Tôi Dựa Vào Nghèo Khó Quét Ngang Trò Chơi Kinh Dị​

Chương 62: 62: Gặp Lại





Tiêu Lam cũng không biết mình đã đi trên cầu thang bao lâu, bề ngoài thoạt nhìn giống nhau, cầu thang này chỉ là đơn điệu lặp lại tuần hoàn, làm người ta hoài nghi nó có phải muốn vây chết người ở chỗ này hay không.
Trong vận động đơn điệu làm người ta thần kinh mỏi mệt, bỗng nhiên Tiêu Lam cảm giác được làn gió mỏng manh thổi qua gương mặt cậu.

Rõ ràng là một trận gió nhẹ, lại phảng phất mang theo mũi nhọn sắc bén gì, làm làn da cậu cũng cảm giác được hơi hơi đau đớn.

Báo động nguy cơ nhạy bén trước tiên nổi lên tác dụng, Tiêu Lam theo bản năng né tránh về một bên.
Ngay sau đó, chợt thấy vị trí cậu vốn đứng thẳng để lại một dấu vết phảng phất như vị lưỡi dao sắc bén cắt qua, dấu vết kia để lại thật sâu trên mặt đất, mà trước đó rõ ràng nhìn qua cái gì cũng không có.
Là thứ gì đã công kích Tiêu Lam?
Ngay sau đó, một trận gió màu đen từ bên người Tiêu Lam xẹt qua.
Lạc vốn an tĩnh đứng cạnh Tiêu Lam đột nhiên nhảy ra, Lạc hiếm khi không được Tiêu Lam mệnh lệnh mà lại tự tiện hành động.

Đầu ngón tay hắn lập loè lợi trảo đen nhánh, phát động công kích về một nơi thoạt nhìn trống không.
Ngay sau đó, trong không khí vang lên tiếng kêu thảm thiết bén nhọn.
Nói không rõ âm thanh kia giống cái gì, đây cũng không phải âm thanh do sinh vật Tiêu Lam quen thuộc có khả năng phát ra.
Thân hình Lạc tung bay trong không trung, theo mỗi một lần công kích của hắn rơi xuống, trong không khí đều có thể nhìn đến một ít sương mù màu đen bị xé rách ra, phảng phất như trước mặt hắn chính là một con quái vật đang ẩn thân.
Sau mấy lần giao phong, Lạc thu hồi lợi trảo dừng công kích, nện bước ưu nhã về tới bên người Tiêu Lam.
Tiêu Lam nghi hoặc khó hiểu: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Lạc thong thả ung dung mà sửa sang lại ống tay áo một chút: “Vừa rồi trong nháy mắt tôi cảm giác được một bộ phận hơi thở của mình, nó hẳn công kích hết thảy mọi thứ đến gần bằng bản năng, cho nên nó mới công kích ngài.”
Tiêu Lam hướng phía trước nhìn lại, trong tầm nhìn của cậu, nơi đó vẫn là cầu thang phổ phổ thông thông, nhìn không ra có dị trạng gì, nhưng mà vừa nãy xác thật có thứ gì từ bên kia khởi xướng công kích về phía cậu.
Lạc giải thích: “Hiện tại nó hẳn là ẩn nấp đi rồi, hơi thở trở nên rất mỏng manh, trừ phi là giống tôi, cảm ứng ra cùng một căn nguyên, nếu không rất khó tìm đến.”
Tiêu Lam có phần tò mò: “Bộ phận khác của anh hình như đều không có được thần trí như anh.”
Lạc hơi hơi mỉm cười: “Tựa như đại não loài người chỉ có một vậy, tôi có năng lực tư duy, bộ phận này đương nhiên cũng chỉ có một cái.”
Tuy suýt chút nữa cũng có khả năng mất đi trong bóng tối dày vò thật dài lâu.
Tiêu Lam: “Hiện tại có thể tìm được tung tích của nó không?”
“Khoảng cách hơi xa một chút thì không cảm giác được, nơi này ảnh hưởng cảm giác của tôi.” Lạc lắc đầu, “Tiếp tục đi tới đi tiên sinh, nếu nó cảm giác được tôi tồn tại thì nhất định sẽ chủ động tới tìm tôi.”

