỡ trái hở phải.

Ba người liên thủ, tốc độ chặt đứt sợi tóc cực nhanh, mớ tóc vốn có khí thế che trời lấp đất trong không trung dần dần rút khỏi vòng chiến.
Tiêu Lam cầm chủy thủ trong tay, công kích xuyên qua sợi tóc.
Sau khi trải qua một tháng đặc huấn chiến đấu, không ngừng bị đấm bạo, hiện tại tốc độ phản ứng của cậu đã nhanh hơn trước không ít.
Nháy mắt sợi tóc đánh úp lại, cậu tinh chuẩn mà phán đoán ra vị trí mục tiêu đối phương tập kích.
Sau đó Tiêu Lam thành thạo thoáng nghiêng người, sợi tóc công kích liền giống như cậu đoán trước, rơi xuống bên cạnh người cậu ở chỗ cách mấy centimet, thừa khe hở sợi tóc vô pháp quay lại, lưỡi dao Tiêu Lam chém ra, trực tiếp cắt đứt nó.
Trong quá trình chiến đấu, Tiêu Lam phát hiện, mớ tóc này cũng không phải bản thể của quỷ quái.
Bởi vì 【 Đây là một thanh chủy thủ dính đầy kịch độc 】 cũng không có xuất hiện nhắc nhở hiệu quả đã kích phát, giống như khi công kích vào quần áo bị quỷ thai phụ quỷ thao túng.
Thân ảnh màu đen của Lạc giống như quỷ mị, thoáng hiện giữa sợi tóc vây công.
Mỗi một lần lợi trảo chém ra đều nhất định sẽ có sợi tóc bị cắt đứt, cũng không biết lợi trảo màu đen kia của là cái dạng chất liệu gì, sợi tóc cứng như sắt thép có thể một kích đâm thủng ván cửa, dưới lợi trảo của hắn giống như là sợi tóc bình thường, bất kham một kích.
Ba người lấy tốc độ cực nhanh thu hoạch mớ tóc này.
Không bao lâu, chỉ còn lại có một bộ phận vòi hoa sen tới gần gian nhà tắm nào đó, thoạt nhìn có vẻ như đây chính là ngọn nguồn mớ tóc xuất hiện.
Ba người chậm rãi xúm lại gần vòi hoa sen, trên tay Vu Đình đã xuất hiện một đạo cụ giống súng phun lửa, nhưng dùng chân nghĩ cũng biết, uy lực cũng không chỉ bằng súng phun lửa bình thường được.
Thấy tình thế không ổn, thứ thao túng tóc ý đồ thu tóc về chạy trốn, lúc chiến đấu với ba người cũng biến thành tư thế vừa đánh vừa lui.
Nhưng mà, tới cũng tới rồi, nào có đạo lý muốn chạy là có thể chạy được?
Phát hiện đối phương có ý đồ rút lui, Tiêu Lam thu hồi chủy thủ trong tay, đột nhiên tay không bắt được tóc trước mặt cậu.
Sức mạnh trên tay Tiêu Lam to lớn, làm thứ ở đầu kia mớ tóc cả kinh.
Nó bỗng nhiên tăng lớn sức lực, muốn rút tóc từ tay Tiêu Lam về, nhưng mà đối diện giống như là có một ngàn con lợn rừng đang kéo co với nó, lực đạo gắt gao bắt lấy thế nhưng một chút chẳng chùn.
Tiếp theo, Tiêu Lam đem tóc bắt lấy trong tay dùng sức xả mạnh về phía sau một cái, tốc độ cực nhanh buộc vào một vòi hoa sen bên gian tắm khác, còn nhân cơ hội đánh mấy cái nút thắt chết làm quỷ phát điên, cột một mớ tóc này gắt gao vào vòi hoa sen.
Thấy thế, Lạc và Vu Đình cũng áp dụng đồng dạng hành động.
Rất nhanh, mớ tóc này nhỏ yếu, đáng thương lại bất lực mà bị trói vào vòi hoa sen gần đó, không còn đường công kích cũng khó có thể tránh thoát.

Hiện tại, trong phòng tắm giống y như Động Bàn Tơ, đáng tiếc không có nữ yêu tinh mỹ diễm quyến rũ, chỉ có một đám đàn ông độc ác xấu xa tàn nhẫn da mặt dày.

Vu Đình cầm súng phun lửa trong tay, mang theo mỉm cười đi về phía vòi hoa sen trào ra tóc, nếu xem nhẹ cái quần tà lỏn màu đỏ giờ phút này của anh ta mà nói, cũng vẫn có thể xem là một hành động tràn ngập cảm giác áp bách.
Ngay sau đó, súng phun lửa trên tay anh ta phun ra ngọn lửa màu tím.
Ngọn lửa ở dính lên tóc trong nháy mắt liền lấy một loại tốc độ cực nhanh bắt đầu lan tràn, hoàn toàn làm lơ tóc ướŧ áŧ và giọt nước khắp nơi, hơn nữa như là có thể phân biệt mục tiêu, tránh đi hoàn cảnh xung quanh, ngọn lửa màu tím rất nhanh đã thiêu mớ tóc này đến xoăn tít thò lò.
Mùi tóc này thiêu đốt ra cực kỳ cổ quái.
Khác với hơi thở tóc protein bình thường bị thiêu đốt, đây là một loại mùi thối mang theo mùi tanh, lúc thiêu đốt còn thêm khói màu xanh lục đậm, thoạt nhìn làm người người ta hết muốn ăn gì luôn.
“A ——”
Khi tóc thiêu đốt hầu như không còn, vòi hoa sen truyền ra một tiếng thét chói tai phẫn nộ, trải qua ống dẫn truyền ra, có vẻ có chút biến điệu, đã nghe không ra giọng nói nguyên bản.
Trong phòng tắm rốt cuộc lại lần nữa trở lại an tĩnh.
Vu Đình tìm một đầm liền màu đen tròng lên, nháy mắt lại là ngự tỷ phong tình vạn chủng kia.
Anh ta cười gật gật đầu với hai người Tiêu Lam: “Cảm tạ, vốn dĩ cho rằng các anh chỉ là người mới, mới vừa lên tới màn trung cấp, không nghĩ tới lợi hại như vậy, là tôi trước đó quá coi thường các anh.”
Vu Đình khảy một chút mái tóc xoăn dài của mình: “Một lần nữa tự giới thiệu một chút, tôi là Vu Đình, là lái buôn tình báo.

Còn giả gái thì đây chỉ là một chút sở thích cá nhân nho nhỏ thôi.”
Tiêu Lam: “Trước đó anh nói có cơ hội hợp tác chính là chỉ tình báo sao?”
“Đúng vậy, tôi rất xem trọng thiên phú của cậu.

Làm báo đáp cậu đã giúp một tay, tôi có thể nói cho cậu một tin tức.” Vu Đình gợi lên khóe môi, “Hạ Duệ cũng là người đồng hành của tôi, có điều hắn thuộc về cái loại công việc dơ dáy gì cũng tiếp, lúc hoàn thành nhiệm vụ cũng không quá so đo thủ đoạn, thoạt nhìn lần này hắn đang theo dõi cậu.”
Tiêu Lam thử thăm dò hỏi: “Anh biết mục đích của hắn là cái gì sao?”
Đôi mắt Vu Đình nhẹ nhàng liếc Tiêu Lam một cái, trong mắt mang theo chút ý vị thần bí: “Được thôi, coi như là đầu tư mời chào khách hàng mới giai đoạn đầu vậy.”
Giọng anh ta ép xuống rất thấp: “Theo tôi được biết, gần đây có một người có địa vị rất lớn tuyên bố nhiệm vụ tìm người, người muốn nhận nhiệm vụ phải đến nơi chỉ định, còn phải trải qua tầng tầng kiểm tra, làm đến rất thần bí.”
“Từ trước đến nay tôi chỉ bán tin tức, không bán mạng cho người, cho nên cũng không tham dự.

Nhưng Hạ Duệ đi, có lẽ cậu chính là mục tiêu của nhiệm vụ, cũng có khả năng cậu cũng chỉ là cái trứng xu cà na bị lan đến mà thôi.”
Nghe xong Vu Đình nói Tiêu Lam như suy tư gì, giả thiết nếu mình thật sự là mục tiêu nhiệm vụ, như vậy lão cha của cậu…… Rốt cuộc là địa vị gì, mất tích lâu như vậy đều còn có thể mang đến độ chú ý như vậy, quả thực là tự mang lưu lượng.