Hắn lộ ra một nụ cười mang theo vài phần sát khí, nhìn về phía trước: “Rốt cuộc…… Chúng tôi đều khát vọng cắn nuốt đối phương như nhau.”
Tiêu Lam có chút lo lắng: “Mỗi lần tìm kiếm đến một bộ phận của anh đều yêu cầu cắn nuốt mà nói, có thể sinh ra ảnh hưởng gì với anh hay không?”
Đôi mắt hình dạng đẹp của Lạc chuyển hướng sang Tiêu Lam, đáy mắt đen nhánh nổi lên một tầng kim sắc, tựa hồ muốn đọc ra cái gì trên mặt cậu: “Cắn nuốt càng nhiều, tôi sẽ càng tiếp cận tôi vốn có.

Những bộ phận đó nhìn qua đều vô cùng có tính công kích, nếu tôi vốn dĩ là một con quái vật điên cuồng, tiên sinh ngài có cảm thấy sợ hãi hoặc là chán ghét tôi không?”
Tiêu Lam tự hỏi một chút giả thiết này: “Tôi cảm thấy lấy sự kiêu ngạo của anh mà nói, anh sẽ không cho phép chính mình biến thành một con quái vật không có lý trí.”
Tuy nói thời gian quen biết cũng không tính dài, nhưng Tiêu Lam chính là có thể cảm giác được cái loại kiêu ngạo phảng phất như khắc vào cốt tủy này trên người Lạc, từ khi hắn chỉ là một mảnh bóng đen trong phong thư đến nay vẫn chưa từng thay đổi.
“Ha ha ha……”
Lạc thấp giọng nở nụ cười, phối hợp chất giọng trầm thấp của hắn, nghe vào trong tai làm người cảm thấy tê dại một trận.
Hắn nghiêm túc mà nhìn Tiêu Lam, theo sau hơi cúi người: “Tiên sinh, cảm kích sự tín nhiệm của ngài, tôi sẽ đem hết toàn lực bắt bản thân mình bảo trì lý trí.”
Cả chuyện chính hắn cũng chẳng hề tin tưởng, thế mà có người có thể đủ tín nhiệm hắn như vậy, loại cảm giác này…… Thật tốt.

Xem ra hắn cũng phải càng nỗ lực hơn một chút, đừng khiến chủ nhân của mình thất vọng mới phải.
——
Sau khi tạm thời giải quyết tập kích, hai người tiếp tục đi tới.
Không biết đi rồi bao lâu, cầu thang vốn nhìn không tới cuối cũng dần dần xuất hiện điểm cuối, phía trước là một mảnh ánh sáng trắng lạnh lẽo, như do đèn huỳnh quang cũ xưa tỏa ra, mơ hồ có thể nhìn thấy phía sau hình như có phòng.
Nhưng mà, cuối cầu thang có mấy thân ảnh lẳng lặng mà đứng, ngăn cản đường đi của bọn họ.
Hai mẹ con tay cầm tay đứng chung một chỗ cúi đầu, bên cạnh là bóng cao su nhỏ đang không ngừng tự nảy lên tại chỗ.
Thai phụ cả người ướt đẫm đang nhỏ nước xuống, dưới chân là một vũng nước phảng phất như có sinh mệnh.
Tín đồ tà giáo dùng thân thể Mạnh Trạch ôm lấy đầu mình, đang nhìn Tiêu Lam lộ ra nụ cười không có ý tốt.
Đôi tình nhân ngâm mình trong vũng máu, tứ chi bò sát chấm đất, máu dưới thân bọn họ đang chậm rãi chạy xuống theo thang lầu uốn lượn.
Nhóm hàng xóm xa cách không bao lâu lại gặp lại lần nữa.

Bọn họ trầm mặc chờ đợi, như đang hoan nghênh hai người đã đến.