Đương nhiên, cậu vẫn là tương đối hy vọng mình chỉ là cái trứng xu cà na bị lan đến thôi.
Nhìn thấy biểu cảm của Tiêu Lam, Vu Đình cười khẽ: “Xem ra chính cậu cũng không rõ ràng lắm.”
Tiêu Lam gật gật đầu: “Xác thật, tôi chỉ có thể suy đoán mà thôi.”
Vu Đình: “Nếu cậu yêu cầu nghiệm chứng suy đoán, hoan nghênh tới tìm tôi, đương nhiên lần này sẽ không miễn phí nữa đâu.”
Nói rồi, anh ta đưa cho Tiêu Lam một đạo cụ là cái gương màu hồng phấn: “Đến lúc đó có thể liên hệ tôi.”
【 Tên: Hẹn nhau nhé (bản phụ) 】
【 Năng lực: thành lập liên hệ với người nắm giữ bản chính, soi gương trong quá trình trò chuyện 】
【 Thuyết minh: Hẹn nhau nhé? Ô kê! 】
Tiêu Lam tiếp nhận đạo cụ: “……”
Cái thuyết minh này thoạt nhìn rõ ràng chính là để sử dụng để hẹn nhau kia gì, Thế Giới Hàng Lâm là cái đức hạnh này, trò chơi rác rưởi sớm hay muộn cũng sập cho coi.
Nói chuyện với nhau xong, ba người thuận tiện kiểm tra một chút dị thường trong phòng tắm.
Rốt cuộc xuất hiện nguy hiểm tử vong mới, thuyết minh nơi này nhất định là có biến cố mới gì đó đã phát sinh, ba người cẩn thận từng gian điều tra qua, cuối cùng đi tới một gian tận cùng bên trong.
Trước đó nơi này rõ ràng là một bức tường! Thế nhưng vào thời điểm tất cả mọi người bất tri bất giác, lại nhiều ra một cánh cửa.

Trao đổi một ánh mắt, Tiêu Lam tiến lên, cẩn thận mà mở cửa.
Trong nháy mắt mở cửa, Tiêu Lam rõ ràng nhìn thấy giữa không trung có rất nhiều vết máu phun tung toé, những vết máu này phảng phất như bị ấn xuống nút tạm dừng, đình trệ ở giữa không trung, như một tác phẩm điêu khắc độc đáo tinh mỹ.
Một chốc cửa bị mở ra kia, thời gian trong cánh cửa giống như mới bắt đầu lưu động, vết máu phun tung toé bắt đầu dọc theo quỹ đạo vốn có vận động, dính đầy vách tường bốn phía.
Đại lượng máu nghênh diện mà đến, Tiêu Lam phản ứng nhanh chóng chạy nhanh khép lại cửa gian đó, lúc này mới tránh cho kết cục bị tạt đầy đầu đầy cổ.
Máu sền sệt chậm rãi từ đáy gian đó trào ra, bên trong còn hỗn tạp mảnh nhỏ máu thịt nói không rõ là bộ phận nào.
Chờ đến sau khi tiếng máu nhỏ dừng lại, Tiêu Lam mới lại mở cửa ra lần nữa.
Lúc này đây cậu rõ ràng nhìn thấy trên mặt đất trừ vết máu ra, còn có hai bộ quần áo, hai quần áo này cậu cũng rất quen thuộc, đây là đồ đôi tình nhân mặc hôm nay, trước đó còn gặp qua ở cửa phòng giặt.
Vu Đình cũng thấy: “Là bọn họ……”
Tiêu Lam gật gật đầu.

Vu Đình duỗi tay thưởng thức đầu tóc của mình: “Tuy hiểu rõ nguy hiểm gia tăng rồi, nhưng mơ hồ lại có hơi vui vẻ, còn có một chút tiếc nuối là sao ta……”
Tiêu Lam cũng yên lặng đồng ý, tuy hai người này rất phiền người, nhưng thật ra cậu còn muốn biết bọn họ còn có thể cãi nhau vì nội dung gì.
Tuy vừa mới mới bị tập kích, nhưng tắm vẫn là muốn tắm.
Ba người chọn gian gần đó tắm rửa, nếu thứ công kích kia còn dám tới, khiến nó một cọng tóc cũng khỏi sót lại, trọc trở về đi.
——
Tắm rửa xong, Tiêu Lam đi lại vị trí gian phòng của mình.
Hiện tại đã là buổi tối ngày thứ ba, nguy hiểm cuối cùng gần ngay trước mắt, cũng không biết là từ rạng sáng ngày thứ tư bắt đầu tính, hay là phải chờ tới một khắc cuối cùng mới có thể mở ra.
Mặc kệ như thế nào, đêm nay nghỉ ngơi có vẻ đặc biệt quan trọng, vẫn là nhanh chóng lên giường cho thỏa đáng.
Lại không nghĩ, Tiêu Lam thấy được một người trước cửa phòng mình.
Là hộ gia đình sót lại cả cái cây chỉ còn một quả —— tín đồ tà giáo.
Cũng không biết người này là thần kinh thô hay là đầu óc có vấn đề.