Lần này thoạt nhìn tựa hồ chuẩn bị liên thủ, sau đó cho hai tên gia hỏa trước mắt này một trận đòn hiểm của xã hội.
Máu dưới thân thể đôi tình nhân từng chút một chảy đến trước mặt Tiêu Lam, cậu không chút khách khí dẫm chân lên, theo sau trở tay từ trong không gian trữ vật lấy ra 【 Đây là một thanh chủy thủ dính đầy kịch độc 】.
Tuy chủy thủ đối diện với mấy hàng xóm cũ rõ ràng không phải người này hơn phân nửa là không làm được gì, nhiều nhất là cắt đi quần áo hay tóc gì đó bị bọn họ thao túng.
Nhưng đánh nhau, quan trọng nhất chính là khí thế!
Làm ca đêm nhiều năm, tích góp kinh nghiệm phong phú quyền đánh lưu manh chân đá lưu manh, Tiêu Lam nói như thế.
Chỉ cần bạn lấy ra khí thế “Ông đây thiên hạ đệ nhất” vừa đứng trong sân, trận này bạn đã thắng một nửa trước rồi.
Chủy thủ trên tay Tiêu Lam vòng một đao hoa xinh đẹp trên không trung.
Mặt cậu trầm xuống, vẻ mặt hung ác mà nhìn mấy người trước mắt: “Ai lên trước?”
Giờ phút này, Lạc bên người cậu cũng thập phần phối hợp hiện lên lợi trảo ở đầu ngón tay, bên môi gợi lên một nụ cười nguy hiểm, hai người này cộng lại vừa thấy chính là tư thế nhãi con nắm trùm khu phố.
Đôi tình nhân đứng mũi chịu sào: “……”
Hình như có hồi ức không tốt nào đó hiện lên, chẳng sợ trải qua sinh tử thì vẫn khắc cốt minh tâm không chút nào phai nhạt, quả nhiên có mấy thứ, bất luận có thế nào cũng không thể quên được.
Nhìn hai người Tiêu Lam càng ngày càng gần, chàng trai trong đôi tình nhân linh cơ vừa động, anh ta nói với bạn gái của mình: “Tiểu Nhã, chúng ta chia tay đi, tôi cảm thấy chúng ta không thích hợp, tôi thật sự chịu không nổi cô.”
Nữ quỷ trong vũng máu tức khắc giận tím mặt: “Mẹ nó, bà đây tên Tiểu Lị!!!”
Nói rồi, bàn tay máu chảy đầm đìa bèn chụp về phía nam quỷ, nam quỷ cũng không chút nào lùi bước, huy cánh tay lên bắt đầu ngăn cản, ngay sau đó hai quỷ chiến thành một đống.

Máu tươi trên người bọn họ văng khắp nơi, tung tóe đầy cầu thang không chỗ không có, thoạt nhìn rất là đồ sộ.
Trong ngươi tới ta đi đánh nhau, bọn họ dần dần rời xa vị trí trung tâm vòng chiến, còn có xu thế càng đánh càng xa hơn.
Hay cho một chiêu lấy tiến làm lui, trước đó thật sự là xem thường trí tuệ của hai người này rồi.
Nhóm hàng xóm còn lại: “……”
Đồng đội cẩu cứ như vậy bán đứng chúng ta bán, sao bi chừ?
Thai phụ cho người mẹ đơn thân một ánh mắt: Đánh không?
Mẹ đơn thân: Cô được thì cô lên đi.
Thai phụ: Tui làm không lại hai tên gia súc này á!

Mẹ đơn thân: Chẳng lẽ tui làm nổi chắc!
Thai phụ: Cái đồ hộp thối hoắc trên tay bọn họ kia còn do con cô đưa đó!
Mẹ đơn thân: ……
Bé gái: Ấm ức hết sức….
Tín đồ tà giáo đứng một bên đã lấy đôi tay che mặt, tính kỹ thuật offline.
Một màn xuất hiện hoàn mỹ này, tổ đội lung tung lâm thời tổ chính là không đáng tin cậy như vậy.
Thừa dịp bọn họ còn mải trầm mê trong giao lưu bằng ánh mắt, Tiêu Lam cho Lạc một ánh mắt, Lạc nháy mắt đã hiểu.
Giây tiếp theo, Tiêu Lam sử dụng 【Ngươi nhìn không thấy ta】 đem tồn tại của bản thân mình tiêu trừ khỏi ý thức của mấy con quỷ này.