Đối mặt với chuyện một đám người ở chung biến mất, hắn ta giống như một chút cảm giác nguy cơ cũng không có, vẫn nâng cái tượng thần nát cả ngày thần thần thao thao.
Tựa hồ ở trong lòng hắn ta, toàn nhân loại diệt vong mới phù hợp ý chỉ của vị thần kia.
Cũng không biết là loại thần trẻ trâu ở cái xó xỉnh nào vụt ra tới, nguyện vọng thế mà lại truyền thống như thế.
Chỉ thấy tín đồ tà giáo đang cầm tượng thần trong tay, đối với cửa phòng Tiêu Lam lẩm bẩm: “Trừng phạt hắn! Trừng phạt tội nhân đã bất kính với đại hành giả của ngài! Khiến hắn trầm luân vĩnh viễn trong tuyệt vọng đi!”
Tín đồ tà giáo đang quá chú tâm đắm chìm vào lời cầu nguyện của mình.
Giờ phút này, trong lòng hắn ta đã tràn ngập tưởng tượng tên hàng xóm đáng giận đã bị thần trừng phạt.
Hy vọng thần có thể đưa đến lửa đốt bọn chúng, treo chúng lên tra tấn, khiến chúng không thể mạo phạm mình nữa.
“Khụ.” Một âm thanh vang lên từ đỉnh đầu hắn ta.
Trong hoảng hốt, tín đồ tà giáo còn tưởng rằng mình cảm nhận được thần dụ, hắn ta kinh hỉ mà ngẩng đầu, lại đối diện với gương mặt hắn ta không muốn đối mặt nhất kia —— tên hàng xóm thô bạo mà dã man.
Mẹ nó, sao lại là mày?
Hắn ta nhìn nhìn cửa phòng đóng chặt, lại nhìn nhìn mặt của người ngay trên đầu mình.
Quắc, xong đời.
Tiêu Lam thuần thục mà đánh người này một trận, làm hắn ta ôn tập một chút cái gì gọi là đòn hiểm đến từ xã hội loài người.

Tượng thần lúc tín đồ tà giáo bị đánh thì lăn sang một bên, bị Lạc nhặt lên đưa cho Tiêu Lam.


Nhìn tượng thần này, Tiêu Lam nhớ tới cái đã phá hư trước kia ở suối nước nóng Lục Đạo, thứ kia chính là đã mang cho cậu đến một tuyệt bút giá trị bần cùng.
Đều là tượng thần, hơn nữa nhìn tư thế hắn ta coi như bảo bối, cái này cũng sẽ không kém quá nhiều đi?
Tiêu Lam năm tượng thần, dưới ánh mắt nhìn chăm chú “Mi vô tình, mi tàn khốc, mi vô cớ gây rối” của tín đồ tà giáo, dùng sức bóp.
“Phá hư đạo cụ, giá trị bần cùng tăng 0.002 vạn, Tiêu Lam đã nghèo đến mất đi mộng tưởng”
Tiêu Lam: “……”
Thứ này căn bản chính là sỉ nhục tượng thần! Hàng vỉa hè chớ gì!
Nhìn tín đồ tà giáo mang vẻ mặt lên án bên cạnh, Tiêu Lam không nói hai lời lại tặng hắn ta thêm một vòng đòn hiểm của xã hội loài người.
——
Tiêu Lam sớm ngủ mất, Lạc vẫn hoàn mỹ đảm đương nhiệm vụ làm cái gối ôm không có cảm tình của hắn.
Đêm khuya.
Ngoài cửa lại vang lên tiếng bước chân quen thuộc.

Lúc này đây tựa hồ nhân số càng nhiều hơn, Tiêu Lam bị đánh thức chớp mắt một cái, phát hiện tình huống không có gì khác trước, cậu thay đổi tư thế tính toán tiếp tục ngủ.
Chính là lúc này đây, thứ bên ngoài lại không an phận như trước nữa.
Phảng phất như có rất nhiều người đồng thời nói chuyện với nhau, tiếng xì xào ong ong vang lên, âm thanh đan xen, quấy nhiễu lẫn nhau làm người ta hoàn toàn nghe không rõ nội dung đối thoại.
Vào ngay giờ phút này, luôn có sức mạnh mới không chịu cô đơn mà tồn tại xuất hiện.
“Anh là đồ đàn ông thúi không có phẩm vị! Tôi muốn chia tay anh!”
“Sao tôi không có phẩm vị, tôi không có mặc quần tứ giác màu hồng nhạt à nha!”
“Tại sao tối qua trước khi ngủ anh lại ăn tỏi, đến chết rồi mà miệng toàn mùi tỏi không!”
“Đó không phải bởi vì tại cô ăn đậu hủ thúi trước sao?!”
“Con mẹ nó #! @&!”
“Mẹ cô á @#%&*!!”
Tiếng khắc khẩu cao vút mà lảnh lót xuyên thấu qua ván cửa không có dùng được cái đếch gì, vẫn là nội dung quen thuộc, vẫn là công thức quen thuộc.

Tiêu Lam lấy gối đầu che đầu lại.
Mẹ nó, không phải hai người đã chết rồi sao?!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.