Đồng thời, Lạc cũng hóa thành bóng đen biến mất ở tại chỗ.
Đáng tiếc, chiêu số hỗ trợ che giấu hơi thở của Lạc chỉ có thể sử dụng lúc Tiêu Lam bảo trì trạng thái yên lạng, di động là sẽ bại lộ.
Chờ đến vài vị hàng xóm tốt của thời đại mới phục hồi tinh thần lại từ việc giao lưu ánh mắt, hung thần trước mắt bọn họ đã biến mất.
Tuy rằng đã không cần hô hấp, nhưng bọn họ vẫn lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra.
——
Rời khỏi cầu thang, Tiêu Lam hướng tới lầu 5 ở vị trí ẩn nấp.
Cái gọi là lầu 5 này thoạt nhìn rất quái lạ.
Như là vô số phòng tạo thành mê cung, phòng đều liên tiếp với nhau, mỗi một phòng ít thì hai ba cái, nhiều thì bốn năm cái cửa, muốn tiến vào phòng tiếp theo nhất định phải đi qua phòng ngay trước mặt.
Tiêu Lam liên tục đẩy ra vài phòng yên tĩnh không người, vào lúc chuẩn bị mở ra cánh cửa tiếp theo thì bị Lạc cầm lấy cổ tay.
Lạc gợi lên khóe môi: “Xin lỗi tiên sinh, cánh cửa này có thể giao cho tôi mở ra được không?”
Tiêu Lam nháy mắt đã hiểu, đây khẳng định chính là bộ phận khác của Lạc tránh ở bên trong, cậu biết nghe lời phải mà lui về phía sau một bước, nhìn Lạc vươn tay đẩy về phía cánh cửa không biết dẫn đi đâu này.
Lần này Tiêu Lam rốt cuộc thấy rõ bóng đen trước mắt.
Bóng đen này hoàn toàn không giống cái ở suối nước nóng Lục Đạo, nó như một mảnh mạng nhện đan xen chiếm cứ nóc nhà, không có hình dạng cụ thể, cũng rất khó phân rõ đầu đuôi.
Nhìn thấy Lạc đẩy cửa mà vào, nó có vẻ rất cuồng bạo, bóng đen xúc tu điên cuồng vũ động lên, thẳng tắp hướng tới Lạc mà tập kích.
Lạc phi tốc đón nhận bóng đen công kích, trước khi rời đi, hắn bớt thời giờ nói với Tiêu Lam: “Tiên sinh, xin chờ một lát.”
Tiêu Lam cũng minh bạch, đây là chiến trường của Lạc, cậu sẽ không tự cho là đúng mà ra tay giúp hắn.
Bóng người thon dài và xúc tu đen nhánh múa may đầy trời chiến đấu với nhau.

Mỗi một lần công kích, hai bên đều tận hết sức lực, bọn họ ra sức xé rách nhau, trong không khí không ngừng xuất hiện mảnh nhỏ màu đen rơi rụng.
Lạc múa may lợi trảo chặt đứt vô số xúc tu đánh úp về phía hắn, làm bóng đen phát ra một tiếng thét chói tai.

Nháy mắt tiếp theo, càng có thêm nhiều xúc tu đánh úp lại, có bị chặt đứt, có bị né tránh, cũng có đâm xuyên qua cánh tay và thân thể hắn, từ miệng vết thương để lại chính là máu có màu đen nhánh như mực.
Màu máu chói lọi này nhắc nhở người đứng xem về thân phận phi nhân loại của Lạc.
Lạc duỗi tay hủy diệt máu dính vào gương mặt mình, trên mặt là một loại hưng phấn của kẻ đi săn, chẳng sợ theo động tác hắn, miệng vết thương càng ngày càng nhiều máu chảy xuống, lưu lại dấu vết màu đen trên đất.
Lạc nhìn xúc tu đen nhánh đầy trời trước mắt, nhếch môi, hàm răng có vẻ trắng nhợt: “Muốn cắn nuốt ta sao?”
Cứ như đang đáp lại, xúc tu vũ động càng thêm cuồng loạn lên.
“Ha ha……” Lạc gợi lên khóe môi, trong mắt tràn đầy kiêu ngạo, “Chỉ bằng ngươi, không có khả năng.”
Nghe vậy, xúc tu như là bị chọc giận, bỗng nhiên che trời lấp đất đánh úp lấy Lạc, tư thế kia cứ như giây tiếp theo, nó có thể nghiền nát hết thảy mọi thứ.
Nhưng mà ở ngay trước mặt nó, thân ảnh của Lạc biến mất.
Nháy mắt tiếp theo, vô số ánh sáng lóe hiện lên, chặt đứt tất cả xúc tu màu đen đầy trời, hóa chúng thành bụi mù màu đen.
Bóng đen phát ra tiếng thét chói tai cao vút, lại không cách nào ngăn cản Lạc duỗi tay tham nhập vào trung tâm của nó, cùng với không cam lòng mà phẫn nộ rít gào, bóng đen từng chút từng chút bị cắn nuốt.
Lạc sửa sang lại quần áo, sau khi cắn nuốt bóng đen, vết thương vốn có trên thân thể hắn bắt đầu nhanh chóng khôi phục, có lẽ không bao lâu nữa sẽ hoàn toàn biến mất.
Hắn đang mang theo tươi cười đi về hướng Tiêu Lam đang chờ ở một bên.
Đột nhiên, một cảm giác đau nhức đánh úp lại, thống khổ kia phảng phất như linh hồn bị sống sờ sờ mà xé rách ra, kịch liệt mà bén nhọn tra tấn mỗi một tia ý thức của Lạc.
Đó là, đến từ sâu trong linh hồn, ký ức thống khổ nhất, vào giờ phút này lại lần nữa được thu hồi.
Trong đầu xuất hiện một màn bị xé nát lúc ấy, một khắc thống khổ kia, một lần nữa thổi quét mà đến.
“Hưm ——” Lạc gắt gao cắn môi, miễn cưỡng ngăn chặn tiếng hô đau sắp ra khỏi miệng, nhưng cuối cùng lại khó có thể duy trì tư thế đứng thẳng, hắn quỳ một gối trên mặt đất, nhưng vẫn thẳng tắp sống lưng không chịu ngã xuống.
Thấy tình huống không đúng, Tiêu Lam vội vàng chạy tới, đỡ lấy thân thể lung lay sắp đổ của Lạc: “Lạc! Anh làm sao vậy?!”
Lạc ngẩng đầu, Tiêu Lam lúc này mới phát hiện tình huống so với cậu dự đoán còn nghiêm trọng hơn.

Trên mặt vốn tuấn mỹ của Lạc trải rộng vết rạn nứt, chỗ rách nát lộ ra bên trong đen nhánh, như là một món đồ sứ tinh mỹ bị đánh nát.
Vết máu màu đen trên người hắn theo vết rạn chảy xuôi ra phía ngoài, tình huống nhìn qua cực kỳ không ổn.
Lạc dựa vào trong lồng ngực, cường chống mở miệng, tiếng nói khàn khàn mà rách nát: “Xin lỗi…… Tôi có khả năng…… Tạm thời… Không có cách nào duy trì hình người…… Nhờ ngài, tiên sinh.”
Tiêu Lam gật gật đầu với hắn: “Tôi sẽ mang theo anh qua cửa.”
Lạc miễn cưỡng mà cười cười: “Cảm ơn…… Ngài.”
Nói xong, hắn giống như sắp mất đi ý thức.
Tiêu Lam vội vàng bổ sung vấn đề của mình: “Từ từ! Anh sẽ biến thành cái dạng gì?”
Trong lồng ngực truyền đến giọng nói nhỏ đến không thể phát hiện của Lạc: “Không…… Biết……”
Tiêu Lam ôm Lạc mất đi ý thức có phần sầu lo, nếu anh biến thành một bãi đen sì lì thì làm sao bây giờ? Có phải còn muốn chuyên môn tìm cái chai bỏ anh vô đựng trong đó không? Cũng không biết chia ra đựng trong hai chai có thể biến thành kẻ ngốc luôn không nữa…..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.